Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 56: Ngày giao thừa



Hôm sau, tôi đã đỡ sốt, tôi quay về ký túc xá và tiếp tục đi làm thêm. Chỉ chớp mắt đã đến cuối năm, tối ngày hai mươi chín tôi về nhà ngủ một giấc thật đã. Sáng sớm ngày ba mươi mốt, tôi bị tiếng heo kêu làm cho tỉnh giấc, vội vàng mặc quần áo rồi chạy ra khỏi phòng, bất ngờ trước cảnh bác sĩ Võ dắt heo về nhà. Lúc này, bác sĩ Võ đang đeo một chiếc nơ bướm màu hồng nhạt cho nó, vừa sửa soạn cho nó vừa nói: “Trư muội muội à, anh sửa soạn cho em đẹp như vậy rồi mới giết, cũng coi như không có lỗi với em nhỉ!”

Trương Văn cũng vui vẻ nhào vào trang điểm mặt con heo. Cảnh tượng ấy làm tôi không khỏi liên tưởng đến cuộc thi Anh văn cấp bốn ngày đó, trên mặt lập tức hiện lên vô số vạch đen.

“Anh cả, anh tìm con heo này ở đâu vậy ?” Nhìn chú heo đáng yêu quá, tôi nhịn không được liền nhảy lên ôm chầm lấy lưng nó.

“Con heo này thật khiến cho người ta hâm mộ !” Bác sĩ Võ cười nói, “Trước đây anh có cứu một bệnh nhân, người ta đem từ quê lên biếu đấy.”

Bác sĩ Võ bắt đầu mài dao, chẳng biết anh lấy ở đâu ra một con dao vừa to vừa sắc. Mài xong, anh cầm dao đứng tạo dáng, hỏi tôi : “Trông có giống đại hiệp không ?” Dáng vẻ của anh làm tôi phì cười.

Lúc bác sĩ Võ chuẩn bị giết heo còn kêu Vũ Đạo tới bên cạnh thổi kèn đưa ma. Bác sĩ Võ cầm dao giơ lên cao, nói với vẻ luyến tiếc: “Con heo mẹ đẹp như thế này, mình thật không nỡ ra tay, xem ra sau này chỉ nên nhận heo đực thôi.”

Lời còn chưa dứt, dao đã đâm xuyên qua cổ họng con heo, anh ta ra tay cực kỳ chính xác. Máu vừa tuôn ra liền được bác sĩ Võ dùng thau hứng trọn, anh hưng phấn đến nỗi miệng không khép lại được, xem ra việc này làm anh cực kỳ thích thú đây.

Sau khi hứng được hơn nửa chậu huyết, bác sĩ Võ vừa huýt sáo vừa cắt móng heo. Trời ạ, giết heo mà cũng chơi được ! Sau khi cắt móng xong, bác sĩ Võ khoét một lỗ trên bàn chân nhỏ của con heo, nhét vài thứ linh tinh vào cổ họng nó rồi bắt Trương Văn hà hơi cho nó !

Lúc này Vũ Đạo đã chuẩn bị xong một cái thau to, anh đang nấu nước nóng. Heo được hà hơi xong, Vũ Đạo đem nó nhúng vào nước sôi cho sạch lông rồi giao cho bác sĩ Võ chặt. Vẻ mặt bác sĩ Võ lạnh te, lại còn cố ý dùng lưỡi liếm liếm môi, sau đó chặt đầu và các chân một cách thô bạo. Ba người bọn tôi đều híp mắt lại, không chịu nổi khi nhìn trực tiếp, đồng loạt bước lùi về phía sau. May mà bác sĩ Võ không đi làm nghề giết heo, nếu không, chắc chẳng ai dám mua thịt heo. Mới chỉ làm bác sĩ thôi mà đã khủng bố thế này rồi, thật không thể tưởng tượng được là anh đã từng cứu người ! Haiz, đúng là nông dân chất phác!

Buổi chiều, bác sĩ Võ dẫn tôi đi cắt tóc. Trong tiệm có có rất nhiều người đang ngồi chờ, thế nhưng vừa thấy bác sĩ Võ, ông chủ liền bảo thợ cắt tóc ngưng làm cho khách hàng, ưu tiên làm cho chúng tôi trước, đích thân ông chủ cắt tóc cho bác sĩ Võ. Lúc thợ làm đầu sấy tóc cho tôi, tôi lén hỏi vì sao bác sĩ Võ được đối đãi đặc biệt như vậy, người thợ cười xấu hổ nói nếu để bác sĩ Võ chờ đợi sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất là nhanh chóng tiếp đón anh rồi nhanh chóng tống anh đi. Haiz, thế giới này đã phải chào thua biến thái! Tiêu chuẩn phụ nữ là trên hết giờ phải đổi thành biến thái là trên hết rồi!

Theo yêu cầu của bác sĩ Võ, thợ làm đầu hứa sẽ biến tôi thành một nữ sinh đáng yêu với những lọn tóc xoăn. Nhìn đầu mình sau khi sấy tóc xong, tôi cho rằng đáng yêu thì không có nhưng kinh khủng lại có thừa, trông chẳng giống kiểu tóc của công chúa mà vô cùng giống công chúa chó ! Nhưng bác sĩ Võ lại nói rằng rất đẹp, chỉ cần thêm chiếc mũi cao nữa là hoàn hảo. Trên đường về nhà, thấy lỗ tai vô cùng ngứa, lại thấy có người đang dắt công chúa chó đi dạo, tôi vội chạy đến kéo cái tai của nó lên nhìn, sau khi bỏ cái tai của nó xuống, tôi không còn ngứa nữa !

Về đến nhà, chúng tôi cùng nhau làm sủi cảo. Sủi cảo của bác sĩ Võ làm toàn những hình thù quái dị, thật giống tính cách của anh. Trương Văn làm khéo nhất, vừa nhanh vừa đẹp. Vũ Đạo gói cũng khá tốt nhưng không thể để đứng được, toàn bộ đều nằm. Tôi là lính mới, lần đầu tiên gói sủi cảo, may mà đứng được, bác sĩ Võ thấy vậy liền la to : “Sủi cảo của Tiểu Dung gói có thể đứng được, sau này có thể quản lý gia đình đây!”

Nói xong lại nhướng mày khiêu khích Vũ Đạo nhưng Vũ Đạo không thèm để ý đến. Trên mỗi cái sủi cảo do tôi gói, bác sĩ Võ dán lên một hạt mè, nói là làm ký hiệu xem lát nữa ai ăn trúng sủi cảo tôi làm. Tốc độ gói sủi cảo của Vũ Đạo bắt đầu chậm lại, anh âm thầm nhìn kỹ cách Trương Văn gói, sau đó sủi cảo anh gói đều đứng thẳng. Người này đúng là háo thắng mà!

Bữa cơm tối ăn vô cùng vui vẻ, mẹ Võ cười không dứt. Lúc ăn sủi cảo, Vũ Đạo và bác sĩ Võ ăn thật chậm, đang ăn chợt nghe bác sĩ Võ hô : “Hạt mè !” Bác sĩ Võ chưa kịp gắp đã bị Vũ Đạo nhanh chóng cướp lấy miếng sủi cảo, bác sĩ Võ tỏ vẻ cực kỳ thất vọng nhưng miệng lại nở một nụ cười khó hiểu, Vũ Đạo cũng đáp trả anh với dáng vẻ tươi cười kỳ quái.

Ăn cơm xong, chúng tôi ngồi lại với nhau để Trương Văn vẽ bức tranh gia đình, tất nhiên là Trương Văn phải tự tưởng tượng mặt mình để vẽ vào rồi. Vẽ tranh xong cũng không còn sớm, bác sĩ Võ, Vũ Đạo và tôi cùng nhau xuống lầu đốt pháo hoa, còn Trương Văn đỡ mẹ Võ lên sân thượng xem.

Năm nay bác sĩ Võ mua rất nhiều pháo hoa. Chúng tôi chơi rất thoải mái, quên cả thời gian. Dần dần, mũi và hai tai tôi đỏ ửng vì lạnh cóng. Vũ Đạo nắm tay tôi để sưởi ấm, nhưng tay anh cũng lạnh chẳng kém gì tôi, anh do dự một lúc rồi túm tay tôi nhét vào trong áo khoác của mình, áp lên ngực. Cách một lớp quần áo, tôi có thể cảm nhận rõ nhịp tim của anh, tôi vội rụt tay lại nhưng Vũ Đạo nắm chặt cổ tay tôi, ép tay tôi lên ngực anh. Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, anh cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt giao nhau, trái tim cũng dần dần hòa chung nhịp đập. Lúc này Trương Văn chạy xuống dưới lầu, lớn tiếng thông báo: “Sắp mười hai giờ rồi, bắt đầu đếm ngược!”

Vũ Đạo khẽ chạm vào chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh của tôi, chậm rãi cúi xuống, đặt một nụ hôn thật sâu lên mũi tôi, lúc bờ môi anh rời đi, nhẹ nhàng lướt qua môi tôi làm khuôn mặt tôi bỗng chốc đỏ ửng. Vũ Đạo đưa tay nâng mặt tôi, sâu trong ánh mắt đang chăm chú nhìn tôi có ngọn lửa đang nhảy nhót, giọng nói khàn khàn vang lên: “Năm mới hạnh phúc!”

Tâm trí tôi vẫn còn mơ hồ vì sự việc xảy ra đột ngột nên không hề có chút phản ứng nào khi anh nói vậy. Vũ Đạo lại nói thêm một câu: “Đây là thói quen của nhà chúng ta, là lời chúc phúc cho năm mới.”

Bác sĩ Võ nghe vậy cũng tiến đến, anh túm lấy tôi, ôm khuôn mặt tôi, đặt một nụ hôn thật mạnh lên mặt, lại còn liếm liếm, “Thói quen mới của nhà chúng ta thật là tuyệt vời!”

Anh chép chép miệng, xúc động nói: “Cái hôn này quả thật rất khác biệt đấy!” Khiến tôi nghe xong không khỏi có cảm giác chán ghét. Bác sĩ Võ lại quay sang châm chọc Vũ Đạo: “Không biết là cậu được lợi hay là chịu thiệt nhỉ?”

Bác sĩ Võ gọi Trương Văn qua, bảo Trương Văn nhanh chóng dâng tặng tôi nụ hôn chúc phúc. Trương Văn sửng sốt nửa ngày, không có phản ứng, sau cùng tôi đành chủ động tiến đến hôn lên mặt Trương Văn, nhớ lại sinh nhật ngày đó, tôi nghiêm túc nói: “Chúc anh ba sang năm mới mọi chuyện đều được như ý!”

Trương Văn giật mình, vuốt vuốt mặt, buồn bực hỏi bác sĩ Võ: “Cái thói quen mới gì vậy chứ?” Bác sĩ Võ đấm vào ngực anh ta một cái, lầm bầm mắng : “Thằng nhóc thối này!” Cùng lúc đó, Vũ Đạo cũng dùng ra sức vỗ mạnh lên vai Trương Văn, Trương Văn kêu lên một tiếng, ngã xuống đất.

Quay vào trong nhà, mẹ Võ thấy mặt tôi đỏ bừng, xót xa trách: “Nhìn con kìa ! Đã lạnh cóng thành như vậy rồi!” Tôi cởi áo khoác ngồi xuống sô pha, mẹ Võ liền cầm tay tôi ủ ấm, Vũ Đạo cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa hai tay ra sau xoa xoa tai cho tôi. Bác sĩ Võ thấy vậy, anh bảo : “Tiểu Dung, em chờ một chút nhé!” Một lúc sau, bác sĩ Võ quay lại, anh lấy mấy sấy ra khoe tôi rồi chỉnh ở nhiệt độ cao, một luồng hơi nóng phủ khắp mặt tôi, vừa thổi vừa hỏi : “Đã thấy ấm hơn chưa ?”

Tôi gật đầu, “Anh cả, giảm xuống mức nhỏ nhất được không ? Anh ngửi thử xem, có mùi khét rồi kìa!”

Một lúc sau, mẹ Võ đi ngủ, bác sĩ Võ đề nghị: “Bốn người chúng ta chơi mạt chược thông đêm đi, năm nay vừa vặn đủ tay.”

“Cũng được, giờ mà đi ngủ thì mất đi không khí đón năm mới.” Hiếm khi thấy Vũ Đạo ủng hộ bác sĩ Võ như vậy. Hai người đứng đầu đã thống nhất như thế, tôi và Trương Văn đương nhiên cũng không phản đối. Bọn họ đặt rất nhiều, tôi có chút ngượng ngùng, vì vậy phải nói trước : “Em chỉ có bốn trăm đồng thôi, thua hết là nghỉ đấy!”

Vũ Đạo bảo : “Nếu quá bốn trăm đồng, anh trả thay em! Nhưng mà anh và em đánh cược riêng.” Vũ Đạo ra hiệu cho tôi đưa tai lại gần, tôi làm theo, chỉ thấy Vũ Đạo thì thầm : “Thua, anh muốn được em chúc mừng năm mới giống như Trương Văn!”

Khuôn mặt tôi hơi đỏ, bác sĩ Võ híp mắt quan sát nét mặt tôi, khóe miệng hơi nhếch lên, điệu bộ như muốn nói anh đây biết hết rồi nhé. Bác sĩ Võ ngồi ở nhà trên, Vũ Đạo và tôi ngồi đối diện nhau còn Trương Văn ngồi ở nhà dưới. Lúc đầu, tôi không biết đến Hồ là gì, sau đó tôi tìm được cách chơi, càng đánh càng thuận lợi, muốn gì được đó, thậm chí còn Hồ được vài lần. Tôi vui không thể tả, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi không cần đi làm thêm cũng có đủ tiền để mua quần áo đền cho Vũ Đạo rồi. Chơi được hai vòng, ngoại trừ tôi thắng lớn, hai nhà Vũ Đạo và bác sĩ Võ đều thua đậm, còn Trương Văn cũng thắng được một ít. Đến lúc thảy xúc xắc xem ai phải đổi chỗ, may là vị trí không bị thay đổi. Vũ Đạo liếc mắt, cười dịu dàng với bác sĩ Võ, đề nghị tôi và Trương Văn đổi chỗ cho nhau. Trương Văn nghĩ tôi làm nhà trên sẽ dễ dàng Hồ bài nên không đồng ý. Vũ Đạo làm động tác nặn bài, dụ dỗ anh: “Anh sẽ đền ơn cậu!”

Trương Văn cười ngầm hiểu, đổi chỗ cho tôi. Trương Văn liền trở thành nhà trên, Vũ Đạo làm nhà dưới, bác sĩ Võ đối diện với tôi. Sau khi đổi chỗ, vận may của tôi cũng bay mất, chơi xong hai vòng mà không được một lần Hồ, chỉ thấy Vũ Đạo và bác sĩ Võ liên tục đảo bài. Trương Văn sắp thua hết mà tôi cũng chẳng khá hơn chút nào. Bác sĩ Võ thấy tôi đau lòng đếm số tiền còn dư, anh hỏi: “Tiểu Dung, đến lúc khai giảng em đã kiếm đủ tiền chưa?” Miệng bác sĩ Võ thì hỏi tôi nhưng ánh mắt lại lén liếc nhìn Vũ Đạo. “Cộng thêm tiền tiết kiệm của em chắc cũng tạm đủ! Chỉ mong hôm nay đừng thua hết tiền tiết kiệm của em!”

Hai vòng sau, bài của tôi tốt hơn rất nhiều, tôi thắng toàn bộ. Có vẻ như Vũ Đạo và bác sĩ Võ không đau lòng về số tiền mình thua, còn Trương Văn thì hằm hằm nhìn hai người bọn họ, làm như là bọn họ bắt tay nhau đưa bài cho tôi không bằng. Tổng kết lại, tôi thắng được một ít, Vũ Đạo và bác sĩ Võ thua tôi một ít, Trương Văn thua rất nhiều.

Vừa kết thúc, Trương Văn liền kéo Vũ Đạo, tay làm động tác vê tiền, “Anh định đền ơn thế nào?” Vũ Đạo a một tiếng, vung tay đấm tới. Thì ra “đền ơn” là “hành hung” à, Vũ Đạo cực kỳ thích chơi trò chơi này!

Lúc này đã gần rạng sáng, suốt một đêm thức trắng, mí mắt tôi giờ không nhấc lên nổi, Vũ Đạo đến gõ cửa phòng, hỏi tôi: “Chúng ta đánh cược với nhau, em còn chưa thực hiện cam kết thì phải?”

“Không phải em thắng sao?”

“Đúng vậy, nhưng anh nói là ‘Thua, anh muốn được em chúc mừng năm mới giống như Trương Văn!’, từ được bỏ bớt chính là ‘anh’” Tôi ngất, anh không nói chủ ngữ, dù ai thua, đều phải chúc phúc anh à! Đồ cầm thú xảo quyệt!

Vũ Đạo lấy tay chỉ chỉ vào mặt mình, ý bảo tôi hôn lên đó. Tôi không thể hôn Vũ Đạo một cách tự nhiên như hôn Trương Văn, cứ nhìn gương mặt anh mà không biết phải làm sau. Vũ Đạo thấy thế, nói : “Vậy em tặng anh một lời chúc cũng được.”

“Em chúc … Anh mỗi ngày đều được hạnh phúc, còn có … Em bên cạnh!” Tôi nói một hơi rồi hôn nhanh lên mặt Vũ Đạo. Vũ Đạo kinh ngạc một lúc, ánh mắt dần dần trong veo, anh chậm rãi nắm tay tôi, nhẹ nhàng cắn lên ngón trỏ, rồi rời khỏi phòng.

Cảm giác buồn bực của ngày sinh nhật tựa như một giấc mộng đã trôi xa từ lâu, tất cả lại quay về như trước đây, có lẽ còn hòa hợp hơn lúc trước. Tôi chắp tay trước ngực, thành kính cầu xin ông trời, mong mỗi ngày đều được cùng Vũ Đạo chia sẻ hạnh phúc, cho dù chỉ là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.