Có những cuộc gặp gỡ, vốn đã là định mệnh trong đời người.
Hàn Viễn nếu không đội lốt Mạc Phong đã không gặp Thương Vũ. Tưởng là chỉ là một đoạn duyên phận ngắn ngủi, đâu ngờ lại kéo dài quá lâu.
Trong mắt Hàn Viễn…..Nếu Thương Phi là ngọn lửa thì Thương Vũ như một lạch nước đang chảy. Nhỏ bé, âm thầm, bền bỉ, che giấu bên dưới là những đợt sóng ngầm.
Kể từ khi đến đây hắn đã nhìn thấy điều ấy. Không hẳn là lạnh nhạt nhưng mới mười mấy tuổi đã phải học che giấu cảm xúc của bản thân. Cậu ta chỉ có thể âm thầm mà sống, âm thầm che đi tham vọng, mong những kẻ bên cạnh trong một giây phút nào đó sẽ lơi tâm.
Con hổ thoát khỏi phòng bị thì thật đáng sợ. Nó sẽ rất nhanh chạy sâu vào rừng thẳm, nhanh chóng tiêu diệt các đối thủ để giành lấy ngôi vị cho mình.
Hàn Viễn không quan tâm đến thế giới phức tạp đó. Hắn chỉ định trả thù, sau đó sẽ trở về với kiếp sống lang bạt. Thế mà giờ đây lại vương lại vấn, lại nghe lòng nhói lên từng cơn đau buốt. Lâm Nghi – một giấc mộng….Vậy mà cứ nhớ mãi khôn nguôi.
Mùi hương tóc của nàng… Nụ cười ngọt ngào của nàng. Chút ửng hồng trên má khi nàng nhìn hắn. Và một sự thật cay nghiệt khác. Lâm Nghi sẽ trở thành vương phi của Thái tử. Vốn biết là thứ mình không nên động đến nhưng lòng không quên được, vẫn nhớ, vẫn trông….
– Mạc đại ca!
Thương Vũ lên tiếng gọi. Hàn Viễn quay lại, vẫn không cúi đầu, chỉ nhẹ nhàng:
– Điện hạ…
– Ừ. Cùng ta đi dạo một chút đi!
…Con Hắc mã phăng phăng đi về phía trước… Thương Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi rạp mình trên lưng ngựa. Đằng sau, Mạc Phong vẫn kề sát không rời dù con ngựa hắn cưỡi khá bình thường, khó lòng sánh nổi với Hắc mã Quốc Niên – vốn là con ngựa được xưng thần trong truyền thuyết:
– Cảnh thật đẹp. Có phải không Mạc đại ca?
Non nước hùng vĩ… Thế nhưng tất cả đều không hoàn toàn thuộc về Thương Quốc. Đất nước này chỉ là tiểu quốc, luôn phải luồn cúi, luôn phải chịu nhún nhường trước đại quốc. Người dân Thương Quốc đã quen với chuyện đó. Nhưng Thương Vũ thì không… Hắn phải bảo vệ tỷ tỷ. Là công chúa của một phu nhân nhỏ nhoi sinh ra cũng không có địa vị gì vững chắc. Rồi tỷ tỷ sẽ trở thành món hàng trao đổi, phải lấy những kẻ trăm thê ngàn thiếp, cả cuộc đời vùi mình vào chốn tối tăm.
Kiếm khí từ sau phóng tới. Mạc Phong không đổi sắc, tay trong phút chốc đã chộp được lưỡi kiếm nhắm thẳng vào mình.
– Điện hạ… Khi vung kiếm phải mạnh tay hơn. Lúc nãy điện hạ vẫn còn chần chừ…
Khi trở thành một sát thủ, Hàn Viễn đã học được điều ấy. Đó là bài học giá trị của sinh tồn. Chiến trường tên bay lửa đạn cái chết kề cận trong gang tấc. Hắn cũng đã định dùng đến cách “kim thuyền thoát xác” tạo nên cái chết giả cho mình và kết thúc cho Mạc Phong. Trở lại giang hồ, bỏ qua những phiền lụy trong mấy tháng gần đây, làm lại một Hàn Viễn vô tình, vô cảm.
Có được không?
– Điện hạ….
Tiếng gọi cắt đứt luồng suy nghĩ. Đằng xa là Thẩm Liệt đang phi ngựa tới, trên tay cầm một bức thư.
– Tham kiến điện hạ…
– Miễn lễ!
– Bẩm điện hạ – Hắn quay sang phía Mạc Phong- Phía Lâm tướng quân cho người mang mật hàm đến. 10 ngày nữa, tiểu thư của Lâm tướng quân sẽ xuất giá, Lâm tướng quân muốn xin phép điện hạ cho Mạc tướng quân theo hộ vệ.
Tay Hàn Viễn run lên…Hắn và Lâm Nghi…chưa một lời hẹn ước. Nhưng tiễn nàng đi làm vợ một người đàn ông khác. Hắn có làm được hay không?
Không tiễn…Sẽ có những đêm dài phiền lụy. Hàn Viễn làm sao yên ổn được với an toàn của Lâm Nghi. Nghe nói nàng phải đến nơi thái tử đang trấn nhậm. Trên đường biết đâu sẽ có những mối nguy.
Cuộc đời luôn có những khoảnh khắc phải quyết định. Dù quyết định ấy thật đau lòng.
Bất giác, Thương Vũ lên tiếng:
– Ngươi hãy mời sứ giả vào dịch đình nghỉ tạm. Nói với hắn là Mạc tướng quân không được khỏe. Rồi ta sẽ thu xếp sau…
– Dạ…
Hàn Viễn nhìn Thương Vũ. Đó vẫn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng ánh mắt của hắn, sắc bén chẳng khác chim ưng:
– Chúng ta về thôi Mạc đại ca. Mọi chuyện tùy huynh quyết định. Về hay ở là chuyện của huynh.
“Về hay ở là chuyện của huynh.”
Lâu lắm rồi mà Hàn Viễn vẫn nhớ hoài câu nói đó… Cũng vì vậy mà hắn quyết định gắn cả đời mình vào Thương Vũ, làm bầy tôi trong bóng tối của người.
– Tướng công…
Lâm Nghi mang theo chung trà sâm vào thư phòng. Cái thai đang trong những ngày cuối cùng nên nàng có vẻ nặng nề. Tuy vậy nụ cười lại vô cùng rạng rỡ. Hàn Viễn ôm lấy nương tử… Đáng giá… Vô cùng đáng giá. Có được ngày hôm nay, những chuyện đau đớn trước đây như mây như gió, vốn cũng không cần phải nhớ làm gì.
– Chàng đang nghĩ gì vậy, tướng công?
– Không có gì đâu nương tử, chỉ là chút chuyện cũ mà thôi.
Chút chuyện cũ… Đôi mày thanh tú của Lâm Nghi hơi chau lại. Có rất nhiều chuyện cũ, cả hai không cùng nhau trải qua. Nàng muốn biết, nhưng lại sợ động lại vết thương trong lòng Hàn Viễn. Có những chuyện không biết vẫn tốt hơn.
Những vết thương ngang dọc chi chít trên người chàng, bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Nghi đã từng chạm đến. Đàn ông xem đó là điều tự hào nhưng đối với nữ nhân của họ, lại là một loại đau lòng, đau đến thấu xương:
– Tướng công!
– Hửm?
– Đêm nay chàng đừng xem công văn nữa. Về ngủ sớm với thiếp đi. Thiếp muốn nằm cạnh bên chàng…
Vòng ngực của Hàn Viễn ấm quá. Lâm Nghi vùi mặt vào trong đó. Cảm giác hạnh phúc đang vây lấy cả hai người.
Ở một góc nào đó của triều đình, Vũ đế đang phê tấu chương. Đến tấu chương đóng dấu “Bình”của Hàn Viễn, ngọn bút hơi dừng lại. Người của sương gió, rồi cũng đến lúc muốn trở về với gió sương.
Một chữ “Chuẩn tấu” đỏ chót. Hàn Viễn đã làm tròn trách nhiệm. Còn Thương Vũ ? Hắn đã là Vũ đế, có lẽ trách nhiệm là thứ phải gắn bó cả cuộc đời này.