Dư Tình Khả Đãi

Chương 110



Cảnh Tú nỗ lực giữ bình tình, thế nhưng ánh mắt vẫn toát lên phân nửa ngọt ngào xen lẫn ngượng ngùng trong cô. Hiếm khi thấy được vẻ mặt Cảnh Tú như vậy nên nhóm bạn tranh thủ hùa nhau trêu chọc: “Ôi chao chu, có phải Tú Tú đang thẹn thùng đó không?”, “Tú Tú muốn cười thì cứ việc cười đi, bọn này không ai cười nhạo cậu cả.” Nói thì nói thế, vừa dứt lời mọi người đã phá ra cười.

Cảnh Tú kìm nén cơn xấu hổ để lườm bọn họ một cách bất lực. Cô ra chiều ung dung tháo tai nghe cho Quý Hựu Ngôn, nhắc nhở: “Lúc đeo tai nghe cậu nói lớn tiếng lắm.”

Quý Hựu Ngôn hơi sửng sốt, cô quay đầu phát giác được ánh mắt mờ ám từ mọi người thì mặt cũng đỏ bừng. Tuy nhiên khi cô nhận ra Cảnh Tú đang cực kỳ vui vẻ bèn sảng khoái đáp: “Không sao, bạn bè cả mà, tôi cũng có nói gì mà không thể để người khác biết đâu.”

Cô nói như thể ban nãy mình nhân dịp đục nước thả câu vậy, Bộc Già và Thôi Nhiễm nghe xong hài lòng ra mặt, đến cả Cảnh Tú cũng cảm thấy hạnh phúc. Độ cong khóe môi của Cảnh Tú dần rõ rệt, thành thử trái tim Quý Hựu Ngôn như cũng tung bay theo ý cười của đối phương.

“Tôi thể hiện được không?” Cô biết mà còn hỏi, trông thật giống một con Golden Retriever đang vẫy đuôi chờ được vỗ về âu yếm.

Cảnh Tú phì cười, cô đưa tay nhẹ xoa mặt Quý Hựu Ngôn.

Quá giữ kẽ, chẳng mạnh bạo tí nào, Thôi Nhiễm không hài lòng liền bắt đầu ồn ào: “Cô Quý thể hiện tốt như thế thì Tú Tú cũng phải trao thưởng gì đi chứ?”

“Hôn đi, hôn đi!” Mọi người lập tức nháo nhào phụ họa.

Quý Hựu Ngôn biết Cảnh Tú sẽ không làm chuyện như vậy trước mặt mọi người nên nắm tay Cảnh Tú đứng dậy, quyết tâm ném tai họa lên đầu kẻ khác: “Không phải bọn tôi đã thắng cô Thôi và cô Quan rồi à? Chuyện bị phạt làm trò mạo hiểm phải do người thua hứng chịu chứ nhỉ?”

Thôi Nhiễm hoàn toàn mắc câu: “Mới vừa rồi đâu có quy định người thua phải chịu trò mạo hiểm đâu.”

Cảnh Tú cười nhạt: “Ừm, ban nãy có bảo thua thì phạt uống rượu, nhưng đâu có cụ thể uống như thế nào đâu. Thế này đi, thua bao nhiêu câu thì uống bằng đấy chén được không?”

Mọi người vây quanh hóng chẳng thèm để ý xem ai phải chịu phạt, cứ có kịch vui là sung sướng lắm rồi, ai cũng hò nhau ‘được được được’. Cảnh Tú tinh quái đích thân rót rượu để pha lẫn rượu vang với rượu trắng, cô sợ Thôi Nhiễm với Quan Dĩ Mân mà phát hiện sẽ kêu gào phản đối nên chẳng kịp cò kè mặc cả gì thêm đã đưa bọn họ chén rượu coi như hình phạt này.

Khóe mắt rưng rưng uống xong bốn chén rượu đầy, Thôi Nhiêm vừa mới buông lời “Tú Tú chờ đó” có chút khí thế xong đã nhanh chóng ợ một tiếng.

Mọi người phá lên cười ngặt nghẽo, Quý Hựu Ngôn ôm lấy eo Cảnh Tú, chôn mặt vào bả vai cô để cười.

Trác Lẫm đưa ánh mắt trộm liếc nhìn hai người bọn họ.

Cảnh Tú nhận ra, cô quay sang nhìn, Trác Lẫm cười với cô một cái rồi lại đưa mắt đi hướng khác. Cảnh Tú hơi nhíu mày, trong vô thức đưa tay đặt lên đỉnh đầu Quý Hựu Ngôn.

“Kế tiếp ai xung phong lên võ đài đây? Mau tiêu diệt hai kẻ kiêu ngạo kia đi nào.” Bộc Già cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

“Để tôi.” Đào Hành Nhược xung phong rồi kéo theo Nguyễn Ninh Vi vẫn còn đang sung sướng tiến về phía trung tâm.

Nguyễn Ninh Vi ngồi xuống đối diện Đào Hành Nhược, vẻ mặt ngơ ngác. Tại sao mình lại phải tiêu diệt CP dễ thương đáng tự hào của mình chứ?

Đào Hành Nhược để Nguyện Ninh Vi nói còn mình thì nhận đoán. Cô nhìn chằm chằm môi Nguyễn Ninh Vi chẳng buồn chớp mắt, ánh mắt vừa tập trung lại vừa nặng tình. Nguyễn Ninh Vi bị cô nhìn chằm chằm lại đâm ra tim đập thình thịch, mặt mũi đỏ ửng.

Mọi người trêu đùa nhiệt tình hăng say rằng thì là cái kẻ mặt lạnh kia cũng có ngày thể hiện sự si mê như thế đấy, ánh mắt chẳng khác nào muốn làm con nhà người ta mang bầu khiến Tiểu Nguyễn mặt đỏ bừng bừng mất tiêu, gay go.

Quý Hựu Ngôn vừa hùa theo mọi người, vừa ghé sát lại bên tai Cảnh Tú nói khẽ: “Bây giờ quan hệ giữa tổng giám đốc Đào và Ninh Vi ở mức nào rồi?”

Cảnh Tú hờn giận đáp: “Sao cậu tọc mạch thế, sao tôi biết được?”

Quý Hựu Ngôn trêu chọc: “Là tôi tọc mạch hay cậu tọc mạch hả? Thế ai là người tọc mạch đến mức đi điều tra người ta?”

Cảnh Tú bật cười, không hề phản bác. Cô đưa mắt nhìn phía đối diện đang có một Đào Hành Nhược ái muội ngập trời hướng về phía Nguyễn Ninh Vi, tâm trí thoáng qua hình ảnh một Đào Hành Nhược từng say mèm ủ rũ, ôm ân hận suốt cả đời mà lòng như thoải mái hơn rất nhiều.

Mức độ hiểu nhau của Đào Hành Nhược và Nguyễn Ninh Vi không tệ, chỉ thua Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú một câu. Thời điểm phạt rượu, Quý Hựu Ngôn tiến lại gần rót rượu cho Đào Hành Nhược, còn ranh ma yêu cầu hai ngừi bọn họ phải uống rượu giao bôi.

Cười đùa xong, Trác Lẫm đứng bên cạnh Quý Hựu Ngôn, không biết cô nói gì mà Quý Hựu Ngôn lập tức nở một nụ cười tươi rạng rỡ.

Cảnh Tú đứng đó không xa nhìn về phía hai người, cô nhíu mày, lẳng lặng nâng li rượu trên tay uống một hớp.

Đào Hành Nhược và Nguyễn Ninh Vi kết thúc thì mọi người chơi thêm hai lượt nữa vẫn chưa tìm được ai vượt qua kỉ lục của Quý Hựu Ngôn với Cảnh Tú. Chẳng ai cảm thấy có hi vọng cả, thành thử quyết định đổi chiến trường sang bar tầng dưới xong thay đổi trò chơi, mọi người không tin cảnh Tú có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi mãi được.

Bar trên du thuyền không rộng rãi như bar ngoài quán, có điều nhỏ nhưng có võ, huống chi nó vẫn thừa khả năng chứa mười mấy con người như thế này. Nhạc sôi động vang lên, người phục vụ bưng bê đồ ăn vặt, rượu và xúc xắc ra, tiệc rượu phòng hoa, bầu không khí càng thêm nhộn nhịp, mọi người gần như hoàn toàn thả lỏng tâm trí.

Quay xúc xắc rồi đố số, ném phi tiêu, tiếp sức, bảy bảy bốn chín các thể loại game đều luân phiên xuất trận, mặc dù Quý Hựu Ngôn gặp phải trò nào chưa từng chơi cũng nhanh chóng nắm bắt luật lệ và cách thức, chẳng mấy chốc đã thuần thục, dĩ nhiên việc cô không để thua kém khiến Cảnh Tú nở mày nở mặt.

Mọi người càng thán phục thì càng trỗi dậy tham muốn đánh bại, ai nấy dốc hết sức mình, nhất quyết muốn chứng kiến Quý Hựu Ngôn vấp ngã một lần.

Trò chơi lại thay đổi, lần này đến trò mang tên Miệng tay bất đồng. Quy tắc là mọi người hô khẩu hiệu, hô xong thì một người phải lấy một tay vỗ đùi, một tay ra một con số trong khi miệng phải báo một con số khác.

Kỉ lục liên thắng của Quý Hựu Ngôn bắt đầu tan vỡ từ trò này.

Trò chơi bắt đầu theo thứ tự thuận chiều kim đồng hồ, Cảnh Tú báo xong thì đến lượt Quý Hựu Ngôn. Cảnh Tú vỗ đùi xòe tay năm ngón trong khi thuận lời hô lên: “Bốn.”

Mọi người thất vọng tăng tốc hô “Nói một đằng làm một nẻo, miệng tay bất đồng”, khẩu hiệu vừa kết thúc, Quý Hựu Ngôn khẽ vỗ đùi, tay giơ ‘ye’ một cái trong khi hô: “Hai!”

Vừa hô xong cô liền nhận ra có gì đó không ổn.

Khi ý đồ người người ấp ủ cuối cùng cũng thành hiện thực, mọi người lại đâm ra ngơ ngác khó tin. Một giây sau cả đám mới cười phá lên: “Ha ha ha, tóm được rồi nhé!”

Thôi Nhiễm bắt chước Quý Hựu Ngôn, cười đến mức không ngậm miệng lại được: “Ye là hai rồi còn gì.”

“Ha ha ha ha, cô Quý quả nhiên là người trước sau như một. Ha ha ha.”

Bộc Già rót rượu đầy chén đưa Cảnh Tú, “Nào nào nào, chúc mừng cô đây đã tìm được một người bạn đời thành thật như vậy.”

Quý Hựu Ngôn che mặt, nằm nhoài lên vai Cảnh Tú làm nũng: “Tôi sai rồi A Tú.”

Cảnh Tú chịu không nổi vẻ đáng yêu của Quý Hựu Ngôn, thua cũng tình nguyện, cô tiếp nhận chén rượu từ Bộc Già, an ủi: “Không sao.” Cảnh Tú ngẩng đầu để lộ đường cong duyên dáng của phần cổ, yết hầu chuyển động như có như không, nhanh gọn lẹ thanh toán chén rượu trong một hơi.

Uống xong, mặt cô không chút biến sắc dốc ngược chén rượu xuống chứng minh không sót một giọt nào.

Bầu không khí nóng dần, mọi người hô to: “Được, sảng khoái lắm.” Khí thế bừng bừng, không ai đợi nổi liền bắt đầu vòng thứ hai.

May thay Quý Hựu Ngôn vẫn xoay sở thoát nạn một cách khó khăn. Rồi vòng thứ ba Quý Hựu Ngôn giơ một ngón trong khi miệng hô “Một”, vòng thứ tư, vòng thứ năm Quý Hựu Ngôn đều thầm nhủ không được nghĩ sao nói vậy, ai dè kết quả vẫn chứng nào tật nấy.

Cảnh Tú uống hết chén này đến chén khác làm Quý Hựu Ngôn suy sụp.

“Tôi ra ngoài rửa tay cái đã.” Quý Hựu Ngôn có ý định lẩn tránh.

Mọi người ở đây có ai chưa thành tinh đâu, làm gì có chuyện không nhận ra ý đồ của Quý Hựu Ngôn chứ. “Đừng sợ. Lại đây nào, chúng ta đổi trò, trò này bắt nạt cô Quý bé nhỏ của chúng ta quá đi mất.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta đổi trò thôi, cô Quý không được phép bỏ chạy đâu nhé.”

Quý Hựu Ngôn khó xử nhìn Cảnh Tú. Cảnh Tú uống nhiều rượu rồi, sóng mắt cô dập dềnh dưới ánh đèn mờ thoạt trông nhu mì khác lạ. Cô nắm lấy tay Quý Hựu Ngôn, nhẹ giọng nói: “Không sao.”

Quý Hựu Ngôn nở nụ cười, thở dài quyết định chơi tiếp.

Nhưng mọi người đã nắm được điểm yếu nằm ở chỗ Quý Hựu Ngôn không quá giỏi trong những  trò chơi yêu cầu phối hợp tay và miệng, kể cả khi có đổi trò thì vẫn loanh quanh loại hình tương tự. Hơn nữa ai cũng có ý trêu chọc cô nên Quý Hựu Ngôn trúng chiêu nhiều lần.

Hiếm khi thấy Quý Hựu Ngôn có thể vui vẻ hòa thuận với mọi người như hiện tại, Cảnh Tú không muốn làm mọi người cụt hứng, dung túng cho bạn bè trêu chọc mình, cứ chuốc hết chén này đến chén khác.

Lại tiếp tục phạm sai lầm, Quý Hựu Ngôn thấy Cảnh Tú rõ ràng đã ngà say, cô ngăn trở động tác chuẩn bị uống rượu của Cảnh Tú, xin tha: “Chơi cũng lâu rồi, chúng ta đổi sang cái khác đi. Lần trừng phạt này để tôi đích thân chịu.”

Quan Dĩ Mân hứng thú hỏi: “Đổi sang cái gì giờ?”

Quý Hựu Ngôn cười đáp: “Không phải chị Bộc ban nãy có nói không tài nào tưởng tượng được cảnh tôi hát rock and roll sao? Tôi lên trình diễn cho mọi người chiêm ngưỡng.” Cô đứng dậy, cố ý phất làn váy lụa trắng của mình.

Diện đồ như vậy trình diễn rock and roll ư? Ai nấy đều hào hứng. Tuy rất muốn thừa thế xông lên chuốc say Cảnh Tú nhưng ai cũng thấy rõ ánh mắt xót xa Quý Hựu Ngôn hướng về phía Cảnh Tú nên tự hiểu giờ mà quá trớn khả năng cao sẽ mất vui. Ai nấy nhìn nhau, có chừng có mực thu tay chấp nhận lời đề nghị.

Trác Lẫm khởi động, mở miệng đề xuất: “Để tớ đệm nhạc cho cậu nhé?”

Ánh mắt Quý Hựu Ngôn toát ra vẻ hoài niệm: “Cầu còn không được ấy chứ.”

Những người còn lại trong ban nhạc tự giác bám theo sau hai người. Đêm nay vốn dĩ họ cũng đã chuẩn bị tiết mục cho mọi người nên nhạc cũ đã sửa soạn đầy đủ trên sân khấu.

Bọn họ hội ý với Quý Hựu Ngôn, lựa chọn một bài hát mà ai cũng nắm rõ, sau khi thảo luận chỉnh sửa xong xuôi thì bắt đầu đi vào vị trí.

Ánh đèn tập trung hướng về phía sàn nhảy tại bar, Quý Hựu Ngôn đứng ngay trung tâm sân khấu nắm lấy giá đỡ micro.

Bộ cánh phiêu tựa thiên tiên của cô thật sự chẳng ăn khớp với những người còn lại chút nào, thành thử mọi người nhịn không được bật cười chế giễu.

Cảnh Tú ngoảnh mặt làm ngơ, cô chỉ tập trung nhìn Quý Hựu Ngôn, con người như làn nước.

Đợi đến khi tiếng trống khí thế vang dội, rồi bass, rồi guitar, rồi đàn… nối tiếp, Quý Hựu Ngôn liền vén tóc lắc lư theo điệu nhạc, bầu không khí xung quanh cô đột nhiên thay đổi khác biệt hoàn toàn. Mọi người khép nụ cười lại, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong thân thể bắt đầu sôi trào theo nhịp điệu.

Lại một tiếng trống mạnh mẽ dội xuống, giọng ca nội lực trầm thấp của Quý Hựu Ngôn vang lên, vừa đẹp đẽ lại không kém phần dữ dội, ngắt nghỉ tự nhiên, nó như xuyên phá thanh âm của nhạc cụ, đồng thời lại như hòa làm một thể với chúng.

Dưới ánh đèn mập mờ huyền ảo, cô như một ngôi sao sáng chói không ngừng tản ra thứ ánh sáng không ai có thể lơ là, cướp đoạt toàn bộ sự chú ý của người khác.

Điệp khúc cuối cùng, cô quăng tóc một vòng, giữa vẻ hoang dã cuồng loạn lại không hề đánh mất đi sự quyến rũ tao nhã, gợi cảm và xinh đẹp tới mức rối tinh rối mù. Bầu không khí tại đây như bị đốt cháy đến mức cực hạn, tất cả mọi người đứng lên bắt đầu lắc lư, không ai còn chú ý đến bộ đồ cô đang mặc nữa.

“Cô Quý nhà em được đấy, thật sự có tài quá đi.” Ca khúc kết thúc, Bộc Già thán phục với vẻ chưa đã thèm.

Cảnh Tú hừ một tiếng, cô nhìn chằm chằm lên sân khấu không tài nào rời mắt, vẻ mặt rõ ràng vừa kiêu ngạo lại vừa say đắm.

Trước sự yêu cầu mãnh liệt đến từ mọi người, Quý Hựu Ngôn thương lượng với Trác Lẫm, nể tình hát thêm một bài nữa. Đợi đến khi Quý Hựu Ngôn hát xong rời khỏi sân khấu, trên salon chỉ còn sót lại mình Cảnh Tú. Những người khác đã sớm ngồi không yên, họ đã lên hết sàn nhảy để khiêu vũ theo điệu nhạc rồi.

Cảnh Tú lấy giấy ăn cẩn thận giúp Quý Hựu Ngôn lây mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu phối hợp với Trác Lẫm tốt thật, rất ăn ý.” Lúc hai người họ biểu diễn trên sân khấu, ở phần cuối cùng của ca khúc còn quay sang nhìn nhau mỉm cười như thể đang tách biệt ra hẳn một thế giới khác với những người bên dưới vậy.

Quý Hựu Ngôn bị âm nhạc đốt cho sôi sùng sục, máu nóng vẫn chưa kịp nguội, tinh thần còn đang cực kỳ hưng phấn nên nhất thời chưa nhận ra ý ghen của Cảnh Tú. Cô còn xác nhận: “Hai bài này trước kia bọn tôi thường xuyên biểu diễn mà, nên luyện đã vững lắm rồi. Có điều đã lâu không hát nên thật ra ban nãy tôi có sai nhịp vài lần…” Cô đầy phấn khởi tổng kết lại những gì mình tự nhận thấy qua phần trình diễn ban nãy với Cảnh Tú.

Cảnh Tú liếc nhìn cô, mím môi vo viên tờ giấy ăn thấm mồ hôi thành một cục.

Đợi Quý Hựu Ngôn dứt lời, Cảnh Tú bỗng nhiên lôi kéo tay cô cùng đứng dậy, “Đi thôi, cùng nhảy với tôi.”

Quý Hựu Ngôn nhìn về phía đám đông loạn vũ trên sàn nhảy, cong môi theo sát Cảnh Tú không một chút nghi ngại.

Đợi đến khi ra sàn nhảy, Cảnh Tú buông tay Quý Hựu Ngôn để vén áo ba lỗ và áo sơ mi của mình lên, lộ ra vòng eo săn chắc thon thả.

Quý Hựu Ngôn ngạc nhiên, cô bắt lấy bàn tay đang thắt vạt áo của Cảnh Tú theo bản năng.

Cảnh Tú thắt áo xong liền nắm lại tay Quý Hựu Ngôn, đặt chúng đến hai bên eo mình.

Da thịt dưới tay trơn mềm như ngọc, Quý Hựu Ngôn không tự chủ giần giật năm ngón tay, nhẹ nhàng chà xát.

Cảnh Tú nuốt nước bọt, làn da trắng nõn ửng đỏ, đuôi mắt còn nhuốm vẻ quyến rũ. “Nóng.” Giọng điệu mang chút nũng nịu, “Không phải trước kia cậu muốn học múa bụng sao? Đêm nay tôi dạy.” Quý Hựu Ngôn học gì cũng mau, trừ khiêu vũ. Hồi còn tham gia chương trình tranh tài, Quý Hựu Ngôn dạy Cảnh Tú hát còn Cảnh Tú dạy Quý Hựu Ngôn nhảy. Sau khi đã hẹn hò thì Quý Hựu Ngôn thỉnh thoảng sẽ quấn quít đòi Cảnh Tú hướng dẫn mình khiêu vũ như một loại tình thú.

Hiếm khi Quý Hựu Ngôn thấy một Cảnh Tú kiều diễm lại nũng nịu như vậy ở bên ngoài, lòng thầm suy đoán hẳn đối phương đã say lắm rồi. Cô chưa trả lời Cảnh Tú, Cảnh Tú đã đặt tay lên bờ vai cô, vòng eo nhỏ bé mềm mại khẽ động.

Ánh mắt Cảnh Tú như cười mà cũng như không cười, cực kỳ cuốn hút; dáng người uyển chuyển, cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện theo từng nhịp chuyển động… Mắt Quý Hựu Ngôn theo dõi mà như muốn lòi khỏi tròng, cảm giác lòng bàn  tay đang áp bên eo Cảnh Tú như nóng rần lên bởi ma sát.

Không khí càng ngày càng nóng bức ngột ngạt. Cảnh Tú cong môi, thu hồi hai tay đang đặt lên vai Quý Hựu Ngôn, vén mái tóc dài như thể chuẩn bị xoay người rời khỏi sàn nhảy.

Quý Hựu Ngôn tay nhanh mặt lẹ lấy hai tay đang kề bên eo đối phương để ôm người ta vào lòng, hạ thấp thanh âm nói: “Chúng ta về phòng rồi nhảy được không?”

Cảnh Tú nhìn cô thắc mắc.

Quý Hựu Ngôn hôn má Cảnh Tú, kề sát bên tai Cảnh Tú, tay lại từ eo hướng lên trên, giọng điệu dỗ dành như mật ngọt chết người: “Không phải cậu kêu nóng sao? Vậy chúng ta chuyển sang nhảy loại hình mát mẻ hơn một chút.”

“Loại không cần mặc áo lót ấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.