Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 93: Ác quỷ cản đường (P2)



Vân Cảnh dương dương đắc ý hếch cằm lên về phía Vân Hư, ôm Bạch Bạch đi lên trước một chút, sau đó bắt đầu giảng giải cho Bạch Bạch bí quyết đáp mây bay. Về phương diện pháp thuật, Bạch Bạch ngộ tính (*khả năng tiếp thu) vô cùng tốt, nàng từ nhỏ bắt đầu tu luyện tiên đạo, sống hơn năm trăm năm, trong đó hầu hết thời gian đều tiếp xúc với những thứ này, hiện giờ lại có pháp lực thâm hậu làm trụ cột, nên vừa mới một lúc cũng đã có thể hóa ra đám mây bay lên.

Lúc bắt đầu trong lòng nơm nớp lo sợ nên tốc độ cũng không nhanh, càng về sau dần dần thuần thục, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, một người một hồ một trước một sau ở phía trước, đảo mắt đã kéo ra một khoảng cách với năm người đằng sau.

Bạch Bạch lần đầu tiên chính mình đáp mây bay, tâm tình hưng phấn nên không phát hiện ra mình bay quá nhanh, cũng đã tạo ra một khoảng cách lớn với Vân Cảnh. Vân Cảnh không phải không muốn đuổi theo, chỉ là hiện tại tốc độ của hắn đã có chút chậm hơn Bạch Bạch, trong lòng vui mừng vì Bạch Bạch tiến bộ thần tốc, nhưng lại lo lắng nàng gặp chuyện không may.

Nơi này cách Quỷ Môn quan không còn xa nữa, Bạch Bạch một mình xông loạn đi loạn rất dễ dàng gặp nguy hiểm, Vân Cảnh bay qua lên tiếng gọi Bạch Bạch dừng lại chờ các sư huynh đến rồi mới lại cùng đi, đáng tiếc lúc này trong Địa phủ vô cùng trống trải, lại thêm ngược gió, Bạch Bạch bay ở phía trước hoàn toàn không nghe được gì cả.

Đợi nàng phát hiện phía sau không ổn, quay đầu lại muốn đi tìm sư huynh, đã phát hiện chung quanh chỉ còn lại tối đen như mực, ngay cả Quỷ hỏa cũng không thấy bóng dáng! Trong bóng tối dường như nghe được đằng sau cổ có tiếng hít thở rõ ràng truyền đến, Bạch Bạch vừa nghiêng đầu, sau lưng chỉ có tối đen như mực, không có cái gì cả.

Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

Bạch Bạch thật sự có chút sợ hãi, lớn tiếng kêu lên:

“Sư huynh! Tam sư huynh, ngươi ở đâu? Đừng dọa ta! Ta sợ!”

Liên tục kêu vài tiếng, chung quanh giống như chết, tĩnh lặng, một chút hồi âm đều không có.

Tiếng hít thở quỷ dị lại một lần nữa truyền đến từ phía sau cổ nàng, Bạch Bạch toàn thân phát run nhanh chóng xoay người lại, vẫn là không có gì hết, trong bóng tối đột nhiên truyền đến vài tiếng cười

“hì hì”

, trong thanh âm không có nửa điểm hân hoan vui mừng, ngược lại lộ ra một giọng điệu đắc ý, âm lạnh.

Trong Địa phủ, đụng phải quỷ là chuyện bình thường, chẳng qua, Bạch Bạch vốn tu luyện tiên đạo, từ trước chính là yêu quái, tất nhiên không sợ quỷ, chỉ là con quỷ này vô tung vô ảnh thực sự chỉ là muốn dọa mình, hay là có những ý đồ khác?

“Ngươi là ai? Có thể đi ra không? Ta lạc đường! Ngươi có thể mang ta đi tìm sư huynh hay không?”

Bạch Bạch nói rất có lễ phép.

Trong bóng tối một giọng nói bén nhọn truyền đến làm cho người toàn thân run lên:

“Ta còn tưởng rằng là cái thần tiên gì, hóa ra là chỉ là tiểu hồ ly! Hừ hừ! Để cho ta nhét kẽ răng cũng không đủ!”

Bạch Bạch cảm giác trên người mình bị một cái tay gầy như que củi sờ soạng thoảng qua, trong lúc bối rối nhanh chóng tránh ra. Rất nhiều người yêu mến sờ thân thể của nàng, nhưng phần lớn đều mang theo trìu mến, đưa tay dịu dàng, không giống cái tay này, dường như tràn đầy ác ý, muốn sờ sờ lông bên ngoài nàng, trong bóng tối có bao nhiêu anh em có thể cùng hắn (hoặc ả) dùng nàng để ăn trong những ngày cuối năm.

“Thái gia, con mắt tiểu hồ ly này thật xinh đẹp, ngài bắt nó lưu lại thưởng cho ta khảm làm vòng tay có được hay không?”

Một giọng nữ khác nũng nịu vang lên, nhưng thanh âm hay là ý tứ trong lời nói cũng làm cho khắp cả người phát lạnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.