Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)

Chương 1: Gặp lại



Đã ba ngày trôi qua, vì lo lắng cho Ấn Chung Thiêm, tôi mất ngủ ba đêm.

Vẫn không có bất cứ tin tức gì của Ấn Chung Thiêm, không biết anh ấy bị nghiêm khắc thẩm vấn như thế nào, cũng không biết là anh ấy có vì người khác mà gánh hết tội danh hay không?

Viện kiểm sát, pháp viện, chính phủ… Từ trên xuống dưới, chỗ nào có mối quan hệ tôi đều gặp mặt liên hệ, nhưng tất cả đều một câu trả lời với giọng điệu dửng dưng: buông tha đi! Vụ này không cứu vãn được đâu, chắc tử hình thôi.

Tử hình? Mới cách đây không lâu, anh ấy còn tặng cho tôi một cái nhẫn kim cương nói sẽ làm bạn với tôi cả đời, nay cớ sao lại bị cướp đoạt đi hết thảy quyền lợi sinh tồn, tôi làm sao có thể buông tha được đây.

“Không! Tôi sẽ không buông tha! Tôi tin rằng anh ấy vô tội , tôi nhất định phải cứu anh ấy, mặc kệ phải dùng hết bao nhiêu tiền, mặc kệ phải dùng phương pháp gì…” Tôi đối với Trần luật sư – luật sư biện hộ nói.

Tôi là một thầy thuốc, khi bệnh nhân của tôi dù vẫn còn một hơi thở, tôi sẽ không buông tay, huống chi lại là Ấn Chung Thiêm – người đã giúp tôi tại thời điểm gian nan nhất.

“Cô có thể giao ra toàn bộ tiền tham ô sao? Nếu có thể giao ra đây, thì sẽ có cơ hội sửa án.”

Tiền tham ô? Đây chính là lên đến hàng triệu tệ a. Tôi nắm chặt chi phiếu trong tay mà cảm thấy dinh dính đầy mồ hôi.

Đây vốn là thẻ tính dụng gồm toàn bộ tiền để dành vài năm nay của tôi, hai trăm vạn, hơn nữa nếu rao bán phòng ở cùng gia sản cũng bất quá chỉ hơn ba trăm vạn.

Tôi có chút nóng nảy.”Anh ấy căn bản không có tham ô số tiền này, như thế nào phải giao?! Anh ấy căn bản không có tội, vì cái gì mà phán anh ấy tử hình? ! Pháp luật là để làm gì?”

“Có tội hay không không phải do cô phán định, cũng không phải tôi có thể phán định, còn phải xem bí thư Ấn tự mình nói như thế nào đã!”

Đây cũng là điều tôi lo lắng nhất, nhỡ đâu Ấn Chung Thiêm nhất thời hồ đồ chính mình nhận tội, ai đều cứu không được.”Trần luật sư, ông không có biện pháp khác sao?”

Trần luật sư bất đắc dĩ trầm ngâm thật lâu rồi nói.”Nếu không cô đi cấp trên thử khơi thông xem sao, cô có mối quan hệ nào tại Bắc Kinh không?”

Đúng vậy! Bí thư của Phó Thị trưởng Nam Châu tham ô lớn khoản mục kiến thiết thành phố bị bắt, Phó thị trưởng cũng bị cách ly thẩm tra, hạn này mọi người tránh né chỉ sợ không kịp, ai dám ra mặt giao du với kẻ xấu thì quả thực là không muốn sống nữa.

Có lẽ, thật sự chỉ có gặp được cấp trên thì mới có biện pháp.

Đến Bắc Kinh, nhiều lần chạy vạy ngược xuôi, vẫn không có cửa xin giúp đỡ. Tại lúc gần như tuyệt vọng nhất, tôi bỗng nhiên được một vị quân khu cán bộ không muốn lộ ra thân phân thật, tính danh cùng chức vị chịu liên hệ, trung gian thông qua một người bạn của bạn của đồng sự với tôi, tuy vòng vèo nhưng tuyệt đối có thể tin được.

Tôi cùng vị cán bộ ấy hẹn gặp nhau tại một trà lâu gặp mặt, chỉ thấy ông ấy đại khái trên dưới bốn mươi tuổi, mặc thường phục, giơ tay nhấc chân vẫn lộ ra quân nhân chính thống. Nhìn ông ấy hình thể đã hơi có vẻ phì nhiêu, không thấy được khí chất của cán bộ cao cấp.

Tôi âm thầm có chút thất vọng.

“Cô chính là Bạc Băng?”

“Dạ.” Tôi gật gật đầu, hai tay đưa tư liệu cho ông ấy.

Ông ấy vừa uống trà, vừa xem hết tài liệu tôi đưa, thỉnh thoảng lại tự hỏi

“Vụ án còn có hi vọng sao?”

Ông ấy giương mắt, một đôi mắt khôn khéo qua khung kính nhẹ giọng nói với tôi “Có vẻ khó làm, chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng…”

Này một cái chữ “Nhưng”, là liên tục hơn một tháng qua tôi thấy nghe được là từ đẹp nhất. Tôi giống như người chết chìm bắt được điểm cứu, biết rõ tuy không làm nên chuyện gì nhưng cũng không nguyện buông ra hi vọng cuối cùng,

.”Nhưng? Ý của ông là…”

“Cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng. Nếu có thể điều tra sâu hơn, có lẽ…” Ông dừng một chút, ý có điều phân vân.

Tôi gật gật đầu, hiểu được ý tứ của ông.

Nhìn vào vụ án này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đến Ấn Chung Thiêm một bí thư nhỏ sẽ không có lá gan lớn như vậy, lừa trên gạt dưới, tham ô lớn khoản tiền này. Chỉ có khả năng các tội chứng chỉ hướng anh ấy nên mới định ra đến tội ấy. Ai có thể có năng lực lớn như vậy, thay đổi định hướng đem tội của Phó thị trưởng đổ lên đầu Ấn Chung Thiêm, rồi trốn tránh sạch sẽ.

Tôi vừa mới dấy lên hy vọng, lại bị dập xuống

“Tôi nghĩ… Có người có thể giúp cô.”

Nghe câu này, tôi quả thực tưởng là bởi vì mình cực kỳ khẩn trương sinh ra nghe nhầm nên lại hỏi lại: “Ngài nói cái gì?”

“Có người hẳn là có thể giúp cô hỏi trên một chút.” Ông ta trịnh trọng hạ giọng nói cho tôi biết: “Tôi giúp cô liên hệ một chút, chờ tin của tôi.”

Tôi vội vàng lấy trong túi ra hé ra chi phiếu, bên trong bao gồm toàn bộ vốn liếng dành dụm cùng tiền bán phòng mới.

Bất luận tôi nói như thế nào, ông ta cũng kiên quyết không nhận, mà chỉ nói phụ trách giúp tôi liên hệ, chuyện khác không nghĩ sẽ tham gia.

Thấy ông ta quả thật sợ phiền toái, tôi chỉ biết nói lời cảm tạ, thu hồi chi phiếu.

Sáng sớm hôm sau, tôi liền nhận được điện thoại của vị cán bộ ấy, ông ta nói cho tôi biết đã liên hệ được một người và người ấy đang chờ tôi ở phòng Tổng thống, khách sạn Quốc tế, hãy đến đi. Lúc quải điện thoại ông ta còn cố ý nhắc nhở tôi: Sự tình được hay không được, chỉ cần nhìn vào thái độ của người ấy, đây là cơ hội duy nhất.

Tôi không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng thay một bộ màu xanh lam, không kịp cả trang điểm, trực tiếp chạy tới khách sạn Quốc tế. Dọc đường, tôi đều tự nhủ chính mình nên nói thế nào, làm cái gì để có thể biểu đạt được thành ý của tôi, cũng tự nhắc nhở chính mình: Vô luận người này đòi bao nhiêu tiền tôi đều sẽ giao cho dù vay nặng lãi cũng xong.

Dù sao, người mà còn sống, hết thảy mới có hi vọng.

Tại khách sạn quốc tế, trước quầy tiếp tân nói ra tên mình, nhân viên tiếp tân lập tức kính cẩn đưa ra chìa khóa phòng cho tôi.

“Cần tôi dẫn đường đưa cô đi lên không?” Một phục vụ sinh nhìn tôi cúi đầu thật sâu nói.

“Không cần, tôi có thể tự mình tìm được.”

Đứng ở phòng cửa, tôi thầm hít một hơi thật sâu, gõ gõ cửa, sau thử xoay tay nắm cửa một chút, mở cửa ra.

Trong phòng một mảnh yên lặng, bức màn kéo hết một mảnh tối đen, không phát ra chút nào ánh sang.

Một bóng lưng anh tuấn bao phủ ở trong bóng tối, đứng thẳng tắp, đó là tư thế quen thuộc của quân nhân, cao ngạo, độc lập.

Tôi nhanh khóa cửa, đi về phía trước hai bước chào.”Xin chào ngài!”

Tôi cảm thấy như nhìn thấy cái bóng kia run rẩy một chút, sau đó, người ấy chậm rãi xoay người.

Đương đến lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, hờ hững kia, tôi mãnh liệt quay lui, dựa lưng vào cửa cố gắng đứng vững.

“Diệp… Chính Thần…”

Vì cái gì là anh ta, vì cái gì sẽ là Diệp Chính Thần? ! Ý nghĩ rằng người này sẽ không bao giờ nữa hội gặp lại, cũng như không xuất hiện trước mặt tôi, tại sao lại cố tình xuất hiện vào lúc tôi cần sự giúp đỡ nhất, là may mắn hay là kiếp số đây.

Anh ta cũng không kinh ngạc, chậm rãi đi về phía tôi đến khi còn cách vài bước chân thì đứng lại:

“Nha đầu…”

Là một tiếng nói đêm nào nằm mơ cũng nghe thấy, tôi xoay người muốn đào tẩu.

Anh không có ngăn cản, bình tĩnh hỏi tôi: “Em không nghĩ cứu vị hôn phu của mình sao?”

Tôi như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ. “Anh có thể cứu anh ấy? !”

“Có thể!” Anh trả lời tôi chắc nịch.”Anh có thể làm cho tổ chuyên án một lần nữa tra lại vụ án này.”

“Tôi dựa vào cái gì tin tưởng anh?”

Anh lấy trên bàn một cái điều khiển từ xa, đi đến vách tường mở ti vi LCD, lại ấn phím một chút, trong ti vi lập tức xuất hiện lên khuôn mặt của Ấn Chung Thiêm.

Anh ấy ngồi ở trong một phòng hẹp, hai tay nắm gắt gao trên bàn, mắt đỏ ngầu, thấy rõ vẻ mặt mỏi mệt cùng tiều tụy.

“Tôi muốn uống nước…” thanh âm khàn khàn phát ra từ đôi môi khô nứt, tràn ngập cầu xin.

Một thanh âm nghiêm túc nói: “Đem những điều anh biết nói ra đây, anh có thể thoát khỏi nơi này.”

“Tôi…”

Màn hình TV bị dừng hình ảnh.

Màn hình hiển thị thật lâu lưu lại thần thái cuối cùng của Ấn Chung Thiêm, hai tay của anh vò tóc, thể hiện vẻ mặt mâu thuẫn cùng sợ hãi như là cầu xin tôi cứu anh ấy.

Tôi muốn cứu anh ấy, vô luận như thế nào tôi đều phải hắn cứu anh ấy.

“Đây là thẩm vấn của hắn ta, không phải ai đều có thể lấy được.” Diệp Chính Thần nói.

“Anh muốn tôi làm cái gì?” Anh ta sẽ không cần hồi báo, nếu chịu giúp tôi có thể sẽ có hy vọng.

“Em biết là anh muốn cái gì.” Anh ta nở nụ cười mà tôi không nhận ra trong đó một chút ý cười, chỉ thấy từ ánh mắt đó phát ra nóng bỏng như muốn giữ lấy.

“Tội gì như vậy? Đã ba năm, chúng ta…”

“Em là của anh!”

Bốn chữ, kiên định giống như năm đó. Anh ta sẽ vẫn luôn như thế, muốn thì phải được.

Mà tôi không có quyền lựa chọn.

Thầm suy nghĩ, sỉ nhục này có vẻ như sẽ nhỏ nhoi, không đáng kể

“Chỉ có lần này thôi.” Tôi tự tay cởi bỏ cổ áo nút thắt.

“Anh muốn em trở lại bên cạnh anh!”

“Không có khả năng!” Ta quyết không nhượng bộ, bởi vì tôi biết, một khi tôi nhượng bộ, nhất định sẽ bị anh ta bức đến không đường thối lui.”Để cho tôi với anh cùng một chỗ, tôi tình nguyện cùng Chung Thiêm cùng chết !”

Anh nhíu mày, ẩn nhẫn sự phẫn nộ.

Tôi xoay người bước đi, thái độ kiên quyết.

Ngay lúc khi mở cửa, một chân đã bước ra thì anh ta rốt cục mở miệng, một chữ: “Được!”

Tôi ở trong lòng nhẹ thở phào một cái: Diệp Chính Thần, anh lại thua rồi!

Vì cái gì anh ta lại bị bại bởi tôi, bởi vì anh ta không hiểu tôi…

Còn là… Anh ta rất để ý…

Có đôi khi, tôi thật sự hy vọng anh ta có thể thắng một lần!

Tôi từ từ cởi bỏ từng cái cúc, ở trước mặt anh ta đem quần áo từ từ mở ra, đem sự tôn nghiêm của bản thân lộ ra từng mảnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.