Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 26: Dã ngoại đồ nướng



Buổi sáng, đầu tôi đau đến mức không muốn tham gia dã ngoại nhưng lại bị mấy cô nàng khác trong phòng kí túc kiên quyết lôi xuống tầng. Ngoài đám nam sinh đã sớm đợi bên dưới, không ngờ vừa đi ra khỏi hành lang đã nhìn thấy bác sĩ Trương đang cười tít mắt đằng xa, anh ta nhiệt tình vẫy tay chào tôi, “Tiểu Dung!”, còn có cả Vũ Đạo sắc mặt không mấy dễ chịu ở bên cạnh. Bác sĩ Trương, anh nhìn mình mà xem, ngay đến cả thầy giáo cầm thú của bọn tôi cũng ngán ngẩm anh, có phải anh được gọi là cái bẫy thú không vậy? Có điều cấp bậc của mẹ tôi vẫn là cao nhất, cấp bậc thuộc hàng ‘thầy dạy thú’ đấy!

Tôi không cam lòng đi đến chỗ bác sĩ Trương chào hỏi anh ta, bác sĩ Trương hớn hở nói: “Tiểu Dung, tôi là bác sĩ đi cùng các em chuyến dã ngoại hôm nay đấy.”

Chúng tôi không cần bác sĩ, nhất là anh! Không có anh, có thể bọn tôi còn được an toàn hơn một chút! Tôi nhìn sang phía đám nam sinh, lớp chúng tôi hôm qua có mấy người uống say bị đưa đến bệnh viện, hình như cũng chưa thấy xuất hiện. Còn chưa đợi tôi hỏi đến, bác sĩ Trương đã giải thích: “Tôi tham gia thay cho mấy sinh viên phải đến bệnh viện hôm qua!”

(Những nam sinh kích động xui xẻo gặp phải bác sĩ Trương hôm qua: Vì nghe nói bác sĩ Trương tham gia nên bọn mình tự nguyện nhường chỗ cho anh ấy đấy! Các bạn học, mấy bạn bảo trọng nhé! Dũng cảm lên!!!)

Nam sinh chí có hơn ba mươi người đến, cộng thêm nữ sinh chưa đến mười người bọn tôi, cả đoàn đại khái có bốn mươi người, nghênh ngang đi đến khoa Vật lý.

Trước tòa nhà ba tầng của khoa, Vũ Đạo tập trung mọi người lại, sau đó nói: “Vốn là chúng ta phải ngồi xe buýt đi ra ngoại ô Thiên Tân, nhưng mà trong khoa đột nhiên có việc nên xe buýt bị điều động đi rồi. Căn cứ vào mục đích cơ bản là tiết kiệm chi phí và bảo đảm sự an toàn cho sinh viên, chúng ta tổ chức ăn nướng ở bãi cỏ phía sau tòa nhà khoa Lý!”

Mọi người lặng đi. Khoa Lý chúng ta vốn đã quái dị lắm rồi, bây giờ lại ăn nướng ở vườn sau nhà mình, sau này làm sao mà lăn lộn trong trường được đây? Mọi người lập tức lớn tiếng phản đối. Chỉ có một mình bác sĩ Trương là tỏ ra đồng ý, anh ta nói: “Các em, nếu như đồ nướng không đủ, các em cứ việc lên tiếng, tôi sẽ lấy ở bệnh viện trường ra chi viện cho các em!”

Khiếp… bệnh viện trường thì có thể chi viện được cái gì chứ? Miễn đi cho tôi nhờ!

Bởi vì tất cả sinh viên đều tỏ ra bất mãn nên cuối cùng sau khi mọi người thảo luận xong, quyết định chuyển đến công viên Thủy Thượng cách trường học chưa đến 1 km. Cho dù thế nào thì cũng đỡ ngu ngốc hơn là tổ chức ở sân sau khoa mình.

Vừa bước vào công viên nước, tôi đã nhìn thấy hồ nước khiến mình nhớ nhung vô cùng, tôi xúc động nói: “Lúc nhỏ, mỗi lần đến kì nghỉ của bố mẹ là cả nhà mình đều đến hồ này bơi một ngày. Lúc đó vẫn còn có cóc nhảy qua nhảy lại bên cạnh kìa.”

Vũ Đạo nghe thấy, nói đầy hàm nghĩa: “Bây giờ em cũng có thể bơi mà, có điều hồ này trong không kém nhau cái hồ mới mở ở trường chúng ta đâu.”

Bác sĩ Trương nghe xong, lập tức kéo lấy tôi, nghiêm túc nói: “Tiểu Dung, em có bơi không? Tôi mang áo bơi cho em.”

Nói đoạn, anh ta lấy ra một bộ đồ bơi nữ từ trong túi. Toát mồ hôi hột, bác sĩ Trương ơi anh định chơi cái trò gì vậy!

Đi men theo công viên, sinh viên cầm dụng cụ nướng dần dần mệt mỏi, vì mặc dù công viên này có bãi cỏ nhưng phần lớn đều ghi ‘Cấm bước lên cỏ’! Vũ Đạo lại than thở: “Bãi cỏ không phải để người ta ngồi nghỉ ngơi sao?”

Cuối cùng cũng tìm được một mảnh rừng nhỏ, chúng tôi mới dựng được giá nướng lên.

Đám sinh viên sớm đã đói bụng, lập tức hào hứng chuẩn bị. Lúc sắp xếp ổn thỏa chuẩn bị nướng thì một nhân viên quản lý ở đâu ra quát chúng tôi, nói ở đây không thể tùy tiện cắm trại nấu nướng. Thấy bếp nướng sắp nóng, Vũ Đạo đi đến nói với nhân viên quản lý: “Bọn cháu là tổ sản xuất của đài truyền hình, bọn cháu định quay một chương trình cuối tuần ở công viên Thủy Thượng.”

Woa, sao anh dám nói dối trắng trợn như vậy chứ! Tôi có chút căng thẳng quay lại nhìn bác sĩ Trương, ai ngờ bác sĩ Trương lúc này cũng cầm luôn máy quay phim lên, bên cạnh còn có mấy sinh viên nam cầm mấy – thứ – được – gọi – là đèn flash nữa chứ. Không phải chứ, động tác phối hợp của mấy người cũng nhanh nhẹn thật đấy.

“Vậy các cậu có giấy chứng nhận và giấy phép không?” Nhân viên quản lý xem chừng không tin tưởng lắm.

“Có ạ!” Vũ Đạo phát huy đầy đủ tính cách cầm thú nói dối không chớp mắt của mình, anh ta lập tức quay lại tìm giấy chứng nhận trong cặp. Còn bác sĩ Trương lại đi lên, chỉ vào đám sinh viên đang đứng đần ra một chỗ bọn tôi, nói với nhân viên quản lý: “Đây là sinh viên Đại học Nam Khai mà bọn cháu đặc biệt mời đến để ghi hình. Các bạn sinh viên, thẻ sinh viên ra cho chú này xem đi!”

Đám sinh viên lục đục lấy thẻ sinh viên ra cho chú kia xem. Chiến thuật tâm lý của bác sĩ Trương đúng là lợi hại mà, chú kia xem xong, quả nhiên không còn bộ dạng nghi ngờ nữa. Lúc này, Vũ Đạo cầm một tờ giấy đến đưa cho chú quản lý kia, sau khi xem xong thì dặn dò chúng tôi chú ý phòng cháy rồi rời đi.

Đám sinh viên ngạc nhiên không biết Vũ Đạo lấy đâu ra tờ giấy phép kia nên ai nấy đều nhìn qua, chỉ thấy trên tờ giấy đấy ghi: “Tổ sản xuất chương trình cuối tuần của Đài truyền hình Thiên Tân ghi hình tại Công viên Thủy Thượng tháng 10 năm XX, hi vọng quản lý công viên giúp đỡ và hợp tác, chân thành cảm ơn.”

Bên dưới còn vô liêm sỉ kí tên ‘Võ Thụ’, khoa trương hơn nữa là, còn có cả con dấu của Đài truyền hình Thiên Tân! Có điều nhìn kĩ lại con dấu thì hình như không được tròn cho lắm.

Sinh viên khó hiểu hỏi Vũ Đạo: “Thầy chuẩn bị giấy phép này từ lúc nào vậy thầy?”

“Thì mới viết lúc lục túi xách thôi!” Vũ Đạo thản nhiên nói.

“Thế con dấu giả kia cũng là thầy khức từ trước ạ?”

“À, cái đấy hả, cũng mới khắc cả đấy.” Vũ Đạo chỉ chỉ vào sinh viên nam gầy gò trắng trẻo bên cạnh: “Trên người cậu ta đấy.”

Đám nam sinh lập tức vây tròn cậu kia lại quan sát, còn nữ sinh bọn tôi lại bị Vũ Đạo chặn lại kịp thời. Lúc này, chợt nghe thấy đám nam sinh cười phá lên. Thì ra là, vừa rồi nhân lúc bác sĩ Trương thu hút sự chú ý của nhân viên quản lý bằng thẻ sinh viên của đám bọn tôi thì Vũ Đạo đã nhanh chóng dùng tương mè đen vẽ một con dấu lên mông của cậu nam sinh đó, sau đó bảo cậu ta đặt mông ngồi lên lên tờ giấy để in dấu. Nhìn kĩ một chút thì trên con dấu đó vẫn còn mè đen đấy! Choáng quá… Vũ Đạo à, anh làm thầy giáo làm gì, anh và bác sĩ Trương phối hợp làm đạo tặc được đấy!

Cuối cùng có thể bắt đầu nướng đồ rồi. Thịt bò thịt dê thịt lợn, ớt, mực, cổ gà, cánh gà, xúc xích, khoai tây, các loại rau củ quả, thơm điếc cả mũi. Đám bạn học chia ra mấy giá nướng ra sức ăn uống. Tôi nướng một dẻ sườn dê, đang nghĩ xem nên ăn kiểu gì thì bác sĩ Trương quan tâm dùng dao của mình giúp tôi chia nhỏ miếng sườn đó ra.

Vũ Đạo liếc nhìn tôi, ngẫu nhiên nói với bác sĩ Trương: “Dao ăn thường ngày của cậu sắc thật đấy!”

Bác sĩ Trương nhìn tôi, rồi lại nhìn Vũ Đạo, giống như nhìn thấu được Vũ Đạo, anh ta nói: “Đúng vậy, anh biết đấy, em thích dùng dao mổ để ăn mà!”

Thì ra dao của anh và Lý Quỳ cũng không khác nhau mấy, chém người xong thì thái thịt! Miếng sườn dê đang nhai trong miệng cứ như vậy mà ngừng lại, nghĩ đến việc lãng phí rất đáng xấu hổ, tranh đấu trong lòng nửa ngày, tôi mới tiếp tục tiêu diệt nốt chỗ sườn dê còn lại. Lúc này bác sĩ Trương đột nhiên ôm lấy vai tôi, mặt nhìn Vũ Đạo nhưng lại nói với tôi: “Tiểu Dung, em sẽ từ từ quen thôi!”

Vũ Đạo không phản ứng lại anh ta, đưa cho tôi một xiên nhộng, “Em nhất định thích ăn cái này!”

Chẳng lẽ, Vũ Đạo cũng biết chuyện tôi ăn sâu ngày đó sao? Tôi thích thú nhận lấy, đặt trên giá nướng. Đúng giây phút tôi đặt xiên nhộng lên giá, đột nhiên nữ sinh đều tản ra giá nướng khác, cả đám chỉ còn lại một mình tôi, Vũ Đạo, bác sĩ Trương và Giả Họa. Tôi đột nhiên cảm thấy một luồng áp lực, ba người bọn họ đều là những kẻ khủng bố mà, vì sao tôi lại ở cùng ba người họ chứ?

(Trong ánh mắt của những người khác, cô và ba người bọn họ đều thuộc cùng một loại người!)

Giả Họa nhìn xiên nhộng kia, hỏi Vũ Đạo: “Thầy Võ, hôm qua lúc thầy mua nhộng, là thầy nghĩ đến Vưu Dung đúng không?”

Vũ Đạo ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Giả Họa, giống như Giả Họa đã đặt câu hỏi ngoài dự đoán của anh ta, ngay sau đó anh ta sầm mặt lại, vừa nướng vừa nói: “Em gái tôi lúc nhỏ cũng thích ăn nhộng, nó…”

Vũ Đạo còn chưa nói xong, bác sĩ Trương đột nhiên chen vào, đưa cho tôi một xâu rau củ quả, cười ha ha nói: “Tiểu Dung, xâu rau quả này là tôi đặc biệt nướng cho em đấy!”

Nói xong, anh ta còn nhiệt tình quét tương lên rồi mới đưa tôi.

Dĩ nhiên là tôi vẫn rất đề phòng đồ ăn của bác sĩ Trương, có điều nhìn xung quanh xâu rau quả đó nhưng không phát hiện ra vấn đề, tôi nghĩ chí ít thì anh ta cũng không hạ độc mình nên cũng ăn luôn. Khỏi phải nói, hương vị đúng là không tệ! Bác sĩ Trương thấy tôi ăn ngon lành, hỏi: “Có ngon không?”

“Ừm, không tệ, rau gì vậy?”

“Rau cho thỏ ăn đấy!”

“… Bác sĩ trương, anh xem đi, trong khoa hôm nay có bao nhiêu là sinh viên ở đây, đi tra tấn người khác không được sao? Cứ trêu đùa em cũng không vui vẻ gì đâu!” Bác sĩ Trương cười tủm tỉm vỗ đầu tôi, gật đầu, đột nhiên ngâm nga, “Không phải anh không cẩn thận, chẳng qua là chân tình khó cưỡng lại, không phải anh cố tình, mà vì không cách nào ngăn được mình…” vui mừng khi làm hại người khác.

Vũ Đạo tự biên tự diễn: “Cậu ta chỉ biết hát mỗi bài ‘Không phải anh không cẩn thận’.”

“Sao lại là bài đấy?”

“Vì bài đấy là nhạc nền quảng cáo của bệnh viện nạo phá thai.”

“…” Quảng cáo thật quá sáng tạo!

Sau khi nướng xong, Vũ Đạo bảo mọi người hoạt động tự do. Tiểu Dư kéo Phạm Thái đi chèo thuyền, tất nhiên là đám con trai cũng bám đuôi theo. Trước khi đi, Vũ Đạo không dặn bọn họ chú ý an toàn mà chỉ nói: “Bác sĩ Trương là một bác sĩ có y thuật không bình thường. Nếu như các em không cẩn thận bị rơi xuống nước, cậu ta cũng không chọn cách hô hấp nhân tạo đâu, cậu ta sẽ dùng ống bơm hơi đấy!”

Ban đầu đám chúng tôi không tin, nhưng không ngờ bác sĩ Trương đã lấy ra một ống bơm hơi lắc lư trên tay tự lúc nào. Tôi nói này bác sĩ Trương ơi, anh là mèo máy à? Sao cái gì anh cũng có vậy?

Mọi người vội vàng chào Vũ Đạo, cẩn thận đi chèo thuyền. Bác sĩ Trương lại có thịnh tình mời tôi đi vườn thú xem động vật, nhưng nhớ đến những lời anh ta nói vào lần đầu tiên bồi dưỡng tâm lý cho mình, tôi kiên quyết từ chối. Hôm nay tôi vẫn chưa muốn đi xem động vật để trải nghiệm niềm vui và sự an ủi khi được làm người đâu! Bác sĩ Trương vì chuyện này mà vẫn vô cùng buồn bực, anh ta nói mình đã vác đi vô ích một đống thứ có thể chơi được trong sở thú rồi. Còn sau khi nghe xong, tôi chỉ thầm cảm thấy mình may mắn vì đã tránh được một kiếp nạn. Thực ra tôi cũng rất muốn đi chèo thuyền, nhưng nghĩ đến Vũ Đạo và lần đầu tiên gặp mặt cùng với cái hồ kia, tôi quyết định vẫn nên nín nhịn, hành tẩu giang hồ, an toàn là bạn! Tôi vẫn nên chơi xa nguy hiểm thì hơn.

Bốn người ở lại thành một nhóm chơi bài. Tôi và Giả Họa, còn có Vương Cát, cả Vũ Đạo nữa, bốn người chơi đánh máy kéo. Vũ Đạo lấy ra bốn lá bài, để bọn tôi đoán màu sắc chọn đội, sau đó lộ ra nụ cười quen thuộc. Kế đó, tôi rút được một đội với Vũ Đạo, nẫu ruột chưa! Bác sĩ Trương không biết chơi đánh máy kéo nên đứng sau lưng tôi, hỏi đông hỏi tây. Vì cùng một đội với Vũ Đạo nên tôi và anh ta luôn vô tình chạm mắt nhau, việc này khiến tôi cảm thấy quẫn bách đến khó hiểu, dần dần tôi bỗng thấy đứng ngồi không yên. Còn mặt anh ta thì vẫn treo lơ lửng nụ cười như có như không kia, nó lại khiến tôi nhớ đến nụ cười ma quỷ trong giấc mơ nọ.

Kĩ thuật chơi bài của Vũ Đạo vô cùng cao siêu, anh ta nhớ rất rõ 108 lá bài. Hơn nữa anh ta còn căn cứ vào lá bài mà người khác đánh ra để tiếp tục đoán những lá còn lại. Cảm giác mà anh ta mang lại cho ba người chúng tôi là, sau khi đánh bài ba phút, bọn tôi giống như lộ hết bài ra với anh ta vậy. Còn điều đáng ghét nhất là, sau khi đánh được hai ván, sau khi anh ta hiểu được cách đánh bài của tôi thì anh ta có thể dẫn dụ tôi ra bài mà anh ta muốn. Thắng liên tục như vậy, Giả Họa ném bài không chơi nữa đầu tiên, đổi lại là một nam sinh khác vào. Tôi vốn bị ánh mắt của Vũ Đạo nhìn rất mất tự nhiên, cũng thừa cơ hội đó mà kéo bác sĩ Trương ở phía sau lại, “Bác sĩ Trương, anh vào chơi mấy ván đi.”

Bác sĩ Trương nhìn tôi, lại nhìn Vũ Đạo, rồi cười đồng ý. Tôi thấy khát nên đi đến bên cạnh tìm nước uống. Lúc quay lại đã thấy bác sĩ Trương giữ hết toàn bộ quân cơ lại, chỉ để lại một đống bích và tép. Thì ra bác sĩ Trương không biết, sau khi người khác lật bài thì quân bích của người lật sẽ được coi là tướng. Choáng chưa! Sau khi giải thích, bác sĩ Trương mới hoảng hốt tỉnh ngộ. Có điều thực lực và may mắn của biến thái nói chung vẫn khiến người ta không thể tưởng tượng được. Bác sĩ Trương đột nhiên đánh cho những người khác hết sạch bài trong tình trạng chết tướng! Bác sĩ Trương ăn được mấy ván, quả nhiên là tay máy kéo điển hình trong truyền thuyết! Không thể không cảm thán một tiếng, người này chỉ có trên trời, nhân gian nào mấy cơ hội được gặp!*

(Đoạn này nói về game ‘máy kéo’, 1 kiểu chơi bài của TQ, mình chưa tìm được tư liệu nên có sao dịch vậy, cũng chẳng hiểu gì cả)

Một lúc sau, có hai sinh viên quay về, nói là bên kia có triển lãm hoa cúc. Bác sĩ Trương vừa nghe liền lập tức vứt bài xuống, hào hứng hô lên: “Tôi thích hoa cúc nhất đấy.”

“Bác sĩ Trương, sao anh lại thích hoa cúc vậy?” Tôi thuận miệng hỏi.

“Bệnh viện phải chuẩn bị nhiều hoa cúc để đưa tiễn người chết chứ!”

Khiếp… Lúc về phải ghi vào sổ mới được, ngàn vạn lần không được hỏi biến thái cái gì hết!

Giờ này, đám sinh viên lúc nãy đi chèo thuyền cũng đã quay về. Có mấy nam sinh bị ướt đồ, nghe nói là lúc thi chèo nhanh quá nên hai con thuyền cuối cùng bị lật dưới một cái cầu, cũng may là nước không sâu. Đúng lúc bọn họ đang lo lắng quần áo bị ướt sẽ dễ đổ bệnh thì bác sĩ Trương đã lấy ra hai bộ quần áo bệnh nhân từ trong túi xách, chính là mấy bộ quần áo nhìn như đồ ngủ ấy. Mấy nam sinh kia sững người, vội vàng từ chối, có điều lại có hai vị ‘thần nhân’ bất chấp tất cả thay ra.

Ngay sau đó, lại có một sinh viên ôm đầu quay về, trong tay còn cầm một cái biển có ghi ‘Cẩn thận đụng đầu’, hùng hổ mắng nhiếc: “Bà nhà nó, sao lại đụng đầu vào cái biển này chứ, chữ bé lí dí đến nỗi đụng vào rồi mới đọc được, có tác dụng chim gì chứ, gỡ ra cho rồi!”

Bác sĩ Trương nhìn thấy sinh viên kia bị đụng đầu, hai mắt đột nhiên tỏa sáng, mấy sinh viên bọn tôi bị dọa đến nỗi vội vàng tránh ra nhường đường cho anh ta, cậu sinh viên ôm đầu kia căn bản cũng đã thả lỏng tay ra, lùi lại một bước. Cuối cùng đã có người bị thương rồi, chuyện này khiến cho người mang đi bao nhiêu đồ như bác sĩ Trương có thể ‘thi triển thân thủ’. Đám sinh vien âm thầm tự giác cụp mắt xuống, mặc niệm tập thể cho cậu sinh viên kia ba trăm sáu mươi lần!

Bạn học à, lát nữa bọn mình sẽ đi mua ít hoa cúc để tưởng nhớ cậu!

Lúc này, Vũ Đạo gọi điện thoại cho bốn sinh viên vẫn chưa quay về. Bọn họ giờ này vẫn đang chèo thuyền, sau khi Vũ Đạo bảo bọn họ lên bờ rồi đi đến triển lãm hoa cúc tập hợp với mọi người, bọn tôi liền đi đến nơi triển lãm.

Thoạt đầu, có vài sinh viên còn vì câu nói của bác sĩ Trương mà lúc nhìn thấy hoa cúc vàng liền nhíu mày, Vũ Đạo lúc này mới giải thích: “Hoa cúc màu vàng và màu trắng mặc dù được dùng trên vòng hoa tưởng niệm thân hữu, nhưng hoa cúc vàng cũng có nói lên tình yêu bình lặng.”

Vừa dứt lời, liền có hai nam sinh niềm nở đi mua hoa cúc tặng nữ sinh. Hai nam sinh mặc đồ bệnh nhân vốn dĩ cũng định mua, nhưng bị những sinh viên khác cản lại.

Đám sinh viên người nào cũng tán thưởng loại hoa cúc mà mình thích, dần dần bọn họ cũng đi tản ra. Vũ Đạo lúc này đừng bước trước một chậu hoa thúy cúc, anh ta ngồi xuống xem xét cẩn thận, sau đó lại cười với tôi một cái. Bác sĩ Trương nhìn Vũ Đạo như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mua một chậy hoa cúc tặng cho tôi, nói: “Đây là cải cúc, có nghĩa là quẻ bói tình yêu.”

Anh ta xoa trán tôi, cực kỳ nghiêm túc nói: “Em sẽ có được tình yêu bất ngờ.”

Khuôn mặt bác sĩ Trương vì nghiêm túc hiếm thấy mà trở nên đẹp trai sáng láng, cực kỳ phong cách, tôi đang si ngốc nhìn anh ta thì đột nhiên anh ta lại tiếp tục nhăn nhở: “Cảm động không? Vậy đi đến vườn thú với tôi nhé.”

“Không cảm động, cũng không đi!” Hình tượng Bạch mã hoàng tử vừa rồi của bác sĩ Trương trong chớp mắt sụp đổ trước mắt tôi, tôi từ chối một cách vô tình.

Lúc này Vũ Đạo cũng đã mua một chậu hoa thúy cúc. Bác sĩ Trương lấy ra một cái giá gấp từ trong túi ‘biến hóa’ của mình rồi treo sau lưng tôi, sau đó anh ta đặt chậu cải cúc tặng tôi lên để tôi đeo về, khẩn khoản nói: “Tình yêu giống như trẻ con, cho đi vô tư không cần báo đáp!”

Sau khi bác sĩ Trương cột xong chậu hoa như – trẻ – con ấy lên lưng tôi, Vũ Đạo lành lùng nói:

“Một chậu cũng là khiêng mà hai chậu cũng là khiêng, đeo luôn cả chậu của tôi lên đi.”

Nói xong không quan tâm đến sự phản đối của tôi, anh ta liền đặt chậu hoa lên giá, cố định lại. Đả đảo chủ nghĩa bá quyền! Đả đảo thầy giáo cầm thú!

Tôi mệt rũ người lê lết về kí túc xong mới phát hiện ra lúc chia tay, tôi đã quên không trả cho Vũ Đạo chậu hoa cúc của anh ta, vậy nên đành tạm thời đặt nó lên cửa sổ cùng với chậu hoa bác sĩ Trương tặng. Dĩ nhiên Phạm Thái và Tiểu Dư bọn họ mỗi người cũng nhận được hoa cúc từ nam sinh, có điều phần lớn đều là màu vàng nhạt. Bởi vậy nên chậu thúy cúc của Vũ Đạo trở nên cực kỳ bắt mắt trong số ấy, long lanh kiều diễm.

(Ghi chú: Đến buổi tối, bốn sinh viên đi chèo thuyền kia mới quay về, nghe nói bọn họ lạc đường trong hồ. Cuối cùng, chỗ cho thuê tàu muốn thu tàu đóng cửa mới phái người đi tìm bọn họ, cứu bọn họ lên bờ. Không cẩn thận gặp đúng chú quản lý nọ, chú kia còn hỏi bọn họ: “Đây có phải cũng là một tphần chương trình không?”

Bốn người kia không đáp, vội vàng chạy thoát thân, thề chết không quay lại chèo thuyền trên nước nữa!)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.