Du Hành Giả

Chương 31: Azure



QUYỂN 2: DARKER THAN BLACK

– Chủ nhân! Chủ nhân!

Rito chỉ cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi, cơ bắp đau nhức và tinh thần suy kiệt nghiêm trọng. “Đây chỉ là cơn ác mộng”, cậu cố gắng tự thôi miên mình nhưng cái cảm giác đau đớn và những kí ức khắc sâu mới đây thôi ngay lập tức kéo cậu trở lại. Nước mắt cậu chảy ra.

“Shigure, anh xin lỗi”, những lời như thế này cậu đã nói trong suốt lúc hôn mê. Lilith và Zoroa đã thành công gọi tỉnh cậu nhưng Rito không cử động, cậu nằm như thể đã chết rồi. Trong suốt hai mươi năm cuộc đời mọi thứ luôn đến với cậu một cách dễ dàng, kiếm thuật, võ thần, rèn, tông chủ, người yêu… Cậu nhúc nhích con ngươi, đôi mắt sáng của cậu trước đây đã ánh lên một vẻ ảm đạm, làm người ta nhìn vào đó cảm thấy được sự tang thương. Lilith và Zoroa thấy cậu tỉnh lại thì vô cùng vui mừng, cả hai bay lượn quanh đầu cậu và diễn màn kịch cãi nhau như thường lệ. Nhưng cậu đã không còn thấy buồn cười hay khó chịu như trước. Lúc này cậu mới phát hiện ra là mình đang nằm ở dưới một tán cây, có lẽ Lilith và Zoroa đã kéo cậu đến nơi này.

– Tại sao các cô không cứu cô ấy? Rito hỏi.

Lilith và Zoroa trầm mặc.

– Ta hỏi các cô tại sao không cứu cô ấy? Rito gầm lên giận dữ.

– Đừng nói với ta là các cô không thể! Đây là lần đầu tiên cậu giận dữ với hai người.

– Tại sao?

Rito tiếp tục khóc. Không phải cậu không hiểu vì sao họ không cứu nàng, nhưng cậu không thể chấp nhận được khi vẫn còn một tia hi vọng nhưng cậu vẫn không thể cứu Shigure. Lilith và Zoroa vẫn trầm mặc, họ cũng không tiếp an ủi cậu. Nước mắt cậu chảy ra và hô hấp của cậu trở nên rối loạn. Zoroa bỗng nhiên tiến đến và ôm cậu vào trong lòng, Lilith cũng nắm lấy bàn tay cậu. Cả ba cứ im lặng như thế một thời gian dài.

– Xin lỗi, ta không nên tức giận với các cô. Rito đã ổn định lại và nói.

– Không, chủ nhân, ngài là chủ nhân của em vì vậy ngài không cần phải xin lỗi. Zoroa nhìn cậu âu yếm n ói.Trông cô bây giờ giống một người mẹ hơn là một nữ nô bộc.

Rito cảm thấy ấm áp hơn một chút. Bất kể như thế nào, hai người họ vẫn luôn ở bên mình. Đây có lẽ là điều duy nhất giúp cậu không phát điên. Nghĩ đến những người còn lại bên kia cánh cổng, Rito không khỏi lo lắng. Cậu không chỉ có một mình Shigure, cậu còn có Nanami, Virode, ông nội, Bạch Kiếm Tông…

– Hi vọng mọi người vẫn bình an.

Rito thở dài, cơ thể cậu có rất nhiều vết thương và cậu không thể di chuyển. Ở thế giới này cũng không có khí nên cậu cũng không thể tự cầm máu. Mặc dù quanh đây không có lũ quái vật nhưng không có nghĩa là cậu không còn nguy hiểm về tính mạng, Rito chỉ có thể điều chỉnh các cơ bắp trên cơ thể để chảy máu chậm hơn.

– Chúng ta phải làm gì đó. Rito nói, cậu lập tức lấy lại tỉnh táo. Đau thương và nước mắt hãy cứ để lần tai nạn này trôi qua đã.

– Chủ nhân, nếu người có thể vận dụng ma lực và truyền cho em thì em có thể giúp ngài chữa thương.

– Ta phải làm như thế nào?

– Chủ nhân chỉ cần làm thế này…thế này…

Trong khi đó ở nơi mà cuộc chiến đấu vừa mới diễn ra, một người cưỡi ngựa đột nhiên bay đến. Đúng, đó chính là bay mà không phải là đi bởi vì ngựa của ông cũng không đạp trên mặt đất mà là trên không cách mặt đất khoảng mười mét. Hơn nữa cũng không biết có nên gọi ông ta là người hay không bởi vì cả cơ thể ông được bọc trong một bộ giáp đen và có khói đặc tỏa ra. Cái đầu của ông lộ ra ngoài nhưng khi nhìn vào sẽ khiến người ta cảm thấy khiếp đảm. Bởi đó là khô lâu mà không phải là đầu của người sống. Từ trong hốc mắt có thể nhìn thấy hai đốm ánh sáng màu xanh, tay ông cầm một thanh đại kiếm và ngựa ông cưỡi thì trông giống như một con long mã. Cả người ông toát ra một khí thế kinh khủng, những con quái vật thấy ông thì gầm lên dữ tợn, nói gì đó với ông như là đe dọa. Vị khô lâu kị sĩ cũng không thèm để ý, ông ra tay đánh chết mấy con quái vật, cướp lấy bản thể của Hitomi đang trong tay một con. Lũ quái vật tức giận và cố gắng hướng về ông chém giết nhưng không thể chạm được vào ông ngược lại bị giết chết không ít. Một lát sau biết được bản thân không là đối thủ, đám quái vật nhao nhao tản ra chỉ để lại những lời nguyền rủa. Vị kĩ sĩ lại ngước mắt trông về phía xa hướng về nơi mà Rito đang ở rồi xoay ngựa rời đi.

Thần Thánh đại lục, đây là nơi mà Rito ở. Cái tên này có vẻ giống với những gì mà người ở Trái Đất dự đoán nhưng ngược lại thì không giống chút nào. Rito đã phục hồi nhất định thương thế mấy tháng trước và lang thang cho đến tận hôm nay. Lilith và Zoroa vẫn bầu bạn với cậu, nhưng trong suốt mấy tháng Rito không gặp một nhân loại nào. Có chăng chỉ là thú và quái vật, những con thú khổng lồ chỉ tồn tại ở Trái Đất cho tới bảy mươi triệu năm về trước. Tuy không hoàn toàn giống nhưng có rất nhiều điểm chung. Điểm khác nhau lớn nhất thì không phải là bề ngoài, ẩn chứa dưới lốt hình to lớn đó là sức mạnh kinh khủng, tốc độ cực nhanh và thậm chỉ có khả năng khè ra lửa. Rito có lần phải bỏ chạy trối chết khi gặp một con như vậy. Trong suốt một tháng cậu chỉ có thể ăn thú rừng và trái cây, uống nước suối. Kinh nghiệm trong lần ở hoang đảo giúp cậu không ít nhưng vì khác biệt về thực vật cậu đã bị ngộ độc. May mắn, cơ thể tông sư là rất mạnh, khả năng miễn dịch cũng rất lớn nên trải qua một cơn sốt nhẹ về sau là cậu lại khỏi hẳn. Hôm nay cậu gặp được nơi nhân loại sinh sống đầu tiên, một tòa thành trì có tường lớn bao vây khoảng mười mét được xây bởi đá xanh. Người thủ vệ ở đây vô cùng kinh hãi khi phát hiện ra cậu. Bằng vào phép thuật của Zoroa, Rito có thể bắt chuyện được với thủ thành và khi cậu thể hiện ra sức mạnh của nguyên tố võ sư thì bọn họ vô cùng sùng kính. Xem ra, nguyên tố võ sư ở nơi này là một chức nghiệp cao quý. Rito được mời vào thành, thậm chí là thành chủ cũng phải diện kiến cậu. Đó là một người đàn ông trung niên, hơi béo, để ria mép và vận một bộ đồ quý tộc kiểu châu Âu thời kì trung cổ giai đoạn nào thì hắn cũng không rõ ràng. Rito có thể phát hiện ra trong mắt người đàn ông này là sâu đậm lo lắng.

– Tôn quý nguyên tố võ sư các hạ, ta là William Audrey Anderson hậu duệ đời thứ mười tám của gia tộc Anderson, hầu tước của Thánh quốc và cũng là thành chủ của Khởi Điểm Thành. Ông dùng một tư thái của một vị quý tộc lâu năm để chào hỏi cậu.

“Khởi Điểm Thành? Cái thế giới này từ khi nào giống Sword Art Online như thế?”

– Xin chào thành chủ đại nhân, ta là phong nguyên tố võ sư Yamato Rito, vì một vài lí do mà lưu lạc đến nơi này. Hi vọng ngài cho phép ta ở lại Khởi Điểm Thành một đoạn thời gian.

Nghe Rito nói thế, vị thành chủ cũng mừng rỡ. Vội vàng gật đầu đồng ý và an bài cho cậu một ngôi nhà gần khu trung tâm, thậm chí sau đó vì muốn giữ chân cậu ông còn cho Rito một cô hầu gái. Rito cũng không phản đối, tuy rằng cô gái này không bằng Nanami nhưng hắn đã quen với cuộc sống được hầu hạ. Cậu được biết rằng gần đây ngoài thành có cướp và dường như là họ được dẫn dắt bởi một người có tài, Rito được nhờ giúp quân đội thanh trừ đám cướp này. Hơi hơi suy nghĩ cậu cũng gật đầu đồng ý cũng coi như là báo lại vị thành chủ nhân tình, về sau cậu còn ở lại đây nên cũng không muốn mắc nợ người ta. Rito cũng không vội xử lí việc này, thế giới này còn có nhiều thứ mà cậu không hiểu, ngôn ngữ, văn hóa, quân sự… Phép thuật tuy toàn năng nhưng không phải lúc nào cũng dựa dẫm được, cậu cũng không muốn phụ thuộc nó. Trước tiên, cậu tìm hiểu một chút về Khởi Điểm Thành này. Rito phát hiện ra nơi này là một thành trì cổ xưa, lịch sử lên tới gần ba trăm năm và có lưu truyền truyền thuyết Berseker. Truyện kể rằng vào ba trăm năm trước thế giới lần thứ năm chìm vào trong bóng tối, những sinh vật tà ác và mạnh mẽ xuất hiện. Nhân loại quá yếu đuối trước mặt chúng và bị nô dịch cùng thống trị. Thời điểm đó thần bỗng nhiên giáng lâm, đem một mảnh đại địa cho ngăn cách với bọn chúng, vị trí trung tâm của nơi đó hiện giờ còn được gọi là Thần Quốc. Tuy nhiên, vùng đất đó không thể ngăn cản được toàn bộ lũ quái vật, một số con quá đỗi mạnh mẽ có thể xuyên qua phong ấn và đi vào. Và thế là trận chiến giữa phàm nhân và quái vật bắt đầu. Berseker cũng xuất hiện trong lúc đó, anh cùng với đồng đội của mình đi khắp lục địa và đem lũ quái vật cho đánh đuổi. Trong trận chiến cuối cùng, Berseker đã đem con quái vật mạnh mẽ nhất phong ấn tại bên kia thế giới, vĩnh viễn cũng không thể đặt chân lên mảnh đất này. Khởi Điểm Thôn ban đầu được thành lập để theo dõi phong ấn ấy, nhưng theo thời gian dần chuyển dời nó trở thành một nơi có dân cư tập trung khá đông đúc cùng với những người mạo hiểm.

– Nói như vậy con quái vật hẳn là đang ở Trái Đất đi. Rito lo lắng nói.

– Hẳn là ở thánh địa. Chỉ sợ mấy con quái vật lần trước xuất hiện là trò quỷ của nó. Lilith suy nghĩ rồi hồi đáp cậu.

– Nhưng lần thánh chiến trước Đại trưởng lão đã nói là không phát hiện một con nào như vậy? Rito có điều khó hiểu hỏi.

– Rất rõ ràng, phong ấn đã yếu đi, chỉ sợ sớm muộn gì nó cũng phá phong ấn mà ra. Zoroa một mặt bình tĩnh trả lời cậu.

Rito thở dài, nhớ đến những người thân đã chết trong trận chiến ấy, trái tim cậu lại quặn đau một hồi. Cậu không khỏi lo lắng cho những người còn lại, nắm tay cậu không tự chủ siết chặt.

– Ta cần sức mạnh.

Sau khi có hiểu biết nhất định về Khởi Điểm Thành, cậu quyết định thực hiện lời hứa hẹn của mình. Theo thông tin nhận được, đám cướp được võ trang khá đầy đủ, số lượng đặt trong khoảng năm trăm tới một nghìn tên. Đầu lĩnh của chúng là người rất có tài, ban đầu khi đám cướp còn nhỏ và dễ dàng có thể bị tiêu diệt bởi quân đội, hắn đã nhiều lần đem thành chủ cho xoay vòng, bằng cách đó hắn đã tiêu diệt được một lượng binh lính và ăn cắp trang bị của chúng. Rito an tâm khi nghe được đó chỉ là một đám phàm nhân, nhưng cậu rất lưỡng lự khi đối diện với việc làm sao xử lí chúng. Thành chủ thì muốn cậu đem bọn chúng cho giết sạch, nhưng Rito không làm được. Cậu nghĩ mình sẽ đem bọn chúng cho khống chế lại, sau đó bắt chúng phải thực hiện lao động công ích. Dù sao luật pháp ở thế giới này không được rõ ràng và có quá nhiều sơ hở để lợi dụng, Rito cũng chỉ đành áp dụng biện pháp như thế.

– Rito các hạ, xin hãy cẩn thận. Lũ cướp rất giảo hoạt, đặc biệt là tên đầu lĩnh. Vị tướng lĩnh đi theo nói.

– Ân, cám ơn, ta sẽ chú ý.

Lần thanh trừ cướp này thành chủ phái ra ba nghìn binh lính. Theo như tình báo nhận được lũ cướp có khoảng năm trăm đến một nghìn tên được trang bị khá đầy đủ. Vị đầu lĩnh của giặc cướp là một tay hảo thủ, chính hắn đã mang lũ giặc cướp từ một đám đầu đường xó chợ không đáng chú ý phát triển lên thành mức này. Nghe nói quân đội đã ăn quả đắng không ít lần bởi trí tuệ của hắn, nhờ đó mà bọn cướp đã thu được không ít chiến lợi phẩm từ chính tay họ. Đây là một sự sỉ nhục cho một đội quân chính quy, vì thế mà vị tướng lĩnh này quyết tâm tự tay tiêu diệt đầu lĩnh đám cướp. Rito và đội quân rời khỏi thành vào buổi sáng, họ tiến về phía bắc khởi điểm thôn cũng chính là địa bàn hoạt động chính của chúng. Rito đã xem qua địa hình của khu vực ấy, có thể nói vị đầu lĩnh giặc cướp có đầu óc quân sự. Dễ thủ khó công, nếu bị bức đến bước đường cùng cũng có thể rút đi theo ba con đường và quan trọng nhất là có một con đường cần đi qua đó để đến một tòa thành trì khác. Rito tiến vào thiên nhân cảnh giới trong suốt cả chuyến đi, từ khi tiến vào tông sư cảnh giới đến giờ hắn đã có thể sử dụng chiêu này suốt nhiều ngày liền mà không ảnh hưởng gì. Đoàn người đi đến chiều thì cũng gần tới nơi, Rito đột nhiên nhắc nhở:

– Có địch!

Vị tướng lĩnh ngạc nhiên quan sát xung quanh tuy không có ai nhưng kinh nghiệm chiến trường cho ông thấy Rito nói đúng. Ông lập tức cho quân tập trung lại để tránh bị tập kích và gửi người đi do thám. Từ trong những lùm cây đi ra khoảng một trăm người cầm cung cưỡi ngựa và bắn tên về đám binh lính, khi vị tướng cho quân giãn ra thì ngay lập tức bị đánh lén từ nhiều phía. Ông ra lệnh cho kỵ binh đuổi theo đám cung thủ thì một nhóm khoảng một trăm tên dùng thương tiến lên ngăn đón. Rito thực sự không để mắt nổi trận chiến này, hắn quan sát xung quanh và cố gắng cảm ứng. Một lúc sau Rito mượn một chi cung tiễn từ tay quân đội, giương cung, lắp tên và bắn. Hắn cũng không thèm nhìn về phương hướng giương cung, chỉ tùy tiện một tiễn, binh lính xung quanh nhìn thấy như vậy thì kì quái thầm nghĩ vị nguyên tố võ sư này quái đản. Mũi tên lao đi cực nhanh, mặc dù vì chất lượng cung quá kém mà Rito không thể dùng toàn lực nhưng cũng đã đạt đến giới hạn cao nhất rồi. Mũi tên lao về một phương hướng, đối diện với đó là một người trùm kín mặt, nhưng nhìn vẻ ngoài chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Người đó đột nhiên mắt trừng lớn rồi dùng toàn lực nghiêng người về một bên. Chỉ thấy khăn che mặt của hắn bị mũi tên kéo xuống lộ ra một khuôn mặt tuổi trẻ tuấn tú, cả người hắn đã toát ra mồ hôi lạnh, trên khóe mắt có lưu lại một đạo vết thương.

– Thủ lĩnh! Người bên cạnh hắn kinh ngạc hét lên.

– Ta không sao. Vị đầu lĩnh thoáng trấn an hắn rồi kiêng kị nhìn về phía Rito.

– Ồ? Tránh được?

Rito kinh ngạc. Có một lý luận như thế này ở thế giới bên kia, nếu nói võ thần là những người đã đạt đến đỉnh cao nhất của một môn võ học, vậy thì tông sư chính là người đã đem “nhất đạo diễn sinh vạn đạo”, đã đem môn võ học của mình thoát ly phạm trù võ thuật mà là dung nhập tất cả khả năng chiến đấu vào thành bản năng. Tức là trong võ thuật của hắn đã không còn kẽ hở giống như máy vi tính vậy. Hơn nữa một tông sư thậm chí còn có khả năng tự do điều khiển tế bào, chỉ cần suy nghĩ mà không cần tập luyện cũng có thể duy trì trạng thái cơ thể tốt nhất. Vậy nên khi đạt đến tông sư thì những thứ như quyền thuật, đao thuật, cung tiễn… đều là cao đẳng võ thần cấp độ. Người ta dùng một từ để mệnh danh thứ bản năng này chính là “Đấu chiến chi tâm”. Như vậy một tiễn lúc nãy của Rito chính là cực hạn mà một mũi tên có thể bắn ra từ phương hướng ấy.

– Thú vị lắm. Còn trẻ như vậy mà có thể đạt được cảnh giới này, ngươi thực sự là một thiên tài nhỉ?

Đột nhiên có một tiếng nói bên tai làm vị đầu lĩnh giặc cướp sợ mất hồn. Hắn và những người xung quanh hắn lập tức rút vũ khí ra bao vây Rito lại.

– Ngươi là ai? Hắn hỏi.

– Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ta tới đây để bắt ngươi và…

Rito đột nhiên biến mất trong mắt hắn, vị đầu lĩnh hoảng sợ. Đồng tử của hắn rất nhanh co rụt lại.

– …ta muốn giết ngươi rất dễ dàng. Rito xuất hiện trước mắt hắn và nói nốt phần còn lại.

– Thủ lĩnh!

– Thủ lĩnh!

– Chết tiệt! Buông thủ lĩnh ra ngay nếu không ta giết ngươi! Một thuộc hạ có vẻ rất thân cận với hắn quát lớn.

– Như thế nào? Các ngươi muốn cứu hắn? Rito như cười mà không cười hỏi.

– Ngươi…

– Tất cả lui ra, nếu hắn muốn giết ta, ta cũng không sống được. Vị thủ lĩnh bất đắc dĩ nói.

– Thông minh lắm. Rito cười. Vậy trước hết nói tên ngươi đi.

– Tên ta là Azure.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.