Tuy rằng Tiêu Diêu Tán Nhân nói ông không chết, nhưng Diệp Nhiên vẫn quyết định lập một ngôi mộ chôn y phục cùng di vật của ông.
Giữa thanh sơn bích thủy, Diệp Nhiên, Diệp Minh Hàn, Dạ Hạo Thiên, Dạ Hối, quỳ trước một tấm bia đá, ánh mắt xa xăm.
“Được rồi, chúng ta đi thôi! Nên đi thăm vị Tưởng đại nhân“tài ba” của chúng ta!”
Dạ Hạo Thiên kéo Dạ Hối, nhìn Diệp Nhiên cùng Diệp Minh Hàn tà tà cười.
“Tưởng Văn Hoa?”
Nhớ đến tên đầu sỏ ấy, Diệp Nhiên liền chau mày, mang theo vài phần không vui.
“Ân.”
Diệp Minh Hàn kéo y lại, trong mắt một mảnh băng hàn.
“Hừ, đã nói ngươi tự xử lý là được, có gì đẹp chứ?”
Dạ Hối khinh thường bĩu môi, thần tình chán ghét.
“Cứ như vậy xử lý chẳng phải tiện nghi gã? Hơn nữa…… Cũng khá là thú vị a!”
Dạ Hạo Thiên nhếch mắt cười, ánh mắt lại như ám dạ thâm trầm băng lãnh.
Đoàn người xoay người rời đi, khi bọn họ vừa đi, hai người xuất hiện trước bia đá.
“Lai dã tiêu sái, khứ dã tiêu sái, lai khứ tiêu tiêu sái sái! Sinh dã tiêu diêu, tử dã tiêu diêu, sinh tử tiêu tiêu diêu diêu (Đến cũng tiêu sái, đi cũng tiêu sái, quay lại tiêu tiêu tiêu sái sái! Sống cũng Tiêu Diêu, chết cũng Tiêu Diêu, sinh tử Tiêu Tiêu Diêu Diêu)! Chậc chậc chậc……”
Tiêu Diêu lắc đầu cười khẽ, trong mắt thấp thoáng lệ ý.
“Bọn họ rất có tâm với ngươi!”
Mai Thấm cũng nhìn thấy tấm bia đá cười khẽ.
“Ân.”
Tiêu Diêu vung tay lên, những thứ dưới bia đá lộ ra.
Dưới bia không có mộ tự nhiên cũng không có quan, chỉ có một mộc hạp hẹp dài, mở hạp ra, bên trong chỉ có một tranh cuộn.
Tranh là Diệp Nhiên tự tay vẽ, trên tranh là một thủ thi.
Đó là bộ dáng của Tiêu Diêu Tán Nhân khi Diệp Nhiên lần đầu gặp ông, một thân bạch y đón gió mà đứng, phong thái tiên phong đạo cốt.
Thi là thủ ‘Tiêu Diêu du’ khi mới gặp Tiêu Diêu Tán Nhân dã ngâm
Nhâm tha hồng trần trọc thế lưu,
Ngã tự tiêu diêu thế gian du,
Chích vi nhân gian hữu tình tại,
Bất vi thế nhân vô tình sầu!
Lạc khoản là”Tặng sư phó Tiêu Diêu Tán Nhân. Đồ: Dạ Hạo Thiên, Diệp Minh Hàn, Diệp Nhiên. Đồ tôn: Dạ Hối, kính thượng!”
“Đi thôi!”
“Ân.”
Thân ảnh biến mất, như thể chưa từng xuất hiện bao giờ.
Một hàng bốn người, xuất hiện trước cửa địa lao hoàng cung, thị vệ thủ lao vừa thấy người tới, lập tức cung kính quỳ xuống hành lễ.
“Bệ hạ!”
“Ân, mở cửa!”
“Tuân lệnh!”
Dạ Hạo Thiên kéo Dạ Hối đi trước một bước, Diệp Minh Hàn kéo Diệp Nhiên đi theo sau.
Thông đạo tối đen cắm đuốc dọc hai bên, tầm mắt vẫn không quá rõ, trong không khí thoang thoảng mùi đồng du, làm Diệp Nhiên có chút không khoẻ nhíu mày.
Thân thể đột nhiên xoay lại, bị Diệp Minh Hàn chặn ngang bế lên, Diệp Nhiên cười cười, tay vòng qua cổ người nọ, tựa đầu chôn vào lòng hắn, khí tức lành lạnh xông vào mũi làm y thấy dễ chịu hơn nhiều, hàng mi đang nhíu chậm rãi buông ra.
“Tới rồi.”
Sau một lúc lâu, Diệp Minh Hàn nhẹ nhàng thả Diệp Nhiên xuống đất, nhưng bàn tay đặt bên hông lại chưa từng buông ra
“Ân?”
Đứng vững lại, Diệp Nhiên quay đầu nhìn, vừa rời khỏi lòng người nọ, mùi máu tươi nồng đậm liền xông vào mũi.
Nhìn Diệp Minh Hàn bên cạnh vẻ mặt lo lắng cười cười, Diệp Nhiên qua song cửa nhìn vào bên trong.
“Gã là Tưởng Văn Hoa? Sao gã lại thành như vậy?”
Người trong lao, trên áo loang lổ vết máu, tóc tai bù xù ngồi chồm hổm trong góc tường, ánh mắt dại ra nhìn một nơi cách gã không xa, một khối thi thể của thanh niên với vùng ngực huyết nhục mơ hồ.
Gương mặt tái nhợt như giấy chỉ còn da bọc xương, đôi môi tím hồng còn mang theo vết máu khô, cả người thoạt nhìn người không ra người, quỷ không ra quỷ, có phần đáng sợ.
Nghe thanh âm Diệp Nhiên, Tưởng Văn Hoa ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt đang dại ra khi nhìn thấy bọn họ lập tức sáng lên, phẫn nộ nhào tới, bốn người đồng thời lui về phía sau.
“Dạ Hạo Thiên, ngươi không phải người, ngươi hại ta như vậy, ngươi sẽ không được chết tử té, ta muốn giết ngươi, giết ngươi!”
Bàn tay khô héo từ trong song cửa thò ra ngoài, nhưng thủy chung không thể chạm đến góc áo người bên ngoài, ánh mắt Tưởng Văn Hoa nhìn Dạ Hạo Thiên như hận không thể ăn thịt hắn, uống huyết hắn.
“Ha hả, trẫm đương nhiên là người! Nhưng mà Tưởng đại nhân, nga không, trẫm nên gọi ngươi thế nào nha? Súc thú? Hay là??”
Dạ Hạo Thiên khoanh tay ôm ngực, một tay vuốt cằm, vẻ mặt thoạt nhìn có chút phiền não.
“Ngươi đừng vũ nhục cầm thú, hổ độc còn không ăn thịt con mà!”
Dạ Hối lại lui về sau một bước, vẻ mặt chán ghét.
“Sao lại thế này?”
Diệp Nhiên vẫn một bộ không hiểu gì cả.
Dạ Hạo Thiên cười cười, nhưng nụ cười đầy khinh thường.
“Vị Tưởng đại nhân này ngay cả cầm thú cũng không bằng, không chỉ giết hài tử của mình, còn ăn tim của nó, chậc chậc chậc…… Trẫm quả thật không bằng ngươi, trẫm chẳng qua chỉ giết bọn họ, nhưng ngươi lại ác hơn trẫm nhiều, một thi thể đầy đủ cũng không nguyện lưu cho họ……”
“Ngươi so với gã? Thực ghê tởm!”
Dạ Hối liếc nhìn Dạ Hạo Thiên, thân thể di chuyển ra xa, lại bị Dạ Hạo Thiên kéo lại, ôm vào lòng.
“Ngươi dám chê ta?”
Ánh mắt Dạ Hạo Thiên có điểm nguy hiểm.
“Ngươi……”
Dạ Hối nhíu mày vừa định nói thêm gì, lại bị Tưởng Văn Hoa hô to cắt ngang.
“Ta không có, không phải ta…… Là ngươi…… Là ngươi bức ta…… Là ngươi……”
Tưởng Văn Hoa hơi ngây người một lát, lại bắt đầu liều mạng với tay ra ngoài.
“Hắn?”
Diệp Nhiên nhìn Tưởng Văn Hoa đã lâm vào điên cuồng, vẻ mặt nghi hoặc.
Giết người? Ngờ vực? Có ý gì?
” Sau khi tử chung trong thân thể Nhiên nhi chết, mẫu chung liền phản phệ, gã hiện tại chỉ có thể dựa vào việc ăn thịt người uống máu người mà sống, bất quá, không sao cả, người nhà của Tưởng đại nhân không ít, đủ để Tưởng đại nhân ăn một thời gian a!”
Dạ Hạo Thiên môi nhếch lên, cười vô cùng tà ác.
“Ngươi…… Không phải người…… Ngươi…… A…… Cầu ngươi…… Buông tha…… A…… Buông tha họ…… A a…… Cho ta máu…… A a a…… Cứu cứu ta……”
Tưởng Văn Hoa đột nhiên té trên đất, thân thể bắt đầu run rẩy, trong thanh âm tràn đầy thống khổ.
“Trẫm không giết bọn họ, sao lại nói tới buông tha? Chỉ cần Tưởng đại nhân buông tha họ, họ lại sao lại có việc? Ha hả, người tới, đã đến giờ đưa cơm cho Tưởng đại nhân!”
Dạ Hạo Thiên ôm chặt Dạ Hối, một bộ xem diễn.
“Phụ thân?”
Đột nhiên bị Diệp Minh Hàn ôm vào trong lòng, đầu bị chôn vào lòng hắn, Diệp Nhiên tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng không giãy dụa.
“Đừng nhìn!”
“Hảo!”
Vươn tay ôm thắt lưng Diệp Minh Hàn, vùi đầu trong lòng người nọ, lỗ tai lẳng lặng nghe hết thảy mọi thứ đang phát sinh.
Tiếng kêu thống khổ của Tưởng Văn Hoa, tiếng bước chân, tiếng mở khóa, tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, sau một lúc tĩnh lặng là thanh âm một hài đồng vang lên.
“Gia gia……”
Trong lòng than nhẹ một hơi, người này a!…… Y không phải người mềm lòng, trừ bỏ người y để ý, người khác chết sống có quan hệ gì tới y? Tuy rằng cảm thấy Diệp Minh Hàn lo lắng có chút dư thừa, Diệp Nhiên lại vẫn thấy ấm áp trong lòng.
“A…… Hoa nhi…… Không nên lại đây…… A a……”
Tiếng kêu thảm thiết kịch liệt của Tưởng Văn Hoa cùng tiếng thở dốc trầm trọng.
“Gia gia, ngài làm sao vậy? Phụ thân…… Phụ thân…… gia gia, phụ thân sao không để ý đến Hoa nhi?”
Đồng âm mềm mại mang vài phần khóc ý.
“A a…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi hoa nhân…… A a…… Không cần…… Không cần hận…… A a……”
Sau tiếng quát tháo thống khổ là tiếng khóc của hài đồng, nhưng tiếng khóc vừa ra khỏi miệng lập tức tiêu thất, tiếp theo là tiếng xé thịt, tiếng cắn cùng tiếng nuốt.
“Thực ghê tởm!”
Trong thanh âm lạnh lùng của Dạ Hối tràn đầy khinh thường cùng chán ghét.
“Chúng ta đi thôi, loại địa phương này chỉ thích hợp cho những kẻ như gã!”
Dạ Hạo Thiên cười khẽ, sau đó là tiếng bước chân.
Lúc Diệp Nhiên bị buông ra, thì đầu đã bị xoay lại.
Lúc gần đi ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Tưởng Văn Hoa ngồi xổm trong góc tường gặm cắn thứ huyết nhục mơ hồ trong tay mình, vết máu từ khóe miệng nhỏ xuống vạt áo, mà bên cạnh gã nằm một thi thể hài đồng năm, sáu tuổi, ngực thi thể bị đào một lổ lớn……
“A a…… Hoa nhi…… A……”
Mới vừa ra địa lao chợt nghe tiếng Tưởng Văn Hoa khóc hảm đầy bi thương, Diệp Nhiên than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu chống lại ánh mắt lo lắng của người nọ, lắc đầu, nắm chặt bàn tay rộng lớn của hắn, ý cười trong suốt rời đi.
Tội của ai, ai tới gánh, chúng ta không phải thần, cứu không được bất luận kẻ nào!
——————————————————————————————————————————————————————–
Hết đệ nhất quyển – viếng thăm địa lao