“A…… A a……” Diệp Nhiên không ngừng vặn vẹo thân thể nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn như sắp khóc, có vẻ có chút lo lắng bất an.
Khó chịu…… y cảm giác thật đói bụng, nhưng không cách nào nói ra được, đói khát đã muốn làm cho thân thể y đến cực hạn, hỗn loạn, cảm giác thật sự rất khó chịu.
“Làm sao vậy?” Diệp Minh Hàn cúi đầu, nhìn thấy anh nhi nhỏ bé trong lòng hắn, hình như rất suy yếu.
“Chuyện gì vậy? Nhiên nhi?” Hơi nhíu mày, thanh âm lạnh đến nỗi tựa hồ có thể tạo ra băng.
Ba người đang cúi đầu, nghe thấy thanh âm của cung chủ, đều ngẩng đầu đánh giá hài tử kia.
Đây là……
“Cung chủ, Thiếu chủ y…… Có phải hay không…… Đói bụng?……” Phi Dương thật cẩn thận nói.
“Đói bụng? Tiêu Tuấn, đi chuẩn bị thức ăn cho Thiếu chủ.”Thanh âm vẫn băng lãnh như trước, lại làm cho Phi Dương thở ra một hơi, hoàn hảo, Cung chủ không đánh hắn nữa, thêm một chưởng nữa, cái mạng nhỏ của hắn dám là không xong rồi a.
“Vâng.”Tiêu Tuấn lĩnh mệnh nói, lại có chút lo lắng. Trong Ngạo Hàn Cung chưa từng có một anh nhi nào, đương nhiên cũng sẽ không có bà vú, hiện tại xuống núi đi tìm khẳng định cũng đến rất trễ, vậy Thiếu chủ có thể ăn cái gì? Tuy hắn đang suy nghĩ nhưng bước chân vẫn không hề dừng, nhanh chóng bước ra ngoài, nhưng đã tóm theo một tên nhanh mồm nhanh miệng.
“Ai nha, Tiêu Tuấn, ngươi kéo ta theo làm cái gì nha?”Ra khỏi cửa phòng Phi Dương lại bắt đầu ồn ào.
“Ngươi nói, trong cung này có cái gì có thể cho Thiếu chủ ăn được đây?”Tiêu Tuấn lộ ra một bộ phiền não.
“Ôi, ta còn tưởng chuyện gì có thể khiến ngươi khó xử như vậy, ngươi gọi người đem trái cây ép lấy xác, sau đó trộn với nước cháo lỏng không phải là được rồi sao?”Thật là, chỉ vì cái chuyện chết tiệt này mà lôi hắn ra, hắn còn muốn xem cung chủ ôm con nha, đây chính là việc trăm năm khó gặp a.
“Ngươi cũng đừng đi vào nữa, một hồi lại nói sai cái gì, chẳng ai cứu được ngươi đâu.” Phân phó xong, quay đầu lại, liền nhìn thấy Phi Dương tựa vào cửa nhìn vào bên trong.
“Ai nha ai nha, biết rồi, thật dài dòng.” Phi Dương đầu cũng không quay lại nói, hắn không muốn chết là được rồi.
Ai…… Cũng không ngẫm lại xem hắn là vì ai nha? Tiêu Tuấn vẻ mặt tràn ngập sự bất đắc dĩ.
Chỉ chốc lát sau, chất lỏng hơi nóng được đựng trong bát đưa tới trước mặt Diệp Minh Hàn.
Không có biện pháp, trong cung không có bình sữa linh tinh gì đó a.
“Đều đi xuống đi!”Diệp Minh Hàn phất tay.
Cung chủ muốn tự mình làm?
“Cung chủ, hay là để thuộc hạ làm cho.” Tiêu Tuấn tiến lên một bước, muốn cầm lấy cái thìa trong tay Diệp Minh Hàn.
“Đều đi xuống!”Thanh âm hơi trầm xuống, Diệp Minh Hàn đã có chút không kiên nhẫn.
“Vâng.” Lôi Phi Dương tròng mắt như sắp rớt ra đi ra ngoài, cùng An Thành liếc nhau một cái, ba người rời khỏi phòng.
Diệp Minh Hàn đem Diệp Nhiên ôm trên đùi, một tay đỡ y, một tay cầm thìa múc chất lỏng trong bát đút y.
“Há mồm.” Không biết làm sao, chất lỏng đút xuống đa phần đều tràn ra khỏi khóe miệng, xem ra, tiểu hài tử mới sinh mà dùng loại phương pháp này quả nhiên là không được.
Phải làm sao đây?
Diệp Minh Hàn nhìn hài tử vô thanh vô thức trong lòng, lại nhìn chất lỏng trong bát, có chút đăm chiêu.
Sau một lúc lâu, buông thìa, bưng bát lên, uống một ngụm, chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi nhỏ bé kia.
Diệp Nhiên hỗn loạn từ từ nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy trên môi có một cảm xúc thật mềm, sau đó hương vị ngọt ngào của nước cháo hoa quả liền tràn vào trong miệng, mở lớn miệng, theo bản năng mà mút vào.
Hắn hiển nhiên là đã đói rất lâu, mới sinh ra thì Diệp Minh Hàn đã đến, sau đó bị một đường ôm ngủ. Kỳ thật đối với trẻ con mà nói thì đã sớm đói bụng, nhưng quá nhiều việc phát sinh, nên y vẫn cố nén, mãi cho tới khi thân thể đến cực hạn.
Cảm xúc mềm mại khiến Diệp Minh Hàn có chút giật mình, đây là lần đầu tiên từ khi hắn sinh ra đến giờ tiếp xúc với người khác ở khoảng cách gần như vậy, ở khoảng cách này, ngay cả những sợi lông tơ tinh tế trên khuôn mặt nhỏ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Ngoài miệng bị liều mạng mút vào, Diệp Minh Hàn ánh mắt hiện lên một tia ấm áp, lại uống một ngụm, cúi đầu……
Trong chốc lát, chén cháo đã vào hết trong cái bụng nhỏ của Diệp Nhiên. Diệp Minh Hàn nhìn thấy y hình như vẫn chưa ăn no, ngẩng đầu phân phó nói: “Tiêu Tuấn, mang thêm một chén nữa vào đây. “
“Vâng.”Ngoài cửa có người đáp lại, chỉ chốc lát sau, một chén lớn lại được mang vào.
Tiêu Tuấn chắp tay chuẩn bị lui ra, lúc đang định đóng cửa, dư quang lại lướt thấy Diệp Minh Hàn cúi đầu miệng đút thức ăn, cả người ngây ngẩn, bất khả tư nghị mà trừng lớn mắt. Cung chủ thế nhưng……
Diệp Minh Hàn nhìn lướt qua, Tiêu Tuấn vội vàng xin lỗi rời khỏi, đóng cửa phòng, nhưng vẫn đứng bên ngoài ngẩn người.
“Tiêu Tuấn, ngươi đứng chỗ này làm chi a? Ngốc sao?” Phi Dương cùng An Thành canh giữ bên ngoài viện, rất xa liền thấy Tiêu Tuấn từ trong phòng đi ra, có bộ dáng hệt như bị sét đánh trúng.
Tiêu Tuấn chậm rãi đi ra, trên mặt vẫn là một bộ khiếp sợ không thôi.
“Làm sao vậy?” Rất ít nhìn thấy Tiêu Tuấn luôn ổn trọng sẽ có biểu tình như thế, An Thành còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt thận trọng, chỉ thiếu trực tiếp xông vào.
“Ta…… Ta nhìn thấy…… Cung chủ lấy miệng đút Thiếu chủ ăn.”
“Cái gì?” Tất cả cùng đồng thanh kêu lên.
Tiêu Tuấn bất đắc dĩ cười, ngay cả Anh Thành luôn lãnh đạm với mọi chuyện cũng kinh ngạc thành như vậy, xem ra không phải là hắn lo lắng dư a.
“Thật sự? Thật sự? Oa oa, cung chủ khi nào thì có tính người như vậy? Còn nữa cung chủ vì sao lại đối xử với xú tiểu tử kia tốt như vậy a, ta theo cung chủ nhiều năm như vậy, sao hắn chưa từng tốt với ta như vậy a. Chẳng lẽ là phụ tử thiên tính sao?” Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ghen tị, cuối cùng lại bắt đầu là thì thào tự nói.
Tiêu Tuấn cùng An Thành liếc nhau một cái, đồng thời bất đắc dĩ thở dài.
“Phi Dương luôn khờ như vậy a!”
“Ngu ngốc!”
Một chén cháo lỏng lớn lót dạ, tinh thần của Diệp Nhiên cuối cùng cũng đã khôi phục được rất nhiều, hơi mở mắt, vừa vặn lại đối diện với một đôi mắt như hàn đàm, cảm xúc mềm mại trên môi khiến y trợn tròn mắt.
Hơi quay đầu, tránh đi cái cục diện khiến y xấu hổ này.
“No rồi?” Thấy y tránh đi, Diệp Minh Hàn nghĩ y chắc đã ăn no rồi, gọi người vào dọn dẹp.
Tiêu Tuấn cho người dọn dẹp bàn, nhìn thấy gương mặt của Diệp Minh Hàn, cân nhắc dùng từ.
“Cung chủ, hay là giúp Thiếu chủ tìm một bà vú đi, dù sao mọi người chúng ta không ai có kinh nghiệm nuôi tiểu hài tử……”Một bên nói, một bên xem xét thần sắc Diệp Minh Hàn.
“Ân…… Ngươi đi làm đi.”Suy tư một lát, Diệp Minh Hàn liền gật đầu đồng ý., phất tay bảo bọn họ đều đi ra.
Diệp Nhiên vốn trầm tĩnh, bị cách Diệp Minh Hàn đút y ăn hoảng sợ, lại bị người ôm lấy. Hoàn hồn, nhìn về phía Diệp Minh Hàn.
“Ngươi nên nghỉ ngơi.” Đặt y vào giường, liền nhìn thấy trong đôi mắt nhỏ nhắn kia ánh lên vẻ kinh ngạc.
“Làm sao vậy?”Vén lên vạt áo vạt áo, Diệp Minh Hàn ngồi xuống bên giường.
Diệp Nhiên nhìn hắn một lúc lâu, nhưng vẫn chưa nhắm mắt lại.
Nam nhân này chính là phụ thân kiếp này của y a, vậy y về sau có phải nên có một chút chờ mong nơi hắn không? Hy vọng ngươi không đối xử với ta như kẻ đó, đừng khiến ta thất vọng a, phụ thân!
Diệp Minh Hàn thấy hài tử trên giường chậm rãi ngủ say, nhìn nó nửa ngày, mở miệng nói: “Ảnh, chiếu cố tốt hắn.” Trong một góc phòng, một bóng người thoáng hiện ra.
Đứng lên, lại nhìn Diệp Nhiên liếc mắt một cái, chậm rãi rời đi.
Sự yên lặng trong phòng, ánh mặt trời chiếu nghiêng bên giường, hài tử nho nhỏ ngủ, hương vị thật ngọt ngào, khiến người ta cảm nhận được một sự ấm áp hiếm thấy.
Hết phụ tử thiên tính?