Đông Nguyệt Quý Dạ Ngữ

Chương 2: Nhập ma



Kim Anh Tử chậm rãi ngồi dậy, trong căn phòng tối đen vang lên âm thanh sàn sạt.

Ngồi bên mép giường, mái tóc dài của nàng bỗng nhiên bị kéo đau, nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Lãnh mệt gần chết còn cố sức giữ tóc nàng.

“Sao vậy?”

Ông trời, nàng thật đẹp, không phải kiểu đẹp của con người, mà là nét đẹp đầy yêu khí của ma giới. Diệp Lãnh đang trong tình trạng kiệt sức mà trái tim vẫn đập thình thịch khát vọng, tiếc là hắn đã dùng hết khí lực.

Kim Anh Tử đưa lưng về phía hắn, tóc dài tán loạn trên vai, loáng thoáng có thể thấy được cái lưng thon thả tuyết trắng…còn có rất nhiều dấu cắt mảnh dài chạy dọc da thịt, cành tươi lá thắm bung ra từ người nàng, những bông hoa đỏ tươi to bằng miệng cái bát cuồng loạn bay trong không trung, toả ra hương thơm đầy mê hoặc mà lại là độc dược có thể hại chết người, bào mòn kim loại.

Cành cây lại va chạm, đánh vỡ những bông hoa, dây leo chằng chịt, hương thơm nồng đậm đầy mùi máu ngòn ngọt, vô cùng yêu nghiệt mà lạnh lùng. Cơ thể nàng khiến cho hắn mỗi lần chạm vào đều phát cuồng.

“Nàng, nàng đi đâu?” Diệp Lãnh thở gấp. “Ta chỉ là nghỉ lấy hơi thôi!”

Kim Anh Tử thật ra muốn nói với hắn, “tinh tẫn nhân vong” (nói cách khác là cố quá là quá cố đấy Diệp ca ca) là chuyện có thật đó, nhưng lại nghĩ, hắn đã từng cậy mạnh đến “tinh tẫn mà kế chi dĩ huyết” (có lẽ là cố đến…hộc máu chăng? =_=), bèn quyết định không nên kích thích tên ma đầu kiêu ngạo này.

“Ta mệt rồi.” Nàng thản nhiên nói. “Muốn đi ngủ, nhưng không quen ngủ chung với người khác.”

Đã có sẵn bậc thang mà bước xuống, Diệp Lãnh giống như sắp chết bất đắc kì tử lập tức buông tay, tiếng ngáy cũng nổi lên bốn phía.

Tuy rằng hung hãn khó bảo, nhưng tâm tư lại đơn giản không ngờ. Nghe đám trẻ hay mắng nhau là sâu bọ, cỏ dại, ý tứ mỉa đối phương là sinh vật đơn bào không có đầu óc. Nay dùng để hình dung về Diệp Lãnh lại không thể hợp hơn.

Nàng về phòng ngủ của mình, tuỳ tay lấy một bộ quần áo, liền vào phòng tắm. Đi đến đâu, huyết hoa quỷ dị lại nhỏ máu tí tách đến đó, giọt máu rơi xuống đất, phát ra ánh sáng đỏ tươi rồi không lâu sau liền tiêu tán như chưa từng tồn tại.

Mở vòi hoa sen, nàng đứng im nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu đón dòng nước. Nếu hỏi thời đại thay đổi có thứ gì làm nàng yêu thích nhất, có lẽ chính là cái gọi là vòi hoa sen này đây.

Khí nóng mông lung, cành cây mọc ra từ trên người nàng mới chậm rãi thu trở về, ở trên làn da cũng chỉ còn một vết sẹo mờ mờ không nhìn rõ, cho dù cố vuốt ve, cũng không có mấy cảm giác.

Áp bức thao túng hoạ chủng nhiều năm như vậy, nàng đã sớm thành thạo, chỉ những lúc tình cảm mãnh liệt thì lại không thể khống chế. Lúc nãy ngủ cùng Diệp Lãnh, chỉ thiếu chút nữa là treo cổ bạn tình.

Ma đầu kia chẳng những không sợ, còn đòi hỏi nhiều lần, giống như bị nghiện vậy. Nàng liền dùng thái độ “sao cũng được” đáp ứng hắn. Không thấy ghét, cũng không thấy phiền, dù sao trinh tiết hay không trinh tiết với nàng không còn quan trọng nữa.

Nhưng nàng vẫn là một người phụ nữ sinh cuối thời Thanh, vẫn giữ lại chút quy phạm đạo đức. Cho dù chỉ là “đấu trận”, nói khó nghe thì là “sống chung”, nàng cũng không nghĩ đến chuyện lăng nhăng với người khác.

Một người đàn ông đã đủ phiền.

Chờ nàng tắm xong, trên người lại trắng nõn bóng loáng. Trên mặt đất vẫn còn lưu lại vài cánh hoa chưa kịp tiêu biến. Nàng mặc quần áo ngủ, nằm nghiêng trên giường, cầm một quyển ba trăm bài thơ Đường đọc chăm chú.

Đây là khoảng thời gian nhàn nhã nhất trong ngày.

Cũng là thói quen từ khi còn trẻ.

Nàng tuy không được giáo dục bài bản, nhưng sư phó đã dạy nàng đọc kinh, đọc sách. Khi gả vào nhà họ Hoàng, cũng đã biết mấy ngàn chữ.

Sau khi trượng phu qua đời, mẹ chồng đau thương quá độ, ốm không dậy nổi. Vừa mới sinh con, còn đang trong tháng mà nàng đã phải vừa chăm con, vừa hầu mẹ chồng. Còn phải giúp cha chồng làm thuốc, tiếp đón khách nhân. Phải học thuộc những đơn thuốc đơn giản, làm sổ sách, viết thông cáo…

Cũng khôn ngoan hơn từ đó.

Chờ đứa con đi học, nàng vừa phải trông coi cửa hiệu, vừa dạy con đọc sách, vừa học vừa dạy, cũng đọc thuộc được Bách gia tính (trăm họ Trung Quốc, có lẽ để trẻ con nhận mặt chữ) và bao nhiêu quyển sách. Dạy con, rồi dạy cháu, rồi đến chắt.. Nàng đọc Bách gia tính không biết bao nhiêu lần, còn cả tứ thư ngũ kinh…cho dù kiến thức không đến mức hỏi đâu biết đấy, nhưng cũng đủ dạy dỗ ba thế hệ con cháu.

Đứa con ngồi dưới đèn học bài, nàng tiện tay cầm một quyển Đường thi của nó lên xem, chợt kinh ngạc phát hiện, từ ngữ hoá ra cũng có thể đẹp như vậy.

Tuy rằng không phải mọi câu đều đọc hiểu, nhưng vẫn duy trì thói quen, trước lúc đi ngủ nhất định phải đọc vài bài. Tựa hồ phải như vậy thì tâm mới bình an, mới ngủ ngon, so với niệm kinh phật còn hiệu quả hơn.

Nàng đang đọc “Giang tĩnh triều sơ lạc. Lâm hôn chướng bất khai…” (trích thơ “Đề đại Dữu lĩnh Bắc dịch” – Tống Chi Vân), lòng thầm tưởng tượng ra khung cảnh bao la hùng vĩ, một loạt tiếng đập cửa dồn dập chợt phá vỡ yên tĩnh của nàng.

Kì quái, đã trễ thế này…Nàng nhìn cái đồng hồ báo thức, hơn hai giờ sáng. Ai còn đến tìm? Nàng vừa buông sách, cách vách liền truyền đến tiếng mắng chửi giận dữ cùng tiếng mở cửa thô bạo. Nàng hơi nhíu mày, đi ra ngoài, kéo tay Diệp Lãnh mới mặc qua loa một cái quần dài, đang hầm hầm đi ra cửa.

“Đừng cản ta! Dám quấy nhiễu giấc ngủ của lão tử…” Hắn tức giận đến nhảy dựng, Diệp Lãnh lúc mới rời giường rất xấu tính, huống chi hắn vừa mới ngủ.

“Cho dù là thiên đế đến gõ cửa, lão tử cũng phải ăn thịt hắn…”

Ánh mắt Kim Anh Tử chợt hà khắc, hơi hơi hất cằm: “Về ngủ đi.”

Ba chữ vừa ra khỏi miệng, cùng với ánh mắt như vậy, khiến cho Diệp Lãnh lạnh sống lưng. Kim Anh Tử nhiều năm làm mẹ, ít khi đánh trẻ con, nhưng đứa nào cũng phục tùng, bởi vì nàng có một vẻ không giận tự uy. Nàng đã kiên trì giảng đạo lý, hiểu thì tốt, nếu cứng cổ không nghe, thì sẽ dùng gia pháp, đám con cháu một khi được lĩnh hội thì không bao giờ dám tái phạm.

Nàng dùng phương pháp đó để dạy một ma nhân không thể dạy là Diệp Lãnh, thật sự là tuỳ theo từng tình huống mà làm, không ngờ lại hợp đến không thể hợp hơn. Bất tri bất giác, không cần động đao binh, chỉ cần ánh mắt đã ép cho Diệp Lãnh không dám lên tiếng cãi.

Nhưng, nàng không chỉ biết dùng vũ lực, nếu không sẽ không là cụ cố của họ Hoàng, không là đại vu một vùng đất lớn.

“Ta đi mở cửa là được rồi, việc nhỏ mà thôi, ngươi nổi giận làm gì?” Thanh âm nàng chợt nhu hoà, cầm tay Diệp Lãnh càng chặt.

“Đây là chuyện nữ nhân mà thôi, ngươi đi ngủ đi.”

Diệp Lãnh chợt cảm thấy, hắn cũng không mất mặt lắm. “Nửa đêm quấy rầy người khác, không để cho ai nghỉ ngơi, thật là…” Rồi như một cơn gió lao về phòng đóng cửa lại.

Quả nhiên là sinh vật đơn bào. Vừa mở cửa trước, Kim Anh Tử vừa nghĩ. Triết lí cây gậy và củ cà rốt áp dụng trên người hắn quả thực trăm lần được cả trăm.

*Cây gậy và củ cà rốt: nguyên tắc ngoại giao trong quan hệ quốc tế, cây gậy tượng trưng cho sự trừng phạt, củ cà rốt tượng trưng cho phần thưởng, đại ý nói ngoại giao phải ôn hoà, nhưng luôn cần có một cây gậy thật to để làm áp lực về sự trừng phạt.

Ngoài cửa, một người phụ nữ trung niên đang che mặt khóc tức tưởi: “A Anh…”

Đã ngoài năm mươi rồi đó. Kim Anh Tử thương hại, vội lôi tay bà vào nhà.

“Duẫn Võ lại đánh bác sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi, đỡ người phụ nữ ngồi xuống. “Nên đi bệnh viện kiểm tra đi.” Kim Anh Tử hàm súc đề nghị.

Người kia lại liều mạng lắc đầu: “Nó…Nó lúc bình thường rất tốt…thật sự rất tốt, nhưng cha nó, ông ấy đòi bỏ đi, nó, nó mới…”

Kim Anh Tử thở dài, rót một ly trà đưa cho bà: “Cứ bình tĩnh nói, cháu nghe.”

Người này lấy chồng họ Vương, mọi người hay gọi là bà Vương. Gia đình bình thường, trong nhà chỉ có một đứa con trai độc nhất. Tuy rằng, đứa nhỏ kia lớn lên suy nghĩ bại hoại, hay nhìn lén Kim Anh Tử, nhưng bà Vương thì lại là người vui tính và không có tâm cơ. Nếu muốn nói có khuyết điểm gì, thì chính là yêu con quá mức.

Nhưng trong nhà hiếm muộn như thế, cưng chiều một chút, bà thấy cũng không có vấn đề gì. Nhà người khác còn chiều đến đâu, đứa trẻ vẫn ngoan ngoãn khoẻ mạnh lớn lên.

Vương Duẫn Võ kia, lớn lên cũng cao ráo, thi đại học cũng đỗ. Nhưng chỉ học được một học kì thì không theo được vì lực học đuối.

Lúc về nhà lại rơi vào trạng thái cực đoan, oán trời oán đất, oán cha không quan tâm, trách mẹ ở nhà bảo bọc hắn quá mức, ghét bỏ bạn học lúc nào cũng xem thường hắn, còn có mấy kẻ đê tiện (ý hắn là các cô gái xung quanh) chỉ biết đùa giỡn, lừa gạt tình cảm của hắn.

Bà Vương vừa nói đến đó thì lại càng khóc dữ, không ngừng tự trách mình. Như là bà tự trách chưa đủ, ngay cả chồng bà cũng đổ mọi trách nhiệm lên đầu bà. Sau đó hai người cãi nhau, Vương tiên sinh tức giận nói sẽ bỏ đi.

Bà Vương còn chưa kịp khóc, Duẫn Võ liền phát cuồng. Hắn lao vào đánh nhau với cha, bà Vương bị kẹt ở giữa, chịu liên luỵ bị đánh vài cái. Tuy rằng trước kia thỉnh thoảng cũng bị con đánh, nhưng lần này quá ồn ào, người dân báo cảnh sát, Vương tiên sinh giận dữ nói sẽ ra toà kiện, hiện tại cha con hai người đang ở cục cảnh sát làm ầm ĩ.

Bà không biết làm sao bây giờ, hàng xóm ai lo việc người nấy, cũng không dám can thiệp, nhớ đến Kim Anh, bà liền khóc khóc mếu mếu chạy đến đây.

“Làm gì có cha con nào kết thù với nhau lớn như vậy.” Kim Anh Tử thản nhiên nói. “Chờ cháu một chút, cháu thay quần áo đi với bác ra cục cảnh sát.” Nàng đưa khăn tay cho bà Vương lau mặt, rồi xoay người về phòng thay quần áo, sau đó đỡ người đã khóc đến kiệt sức tìm đến cục cảnh sát.

Bị tạm giam đến trời sáng mới được thả, Vương tiên sinh vẫn kiên trì nói nhất định phải đi, bà Vương còn khóc đến sống dở chết dở. Kim Anh Tử chỉ lạnh nhạt nói: “Giữ được người không giữ được lòng, gặp khó khăn liền quay người chạy mất.”

Biểu tình trên mặt Vương tiên sinh nhất thời khống chế không được, muốn phát tác tính tình, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Kim Anh Tử, bỗng cảm thấy rét run, ngượng ngùng ôm va ly rời đi.

Duẫn Võ vẫn còn nóng nảy, Kim Anh Tử dùng ngón trỏ dí lên mi tâm hắn một cái, lạnh lùng nói: “Đừng có quá đáng.” Toàn thân hắn run lên, đột nhiên an tĩnh lại, lui về phía sau.

Bà Vương ôm lấy hắn, cho dù là nghịch tử động tay động chân với mẹ, nhưng vẫn là một khúc ruột của bà.

Cũng bởi vì bộ dạng bà như vậy, cho nên Kim Anh Tử mới do dự, kéo dài đến bây giờ. Tuy chân tướng sự việc cũng không phải quá khó giải quyết.

Nàng thu xếp cho mẹ con nhà họ xong xuôi, mang một bụng đầy tâm sự về nhà. Diệp Lãnh đã tỉnh từ lâu, chỉ mặc độc cái quần dài, vừa ôm bụng, vừa chần một quả trứng, nhìn thấy nàng nhíu mày nói: “Về rồi sao? Chỉ có trứng gà luộc thôi.”

“Ừ.” Nàng mở tủ lạnh lấy sữa tươi.

“Khóc quan tài nhà người khác làm cái gì?” Diệp Lãnh cười nhạt. “Tiểu tử kia đã đi đời rồi! Không bằng cho thân xác hắn một cái chết thống khoái!”

“Không nỡ.” Nàng rót một chén sữa, cũng không uống, chỉ để trước mặt trầm tư. Một hồi, nàng ngẩng đầu gọi: “Diệp Lãnh, trước giờ chưa hỏi ngươi, ngươi có phụng dưỡng tử tế mẹ của Lý A Đại không đó?”

Diệp Lãnh ném một phần trứng lên bàn, hung tợn trả lời: “Nàng, nàng còn dám hỏi! Nàng buộc ta lập lời thề, hại ta phải nuôi dưỡng bà già kia mười năm, còn phải gọi bà ta là mẹ! Gọi là mẹ đó! Lão tử anh hùng hảo hán, chưa bao giờ mệt như vậy…”

“Thì ra có thể.” Nàng lại càng chìm vào thế giới của riêng mình.

Diệp Lãnh rốt cục cũng hiểu được nàng muốn làm cái gì, không khỏi trố mắt, quên cả tức giận: “Kim Anh Tử, nàng dộng đầu vào đâu vậy? Lúc trước ta chiếm thân Lý A Đại, ăn luôn linh hồn hắn, có thể kết hợp với xác hắn tốt như vậy, là vì bản thể của ta là ma.”

“Ngươi thay thế hồn của Lý A Đại, cho nên hiện tại mới còn sống, còn dùng thân phận của hắn.” Kim Anh Tử không cam lòng trả lời.

“…Nàng còn nói?” Diệp Lãnh càng bất mãn. “Nhưng ăn linh hồn tên ngu ngốc kia là mị, mị a! Nàng biết mị là gì, đúng không? Không phải yêu ma, cũng không phải hồn người. Đó là…”

“Ta biết.” Kim Anh Tử bất đắc dĩ ngắt lời hắn. “Ta đương nhiên biết.”

Mị chính là thể do âm khí biến thành, không có nhận thức, phiêu phiêu đãng đãng, dựa vào hấp thu sinh khí nhân gian mà tồn tại. Không phải yêu mà, hay đúng ra, đừng nói là xếp vào hàng ngũ yêu ma, ngay cả tinh linh cũng không liên quan, là loại ở giữa, vừa là sinh vật sống, vừa không có thần thức.

Đương nhiên, cũng có mị tiến hoá thành yêu, nhưng có thể chuyển hoá như thế, hoặc là tồn tại quá lâu, hấp thu quá nhiều linh khí mà có được chút ý thức, sau đó tu luyện, mới miễn cưỡng hoá yêu.

Hoặc là…giống Diệp Lãnh, ăn sống hoàn toàn linh hồn con người, nhưng so sánh với Diệp Lãnh thì giống như một trên trời một dưới đất. Diệp Lãnh tuy có bị nàng giam cầm, nhưng lại dung nhập hoàn hảo trong thân xác con người, thậm chí có thể tu đạo. Nhưng mị hình thành dù có hơn mười năm, linh trí vẫn thấp, việc duy nhất nhớ rõ là bản năng muốn ăn mà thôi. Bây giờ còn có thể nói, hành động, là mô phỏng lại theo tiềm thức của thân xác, tựa như con vẹt học nói.

Cũng bởi vậy, mà nàng do dự. Nếu muốn bắt mị không khó, khó chính là cái thân xác không hồn kia sẽ thành người sống đời thực vật, bà Vương sợ rằng không chịu nổi. Nhưng, đe doạ âm mị chỉ như nước đổ lá khoai, nó không đủ linh trí để hiểu biết nhiều như vậy.

“Như ta thấy, hắn bị như vậy, cũng là xứng đáng. Dù sao không phải loại hay ho gì.” Diệp Lãnh hừ lạnh một tiếng. “Nếu không phải tự bản thân nảy sinh ma tâm, phát thần kinh lên, trong đầu chỉ toàn những đen tối oán hận khiến cho yêu khí bị hấp dẫn, ai mà muốn ăn hồn hắn chứ, hơn nữa, cũng không có cách ăn. Không quen không biết, nàng quản nhiều thế làm gì? Nhớ lúc trước nàng đối xử với ta ngoan tuyệt như vậy, giờ lại dung túng cho hỗn đản kia được yên thân nhiều năm…”

“Ta thật cũng hối hận năm đó không diệt cỏ tận gốc.” Kim Anh Tử than nhẹ một tiếng.

“…Ngươi nói cho rõ ràng, Kim Anh Tử!” Diệp Lãnh vung tay hất cái chén trên bàn xuống đất, sữa văng tung toé. “Có ý gì? Ta có chỗ nào ngươi không vừa lòng? Rõ ràng hôm qua vừa…”

Kim Anh Tử không để ý hắn liều mạng thổi phồng thành tích trên giường, chỉ cụp mắt xuống, từ cánh tay bung ra vô số cánh hoa. “Dám ném vỡ chén, đây là tội rất nặng đó.” Dây leo bện lại thành một cái roi vung lên không trung. “Đã biết tội chưa?”

Diệp Lãnh ngồi phịch trên giường, không rên một tiếng, trên mặt và cổ đầy vết thương, một bên chân đã được nẹp tử tế.

Kim Anh Tử biết hắn giận thật rồi…Nếu không sẽ sớm lải nhải, làm nũng, giả ngốc, hoặc chửi ầm ĩ, chiếm một chút tiện nghi chọc nàng giận cũng vui vẻ. Nhưng đứa nhỏ này bây giờ ngồi yên để nàng bôi ma dược trị thương, không nói một tiếng.

Kim Anh Tử dù sống gần trăm tuổi, nhưng cái gọi là tình thú hay kinh nghiệm ở cùng nam nhân vẫn ít đến thảm thương. Tuy nói, nàng mười chín đã lập gia đình, nhưng nhà họ Hoàng ít người, lại là nhà đọc sách, ôn hoà nhã nhặn, hơn nữa, chồng nàng khi đó chỉ còn một hơi tàn. Nếu không phải Kim Anh Tử dùng mấy đạo thuật khiến nàng tổn thọ mười năm để đổi cho trượng phu mười ngày khoẻ mạnh, chỉ sợ nhà chồng nàng sẽ tuyệt hậu ngay tại đó. Ở chung một năm, hai vợ chồng trẻ khách khí muốn chết, nhu tình mật ý nào có dễ dàng như vậy, huống hồ, trước đó hoàn toàn là người xa lạ. Chồng mất chưa kịp sầu não, liền bận rộn chăm sóc cha mẹ chồng, nuôi con, cuộc sống cứ rối tinh rối mù. Sau đó, con dâu, đến cả cháu dâu cũng sớm qua đời, nàng lao lực từ lúc thanh niên cho đến già, lại được người dân địa phương tôn kính, không tránh khỏi nhìn tất cả nam nhân bằng ánh mắt trưởng bối nhìn hậu bối, cho dù lúc thành yêu nhân, cũng không thay đổi.

Đối xử với nam nhân, nàng chỉ biết một phương pháp duy nhất: ân uy đều có. Diệp Lãnh là con quỷ dở hơi bám nhằng nhẵng lấy nàng nhiều năm như vậy, cũng chỉ được đãi ngộ tương tự.

Ném vỡ chén cũng không phải tội nặng gì, nhưng gần đây, nàng chợt thấy có chút trách nhiệm với hắn, dù sao, hắn tu luyện kiểu nửa vời như hiện nay đều do một tay nàng gây ra cả. Thứ hai, nàng cũng coi như hiểu Diệp Lãnh một chút, hắn chính là loại vừa cho lập thiếp đã muốn tìm kĩ nữ, được một tấc lại muốn tiến một thước. Loại tính cách như vậy, nếu dung hắn chuyện nhỏ, chuyện lớn sẽ khó quản giáo.

Nhưng nàng không ý thức được, Diệp Lãnh không phải đứa nhỏ của nàng, mà là người bên gối, tuy rằng cũng không hay ho gì cho lắm. Hai người đã làm chuyện thân mật, nhưng nói đến tình yêu, nàng thật còn thua xa đứa trẻ ranh mười lăm tuổi.

Xoa xong thuốc trị thương, nàng đang muốn lau vết máu trên trán hắn, Diệp Lãnh vừa hơi lại sức liền đẩy tay nàng ra, hừ lạnh một tiếng: “Bôi thuốc làm gì? Dù sao sau này ngươi vẫn sẽ đánh ta, còn giả nhân giả nghĩa.”

Kim Anh Tử lại không tức giận, chỉ nhẹ nhàng thở dài: “Diệp Lãnh, tính tình ngươi phải sửa. Hiện nay ngươi mang thân xác con người, ở nhà ném dăm ba cái chén không quan trọng, nhưng ra ngoài thì sao? Rất dễ gặp chuyện.”

“Mượn ngươi mèo khóc chuột?” Hắn càng thất thường. “Ta muốn xem ai có thể động đến ta?! Không muốn sống cứ việc đến!”

“Ngay cả ta cũng đánh không lại, còn cậy mạnh cái gì?” Kim Anh Tử lạnh lùng nói, nhìn mặt hắn dần đỏ lên, cũng không muốn để hắn giữ mãi cái tính hơi tí là gây chuyện. “Người mạnh hơn so với ta nhiều lắm, tính ngươi gàn dở như vậy, tu đạo sẽ không dễ dàng. Thân thể này là cơ hội cuối cùng rồi đó.”

Hắn không đáp lời, chỉ quay mặt sang một bên. Kim Anh Tử không giận, tiếp tục bôi thuốc lên mặt hắn.

“Bình thường muốn nàng nói nhiều thêm mấy câu cũng khó, chỉ có lúc này mới chịu nói chuyện tử tế với ta.” Diệp Lãnh căm giận bất bình. “Còn nói cái gì mà diệt cỏ tận gốc.”

Kim Anh Tử ngừng một lát, rồi bật cười: “Chúng ta bình thường chưa cãi nhau bao giờ hay sao? Ngươi mắng ta cả ngàn lời khó nghe, kiền bà chết tiệt là ta đây đã bao giờ tính toán thù dai hay chưa? Nay mới nói một câu ngươi đã không chịu nổi? Ngươi có thấy ta nói nhiều như vậy với người ngoài hay không?” Tay nàng nhẹ nhàng quay mặt hắn trở lại, tiếp tục bôi thuốc lên nửa mặt bên kia, mùi hương bạc hà dìu dịu.

Thình lình, Diệp Lãnh giữ chặt tay nàng, không để ý cái chân đau, kiên quyết xoay người đặt nàng dưới thân. Kim Anh Tử cũng không giãy dụa, chỉ cười khổ xoa miệng vết thương cho hắn.

Diệp Lãnh bắt lấy tay nàng, nhìn vẻ lo lắng như có như không trong mắt nàng, nói khẽ: “Đừng động nữa, đều để cho nàng đánh nhiều năm như vậy rồi, cũng không chết được…” Hắn muốn nói thêm câu gì, lại ngừng lại, có vẻ do dự một chút, rồi cúi người ôm chặt lấy nàng, như thể sợ nàng chạy mất.

Lại làm sao rồi? Hôm nay tên dở hơi này uống nhầm thuốc gì vậy?

Kim Anh Tử cân nhắc một lát, nhíu mày: “Nếu lúc ngươi chạy chơi bên ngoài có gặp người trong lòng…ngươi cũng biết quy củ đó.”

Diệp Lãnh biến sắc, tuy rằng có cầm cũng như không, nhưng vẫn giữ chặt cổ tay nàng: “Không có! Con mẹ nó! Lão tử từ lâu đã không có! Này, nàng phải có lý một chút! Trước kia lúc chưa gặp nàng có cưới vài người, nhưng nên ly hôn ta cũng ly hôn, nên chấm dứt ta đã chấm dứt, nàng cũng đã nói không để ý chuyện cũ.” (TH: a~ anh mới chỉ CƯỚI vài người thôi sao…)

Đầu tiên, Kim Anh Tử sửng sốt một lúc, sau đó không nhịn được cười ra tiếng. Sau khi bà lão được Diệp Lãnh “báo hiếu” mất rồi, hắn không có can đảm đi tìm Kim Anh Tử báo thù. Không còn thệ ước trói buộc, hắn lang thang ở nhân gian, chơi bời khá khoái hoạt. Vẻ ngoài của Lý A Đại khôi ngô, lại có chút tà khí của Diệp Lãnh, cho nên có thể nói là phong lưu, nữ nhân cưới về không ít hơn mười người, tình nhân vô số kể, lại không lo vướng mắc con cái. Quả thật là một kẻ ong bướm, còn chẳng thèm phân biệt chủng tộc. Hễ chán là liền quăng con gái nhà người ta đi, chạy đến chỗ khác chơi đùa, chọc ra không ít nợ phong lưu.

Người ta nói đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, hắn đã là ma, cho nên đụng phải Kim Anh Tử, đến lúc đó, hắn mới biết, thế nào là báo ứng.

Lúc hắn vừa mới chung đụng với Kim Anh Tử, liền không kiêng kị nói ra chuyện thê thiếp thành đàn, không ngờ lại chọc đúng chỗ ngứa của nàng. Kim Anh Tử không nói hai lời, lập tức ném hắn ra ngoài cửa, nói nàng không chung chồng người, lại còn khuyên hắn, làm đàn ông phải có trách nhiệm.

Lúc đó, Kim Anh Tử nghĩ rất đơn giản, cả đời nàng chưa từng dựa dẫm vào nam nhân, còn có nhiều nam nhân dựa nàng là đằng khác. Nhưng, những nữ nhân yếu đuối khác cần nam nhân chống đỡ cửa nhà. Nàng từ nhỏ đến lớn tay làm hàm nhai, cần gì giành giật đàn ông với đám phụ nữ yếu đuối ngoài kia?

Nhưng lại làm Diệp Lãnh chật vật một thời gian. Đánh không lại nàng, lại không còn hứng thú với nữ nhân khác. Hắn đứng ngoài cửa ngây người nửa ngày, đành cắn răng rời đi. Kim Anh Tử nghĩ hắn sẽ không xuất hiện nữa, không ngờ, một năm sau, hắn lại chạy về, trình ra một xấp đơn ly hôn đã được toà đồng ý, đơn ly hôn không thành cũng có lí do: vài người phụ nữ ở cùng hắn khi xưa đã chết vì già cả, hắn làm sao đuổi được đến âm tào địa phủ mà tìm hồn để kí đơn li hôn. Hắn bám nàng vài năm, Kim Anh Tử mới cho hắn một danh phận, để hắn “vào cửa”.

“Thật không?” Kim Anh Tử hồ nghi nhìn hắn. “Nhìn ngươi chột dạ như vậy…”

“…Ta…Ta chỉ là muốn hỏi một chút.” Hắn đỏ mặt tía tai, ngọ nguậy đầu. “Tại sao nàng lại đồng ý theo ta?”

Kim Anh Tử trợn mắt, hừ một tiếng. “Nhiều năm như vậy, giờ ngươi mới nhớ ra mà hỏi?” Nàng nghĩ nghĩ, lại thản nhiên đáp: “Cũng vì chỉ có ngươi coi ta là nữ nhân.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.