“Diệp công tử, bệ hạ thỉnh ngài đi ngự thư phòng có việc cần thương lượng.”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính của Dung Thanh, hai người đang dung bữa đồng thời dừng lại.
Sớm như vậy, sư huynh có chuyện gì?
“Ân.”Diệp Minh Hàn ứng một tiếng, lại nhìn Diệp Nhiên còn đang dùng bữa không nhúc nhích.
“Phụ thân đi trước, một lát Phi Dương cùng Thiệu Hoa lại đây, Nhiên nhi theo bọn họ đi tìm phụ thân.”
Biết Diệp Minh Hàn chờ y ăn xong, nhưng mấy ngày nay xảy ra không ít chuyện, sư huynh khẳng định là có chuyện trọng yếu tìm phụ thân, để hắn chờ quá lâu cũng không tốt.
“Ta chờ ngươi.”
Diệp Minh Hàn vươn tay lau đi vết cháo động lại bên môi Diệp Nhiên, cự tuyệt đề nghị của y.
Vào lúc căng thẳng này, hắn lo lắng để lại mình y.
“Phụ thân, không có việc gì, Phi Dương cùng Thiệu Hoa hẳn cũng sắp đến, nơi này lại có tầng tầng thủ vệ, hơn nữa Nhiên nhi có võ công, phụ thân còn gì mà không yên tâm? Chẳng lẽ phụ thân không tin Nhiên nhi sao?”
Diệp Nhiên buông đũa trong tay, ẩn ẩn bất đắc dĩ nhìn Diệp Minh Hàn.
Mấy ngày nay, phụ thân đối y, cơ hồ là một tấc không rời, tuy rằng y thực thích cùng hắn ở chung, nhưng lại không thích hắn lo lắng khẩn trương vô căn cứ như vậy.
Võ công của y không thấp, phụ thân lại vẫn chiếu cố y như tiểu hài tử, mấy ngày nay phụ thân rất mệt, lại còn phải phân tâm lo lắng cho y, tuy rằng biết hắn là sợ y gặp chuyện không may, nhưng y vẫn có vài phần không thích.
Diệp Minh Hàn nhìn Diệp Nhiên, ánh mắt lóe lóe cuối cùng không nói gì cả.
Mấy ngày nay trong lòng hắn luôn bất an rất khó hiểu, luôn ở nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, khi cảm giác được sự ấm áp bên mình vẫn còn, mới có thể an tâm.
Chỉ là lo lắng, chỉ là không hy vọng y gặp chuyện không may, hắn như vậy, lại làm y khó chịu sao?
“Phụ thân, Nhiên nhi không phải tiểu hài tử, có thể tự chiếu cố chính mình mà, phụ thân không cần lo lắng cho Nhiên nhi nữa được không?”
Kỳ thật tình huống Diệp Minh Hàn mấy ngày nay Diệp Nhiên đều nhìn trong mắt, nhưng y phải làm sao mới có thể tiêu trừ bất an trong lòng người nọ đây?
Đi đến bên Diệp Minh Hàn, vươn tay khẽ chạm vào hàng mi đang chau của Diệp Minh Hàn, thanh âm Diệp Nhiên cũng mang theo vài phần vô lực.
“Hảo, tự mình cẩn thận.”
Có lẽ là cảm thấy mình lo lắng quá nhiều, Diệp Minh Hàn đứng dậy khẽ hôn lên trán Diệp Nhiên.
“Không cho phép xảy ra chuyện!”
“Hảo.”
Nhìn Diệp Minh Hàn ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn y, y chỉ có thể nhẹ nhàng cười, Diệp Nhiên nhìn bóng người nọ rời đi, mới cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Y hiện tại, nếu biết chuyện phát sinh sau này, thì lúc này có phải chăng sẽ không kiên trì như vậy?
Trên đời không ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, cho nên y hiện tại cũng sẽ không biết, phần kiên trì này của y để lại vết thương vĩnh viễn không thể khép lại trong lòng Diệp Minh Hàn!
Mới vừa buông đũa, chợt nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm của tỳ nữ.
“Vương gia, đã dùng xong, nô tỳ có thể vào thu thập không?”
Còn đang suy nghĩ Thiệu Hoa cùng Phi Dương sao lại không đến, Diệp Nhiên thuận miệng đáp”Vào đi!”
Một cái cung nữ tay cầm khay, cúi đầu thi lễ, mới bước lên chậm rãi thu thập bàn ăn.
Kỳ quái, Phi Dương cùng Thiệu Hoa sao lại không đến? Thường thường, hai người hẳn đã sớm đến đây mới đúng!
“Vương gia không ngửi thấy hương vị kỳ quái gì sao?”
Cung nữ đang thu thập bàn đột nhiên hỏi.
Hương vị?
Diệp Nhiên trực giác ngửi, rồi lại lập tức nghĩ’ nguy rồi’!
Trong không khí phảng phất một mùi hương, tuy rằng chỉ ngửi một hơi, nhưng Diệp Nhiên cũng đã ngửi thấy.
“Ngươi là ai?”
Diệp Nhiên lui từng bước, vận công tán đi cám giác chóng mặt.
Hoàn hảo, tự thân thể chất có thể tản đi một ít dược vị.
“Vương gia trúng Trầm túy thêm u mộng, thế nhưng còn có thể đứng vững, quả thật khiến người ta rất kinh ngạc!”
Tỳ nữ nọ mang theo vài phần kinh ngạc nhìn Diệp Nhiên.
“Lại là u mộng sao? Chủ nhân của ngươi không thể đổi một loại dược khác sao?”
Tay phất ra một luồng gió, sương khói còn lại bị thổi tán.
“A, xem ra Vương gia không chỉ võ công cao cường, cầm kĩ cao siêu, đầu óc, cũng không đơn giản a! Tương đại nhân, nô tỳ thất thủ.”
Tỳ nữ kia khẽ gọi một tiếng, thần sắc lại chưa từng thay đổi.
Người này, quả nhiên không đơn giản!
Diệp Nhiên đề cao cảnh giác, thầm vận nội lực.
Một người bước vào cửa, diện mạo dù chưa từng gặp qua, nhưng một thân triều đình quan phục, vừa vào cửa liền xoay người thi lễ.
“Hạ quan Tưởng Văn Hoa tham kiến Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Hạ độc lại là đại thần trong triều, xem ra sư huynh quá đại ý rồi.
“Ngươi là chủ nhân của nàng? Nói vậy Ngũ hoàng tử trúng độc ngươi không thoát được can hệ đúng không? Nơi này rõ ràng là đề phòng sâm nghiêm, tại hạ thật hiếu kì Tưởng đại nhân vì sao có thể bình yên vào đây.”
Nhiều người như vậy, làm phản là tuyệt không thể, năng lực của sư huynh y rất tin tưởng.
Nhưng kẻ này có thể xuất hiện tại đây, chính là một chuyện rất đáng để suy nghĩ!
“Ha hả, Vương gia nói sai lầm rồi, hạ quan không có bổn sự hạ độc, chủ nhân của nàng cũng không phải hạ quan, về phần hạ quan làm thế nào xuất hiện ở đây, thứ thần vô lý, chuyện này không tiện nói ra. Bất quá thần lại thật hiếu kỳ, độc của Tiểu Điệp cô nương sao lại không có hiệu quả với Vương gia?”
“Thật không khéo, tại hạ không sợ độc dược, làm phiền Tưởng đại nhân lo lắng.”
Diệp Nhiên vẫn là ôn hòa cười nhẹ.
“Quả nhiên…… Hoàn hảo hạ quan có chuẩn bị trước, Vương gia không sợ độc, như vậy chung thì sao?”
Ánh mắt Tưởng Văn Hoa rất quỷ dị.
“Chung?”
Diệp Nhiên chau mày, trong lòng nảy lên một lodự cảm xấu, nhưng khi cảm nhận được có thứ gì đang chui vào thân thể mình, mới biến sắc.
“Ngươi…… Ngươi làm gì?”
Tưa như có thứ gì đó đang căn tim mình, trái tim truyền đến từng đợt đau đớn kịch liệt, Diệp Nhiên miễn cưỡng cắn răng hỏi ra một câu, liền cắn chặt môi dưới, không cho rên rỉ đau đớn truyền ra.
Mồ hôi lạnh ướt sũng toàn thân, thân thể từng đợt lạnh run, trước mắt cũng dần dần mơ hồ, đau đớn thật lớn làm y té xuống đất, co rút thân thế
Bên tai tựa hồ truyền đến tiếng cười của ai đó, nhưng Diệp Nhiên đã hoàn toàn không biết, đau đớn làm thần trí y cũng mơ hồ dần, chỉ có thể không ngừng gọi thầm trong lòng.
Phụ thân…… Phụ thân ngươi ở đâu?…… Nhiên nhi đau quá…… Đau quá a…… Phụ thân……
“Ai, An Dật vương này mặc dù có chút bổn sự, lại vẫn là quá mức đơn thuần, Tiểu Điệp cô nương đả có thể về nói với chủ nhân ngươi, mọi chuyện đã an bài thỏa đáng.”
Tưởng Văn Hoa nhìn Diệp Nhiên té trên đất, thở dài lắc đầu, đối tỳ nữ kia cười cười.
“Xem ra, Tưởng đại nhân tựa hồ đã nắm chắc thắng lợi?”
Tiểu điệp cũng cười khẽ, đáy mắt lại hiện lên một tia khinh thường.
” Đương nhiên, chuyện còn lại giao cho hạ quan là được, tất nhiên sẽ không làm chủ nhân của cô nương thất vọng.”
Tưởng Văn Hoa tất nhiên không phát hiện Tiểu Điệp khinh thường mình, lòng tràn ngập suy nghĩ thắng lợi!
Dạ Hạo Thiên, Diệp Minh Hàn, hừ, hiện tại rốt cục đều đã nằm trong tay ta!
“Ngô.”
Một sự cảm lo lắng mãnh liệt làm Diệp Minh Hàn đang cùng Dạ Hạo Thiên thương thảo sự tình đột nhiên đứng dậy, cái chén trên bàn bị tay áo hắn không cẩn thận phất xuống đất, lập tức vỡ nát thành từng mảnh.
“Sao vậy?”
Dạ Hạo Thiên bị động tác đột ngột này của Diệp Minh làm sửng sốt, vừa mở miệng hỏi thì trước mắt đã không còn bóng người.
Nhiên nhi……
Mãnh liệt bất an làm Diệp Minh Hàn vận mười thành nội lực chạy đến tiểu viện.
Nhiên nhi…… Nhiên nhi chờ ta…… Cầu ngươi…… Ngàn vạn lần không cần xảy ra chuyện gì!
————————————————————————————————————————————————————–
Hết đệ nhất quyển – Diệp Nhiên gặp nạn