(Người dịch: halucky)
Dee cẩn thận rời khỏi giường, bước tới bên cửa sổ. Thỉnh thoảng cô cảm thấy một ảo giác rùng rợn và đòi hỏi củng cố hình ảnh đó trong đầu. Có một quãng thời gian lớn bị tắc lại mà cô không thể nhớ ra, ký ức sống động cuối cùng là cảnh tượng cô quỳ trên sàn nhà, giữ khẩu súng trường trên vai. Sau đó là những mẩu hình ảnh rời rạc cho đến cách đây khoảng một tuần, cô thức dậy vào buổi sáng và thấy thực sự tỉnh táo, mặc dù yếu kinh khủng, sự đối lập giữa ký ức cuối cùng và tình cảnh hiện tại quá sắc nét khiến cô lạc lõng.
Cô không hỏi câu nào, vì cô vẫn không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Cô cần biết nhưng yêu cầu không cấp bách. Cô sẽ tìm ra thôi, khi cô khỏe lại. Như thể tình trạng cực kỳ yếu ớt của cơ thể đã hủy hoại năng lượng trong não cô; cô không muốn nói chuyện, không muốn bầu bạn, cô chỉ muốn ngủ. Cô chui khỏi cái kén ngủ chỉ một thời gian ngắn bất cứ khi nào nhu cầu của cơ thể đòi hỏi, rồi ngay khi vấn đề được giải quyết – là cơn khát, đói bụng hoặc cần dùng bô – cô lại chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, giấc ngủ trở nên ngắn dần, rồi cách đây vài ngày cô đã đi lại được quanh phòng với sự hỗ trợ của Betsy Acray. Đây là lần đầu tiên cô tự mình ra khỏi giường, mặc dù đôi chân loạng choạng cô lấy làm hài lòng chúng chống đỡ được cô. Đó là một mốc nhỏ quan trọng. Nếu cô phải trình diễn màn đi bộ xuống gác, cô không thể thực hiện, nhưng vì cô không cảm thấy mong muốn dù nhỏ nhất là đi xuống gác nên cô không quan tâm.
Cô đang ở trong nhà Lucas. Cô không rõ mình đến đó bằng cách nào. Anh ghé thăm cô hai lần mỗi ngày, vào buổi sáng và lần nữa vào buổi tối. Khi anh hỏi cô một câu, cô phải cố gắng mới trả lời được, nhưng nỗ lực có thể nhận thấy rõ và câu trả lời chỉ một âm tiết, nên anh không cố duy trì cuộc trò chuyện. Đôi lúc anh nhìn cô, cô nhận ra cơn thịnh nộ sục sôi trong đáy mắt, cô tự hỏi có điều gì sai trái, nhưng cơn giận dữ có vẻ không nhắm vào cô, nên cô thấy không đáng để tìm hiểu.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Double C, sự trái ngược giữa nơi anh sống và ngôi nhà của cô thật rõ rệt. Cô chỉ làm quen với căn phòng này, vì nó là một phòng khách nên phần còn lại của ngôi nhà hẳn rộng lớn hơn nhiều. Chiếc giường có bốn cột đỡ rộng thênh thang, tấm ga trải bằng vải lanh mềm mại tựa như lụa. Sàn gỗ được mài nhẵn bằng cát và phủ nước bóng hoàn thiện, tấm thảm dày trải lên trên làm đệm cho chân cô. Một chiếc tủ quần áo khổng lồ, một chiếc tràng kỉ bọc lụa, một chiếc bàn và ghế tựa bằng gỗ anh đào duyên dáng, một chiếc bàn trang điểm cùng chiếc ghế nhỏ đi kèm. Một chiếc ghế tựa lớn được bọc vải, thoải mái cũng được chuyển vào dành cho Betsy.
Cô chưa từng có cảm giác thấp kém trước đây, nhưng ngôi nhà của Lucas khiến cô có cảm giác như vậy. Anh sẽ thoải mái với người phụ nữ mặc váy lụa, sức nước hoa và đeo đồ trang sức, trong khi cô vắt sữa bò, cày cuốc và bụi đất bám đầy móng tay. Anh phải rất muốn Angel Creek nên mới sẵn sàng lấy cô để có được nó. Anh sẽ làm gì sau đám cưới nhỉ? Mua cho cô một ngôi nhà ở thành phố nào đó rồi chuyển cô đi để cô không làm bẽ mặt anh?
Cô thấy xấu hổ chỉ với ý nghĩ đó. Lucas đã rất tốt bụng, đưa cô về nhà anh trong lúc cô bình phục. Anh không hề nói hay làm bất cứ điều gì ám chỉ anh nghĩ rằng anh cao quý hơn cô; chính tình trạng suy nhược của cô mang tới những suy nghĩ này. Nhưng nhìn ngắm Double C – phần lớn là từ cửa sổ phòng cô – và căn phòng này làm cô nhận ra cái hố ngăn cách giữa hai người sâu thế nào.
“Ối!” Betsy thốt lên the thé từ ngưỡng cửa. “Cô Dee, cô tự mình đứng dậy được rồi!”
Dee quay người khỏi cửa sổ. Betsy đang bê một khay đồ ăn trưa cho cô, thế nghĩa là cô đã ngủ vài giờ sau khi ăn mấy miếng bữa sáng.
“Tôi sẽ béo mất,” cô nhìn đăm chiêu. “Tất cả tôi làm là ngủ và ăn.”
Đấy là điều vô nghĩa đầu tiên cô nói trong khoảng thời gian Betsy chăm sóc cô, nên cô gái ném cho Dee cái nhìn chằm chằm hoảng hốt khi vội vã đặt cái khay lên bàn rồi giơ cánh tay ra trợ giúp.
“Cô Dee, cô cần ăn hết sức. Cô gầy như que củi ấy.”
Chà, thật đáng an ủi, Dee nghĩ hài hước. Betsy đang dẫn cô hướng về chiếc giường nên cô chống đối. Chiếc giường quả là tuyệt vời dành cho giấc ngủ, nhưng cô đã có đủ cả giấc ngủ lẫn chiếc giường đó rồi.
“Tôi muốn ngồi dậy ăn,” cô nói. “Chiếc bàn được đấy.”
Betsy có vẻ lo lắng, nhưng Dee từ chối tất cả mọi nỗ lực nhằm thay đổi quyết định của mình. Đến lúc họ đi ngang căn phòng tới chiếc bàn, cô cảm giác như thể mình vừa chạy bộ mười dặm; hai chân cô bủn rủn khi cô ngồi sụp xuống chiếc ghế tựa. Tuy nhiên, đó là một thành tích, cô sẽ phải gắng gượng nếu mong muốn lấy lại sức khỏe cho bản thân.
Đồ ăn đơn giản, một bát nước suýt và một cái bánh quy. Cô tự hỏi làm sao mọi người cho rằng bỏ đói một người ốm dậy sẽ giúp cô ấy khỏe lại được. Rồi cô phẫn nộ hơn nữa khi nhận ra mình không thể ăn hết nó.
Dù sao, đã đến lúc tạo nên một cơ hội. “Ai nấu ăn ở đây thế?”
Betsy vẫn chưa quen được với bệnh nhân đang nói chuyện sau hai tuần gần như là im lặng hoàn toàn. Đôi mắt cô gái mở to khi trả lời, “Tên ông ấy là Orris, thưa cô.”
“Nói với Orris rằng tôi đánh giá cao sự lo lắng của ông ấy, về bữa tối nay tôi muốn thử một chút thịt và khoai tây trong nước suýt. Tôi sẽ không ăn được nhiều, nhưng đã đến lúc bắt đầu thử.”
“Vâng, thưa cô,” Betsy nói.
“À, có quyển sách nào trong nhà không?”
“Em không biết, thưa cô. Em không nhìn ngó xung quanh.”
Cô gái quá khiếp sợ ông Cochran, đâu dám mạo hiểm với cơn giận dữ của ông nếu ông ấy bắt gặp cô rình mò quanh nhà mình.
“Được rồi, hãy hỏi Orris hay người nào khác. Tôi muốn thứ gì đó để đọc, không quan trọng là gì.”
“Vâng, thưa cô.”
“Có bộ váy áo nào của tôi ở đây không?”
“Không, thưa cô.”
“Vậy nói Lucas lấy nó đi. Tôi chán mấy cái váy ngủ rồi.”
Đôi mắt Betsy trợn tròn lo sợ bởi ý nghĩ nói với ông Cochran phải làm việc gì. Dee đành nói, “Thôi đừng bận tâm. Có lẽ tôi sẽ chóng gặp anh ấy, nên tôi sẽ tự mình nói.”
Betsy nhẹ nhõm hẳn.
“Vâng, thưa cô.”
Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu cô Dee không làm gì ngoại trừ ngủ.
Sự đột phá ngắn ngủi làm Dee kiệt sức, nhưng ít nhất cô còn tỉnh táo. Cô sẽ thích được tiếp tục ngồi trên ghế, nhưng lẽ thường nhắc nhở cô tốt hơn nên quay lại giường trước khi cô gục ngã. Khi ngả người xuống thoải mái cô nhìn về phía cửa sổ. Mặt trời rực rỡ và nóng bức, cô cần thứ ánh sáng đó. Sau nhiều tuần mờ mịt, mơ hồ mặt trời nói với cô rằng cô đã khỏe lại và thực sự đang bình phục.
Khi Lucas tới thăm cô tối đó, đôi mắt anh lấp lánh vẻ hài lòng.
“Anh nghe nói em ngồi được trên ghế hôm nay.”
Cô đặt quyển sách đang đọc sang bên cạnh. Nó chán ngắt nhưng còn hơn nhìn các bức tường. Cô nêu thẳng ra yêu cầu.
“Em cần ít váy áo của mình. Anh có thể đến căn nhà gỗ lấy chúng, hoặc bảo ai đó đi được không?”
Anh ngồi xuống chiếc ghế tựa, duỗi đôi chân dài, bắt chéo ở mắt cá chân.
“Mất nhiều thời gian cho việc đó đấy.”
Cô trao cho anh ánh nhìn cảnh báo kéo dài.
“Em không có ý định không làm gì hơn là ngồi trong phòng này đâu. Em phát ốm bởi váy ngủ rồi. Em có thể ngồi dậy trong bộ váy áo thường ngày cũng tốt như ngồi trong thứ này.” Cô kéo mạnh ống tay áo chiếc váy ngủ.
“Tại sao phải gắng sức thay váy áo khi mà em vẫn dành rất nhiều thời gian ở trên giường?”
“Anh sẽ đi lấy váy áo hay không đây?”
“Không.”
“Vậy ra ngoài và để em yên,” cô cáu kỉnh.
Anh ngửa đầu ra sau cười phá lên. Sự nhẹ nhõm trút xuống anh như dòng nước mát, ngọt ngào như khi cơn sốt của cô thuyên giảm. Hai tuần im lặng thu mình vừa qua hoàn toàn dày vò anh, bởi vì người phụ nữ yếu ớt nằm lặng lẽ trên giường không phải Dee mà anh biết. Đây mới là Dee của anh, chanh chua và bướng bỉnh, anh sẽ yêu lắm từng phút giây của vài tuần tới đây, với cô hoàn toàn trong sự kiểm soát của mình.
Anh đứng dậy, cúi xuống trên cô, hai bàn tay giữ chặt hai bên hông cô.
“Em không bắt anh được đâu,” anh nói. Mắt anh sáng ngời niềm vui.
Đôi mắt màu lục nheo lại nguy hiểm.
“Không phải lúc này, không.”
“Không bao giờ. Khi anh chú tâm đấu tranh với em anh sẽ luôn giành chiến thắng. Không quan trọng em khó chịu thế nào, anh khỏe hơn em. Và đây là đất của anh; mọi việc được làm theo lời anh. Em sẽ nhận được váy áo chỉ khi nào anh nghĩ em đủ khỏe cần tới chúng.”
“Em sẽ không bao giờ khỏe,” cô nói ngọt ngào, “nếu em không ăn.”
Anh đứng thẳng người vẻ mặt nhăn nhó. Cô trở lại là chính mình. Cô đủ ngỗ ngược để từ chối ăn, mà sức khỏe của cô lại quá bấp bênh cho việc đó.
“Thôi được,” anh gầm gừ. “Anh sẽ lấy thứ váy áo khỉ gió đó cho em. Nhưng anh muốn em hứa không cố gắng tự mình đi xuống gác.”
Cô nhìn anh thiếu kiên nhẫn.
“Em đã nói rồi, em không có ý định rời căn phòng này. Em đâu ngu ngốc. Cách duy nhất em xuống nổi cầu thang là ngã khỏi nó.”
“Đó chính xác là điều anh lo lắng.”
“Vậy anh không còn gì lo lắng nữa.”
Anh trừng mắt nhìn cô, nhận thức rằng cô không chính xác hứa bất cứ điều gì, nhưng cũng hiểu rõ nếu bị anh ép buộc, cô sẽ chỉ bướng bỉnh hơn, rồi họ sẽ kết thúc bằng một cuộc đấu chí. Nếu cô thể hiện là có ý thức về việc mình cố gắng làm, anh sẽ để cô tự đặt ra tiến độ cho riêng cô, cách duy nhất để khám phá ra là để cô làm thế.
“Căn nhà gỗ trong tình trạng thế nào?” cô hỏi.
Anh đã mong cô không hỏi cho đến khi khỏe hơn, nhưng chẳng ích gì nếu cứ lẩn tránh câu hỏi.
“Tất cả cửa sổ đều vỡ, cửa hậu tung ra từng mảnh, rất nhiều thứ bên trong vỡ tanh bành hoặc đầy lỗ thủng.”
Môi cô mím chặt. “Lũ khốn. Anh có kiểm tra để chắc chắn rằng Bellamy không lùa gia súc quay lại đó?”
“Gã không đâu,” Lucas trả lời dứt khoát. Không còn ích lợi gì ở đó lúc này, với Angel Creek khô cạn, nhưng Dee không cần biết. Anh sẽ không kể với cô cho đến lúc buộc phải làm; anh có ý định dùng những tuần kế tiếp dụ dỗ cô, ràng buộc cô với mình.
“Anh sẽ kiểm tra nơi đó giúp em chứ?”
Nỗi lo lắng trong giọng cô làm anh thấy tội lỗi. Anh cúi xuống hôn lên trán cô.
“Tất nhiên rồi.”
Anh rất vui khi cô trò chuyện trở lại nên anh miễn cưỡng rời bỏ đi. Anh ngồi trên giường, nói chuyện và trêu chọc, làm cho đôi mắt cô lấp lánh tia giận dữ, cho tới khi Betsy bước vào phòng nhìn anh sửng sốt. Anh thở dài, bực bội phải tuân theo cái phép tắc giả tạo. Anh sẽ vui mừng khi Dee đủ khỏe mà không cần tới Betsy để anh có thể gửi trả cô gái về nhà.
Dee sắp xếp để hồi phục sức khỏe, cẩn thận ép bản thân mỗi ngày tăng thêm một chút. Ngày hôm sau Lucas mang đến cho cô vài bộ váy áo của cô, mặc dù chúng có vẻ lạc lõng so với sự sa xỉ của phòng ngủ, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi được khoác thứ gì đó hơn là chiếc váy ngủ. Nó giúp cô cảm nhận mình thực sự đang trên đà bình phục. Cô không dối Lucas về ý định của mình; cô ở trong phòng, chậm rãi đi đi lại lại, buộc bản thân đứng dậy lâu hơn mỗi lần. Khi cô vận động nhiều hơn cảm giác thèm ăn quay trở lại, khuôn mặt cô không còn xanh xao hay rầu rĩ nữa.
Lucas bắt đầu dành nhiều thời gian hơn giúp cô khuây khỏa, biết rằng nhàm chán sẽ khiến cô thử thách giới hạn của bạn thân nhanh hơn bất kỳ điều gì khác. Anh mang lên gác một bộ sưu tập sách lớn cho cô, và tối đến anh dạy cô chơi bài poker. Anh thích thú vì cô đã biết cách chơi cờ vua, một lợi ích không thể nghi ngờ khi có mẹ là một giáo viên tiểu học. Chơi cùng cô khiến anh cảnh giác. Triết lý của cô trong cờ vua cũng giống như trong cuộc sống: cô táo bạo và kiên quyết. Vấn đề là, anh không thể dự đoán được chiến thuật cô lựa chọn hay khi nào cô đơn giản phòng ngự. Họ chơi ngang tài ngang sức nên thường xuyên trò chơi kết thúc bằng kết quả hòa.
Cô ở Double C được ba tuần khi lần đầu tiên cô xuống gác, ăn một bữa thực sự ở một chiếc bàn thực sự. Lucas vòng cánh tay chắc chắn quanh cô, sự chú ý của anh tập trung vào từng bước đi, sẵn sàng bắt lấy cô nếu cô vấp ngã. Cô trao cho anh cái nhìn bình thản nhắc anh rằng cô sẽ không cho phép bản thân quá yếu đuối và bước dần tới chiếc bàn với cái đầu ngẩng cao kiêu ngạo như bất kỳ vị nữ hoàng cổ đại nào.
Một tín hiệu rằng sự hữu dụng của Betsy đã chấm dứt, và anh chẳng hề nuối tiếc khi nhận ra. Dù sao, anh ngờ rằng cô gái không được nhờ đến nhiều lắm trong tuần vừa qua, hẳn Dee đã bắt nạt cô gái. Betsy bé nhỏ bị bất lực trước quyết tâm sắt đá của Dee, và còn cái thói tôn kính một cách lố bịch. Cứ mỗi lần cô gái mở miệng là “vâng, thưa cô” đến nỗi hai từ đó dính vào nhau thành một. Nếu cô gái quyết định bắt chước nữ anh hùng mới của mình khi trở về nhà, thì ông già khốn khổ Sid Acray sẽ có quãng thời gian khổ sở kiểm soát cô con gái bướng bỉnh mới của ông.
Betsy được gửi về nhà sáng hôm sau, với sự biết ơn chân thành của Lucas và một khoản tiền lương hào phóng trong túi xách. Cô gái khóc khi ôm Dee rồi rời đi với lời nhắn nhủ đẫm nước mắt “hãy cẩn trọng!” vọng lại phía hai người.
Lucas cười khúc khích khi quan sát chiếc xe ngựa bốn bánh biến mất dưới làn đường với Betsy vẫn còn vẫy vẫy. Anh quay lại giữ cánh tay Dee, cùng cô bước trở vào nhà.
“Chà, em yêu, em chỉ còn lại một mình hôm nay, nên cố đừng rơi vào rắc rối nào nhé. Orris ở trong bếp nếu em cần giúp đỡ, anh sẽ quay về vào chiều nay.”
Cô thở dài. “Thú thật là em mong ngóng được ở một mình. Em không quen có ai đó lượn lờ quanh mình hai mươi tư giờ một ngày.”
Anh nhìn xuống cô và mỉm cười khi anh cảm thấy cái giật giật ham muốn quen thuộc nơi háng mình. Đêm nay anh sẽ làm điều gì đó cho nó. Cô vẫn còn yếu ớt đến nỗi một cơn gió lớn sẽ thổi ngã cô, nhưng cô khỏe hơn vẻ bề ngoài. Cô lấy lại được cân nặng, chút sắc hồng phủ trên gò má và đôi môi. Anh tìm trong đám váy áo cũ của mẹ mình và thấy vài chiếc váy dài hàng ngày nhẹ nhàng, chúng rất đơn giản không hề cầu kỳ kiểu cách để mà trở nên lỗi mốt; Betsy, người chứng tỏ khả năng với một cây kim, đã viền và chiết chúng lại cho tới khi chiếc váy vừa với Dee, và cô đang mặc một trong số đó ngày hôm nay. Vải ba tít màu vàng nhạt, xốp nhẹ phù hợp với cô, cũng như cái cách cô cặp mái tóc dài, nặng nề cao phía sau đầu, lộ trần cái gáy thanh tú. Ngay khi họ đặt chân vào bên trong, anh cúi xuống đặt miệng mình lên cái hõm ngây thơ gợi cảm đó, anh nhận thấy cơn rùng mình chạy xuyên qua cô.
Quần áo của cô không phải là tất cả anh lấy về từ căn nhà gỗ. Những miếng bọt biển xinh xinh nằm trong cái hộp trong phòng ngủ của anh nữa.
Dee cảm nhận vòng tay ôm chặt của anh và cô nín thở trong sự giải thoát đến nhức nhối. Cô không nhận ra mình nhớ được ôm thế nào, hay mình cô đơn ra sao. Cô đã nhanh chóng trở nên quen thuộc với sự động chạm của anh, cảm nhận cơ thể vạm vỡ dựa vào cô ấm áp, việc thiếu tiếp xúc thân thể đã làm cô phiền muộn. Anh thậm chí không ôm cô hay hôn cô trong suốt thời gian cô ở trang trại trừ những cái hôn vội không nồng nhiệt lên trán, nên cô không quan tâm tới tất cả chúng. Bản năng của Lucas không phải lạnh nhạt và cô cũng vậy.
Cô quay trở vào vòng ôm ấp của anh, để đầu mình tựa vào cái hõm trên vai anh.
“Mệt hả?” anh hỏi, bàn tay xoa bóp lưng cô.
“Em luôn luôn mệt mỏi. Em chỉ cố lờ nó đi.”
Anh bế cô, mang cô lên trên gác, nơi anh đặt cô ngồi lên chiếc tràng kỉ và kê cái gối sau đầu cho cô.
“Đừng lờ nó. Nghỉ ngơi khi em thấy cần. Em sẽ lấy lại sức nhanh hơn theo cách đấy.”
“Em không có nhiều thời gian,” cô nói. “Đã một tháng rồi. Khu vườn sẽ mọc đầy cỏ dại, mọi thứ sẽ chín trong một tuần hoặc lâu thêm ít nữa. Em phải đủ khỏe để làm việc.”
Anh vuốt ve má cô, rồi để bàn tay trượt xuống cho tới khi nó bao phủ ngực cô.
“Đủ khỏe cho chuyện này trước đã,” anh nói.
Hàng mi đen dày của cô rũ xuống. “Anh không thể làm tất cả việc.”
“Anh dự định thế.” Anh cúi về phía trước và hôn cô, miệng anh chậm rãi và ấm nóng, bàn tay to lớn của anh trên ngực cô khi anh nhàn nhã nhào nặn nó. “Nhưng anh thích em tỉnh táo.”
Cô cười vang, rồi thở dài bởi sự khoan khoái do cái chạm của anh mang lại.
“Em nghĩ mình có thể xoay sở được.”
Anh để cô lại với cái nháy mắt, cô nhắm mắt, để bản thân trôi vào giấc ngủ. Với một đêm đáng mong đợi sắp đến, cô không muốn làm mình kiệt sức ban ngày.
Lucas cưỡi ngựa qua hẻm núi tới Angel Creek ngày hôm đó. Đất đai của anh đã được hồi sinh nhờ dòng nước đổ về, cỏ mọc lại đủ để đàn gia súc sống sót; chúng gầy hơn anh mong đợi, nhưng chúng không chết đói hoặc chết khát. Sự thay đổi ở thung lũng của Dee mới thật đau xót. Nó vẫn còn màu xanh nhưng cây trái thì dòn, dễ gãy. Cảnh tượng căn nhà gỗ của cô khiến hàm anh siết chặt. Đó từng là một nơi xinh xắn gọn gàng, ngăn nắp, vậy mà giờ đây nó gần như bị phá hủy. Những bức tường và mái nhà vẫn còn đó, nhưng những cửa sổ tan tành và đồ đạc bên trong là bằng chứng cho số lượng đạn từng nhắm vào Dee. Quả là một phép màu vì cô còn sống sót. Nếu cô là gì đó kém cỏi hơn một phụ nữ, cô đã không còn sống. Đơn giản là thế. Cô nhìn ra sự tồn tại của mình là phải học cách bắn súng, và đủ thông minh núp mình sau hàng rào trú ẩn.
Anh bỏ đi về phía sau tới khu vườn, đứng ở đó ngắm nhìn nó thật lâu. Cây cối từng rất tươi tốt và hứa hẹn một mùa màng bội thu đã héo rũ dưới cái nóng oi ả. Dee đã làm việc chăm chỉ, giờ nó chẳng còn gì, chỉ vì bàn tay của chính anh. Con lạch hoàn toàn cạn khô trơ cả đáy, và thung lũng im lặng đến lạ kỳ. Nó từng rất hoàn hảo, mà anh lại cố tình phá hủy. Anh vẫn sẽ làm thế lần nữa, vì nó là cách duy nhất anh buộc Dee vào cuộc sống an toàn hơn. Thế không phải là anh không thấy tiếc nuối về sự thay đổi. Angle Creek từng rất đặc biệt. Giờ đây không còn giá trị.
Anh đã đưa vật nuôi của Dee về Double C, trừ đàn gà, chúng có thể tự sống được. Chúng đã biến mất, bị nhử ra khỏi thung lũng để tìm côn trùng và nước uống. Thung lũng hoang vắng, còn căn nhà gỗ có dấu hiệu của những con sóc và các sinh vật nhỏ khác bắt đầu tới làm tổ bên trong. Anh tìm trong chuồng gia súc thấy gỗ xẻ và đinh dự phòng, nên anh đóng chặn chúng lên tất cả các cửa sổ và lắp lại cánh cửa sau vào khung cửa. Dee sẽ có đủ thứ để lo lắng mà không cần tìm thấy căn nhà bị lũ động vật tiếp quản.
Thung lũng làm anh áy náy. Anh vui mừng quay trở lại trang trại, nơi có sự sống và bận rộn.