Ngày hôm sau, tôi gặp bác sĩ Võ. Anh chỉ vào cài áo trên người tôi, đầy hứng thú hỏi: “Ai tặng em đồ cài áo đó? Đẹp quá!”
“Đẹp không!” Tôi nói, “Quà ông già Nô-en tặng đấy!”
Bác sĩ Võ cười ái muội, “Hôm qua em ra ngoài chơi với thằng thứ à?”
“Dạ, còn gặp anh ba với Lý Mỹ Tịnh nữa.” Nhớ tới hôm qua, lòng tôi liền vui vẻ, “Anh cả, hôm qua anh đi đâu chơi vậy?”
“Ngày hôm qua là đêm Nô-en, cũng chính là đêm “đẻ trứng”, dĩ nhiên là anh ăn mừng cùng mẹ rồi, cảm ơn mẹ vì đã sinh ra mấy người chúng ta!” Không phải chứ, Võ mẹ cũng đâu phải là con gà mái già? Nhưng mà lời bác sĩ Võ nói cũng có lý, vì vậy tôi có chút hổ thẹn nói: “Lần sau em sẽ ở nhà với mẹ!” Bác sĩ Võ cười, “Ngày hôm qua thằng thứ tặng quà cho em rồi à?”
(Đêm sinh đản: Đêm Noel trong tiếng trung là ‘Shèngdàn yè’, đồng âm với Shēng dàn yè, nghĩa là đêm đẻ trứng)
“Quà tặng ạ?” Tôi suy nghĩ lại, “Anh ấy tự pha cho em một ly rượu rất đẹp, còn đàn cho em một khúc dương cầm nữa.”
“Rượu? Tên là gì?”
“Em quên hỏi rồi! Nhưng mà uống rất ngọt.”
“Secret lover à?” vẻ mặt bác sĩ Võ có chút kinh ngạc, trầm tư một lát lại hỏi: “Thế nó đàn bài gì?”
“Giai điệu nghe quen lắm, chính là bài mà chơi nhạc cũng biết ấy, nhưng mà em không biết tên! Anh biết mà, em chẳng hiểu gì về âm nhạc hết!” Tôi có chút ảo não về bản thân mình, “Nhưng em nhớ được giai điệu của nó.” Tôi hừ một đoạn ngắn cho bác sĩ Võ nghe, sau đó hỏi anh: “Anh biết tên của bài đó không?”
Bác sĩ Võ mỉm cười sờ sờ đầu của tôi, “For Elise” Sau đó đăm chiêu rời đi.
(*For Elise: hay còn được gọi là bản thư tình gửi Elise của Beethoven)
Rượu đó gọi là Secret Lover ư? Vì sao Vũ Đạo lại pha chế loại rượu đó cho tôi chứ? Lẽ nào tôi không phải là người đơn phương? Anh cũng xem tôi như người yêu cấm kỵ của mình? Có thể sao? Ngay cả chính tôi cũng không dám tin. Mấy ngày liền, khúc nhạc đó cứ quanh đi quẩn lại trong đầu tôi.
Sau kỳ thi cấp bốn, phương pháp phụ đạo của Vũ Đạo thay đổi, anh nói đối với cuộc thi, mục tiêu của tôi không phải là điểm cao mà là để có thể hơn mấy bạn học kém nhất là được. Cũng giống như lúc gặp phải một con cọp, để bảo vệ mình, bạn chỉ cần chạy nhanh hơn đứa còn lại là được.
Ở trường học, luôn có bạn hỏi tôi Vũ Đạo là có tiết lộ chút gì về đề thi hay không, tôi không biết trong nội dung ôn tập có đề thi hay không, nghĩ lại cảm thấy có chút không công bằng, vì vậy liền đem những đề bài Vũ Đạo ôn tập cho tôi báo hết cho những bạn học khác.
Cứ như vậy, đến buổi sáng ngày thi, bởi vì được Vũ Đạo ôn tập đặc biệt, tôi hiểu được khá nhiều, không lo về điều gì, chỉ sợ thời gian không đủ thôi. Bác sĩ Võ giúp tôi yên tâm, anh nghiêm trang nói: “Thời gian giống như khe ngực của đàn ông, bóp thế chứ bóp nữa, lúc nào cũng còn!”
“Không phải là khe ngực của phụ nữ sao? Sao lại sửa thành đàn ông rồi?”
“…”
Lúc phát đề thi ra, tôi phát hiện không có một đề bài nào giống với bài tập mà Vũ Đạo ôn cho mình, may là bình thường Vũ Đạo luôn bắt tôi hiểu định lý và phương pháp là chủ yếu, vì vậy lúc làm bài tôi cũng không cảm thấy quá khó. Lúc tiếng chuông vang lên, nhìn thái độ chung của đại bộ phận sinh viên, xem ra bọn họ cũng làm không tốt. Quả nhiên, Vũ Đạo vừa đi, tôi đã bị đám bạn vây quanh, mọi người nháo lên chỉ trích tôi vì tình báo sai, tôi có miệng nhưng lại khó mà giải thích. Lúc này Giả Họa lại đứng ra giải vây giúp tôi: “Mượn Vưu Dung để loan truyền phạm vi đề thi giả… đến những người muốn đi đường tắt, rất giống với tác phong của Vũ Đạo đó.” Giả Họa rất có uy tín đối với các bạn học, chỉ cần một câu nói của cô ấy đã khiến mọi người tản ra.
Giả Họa thấy tôi nhìn cô ấy cảm kích, nhàn nhạt nói: “Mình rất hiểu anh ấy.” Cô ấy dừng lại một chút, cúi đầu, trầm giọng nói: “Mình cũng hiểu được cảm giác của cậu, không muốn làm em gái của anh ấy, nên cảm động lây!” Giả Họa quay lưng về phía tôi nói xong, liền rời đi.
Trên đường về nhà, tôi gặp Tôn Thanh, cậu ta bí ẩn kéo tôi đến một góc kín rồi đưa cho tôi hai ngàn đồng tiền mặt, nhỏ giọng nói: “Hai mươi tệ một điểm, cậu chuyển cho anh cậu giùm tôi đi!” Lúc đầu tôi không chịu nhưng thấy hắn khổ sở cầu xin nên tôi chỉ đáp ứng sẽ giúp đỡ một chút.
Buổi tối, thừa dịp đi qua phòng Vũ Đạo, tôi lấy hai ngàn đồng nóng phỏng tay này ra, sau khi giải thích, Vũ Đạo lại vui vẻ chấp nhận, việc này thực khiến tôi bất ngờ. Ra khỏi phòng của anh, tôi thầm mắng anh sao không có phảm hạnh, thầy giáo cầm thú không nói anh thì nói ai?
Những kỳ thi tiếp theo, tôi càng thi càng thuận lợi. Lúc công bố kết quả, bởi kế hoạch “Giải cứu màu đỏ” thành công mà không có môn nào bị rớt. Trong sổ của Vũ Đạo, thành tích của tôi đều đều như nhau, nhưng mà hầu hết sinh viên đều chỉ miễn cưỡng đạt điểm đậu, có vài sinh viên lại chìm nghỉm, nhưng cũng có vài bạn học nổi bật, điểm cực kỳ cao như Vương Cát được 99 điểm, Lý Băng 100 điểm. Còn Tôn Thanh bất hạnh nhất, Vũ Đạo cho hắn 59 điểm, còn trả lại cho hắn 820 đồng!
Cuối cùng cũng hết học kỳ đầu tiên. Lúc chưa học đại học, tôi cứ thắc mắc tại sao đã vào được đại học mà vẫn có nhiều người muốn tự tử như vậy, nhưng sau khi vào được đại học, tôi lại thấy sao có quá nhiều người còn muốn sống đến thế! Thảo nào lúc vừa khai giảng, Vũ Đạo đã giới thiệu nơi nào nhảy lầu mà phong cảnh lại đẹp, giờ nghĩ đến, anh ấy quả thực đã nhọc lòng rồi! Mà tôi, qua một học kỳ, quên cả lịch năm họ Vưu, đếm đếm, cuối cùng chẳng còn lại mấy ngày!