(Người dịch: halucky)
Thế nào mà Dee chẳng hề ngạc nhiên khi thấy Lucas Cochran cưỡi ngựa hướng về phía mình ba ngày sau. Mới sáng sớm, cô đã ở bên ngoài với một chảo thức ăn cho gà, tung vãi nó cho bầy gia cầm đang lục tục tụ tập quanh váy cô.
“Anh Cochran,” cô lên tiếng chào khi anh đủ gần để nghe thấy.
Anh không xuống ngựa mà cúi xuống, chống cánh tay lên núm yên ngựa, quan sát cô vãi thức ăn.
“Chào buổi sáng,” anh nói. “Tôi đang trên đường vào thị trấn nên nghĩ rằng ghé qua đây kiểm tra cô.”
Đôi mắt cô bừng lên trong ánh ban mai sáng sủa, và xanh hơn bất kỳ đôi mắt nào anh nhìn thấy trước đó.
“Tôi không nhớ nói điều gì cho anh ấn tượng rằng mình cần được kiểm tra, anh Cochran,” cô nói với hơn một chút sắc lẻm. Cô đã khó nhọc dạy bản thân tự lập là thế nào nên cô phẫn nộ với hàm ý của anh rằng cô không có khả năng tự chăm sóc mình.
“Gọi tôi là Lucas,” anh nói. “Hay Luke.”
“Tại sao?”
“Vì tôi muốn chúng ta là bạn bè.”
“Không đời nào.”
Anh cười toe toét, thưởng thức vẻ cứng nhắc của cô. Thật là thích thú ở gần một phụ nữ không đặc biệt chú tâm vào anh cũng như chiều theo ý kiến của anh.
“Tại sao không? Theo tôi chúng ta có vẻ làm bạn được.”
“Tôi thích ở một mình,” cô trả lời, úp ngược chảo xuống, gõ nhẹ vào hai bên để đánh bật những hạt thức ăn cuối cùng. Cô đi ngang tới bậc lên xuống hẹp đằng sau, treo chảo lên cái đinh đóng trên tường. Lucas rong ngựa theo sau khi cô sải bước nhanh nhẹn vào chuồng gia súc, váy của cô tung lên theo từng bước chân. Cô chỉ mặc một váy lót, anh chắc mẩm, dõi mắt theo sự lắc lư hoạt bát của chiếc váy xanh. Và thân hình mảnh mai đang diện nó.
Anh cúi đầu để vào chuồng, tự động nhắm mắt trong một giây điều chỉnh cho quen với bóng tối lờ mờ, theo dõi cô thành thục múc thức ăn cho con ngựa và hai con bò cái.
Cô thật khéo léo lờ anh đi, anh biết thế, nên anh bắt đầu hơi nổi giận về thái độ của cô. Rồi anh nhớ ra đây là nông trại của cô, và cô đâu có mời anh tới. Con ngựa của anh lồng lên giậm móng guốc khi cô lấy một cái ghế đẩu và đặt một xô sữa bên dưới một con bò. Lucas thở dài xuống ngựa, gài dây cương qua một chấn song chuồng. Con bò kia cũng cần vắt sữa.
“Còn cái xô nào khác không?” anh hỏi.
Dòng sữa đã rít lên vào trong xô theo từng cử động của đôi bàn tay cô khi cô quay đầu về phía anh. Đôi mắt màu lục có một vẻ nguy hiểm.
“Tôi không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào.”
“Tôi có thể nhận ra.” Nỗi bực dọc trong anh lớn dần, nó vang lên trong giọng nói. “Nhưng cô có từng nghĩ về việc chấp nhận một lời đề nghị giúp đỡ, không phải vì cô không thể tự mình làm tốt, mà bởi vì việc nhà sẽ được làm xong nhanh hơn với hai người cùng làm thay vì chỉ có một người?”
Cô cân nhắc, rồi gật đầu ngắn gọn.
“Thôi được. Có một cái xô sạch khác trong phòng chứa đồ bên cạnh, phía bên phải. Nhưng tôi không còn ghế đẩu. Anh phải ngồi xổm thôi.”
Anh lấy xô, vỗ vỗ lên cái bụng căng tròn của con bò sữa, để con vật biết mình đang ở đó trước khi trượt cái xô xuống dưới nó. Anh ngồi xổm, quấn những ngón tay mạnh mẽ quanh núm vú dài, rồi kéo với cử động nhịp nhàng mà một khi đã được dạy thì không bao giờ quên. Sữa nóng bắn mạnh vào trong xô. Miệng anh cong lên một nụ cười hài hước khi nghĩ rằng thật mừng làm sao khi không bị người làm của mình trông thấy bây giờ.
“Cô lúc nào cũng như một con nhím thế à?” anh hỏi với tông giọng quan tâm bất ngờ.
“Tôi đoán thế,” cô trả lời với cung cách tương tự, nên anh cười toe toét lần nữa.
“Có bất kỳ lý do cụ thể nào không?”
“Đàn ông.”
Anh khịt mũi. “Đúng, chúng tôi có thể là những tên khốn thực sự.”
Anh không chắc, nhưng anh cho rằng mình nghe thấy một tiếng cười khúc khích. “Tôi không nghĩ về lời phản đối.”
“Những anh chàng nông dân si tình của cô hẳn là người kiên trì,” anh nói, liều mình phỏng đoán.
“Vài người trong số họ. Nhưng tôi không thích thứ xuất hiện trong đầu họ, cả hai chúng tôi đều biết. Dường như đàn ông tự nhiên nhận ra một phụ nữ tự lập là trò chơi công bằng.
Không có người phụ nữ nào trong thị trấn nói với anh như thế, rồi anh nhớ lại trong buổi gặp mặt đầu tiên của hai người, Dee đã thẳng thắn trong lời nói và có những ý kiến thành thật. Anh cảm giác cơn giận dữ chậm rãi thiêu đốt khi nghĩ về việc những gã đàn ông cố gắng quyến rũ cô, hay thậm chí chỉ vồ lấy cô mà chẳng bận tâm giả vờ quyến rũ. Những cách thức anh định bụng dùng quyến rũ cô không khiến anh bớt giận. Một điều là, anh không có ý định làm nhục cô; không ai ngoài hai người bọn họ từng biết chuyện xảy ra giữa mình. Anh không phải một cậu chàng thiếu chín chắn, cảm thấy cần thiết đem khoe người phụ nữ của mình cốt để gây ấn tượng với người khác về vẻ nam tính của bản thân. Điều nữa là, quỷ tha ma bắt anh đi nếu anh không tôn trọng cô vì những việc cô đã hoàn thành ở ngoài này. Có rất nhiều công việc nặng nhọc, nhưng cô không hề nao núng, đúng hơn là vượt lên thách thức và tự hào về nó. Tình trạng mới nguyên, không bị hư hỏng của nông trại là một thước đo thực sự của tinh thần quyết liệt trong cô.
Giọng anh sít chặt với vẻ tức giận muốn chiếm hữu khi anh nói, “Nếu có bất kỳ ai làm phiền cô, hãy nói với tôi.”
“Tôi đánh giá cao lời đề nghị, nhưng một điều là tôi phải tự chăm sóc cho bản thân mình. Anh không phải lúc nào cũng ở quanh đây; họ biết tôi có thể tự vệ, tôi không cần trông cậy vào người khác.”
Logic của cô không thể bác bỏ, nhưng anh không thích nó. “Tôi đâu chắc chắn họ không bao giờ quay lại.”
“Khẩu súng săn có khuynh hướng thuyết phục,” vẻ hài hước trong giọng cô. “Chẳng có gì giống như viên đạn chì sau mông một người buộc họ xem xét lại ý tưởng. Bên cạnh đó, tôi không chắc mình đủ khả năng có anh là người bảo hộ.”
Anh không dừng vắt sữa, nhíu lông mày và hướng đầu tới gần. “Tại sao không?” anh gặng hỏi gay gắt.
“Dân chúng sẽ nghĩ chúng ta đang ngủ với nhau.” Anh không trả lời, Dee tiếp tục giải thích. “Những người đàn ông quanh đây để tôi yên lúc này vì tôi đã thuyết phục họ rằng tôi không muốn bất kỳ người nào. Nhưng nếu họ cho rằng tôi để ai đó vào giường, họ sẽ nghĩ tôi đang sẵn sàng, họ sẽ tử tế ít đi khi bị từ chối so với họ đã làm trước đây. Tình huống trở nên khó chịu, và tôi có khả năng phải giết vài người bọn họ.”
Bàn tay khỏe mạnh của anh vắt kiệt bầu sữa của con bò, anh xách xô đứng dậy cùng lúc Dee kết thúc công việc. Gò má cô ửng đỏ vì ráng sức, cô đặt cái xô sang bên cạnh, đứng lên duỗi lưng. Lucas cúi xuống, xách cái xô còn lại, bước ra khỏi chuồng gia súc hướng về phía ngôi nhà, để cô theo sau. Cô nhướn lông mày với cung cách anh coi chỗ ở của cô như nhà mình vậy. Rõ ràng anh đã quen với cương vị ông chủ. Rồi cô nhún vai; anh đã giúp đỡ nên sẽ thật nhỏ mọn nếu phàn nàn rằng anh quá tự tin về điều đó.
Anh chờ trên bậc lên xuống phía sau cho cô mở cửa.
“Cô làm gì với nhiều sữa thế này?”
“Phần lớn quay trở lại làm thức ăn cho vật nuôi,” cô thú nhận. “Tôi khuấy nó làm bơ, uống một phần, và dùng nấu nướng.”
“Một con bò cái là được rồi.”
“Với hai con bò cái anh sẽ có hai con bê mỗi năm, xẻ thịt chúng khi chúng được một tuổi. Có thịt bò trong súp anh ăn hôm trước đấy. Và theo cách này, tôi vẫn có sữa nếu một trong số chúng chết.” Cô lôi một thùng sữa ra, căng một mảnh vải lên miệng. “Tôi không đoán được một con bò cái là vấn đề ít hay nhiều đối với anh.”
“Không khi mà tôi có vài nghìn đầu bò trên bãi chăn.” Anh nghiêng một cái xô, từ từ đổ sữa qua miếng vải được căng, rồi dốc cạn cái xô còn lại.
Dee nhấc bình cà phê và lắc nó. “Còn nhiều cà phê. Anh muốn một cốc không?”
Lucas đã quá tài tình đẩy cô đi sáng nay trong mối quen biết của họ, nhưng việc ở quanh cô đang cọ sờn lòng kiên nhẫn trong anh, anh quyết định không nán lại.
“Không phải hôm đây. Tôi cần vào thị trấn, rồi quay về trang trại. Dù sao, cám ơn lời mời.”
“Không có gì,” cô trả lời nghiêm túc. “Và cám ơn sự giúp đỡ của anh. Tôi hứa không kể với ai anh vắt sữa con bò cái của tôi.”
Anh nhìn cô sắc nét, mặc dù biểu hiện của cô bình thản anh vẫn có thể nhận ra một tia sáng của tiếng cười trong đôi mắt cô. “Tốt hơn là cô không.”
Rồi cô mỉm cười thực sự, cơ thể anh phản ứng ngay lập tức. Chết tiệt, cô là thứ gì đó khi cô mỉm cười!
Cô bước ra hiên nhà cùng anh, dựa vào một cái cột trong lúc anh quay trở vào chuồng gia súc, rồi đi ra dẫn theo con ngựa. Cô quan sát anh lên ngựa, chú ý tới màn biểu diễn của cơ bắp ở cánh tay và vai anh, cái cách quần anh co lên ôm chặt vào mông và đùi. Vành mũ che khuất khuôn mặt anh, nhưng cô vẫn nhìn thấy màu xanh nước biển mãnh liệt trong đôi mắt.
“Hẹn gặp lại,” anh nói, xuất phát mà không ngoái đầu.
Cô đã cố gắng, nhưng không thể ngừng suy nghĩ về anh khi cô đi khắp nơi làm những công việc còn lại trong buổi sáng. Cô đủ biết tại sao anh ghé qua lần đầu tiên, vì anh đã thành thật về việc muốn mua mảnh đất, nhưng tại sao anh lại đi quá xa như thế trong buổi sáng này? Lúc đầu cô chờ đợi anh vồ lấy mình, nhưng anh chẳng hề nói hay làm điều gì ít nhất là quyến rũ, cô thừa nhận với bản thân rằng cô có một chút thất vọng.
Không phải cô sẽ để anh hôn mình. Xét cho cùng, người đàn ông đang có ý định kết hôn với Olivia. Nhưng Olivia không muốn anh ấy. Dee biết bạn mình muốn được yêu và có một gia đình thế nào, cô ấy đang lo lắng mình sẽ không bao giờ có cơ hội. Và Olivia cũng không chắc Lucas có ý định cưới mình. Sau cuộc gặp gỡ lần hai, Dee chắc chắn anh không phải là người đàn ông dành cho cô bạn dịu hiền.
Ít hơn một sự thật rằng không có khả năng có ai đó nghĩ cô là người có thể, và một sự thật cũng như thế rằng cô không hứng thú kết hôn với bất kỳ người nào. Mặc dù vậy, không ai trong đó phủ nhận sự thật thứ ba: cô là con người, và cô là một phụ nữ. Cô thích cuộc trò chuyện với anh sáng nay, thích việc anh làm. Anh nói chuyện với cô như một người ngang hàng, cho cô cảm giác tế nhị nhưng ngọt ngào của sự tự do vì cô không phải kiểm soát lời nói cũng như hành vi của mình đối với anh. Hầu hết đàn ông sẽ kiên quyết không tán thành những gì cô nói, nhưng Lucas dường như thưởng thức sự thẳng thắn của cuộc trò chuyện giữa hai người. Bất kể bản thân cô phản ứng với anh giống như một phụ nữ, da cô vẫn ấm lên, và hơi thở nhanh hơn. Nếu anh với tới cô, cô có thực sự đẩy anh đi? Cô đủ trung thực thú nhận với chính mình rằng có sự cám dỗ ở đó.
Cô hơi bối rối về sự hai lòng của bản thân. Không quan trọng cô đã nói với anh mình không hứng thú với đàn ông, không quan trọng cô đã tự nhủ mình không cần cũng như không muốn sự ngưỡng mộ anh dành cho mình giống như cho một người phụ nữ; cô nhận thức rất rõ anh là một người đàn ông, nên cái tôi của cô hơi bị tổn thương khi anh có vẻ không bị cô thu hút. Rồi một lần nữa, tại sao anh nên như thế chứ? Anh là Lucas Cochran; anh có thể có bất kỳ người phụ nữ độc thân nào trong thị trấn, hay thậm chí khá nhiều phụ nữ đã lập gia đình nữa. Anh không chỉ ưa nhìn, vẻ nam tính hầu như còn áp đảo, anh cứng rắn, mạnh mẽ và tự tin vào bản thân, cả tinh thần lẫn thể chất. Cô rõ ràng đọc thấy trong mắt anh, anh có thể là một người tàn nhẫn, và ai đó hoặc là thiếu thận trọng hoặc là một kẻ ngu ngốc nếu cản đường anh.
Mặt khác, cô chẳng có điểm gì đặc biệt cả. Cô nhìn thấy điều đó trong hình ảnh của mình phản chiếu trong gương mỗi sáng khi cô rửa mặt. Cô là một người chăm chỉ, người có thiên hướng tiêu một khoản tiền lớn vào những cuốn sách hơn là mua quần áo hay đồ xa xỉ cho bản thân. Chẳng có gì tinh tế hay khéo léo ở cô hết, dù cô tin rằng mình khá thông minh và được giáo dục tốt hơn hầu hết, điểm thứ hai là do mẹ cô là một giáo viên và cô được thấm nhuần tình yêu trong những trang sách từ những năm đầu đời. Hai nét tính cách riêng biệt đó đã giúp cô chuẩn bị cho việc quản lý cuộc sống của bản thân nhưng lại khiến cô đặc biệt không thích hợp để được vừa lòng với quy tắc của bất cứ ai.
Không có gì ở cô để một người đàn ông như Cochran mong muốn, và cô sẽ thật ngớ ngẩn nếu ước khác đi.
Lucas không bao giờ cố tình tìm kiếm Olivia ngoại trừ những hoạt động xã hội mà dù thế nào cũng đưa họ gặp nhau, vì anh không thấy có lý do gì để củng cố mối quan hệ giữa họ khi mà còn ít nhất một năm nữa anh mới có thời gian chính thức dành bản thân cho việc tán tỉnh và kết hôn. Cũng như anh không từng cảm thấy nhu cầu lớn nào cho công việc của cô; cô xinh đẹp và vui vẻ, nhưng cô không thiêu đốt những giác quan của anh. Khi anh cưỡi ngựa vào thị trấn sáng đó sau khi rời khỏi Dee, anh không cố gắng để gặp Olivia, anh sẽ hoàn toàn miễn cưỡng gặp cô dù chỉ tình cờ.
Anh thích Olivia; cô ngọt ngào và tốt bụng, một quý cô thực sự. Anh tưởng tượng ra sẽ có rất nhiều niềm vui trong việc lên giường với cô. Tuy vậy, điều anh không hình dung ra, là đã từng cảm giác bị kích thích tới độ phát cuồng về cô chưa. Khi anh nghĩ về tình dục nóng bỏng, về mồ hôi và những cái chăn vặn xoắn, những móng tay bấm sâu vào lưng anh khi anh say sưa chôn mình trong cơ thể người phụ nữ bên dưới anh, thì cơ thể đó là của Dee, khuôn mặt đó là của Dee, và mái tóc đen dài xõa tung trên gối của anh. Dee sẽ không bao giờ ngoan ngoãn chấp nhận anh; cô sẽ chiến đấu chống lại sự thống trị của anh, hông cô sẽ đẩy về anh. Cô sẽ bám vào anh, quằn quại và dữ dội giữ lấy niềm khoái lạc của chính mình. Rồi sau đó, nằm kiệt sức, cô sẽ chăm chú nhìn anh bằng cặp mắt màu lục bí ẩn, thách thức anh đưa cô lên lần nữa.
Anh không nghĩ về Olivia với những hình ảnh này của Dee đang bùng cháy trong tâm trí anh. Một thôi thúc mạnh mẽ khiến anh phải ngạc nhiên. Anh đã khao khát phụ nữ trước đây, vài lần say đắm, nhưng cảm nghĩ đơn thuần về phụ nữ chưa bao giờ khiến anh thấy như lửa đốt thế này. Anh thậm chí còn chưa chạm tay vào cô cơ! Nhưng anh biết, sẽ sớm thôi. Anh không thể đợi cả tháng để có được cô, ngay cả là vài tuần.
Anh nghiến răng chống lại một đợt ham muốn đang dấy lên. Với cảm nhận của anh lúc này, thời gian còn lại cho trinh tiết của cô có thể được tính bằng ngày, thậm chí như thế cũng là quá dài. Anh muốn cô bây giờ; anh cứng ngắc và bất kham như một con ngựa đực sẵn sàng chồm lên một con ngựa cái trong cơn động dục.
Theo bản năng anh biết Dee còn là một trinh nữ, dù cô sống một mình năm năm nay. Sự trong trắng của cô vừa trở ngại vừa hữu ích. Cô sẽ không ngay lập tức nhận ra mức độ nghiêm trong sự quyến rũ của anh, không biết làm thế nào để kiểm soát phản ứng của mình đối với anh, điều đó cho anh một lợi thế. Nhưng sự trong trắng của cô có nghĩa là anh sẽ phải kiềm chế bản thân, phải chắc chắn cô đạt khoái cảm trước khi anh vào trong cô, khi mà sự kiểm soát của anh đã quá căng thẳng. Một khi anh có được cô trần truồng trong vòng tay, anh sẽ gần như phát điên với với nhu cầu cần thiết phải thâm nhập vào cô, tìm thấy sự giải thoát ở trong cô. Nếu anh mất kiểm soát và làm cô đau đớn, cô sẽ chiến đấu như một con mèo hoang trong lần tới khi anh cố gắng chạm vào cô.
Không, không một lần trong suy nghĩ thẳng thắn của anh từng xếp Dee là người dễ bảo. Cô là một đám cháy rừng, trong khi Olivia điềm tĩnh và kiềm chế như một cái hồ trên núi.
Anh dừng lại ở quán rượu mặc dù còn sớm so với sở thích uống của anh; liệu rằng một cốc bia sẽ xoa dịu cơn nhức nhối nơi háng anh. Thời điểm đó quán rượu gần như trống rỗng, duy nhất một vị khách đang ngồi sụm xuống nhấm nháp cốc rượu whiskey, quay lưng về phía cánh cửa cánh dơi như thể ánh sáng làm tổn thương đôi mắt mình. Lucas nhận ra những dấu hiệu của tàn dư khó chịu của đồ uống có cồn nên để người đàn ông yên.
Người pha chế đang đánh bóng những chiếc cốc thủy tinh, không chú ý đến anh sau khi phục vụ một cốc bia. Hai cô gái quán rượu đang chơi bài với dáng vẻ nửa uể oải, nửa lười biếng, nói chuyện nhiều hơn chơi.
Sau một lúc Tillie, cô gái tóc đỏ, đứng dậy, thơ thẩn lại gần Lucas. Mặc dù cảm xúc của anh đang quá tập trung vào mái tóc đen và đôi mắt màu lục để mà phản ứng với vẻ đẹp tươi tốt của Tillie, anh vẫn vui thích ngắm nhìn vẻ nhục dục trong dáng đi của cô ta. Cô ta không chỉ bước đi, màcòn đung đưa, lả lướt và uốn éo. Một chuyển động hoàn toàn nữ tính khiến cả người đàn ông với tàn dư khó chịu của đồ uống cũng phải nhìn theo bằng đôi mắt đỏ ngầu.
“Chào buổi sáng,” cô ta dài giọng, ngồi xuống bàn anh. Chất giọng rõ rệt miền Nam, lười biếng và mềm mại. Cô ta hất đầu về phía người đàn ông kia. “Anh ta có lý do để uống, nhưng anh trông không có một buổi sáng khó chịu.”
Thôi được, đúng nghĩa thì anh đang có một buổi sáng khó khăn đấy. “Chỉ giết thời gian thôi.”
“Hoặc anh đến đây vì lý do khác.” Giờ giọng cô ta còn nhẹ hơn, chậm hơn và mời mọc hơn.
“Đang không hứng thú với phụ nữ,” anh nói lấc cấc.
Tillie cười ấm áp, ngồi tựa vào ghế. “Ồ, tôi nghĩ anh thế, cưng à, nhưng tôi không phải một phụ nữ, và đó là chính xác vấn đề của anh. Anh giận giữ, bồn chồn lo lắng như một người đàn ông có, khi một phụ nữ không nằm xuống cho anh ta vài phút mặc dù anh ta muốn cô ta.”
“Một người đàn ông không bao giờ có biểu hiện như thế khi ở gần cô đúng không?” Lucas đáp trả.
“Không thường xuyên, cưng, không thường xuyên lắm. Vậy, nếu anh không tới đây để uống, không muốn lên gác, sao anh không tham gia cùng Verna và tôi chơi bài porker? Chúng tôi thấy nhàm chán vì chỉ có hai người.”
Anh cũng không thích thú trò chơi bài nên anh lắc đầu. Tillie thở dài đồng tình.
“Vậy không có gì tôi làm được cho anh, anh Cochran, không gì hơn là mong anh may mắn.”
“Tôi không cần may mắn,” anh càu nhàu, rời khỏi bàn. “Thứ tôi cần là lòng kiên nhẫn.”
Tille cười dịu dàng dõi theo anh rời quán rượu.
Olivia nấn ná trong cửa hàng đồ khô cho tới khi nhìn thấy Lucas ra khỏi quán rượu, quay đầu theo hướng về Double C. Thật là hèn nhát lẩn trốn anh khi mà anh không làm gì ngoài lịch sự, nhưng khả năng bắt gặp anh trên đường phố với vô số cặp mắt nhìn vào khiến cô cảm thấy phát bệnh. Cô không thể nói một câu mạch lạc với người đàn ông đó, khi mà đang băn khoăn về những lời thì thầm và suy đoán đang diễn ra đằng sau những cánh cửa phía trước tất cả các cửa hiệu. Cũng như anh trông đang có một tâm trạng đặc biệt không tốt. Cho dù ở khoảng cách xa cô vẫn nhận thấy vẻ cau có, tối tăm trên khuôn mặt anh. Nếu Lucas có áp đảo khi vui vẻ, thì anh đáng sợ thế nào khi giận dữ? Cô không muốn tìm ra.