Đồng Thể

Chương 22: Một mình trong ác mộng ảo ảnh



Tinh thạch truyền âm bên tai ồn ào một trận, Tự Diễm dừng bước, cau mày
nói: “Còn dám liên lạc?” Thanh Phong và Độc Linh ở phía trước quay đầu lại nhìn
anh ta, thấy anh ta vuốt lỗ tai liền biết anh ta dùng phương thức truyền âm xa.

“Viêm Hỏa đại nhân tha mạng, tôi thật sự không dám gọi ngài… nhưng đây là
Tử Thần đại nhân ép tôi…” Vạn Tri đầu bên kia như sắp khóc lên. “Đồng thể của
Tử Thần đại nhân bị Yểm Ma yểm thuật, ngài ấy không thể rời đi, phải nhờ một
người khác đến giúp ngài ấy đi tìm Yểm Ma, hu hu, thật sự không phải do tôi
muốn gọi ngài…”

Tự Diễm hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: “Dựa vào cái gì mà ta phải giúp
anh ta?”

“Ngài ấy biết tất cả chuyện của ngài.”

Chỉ một câu Vạn Tri mà sắc mặt Tự Diễm xanh mét, anh ta liếc hai người phía
trước một cái, không cam lòng nói: “Chỗ nào?”

Đã truyền âm xong, Tự Diễm day day trán: “Vô Song tên kia uy hiếp chúng
ta.” Thanh Phong Độc Linh liếc nhau, trong lòng tự biết “uy hiếp” trong câu của
Tự Diễm chỉ cái gì, Độc Linh lạnh giọng hỏi:

“Anh ta muốn làm gì?”

“Đem Yểm Ma đến trước mặt anh ta.”

Yểm Ma không phải là một trong các bảy tộc Cận Vương, trừ bỏ thuật có thể
đi vào giấc mộng, giết chết người ta từ bên ngoài thì bản lĩnh của hắn ta quả
thật cũng chẳng lớn lắm. Thanh Phong
không chút do dự nói: “Giúp anh ta.” Thanh Phong không muốn đối địch với Vô
Song, cũng không muốn chuyện của bọn họ bị tiết lộ chút nào.

Tự Diễm nói địa điểm, lại cáu
giận cào, gãi tóc mình: “Dùng Ngự phong thuật đến bên kia mất bao lâu?”

“Sớm thôi.”

Mà lúc này trong phòng Lâm
Hề, Vạn Tri đang nơm nớp lo sợ nhìn Vô Song: “Đại nhân, ngài ấy nói sẽ giúp
ngài.”

Câu trả lời sớm đã nằm trong
dự kiến, Vô Song gật đầu. Quay lại nhìn Lâm Hề, thấy sắc mặt cô so với vừa rồi
còn tái nhợt hơn vài phần, Vô Song nắm chặt tay, rất muốn lay cô tỉnh lại,
không để cô dễ dàng bị một giấc mộng doạ thành dạng này. Nhưng bây giờ anh
chẳng thể làm gì được, cảm giác như vậy… thật khiến anh mệt mỏi.

Thời gian trong phòng chậm
rãi trôi qua, kim giây trên tường đi qua số 12 được vài lần, bỗng nhiên bức màn
trên cửa sổ lay động, gió nhẹ phất đến, trong nháy mắt đã có thêm bốn người
trong phòng. Vốn dĩ phòng của Lâm Hề không rộng lắm nên hiện tại có thêm nhiều
người trông rất chật chội.

Tự Diễm tức giận đá một cước
vào mông tên mặc áo đen làm cho hắn run rẩy quỳ trước mặt Vô Song, Tư Diễm cả
giận nói: “Nha! Thoải mái quá!”

Vô Song liếc mắt nhìn hắn: “Tới
quá chậm.”

Tự Diễn nghiến răng muốn
mắng, nhưng Vô Song hiển nhiên đã không đem chú ý để lên người anh ta, một tay
anh bóp chặt cổ Yểm Ma, lạnh lùng nói: “Giải pháp thuật.” Thân người thấp bé
của hắn run rẩy, trên đầu chụp cái mũ lớn khiến sắc mặt hắn bị che đi hơn phân
nửa, tay Vô Song siết chặt, giữa con ngươi đen lộ ra sát khí nặng nề. “Đừng để
ta phải nói đến lần thứ hai.”

“A!” Hắn như không kìm được
sợ hãi trong lòng, tinh thần triệt để sụp đổ, hắn ra sức gật đầu luôn miệng kêu
để ra hiệu: “A… a… a”, Độc Linh nhướng mày:

“Đầu lưỡi hắn bị cắt!”

Mọi người cả kinh, Vô Song
buông cổ Yếm Ma ra, chỉ thấy hắn không ngừng khoa tay múa chân, động tác càng
lúc hoảng loạn. Sau cùng hắn ngửa đầu lên lộ ra gân xanh đầy mặt, hai mắt chợt
chuyển, giương ra cái đầu lưỡi bị mất ở miệng. Như thể nhìn thấy cái gì đó đáng
sợ, cổ họng hắn phát ra tiếng kêu ừng ực, vết máu đỏ tươi theo khóe miệng hắn
tràn ra, xẹt nhanh qua cổ, máu trên người hắn chảy ra ào ạt. Hắn khó khăn vươn
tay, đột nhiên một khối tinh thạch màu tro hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Cả
người Yểm Ma run lên, khối tinh thạch màu tro rơi xuống đất.

Bỗng chốc động tác của hắn
đình chỉ, quanh thân chậm rãi ngưng tụ hồng quang chói mắt. Giống tất cả những
người dự tuyển khi chết đi, cơ thể hắn đỏ bừng rồi vỡ tan, văng ra bốn phía,
hồn phi phách tán. Trong phòng im lặng.

Vạn Tri nhìn Vô Song không
rét mà run, có một cảm giác như “thỏ chết hổ khóc”. Đối với bọn hắn, cuộc dự
tuyển chỉ là thứ để Thất tộc chơi đua, các tộc khác chẳng qua chỉ làm nền. Sống
chết, chẳng qua chỉ là một khái niệm.

87.

“Huyết Sát thuật.” Thanh
Phong thấp giọng kêu khiến thần sắc mọi người trở nên nghiêm trọng.

Mỗi một Tôn Chủ sau khi kế vị
đều nhận được một năng lực mới, mà hiện nay năng lực Mộc Thư tôn giả đạt được
là “Huyết Sát thuật”, chỉ cần người nào đó bị lưu lại trên người vết máu của
ông ta, ông ta liền có thể giết kẻ đó từ ngàn dặm ở bên ngoài.

Nhưng tại sao Tôn Chủ đã hạ
huyết sát thuật với Yểm Ma lại còn để Yểm Ma đến hại Lâm Hề, không nghĩ đến
rằng một khi Lâm Hề gặp chuyện không may, Vô Song nhất định sẽ bị liên lụy? Mộc
Thư tôn giả làm như vậy… là muốn giết Vô Song sao?

Nhưng ông ta vừa là “phụ thân
của Vô Song”, cũng là quản giáo Tử Thần tộc nhiều năm như vậy, với chuyện thế
này ông hẳn phải rất hi vọng Vô Song đoạt được tôn vị mới đúng chứ? Vì sao ông
ta lại muốn…

“A…” Lâm Hề chợt rên một
tiếng đánh gãy luồng suy nghĩ của mọi người.

Tự Diễm cảm thấy kỳ lạ nói:
“Yểm Ma đã chết, sao Yểm thuật vẫn còn?” Theo lý mà nói, nếu kẻ thi triển pháp
lực biến mất thì hạ thuật của hắn liền lập tức sẽ được giải. Nhưng Lâm Hề đã
chậm chạp không tỉnh, lại còn càng lúc có biểu hiện nghiêm trọng hơn.

“Thứ cô ta trúng không phải
Yểm thuật.” Vô Song chợt nghe thấy thanh âm rầu rĩ của Vạn Tri truyền tới. “Yểm
Ma chết nhưng thuật pháp còn, chứng tỏ kẻ hại cô căn bản không phải Yểm Ma, Yểm
Ma chỉ là kẻ chết thay. Nếu hôm nay Tử Thần không gọi tôi tới hỗ trợ thì ngài
chỉ có cách là tự mình đi tìm Yểm Ma, mà kẻ đứng sau màn kịch sẽ thừa lúc này
tới giết đồng thể của ngài. Bây giờ thuật pháp vẫn còn, càng ngày càng nghiêm
trọng, chứng minh kẻ kia muốn cho đồng thể của ngài chết trong mộng, hoặc nói
là chết trong trận pháp mà hắn bố trí. Hiện không biết trận pháp này gọi là gì,
cũng không biết kẻ thi thuật là ai nên phải cứu đồng thể trước, biện pháp duy nhất
bây giờ là chờ cô ta tự phá vỡ trận pháp từ bên trong. Người khác cũng không
giúp được gì.”

Vô Song căm hận nghĩ, muốn
chính Lâm Hề có thể phá vỡ trận pháp, trừ khi cô ta bị quỷ nhập vào người!

Bỗng nhiên, ánh mắt Vô Song
sáng lên, nhặt tinh thạch màu xám mà Yểm Ma lưu lại trên mặt đất lên: “Đem cô
ta mang từ trong mộng ra là được chứ gì.”

Mọi người sửng sốt, chỉ thấy
Vô Song thuận tay móc Vạn Tri ra, để lên người Lâm Hề, đem tinh thạch đặt lên
trán cô. Ánh sáng ảm đạm tản ra, Vô Song lạnh lùng nói: “Tự Diễm, coi chừng
giúp ta.” Rồi lập tức nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn. Đúng là hắn đã đi vào
cảnh trong mơ của Lâm Hề.

Người trong phòng sửng sốt
một lúc lâu, Tự Diễm nổi giận: “Ai cho phép anh sai bảo tôi! Tôi có nói là sẽ
thần phục anh à!”

Độc Linh cũng cười. “Tử Thần
so với kẻ trong tưởng tượng của tôi thật thú vị.” Trong tình huống này bất cứ
ai cũng đều có thể giết anh, mà anh lại không chút do dự đi vào mộng của Lâm
Hề, đem tính mạng của mình giao cho đối thủ. “Thật là cái thứ thô bỉ.”

“Không.” Thanh Phong phía sau
Độc Linh nhẹ giọng nói. “Như thế này mới khó đối phó.”

Độc Linh theo ánh mắt Thanh
Phong nhìn lại, tuy rằng Tự Diễm vừa bất đắc dĩ vừa phẫn nộ nhưng anh ta vẫn
vắt chân ngồi bên cạnh thân thể của Lâm Hề, ngoan ngoãn coi chừng hai kẻ kia
một cách cẩn thận.

Độc Linh hiểu rõ, tên Tử Thần
kia đã đem mọi thứ lo thấu đáo hết rồi.

88.

Trong chớp mắt đã vào trong
giấc mơ của Lâm Hề, suýt nữa Vô Song cho là mình không cẩn thận đến nhầm chỗ,
trở về thế giới kia. Đập vào mắt là cảnh tượng bầu trời, mặt đất đều phủ một
màu vàng, nhưng anh định thần cẩn thận tìm tòi liền biết, đây chỉ là một trận
pháp nào đó không rõ. Là có người dùng ảo thuật tạo nên cảnh tượng giả tạo này,
lợi dụng hư ảo gì đó giam giữ con người, sau đó tra tấn đến chết.

Loại trận pháp này không đủ
khiến cho Vô Song sợ hãi, nhưng người như Lâm Hề một khi rơi vào, nếu lòng sinh
ra ý niệm tuyệt vọng thì không thể thoát khỏi.

Mày của Vô Song nhíu lại,
hiện tại chuyện cấp thiết nhất chính là tìm được Lâm Hề, tránh cho cô gái ấy
tuyệt vọng, nhưng mà phiền toái chính là phạm vi ảo ảnh lớn như vậy, muốn tìm
người trong đó không khác gì mò kim đáy bể, hy vọng xa vời, ngay cả một chút
manh mối cũng không có…

“Song nhi!”

Tiếng gọi của một phụ nữ làm
cho cả người Vô Song cứng đờ, giọng nói trong ký ức xa xôi lại xuất hiện làm
cho anh ngẩn người rất lâu, trong nháy mắt đó, một người phụ nữ lướt qua vai
anh, giống như không cảm nhận được sự tồn tại của anh mà xuyên qua người anh.

Bước chân của bà ta như gió,
chỉ để lại cho anh một bóng dáng vội vàng, bà không ngừng nhìn đông rồi lại
nhìn tây:

“Song nhi!”

Mắt thấy bóng bà sắp biến
mất, đột nhiên Vô Song phục hồi lại tinh thần, anh vội bước nhanh đưa tay giữ
lấy, nhưng bàn tay lại xuyên qua người bà, bàn tay anh chỉ chạm vào không khí.
Người phụ nữ đó không hề cảm giác được gì, tiếp tục hối hả ngược xuôi tìm
người.

Đúng rồi, đây là ảo cảnh,
người nơi này làm sao có thể là thật được…

Vô Song bất giác nắm chặt
lòng bàn tay, nhưng… mặc dù biết đây là giả, mặc dù biết đây là một trận pháp,
anh vẫn muốn đi theo người phụ nữ kia trong chốc lát, cho dù chỉ trong chốc
lát…

“Song nhi!” Người phụ nữ đi
đến một góc đường cũ nát, bỗng nhiên thét một tiếng kinh hãi, bà vội vã xông
đến, rồi lại bị người ta đẩy ngã xuống đất. Đáy lòng Vô Song bùng lên lửa giận,
anh quên hết tất cả, thầm muốn xông đến xé nát người ức hiếp bà ta, nhưng khi
anh thấy cảnh tượng phía trước thì cả người cứng đờ trong phút chốc.

Một người đàn ông đang hung
hăng đá đánh một bé trai đang nằm trên mặt đất, mà sau lưng đứa trẻ kia, Lâm Hề
ôm thật chặt hai tay đau đớn cuộn mình trên mặt đất, tư thế rất giống đứa trẻ
kia. Rõ ràng không ai đụng tới cô, nhưng cô lại đau đớn đến nhắm nghiên hai mắt
giống như đang bị người ta đánh.

Huyễn Cảnh Hư Vọng! Vô Song
bắt buộc chính mình ổn định lại tinh thần, đôi mắt anh nhắm lại, chờ đến khi mở
mắt lại lần nữa, ánh mắt đã mất đi nhiều cảm xúc, anh nhanh chóng đi về phía
trước, thân người lập tức xuyên qua đứa trẻ trên mặt đất và người đàn ông đang
đánh nó, anh đứng lại ở trước mặt Lâm Hề, đưa tay ra thử giữa lấy cổ tay của
cô, kéo cô đứng lên: “Chậc, có tiền đồ chút coi!”

Toàn thân Lâm Hề phát run hai
mắt nhắm nghiền, bởi vì cô vẫn ở trong ảo tưởng không ra được. Vô Song cúi
người, tay xuyên qua dưới nách của cô, để cô đứng lên: “Mở to mắt nhìn xem,
người bị đánh không phải là cô!” Nói xong vỗ mạnh vào đầu cô, một chút pháp lực
tiến vào đầu làm cho thần trí của cô tỉnh lại, Lâm Hề giật mình, mở to hai mắt,
con ngươi màu đen luôn luôn trong suốt giờ đây bao trùm nỗi sợ hãi, cô vẫn như
đang ở trong mộng, nhìn chăm chú Vô Song một hồi lâu mới không dám tin, khẽ
gọi: “Vô… Song?”

“Ừ.” Vô Song gật đầu, Lâm Hề
mới bắt đầu từ từ run rẩy, hình như cô vô cùng sợ hãi giữ lấy áo khoác của Vô
Song, người đứng cũng không vững, Vô Song rõ ràng dứt khoát kéo cô vào trong
lòng để cô có điểm tựa. “Có như vậy cũng dọa được cô sao?”

Có.

Mặc kệ cô cầu xin như thế nào
trận đấm đá cũng không ngừng, miệng toàn mùi máu tươi, trong lồng ngực đau đớn
như bị thiêu đốt, đều làm cho cô có cảm giác như mình sắp chết.

Mùi vị của cái chết làm cho
người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Cái ôm ấm áp làm cho Lâm Hề
dần dần tỉnh táo lại, thân người cô mềm nhũn tựa như không có xương, ở trong
lòng ngực dày rộng của Vô Song, cô buồn bã gọi một tiếng: “Vô Song…” Tiếng gọi
có vẻ run rẩy, như là sắp khóc, nhưng lại cô gắng nhẫn nhịn không để lộ ra sự
khiếp đảm. Hiếm khi Vô Song kiên nhẫn lại trả lời: “Có tôi ở đây.”

“Tôi tưởng… mình sắp chết…”

Câu nói nhẹ nhàng này lại
giống như mũi kim đâm vào lòng anh trong lúc anh không có sự phòng bị, cả người
đau đến co rút, anh lạnh lùng nhìn người đàn ông đang đánh đứa trẻ, nét mặt tựa
như Tu La, nhưng mà trong lời nói lạnh lùng lại che giấu chút dịu dàng: “Không
có việc gì.” Bàn tay anh đặt sau lưng Lâm Hề vô thức vỗ vỗ hai cái mang theo ý
muốn trấn an cô.

Không biết qua bao lâu, Lâm
Hề đã bình tĩnh lại, rồi sau đó lý trí cũng trở về, cô mới hoảng hốt phát hiện
tư thế của mình và Vô Song có bao nhiêu mờ ám, cô nhẹ nhàng đẩy Vô Song ra,
trấn định cảm xúc, suy nghĩ một lúc mới nói: “Trong mộng tôi biến thành một
người khác, trải qua cuộc sống của người đó.”

“Đây không phải là mộng.” Vô
Song buông Lâm Hề ra thản nhiên nói. “Là trận pháp.”

Lâm Hề ngẩn ngơ, quay đầu
nhìn lại, cảnh tượng xung quanh vẫn như “mộng”, cô hít một ngụm khí lạnh, chỉ
nhìn một đứa bé trai bị người ta đánh đá cách cô khoảng hai bước chân, tựa như
vừa rồi khi cô bị đánh đá vậy. Trong lòng Lâm Hề hoảng hốt, nghĩ đến cảm giác
đau đớn như vậy, cô tiến lên hai bước để ngăn cản, nhưng tay xuyên qua người
tên đàn ông kia, cô giật mình, quay đầu lại nhìn Vô Song: “Đây… là ảo giác
sao?”

“Là ảo giác, nhưng tất cả
những thứ này cũng đã từng xảy ra trong quá khứ.” Vô Song lạnh lùng nhìn thấy
người đàn ông thối tha đang thóa mạ đứa trẻ nằm trên đất, đẩy người phụ nữ sang
một bên rồi oán hận rời đi. Đứa bé trai đó cuộn mình trên mặt đất không đứng
dậy, người phụ nữ vội vàng đến bên cạnh nó, vừa khóc vừa hỏi nó: “Song nhi đau
chỗ nào, đau chỗ nào.”

Anh nhớ rõ, khi đó thân thể
đã không biết rõ là đau ở chỗ nào nữa.

Đã từng xảy ra trong quá khứ?
Vô Song làm sao biết? Lâm Hề cảm thấy kinh ngạc, nhưng giọng người phụ nữ kia
khóc gọi “Song nhi” truyền vào tai của cô, cô giật mình nhận ra, nhưng lại cảm
thấy khó tin, cô nhìn người phụ nữ kia ôm đứa trẻ vào trong lòng, kinh ngạc
nói: “Kia… là anh?”

Vô Song cam chịu, Lâm Hề lại
sửng sốt một lúc lâu: “Bà ấy…”

“Là mẹ tôi.”Giọng nói của Vô
Song lạnh nhạt, tựa như đang nói đến một người không hề quen biết. “Nhưng bà ấy
sớm đã ra đi, tôi đã không nhớ rõ…” Vô Song có chút tự giễu mà cười lạnh. “Thì
ra bà ấy có diện mạo như vậy.”

Lâm Hề ngây ngẩn nhìn Vô
Song, rõ ràng vẻ mặt của anh không khác gì lúc bình thường, nhưng Lâm Hề lại có
thể cảm giác ánh mắt của Vô Song có rất nhiều luyến tiếc nhìn theo bóng người
phụ nữ ấy.

Vô Song nhất định rất nhớ bà…

“Chúng ta ở trong trận pháp
lâu sợ là không tốt lành gì.” Vô Song chuyển mắt nhìn về phía Lâm Hề. “Tìm được
mắt trận, sau đó đánh nát nó.”

Lâm Hề giật giật khóe miệng,
không dám hỏi, chỉ nói: “Nhưng mắt trận ở đâu?”

Vô Song lắc đầu: “Chỉ có cách
đi tiếp để tìm.” Nói xong, anh nghiêng người muốn đi, Lâm Hề lại giữ chặt lấy
một tay của anh, cô gãi gãi đầu. “Câu đó, kỳ thật là không có phương hướng,
chúng ta có thể vẫn đi theo bà ấy.” Lâm Hề cười cười. “Anh cũng có thể nhớ đến
bà ấy rõ hơn một chút, như vậy, sau khi rời đi cũng sẽ không dễ dàng quên mất.”

Ánh mặt Vô Song dừng lại trên
gương mặt Lâm Hề hồi lâu, anh nghiêng đầu đi thản nhiên nói: “Chuyện quá khứ đã
sớm không thể ảnh hưởng đến tôi, tôi cũng không cần những ký ức vô dụng đó.”

Gạt người. Lâm Hề thầm nói
hai chữ này ở trong lòng, miệng lại bảo: “Vậy đi theo bà ấy đi, dù sao chúng ta
cũng không biết đi đâu.”

Nào cần Lâm Hề phải nói, Vô
Song đã cất bước đuổi kịp người phụ nữ ôm đứa trẻ đang đi về nhà kia.

89.

Đi theo người phụ nữ đó một
đoạn, Lâm Hề thấy rõ đây là một nơi rách nát, thay gì nói đây là thị trấn thì
phải nói đó là cái xóm nghèo mới đúng, trên mặt mọi người không hề có nụ cười,
mọi người chỉ lo cuộc sống của mình. Khi đi ngang qua một cái con hẻm nhỏ thậm
chí Lâm Hề thấy có một người đàn ông đang cởi quần ra làm tình với một người
phụ nữ, trong tay người phụ nữ đó đang cầm một tờ giấy màu xanh biếc, hình như
là tiền của thế giới này, mặc kệ người đàn ông làm gì với cô ta, tay cô ta bao
giờ cũng giữ chặt tờ tiền ấy.

Lâm Hề có chút xấu hổ nghiêng
đầu sang chỗ khác, không đành lòng nhìn. Vô Song lại nói: “Không chỉ là người
này, thế giới này đều như vậy, nhiều người phụ nữ không ai chăm sóc đành bán
mình, dựa vào thân thể để kiếm tiền.” Lòng Lâm Hề thắt lại, đảo mắt nhìn Vô
Song, anh nhìn không chớp mắt, thật sự đã quen với trường hợp này.

Lâm Hề há miệng thở dốc, cũng
muốn hỏi anh gì đó, nhưng cuối cùng lời nói đến bên miệng thì đành nuốt vào
trong lòng, nhưng cô lại không nghĩ rằng bỗng chốc Vô Song dừng bước, quay đầu
nhìn cô, trong đôi mắt màu đen sâu thẳm lộ ra chút thần sắc mà cô không hiểu
được: “Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Chẳng biết tại sao, Lâm Hề
lại cảm trong lời của anh mơ hồ mang theo chút khẩn trương. Cô mím môi, mở
miệng nói: “Vậy anh có… từng ‘chăm sóc’ bọn họ không?” Câu hỏi của cô rất hàm
súc, Vô Song sửng sốt trong chớp mắt, chợt nhếch lên nụ cười không chút tình
cảm: “Chết cũng sẽ không.” Anh tiếp tục cất bước đi về phía trước. “Bởi vì mẹ
tôi đã làm như vậy để kiếm tiền nuôi tôi.”

Lâm Hề ngây người, mãi đến
khi Vô Song đi khá xa cô cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Mẹ của Vô Song… người phụ nữ
thoạt nhìn dịu dàng như vậy…

Khi tới nhà người phụ nữ ấy,
phòng ở đơn sơ lại sạch sẽ, tuy rằng không lớn nhưng có thể thấy được bà là
người rất biết chăm sóc nhà cửa, mỗi một góc đều quét tước sạch sẽ.

Đây là nơi Vô Song sống lúc
nhỏ sao… Lâm Hề xoay đầu nhìn Vô Song một cái, chỉ thấy ánh mắt anh luôn dõi
theo bóng dáng bận rộn đi qua đi lại của người phụ nữ kia, ánh mắt ấy dường như
thoải mái hơn ngày thường vài phần. Có thể gặp lại mẹ, chắc là trong lòng Vô
Song rất vui.

Tiểu Vô Song bị thương không
nhẹ, người phụ nữ ngồi ở bên giường nhìn nó trong chốc lát, lau đôi mắt đã đỏ
hoe, sau đó từ trong tủ áo lấy ra số tiền còn sót lại trong nhà, đi ra khỏi cửa
tìm thầy thuốc. Người bà xuyên qua Vô Song, giọt nước mắt ẩm ướt dường như giãy
giụa trong ảo ảnh vương lại trên mặt Vô Song, Vô Song yên lặng nắm chặt hai nắm
tay, không nói được một lời.

Trong lòng Lâm Hề cảm thấy
chua xót, cô suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên đưa tay giữ lấy tay Vô Song.
Vô Song ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn cô, Lâm Hề vốn có rất nhiều lời muốn nói với
Vô Song, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng cô giống như có cảm
giác dè nặng nên không thể nói ra lời nào, đành phải càng nắm chợt tay Vô Song.

“Không có chuyện gì đâu.” Cô
nghẹn nửa ngày cuối cùng cũng đứng trước mặt Vô Song nói ra lời an ủi anh. “Sẽ
không có chuyện gì.”

“Với tôi mà nói thì thì đúng
như vậy.” Giọng nói của Vô Song rất lạnh lùng. “Còn đối với bà ấy thì không
phải như thế, dùng hết tiền để dành, bà ấy chỉ còn cách tiếp tục ‘kiếm tiền’,
sức khỏe của bà ấy vốn không tốt, sau lại nhiễm bệnh, không có tiền chữa trị,
chẳng chống đỡ được bao lâu thì mất.”

Anh giọng không chút gợn sóng
ra làm cho lòng Lâm Hề rung động không thôi.

Mẹ của Vô Song ra đi sớm như
vậy, anh chỉ là một đứa trẻ, sao này sẽ sống như thế nào?

Chẳng biết vì sao trong đầu
Lâm Hề hiện lên một hình ảnh, là Tiểu Vô Song quỳ gối trước mộ phần của mẹ, một
đôi tay bởi vì bới đất chôn mà có vẻ dơ bẩn, trên móng tay còn chảy máu, bóng
lưng của nó lẻ loi bất lực như vậy, tựa như một trận gió cũng có thể thổi nó
bay đi.

Hình ảnh ấy chợt lóe rồi biến
mất, nhưng ngay sau đó Lâm Hề cảm thấy choáng váng, cảnh tượng trước mắt bỗng
thay đổi, không còn gian phòng ấm áp đơn sơ, chỉ còn một mộ phần cô độc, trận
mưa to như trút nước, đứa trẻ quỳ gối trước mộ phần đã ướt nhem, nó quỳ trong
trong chốc lát, lại ôm chân dựa vào phần mộ của mẹ, lẳng lặng của ngồi ở bên
cạnh, đứa nhỏ vốn nên có ánh mắt linh động giờ không chút ánh sáng.

Lâm Hề giật mình ngạc: “Đây
là?”

“Ảo cảnh đang không ngừng của
biến hóa.” Vô Song nhíu mày, rốt cuộc người dùng trận này muốn gì, liên hệ Lâm
Hề với anh lúc nhỏ, làm cho cô trải qua cuộc sống của anh, làm như vậy có ích
lợi gì. Không đợi anh suy nghĩ kỹ, có người chạy qua phần mộ, đầu tiên chỉ có
vài người, nhưng cũng không lâu sau có rất nhiều rất nhiều người chạy tới đó,
như là đang chạy trốn. Trong đám đông, Lâm Hề và Vô Song đứng sóng vai bên
nhau, vô số người xuyên qua cơ thể bọn họ, giống như trong trời đất này chỉ có
bọn họ và Tiểu Vô Song đang giữ mộ là hai điểm không hề thay đổi.

“Đánh nhau! Quân liên minh và
quân Thập tổ chức giao chiến rồi!”

Mọi người bối rối chạy trối
chết.

Tiểu Vô Song lại nằm xuống
giữ phần mộ, lẳng lặng nhắm mắt lại, tựa như đứa trẻ ngủ với mẹ, nhu thuận im
lặng.

Đột nhiên hốc mắt Lâm Hề ẩm
ướt, nắm chặt tay Vô Song. Vô Song nghiêng đầu nhìn cô, chán ghét bĩu môi:
“Không được khóc.”

Lâm Hề thành thành thật thật
ngưng chảy nước mắt.

Nhìn những người chạt trốn
càng ngày càng ít, bên kia dần dần truyền đến những tiến bước chân không giống
nhau, một hàng sáu người, đều là màu khoác đen, khi người đứng đầu đi ngay qua
phần mộ bên đường thì nhìn Tiểu Vô Song đang lẳng lặng nhắm mắt, bỗng nhiên
dừng bước: “Làm sao huyết mạch Tử Thần lại ở đây?”

Giọng nói của người này làm
cho Lâm Hề cảm thấy quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ, cô há miệng: “Đây! Đây không
phải là người chúng ta nhìn thấy tại nơi có linh thạch!” Là người đã hét to
“Địa vị của bộ tộc Tử Thần, ai cũng không có thể lay động!”!

Người đàn ông đó xách Tiểu Vô
Song lên, giống như xách một con gà con: “Tiểu tử tên gì?”

Tiểu Vô Song mở mắt ra, thản
nhiên nhìn ông ta, hai người đối diện hồi lâu, bỗng nhiên người đàn ông cười
to: “Được lắm! Không sợ khí thế của ta, là một hạt mầm tốt. Nói không chừng sau
này nếu được huấn luyện nhiều có lẽ sẽ trở thành người được đề cử hoặc tộc
trưởng.”

“Tôi muốn ở với mẹ.” Tiểu Vô
Song vô cùng cố chấp.

Người đàn ông mỉm cười:
“Huyết mạch của bộ tộc ta không thể thất thoát ra ngoài. Hôm nay bất luận như
thế nào ngươi cũng phải đi theo ta.”

Nghe vậy, Tiểu Vô Song muốn
phản kháng, lại bị người đàn ông kia dễ dàng bắt lấy hai tay, ông ta cười nói:
“Hôm nay cứ coi như Tông Kính ta đoạt ngươi, ngày khác chờ khi ngươi đánh thắng
được ta, thì hãy trở về thăm mẹ ngươi.”

Vô Song giãy dụa lại bị người
đàn ông xách trong tay, rốt cục trong ánh mắt của nó lộ ra vài phần gấp gáp, si
ngốc nhìn mộ phần của mẹ không chịu dịch dời đi, cuối cùng cũng bị dẫn đi.

“Ông ta… đoạt anh?” Lâm Hề
giật mình. “Người đó là ai?”

“Tộc trưởng tiền nhiệm của bộ
tộc Tử Thần bộ tộc, Tông Kính.”

Lâm Hề giật mình nhớ tới
trước đây Tứ Ly đã từng nói với cô, tộc trưởng tiền nhiệm mấy năm trước đã chết
vì bệnh, do Tôn Chủ đại diện chức vị tộc trưởng của bộ tộc Tử Thần, hiện tại
địa vị tộc trưởng này giao lại cho Tứ Ly. Nhưng, nếu Tông Kính bị bệnh mà chết,
vì sao cuối cùng lại xuất hiện ở hiện đại? Rõ ràng… ông ta bị giết ở hiện đại?

Lâm Hề khiếp sợ nhìn Vô Song:
“Ông ta không chết vì bệnh…” Nói cách khác, Tôn Chủ hiện tại đã nói dối.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.