Đóng Cửa Thả Boss

Chương 2: Tôi thích anh như thế, anh thích tôi một tí thì chết hay sao?



Hai ngày sau đó, An Tín uống thuốc ngủ mê mệt không
biết trời đất gì, tỉnh dậy thì làm cốc mỳ ăn, ăn xong thì vào game online,
ngoài thời gian thăng cấp trên “Phi Tiên”, phần lớn thời gian đều dành cả cho
“Thiên Ngoại Phong Thần 2” mà mình đang nghiên cứu phát triển, mở một tài khoản
dị nhân xung cấp, nằm vùng quan sát phản ứng của game thủ đối với game này.

Cô nhận ra, số lượng game thủ online(1) lại phá kỷ
lục, xu thế phát triển rất tốt. Chỉ có điều, mọi người thích vừa truy sát đẫm
máu, vừa hỏi han cả nhà GM, bùng nổ hơn trong “Phi Tiên” nhiều. Kỳ thực cô cũng
là một GM hậu trường, cho nên trong lúc xung cấp, bắt buộc phải chịu đủ các
kiểu “thăm hỏi”.

(1) Trực tuyến.

“GM, ta rủa cả họ nhà ngươi sinh con không có mông”.

A di đà phật, A di đà phật, cả họ chúng tôi không cần
sinh con, cho nên không cần mông. An Tín chắp tay khấn vái.

“GM nương nương, cầu cho bà tối về làm tình như xả lũ”

“Nhóc con này…” An Tín đang ôm đầu khổ sở, cửa căn
hộ bị nện thình lình rung lên bần bật. Cô buộc hai góc chăn vào với nhau, thắt
lại giữa eo, xốc lại tinh thần đi ra mở cửa. Gõ cửa kiểu này, chỉ có thể là nữ
vương trong nhà, bà An, vừa dè dặt hé ra một khe cửa, một cái túi xách tay sọc
đen trắng phi thẳng vào, hạ cánh chính xác ngay đỉnh đầu, An Tín ôm đầu, dậm
chân: “Mẹ, mẹ, nhẹ tay chút, nhẹ tay chút, con đang bị chấn động não mà!”.

An mama giơ tay đẩy cửa cái xoạch, hừng hực khí thế
bước vào: “Con với chả cái, mới có hai ngày không gặp, đầu óc cháy khét hết cả
rồi sao, lại còn đội mũ góa phụ nữa?”, bà tiện tay cầm luôn cái chổi sau cửa,
vụt cho cô tối tăm mặt mũi.

An Tín rống lên, ôm lấy đầu chạy trốn khắp nơi. Bà An
đánh đến mệt, ngồi xuống thở phì phò kể lể: “Giựt đứt cả cúc áo lão béo phòng
tín chứng mới tìm được đối tượng thích hợp, con thì giỏi rồi, đi một lần về là
không có động tĩnh gì nữa!”

Xem mặt không đi trung tâm môi giới, lại chạy tới
phòng tín thác cá nhân làm loạn, quả nhiên là phong cách của mẹ! An Tín mắt
ngấn lệ nhìn nữ vương mama: “Người ta đâu có hứng thú gì với con đâu…”

“Bịch” một tiếng, túi xách đen trắng một lần nữa nện
tới, An Tín lảo đảo, xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng vẫn đứng vững.

Bà An đập giường quát: “Với bộ dạng Aladin thế này của
con, cộng thêm quả mũ A Tam chui ra từ rừng rậm Châu Phi, lọt mắt người ta mới
là lạ?”

An Tín không dám trả lại túi cho mẹ, lấy chân lén lút
đẩy ra sau, mím môi không nói câu gì. Bà An ra hiệu cho con gái giao “lựu đạn”
ra, ngồi xuống giường tiếp tục kể lể: “… Con năm nay cũng không còn bé bỏng gì
nữa, năm mẹ hai mươi ba tuổi, con đã lon ton theo đít vịt khắp phố rồi…”

“Mẹ, sao con lại phải chạy theo đít vịt?”

Xoạch một đường sáng chói lóa xoẹt qua, túi xách đen
trắng lại lần nữa bay vọt đến. An Tín lần này đã đề phòng sẵn, cúi người tránh
cú công kích bằng sự mềm dẻo đáng kinh ngạc, toàn thân chao đảo một vòng rồi từ
từ quay về vị trí cũ. Mặt còn tỏ vẻ dương dương tự đắc, cô tự tin nói: “Hì…
bổn cô nương sao có thể liên tiếp dính chưởng được cơ chứ…”

Chưa dứt lời, thì rầm một cái, khung ảnh treo trên
tường bị túi xách đập phải rơi xuống, đập trúng ngay mũ. An Tín kêu lên thảm
thiết, ngã lăn ra đất, mẹ không đếm xỉa gì đến sự choáng váng của cô, khoái chí
xử cô một trận. Bà nói: “Tuy con là đứa mẹ nhận về nuôi, nhưng mẹ vẫn luôn coi
con như đứa con gái mẹ dứt ruột đẻ ra, con cũng biết mẹ không thể sinh nở, mẹ
chỉ mong con có thể lấy chồng sớm một chút, sinh người nối dõi cho nhà họ An,
vậy mà con, ba buổi xem mặt chỉ đi có một buổi, lại còn vác cái mũ của nợ này
về…”

Một tiếng sau, bà An mắng An Tín chán chê, An Tín kể
rõ lai lịch quả mũ A La, hai người tạm thời lập lại hòa bình. Bà An xắn tay áo,
giúp An Tín dọn dẹp nhà cửa, lau nhà, giặt giũ, khử trùng, bận tối tăm mặt mũi.
An Tín quấn chặt chăn, ngồi xếp hàng trước màn hình máy tính, đầu tóc bù xù,
hai mắt vô hồn. Lau xong sàn nhà, vừa thò chổi lau vào gầm giường đơn thì bỗng
một hồi sư tử gầm khiến An Tín đang hồn xiêu phách tán choàng tỉnh lại: “Oắt
con hư đốn, đây là cái gì hả? Sao lại giấu một người đàn ông trần truồng dưới
gầm giường?”

An Tín giật cả mình, luống cuống chân tay, trèo xuống
đuôi giường, tránh chổi lau nhà của mẹ: “Mẹ! Mẹ! Đó là mô hình nhân vật trong
game con làm, quần áo mới đem đi giặt! Ui cha, mẹ, đừng đánh vào mũ của con,…
ui cha, lòi hết cả bã đậu ra rồi!”

Bà An kinh ngạc dừng tay, dí chổi lau nhà lên ngực An
Tín: “Lòi bã đậu là sao hả?”

“Mẹ, não con bị chấn động mà, dịch não ở trong ứa ra
ngoài qua khe hở, là lòi bã đậu chứ sao!”

“Con bé này, không lấy chồng mà cứ suốt ngày ngồi nhìn
ảnh đàn ông cười ngây ngô, đầu óc cũng đâm ra bất bình thường rồi!”. Bà An cầm
chổi, lại một hồiloẹt xà loẹt xoẹt, “Tháng này nhất định phải kiếm lấy cậu bạn
trai, đưa về nhà cho mẹ xem, nếu không coi như cắt đứt quan hệ mẹ con!”

“Mẹ như thế có phải là quá ác độc không?” An Tín túm
lại mớ tóc ngắn vểnh bên tai phản bác, “Không tìm được bạn trai, thì đòi dứt
tình mẹ con? Thế chẳng phải là ép con từ mẹ bỏ nhà hay sao?” Ngẩng đầu lên,
thấy nét mặt xám xịt của mẹ thì kêu thất thanh, chân trần cứ thể nhảy phắt từ
trên giường xuống.

Cô đã phạm phải đại kỵ không nói hai lời của bà An.

Bà An múa may cây chổi đầy uy lực, An Tín trong căn
phòng rộng chừng 30m2 la oai oái, sau cùng cô chuồn một mạch ra cửa, tìm đường
tháo chạy. Tiếng bước chân thình thịch đuổi theo sau lưng, quay đầu lại nhìn,
mẹ tay lăm lăm vũ khí đuổi theo, rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi: “Con
định chạy đi đâu với cái bộ dạng như thế hả? Đừng có làm bọn trẻ hết hồn!”

An Tín vẫn nguyên quần đen áo T-shirt trắng, khoác
chăn dài thườn thượt, xé gió chạy lăng xăng suốt dọc đường, cầu thang thấp
thoáng bóng cô và mẹ, người đuổi người chạy. Chạy ra tới con đường phía ngoài
tiểu khu thì xảy ra một bất ngờ nho nhỏ, một chiếc xe con không trông thấy An
Tín đang chạy thục mạng, suýt chút nữa va phải cô. An Tín khéo léo xoay người,
bổ nhào qua đầu xe, tránh được một vụ tai nạn. Cô còn chưa kịp hoàn hồn đứng
bên đường lấy hơi, một người đàn ông độ ngoài ba mươi tuổi bên cạnh bước tới,
nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.

“Sao thế?” An Tín nhìn bộ vest và kính đen có thể sánh
ngang với trong phim Ma Trận, cảm thấy khó hiểu.

Người đó chìa ra một tấm danh thiếp, giới thiệu anh ta
là người đi tìm kiếm ngôi sao, hoan nghênh cô tham gia đóng vai phụ trong đoàn
làm phim của Nguyễn Chính Nam đang rất ăn khách hiện nay. An Tín nghe xong vội
vàng xua tay: “Vậy sao được, tôi đã có công việc ổn định rồi, kiêm nhiệm thêm
thế sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty chúng tôi”.

Anh chàng tìm kiếm ngôi sao kia đẩy gọng kính đen,
cười nói: “Cô gái cô biết không? Vừa rồi khi cô chạy trong tiểu khu tôi đã chú
ý đến cô rồi, bởi tôi nhìn thấy bước chân cô rất linh hoạt, cứ như người cô có
võ vậy”.

Thực ra với tạo hình A Tam Ấn Độ này của cô, lại chạy
nháo chạy nhào suốt một đoạn đường dài, muốn người ta không chú ý đến mình cũng
khó.

An Tín hiểu điều đó, gật gật đầu, bà An nãy giờ bị bỏ
lại phía sau giờ mới xông tới, giơ cây chổi trong tay không nói không rằng cứ
thế là đánh. “Cậu định làm cái trò gì hả? Không được quấy rầy con gái tôi!”

Anh chàng tìm kiếm ngôi sao kia liên tục tránh né,
giải thích với bà nguyên nhân mình kéo An Tín lại, bà An đánh một hồi, bỗng
dừng tay lại: “Cậu nói Nguyễn Chính Nam? Là Nguyễn Chính Nam từng diễn “Hoa
dạng kế tử”(2) và “Đào hoa y cựu tiếu đông phong”(3) sao?”

(2) Đứa con riêng.

(3) Hoa đào vẫn cười gió đông.

Anh chàng tìm kiếm ngôi sao gật đầu.

“Đó chính là ước mơ cuối cùng của tôi về con trai
đấy!”, bà An hai mắt sáng rực.

Anh chàng tìm kiếm ngôi sao kia cười hớn hở: “Đó chính
là Tiểu Nguyễn của công ty chúng tôi, cậu ấy là đại diện rất có thực lực của
thế hệ thần tượng mới.

Không ngờ cậu ta lại có cơ sở rộng lớn như thế trong
nhân dân, đến cả các bà già cũng biết cậu đấy!”

An Tín nhếch khóe môi, bà An lập tức trừng mắt, nói:
“Có cậu già thì có, cả nhà cậu đều là đồ già khú? Tôi mới có bốn mươi lăm tuổi
thôi, không phải bà già!”

Anh chàng tìm kiếm ngôi sao: “…”

Bà An trừng mắt xong, giải phóng hết sát khí, sửa sang
lại mớ tóc tung ra vì chạy, chậm rãi nói: “Nếu đúng là đoàn làm phim của Chính
Nam, tôi nhất định sẽ cho con gái đi thử xem sao”.

An Tín giống như quả bóng bị chọc thủng, bất bình rủ
vai xuống. Người khác không hiểu tâm tư của mẹ thì thôi, cô là con gái, sao mà
không hiểu cho được? Chỉ riêng việc mẹ thu thập đủ loại poster, hình ảnh ngôi
sao lớn nhỏ trong nhà, cũng đủ để biết công sức bà bỏ ra theo đuổi ngôi sao đã
đạt tới cảnh giới cửu trùng âm dương rồi, vụ thứ hai lần này cô đừng mong thoát
được.

Nhưng mấu chốt là cô không theo đuổi ước mơ ngôi sao,
cũng không sính Hàn sính Nhật gì, cùng lắm chỉ dám khoe là fan cuồng Michael
Jackson có thâm niên thôi, trong căn hộ nhỏ của cô chỉ có poster của MJ(4), đến
cả ảnh của đại minh tinh họ Nguyễn mẹ đang thao thao bất tuyệt kia, cô cũng mới
liếc qua một lần, căn bản không để ý.

(4) Michael Jackson.

Tối đến, An Tín bị mẹ lôi về nhà ăn cơm, kèm theo đó
là một màn “dạy bảo ân cần”: “Mai đừng có quên đem ảnh có chữ ký của Nguyễn
Chính Nam về đây đấy!”

Trước khi đi ngủ, cô lôi từ trong túi ra một tập sổ vẽ
cũ, lật tới trang cuối cùng, tiếp tục hoàn thiện tác phẩm chân dung Dụ Hằng.
Cuốn sổ vẽ này là món quà bố tặng cô khi cô đạt danh hiệu học sinh giỏi đầu
tiên hồi tiểu học, cũng khá là lâu năm rồi, trang bài không tránh khỏi ố vàng,
nhưng cô vẫn rất trân trọng cuốn sổ này, bởi trong đó ghi dấu biết bao tâm sự
từ nhỏ tới lớn của cô, mà tâm sự lớn nhất từ trước đến giờ vẫn được cô vẽ lại ở
ba trang cuối.

Dụ Hằng trên giấy yên lặng nhìn cô, vẫn cái vẻ thận
trọng dửng dưng thường ngày, khóe môi khẽ cong lên, hàng lông mày sạch sẽ gọn
gàng, không có điểm nào không toát lên vẻ quyến rũ của mỹ nam, dù chỉ là trên
giấy, khí phách của anh vẫn là mạnh mẽ độc nhất vô nhị.

An Tín ngắm gương mặt anh, búng búng trang giấy, mới
búng được mấy cái, lại thấy không nỡ, vội vàng lấy vụn bánh mì tẩy đi những vết
đen trên viền mặt anh. Bố bưng sữa vào nhìn một lúc, buông câu: “Con gái ngốc”
rồi đặt cốc sữa xuống, nhìn cô thở dài: “Con gái à, con yêu thầm cậu ta đã hai
năm rồi, mà vẫn chưa dám nói sao?”

An Tín mếu máo: “Con đã định nói rồi, nhưng phụ nữ
theo đuổi anh ấy nhiều quá, con lại chẳng có cơ hội để thổ lộ”.

Bố vuốt vuốt mớ tóc xoăn của cô: “Hay để bố giúp con?
Vì bố thấy anh chàng này trông cũng đứng đắn chững chạc, rất hợp với con gái
Tín nhà ta, bố cũng thích đó.”

An Tín đỏ bừng mặt, cô đẩy bố ra ngoài phòng: “Thôi bố
đừng tham gia, bố cũng đâu có quen người ta, vả lại kể cả bố có giúp được thật,
con cũng thấy xấu hổ lắm”.

Ông An cười khì: “Bố có thể nghĩ cách để quen cậu ấy
mà!”, thoáng cái đã thấy bà An theo sau nghe ngóng, nụ cười của ông cứng đờ
lại. “Bà xã, bà vào đây làm gì thế?” Bà An đi thẳng qua hai bố con, nhìn Bố
không phục: “An Tín năm nay hai mươi ba, thanh niên bình thường sao quản nổi
nó, phải tìm người có thể bổ sung lẫn nhau vẫn hơn chứ!” Mẹ trừng mắt: “Thế anh
chàng này thì sao? Trông cũng phải ba mươi có lẻ rồi đúng không, già thì cũng
già rồi, sao mà xứng đôi với đồ trẻ ranh được chứ?”

Khóe môi An Tín méo mó xẹo xọ. Cứ cho là mẹ phản đối
cô thích người hơn tuổi đi, cũng không đến nỗi phải hạ thấp cô thành đồ trẻ
ranh thế chứ, thực ra nói đi nói lại, mẹ nhất định chỉ thích kiểu thanh niên
đẹp mã kiểu như Nguyễn Chính Nam thôi, anh tuấn có thừa, không còn trẻ con cũng
chưa hẳn là đàn ông, có sức hấp dẫn rất tinh tế, cũng khó trách bà lấy đó làm
tiêu chuẩn.

Ông An vẫn còn muốn giãi bày thêm, An Tín liền giật
giật gấu áo ông, yếu ớt nói: “Bố, thôi bỏ đi, bố quên là mẹ không khoái mấy chú
già dặn hay sao?”

An Tín sáng sớm đến bệnh viện tháo vòng nhựa cố định
xương sọ, quấn mấy tầng băng xô đến trường quay.

Vừa quá tám giờ, trường quay lác đác vài nhân viên làm
việc, đang bày đạo cụ, bố trí dàn cảnh. Tìm tới đạo diễn, đạo diễn ngồi trên
ghế tựa nhìn cô một lượt, nói: “Dáng dấp cũng không tồi, rất hợp với vai võ
sinh”.

An Tín cúi đầu nhìn cái áo phông dài tay in hình cừu
vui vẻ, quần bò co giãn đang mặc trên người, cố gắng ưỡn ngực: “Đạo diễn, tôi
là nữ”.

Đạo diễn tháo kính râm, nhìn một lượt từ trên xuống
dưới: “Uhm… chàng trai trẻ cũng khá khôi ngô đấy”. An Tín lầm bầm: “… nói
cũng như không?”. Đạo diễn không thèm để ý, vẫy tay: “Bất kể là nam hay nữ, đã
đến chỗ tôi thì đều là người chết… à, không, là võ sinh”.

An Tín nhìn vẻ hung dữ lộ ra qua mắt đạo diễn, toàn
thân run lẩy bẩy. Hai tiếng đồng hồ sau đó, cô cuồi cùng cũng biết thế nào gọi
là “võ sinh”.

Theo nữ thư ký trường quay kể, bọn họ đang quay một bộ
phim võ hiệp cổ trang, phản ánh lịch sử trưởng thành của một anh hùng tuổi
thiếu niên kiểu như Quan Bình(5). Hai ngày nay phải quay ba cảnh tập kích trong
rừng, Đỗ Phong đá hổ, giết giặc sa trường, tóm lại là, thông qua đám giặc cỏ,
thảo khấu, quân địch… và cả con hổ đen đủi kia nữa, để làm nổi bật hào khí
anh dũng của cậu thiếu niên Đỗ Phong.

(5) Nghĩa tử của Quan Vũ.

Nhân vật chính Đỗ Phong mặt mũi khôi ngô tuấn tú đã có
chủ, nghe nói là do ngôi sao điện ảnh đang ăn khách Nguyễn Chính Nam thủ vai,
An Tín nhìn qua, thấy cậu ta có phần quen quen, cái kiểu quen quen này, là cảm
giác kiểu như cô đã từng gặp người này, song tuyệt đối không phải thứ mà đống
hình mẹ sưu tầm có thể mô tả được, cô đang nghiêng đầu đánh giá, thì đạo diễn
hô “Action”(6) một cái, đám “giặc cỏ” đầu quấn khăn đen giống cô từ sau lưng
xông lên ào ào, cô lảo đảo, trực tiếp bị một nam diễn viên mình tròn ung ủng
phía sau đánh bay, ngã bịch cái xuống dưới chân Đỗ Phong.

(6) Diễn.

“Cắt!” đạo diễn quả quyết hô lên, cầm tập kịch bản
cuộn tròn hét tướng, “Cô gì kia, Đỗ Phong còn chưa ra tay, sao cô đã ngã lăn ra
rồi?”

An Tín thoắt cái đỏ bừng cả mặt, cô nhanh nhẹn bò dậy,
mắt nhìn xuống ấp úng: “Xin lỗi, xin lỗi…” Bên tai vang lên tiếng cười khẽ,
nhìn trộm một cái, phát hiện ra Đỗ Phong tai to mặt lớn kia đang cười rõ khoái
chí, cô vội vàng cầm cây gậy dưới đất lên, mặt đỏ tía tai bước về đám giặc cỏ,
người phía trước đã dồn thành đoàn, đành ngoan ngoãn đứng ra sau cùng.

“Mọi người nhớ là phải xông lên phía trước, không ai
được để rớt lại!” đạo diễn cắt lời, “Làm sao để Đỗ Phong ra tay một cái là ngã
nhào, toàn bộ chết hết! Chết sạch sành sanh!” Ông gân cổ dặn dò mấy lượt, vung
tay hô: “Action!”

Trong tiếng gào hét, đám giặc cỏ trong trang phục màu
đen lại xông lên lần nữa. Người thì đông khiến người ngoài không nhìn thấy cậu
thiếu niên nhanh nhẹn ở trung tâm cuộc chiến, chỉ thấy một bóng trắng tuyệt đẹp
loang loáng lướt qua tứ phía, theo quy định, cái bóng trắng ấy chỉ cần lướt đến
trước mặt ai, thì tên giặc cỏ phải quăng gậy rú lên một tiếng thảm thiết, rồi
tạo dáng ngã lăn ra đất…

An Tín đứng ở sau chót, nhảy hết bên nay bên kia,
không ngừng ngó nghiêng về phía tường người: “Rốt cuộc là thế nào? Rốt cuộc là
thế nào?” Cô buông gậy, cuống cuồng theo đám người lao ra ngoài vòng vây, tự
tìm đường chết.

Cuối cùng, qua mấy lượt xô xô đẩy đẩy, nhân lúc đám
giặc cỏ co cụm lực xung kích, An Tín hăng hái xông thẳng một mạch chen lên phía
trước: “Đại ca, đại ca, ở đây, ở đây cơ mà!” nói rồi chỉ chỉ vào mình, ra hiệu
cho cậu ta: “Phăng teo tôi luôn đi!” Bởi vì đóng xong là có cái về bàn giao với
mẹ, cầm ảnh có chứ ký chứng minh là được về đi ngủ rồi!

“Cắt!” đạo diễn thét lên giận dữ, cắt ngang giấc mộng
đẹp của An Tín, “Cái cô kia, lại là cô! Đâm hai nhát rồi còn cười gì nữa! Còn
không chịu lăn ra? Định phá đám trường quay à?”

An Tín nhìn những gương mặt phẫn nộ tức tối xung
quanh, run cầm cập, tủi thân nói: “Đạo diễn, rõ ràng là Đỗ Phong giở trò…”
Nhìn lại, Đỗ Phong đứng bên cạnh, mặt mũi nghiêm túc, có tí nào là cười đùa cợt
nhả như cô nói đâu?

Tiếng “Action!” lần thứ ba vang lên.

An Tín cầm gậy xông lên trước nhất, kiếm của Đỗ Phong
vừa vung lên, còn chưa kịp chém xuống, An Tín đã kêu “Á!”, cả người nhanh chóng
bay sang bên phải, nhắm trúng đệm xốp cạnh đường núi. Sau lưng có giặc cỏ kêu
gào xông tới, một người hoảng quá chạy lung tung giẫm cả lên gót chân cô, An
Tín hít một hơi, lén thu chân mình lại.

Thêm đôi ba tiếng bịch nữa, mấy tên giặc chết sau bay
tới. An Tín he hé mắt nhìn, chứng kiến một màn dở khóc dở cười: Có người vì
không tới được đệm, trong tình huống rõ ràng đã chết rồi, vẫn vừa ộc máu tươi,
vừa lén lê tới chỗ họ. Những tử thi đã an vị nhao nhao chào hỏi cô…

“Chết chưa?”

“Chết rồi”.

“Chết mấy lần rồi?”

“Hai lần rồi”.

“Vừa nãy không thấy em gái nhỉ!”

An Tín nín cười, thật thà đáp: “Tôi tới chỗ đạo diễn
trước, để ông đánh dấu một cái, rồi lại bò dậy, đợi đến khi Đỗ Phong xoải
cánh(7), ộc máu ra chết đúng lúc là được”.

(7) Một thế võ trong thái cực quyền.

“Thật chẳng dễ dàng gì”

“Đúng là không dễ, anh tránh sang chút, để tôi làm một
giấc”. Cô vừa dứt lời, vị ca ca đó dịch người sang bên thật, không còn chết
thân mật một chỗ như trước nữa. Vừa có chút chỗ trống, thì đúng lúc ấy, một
bóng trắng thình lình bay tới, đè nặng lên người cô, tạo dáng chữ đại (大)

“Á!Á!” An Tín ré lên, nhắm trúng gương mặt tuấn tú
trắng nõn đang cười gian xảo, cô giơ hai tay đẩy lấy đẩy để: “Đỗ Phong sao lại
chết thế này?”

Đỗ Phong bĩu môi cười, thân người như dây leo đổ rạp
cả xuống, đôi môi hướng về phía mặt An Tín: “Sẩy tay bị tên giặc lưu manh đánh
chết rồi”.

An Tín đẩy cậu ta ra nhảy dựng lên: “Này! Đứng vững
chưa hả? Cứ như sâu bám lấy người ta mà gặm cái gì chứ?” Các tử thi khác cũng
nhao nhao đứng dậy, ủ rũ chán nản trở lại chỗ cũ.

“Từ lâu đã nghe nói đàn anh thích phá đám, xem chừng
quả không sai”. Đã có người bắt đầu oán thán.

Giặc cỏ đi qua An Tín, ngước nhìn cô: “Chết
trước cũng không yên thân”.

An Tín khóc ròng, không có cửa khiếu nại. Rõ ràng là
đã chết rồi cơ mà! Sao vẫn còn liên quan đến cô?

Không khí trường quay khá căng thẳng, mặt đạo diễn
càng ngày càng xám xịt, nhân viên hóa trang vội vã chạy tới, dặm thêm phấn son
cho Đỗ Phong. Đạo diễn cầm loa lên, gào lên với đám diễn viên quần chúng: “Mọi
người có định lấy tiền công không hả? Xốc lại tinh thần cho tôi! Cô kia, cô tên
là gì? Còn phá hỏng chuyện, lát nữa vai hổ giao cho cô diễn!”

Sau đó An Tín chú tâm diễn cẩn thận, nhưng Đỗ Phong
vẫn cứ phá đám, cứ mỗi khi ông anh giặc cỏ muốn bay tới cùng cô chết “Thân mật”
chung một chỗ, Đỗ Phong cũng nhằm lúc ấy mà đè tới, hình như anh ta rất vui
sướng chiếm đoạt tấm đệm thịt người là cô. Cứ thế, An Tín không phụ sự trông
đợi của mọi người, lĩnh nguyên vai hổ.

Có điều trước lúc vào vai hổ, cô còn đóng vai phụ
trong một cảnh nữa. Tình tiết rất đơn giản, chỉ cần làm nổi bật vẻ uy phong lẫm
liệt của tiểu tướng áo trắng, đội vào vai đám lính trong doanh trại địch vẫn là
đám giặc cỏ lúc trước, mọi người quàng khăn màu xám, mũ chiến màu vàng đất, tay
lăm lăm vũ khí nào thương nào kích, nhằm vào bãi cát xông lên như ong vỡ tổ.

An Tín mặt mày ủ rũ. Người hóa trang giang rộng cả bàn
tay, tay năm tay mười, bôi cho cô nguyên một mặt hoa, lại còn dở mũ của cô,
loay hoay một lúc, rồi bỗng nhiên đẩy cô ra: “Xông lên đi, đậu binh!”

An Tín loạng choạng bổ nhào ra. Liếc thấy bạch mã của
Đỗ Phong sắp sửa phi tới nơi, cô nhanh nhẹn lăn một vòng, tiện tay túm lấy cột
cờ, nghiến răng “Binh binh binh binh” đánh nhau với cậu ta. Không biết là do
hiệu ứng ánh sáng hay nguyên nhân gì khác, cô cuối cùng cũng trông thấy nụ cười
hiện trên khóe môi Đỗ Phong. Đánh từ bãi cát ra tới bờ sông, thể hiện toàn bộ
sức mạnh. Sau cùng, đạo diễn hét toáng lên: “Cắt! Cắt! Sao không làm động tác
đặc tả hả, bớt lan man mẹ nó đi cho tôi nhờ!”

Màn võ kịch cuối cùng cũng xong.

An Tín bò dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo bước về phía ghế tựa,
bị cái lưng ghế ni lông hỏng kẹp lại.

“An tóc xoăn”. Có người cười khẽ, lấy tay cạy áo giáp
ra. Cô ngẩng đầu nhìn, trong đôi mắt dài hẹp của Đỗ Phong ẩn giấu vẻ hài hước,
“Buồn bực lắm đúng không? Diễn viên không lợi hại như trong tưởngtượng của cô
đâu!” Ơ, sao cậu ta lại biết suy nghĩ của cô, cô nhớ là tối qua hình như mình
có nói câu nào như thế thì phải? Còn chưa kịp đắn đo, một cốc trà hoa cúc đã
hiện ra trước mặt cô, tiếng đạo diễn lạivang lên đỉnh đầu: “Cô bé An Tín này
được đấy, làm việc chăm chỉ, tay chân nhanh nhẹn, là con gái tôi có phải tốt
không”.

“Đạo diễn Hồ, con gái ruột không dễ đào tạo đâu”. Đỗ
Phong cúi đầu nhìn cô, cười tít cả mắt.

An Tín vô cùng kinh ngạc, thấy đạo diễn cũng tỏ vẻ
không hiểu. Đỗ Phong vẫn nguyên nụ cười: “An Tín, nguyên quán Cát Lâm, mười hai
tuổi theo mẹ đi học ở Hàn Quốc. Bậc thầy đại học Yonsei đánh giá “tuổi nhỏ
thông minh, tài năng mẫn tiệp”, nhận được học bổng hạng nhất khoa điện tử công
trình. Sau khi tốt nghiệp thạc sỹ bỏ qua cơ hội làm việc ở nước ngoài, về thành
phố này làm kỹ sư, hiện làm việc cho “Dực Thần Quốc Tế”. Sau cùng, nhấn mạnh
ngữ khí buông một câu: “Hiệu trưởng đích thân trao tặng giấy chứng nhận giải
thưởng phát triển phần mềm, được khen ngợi là cô gái alpha(8) ưu tú nhất năm
đó”.

(8) Cô gái alpha: tầng lớp nữ giới tinh
hoa có vị thế bình đẳng hoặc thường vượt trội những người khác phái cùng trang
lứa trong mọi lĩnh vực, từ học vấn, thể thao đến vai trò lãnh đạo. Thuật ngữ
trên được giáo sư người Mỹ Dan Kindlon, đang công tác tại Đại học Harvard nổi
tiếng đưa ra trong cuốn sách “Các cô gái alpha”, xuất bản năm 2011.

An Tín trợn tròn mắt: “Sao cậu biết được?”

Đỗ Phong thân vận áo trắng cổ trang, phong độ ngời
ngời cúi đầu thi lễ: “Tôi tên Nguyễn Chính Nam, là em trai của Nguyễn Hoành. Ba
hôm trước hoãn quay phim, anh trai có đưa tôi đi Sidon gặp mặt cô”.

An Tín ngộ ra: Thảo nào trông cậu ta quen thế! Cô lại
nói: “Nhưng những chuyện đó tôi đâu có kể với anh Nguyễn đâu”.

Nguyễn Chính Nam cười mỉm: “Cô An cá tính rất mạnh.
Chú béo ở phòng tín chứng không tiếc lời khen ngợi cô trước mặt tôi, anh tôi
còn mang cả ảnh của cô về nữa”.

An Tín trề môi: “A La đi đâu là tiếng thơm để lại đó”.

Nguyễn Chính Nam cười: “Từ sau khi thất tình, anh tôi
chưa vui như thế bao giờ, cười đến đau cả bụng”.

An Tín quay mặt đi, phẫn nộ siết nắm đấm.

Sáu giờ chiều, đoàn làm phim đến quán trà quay nốt
cảnh cuối cùng “Đỗ Phong đả hổ”. Thư ký trường quay nói với An Tín, cảnh đả hổ
này là ở quãng thời gian trước khi Đỗ Phong vào kinh, lăn lộn trong dân gian
diễn võ ở quán trà kiếm ngân lượng đi học, cô chỉ cần phối hợp với Đỗ Phong,
lăn lộn mấy cái trên sân khấu quán trà là được. Trước khi lên sân khấu, chị thư
ký trường quay còn dặn dò thêm: Đừng quên là phải làm nổi bật sự anh minh thần
vũ của Đỗ Phong đấy.

An Tín khoác tấm da hổ lên, đeo đầu hổ, theo sách võ
từ góc sân khấu nhảy ra, lăn một vòng. Tiếng mõ, rồi trống đồng loạt vang lên,
Đỗ Phong nai nịt gọn gàng bước lên. An Tín kề miệng hổ lại gần, thấy cậu ta ở
góc sân khấu thủ thế kim kê độc lập(9), diễn cứ như thật, cười phì một cái, tứ
chi đã mềm nhũn từ bao giờ, nằm bò ra sân khấu.

(9) Gà đứng một chân, một thế võ.

“Cắt!” đạo diễn lại bước lên trước, lấy ống gõ đầu hổ:
“An Tín, phấn chấn lên chứ, quán trà này thuê một lần tận 10 vạn đấy!”

“Action!”, nhạc dạo lại vang lên, Đỗ Phong cầm giáo,
đột ngột xông thẳng tới, mặt cười gian xảo. An Tín nhìn thấy rõ nhất, chẳng
nghĩ ngợi gì, theo bản năng lăn sang bên, núp vào góc sân khấu. Đỗ Phong nhanh
chân đuổi theo, giáo đâm phầm phập không dứt, An Tín lăn qua lăn lại, từ trong
góc lăn ra đến trung tâm sân khấu, nhất quyết không để bị trúng đòn, kết quả là
không để anh hùng trẻ tuổi đánh chết “hổ”, hai người ẩu đả hồi lâu trong tiếng
nhạc ầm ĩ, An Tín không nghe thấy đạo diễn hô cắt, trong lòng thắc mắc, hay là
sửa kịch bản rồi, không ngờ xoạch một cái, không cẩn thận dính ngay một đòn của
Đỗ Phong.

An Tín nổi xung, đứng thẳng bốn chân, nhảy chồm về phía
Đỗ Phong. Đỗ Phong giật mình hoảng hốt, quay đầu, trốn chạy vuốt hổ.

Trường quay náo loạn cả lên, anh hùng đả hổ khí khái
hào hùng cắm đầu chạy đằng trước, con hổ lông vàng to tướng đuổi sát phía sau.

Nào mõ, nào trống binh binh boong boong hòa nhịp tưng
bừng náo nhiệt.

“Cắt! Cắt!” đạo diễn gào lên.

An Tín dừng lại, mới thấy người xem tự phát xúm đông
xúm đỏ dưới sân khâu đã bò ra cười nghiêng ngả.

Sau khi bị đạo diễn lên lớp một bài, cô nơm nớp lo sợ
mặc áo giáp xuất trận, phối hợp với Lôi Phong đả hổ. Trong lúc đó, họ bắt đầu
cuộc đọ sức, thân người không tránh khỏi ôm lấy nhau, ngã ra đất lăn qua lăn
lại. Đỗ Phong chặt đứt mất đuôi hổ của cô, cô nằm bò trên mặt đất, ánh mắt
thuận theo chậu hoa tươi, ghế ngồi trong quán trà nhìn sang, bỗng phát hiện một
gương mặt khôi ngô càng lúc càng gần.

Boss Dụ Hằng! An Tín giật mình, lật người nhảy vọt
lên. Đỗ Phong cũng không hiểu chuyện gì, đứng đực ra bên cạnh.

“Đang đánh hay như thế, sao lại dừng?” Đạo diễn nổi
gân xanh, hét tướng, “An Tín nhặt đuôi của cô lên, nối xong rồi tiếp tục đánh!
Chính Nam mau hóa trang thêm vào, khẩn trương nhập vai!”

“Đạo diễn, không phải là đuôi của tôi”. An Tín không
kìm được càu nhàu.

“Thế là đuôi của ai?” đạo diễn trợn mắt, “Chính Nam
chặt nó ra từ sau mông cô, thì nó là đuôi của cô!” Có người cười ồ, có người ủ
rũ, tóm lại là đều không tiếp lời.

“Cô An, sao cô lại ở đây?”, đang mắt to trừng mắt bé
với đạo diễn, An Tín chợt nghe thấy một giọng thân quen.

Quả nhiên là Dụ Hằng tới rồi!

Cô quệt mồ hôi, cười đáp: “Dụ tổng”, một mặt lén quay
sang lừ mắt với đạo diễn. Nhìn lại, xác nhận thêm lần nữa, thấy mặt Boss vẫn
phủ nguyên một lớp ánh sáng lạnh lùng, đứng dưới sân khấu, cách chừng ba phân.

An Tín cắn răng lần nữa, mím môi thì thầm với đạo
diễn: “Đạo diễn, giải thích một chút đi, sếp của chúng tôi không thích nhân
viên làm thêm việc bên ngoài…”, nhất là những lúc sắc mặt Boss trong không
vui vẻ gì lắm.

Đạo diễn phá lên cười, giơ tay ra: “Dụ tổng của Dực
Thần đúng không?”

Dụ Hằng gật đầu, đưa tay bắt tay ông, đạo diễn dưới
ánh mắt cầu cứu của An Tín, cười khà khà: “An Tín là con gái nuôi tôi, hôm nay
tôi gọi riêng nó tới nhờ sắm một vai, Dụ tổng chắc không trách nó đâu nhỉ?”

“Mũ của cô An đã dỡ rồi à, bệnh có phải là sắp khỏi
rồi không?” Boss vẫn nguyên nét mặt điềm tĩnh, lạnh nhạt hỏi: “Ngày mai có thể
đi làm chưa?”

An Tín vội vàng gật đầu. Hai người bên cạnh không nói
năng gì.

“Cần tôi đưa cô về không?”

An Tín lắc đầu. Giờ đang trong bộ dạng thế này,
cô nào dám.

“Vậy nghỉ sớm đi”. Sau cùng, Boss để lại bóng lưng xa
xăm, khoác vai một cô nàng đóng nguyên bộ hàng hiệu ONLY rời đi. Có điều sắc
mặt vẫn hơi nặng thì phải!

An Tín trơ mắt ra nhìn, thấy Boss dùng bóng lưng tuyệt
mỹ cẩn thận dè dặt ôm choàng lấy thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kia, cho tới khi
tầm mắt đột ngột xuất hiện một gương mặt kỳ dị, cười nhe răng: “An tiểu
bạch(10), lau đi”.

(10) Tiểu bạch: chỉ vai phản diện

An Tín bừng tỉnh quay đầu lại: “Lau cái gì”.

Nguyễn Chính Nam nâng gấu áo, lau miệng cho cô: “Xong
rồi”.

Tiếp sau đó, An Tín nhanh chóng phối hợp với Nguyễn
Chính Nam, để cậu ta đánh chết con hổ. Đạo diễn gọi mấy diễn viên chính và cô
cùng đi ăn đêm, nhét một xấp tiền dày vào trong túi, cô phờ phạc gật đầu.

Cả nhóm lái xe tới một tiệm đồ nướng có tiếng ở vịnh
Cửu Giang, trong lúc loạng choạng, nghe thư ký trường quay nói Nguyễn Chính Nam
sẽ lái xe tới sau, lại gật đầu lấy lệ. Thư ký trường quay thở dài, xoa xoa đầu
cô: “Khổ thân, cởi lốt hổ ra vẫn chưa hoàn hồn lại, bị đánh đến mụ cả người đi
rồi…”

Xà lách, thịt xiên, sườn sụn, nấm, váng đậu,… rất
nhanh bày kín cả bàn, tất cả mọi người đông đủ, ngồi vây quanh bàn, uống rượu
và thi hành tửu lệnh(11), vô cùng sôi nổi. An Tín lặng lẽ ăn mỳ, thỉnh thoảng
lại gắp một đũa đồ nướng trong đĩa. Đang xâu mỳ thì nghe có người nói: “Tối nay
mọi người đều phải vui hết mình, không say không về, ai không uống là không nể
mặt lão Hồ”. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy đạo diễn đang trừng mắt nhìn bốn phía.

(11) Tửu lệnh: một trò chơi giúp vui trên
bàn nhậu, thông thường là chỉ định một người làm lệnh quan, những người còn lại
nghe lệnh lần lượt đối đáp bằng thơ liên vận, đoán vật, đổi bài,… người làm
sai hoặc bị thua sẽ bị phạt uống rượu.

Mọi người nhao nhao hưởng ứng, nâng cốc tiếp tục chè
chén.

Bỗng đạo diễn đứng dậy, bước tới ngồi trước mặt cô:
“An Tín, nào, uống rượu”.

An Tín cầm miếng giấy gói kẹo, đậy cốc rượu trắng lại,
gõ một cái. “Hành tửu”, đạo diễn giơ tay ra, ra dấu thách thức.

An Tín nắm chặt tay, ngước mắt nhìn đại thúc.

“Người phiêu bạt trong giang hồ, sao có thể không
trúng đao, trái một đau, phải một đao, đao đao trúng ngay eo tiểu nhân…” hai
người cùng lúc hô lên, xòe tay ra.

Đạo diễn nhận thua, sảng khoái một hơi uống cạn. Uống
xong, rầm một tiếng, mềm nhũn dưới sàn. An Tín nhích chân sang bên, nhường chỗ,
rồi cũng uống cùng một chén.

“Người phiêu bạt trong giang hồ, dù sao cũng phải mang
đao, đao gì đây? Đao của tiểu lý phi đao. Vì sao phải mang đao? Bởi không cần
phải rút ra khỏi bao”. Một cậu lính cùng chiến hào xông lại, lôi An Tín cùng
thử tài, cũng bị cô hạ gục.

Hai người nằm thẳng cẳng dưới sàn.

Nữ thư ký trường quay ngồi vào ghế trống bên trái An
Tín, cũng giơ tay ra: “Búa”.

An Tín gật đầu, hai người cùng lúc gào đối: “Sấm trên
trời, sấm đánh sấm, búa dưới đất, búa đập búa, thế giới này ai xúi quẩy, ai có
chồng kẻ đó xúi quẩy, càng nhiều chồng càng xúi quẩy”, thư ký trường quay giơ
ra mười ngón tay, đối lại với mười lăm của An Tín, phì cười: “Tiểu muội thật là
dã man”.

An Tín tiếp tục cạn một chén. Giữ nguyên phong độ,
vững vàng đoán ba ván nữa. Lại uống thêm ba chén. Thư ký trường quay uống đến
liêu xiêu, vịn vào bàn cười ngây ngô: “Tôi không trụ nổi nữa rồi, ai giỏi thì
lên đi”.

Bên phải có người xắn tay áo, An Tín nhìn sang, thấy
Nguyễn Chính Nam cười: “Để tôi”.

An Tín chớp chớp mắt: “Chơi gì đây?”

“Ong mật”.

“Không được, thế thì kinh chết”.

“Gậy”.

“Được”.

An Tín cầm đũa lên, bắt đầu lách cách lạch cạch đấu
với Nguyễn Chính Nam: “Gậy gậy gậy gậy…” cuối cùng dừng lại, Nguyễn Chính Nam
hô “Trùng”, An Tín hô “Kê”, cậu ta bị phạt uống rượu, cô uống cùng. Lại hô
“Hổ”, An Tín lại xuất “Gậy”… Uống liền mười chén, Nguyễn Chính Nam ngây ra
nhìn, thần thái rã rời: “An Tín, cô từ hành tinh nào tới vậy, có thể quay về
không?”

An Tín phủi tay, đẩy gương mặt càng lúc càng áp sát
lại gần của cậu ta ra: “Nhóc con, tửu lượng có ngần ấy mà cũng định hạ gục chị
sao. Mọi người căn bản không biết, tôi lớn lên từ những chai bia của bố đấy”.
Lại gõ giấy gói kẹo đậy trên cốc thủy tinh bịch một cái, cô cầm cốc rượu trắng
nhìn thẳng nhân viên hóa trang còn đang ngắc ngư, cười lạnh: “Tôi đợi cậu lâu
lắm rồi đấy”. Trưng ra vẻ mặt nham hiểm, “Phí hóa trang thành tiểu Nhật Bản tôi
còn chưa tính sổ với cậu đấy!”

Nhân viên hóa trang ra sức lay Nguyễn Chính Nam:
“Người anh em, cậu nói với cô ấy à? Cậu bán đứng tôi sao?”

Nguyễn Chính Nam ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng: “Người
anh em, cậu chính là để đem bán mà”.

Nhân viên hóa trang nhìn cậu ta một cái, hét lên “Á”
một tiếng, chạy thục mạng ra ngoài.

Đưa mắt nhìn một lượt, cả bàn nhậu còn mỗi cô là tỉnh.
An Tín thanh toán tiền, quay lại lay từng người dậy, hỏi rõ địa chỉ nhà họ, rồi
người dìu người lôi người cõng, đưa họ ra taxi. Lúc tiễn thư ký trường quay còn
để lại một mảnh giấy, nhắc cô ngày mai đến lấy xe của đoàn phim. Người cuối
cùng, chính là cậu Nguyễn Chính Nam rắc rối kia, nghe nói lái cả con Audi R8
đến, cô nghĩ một lát, rồi quyết định thò tay vào túi áo cậu ta, lần tìm chìa
khóa xe. Nguyễn Chính Nam vặn vẹo người, cười khúc khích: “Nhột quá”. An Tín
túm chặt áo vest, tiếp tục sờ.

Nguyễn Chính Nam đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô cười,
xong lại ngoái đầu hét tướng: “Sàm sỡ nhé”. An Tín giật nảy mình, chìa khóa
cũng rơi xuống đất: “Tôi không có…”

Nguyễn Chính Nam cúi nghiêng mặt, tặng thêm nụ cười
hoa đào: “Sàm sỡ… nhưng chưa thành”. Rồi bịch một tiếng, đầu gục xuống mặt
bàn.

An Tín lay người cậu ta, không nhúc nhích. Mệt, mướt
mát mồ hôi, nghe thấy cậu ta nói mê mơ mơ hồ hồ: “… tôi cũng muốn được cõng”.
Nhìn kỹ gương mặt nghiêng nghiêng của cậu ta, lấy tay vỗ lấy vỗ để, vẫn chưa
tỉnh, cô nghiến răng, khom người cõng cậu ta lên.

Nguyễn Chính Nam chân dài tay dài lảo đảo thong xuống
hai bên vai trước, An Tín trầy trật lê bước về phía chỗ đậu xe, mồ hôi túa ra
như tắm, hai chân xoắn cả lại, cô hít một hơi, xốc lại người trên lưng, tiếp
tục cắn răng cố gắng. Mở cửa, đẩy cái thân hình đã rũ ra một đống kia vào
trong, mất cả bảy, tám phút đồng hồ.

“Này, anh trai cậu ở đâu hả?” An Tín cúi xuống, phát
bôm bốp một trận.

Nguyễn Chính Nam giơ tay chạm vào mặt cô, dò dẫm:
“Tiểu bạch, sao cô lại trắng thế này chứ?” Sau khi nhận một đấm, mới nhíu mày
báo một dãy địa chỉ loằng ngoằng.

An Tín xoay người lại, mở máy, nhả phanh, quay vô
lăng, cho xe rẽ ra đường. Đến con phố nhỏ đường giao cắt ngang dọc, hỏi: “Tiểu
tử thối, bên nào?”

Nguyễn Chính Nam từ ghế sau cố gắng ngóc dậy, nằm bò
ra lưng ghế sofa, mắt say lờ đờ: “Trái”. Xe rẽ trái, người đằng sau đã mất tăm
mất tích. An Tín lại hỏi: “Giờ thì sao?” Cái đầu say khướt lại một lần nữa trồi
lên từ ghế sau, he hé mắt: “Phải”. Xe quặt sang phải, Nguyễn Chính Nam kêu oai
oái, lại bị bật ra đuôi xe.

An Tín hỏi tổng cộng sáu lần rẽ, câu trả lời nhận được
được đều là “Trái phải trái, trái phải trái”, thành chữ S, cô tức tối xoay
người lại đập đấp lưng ghế: “Nguyễn Chính Nam, cậu giở trò chơi tôi hả?”

Người bị gọi tên miệng cười chúm chím hoa đào: “Tôi
buồn nôn”. An Tín vội vã dừng xe mở cửa, để cậu ta thò đầu ra ngoài nôn sạch
sẽ. Đợi cô liếc trái ngó phải cằm vòi nước ngoài vườn hoa của một nhà lên xối
rửa chỗ bẩn, cậu ta lại nằm bò ra với lấy nước, súc miệng ùng ục.

“Bẩn quá đi mất”. An Tín lấy khăn giấy giúp cậu lau
miệng.

Nguyễn Chính Nam cười ngô nghê: “Giống c…?”

An Tín ấn đầu cậu ta vào trong, chui vào xe lái đi.
Không ngờ người đằng sau vẫn chưa chịu yên phận, cười khùng khục: “Trong truyền
thuyết, đại tiện và tiểu tiện là anh em thân thiết, một hôm đại tiện băng qua
đường bị xe cán chết, tiểu tiện liền nói: tôi nhớ đại tiện quá đi mất …”

An Tín không hề cười, theo từng hàng từng hàng đèn
đường vụt qua trước mắt, gương mặt cô đón lấy luồng ánh sáng lúc tỏ lúc mờ,
trán nhăn tít trong gương chiếu hậu – cô biết Nguyễn Chính Nam đang pha trò làm
cô vui, nhưng cô không thể bỏ qua những gì nhìn thấy hôm nay.

“Loại đàn ông đó cô không yêu nổi đâu”.

Tiếng nói chợt vang lên sau lưng làm cô giật thót
mình, suýt thì lạc tay lái.

“Kẻ ngốc cũng nhìn ra là cô yêu anh ta, anh ta lại
không phản ứng gì, thế nên đừng có mù quáng thêm nữa”.

An Tín bán tín bán nghi quay đầu lại, thì thấy Nguyễn
Chính Nam nằm nghiêng trên ghế sau, lấy vạt áo phủ lên mắt.

“Cô thực xuất sắc hơn rất nhiều người, đợi đến lúc
người ta nhận ra giá trị của cô, có hối hận cũng không kịp”.

Trong im lìm, câu nói yếu ớt cuối cùng khiến An Tín
nhoẻn miệng cười: “Câu này bố tôi cũng hay nói lắm”. Xe tới nơi.

Nguyễn Hoành từ chung cư bước ra đón Nguyễn Chính Nam,
trước tiên nhìn một lượt trang phục của cô, rồi đỡ lấy cậu em trai, nụ cười
không giấu nổi vẻ sửng sốt: “Cô An hóa ra là thế này, trông dễ thương hơn nhiều
đấy. Cám ơn cô đã đưa Chính Nam về”.

Bởi vì hôm nay ăn mặc kiểu bình thường mà!

An Tín nhìn người đàn ông vận đồ thể thao thoải mái
trước mặt, đóng cửa xe cười cười, trao lại chìa khóa. Nguyễn Chính Nam phủ phục
trên vai Nguyễn Hoành khẽ ngọ ngoạy, đột nhiên giáng một cú tát lên má ông anh:
“Anh, không được nghe cô ấy”. Về phần Nguyễn Hoành, anh ta còn trắng trợn hơn,
một thụi đánh ngất cậu em, lôi vào trong: “Ngủ ngon nhé, cô An”.

An Tín sực tỉnh, giơ tay nện lên nóc xe: “Thảo nào mà
hôm trước gặp mặt anh ta tỏ ra điềm tĩnh thế, hóa ra là trong nhà có một cậu em
thế này!”

Trở về căn hộ nhà mẹ ở đường Tinh Tinh thì đã là mười
một giờ đêm, trong nhà tối om, chỉ có ánh trăng lờ mờ phản chiếu trên mảnh sân
khấu kiểu Hàn Quốc. An Tín lấy chìa khóa mở cửa, rón ra rón rén bước về phía
phòng ngủ. Đột nhiên trước mắt sáng lòa, mẹ lăm lăm gậy trong tay đứng trước
cửa phòng. Vẻ mặt lạnh lùng, bộ đồ ngủ vẫn đang bay phất phơ.

“Mẹ, mẹ, con mang ảnh có chữ ký về rồi này!” An Tín
vội vàng lôi tờ áp phích của Nguyễn Chính Nam ra, giơ lên trán.

“Con uống rượu đúng không?”, mẹ nhìn cô không chớp,
hét tướng, “Đã nói là không được uống rượu! Uống say rồi bị kẻ xấu bắt nạt thì
phải làm sao? Con không chịu nghe lời đúng không?”, vừa nói, vừa giơ gậy đuổi
theo.

An Tín chạy vòng quanh sofa: “Mẹ! Mẹ! Con biết mẹ quản
nghiêm rồi, lần sau con không dám nữa!”

Cây gậy cứ thế phang bình bịch không thôi: “Đã
uống rượu thì chớ, lại còn ướt như lột chuột nữa!”

An Tín nhảy tới cửa phòng ngủ của mình, nói: “Mẹ, là
chuột lột!” Tiếng Trung nói vẫn chưa chuẩn, toàn phải để cô chỉnh lại, làm cô
cũng suýt thành đứa dốt văn, nếu không thì lúc tối gặp Dụ đại nhân, sao cô
không thốt ra được câu nào? Cứ trơ mắt nhìn người ta ôm eo người đẹp đi mất, bỏ
lại cô mượn rượu giải sầu.

Nhưng càng uống cô lại càng sầu, mẹ thì chả thèm quan
tâm đến tâm trạng văn nhân thương xuân tiếc thu(12) chứa chan trong lòng cô,
chỉ chăm chăm túm lấy tóc cô, lôi cô ra khỏi phòng, nhằm mông mà tặng cho vài
gậy.

(12) Tâm trạng buồn bã do cảnh vật, mùa vụ
thay đổi

An Tín ôm mông nhảy khắp phòng: “Ui da ui da, mẹ ơi là
mẹ, mẹ không thể quan tâm đến tâm trạng con một chút hay sao? Ít nhất thì con
cũng vừa phải nếm trải chút đau thương mà!”. Đang nói thì ông An xông ra cứu
trợ, cô mới đóng được cửa phòng lại.

Mẹ không vào được, tạm thời thoát nạn. Ngoài cửa,
tiếng bố ngáp vọng vào: “Bà xã, con Tín mà uống say thì người gặp họa là cậu
trai kia mới đúng? Nó lợi hại thế, sao mà để bị thiệt được?”

An Tín dẩu môi: “Tửu lượng của con chẳng phải được bố
huấn luyện mà ra sao? Khi ấy có đứa nhỏ tên Đông Tử, cứ nhìn thấy mặt con đỏ
bừng là sợ chạy mất dép…”

An Tín tắm rửa xong xuôi, thực sự không còn lòng dạ
nào hoàn thành bức vẽ Dụ Hằng nữa, nằm lăn ra giường cho giải rượu. Tranh vẽ
“Người đẹp” mở toang bày ra trước mắt, Dụ Hằng trong sổ vẽ lặng im cùng cô,
trong tâm trí cô toàn là hình ảnh trông thấy hồi sớm: Dụ Hằng ôm eo người đẹp
rời đi, Dụ Hằng cẩn thận dẹp đường cho người đẹp, Dụ Hằng nghiêng đầu nhẹ nhàng
hỏi han…

Lại thêm vụ Trương Mỹ Nhã khoác tay anh hôm tuyên
truyền, những hình ảnh như thế cô đã nhìn đủ lắm rồi, lần nào cô cũng đứng sau
lưng người ta, nhìn anh từ từ hạ màn vở kịch lộng lẫy, duy chỉ không có chốn
dung thân cho cô.

Rốt cuộc là từ khi nào cô đã chìm đắm trong thứ tình cảm
này, người khác đều thốt lên kinh ngạc rằng tiểu nha đầu như cô mà cũng đầy bầu
tâm sự?

Trên thực tế, chỉ cần là chuyện liên quan đến Dụ Hằng,
cô đều không bao giờ quên.

Hai năm trước cô một thân một mình sang Hàn Quốc học,
không hiểu vì sao, cô không hề có cảm giác thân thuộc với đất nước của mẹ,
những lúc rảnh rỗi thích lật giở tập san tạp chí điện tử và báo khoa học kỹ
thuật mạng, coi đó là thú vui ngoài giờ học. Cô biết thi đấu thể thao điện tử
của Hàn Quốc cực kỳ lợi hại, luôn hy vọng Trung Quốc có thể vượt qua họ, đúng
lúc ấy, “Dực Thần” của Dụ Hằng lọt vào tầm ngắm của cô. Công ty Dực Thần để
quảng bá cho “Thiên Ngoại Phong Thần” mới khai thác, khích lệ game thủ mở tài
khoản, và cam kết trao giải thưởng lớn. Trong đánh giá so sánh tổng hợp trên mạng
năm ấy, game PhongThần này đúng là đã đánh bại game “Đột kích” đang hot nhất
bấy giờ của Hàn Quốc, chiếm lĩnh thành công ngôi vị công nghiệp điện tử mới nổi
số một Châu Á. Cô rất vui đăng ký tham gia thi đấu, dưới sựgiúp đỡ của sư phụ
King, cuối cùng cũng đánh bại Boss, trong lúc tâm huyết dâng trào bèn vẽ tấm
poster tuyên truyền chiến lược tấn công cuối cùng gửi cho Dực Thần, không ngờ
lại nhận được sự tán thành của Dực Thần.

Họ mời cô tốt nghiệp xong thì đến Dực Thần làm việc,
vừa hay bệnh nhớ nhà của cô ngày càng nặng, nhanh chóng đồng ý. Sếp tổng của
Dực Thần – Dụ Hằng là tấm gương chiêu hiền tài điển hình, gửi đếnmột bức điện
chào mừng chính thức, lần đầu tiên khiến cô nhớ tên anh. Tiếp sau này việc tìm
kiếm thông tin về anh thành lẽ đương nhiên, nhất là khinhìn thấy ảnh bán thân
của Dụ Hằng công bố trên mạng, rất đáng thất vọng là mặt cô lại đỏ bừng.

Tiểu nha đầu trong lúc bệnh nhớ nhà nghiêm trọng chưa
được chữa khỏi, lại mắc thêm bệnh yêu đơn phương. Về nước rồi, triệu chứng đó
lại càng trầm trọng thêm.

Hơn nghìn ngày đêm trằn trọc, không ai có thể cứu được
cô. Cô chìm đắm trong suy nghĩ miên man, suy tính thiệt hơn. Gần như tất cả
những việc mà các cô nàng ngốc nghếch làm cô đều làm qua: nghe ngóng sởthích
của anh, để ý trang phục của anh, đến cả những tờ báo, tạp chí anh quẳng đi
không ngó ngàng, cô cũng đều sung sướng thu gom lại… Lúc nghiêm trọng nhất,
cô còn vì trả lại cái ô anh đánh rơi mà dầm mưa chạy đuổi theo cả cây số…

Bố nói với cô: “Nha đầu ngốc, sao con lại ngốc như thế
chứ? Lẽ nào con là con chim non mới nở, trông thấy cậu ta đầu tiên nhận luôn là
mẹ rồi?”

Cô gái ngốc An Tín níu chặt tấm áo khoác ướt đầm, mắt
hoe đỏ không nói một lời, còn chiếc ô màu xanh đậm kia, được cô ôm trong lòng
không ướt tí nào.

Chứng kiến cô ngốc như thế ngoài bố ra, có lẽ không ai
tin được cô lại có thể lún vào sâu đến thế. Bố cũng đã từng nói: “An Tín à, con
như thế là mù quáng đấy có biết không? Nếu có một ngày con phát hiện ra Dụ Hằng
yêu người khác, thì con định đau lòng mà chết sao?”

Cô nói với ông rằng: “Trừ phi chính mắt con trông thấy
anh ấy có bạn gái rồi, nếu không con không kìm được…”

Đúng thế, không kìm được nhìn anh, không kìm được
thích anh. Bố lắc đầu, từ đó không khuyên cô nữa. Cô cũng cứ thế tự cổ vũ mình,
chờ đợi cái ngày cô có thể tỏ tình tới, mà chưa từng tính đến hậu quả.

Ba hôm trước bị Trương Mỹ Nhã phá hoại, không thể nói
với anh, chẳng phải vẫn còn hôm nay đó sao?

An Tín từ hồi ức tỉnh lại.

Bày ra bên tay vẫn là phác họa của Dụ Hằng, khẽ loạt
soạt trong gió đêm, còn cả điện thoại cừu vui vẻ im lìm. Cơn say đã bốc lên từ
lâu, trở qua trở lại không ngủ nổi, cô quả quyết dồn cả về phía gan, nhân có
hơi rượu rút điện thoại ra, tìm lại số của Dụ tổng gọi ba ngày trước, bấm gọi
luôn: “A lô, là Dụ Hằng đúng không?”

Gọi thẳng luôn tên, không đếm xỉa gì nữa!

Bên kia có vẻ ồn ào, một giọng trầm tĩnh đáp: “Cô An
tìm tôi?”

Là tiếng của Boss, hình như đang họp thường kỳ, mặc
kệ! Cô đầu mê óc lú hỏi thẳng luôn: “Anh có thích tôi không?”

Bên kia đầu tiên im ắng, một phút sau mới nghe Dụ Hằng
nói một câu: “Mọi người đợi chút, tôi nhận cuộc điện thoại”. An Tín thở phù
phù, nghe tiếng Boss đại nhân mở cửa rồi đóng lại, mới đáp: “Được rồi, chỗ này
là phòng chờ, cô có thể nói được rồi”.

“Anh có thích tôi không?” An Tín lấy hết dũng khí, hét
tướng, “Mỗi lần thấy anh ở cùng người đẹp, trong lòng tôi rất buồn!”

Boss Dụ Hằng không đáp lại.

“Tôi thích anh như thế, anh thích tôi một chút thì
chết hay sao?”, cô bắt đầu lăn trên giường, nhưng không sao ngăn được nước mắt
đầm đìa.

“An Tín, cô uống rượu đúng không?” giọng Dụ Hằng có
phần lắng xuống.

“Sao anh biết?”

“Thường ngày cô hễ nhìn thấy tôi là căng thẳng, nói
không quá ba câu”.

An Tín khóc òa: “Đó là vì anh toàn nghiêm mặt với tôi,
rất là đáng sợ, cứ như tôi làm sai chuyện gì ấy”.

Dụ Hằng ở đầu dây bên kia thở dài: “Đừng khóc nữa,
nghỉ sớm đi”.

An Tín nằm ngửa trên giường, chúi đầu xuống, nước mắt
lã chã rơi: “Bọn họ đều nói anh lạnh lùng cao quý, bảo tôi đừng có với cao, tôi
nghĩ cũng phải, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ cách xa anh một chút…”

Cuộc nói chuyện đột nhiên xuất hiện một khoảng lặng
ngắn ngủi. Cô âm thầm rơi lệ, nấc không thành tiếng, anh ở nơi cô không trông
thấy cũng vô cùng lịch sự, không ngắt cú điện thoại khó hiểu ấy.

Rất lâu sau, anh mới nói: “Ngủ sớm đi, nhớ uống một ly
sữa trước khi ngủ”.

Nghe thấy giọng nói vừa nhẹ vừa dịu dàng của anh, nước
mắt An Tín chảy như sông như suối, cô liều mạng giữ chặt cổ họng, cố gắng không
để phát ra tiếng nức nở, hỏi: “Dụ – Dụ Hằng – Anh thật sự – thật sự – không thể
thích – thích tôi – sao?”

Dụ Hằng bên kia lại lặng im một lúc, mới đáp lại một
câu: “An Tín, cô mau lớn đi nào”.

An Tín căn bản nghe không hiểu câu đó, nhưng mơ hồ
càng khiến cô khó chịu hơn cả lời từ chối. Cô nghẹn ngào: “Anh đang nói tôi ấu
trĩ phải không?

Thực ra tôi cũng đâu muốn thế. Còn nữa, hôm nay không
phải tôi cố ý đi làm thêm, cậu Nguyễn Chính Nam đó tôi cũng không cố ý gây
chuyện đâu”.

“Người đứng trên sân khấu hôm nay là Nguyễn Chính Nam
sao?” Dụ Hằng hỏi.

“Vâng, anh ta vào vai anh hùng đả hổ, tôi diễn vai con
hổ?”. An Tín líu hết cả lưỡi.

“Thế tại sao lại phải ôm nhau lăn qua lăn lại?”, giọng
điệu anh trở nên không được ổn lắm.

An Tín sốt ruột trả lời: “Bọn tôi có ôm nhau đâu
chứ…”

“An Tín”. Dụ Hằng bỗng lên giọng một chút, ngắt lời
cô. Trong lúc cô nín thở tưởng rằng anh sẽ nói gì đó, anh chỉ lấy lại hơi thở
rất nhẹ, còn cả hai chữ cuối cùng: “Ngủ ngon”.

An Tín bị động cúp điện thoại. Cô nằm trên giường,
càng khóc tợn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.