Bị người ta đuổi ra khỏi nhà, mất hết thể diện, Quỳnh Nguyệt tiên tử nghĩ đến dung mạo của mình vừa bị hủy, đồng thời vừa bị dọa, đâm ra hoang mang lo sợ. Tam công chúa biết ở tại chỗ này làm loạn cũng không có ích gì, Quỳnh Nguyệt tiên tử cùng mình xuất môn một chuyến, kết quả máu chảy đầy mặt trở về, chính mình nói thế nào dù sao cũng phải gánh trách nhiệm quan trọng. Một đám tôi tớ hoảng sợ nhưng không biết nên như thế nào cho phải, cuối cùng vẫn là Vân nhi, người hầu bên Quỳnh Nguyệt tiên tử, lớn mật nhắc nhở:
“Tam công chúa, nô tỳ nghĩ có phải là nên về Thiên cung trước để công chúa nhà con chữa trị vết thương không, vả lại, thương thế… này không nên để lâu!”
Tam công chúa trong lòng hoảng sợ, phất phất tay quát:
“Còn không mau mau lên xe, chúng ta hồi cung!”
Bốn con thần tuấn phi mã (*ngựa thần biết bay) giương cánh cất vó, trong nháy mắt mang theo xe ngựa bay về phía không trung, Tam công chúa nhìn Thanh Lương Quan biến mất bên trong mây mù, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Sự việc ngày hôm nay nhất định phải cho Thanh Lương Quan một bài học!”
Vết máu trên mặt Quỳnh Nguyệt tiên tử đã được thị nữ lau rửa sạch sẽ, ba vết mèo cào rõ ràng ở hai má cùng trên trán. May mà lúc ấy nàng ta phản ứng rất nhanh, đánh Tiểu Hắc bay ra ngoài nên vết cào cũng không quá sâu, cũng không có bùa chú pháp lực, chỉ là vết thương bên ngoài, vả lại có linh dược của Thiên Cung nên cũng không ngại, chỉ mấy ngày là có thể khôi phục lại bình thường.
Quỳnh Nguyệt tiên tử hoàn hồn lấy lại bình tĩnh, sau đó tức giận đến tím tái mặt mày. Nàng từ nhỏ là hòn ngọc quý trên tay mẫu thân, được đích thân Nam Hải long vương dung túng nuông chiều. Mặc dù là ăn nhờ ở đậu, không đươc danh chính ngôn thuận là Long cung công chúa, nhưng thực sự không có người dám khinh thường nàng. Sau khi lớn lên, dựa vào dung mạo xuất chúng nên trong tam giới chẳng có nam nhân hay tiên nhân nào thấy nàng mà không lấy lòng, nịnh nọt.
Về sau, lại cùng Thiên đế nhận mặt cha con nên lại càng không phải nói, trong tam giới này, ngoại trừ Thiên cung và vài vị trưởng bối, không còn có ai dám so đo cao quý với nàng.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Mặc Yểm, chưa từng có người dám coi thường hay sỉ nhục nàng như vậy! Ngày đó ở Mặc Đầm, Mặc Yểm chẳng qua chỉ là đuổi nàng rời đi, vậy mà hôm nay ở Thanh Lương Quan, chỉ là một con mèo hoang nho nhỏ mà dám đả thương hoa dung nguyệt mạo của nàng. Điều này mà cũng nhịn được thì còn cái gì không nhịn được nữa. (*Ý chỉ việc này là tột độ không thể nhịn được rồi.)
Ngay cả Minh Ất chân nhân thì Thiên đế không muốn trêu chọc, nhưng chẳng lẽ ngay cả hồ ly tinh, mèo hoang, chó hoang thường lui tới nhà hắn cũng không động chạm được sao?! Lần này còn có Tam công chúa làm chứng, nàng cũng không tin Thiên đế và Nam Hải long vương có thể nuốt được cơn tức này!
Bên này hai ác nữ quay về Thiên Cung đi tố cáo thì không nói đến làm gì, nhưng ngay cả bên trong Thanh Lương Quan cũng không thái bình. Thương thế của Tiểu Hắc nhờ có Minh Ất chân nhân tự mình ra tay, cuối cùng cứu trở về một cái mạng nhỏ. Minh Ất chân nhân không ngờ vừa ra tới trước cửa lại phát sinh chuyện như vậy, đem Vân Cảnh ra làm
“kẻ gây họa”
, sau khi răn dạy một hồi, phạt đến phía sau núi đi bế quan tu luyện.
Vân Cảnh làm liên lụy Bạch Bạch kinh hãi, ngoài ra còn hại Tiểu Hắc bị thương nặng, nên bứt rứt khôn nguôi, không dám cãi lại nửa câu, ngoan ngoãn chịu phạt.
Minh Ất chân nhân nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Bạch Bạch, cảm thấy cười khổ, lòng đố kị của con người thật là đáng sợ. Hai ả công chúa nhà trời hôm nay vô lễ như vậy, trước sau ra tay độc ác đối với Bạch Bạch, nói cho cùng cũng là bởi Bạch Bạch dung mạo hơn người, khó trách Bạch Bạch trước kia luôn thích trưng ra thân hồ, xinh đẹp như vậy thật là chọc người ta phạm tội.
Y nghĩ như vậy ngược lại là hiểu lầm Bạch Bạch. Bạch Bạch từ nhỏ sống ở Ngọc Sơn, trên núi ngăn cách không có tung tích con người, chỉ có chim bay cá nhảy, nàng nửa điểm cũng không biết thân là hồ ly thì có cái gì không tiện. Hơn nữa lại có một phen cảnh báo của phụ thân Bạch Nguyên Tùng và bài học với Mặc Yểm, càng làm cho nàng thích làm hồ ly hơn là làm người.
Bạch Bạch thấy ánh mắt Minh Ất chân nhân, chỉ thấy đúng là sư phụ thất vọng, tức giận với mình, nên trong lòng nàng vô cùng ủy khuất. Nàng từ đầu tới cuối không biết mình làm sai cái gì, rõ ràng là hai ả ác nữ kia ý đồ đả thương người trước mà.
Minh Ất chân nhân ngoắc tay gọi Bạch Bạch qua, ôn nhu nói:
“Bạch Bạch, sư phụ phải đi khỏi Thanh Lương Quan một thời gian, thực ra người của Thiên đế cũng không dám đến Thanh Lương Quan làm nháo loạn, nhưng là để phòng ngừa việc ngộ nhỡ không lường trước được, mấy ngày này, các ngươi ngoan ngoãn ở trong quan, hạn chế ra ngoài, miễn cho lại có việc ngoài ý muốn.”
Bạch Bạch vừa nghe, biết rõ sư phụ không có trách cứ mình, lập tức trong lòng mới bỏ được tảng đá lớn, ôm lấy cánh tay Minh Ất chân nhân nịnh nọt nói:
“Bạch Bạch nhất định nghe lời sư phụ nói!”
Minh Ất chân nhân chí ít có hơn một ngàn năm chưa từng thân cận cùng người nào, chứ đừng nói là một tiểu cô nương trẻ tuổi mỹ mạo. Bạch Bạch tâm tư tinh khiết, căn bản còn không hiểu chuyện nam nữ. Bời vậy Minh Ất chân nhân sau khi rùng mình, cuối cùng không đem nàng đẩy ra, không để lại dấu vết, giơ tay lên gọi Vân Hư, phân phó:
“Ta sẽ vắng mặt mấy ngày tới, ngươi và sư muội chớ rời khỏi Thanh Lương Quan, cũng không cho người khác vào, chiếu cố sư muội cho tốt, y theo biện pháp ta dạy mà giúp sư muội điều trị tốt thân thể.”
Vân Hư nhìn dung mạo Bạch Bạch cảm thấy ngây ngốc sững sờ, sau một lát mới phản ứng lại, đi tới chỗ sư phụ đang nói chuyện với hắn, lại càng hổ thẹn, ngây ngốc.
Minh Ất chân nhân than thầm một hơi, giáo huấn lại một lần nữa, rồi hướng Bạch Bạch nói:
“Ngươi biến hình trở về thân hồ ly, để tiện cho sư huynh chữa thương cho ngươi.”
Bạch Bạch không rõ ẩn ý, thật vui vẻ lên tiếng, sau đó nhanh chóng biến về bộ dạng tiểu hồ ly tuyết trắng đáng yêu, nhảy đến trong ngực Vân Hư làm nũng cọ cọ.
Vân Hư khó nén thất vọng, có chút tò mò sờ lên bộ dạng lông xù của Bạch Bạch, nhất thời không quen nhìn sư muội hồ ly cùng với tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành là một. Tuy vậy, hắn cũng hiểu ẩn ý trong lời nói của sư phụ, thuận tiện chữa thương chẳng qua chỉ là một trong những nguyên nhân, sư phụ là sợ mình bị nhan sắc đó mê hoặc.
Nghĩ vậy, vội vàng hồi phục tinh thần, lẩm nhẩm niệm mấy lần
“Minh tâm chú”
, quét sạch những ý niệm vớ vẩn lầm lẫn trong lòng. Nam nữ khác biệt. Để chữa thương cho sư muội, cần phải đụng chạm thân thể của nàng, nếu như sư muội duy trì hình người, quả thực là thật không ổn.
Minh Ất chân nhân bắt gặp ánh nhìn trong sáng của đệ tử, đã khôi phục như bình thường, âm thầm gật nhẹ đầu, xua bọn họ rời đi.
Bạch Bạch vừa ra khỏi Thiên điện liền nói với Vân Hư:
“Sư huynh, chúng ta đi thăm Tiểu Hắc được không?”
Vân Hư gật gật đầu. Tiểu Hắc ở tại Thanh Lương Quan gần hai ba trăm năm. Tuy nó tính tình hung hãn, không thích thân với người khác, nhưng mà thật sự hơi có chút cảm tình. Tiểu Hắc hôm nay bất ngờ bị thương, hắn cũng cảm thấy rất là khó chịu.
Thanh Lương Quan quy mô không lớn, Tiểu Hắc bản chất thích tự do, không có gian phòng cố định, mọi nơi đều có thể là chỗ đến ngủ, mùa đông chạy đến đan phòng (*phòng luyện tiên đan), mùa hè đến ngủ bên hồ nhỏ. Hiện giờ bị thương, vì để dễ dàng chăm sóc, Bạch Bạch kiên trì bắt nó chuyển đến gian phòng của mình ở, hơn nữa còn nhường chỗ mình quen ngủ là cái đệm bồ đoàn lớn (*bồ đoàn hay tọa bồ đoàn: nguyên nghĩa là cái nệm tròn đan bằng cỏ bồ, dùng để lót ngồi hay quỳ lạy. Cỏ bồ có lẽ giống như cỏ năn cỏ lát của nước mình, một thứ vật liệu đơn giản dễ sử dụng).
Minh Ất chân nhân sớm đã mặc kệ việc vặt vãnh bên trong Thanh Lương Quan, mọi công việc lớn nhỏ cao thấp đều dựa vào một mình Vân Hư chuẩn bị. Vân Hư ở lại trong phòng Bạch Bạch một lúc, liền có người mời hắn ra ngoài làm việc.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Tiểu Hắc bây giờ còn đang hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, vô lực nằm phịch ở trên bồ đoàn, không còn chút ngang ngược thường thấy. Bạch Bạch càng nhìn càng thương tâm, nước mắt từng giọt từng giọt cứ vậy mà tuôn rơi.
Tiểu Hắc tỉnh lại liếc liền trông thấy Bạch Bạch nước mắt lưng tròng, yếu ớt lấy hơi nói:
“Ta đâu có chết, ngươi khóc cái gì?”
Bạch Bạch khóc ròng nói:
“Ngươi vì giúp ta mới bị người ta làm bị thương thành như vậy, trước kia ta cảm thấy ngươi vừa hung dữ lại vừa xấu xa, ta mới là bại hoại, ô ô ô!”