Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 28: Chó vào miệng cọp



Ngày thứ ba của kì nghỉ mười một ngày, thấy trường học thông báo tằng cường canh gác, vì thời gian gần đây có thi công, người ra vào tương đối phức tạp, cộng thêm việc bắt trộm hôm qua cũng thu hút được sự chú ý của nhà trường. Lúc tôi mua phần mềm máy tính thì nhìn thấy bác sĩ Trương và cô gái xinh đẹp trong quán bar ngày ấy cùng đi ra từ rạp chiếu phim. Bác sĩ Trương nhìn thấy tôi giống như gặp được cứu tinh vậy, anh ta vội vàng kéo tôi lại, xúc động nói: “Tiểu Dung, chúng ta đúng là có duyên!”

(Vì sao lại kéo lại hả? Bởi vì tôi nhìn thấy anh ta co cẳng chạy đến mà!)

“Bác sĩ Trương, chúng ta vẫn nên hết duyên tại đây thôi.” Tôi gục mặt xuống nói. Tôi và mấy người họ Trương đúng là trời sinh khắc nhau mà! Ở nhà có bà Trương chặn đường tôi, ở trường có bác sĩ Trương nhà anh kích động tôi!

“Cũng được, vậy chúng ta quên tiền kiếp đi!” Bác sĩ Trương nói giọng kiên quyết, tôi đang vui mừng nhếch khóe miệng lên thì lại nghe thấy anh ta tiếp tục nói:

“Chúng ta phát triển mối duyên phận mới đi!”

Khóe miệng tôi lập tức gục xuống. Tôi xắn tay áo lên, hiên ngang nói: “Bác sĩ Trương à, cho anh lấy máu thêm lần nữa đấy, hôm nay anh buông tha cho tôi đi mà.”

Bác sĩ Trương nhân cơ hội kéo tay áo tôi, nhỏ giọng nói bên tai tôi: “Đuổi cô gái kia đi giúp tôi, tôi sẽ buông tha cho em!”

Tôi chống nạnh nhìn cô gái xinh đẹp kia, báo đạo nói: “Người đàn ông này đã là người của tôi rồi! Cho dù cô có chiếm được thân thể anh ta thì trái tim anh ta cũng thuộc về tôi! Đừng nói là cô chỉ mượn thân thể anh ta để đi xem phim thôi nhé.” Bác sĩ Trương ở bên cạnh rất phối hợp dựa vào người tôi, đúng dáng vẻ của kẻ bị tôi chiếm được cả tâm trí và thân xác.

Cô gái xinh đẹp nhìm chằm chằm vào mặt tôi, thái độ kinh ngac. Thái độ của cô ý nói là bác sĩ Trương đẹp trai như vầy mà có thể chú ý đến dáng vẻ của tôi sao? Nghĩ đến đây, tôi liền nổi giận, lớn tiếng nói:

“Cô cho là tôi nghèo, không xinh đẹp, lại không gợi cảm chứ gì? Nếu Thượng đế cho tôi giàu có và xinh đẹp thì tôi nhất định…. (quên lời rồi) trao bác sĩ Trương cho cô! Thượng đế không làm như vậy nên trước mắt tôi chỉ có thể ở cạnh anh ấy thôi!” Nói dứt lời, bác sĩ Trương ở bên cạnh liền nhiệt tình vỗ tay.

Lúc này, di động của tôi đột nhiên vang lên, tôi vừa lấy điện thoại ra vừa mất kiên nhẫn nói với mỹ nhân kia:

“Được rồi, tôi tha thứ cho cô đấy, cô đi nhanh lên đi!” (Người ta làm gì mà cần cô tha thứ vậy?)

Nhận điện thoại, thì ra là mẹ yêu đang đi du lịch nước ngoài gọi về, bà báo là bác hàng xóm đang trông giúp con chó nhà tôi nói nó bệnh rồi, mẹ bảo tôi nhanh chóng về nhà đưa con chó đến bệnh viện hoặc mời bác sĩ về nhà, nếu không mời được bác sĩ thì dẫn một vị hòa thượng về chuẩn bị siêu độ cho nó cũng được!

Điện thoại vừa ngắt, tôi đã thấy bác sĩ Trương cười tủm tỉm nhìn tôi, nói cái giọng buồn nôn:

“Tôi cũng là người của em rồi, xem bệnh cho con chó nhà mình cũng không thành vấn đề!”

Tôi run cầm cập (con chó đang ở nhà xa thế cũng run cầm cập). Không cần đâu, tìm anh hay tìm luôn một vị hòa thượng đến siêu độ cho nó có lẽ cũng không khác nhau là mấy! Không biết mỹ nhân kia đã mất hút từ lúc nào, lại thấy Vũ Đạo dần dần hiện thân dưới gốc cây, anh ta bỏ qua bác sĩ Trương nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt phức tạp khiến người ta không sao đoán được.

Bác sĩ Trương nhìn thấy Vũ Đạo, khẽ nhếch khóe miệng, đắc ý nói: “Hại người thì hại mình, đại khái là như thế đấy!”

Vũ Đạo kéo một người từ trong bóng tối ra, là Trương Văn! Vũ Đạo lôi Trương Văn, nói với bác sĩ Trương: “Nhưng không thể xem là tôi hại anh được, rõ ràng là người ta không nhìn nổi tên nhóc này!”

Trương Văn gạt tay vũ Đạo ra, nổi giận đùng đùng nói: “Mấy người bắt tôi mặc như thế này, đúng lúc bị người ta nhìn thấy, người ta có thể ưa nổi tôi sao!”

Vũ Đạo bình tĩnh nói với bác sĩ Trương: “Ai bảo anh lớn tuổi nhất? Dĩ nhiên đến lượt anh đi xem mắt rồi!”

“À, như thế à.” Bác sĩ Trương tỉnh ngộ, sau đó quay sang tôi, “Tiểu Dung, tôi đã là người của em rồi! Chúng ta về nhà xem con chó đi, đừng để ý bọn họ!”

Vũ Đạo nói tiếp: “Vưu Dung, em có thể mang chó đến bệnh viện trường để khám mà, dù sao cơ sở y tế ở bệnh viện cũng đầy đủ.”

Tôi liên tục tán thành, vội vàng chào từ biệt ba người đó, đúng là bầu không khí kì quái, cuộc tranh đấu giữa biến thái và cầm thú tốt nhất không nên tham gia vào! Xem mắt với gái đẹp mà cũng giận nhau đến vậy cơ à!

Về đến trước cổng nhà, nhìn thấy bà Trương, từ xa tôi liền dùng khăn quàng đỏ che đi nửa mặt, ai ngờ lúc đi qua bà Trương, bà ấy chỉ vào tôi nói: “Cháu đến tìm Vưu Dung phải không?”

Tôi ngây người, lập tức gật đầu, hỏi: “Sao bà biết cháu đến tìm Vưu Dung ạ?”

“Nửa mặt cháu lộ ra nhìn rất giống Triệu Bản Sơn, chắc hẳn là người nhà Vưu Dung rồi!”

“….”

Nói không nên lời, bay… bay… bay về nhà thôi. Đón con chó từ nhà hàng xóm về, tôi quay lại trường học, chay thẳng đến bệnh viện trường. Không ngờ ở bệnh viện, ngoài bác sĩ Trương đang đợi tôi, Vũ Đạo cũng ở đó.

Bác sĩ Trương kéo con chó qua, kiểm tra cẩn thận. Vũ Đạo không nói lời nào, chỉ ngồi bên cạnh. Tôi cảm thấy bầu không khí vẫn rất kì lạ, vậy nên tôi mở miệng hỏi bác sĩ Trương trước:

“Bác sĩ Trương, anh vừa xem phim gì vậy?”

“Titanic.”

“Có cảm tưởng gì không?”

“Người nghèo thì đừng có đi tàu.”

“Em vẫn chưa xem.” Có điều theo như tôi được biết thì những người khác cũng không có cảm tưởng như anh đâu.

“Sao lại chưa xem?” Vũ Đạo đột nhiên hỏi.

“Lúc trước em thích một nam sinh, hi vọng lên đại học có thể cùng cậu ấy đi xem, có điều không được.” Tôi nhớ lại chuyện cũ mà có chút chán nản.

“Đợi em có bạn trai rồi đi xem với cậu ta.” Giọng điệu Vũ Đạo dịu dàng hơn.

“Tiểu Dung, vậy bây giờ chúng ta đi xem một lần nữa đi!” Bác sĩ trương đột nhiên ngẩng đầu lên, cao giọng nói với tôi.

“Không cần! Đi xem với anh nhất định không có cảm giác gì!” Tôi từ chối chẳng khách sáo gì, đối với bác sĩ Trương tuyệt đối không thể khách khí.

Bác sĩ Trương đột nhiên nắm lấy tay thôi, dịu dàng trìu mến nói: “Tiểu Dung, em đúng là tri kỉ của tôi! Tôi mà xem một lần nữa, cảm tưởng chắc chắn sẽ là… kẻ không có tiền, thà chết, chứ đừng có đi tàu!”

Vũ Đạo kéo con chó lên, đưa lại cho bác sĩ Trương, “Vẫn chưa khám xong đâu!”

“Xem xong rồi.” Bác sĩ Trương nhận lấy con chó, vuui vẻ nói với tôi: “Tiểu Dung, tôi nói cho em biết một tin mừng.”

“Con chó nhà em không có bệnh?” Tôi sốt ruột nhìn bác sĩ Trương.

“Không phải, nó bị nhiễm một bệnh mới của chó, tôi quyết định dùng tên của nó hoặc chủ nhân của nó, xin đặt cho loại bệnh mới này!”

Vũ Đạo thở dài, vỗ vỗ đầu tôi, an ủi: “Em cứ coi như con chó ấy chết rồi đi, hôm nào tôi sẽ gọi điện cho mẹ chúng ta giải thích!”

Buồn chưa… Đúng là tìm luôn một vị hòa thượng cho rồi! Chó ơi, tao xin lỗi mày nhé! Để tiết kiệm tiền nên tao đã để mày rơi vào tay giặc rồi!

“Tiểu Dung, lúc trước ở nước ngoài tôi đã từng học qua thú y ở chỗ người bạn, để tối tôi gọi điện hỏi ý kiến chuyên gia xem. Tối nay em cứ yên tâm quay về đi.” Bác sĩ Trương nghiêm túc đẩy đẩy gọng kính trên mũi.

“Thật chứ?” Tôi vẫn nghi ngờ chưa tin,

“Lần này em cứ tin anh ta đi, cứ về trước đi.” Vũ Đạo nhìn thái độ của bác sĩ Trương, sau đó dìu vai tôi ra ngoài bệnh viện. Tôi đi được mấy bước, vẫn có chút không yên tâm, quay đầu lại hét lên:

“Bác sĩ Trương, anh đừng có lấy máu chó nhà tôi đấy!”

Đi ra khỏi bệnh viện, Vũ Đạo tự nhiên nới lỏng tay trên vai tôi, hai người chúng tôi sóng vai đi. Ở bên cạnh Vũ Đạo, không hề câu nệ như ở bên cạnh thầy giáo nhưng cũng không thoải mái như đi với bạn bè.

“Nghe nói hôm qua em bắt được ăn trộm? Xem ra tôi dạy em đạp ghế vẫn rất có hiệu quả. Thì ra chuột chết trên đời này vẫn còn nhiều lắm!” Vũ Đạo nhịn cười trêu chọc tôi.

“Xời… tôi nói cho anh biết nhé, đừng nói là tiểu tặc, cho dù là trung tặc, đại tặc, chỉ cần hắn gọi tôi là ‘mẹ…., tôi cũng đá chết hắn ta!” (Xem ra tên trộm hôm qua cũng biết điều, chí ít cũng nhận ra tôi là con gái, nếu không…) Giọng điệu tôi cực kỳ hung hăng.

“Xem ra em đã nắm được khí thế của bộ môn Không thủ đạo rồi!” Vũ Đạo nhìn tôi, “Có muốn xem xét chuyển quân từ chỗ Trương Văn sang chỗ tôi không?”

“Em quyết định sẽ tự mình học thành tài!” Nhìn cái đầu heo của Trương Văn cứ dăm bữa nửa tháng lại bị anh đánh, tôi đầu quân vào cửa nhà anh không phải là tự tìm đường chết sao!

Lúc đi đến đoạn đường mỗi người một hướng, Vũ Đạo đột nhiên hỏi tôi: “Ngày mai có bận không?”

“Đến bệnh viện xem con chó nhà em đã bị bác sĩ Trương giết chết chưa thôi.”

“Cho em hai tấm vé, tối mai ở sân vận động Thiên Tân có buổi biểu diễn của ban nhạc bọn tôi.”

Nói đoạn Vũ Đạo đặt hai vé vào tay tôi rồi bỏ đi. Tôi cúi đầu nhìn hai tấm vé, rồi lại nhìn bóng lưng anh ta, trong lòng chợt rối loạn. Sao Vũ Đạo lại tặng tôi hai cái vé này? Chẳng lẽ là vì tôi kích động tỏ tình với anh ta ở buổi diễn đầu tiên, hay là vì sự nhiệt tình với bác sĩ Trương ở buổi thứ hai?

Buổi tối, nhắc đến chuyện vé Vũ Đạo tặng, Phạm Thái hiếm khi chủ động yêu cầu tôi dẫn cô ấy đi. Cô ấy nói sau khi biết tay chơi violin hôm đó là Vũ Đạo, cô ấy cực kỳ ngưỡng mộ sự khéo léo của anh ta, hi vọng có cơ hội được thấy anh ta biểu diễn lần nữa. Với một người không thích âm nhạc như Tiểu Dư thì dĩ nhiên không hứng thú với tấm vé đó.

Nằm trên giường, nhớ đến con chó đang nằm trong tay bác sĩ Trương, tôi lại lạnh toát mồ hôi. Lại nhớ đến chuyện bác sĩ Trương đề cập đến việc mình đã học qua về thú y, tôi lại càng bất an, chẳng lẽ trương học lại thuê bác sĩ thú ý về khám bệnh cho bọn tôi sao? Kể cả có tiết kiệm chi phí giảng dạy thì cũng không nên như vậy chứ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.