Đồng Hoa

Chương 13



Mấy ngày hôm nay, công tử đến quán cũng ít dần, thường mấy ngày chẳng thấy mặt đâu, Thái Âm có hơi lo lắng nên vội đi tìm đại nương để hỏi.

Đại nương gãi đầu nói:

“Ta cũng không biết nó đang bận gì nữa, đừng nói là ở quán, ta còn chẳng thấy nó về nhà mấy lần. Ngày nào nó cũng ra khỏi nhà lúc trời chưa sáng, đêm khuya mới mò về, có lúc mấy ngày liền mà chẳng thấy bóng dáng đâu.”

Ta lên tiếng an ủi:

“Không phải là có quan mới đến nhậm chức hay sao, có lẽ là trong nha môn quá bận thôi, nam nhân có việc có nam nhân, nữ nhân có việc của nữ nhân, chúng ta tự chăm sóc tốt cho bản thân mình là đã đỡ lo cho nhau rồi.”

Dù Thái Âm nghe lọt tai những lời ta nói nhưng vẫn than thở lầm bầm, gói chỗ bánh hạnh nhân đã làm xong lại một túi dặn dò đại nương mang về nhà, nếu như công tử ra ngoài cũng có thể đem theo được, phòng lúc đói lấy ra ăn lót dạ.

Đại nương cười hề hề đồng ý mang đi.

Nhưng ông chủ nhà lại không hề thoải mái như bọn ta, ông nói với ta, nha môn mà bận rộn đến thế sợ rằng đã có việc lớn, chi bằng tạm thời đóng cửa hàng tránh qua đợt này.

Nếu như không có việc gì to tát thì xem như cho bản thân nghỉ ngơi một vài ngày, nếu như thật sự có chuyện gì cũng sẽ không đến mức chịu ảnh hưởng.

Ta đồng ý ngay, ngày hôm nay sau khi bán xong đã dán thông báo trên cửa, nói rõ cửa hàng sẽ nghỉ năm ngày, sau đó cùng Thái Âm dọn dẹp cửa hàng, yên phận chờ đợi trong nhà.

Quả nhiên, vào ngày thứ ba sau khi đóng cửa, trong thành đã trở nên loạn, khắp nơi trên đường phố đều có tiếng người la ó, ồn ào vô cùng, bọn ta nghe theo lời nhắn của công tử, đóng cửa hàng đóng cửa nhà không đi đâu cả.

Thái Âm lo lắng không yên, sợ công tử sẽ gặp chuyện không may trong loạn lạc.

Nhìn dáng vẻ của tỷ ấy, ta lại nhớ đến đêm thiếu gia bị thương nặng cứ sốt cao không hạ, khi ấy ta cũng ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, sốt ruột vô cùng. Nếu như ông trời cho phép, ta tình nguyện dùng mạng mình để đổi lấy mạng cho thiếu gia, có c.h.ế.t cũng không hối hận.

Để xoa dịu nỗi lo của Thái Âm, ta chỉ đành bóc vỏ hạt dưa cùng tỷ ấy, đây vốn là nguyên liệu cần dùng để làm bánh, giờ lại thành phương pháp bất đắc dĩ để tỷ muội bọn ta bình tĩnh lại.

Ai trong chúng ta cũng đều biết, giờ phút này đây, bất luận công tử đang ở đâu làm gì, chúng ta cũng chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi, bảo vệ bản thân mình thật tốt mới là giúp ích lớn nhất với hắn. Nếu như lỗ m ãng xông vào trong nha môn, không biết sẽ rước lấy bao nhiêu tai họa cho hắn.

Nôn nóng như thế suốt ba ngày, công tử đã trở về, cả người lấm lem đầy vết bẩn, may mà không bị thương chỗ nào.

Thái Âm vội vàng đun nấu cho công tử tắm rửa, người này còn rất tươi tỉnh, nhìn thấy Thái Âm chạy tới chạy lui luống cuống không ngơi còn có tâm tình nói đùa mới ta: “Ngươi xem nàng ấy đi, trông có giống con ong mất đầu bay loạn hay không?”

Ta trợn mắt nhìn hắn:

“Tỷ ấy có phải con ong hay không ta không biết, ta chỉ biết, nếu như đóa hoa ngươi còn không về, ong mật sẽ đ.â.m đầu c.h.ế.t đi.”

Xong xuôi hết thảy, công tử mới chậm rãi kể cho bọn ta biết, sau khi thánh thượng đăng cơ, hàng trăm thứ hoang tàn chờ đợi ngày hưng thịnh, nhưng những khu giàu có đông đúc ở Giang Nam lại không nộp thuế lên, bọn quan viên đều xỉa xói rằng dân chúng còn khốn khổ trăm bề, còn muốn cầu xin triều đình bỏ ngân lượng ra làm yên lòng dân.

Thế nên lúc này Thánh thượng mới phái Tổng đốc tiến về phương Nam, trừ hại cho dân, lấy tiền về lại cho triều đình.

Nửa năm qua, Tổng đốc thức khuya dậy sớm, quả nhiên đã truy tìm được rất nhiều bằng chứng phạm tội của bọn quan tham, mấy ngày loạn lạc đường xá vừa qua chính là tiếng phản kháng của bọn cường hào giàu có trong châu khi nhận ra chứng cứ phạm tội đã bị phát hiện.

Công tử nói:

“Tổng đốc thực sự là một người sáng suốt uy phong, ngài ra lệnh khóa cửa huyện nha, nhốt người làm chứng trong lao, đích thân ngài cầm kiếm bảo vệ. Ngươi không biết đâu, đầy tớ trong mấy thế gia đại tộc đó có đến mấy ngàn người, cứ vây xung quanh huyện nha muốn lao vào cướp người của chúng ta! Nhờ có Tổng đốc anh dũng, dẫn binh canh cửa gắt gao chống đỡ đến khi Ninh Hóa tướng quân dẫn binh đến cứu viện. Ôi, Tổng đốc thực sự là người anh minh làm hết sức với vai trò của mình, thật không hổ danh xuất thân nhà tướng quân, bọn ta đều phục ngài.”

Thái Âm nghiêng đầu hỏi:

“Vậy lúc đó ngươi ở đâu?”

Công tử ngại ngùng gãi đầu:

“Ta đương nhiên ở huyện nha rồi, Tổng đốc trấn thủ ngoài cửa, ta phải tranh thủ thẩm vấn, phối hợp với nhau để phá vỡ tâm lý phòng bị của nhân chứng, moi ra hết toàn bộ sự thật.”

Thái Âm chợt òa khóc:

“Vậy nếu như trấn thủ không vững, chẳng phải các người đều phải c.h.ế.t sao!”

Khóc xong thì nhào tới đánh vào người hắn.

Công tử ôm đầu chạy vòng quanh:

“Này này này, chẳng phải ta vẫn còn sống đây sao? Tổng đốc đã nói rồi, trận chiến này không thiếu công lao của ta, ngài sẽ bẩm báo đúng như sự thật lên Thánh thượng, sẽ thăng chức cho ta đó!”

Vợ chồng chủ nhà và ta nấp bên cửa nhìn hai người họ chạy khắp trong nhà, bọn ta bàn bạc chọn ra một ngày lành, tổ chức hôn sự cho hai người này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.