Rito đang tập luyện quyền thuật, sau trận chiến với Michael jorkdan cậu có chút cảm ngộ về dung hợp ý cảnh trong ánh kiếm trắng vào quyền thuật của mình để sáng tạo ra một môn quyền thuật mới. Có điều mọi thứ khó khăn hơn cậu tưởng, cậu chỉ có một chút ý nghĩ và mọi thứ mới chỉ là bắt đầu.
Một môn võ thuật mới sinh ra là cần rất nhiều điều kiện và tích lũy. Phàm nhân không coi trọng võ thuật, bởi lẽ võ thuật trong mắt họ thuần túy là một môn kĩ thuật. Nói như thế nào nhỉ, bất kể một vị võ thuật gia nào có cao siêu đến đâu, trong mắt họ đều không thắng được một chiếc máy tính, điều đó khá giống với một vị cao thủ cờ vây nào đó. Vì vậy có ai đó sáng tạo một môn võ thuật đều sẽ kém hơn một môn võ thuật do máy tính thôi diễn ra. Thế nhưng đó chỉ là mặt ngoài của võ học, võ học còn bao hàm cả những thứ bên trong. Giả dụ thế này, có một nhân loại chiến với một con robot máy tính được cài sẵn chương trình đánh nhau bên trong. Con robot có nhiều hơn vị võ thuật gia hai tay và hai chân, có sức tấn công của mỗi chi ngang với vị võ thuật gia, khả năng xử lí thông tin cũng xấp xỉ. Mọi người tất nhiên đều cho rằng con robot sẽ chiến thắng. Điều này chưa hẳn, phải nói có nhiều hơn hai tay hai chân là rất có lợi thế, nhưng việc sử dụng nhiều chi hơn đồng nghĩa với việc áp lực lên khả năng xử lí mạnh hơn. Võ thuật gia chỉ có hai tay hai chân, nhưng khả năng xử lí sẽ được tập trung cao hơn, nếu đạt đến cảnh giới võ thần họ có khả năng điều khiển những thứ bên trong như tế bào, khí, năng lượng, khả năng hoạt hóa, mạch máu khiến cho các chỉ số của vị võ thuật gia tăng lên…. Do đó tuy rằng về mặt kĩ thuật sẽ kém hơn nhưng sức mạnh, khả năng chịu đựng, khả năng hồi phục, khả năng duy trì… sẽ cao hơn. Mỗi một môn võ thuật sẽ thiên hướng tăng lên một thứ nào đó, kĩ thuật nhiều (khả năng xử lí nhiều) thì giảm uy lực và ngược lại. Môn võ thuật mà rito định sáng tạo mặc dù nói là kết hợp của ánh kiếm trắng, judo, karate, quyền thái, kung fu nhưng chắc chắn là không mạnh hơn bất kì môn võ thuật nào ở đây, nhiều nhất là bằng, chỉ là nó phù hợp cho cậu và bạch kiếm tông thôi. Theo cách người Trung Quốc nói tựu là trăm sông về biển, tu luyện đến cực hạn đều là giống nhau.
– Ngươi đang tìm ta sao rito? Kisame xuất hiện và hỏi.
– Vâng thưa sư phụ, con đang muốn thỉnh giáo ngài một chút quyền thuật.
– Ồ? Đã một năm từ khi quyền thuật của ngươi đạt tới võ thần ngươi mới tìm ta đấy.
– Ân, chỉ là con có một chút suy nghĩ, nhưng tiếc là quyền thuật của con không quá cao nên không thể hoàn thành. Rito thành thật nói.
– A? Có chút suy nghĩ sao, xem ra rất thú vị đây. Kisame hứng thú.
– Vâng, người xem. Rito múa một bài quyền, kisame tập trung đánh giá.
– Ta hiểu ý nghĩ của ngươi, nhưng trong bài quyền vừa rồi ta tìm ra được ít nhất ba chỗ sơ hở.
– Vâng? Người có thể chỉ điểm con sao.
– Uhm, là chỗ này, ngươi vừa làm thế này…ta có thể lợi dụng thế này.
– A, đúng thế thật. Hmm, vậy con sẽ sửa lại như vậy….
– Vẫn không được…
– Như thế này thì sao?
– Ồ tốt đấy.
….
Cứ như thế mấy ngày sau rito liên tục thỉnh giáo hết bốn vị sư phụ thì đã có một khung sơ bộ cho môn võ mới này. Lúc này rito vẫn đang miệt mài múa, cậu thậm chí còn gọi cả shigure và nanami, dù sao thì họ cũng có nhất định hiểu biết về ánh trắng kiếm thuật, có thể đưa ra gợi ý đột xuất nào đó.
– A, trưởng lão sao ngài lại xuất hiện ở đây? Rito kinh ngạc.
– Hừ, đây là nhà ta, sao ta không xuất hiện ở đây được?
– Ách, ý con là bình thường…
Trưởng lão trừng mắt và rito im mồm.
– Nghe nói ngươi đang sáng tạo một môn quyền thuật?
– Vâng. Rito đáp.
– Ân.
– Trưởng lão muốn chỉ điểm đệ tử? Hai mắt rito sáng lên, đại trưởng lão đó a, một trong ba đại tông sư! Từ khi tiến vào nơi này số lần ông chỉ điểm hắn có thể đếm bằng đầu ngón tay, nhưng không lần nào mà không giúp hắn đột phá một tiểu bình cảnh. Lần này trưởng lão giúp đỡ, môn võ học này có hi vọng thành.
– Không, những thứ như sáng tạo võ thuật này chỉ có thể bằng vào chính ngươi thôi.
– Vậy?
– Cầm lấy. Trưởng lão đưa cho rito một chiếc hộp.
– Đây là tĩnh tâm đan. Trưởng lão đạo. Ăn thứ này vào, sau đó tiến nhập thiên nhân cảnh giới, sau đó làm như thế này…như… thế này. Ngươi có mười phần trăm cơ hội tiến vào vô niệm cảnh. Nếu ngươi thành công tiến vào trong đó, ngươi có thể hiện hóa ra bất kì kẻ địch nào ngươi đã từng gặp thậm chí bản thân chính ngươi. Chỉ có mười phần trăm, hi vọng ngươi thành công.
– Cái gì? Vô niệm cảnh? Rito trừng mắt. Đây là cảnh giới truyền thuyết chỉ nghe nói có tông sư có thể trải nghiệm. Cho dù chỉ có mười phần trăm nhưng… hiện tại quả thật là vật ứng với người.
– Tốt lắm, nhưng ngươi cũng đừng hí hửng. Coi như thành công thì phần còn lại cũng không dễ như thế. Tự lo cho tốt.
– Vâng thưa đại trưởng lão
Rito về phòng suy nghĩ xem mình có việc gì cần hoàn thành thì hoàn thành nốt, sau đó thì tìm shigure và nanami phát tiết. Xong xuôi đâu đó thấy mình đã không còn gì phải lo nghĩ hay ham muốn gì, rito đi vào hầm (chỗ mười lăm ngày địa ngục) xếp bằng. Điều chỉnh thiên nhân cảnh lên mức độ cao nhất rito nuốt vào viên thuốc rồi chìm vào ý thức hải. Thời gian trôi qua một tiếng đồng hồ, ban đầu rito không cảm thấy gì, nhưng sau đó tĩnh tâm đan bắt đầu có hiệu quả rõ rệt, đầu hắn nóng lên nhưng càng lúc càng thanh tỉnh. Những khu vực cấm trong não lần lượt được giải khai. Rito nhìn thấy mình đang đứng ở trong sân, lúc này đang cầm kiếm và đối diện với ông nội.
– Sao thế tiến lên đi chứ? Yamato hòa ái nói.
– Vâng.
Rito cũng cầm kiếm chạy lên. Hai tay hai kiếm không ngừng tấn công yuusuke nhưng không chạm đến một vạt áo của ông. Sau đó rito nghe thấy ông nói gì đó nhưng mọi thứ bắt đầu nhiễu loạn, trạng thái vô niệm sắp bị phá vỡ. Là vì cảm xúc bị khơi gợi khi đối mặt với ông sao? Rito phát hiện ra vấn đề, điều chỉnh lại tâm tình, cảnh sắc lại rõ rệt trở lại, nhưng lúc này cậu không chỉ là người đứng xem mà còn dung nhập hoàn toàn vào trong đó. Cậu lao lên và tấn công, rito vẫn luôn được yuusuke chỉ dạy cho đến lúc mười tuổi. Kiếm thuật của cậu đều bắt đầu từ lão nhân này, không biết từ khi nào cậu đã vượt qua và bỏ xa ông. Nhưng rito cũng không đi đánh bại ông. Kiếm của cậu và yuusuke cứ qua lại với nhau, như hai người bạn đang nói chuyện uống rượu như thế. Không có chút nào gấp gáp, dường như quá hiểu nhau như thế kiếm của hai người càng lúc càng nhanh nhưng tuyệt đối không chạm được vào người đối phương. Rito quên hết tất cả, cậu đắm chìm trong cuộc so kiếm không dính máu này. Dần dần khuôn mặt của ông vặn vẹo, trở thành shigure, mấy thằng nhóc cùng trường, các vị trưởng lão lsb, miu, keiniichi, Michael jorkdan..vv… thời gian thấm thoắt thoi đưa, cuối cùng cậu lại nhìn thấy chính mình. Một mình khác giống y hệt, chỉ là trông có chút điên cuồng, có chút hận ý.
– Ngươi là ai?
– Ta là ngươi.
– Tại sao trông ngươi đáng sợ như thế?
– Tại sao ư? Thế sao ngươi không tự hỏi chính mình đi?
Hắc rito lao lên. Hai người lao vào đánh nhau. Giống nhau hoàn toàn, kĩ thuật, sức mạnh, cảnh giới…. Chỉ khác nhau ở màu sắc. Hai người ngươi tới ta đi mấy trăm mấy ngàn chiêu bất phân thắng bại.
– Tại sao ngươi lại thống khổ như thế?
– Không phải ngươi đã có câu trả lời sao? Ta là bóng tối trong ngươi. Ngươi đau khổ vì cái gì?
– Ta đau khổ vì cái gì sao? Ta cũng không biết.
– Hắc, đó là ngươi trốn tránh mà thôi. Ngươi đau đớn vì sự bất lực của mình. Ngươi bất lực khi cha, me và chị ngươi chết! Ngươi đau đớn vì không thể bảo vệ phàm nhân! Ngươi đau đớn vì không thể bảo vệ hyuuga, không thể bảo vệ shigure, không thể bảo vệ yuusuke!
– Ta, ta…
– Ngươi, chính ngươi, chỉ vì ngươi cứ thích gánh vác nhiều thứ như thế nên ngươi mới đau khổ. Từ bỏ đi, hãy sống vì chính ngươi thôi! Ngươi có sức mạnh, ngươi có tất cả. Nữ nhân đúng không? Ngươi rất thích nữ nhân, ta biết ngươi chỉ kiềm chế mà thôi. Lilith và zoroa, ngươi cứ đè cô ta ra và **** và****. Kể cả Miu, ngươi cũng ****, hãy làm chuyện đó trước mặt keiniichi. A, cảnh tượng đó sẽ mĩ diệu làm sao? Khuôn mặt của hắc rito vặn vẹo.
– Không, ta… tuyệt đối sẽ không làm như thế.
– Tại sao? Ta chính là ngươi, ta hiểu ngươi hơn bất kì ai, đó là ham muốn sâu trong lòng ngươi.
– Ngươi nói không sai, có lẽ đó chính là ham muốn sâu trong lòng ta. Nhưng nếu ta làm như thế, ta sẽ chỉ mất đi nhiều hơn. Ta sẽ thỏa mãn nhất thời, nhưng sẽ đau đớn ngàn năm! Nỗi đau của ngươi và ta sẽ chồng chất! Con người không thể sống một mình, bất kì ai cũng cần người khác. Ta gánh vác nhiều thứ, đó là bởi vì ta có sức mạnh. Kẻ có năng lực càng lớn trách nhiệm thì càng lớn. Ta tình nguyện đau khổ còn hơn là mang lại đau đớn cho người khác, bởi vì hạnh phúc của ta chính là được họ mang lại.
– Đó là lựa chọn của ngươi ư?
– Đúng thế.
– Ngươi sẽ hối hận.
– Sẽ không.
– Ngủ đi, nguyện ngươi mãi mãi bình an, “ta”.
Hắc rito dần biến thành một làn khói đen và biết mất.
– Hộc! Rito mở mắt ra, mồ hôi tuôn ra như tắm. Cậu cảm thấy như mình vừa đi cuộc đời lại một lần nữa như thế, và lúc cuối cùng khi gặp hắc rito nữa.
– Xem ra vô niệm cảnh cũng không tốt đi vào như thế. Rito nằm ngửa người ra sau và thở hổn hển.
Rito lắc lắc đầu, mở cửa và chui ra ngoài. Nanami đã đứng ở đó, trên tay cô cầm sẵn khăn trắng.
– Cám ơn. Rito nói và nhận lấy. Nhưng ngay sau đó thì cậu quăng nó đi, ôm lấy nanami kéo vào trong hầm và đóng cửa lại. Tiếng rên rỉ vang lên.
…
Sau khi ra ngoài thật, cậu mới biết keiniichi cũng dùng tĩnh tâm đan như thế. Không cần nói, chỉ cần nhìn vẻ mặt hắn thì rito biết ngay mình là trùm cuối trong giấc mơ của keniichi. Nanami lê lết trở về phòng tắm rửa cậu cũng đi theo, sau lại sảng khoái thêm một chút. Cười hắc hắc và đi ngủ.
Một ngày dài cứ thế trôi qua.