Đời Này Kiếp Này

Chương 12



“Em nỗ lực lắm rồi à? Em còn không để anh đụng vào người em, em làm vợ kiểu gì thế?”

“Làm chuyện đó mà không có tình yêu, có khác gì động vật không? Tại sao phải đòi hỏi ở em?”

Câu nói này xem chừng chĩa thẳng vào anh, anh đột ngột tóm lấy cô, bộ
dạng ấy gần như phải bóp chết bằng được mới thôi. Đụng chạm khiến cho
thứ cảm giác quen thuộc lại dần xộc đến với cô, cô bắt đầu toát mồ hôi
lạnh, ấn chặt ngực, chỉ cảm giác buồn nôn. Vài năm rồi, cô vẫn luôn cảm
thấy tình dục khiến con người ta lợm họng, nhưng Dịch Trường Ninh quay
trở về, Dịch Trường Ninh thức tỉnh cô, giống như một kẻ sắp chết ngạt
đột nhiên hít vào được luồng không khí trong lành. Cô nhớ đến những hoàn mỹ mà tình yêu từng có, là dịu ngọt, là thuần khiết, những con người
yêu nhau ở bên nhau, cho dù chỉ là một cái nắm tay, nhưng tim vẫn đập
thùm thụp đến cả nửa buổi.

Mà không phải thứ tình dục khiến cho con người ta phải lợm mửa buồn nôn kiểu này.

Cô không cách nào khoan dung độ lượng được với kiểu sống trước mắt, bởi
lẽ dối trá khô khốc gần như làm đổ vỡ một con người. Giống cá sa lưới,
càng vùng vẫy càng mắc chặt, dồn ép đến nỗi cô không thể không gồng
mình, muốn vùng thoát khỏi ràng buộc. Nhưng anh không làm gì cả, ngón
tay chỉ bấm chặt, cô thấy đau, nhưng vẫn mở to mắt nhìn xoáy vào anh:
“Anh cảm thấy cuộc hôn nhân này có ý nghĩa à? Em không chịu đựng được
nữa, em không thể nào chịu đựng thêm được nữa anh có hiểu không? Lý do
trước kia em cưới anh, thực ra em muốn tháo chạy khỏi cái nhà này, vậy
mà cái anh dành cho em lại là một một chỗ nước sôi lửa bỏng để em nhảy
vào. Em kết hôn với anh 3 năm, em cảm giác mình đã già hơn đến chục
tuổi, em không muốn cả đời mình bị nhốt trong cái lồng này, tại sao anh
không nỡ tha cho em một đường sống chứ? Nếu như anh muốn một bia đỡ đạn
để thỏa sức vui chơi, ngoài kia cả đám con gái lúc nào cũng sẵn sàng làm bia đỡ cho anh, trong khi em không muốn, em chỉ muốn li hôn. Anh buông
em ra đi, được không?”

Anh thực sự bị chọc tức đến bực mình rồi, lúc anh thực sự tức giận,
thường không buông lời, chỉ có đôi con ngươi nhanh chóng co rút lại.

Sau cùng anh nới tay, rất ung dung mỉm cười: “Diệp Thận Thủ, em đừng nằm mơ nữa! Anh không buông em đâu! Em đời này đừng có hòng muốn li hôn! Em bảo đây là một cái lồng à, vậy em cả đời này cứ cố gắng ở trong cái
lồng này đi vậy.”

“Kỷ Nam Phương!”

Anh đạp cửa rồi đi.

Anh đi thẳng một mạch xuống dưới nhà, Thịnh Khai đang ở phòng khách, thấy anh xuống thì rất đỗi ngạc nhiên: “Sao rồi con?”

“Không sao ạ,” anh cười, “Mẹ, công ty gọi điện, có chút việc cần giải quyết nên con đi trước đây ạ.”

“Ừm.”

“Thủ Thủ hình như rất vất vả rồi, con để cô ấy ngủ một lát, mẹ nói dì Tống một lúc nữa gọi cô ấy dậy ăn cơm ạ.”

“Được rồi,” Thịnh Khai cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời, “Con cả một ngày
một đêm chưa chợp mắt rồi, giải quyết xong công việc, sớm về nghỉ ngơi
đi nhé.”

“Vâng ạ.”

Tài xế đến đón anh, giữa đường thì nhận được điện thoại của Trần Trác Nhĩ: “Cậu đang ở đâu thế?”

Anh thực sự chẳng còn tâm trạng để đáp lại: “Sân bay.”

“Cậu dạo này lại đi tài trợ cho hãng hàng không à? Tuần trước gọi cậu
bảo cậu đang ở Nhật, thứ hai gọi cậu đã đến Queensland, hai hôm trước
tôi gọi cho cậu thì cậu vừa xuống máy bay, bây giờ gọi lại đã thấy cậu
chạy ra sân bay rồi, còn năng bay qua bay lại hơn cả siêu nhân rồi đấy,
này, không phải cậu ngắm được em tiếp viên hàng không nào rồi đấy chứ?
Thế nên mới theo con nhà người ta bay lượn khắp bầu trời nhỉ.”

“Cút.”

Trần Trác Nhĩ bật cười: “Có mối này, người ta muốn bàn bạc với cậu bằng được đấy.”

“Không có tâm trạng đâu.”

“Lại sao thế, kiếm tiền mà cũng không có tâm trạng à?” Trần Trác Nhĩ
cười trong điện thoại, “Hay là người đẹp băng giá lần trước thật sự cho
cậu đóng băng luôn rồi?”

“Xéo ngay.”

“Được rồi, anh trai ạ, nói mỗi tẹo mà cậu đuổi tôi những 2 lần, nóng
tính thế nhỉ! Lẽ nào mấy ngày trước cậu thật sự trúng nắng
ởQueenslandrồi à? Được rồi, hôm nay không phải sinh nhật của cậu sao?
Mấy anh em mời cậu bữa cơm đây, lại cả văn nghệ giúp vui nữa chứ, đủ có
thành ý rồi chứ nhỉ.”

“ ‘văn nghệ giúp vui’ cái gì?”

Trần Trác Nhĩ khì khì cười: “Không thể tiết lộ được, cậu đến thì biết, đảm bảo hài lòng.”

“Đừng có vớ vẩn nữa, nói chuyện chính đi.”

“Chuyện chính là mấy anh em tổ chức sinh nhật cho cậu. Cậu bằng lòng thì đến ăn tiệc với chúng tôi đi, cậu không vui thì cứ bay tiếp đi vậy. À
đúng rồi, em tiếp viên hàng không kia có xinh không? Dẫn đến cho bọn này mở mang tầm mắt tí đi?”

Kỷ Nam Phương cúp điện thoại, nói với tài xế: “Quay lại đi, không ra sân bay nữa.”

Ở nhà hàng quen, vừa thấy anh đến, cả căn phòng chật kín người đều cười
reo hò, đám đống bổ nhào đến, ba chân bốn cẳng, ấn anh ngồi vào vị trí.
Trần Trác Nhĩ càng phấn khởi hơn: “Nào nào nào, hôm nay là ngày vui, gọi món trước đã, chúng ta từ từ ăn uống, sau đó chúc rượu mừng sinh nhật
sau.”

Tửu lượng của Kỷ Nam Phương rất tốt, thế nên Trần Trác Nhĩ sớm đã gài
người liên minh công thủ, người này nâng cốc, kẻ kia cầm bình rượu, mồm
năm miệng mười, xưng anh gọi em, vừa vỗ vai bá cổ vừa chúc rượu, cả đống người kích nhau, vốn tưởng phải gặp nhiều trắc trở lắm, ai mà biết Kỷ
Nam Phương ngày hôm nay đặc biệt thoải mái, ai chúc gì cũng nhận, ai mời gì cũng nể mặt uống, đến khi món bò Kobe được đưa lên, rượu trên bàn đã hết veo tổng cộng 6 chai loại cực to.

“Được rồi được rồi.” Trần Trác Nhĩ thấy mắt Kỷ Nam Phương đã đỏ au,
trong lòng trái lại mắc phải ngờ vực, vội vàng dàn xếp: “Đừng làm cậu ấy quá chén nhé, say rồi là mất hay đi.”

“Ai nói tôi say đấy?” Kỷ Nam Phương cười gằn, “Chỉ dựa vào mấy cậu mà làm được tôi say ấy à? Gọi phục vụ đổi cốc to hơn đi!”

“Được được, đổi cốc to nào!” Trần Trác Nhĩ thuận miệng hùa theo anh, rồi vẫy tay gọi phục vụ, thấp giọng dặn dò: “Đưa món Lộc Tiên Cổ lên trước
đi, để mọi người tráng miệng đã.”

Ngày hôm đấy rốt cuộc có đến vài người uống rồi gục luôn tại trận, ngay
cả Trần Trác Nhĩ cũng trở nên lơ tơ mơ, thế mà Kỷ Nam Phương hình như
vẫn còn rất tỉnh táo: “Tiết mục văn nghệ góp vui của cậu đâu rồi?”

Trần Trác Nhĩ móc ra thẻ phòng, cười mờ ám vô cùng: “Phòng 3118, tóc dài mắt to nhé, đúng kiểu của cậu, nhớ thương hoa tiếc ngọc một chút nhé,
người ta còn là cô bé đấy, mới học năm nhất đại học P thôi.”

Cậu ta cười hì hì rồi nhét thẻ phòng vào túi áo khoác của Kỷ Nam Phương: “Người anh em này, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”

Hành lang trải thảm rất dày, Kỷ Nam Phương thật sự đã ngà ngà say, cảm
giác dưới chân lềnh bềnh, ra khỏi thang máy tìm tới tìm lui vẫn không
tìm ra phòng mình.

Ánh đèn nơi ấy hơi tối, hành lang lại quanh co, cách quãng không xa mới
đặt một ngọn đèn chiếu sáng yếu ớt, như những viên ngọc trai lóe sáng từ trong kẽ hở của vỏ sò, ánh ngọc quay vòng, mông lung lại chập chờn, anh cảm thấy chóng mặt, dựa vào bên tường nghỉ một lúc, có chút hối hận
rồi, vừa nãy butler của khách sạn muốn đưa anh lên, anh lại nói không
cần, chẳng ngờ rõ ràng đã từng đến đây 2 lần rồi, hôm nay sao lại không
tìm nổi phòng cơ chứ.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Trác Nhĩ, ai ngờ điện thoại đổ
chuông hồi lâu không có người nhấc máy, gã này dám chạy đi đâu rồi không biết nữa, đến điện thoại cũng không nhận. Anh vừa định thôi, thì lại có người nhấc máy.

Giọng nữ rất thân thương mà cũng xa xăm vô cùng, anh cảm thấy đầu càng
buốt hơn, lật điện thoại ra nhìn lại, hóa ra không biết tại sao lại ấn
nhầm số cho Thủ Thủ.

“Thủ Thủ…” Anh ngược lại còn bật cười, “Em chưa ngủ à?”

Cô nghe giọng anh đoán anh uống say rồi, thế nên cũng không nóng nảy gì, hỏi lại: “Anh uống say à?”

“Anh có uống đâu,” Anh nới lỏng cà-vạt, men theo hành lang đi về phía
trước, rẽ vào một góc khuất, không đúng rồi, lại rẽ sang một lối khác,
vẫn không đúng….

Anh càng cảm giác choáng váng hơn, đành dừng lại một lúc: “Em đang ở đâu thế?”

“Em đang ở nhà.” Cô đã mệt mỏi đến nỗi chẳng buồn nói với anh, “Kỷ Nam Phương, chuyện li hôn, anh cứ từ từ cân nhắc đi nhé.”

Anh lớn tiếng cười, “Tại sao anh phải li hôn với em nào? Anh làm sao mà
phải cân nhắc chuyện li hôn? Có em làm lá chắn, anh thích chơi bời thế
nào thì chơi, anh đang chơi rất vui đây.”

Cô dập máy “tạch” một tiếng, anh vẫn cầm điện thoại đứng một lúc lâu,
rồi mới bước đi tiếp, cuối cùng lần tìm ra được cánh cửa phòng.

Cô bé kia nghe thấy tiếng cửa mở, dường như bị dọa giật thót mình, theo
bản năng bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn anh rồi lập tức cúi thấp đầu,
luống cuống bối rối.

Anh đứng ở đó, chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh, bởi dáng cúi đầu ấy
mà mái tóc xõa tung như thác đổ, che khuất nửa khuôn mặt cô bé, nhưng
vẫn có thể nhận ra vẻ xinh đẹp, các nét rất thanh tú, lông mi dài, giống như 2 dẻ quạt, hơi cúp xuống. Anh đứng một lúc, rồi đặt điện thoại lần
cà-vạt, tất cả đều quẳng lên bàn trà, sau mới hỏi: “Em tắm trước hay tôi tắm trước? Hay là tắm chung?”

Cô bé ấy ngẩng đầu nhìn anh. Mặt ửng đỏ, một lúc mới ấp a ấp úng nói: “Em tắm rồi….”

Anh giờ mới để ý cô ấy vốn đang mặc áo ngủ, một bộ đồ ngủ dài tay kín
đáo, in hình gấu kẻ ca-rô rất dễ thương, anh cảm giác hốt hoảng, dường
như là đã từng gặp bộ đồ ngủ kiểu ấy ở đâu rồi nhỉ, hoặc có lẽ anh thật
sự đang say, thế nên anh rẽ qua phía phòng tắm: “Vậy tôi tắm rửa trước
đã.”

Anh ở trong đó rất lâu, gần như đã ngủ một giấc trong bồn tắm, lúc sực
tỉnh thì nước đã nguội ngắt. Rốt cuộc lúc ra ngoài, người đã không thấy
đâu, anh chỉ cảm thấy thú vị đây, nếu như cô bé nhìn có vẻ kinh hồn bạt
vía ấy mà bỏ chạy rồi, hóa ra mới là chuyện nực cười.

Ai biết đâu vừa bước vào phòng ngủ, thấy cô ấy vẫn chưa bỏ đi, mà đang ngồi trên giường đợi anh.

Thấy anh ngồi xuống giường, cô bé siết chặt lấy góc ga giường, hình như hơi run.

Lúc anh hôn, cô ấy thực sự trở nên run rẩy, anh gỡ từng chiếc cúc trên
bộ áo ngủ gấu kẻ ca-rô ấy, dục vọng mịt mù lan tỏa, hơi thở anh thô ráp, không còn đủ nhẫn nại nữa, anh cắn lên chiếc cổ có làn da non mềm,
nhưng sau cùng cô ấy bật khóc thút thít, anh đành ngừng lại. Lòng bàn
tay anh chạm đến đôi mắt rực nóng, mà trong vòng tay anh, cô cứ run lên
lẩy bẩy. Dường như là bản năng, cánh tay chỗng đỡ trước ngực anh, kháng
cự từng động tác tiến tới của anh. Sức kháng cự yếu ớt của cô, thứ cảm
giác quen thuộc mà chán nản lại ùa về phá vỡ cảm xúc, đâu đâu cũng thấy, khiến anh thất vọng chán chường, không tài nào tiếp tục được nữa.

Anh buông tay, bước đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc.

Dường như là chếnh choáng hơi men, chỉ cảm thấy cơn mệt mỏi rã rời.

Cô bé kia rụt rè tụt khỏi giường, bước đến sau anh, khẽ nói: “Xin lỗi, chỉ là em sợ….”

Anh quay đầu lại, giờ đây mới nhìn rõ cô bé ấy có ánh mắt trong trẻo,
dường như chớp nháy thoáng có làn nước mắt, anh không muốn nhìn thêm
nữa, xoay mặt đi, tiếp tục hút điếu thuốc.

Qua một lúc khá lâu, một cơ thể ấm mềm dán lên người anh, hai cánh tay
cô ấy vòng qua ôm lấy eo anh, anh sững sờ một lúc, gỡ đôi bàn tay ấy ra, anh nói: “Em đi đi.”

Cô bé hơi sợ hãi, lại nức nở: “Em xin lỗi, em thật sự chỉ là sợ….”

“Tôi biết em sợ.” Anh sốt ruột ngắt lời, “Thế nên em đi được rồi đấy, tôi không có hứng nữa.”

“Nhưng hôm qua họ đã đưa em tiền rồi…” cô bé luống cuống ngước mắt lên.
“Xin anh đừng đuổi em đi….tiền em đã tiêu hết rồi, không cách nào trả
lại cho bọn họ được nữa.”

“Bọn họ đưa em bao nhiêu?”

“10 vạn ạ.”

“Em dùng tiền đấy làm gì?”

“Cho anh em, anh em bị máy cán đứt tay, bác sĩ nói không có tiền thì
không thể làm phẫu thuật được. Bao nhiêu năm nay anh ấy làm thuê ở bên
ngoài, còn chưa lấy vợ, đến bạn gái cũng chưa có, bởi vì anh ấy muốn
nuôi em ăn học. Lần này tay bị cán đứt. Bác sĩ nói nếu để muộn hơn sẽ
không kịp nữa….thế nên em hết cách, em có người bạn làm ở KTV, cô ấy hỏi em có đồng ý làm….”

“Được rồi, đừng khóc nữa.” anh cắt ngang có chút cộc cằn, đi lấy ví tiền của mình, đưa cho cô ấy một tấm thẻ. “Trong này còn ít tiền, đưa anh em đến bệnh viện nào tốt một chút, đừng chần chừ chữa trị nữa, bây giờ em
đi được rồi đấy!”

Cô ấy rưng rưng nhìn anh, mà anh đã xoay mặt đi, châm thêm một điếu thuốc khác.

Cô bé không cầm thẻ, nhưng cúi mình trước anh, sau đó thay đồ, đi mất.

Anh hút hết sạch một bao thuốc lá. Chỉ cảm giác mệt mỏi, liền nằm vật ra giường, trên mặt có thứ gì đó mềm mềm, thì ra là bộ đồ ngủ hình gấu kẻ
ca-rô ban nãy, cô bé kia quên cầm theo.

Anh túm lấy bộ quần áo, vất xuống thảm.

Qua một lúc lâu, anh lại xuống giường, nhặt bộ áo ấy lên, xếp gọn, đường đường chính chính đặt bên cạnh gối nằm.

Chiếc áo thoang thoảng mùi hương thiếu nữ, không phải mùi nước hoa, cũng không phải bất kì hương thơm tổng hợp nào.

Thực ra cũng chẳng giống lắm, mùi hương từ cô có vị ngọt ngào, có lẽ là
mùi từ loại sữa tắm hay dùng, hoặc biết đâu, là mùi của kem dưỡng da,
vương lên đôi chút thơm lây, biết rành rành là không phải, hương thơm ấy chỉ mình cô có, đi đến đâu đâu cũng không tìm ra được.

Anh cảm thấy hổ thẹn, thời gian sao mà dài đến thế, lần cuối họ ở bên
nhau có lẽ là 2 năm về trước. Cho đến tận ngày hôm nay anh thường xuyên
10 ngày nửa tháng cũng không gặp nổi cô lấy một lần, đến lúc gặp rồi
cũng chẳng còn thân thiết được nữa, nhưng lại cứ nhớ đến rõ ràng là thế, từng li từng tí đều nhớ đến rõ mồn một. Tìm tới tìm lui, tìm rồi lại
tìm, biết bao cô gái từng qua lại, vậy mà đến một mảy may giống thôi,
cũng không hề có.

Anh lật mình, cuối cùng thiếp ngủ.

Tiếng chuông điện thoại đánh thức anh, mặc dù tỉnh táo rồi, nhưng cơn
đau đầu dường như cũng đồng thời hồi tỉnh theo ý thức mà xộc đến, bốn
phía lớp mành rèm còn che kín, cách âm, cách cả ánh sáng, trong phòng
vẫn còn đọng lại màu tối đen của bóng đêm, anh vốn không muốn nghe,
nhưng điện thoại réo rắt liên hồi, cứ như một trái bom hẹn giờ, chưa nổ
chưa chịu thôi, anh đành bật dậy, nhưng phát hiện ra điện thoại còn vất ở ngoài phòng khách, cửa phòng không khép, yên tĩnh quá, điện thoại để
cách xa như thế mà khi reo lên cũng thành long trời nở đất.

Cuối cùng cầm chắc được quả bom hẹn giờ ấy trên tay, liếc nhìn thấy số gọi đến, tinh thần

không kìm được phấn chấn: “Mẹ, sớm thế mẹ đã gọi điện, có chuyện gì ạ?”

“Còn sớm à? Con ở bên đó là mấy giờ rồi hả? Con đang ở đâu đấy?”

“Còn có thể ở đâu nữa ạ, con đang ở công ty.”

“Vớ vẩn, thư kí của con vừa mới nói con đang họp, con học nói dối từ bao giờ thế hả, con rốt cuộc đang ở đâu?”

“Con đang ở công ty họp đây.”

“Họp gì mà lại yên tĩnh thế hả?”

“Con phải ra chỗ yên tĩnh để nhận điện thoại của mẹ mà.”

“Con với Thủ Thủ làm sao rồi hả?”

Anh sững một lúc: “Đâu có sao, vẫn tốt mà.”

“Thế tại vì sao con bé vừa mới gọi điện cho mẹ, nói 2 đứa muốn li hôn?”

Anh trầm lặng lúc lâu mới bảo: “Chiều qua con với cô ấy cãi nhau, làm cô ấy giận, mẹ cũng biết tính cô ấy mà, hệt như trẻ con, tức lên là náo
loạn cả.”

“Con phải họp rồi. Mẹ, tối con gọi lại cho mẹ sau mẹ nhé.”

“Được, con làm việc đi, nhớ tan sở thì về nhà ngay, rồi từ tốn mà dỗ
dành Thủ Thủ, vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường, làm gì có chuyện giận nhau lâu đâu chứ.”

“Con biết mà mẹ, tạm biệt mẹ.”

Anh rất kiên nhẫn chờ mẹ nói câu tạm biệt rồi mới cúp máy.

Chiếc điện thoại hung hăng lao vào tường, vút qua trượt xuống đất, linh
kiện bên trong vỡ tung tóe thành từng mảnh, anh vào phòng, nhấc điện
thoại trên kệ kê đầu giường lên, gọi vào số máy của Thủ Thủ: “Diệp Thận
Thủ, em thật sự muốn li hôn chứ gì?”

“Đúng thế.” Cô không hề chần chừ.

“Vậy em qua đây, chúng ta sẽ nói chuyện.”

Cô hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Anh nói cho cô tên khách sạn cùng số phòng, cô nói, em qua đó luôn đây.

Anh tắm xong, mới phát hiện hóa ra đã là giữa trưa, liền gọi điện cho
khách sạn đưa bữa trưa lên. Anh ăn rất chậm, sau cùng ly rượu vang uống
cạn, vừa lúc nghe tiếng chuông cửa. Anh để khăn ăn xuống, đích thân đứng dậy ra mở cửa, quả nhiên là cô.

Anh trái lại vẫn cười với cô: “Ăn trưa rồi chứ? Sớm biết em đến nhanh thế, anh đã gọi thêm một phần nữa.”

“Em ăn rồi.” Cô bước vào, hơi quan sát xung quanh, khẽ nhíu mày. “Chúng mình đổi chỗ khác nói chuyện đi.”

“Em không thích chỗ này à?” Anh nheo mắt. “Sao thế?”

Cô ngại phải nói nhiều, chỉ có nét mặt lạnh nhạt: “Anh không đổi thì em đi đây, đợi bao giờ anh rảnh chúng mình lại nói.”

“Anh muốn nói chuyện ở đây.”

Giữa hai người một chốc đã trở nên bế tắc, điện thoại của cô đổ chuông,
cô cầm lên xem, nói lời: “Xin lỗi.” Rồi định ra ngoài bắt máy. Ai dè anh đột nhiên tóm lấy cánh tay cô, “Đưa anh điện thoại em!”

Cô chẳng động đậy: “Không.”

“Đưa điện thoại của em đây.”

Cô không muốn, nhưng anh một tay túm chặt lấy cô, chặt đến nỗi cánh tay
hằn đau đến tận xương tủy, cảm giác cánh tay ấy dường như đang bị bóp
nát, anh tước điện thoại từ tay cô. Vừa nhìn màn hình hiển thị đã cười
gằn: “Dịch Trường Ninh…thì ra là hắn à.”

Cô trái lại nở 1 nụ cười: “Kỷ Nam Phương, anh không hiểu ư? Dù cho Dịch
Trường Ninh không quay trở về, em cũng sẽ li hôn với anh.”

Điện thoại vẫn đổ chuông liên hồi, liên hồi, anh hình như đã bình tĩnh lại: “Vậy lúc đầu tại sao em lại kết hôn với anh?”

Mí mắt cô cụp xuống: “Xin lỗi anh, em tận lực rồi, nhưng em không yêu anh. Anh Ba, đều là em sai…”

“Chúng ta cưới nhau rồi.” Anh cắt ngang, “Đừng có gọi anh là anh Ba!”

“Chúng ta li hôn đi thôi.”

“Bố mẹ sẽ không đồng ý em càn quấy kiểu này đâu, em đừng hy vọng hão huyền nữa đi!”

Cô cả mặt uể oải: “Bố mẹ không đồng ý em cũng phải li hôn, nếu như anh
thật sự không thể, em đành mời luật sư đến nói chuyện với anh vậy.”

Anh chỉ cười gằn: “Anh lại muốn xem xem tay luật sư nào có bản lĩnh ấy đấy!”

“Từ Thời Phong.” Cô không ngờ lại rất bình tĩnh, “Em nghĩ rồi, người khác không dám, nhưng anh ấy dám.”

Anh thật sự nổi cơn giận dữ, nhưng vẫn bật cười: “Diệp Thận Thủ, em còn non nớt lắm!”

“Chuyện li hôn, em cân nhắc đã rất lâu rồi.” Cô vô cùng thành thật thừa
nhận, “Anh nói em non nớt cũng được, nhưng em yêu Trường Ninh, mãi yêu,
từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, người em yêu là anh ấy, anh ấy trước nay chưa từng thay đổi, thế nên mong anh tác thành giúp chúng em.”

“Em bỏ nhà đi hóa ra là ở cùng với hắn ta chứ gì.” Giọng anh xuyên suốt
một kiểu lạnh lùng khó nói nên lời, “Chẳng trách vừa về đã đòi li hôn
với anh.”

“Kỷ Nam Phương!” Cô hiểu ý anh, thế nên càng bực mình, “Anh đừng có cho rằng ai cũng một kiểu nhơ nhớp giống anh.”

“Anh nhơ nhớp à?” Anh hình như đang cười, mà lại là kiểu cười khẩy, “Em
luôn khinh anh nhơ nhớp chứ gì? Em khinh anh không sạch sẽ, em khinh anh làm vấy bẩn em à? Em cảm thấy anh không đáng để chạm vào em à? Anh nói
cho em biết, em là vợ anh, anh có bẩn thỉu thế nào đi chăng nữa em cũng
vẫn là vợ anh! Anh muốn vấy bẩn em giống như anh đấy, anh muốn em nhơ
nhớp như anh đấy!” Không đợi cô phản ứng lại, anh chớp mắt đã lôi cô
lại, ấn xuống ghế sô pha, cuồng loạn hôn, một mặt xé lớp quần áo cô.

“Anh làm gì thế?” Cô vừa vẫy vùng vừa kêu gào, “Anh bị điên à! Anh bỏ em ra!”

Anh dùng bờ môi mình chặn đứng miệng cô, những thứ đó không phải là hôn, lại như man dại trút hết nỗi tổn thương. Cô chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ ràng, liều mình muốn thoát khỏi anh. Lớp quần áo
dưới ngón tay anh phanh rộng, làn da trần trụi khiến cô rùng mình. Anh
không chút kiêng nể lật người cô lại, trói buộc dưới tấm thân mình. Cô
bật khóc, ra sức vật lộn, cánh tay bị anh siết chặt, mặt cô bị đè áp sát lên chồng gối mềm của sô pha, vừa đủ phát ra tiếng kêu, nhưng chỉ có
nghẹn ngào: “Kỷ Nam Phương! Anh là đồ khốn nạn!”

“Anh khốn nạn đấy thì sao nào?” Anh cười gằn, dường như không kèm theo
bất kì cảm xúc nào, “Anh hôm nay sẽ khốn nạn một lần cho em xem!” Anh
dùng một tay tự gỡ quần áo mình, cô thừa cơ vùng chạy ra phòng khách,
chưa được mấy bước da đầu đột nhiên căng giật, anh lại túm lấy tóc cô!
Tóc cô cắt ngắn lắm, bị anh túm như thế, đau đến ứa cả nước mắt, “Kỷ Nam Phương, anh buông tay ra, em đau lắm!”

Cô xưa nay chưa từng bắt gặp anh như thế, hung tàn như thể dã thú, hơi
thở hổn hển phả trên mặt cô, dường như đến hơi thở cũng mang theo kiểu
khát máu nào đó. Cô bị anh đẩy đến lảo đảo, nhưng chưa kịp ngã nhào, anh đã túm lấy cô lần nữa, bế bổng cô lên, cả người như cá sa lưới, có nảy
thế nào có bật thế nào cũng không thoát được. Anh hung hăng ném cô lên
giường, rồi cả người đè lên.

Thủ Thủ cảm giác tất thảy như một cơn ác mộng, không cần biết cô vật lộn thế nào, khóc lóc thế nào, ngay cả thế cũng không cách nào tỉnh dậy
được. Đau đớn của thân thể cùng hoảng sợ trong lòng đồng thời xâm chiếm
lấy cô, đến tận cùng âm thanh trở nên im bặt, cảm giác bản thân bị xé
nát thành ngàn mảnh vạn mảnh, không tài nào gom góp lại với nhau được
nữa. Mà bốn bề bao quanh bởi nước biển rét cóng, bổ nhào đến, cứ bổ nhào đến, nước biển lạnh lẽo như cơn tuyệt vọng nhấn chìm cô, cô đắm mình
giữa bóng đêm của biển cả.

Trời chiều có cơn mưa tuyết nhỏ, giao thông bắt đầu trở nên trúc trắc,
xe trên đường lúc chạy lúc dừng, dần dần ngoằn nghèo tắc đường tạo thành một đuôi rồng dài. Xe ô tô của Dịch Trường Ninh cũng rơi vào thế trận
đuôi rồng ấy, chỉ có thể chầm chầm nhích lên theo dòng xe phía trước,
Thủ Thủ mãi không nhận điện thoại, lúc gọi lại đã tắt máy rồi. Anh có
hơi do dự, vừa cúp máy, điện thoại đã đổ chuông, thì ra là dì Tang San
hỏi anh: “Trường Ninh, buổi tối cháu có đến ăn cơm không?”

Bố mẹ anh sớm đã di cư sang Mỹ, trong nước chỉ có dì là người thân duy nhất, anh trả lời: “Có dì ạ.”

Tang San sống ở sâu trong một ngõ hẻm, khu nhà đơn có sân nhỏ vô cùng
tĩnh lặng. Trong sân trồng 2 gốc cây lựu cực to, thành phố mùa này yên
bình mà bầu trời trong xanh vô cùng, tôn lên chóp tường là những chạc
cây cối mạch lạc như vẽ.

Dịch Trường Ninh đỗ xe ngoài sân, xuống xe ấn chuông cửa, dì đích thân ra mở cửa cho anh, bảo: “Để xe vào trong đi cháu.”

Sân nhà không to cũng không nhỏ, khoảng sân vừa hay có thể để được 2
chiếc xe. Mặc dù ngôi nhà theo phong cách cũ, nhưng mấy năm trước vừa
sửa sang lại, thế nên thật ra sống cũng khá thoải mái. Gian phòng ẩm
thấp, điều hòa sưởi vừa bật, Dịch Trường Ninh cởi áo khoác ngoài, “Uyển
Uyển đâu ạ?”

“Đến nhà bạn rồi.”

Không để người làm động tay, Tang San tự mình xuống bếp làm mấy món, rồi hỏi: “Cháu uống rượu vang hay rượu hoa quả?”

“Cháu không uống đâu.” Anh nói, “Ăn cơm là được rồi dì ạ.”

Tài nghệ nấu ăn của Tang San rất tuyệt vời, món ăn có mùi vị giống mẹ
anh vẫn làm, thế nên thường gọi anh qua dùng cơm. 3 năm trước cũng vậy,
biết thế nào cũng có ngày anh vô tình hỏi đến Diệp Dụ Hằng.

Hai người đều lặng lẽ dùng cơm, anh cũng không ăn được là bao nhiêu, Tang San hỏi anh: “Sao thế? Không hợp khẩu vị à?”

Anh dứt khoát buông đũa, nói: “Dì à, có gì thì dì cứ nói thẳng đi ạ.”

Tang San trầm mặc một lúc lâu mới bảo: “Trường Ninh, dì không có tư cách nói gì cả, nhưng cháu biết tiểu Diệp con bé đối với cháu, đối với Uyển
Uyển…lúc nào cũng có thái độ thù địch rất lớn….”

“Cháu sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài trước đã.” Dịch Trường Ninh nói, “Thực
ra Thủ Thủ lòng dạ rất lương thiện, cô ấy nói không thể chấp nhận được,
thế nên cháu sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài, không để cô ấy phải đối mặt với những chuyện này nữa.”

Tang San mặt mày có chút nhợt nhạt: “Con bé là con gái nhà họ Diệp, cũng là dâu trưởng nhà họ Kỷ, cháu có biết như thế này….”

“Vậy thì có làm sao ạ? Cô ấy không hạnh phúc!” ánh mắt Dịch Trường Ninh
trái lại trở lên sắc bén, “Dì à, dì tình nguyện chịu tủi thân, hơn nữa
đã chịu uất ức bao nhiêu năm như thế rồi, là bởi vì dì cảm thấy hạnh
phúc, dì cảm thấy đáng giá! Từ lúc bắt đầu cô ấy đã không hạnh phúc rồi, cô ấy vì sao còn phải tủi thân chính mình, giữ lấy cuộc hôn nhân hữu
danh vô thực ấy? Gã công tử bột kia vốn dĩ không yêu cô ấy, hắn chỉ làm
tổn thương cô ấy thôi. Dì à, dì biết thấy người mình yêu khóc có cảm
giác gì không ạ? Dì biết thấy người mình yêu khổ sở có cảm giác gì không ạ? Nếu như cô ấy hạnh phúc, nếu như cô ấy vui vẻ, cháu tuyệt đối sẽ
không làm phiền đến cô ấy nữa, những thực tế lại không phải vậy. Lúc cô
ấy khóc trước mặt cháu, cháu đã hạ quyết tâm rồi, cháu nhất định phải
đưa cô ấy đi, cháu không thể để cô ấy phải trải qua những ngày tháng như thế nữa!”

Tang San thở dài: “Bố con bé sẽ không đồng ý chuyện li hôn đâu.”

“Thủ Thủ sẽ kiên trì cho đến khi ông ấy đồng ý thì thôi.” Ngữ khí anh trầm lặng, “Cháu hiểu cô ấy.”

“Nhưng mà Diệp gia có thể sẽ giận lây sang cháu mất, cứ cho như sau cùng Diệp gia sẽ đồng ý, nhưng còn Kỷ Gia, Trường Ninh à, cháu tội gì mà….”

“Dì ơi, 2 năm trước cháu từng hỏi dì việc tương tự, lúc đó dì đã trả lời cháu, chỉ cần ở bên ông ấy, có khổ sở thế nào cũng là đáng giá. Cũng là vậy, chỉ cần có thể ở bên Thủ Thủ, bất luận giá nào, cháu cũng cảm thấy rất xứng đáng.” Anh lặng nghe, hình như cảm thấy bản thân mình nói lời
quá kịch liệt, liền hạ thấp giọng, “Dì, cháu xin lỗi.”

Viền mắt Tang Sang ửng đỏ: “Không, Trường Ninh, là dì có lỗi với cháu.
Dì biết, 3 năm trước nếu như không phải vì dì và Uyển Uyển, cháu sẽ
không bỏ đi. Trong lòng cháu nhất định rất hối hận…”

Dịch Trường Ninh không nói gì, cái tôi trầm xuống, chỉ nghe tiếng đồng
hồ tích tắc tích tắc trên tường. Sau cùng, anh nói: “Cháu không hối hận, thế nên cháu mới làm như vậy. Cháu biết cháu làm thế có lẽ sẽ tổn
thương đến một số người, thậm chí bao gồm cả dì lẫn Uyển Uyển, nhưng
cháu đã sai lầm một lần, cháu tốn thời gian ba năm mới nhận ra sai lầm,
thế nên cháu không cách nào chấp nhận có lần thứ 2 nữa.”

Anh từ nhà dì đi ra, sắc trời đã tối đen, cây trên vỉa hè tồn dư lại
chút tuyết trắng, được ánh đèn đường nhuộm thành sắc cam nhàn nhạt. Anh
gọi lại lần nữa vào điện thoại của Thủ Thủ, vẫn tắt máy, anh có chút
không yên tâm, đến ngã tư đường quay đầu xe lại, chạy thẳng đến ký túc
xá của Thủ Thủ.

Từ xa đã nhìn thấy ô cửa sổ tối mịt, không ánh đèn. Anh dừng xe. Nhìn đồng hồ, do dự 1 lúc lâu cuối cùng cầm máy gọi vào 1 số.

Giọng nữ ôn hòa tiếp điện thoại: “Xin chào!”

Có lẽ là dì giúp việc nhà họ Diệp, anh hỏi: “Xin chào, cho hỏi Diệp Thận Thủ có nhà không ạ?”

“Cô ấy vẫn chưa về, xin hỏi ai đấy ạ, có gì xin cứ nhắn lại?”

“Ồ, cảm ơn, không cần đâu ạ.”

Dì Thôi cúp điện thoại rồi quay mình trở lại phòng khác, nói với Thịnh Khai: “Vị Dịch tiên sinh kia vừa gọi điện thoại đến.”

Thịnh Khai hỏi: “Vậy Thủ Thủ?”

“Đang ở trong phòng rồi.”

“Kỷ Nam Phương đâu? Không phải thằng bé cùng về với Thủ Thủ sao?”

“Vẫn ở ngoài hành lang.”

“Hai cái đứa này.” Thịnh Khai không còn cách nào. “Chị đi lấy chìa khóa dự phòng đi, tôi lên trước xem sao.”

Vừa lên lầu đã gặp Kỷ Nam Phương, anh trầm mặc đứng cuối hành lang, thấy bà lên, thấp giọng nói: “Mẹ ạ.”

Thịnh Khai gõ cửa phòng Thủ Thủ: “Thủ Thủ, mẹ đây, con mở cửa nào.”

Vẫn không tiếng trả lời, Thịnh Khai liền hỏi Kỷ Nam Phương: “Con với Thủ Thủ rốt cuộc có chuyện gì?”

Kỷ Nam Phương im lặng cúi đầu, Thịnh Khai không nén được thở dài: “Con
bé lần này giận dỗi bỏ đi, thực ra là vì bố nó mắng nó mấy câu. Con cũng biết, Thủ Thủ có lúc giận hờn cố chấp, nhưng nó là đứa thật lòng, không nói đâu xa, ngay lúc đầu nó sống chết phải kết hôn với con bằng được,
con cũng biết mà, trong lòng nó rất coi trọng con.”

Dì Thôi cầm chìa khóa dự phòng lên, Thịnh Khai không tiện nói nữa, lấy
chìa khóa mở cửa. Trong phòng một mảng tối tăm, đèn không bật, đèn hành
lang rọi vào một chút ánh sáng, thấp thoáng mập mờ thấy rèm cửa chưa
buông, mà Thủ Thủ nằm im lìm trên giường, cả người cuộn tròn trong chăn.

Thịnh Khai ngạc nhiên: “Con bé này sao thế?” dì Thôi bật đèn đầu giường, vốn tưởng Thủ Thủ đang ngủ, ai ngờ hai mắt cô vẫn mở trừng, trên chiếc
gối đơn màu xanh lơ càng làm nổi lên khuôn mặt trắng như tuyết, đến nửa
phần sắc hồng cũng không còn. Thấy mẹ bước vào, người cô hơi động đậy,
cất tiếng gọi rất nhỏ: “Mẹ…”

Thịnh Khai dang tay xoa trán cô: “Sao lại toàn mồ hôi thế này?” Ánh mắt
Thủ Thủ rơi trên người Kỷ Nam Phương, anh đứng ở ngưỡng cửa, bóng hình
cao to ấy khiến cô không nén được run cầm cập, đến chút màu hồng cuối
cùng trên môi cũng hầu như tiêu tan, dường như quá khích: “Cút ra
ngoài!”

“Thủ Thủ!” Thịnh Khai trách móc, “Sao con lại nói như thế với Nam Phương hả?”

Sắc mặt Kỷ Nam Phương cũng rất bợt nhạt, giống như muốn nói lời gì đó,
qua vài giây, cuối cùng anh chẳng nói gì cả, quay mình rồi đi mất. Thịnh Khai vừa vội vừa bực. Để Thủ Thủ đấy: “Đợi lát nữa mẹ nói chuyện với
con.”

Bà ở cầu thang gọi anh lại: “Nam Phương.”

Kỷ Nam Phương đứng lại, Thịnh Khai nói: “Con đừng chấp nhặt với Thủ Thủ, con bé hai ngày nay làm mình làm mẩy với bố nó. Con đừng để bụng nữa,
để mẹ bảo nó.”

Kỷ Nam Phương nói: “Mẹ đừng trách cô ấy, chuyện hôm nay đều là lỗi của con.”

“Vậy con ở lại trước đã, con chắc chưa ăn tối, mẹ bảo nhà bếp làm mấy món cho con nhé.”

“Mẹ ạ.” Anh miễn cưỡng cười, giữa đôi mày có nét mệt mỏi rã rời không
thể nào giấu diếm được, “Con về nhà đã ạ, Thủ Thủ có lẽ mệt rồi, mai con lại đến.”

“Hai đứa con rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?” Thịnh Khai hỏi, “Con đừng giấu mẹ, nếu là do Thủ Thủ, mẹ sẽ bảo nó.”

“Là con không đúng, Thủ Thủ không sai gì cả, cô ấy không để ý con cũng đúng thôi.” Anh khẽ nói, “Mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Ngày hôm sau anh cũng không đến, Thịnh Khai dò hỏi Thủ Thủ, mà Thủ Thủ
một lời cũng không hé. Chỉ xin nghỉ làm hai ngày, hết ngày nghỉ, lại đi
làm như thường.

Cuối cùng nhận được điện thoại của Dịch Trường Ninh, anh vô cùng lo lắng nói: “Thủ Thủ, điện thoại của em sao lại tắt máy?”

Cô giờ mới nhớ ra, điện thoại của mình ngày hôm đó bị Kỷ Nam Phương
quẳng trên đất, sau đó cô cũng quên luôn, cũng không rõ sau đó Kỷ Nam
Phương cầm đi rồi, hay là bị rơi vỡ rồi nữa.

Cô nói dối: “Em mất điện thoại rồi.”

“Thủ Thủ, em không sao chứ?”

“Vâng.”

“Vậy anh đến đón em lúc tan ca nhé?”

Cô chần chừ một lúc nhưng vẫn đồng ý với anh.

Trời về chiều bắt đầu đổ tuyết, thành phố giữa cơn mưa tuyết dần dần
chìm vào vòng vây của bóng đêm. Anh tự mình lái xe đến đón cô, đưa cô
đến một câu lạc bộ rất yên tĩnh, ánh đèn mơ màng nơi hành lang, trần nhà có đa dạng các kiểu tranh sơn dầu, đèn pha lê tỏa sáng long lanh óng
ánh, mà trong phòng treo một bức tranh thêu thủ công to, khiến người ta
cảm giác an bình lẫn riêng tư.

Thực đơn vẫn có món Tứ Xuyên như cũ, anh hỏi cô: “Ăn cá nhé?”

Kỉ thực cô không muốn ăn gì cả, nhưng vẫn gật đầu.

Người phục vụ ra ngoài rồi, anh hỏi: “Có cái này muốn tặng em.” Là một
chiếc điện thoại mới, anh nói: “Anh lấy số giúp em rồi, số gần giống với số của anh, đỡ cho em phải quên.”

Cô không có thiên bẩm nhớ những dãy số, toàn bộ số điện thoại muốn nhớ
lại phải rất lâu mới nhớ ra được, thế nên anh mới nói như thế.

Điện thoại mới nhỏ xinh, cô giơ tay ra nhận, anh lại đột nhiên nắm lấy
ngón tay cô, cô cựa quậy một cái, anh khăng khăng lật cổ tay cô lên, rồi kéo cao tay áo, làn da vốn dĩ trắng nón trắng nà, trên cổ tay lại hằn
một khoanh tròn bầm tím, dưới ánh đèn của căn phòng, càng nhìn càng giật mình. Đầu ngón tay anh mát lạnh, nắm lấy tay cô cũng trở nên lạnh lẽo.

Anh không nói gì cả, qua một lúc lâu cuối cùng thả lỏng tay. Bởi lẽ món
ăn đã được đưa lên, phục vụ nói tên món, bàn ăn lung linh, có món cá nấu mà cô vẫn thích.

Vị cay không còn đượm như trong kí ức, cô cố gắng ăn thật nhiều. Lúc ăn
anh không nói một lời nào. Sau cùng lúc ra xe, anh mới nói: “Thủ Thủ, em dọn ra ngoài ở đi.” Anh bảo, “Anh muốn em ở nơi anh có thể gặp được.”

Cô vậy mà yên lặng: “Cho em thêm chút thời gian, em có thể giải quyết ổn thỏa, anh không cần lo cho em đâu, em sẽ không để những chuyện kiểu nà
phát sinh nữa.”

“Em định giải quyết thế nào đây?”Tayanh bởi lẽ nắm chặt lấy vô lăng mà
trên mu bàn tay thấp thoáng những đường gân xanh nổi lên: “Nếu như anh
ta lại động tay động chân với em nữa, em có cách gì nào?”

Cô nói: “Là ngoài ý muốn thôi, chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu.”

Anh siết chặt vô lăng, ánh mắt chỉ hướng về phía trước, trong xe chỉ còn nghe thấy tiếng đèn đuôi xe chớp nháy, lách tách những tiếng rất nhẹ,
rất nhẹ, cô đặt tay mình lên cánh tay anh, cả người anh đều căng cứng ,
cô dịu giọng nói: “Trường Ninh, bây giờ em chuyển ra, càng làm bố mẹ
thêm tức giận, chỉ có hại mà không có lợi gì đâu.”

Anh khẽ thở dài, cuối cùng chạy xe, anh xưa nay không thở dài, bất kể
lúc nào, bất kể là chuyện gì, anh mãi mãi đều như có tính trước kỹ càng.

Anh tiễn cô đến dưới ký túc xá. Cô nói: “Anh đừng lên, em về phòng sẽ gọi lại cho anh.”

Anh kiên quyết muốn tiễn cô lên, cô cũng đành để kệ anh.

Lần đầu tiên anh đến đây, phòng rất nhỏ, hình như cũng không trang trí gì nhiều, sắp xếp rất sạch sẽ.

Cô vào bếp, anh thấy trên bàn trà đặt mấy quyển tạp trí, liền lấy lên xem, bên dưới lại có 1 chiếc bút, lăn lông lốc rơi ra.

Anh nhận ra, đó là bút của mình, thì ra, bao nhiêu năm rồi cô vẫn còn giữ.

Trong bếp loảng xoảng một tiếng, liền sau đó nghe thấy tiếng cô thất thanh ngắn ngủi, anh lao vội vào bếp: “Sao rồi?”

Là chiếc cốc bị vỡ, mảnh vụn trên mặt đất vẫn còn tỏa hơi nóng, anh vội
vàng kéo tay cô qua, bật vòi nước lạnh, lật qua lật lại để xối nước,
thực ra bỏng cũng không hề hấn gì, đau rát ở đầu ngón tay dần dần cũng
tiêu tan, cô hơi ngẩng mặt lên, vừa hay anh lại cúi thấp xuống.

Dường như qua một lúc rất lâu, nụ hôn ấy mới rơi trên môi cô, nụ hôn ấy
mềm mại dịu nhẹ kỳ diệu lạ lùng, tựa như một chiếc lông vũ, hay một bông hoa tuyết, hơi thở từ từ trở nên chậm rãi, dường như cả thế giới đều ì
trề, chỉ có hương thơm dịu nhẹ, cả thân thể cô cũng trở nên yếu ớt, đột
nhiên tiêu hao sức lực, cũng không biết là bao lâu sau, anh mới buông cô ra, bởi lẽ có tiếng chuông điện thoại đang đổ liên hồi.

Chương 13

Là số máy bàn, Thủ Thủ cả mặt ửng hồng, lúc chạy ra nhận điện thoại vẫn
còn hơi ngẩn ngơ, đầu bên kia nói một chặp, cô vẫn chưa kịp hiểu, đối
phương đành lập lại thêm một lần nữa.

Dịch Trường Ninh thấy thần sắc cô đờ đẫn, một lúc khá lâu mới cúp máy, liền hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Là KỷNam Phương…” mặt cô trắng xanh, “…anh ấy gặp tai nạn giao thông rồi.”

Nguyên do là xe chạy quá tốc độ lao vào dải phân cách, cả xe bị tông đến bẹp lép, may mà trên xe trang bị sẵn hệ thống 8 túi hơi an toàn, Kỷ Nam Phương chấn thương không nặng, chỉ bị rạn xương chân.

(*chú: hệ thống túi hơi an toàn )

Lúc Thủ Thủ đến bệnh viện, chân anh đã bó bột xong, đồng thời cũng được
treo lên cẩn thận, xem ra rất thảm hại. Trong phòng bệnh sớm đã bị vây
chật như nêm cối, có giáo sư chuyên môn, có bác sĩ, y tá, thậm chí còn
triệu tập cả khoa chỉnh hình uy tín nhất đến, Kỷ Nam Phương nằm im trên
giường bệnh không cựa quậy, đột nhiên xuyên qua đám người anh thấy cô,
liền nhếch cười.

Thủ Thủ thấy anh còn có thể cười, không kìm được nhẹ nhõm thở phào.

Đợi bác sĩ đi khỏi, phòng bệnh chỉ còn lại trợ lý của Kỷ Nam Phương, Thủ Thủ bình thường rất ít khi giao thiệp với anh ta, chỉ nhớ anh ta họ
Trần, vừa nãy là anh ta gọi điện báo cho cô, vị trợ lý Trần hỏi Kỷ Nam
Phương: “Thư kí Triệu có gọi điện tới, theo ý anh, tôi đã nói xương cốt
không vấn đề gì, chỉ bị giãn dây chằng, bên đó có chần chừ một lúc, tối
nay có lẽ không sao cả.”

Kỷ Nam Phương gật đầu, lại nói: “Nếu mẹ tôi có gọi qua, cũng nói như thế đi, đỡ cho bà phải hoảng sợ.” Trợ lý Trần trả lời một câu, thấy anh
không còn gì dặn dò nữa, cũng đi ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.

Thủ Thủ lặng im một lúc, mới hỏi: “Tại sao lại thành ra thế này, hẵng còn phải nói dối người nhà nữa sao?”

Kỷ Nam Phương điềm nhiên như không cười với vô: “Đã tầm này, nói không
chừng các cụ đã ngủ rồi, các cụ hàng ngày đều dựa vào thuốc an thần cả,
lẽ nào vừa ngủ được vài phút đã dựng các cụ dậy, chẳng lẽ anh lại bất
hiếu thế à.”

Thủ Thủ bỗng nhiên cúi người, Kỷ Nam Phương chỉ cảm giác đôi mắt ấy vừa
đen lại vừa sáng, dường như hai viên đá quý phảng phất còn có thể nhìn
rõ bóng mình đổ ngược trong đó, mà nét mặt cô càng lúc càng áp lại gần.
Người cô ấy vẫn có hương thơm y nguyên là vậy, thoảng qua là vị ngọt
ngào, anh gần như cảm thấy khó thở, cô đã đứng thẳng dậy, “Anh uống rượu chứ gì? Lái xe sau khi uống rượu, đáng đời!”

“Ai nói anh uống nào?”

“Anh tự ngửi người mình xem.” Thủ Thủ khẽ nhăn mày: “Em còn ngửi ra là mùi Eiswein đấy, còn định lừa ai nữa?”

Anh cười: “Lừa ai cũng không lừa được em nhỉ, mũi thính như cún ấy.”

Thủ Thủ hừm một tiếng, Kỷ Nam Phương nói: “Đừng giận nữa nhé, cứ cho như anh đáng đời đi, anh cũng thành ra thế này rồi, em cũng nên nguôi giận
đi chứ.”

Thủ Thủ hiểu ra anh nói một lời hai ý, cảm giác có chút lúng túng, quay
mặt đi không thèm để ý đến anh nữa, chẳng được bao lâu, Kỷ Nam Phương đã bắt đầu rầm rì: “Thủ Thủ, chân anh đau.”

“Em giúp anh ấn chuông gọi bác sĩ nhé.”

“Gọi bọn họ đến để làm cái gì.” Anh hậm hực, “Họ không nỡ cho anh liều
thuốc giảm đau, lại còn bảo sẽ ảnh hưởng đến vết thương khó lành.”

“Vậy anh cứ cố nhịn đi.”

Anh thở dài: “Em qua đây đã, em đứng xa thế, anh nói khó lắm.”

Thủ Thủ bảo: “Anh muốn nói gì thì cứ nói đi, em đứng đây được rồi.”

Kỷ Nam Phương cười không biết phải làm sao: “Anh cũng chẳng phải hổ, hơn nữa anh đang treo giò thế này, còn không động đậy nổi, em qua đây được
không. Anh thật sự nói hết hơi rồi, nói chuyện cũng thấy mệt nữa.”

Phòng bệnh không có ghế, mà sô pha lại đặt cách một đoạn khá xa, Thủ Thủ chần chừ một lúc, cuồi cùng vẫn ngồi xuống bên giường bệnh, Kỷ Nam
Phương nắm lấy tay cô, cô vốn định dụt lại, thấy mặt anh cố nhịn không
cười, rốt cuộc cô cũng dằn xuống được.

May mà Kỷ Nam Phương nắm tay cô thôi đã cảm giác mãn nguyện rồi, ngón
trỏ anh vô tình vuốt nhẹ trên mu bàn tay cô, Thủ Thủ vùng ra: “Buồn mà.” Anh cười: “Thủ Thủ, hôm nay lúc bị đâm xe, anh đã nghĩ nếu như anh chết rồi, em sẽ khóc vì anh chứ?”

Thủ Thủ ngây người, chẳng ngờ anh sẽ nói những lời này, trong chốc lát
dường như trở thành ngoài ý muốn. Chỉ khẽ thở dài, quay mặt đi, đèn
phòng bệnh sáng chưng, bóng cô đổ như thể mặt giấy cắt, rõ ràng mà hiển
nhiên, đôi lông mi đen nhánh dầy cong vút tựa cánh bướm, một thoáng rung động.

“Thủ Thủ.” Giọng Kỷ Nam Phương rất trầm: “Trước đây đều là lỗi của anh, sau này chúng ta sẽ cố gắng sống tốt hơn, được không?

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thủ Thủ thao thức mất ngủ, những kí ức rối
bòng bong như thể một giấc mơ, lúc ở cùng với Giang Tây, lúc ở cùng với
các anh trai, thỉnh thoảng cũng nghĩ đến Kỷ Nam Phương, nhưng cũng mơ hồ lắm. Anh lớn hơn cô 6 tuổi, hồi bé chơi cùng với các anh, trước kia còn không thích dắt cô theo, chê cô còn bé, chê cô là con gái, chê cô phiền phức. Lớn hơn một chút, anh lại ra nước ngoài, cũng giống như bất kì
một người anh thân thiết nào, cô trước nay chưa từng nghĩ mình sẽ cưới
anh, mà hôn lễ còn tổ chức gấp rút vội vàng là vậy, cho dù cưới nhau
cũng được một thời gian dài rồi, cô vẫn chưa thể quen được, thỉnh thoảng tỉnh ngủ giữa đêm, đột nhiên thấy bên cạnh mình lại có người đang nằm,
thường sẽ sợ đến toát cả mồ hôi, phải định thần một lúc mới nhớ ra, hóa
ra là Kỷ Nam Phương, mình với anh ấy đã là vợ chồng rồi. Phải một thời
gian dài cô mới thích ứng được, mà Kỷ Nam Phương cũng vậy, bởi lẽ cô
quen ngủ một mình rồi, thỉnh thoàng nửa đêm anh lật mình vô tình chạm
phải cô, cô thường sẽ giật mình bừng tỉnh.

Sau này anh cuối cùng quen nếp ngủ sát mép giường, chỉ nằm ít chỗ nhất
có thể, đến ngủ say rồi cũng không chạm vào cô nữa, có hôm sáng dậy sớm, thấy anh rụt tay rụt chân nghiêng mình ngủ, bộ dạng lúc ấy lại thành ra cực nhọc vô cùng.

Nhưng lúc ấy anh hầu như mỗi ngày đều về nhà, cho dù tiếp khách muộn đến mấy, uống say đến mấy, cũng đều được lái xe đưa về, chỉ lúc uống say
anh mới không nằm bên mép giường, mà thích bám lấy cô, cả người nóng hầm hập như bếp lửa, kiên trì dán mình lên lưng cô, cô gỡ tay anh ra, anh
ngoan ngoãn ngủ được một lúc, một lúc không lâu sau lại áp sát, năm lần
bảy lượt như thế, cô thực sự không thể ngủ tiếp được, đành nửa đêm nửa
hôm mò ra phòng khách ngủ, sau này anh biết rồi, uống say về cái là tự
động ra phòng khách ngủ.

Thực ra nhiều khi con người anh ấy cũng không tệ, luôn nhường nhịn cô,
bởi vì cô nhỏ hơn anh mà, lúc kết hôn cô mới 21 tuổi thôi, gia đình đôi
bên đều cảm thấy tính khí cô vẫn còn trẻ con lắm, Kỷ Nam Phương đối với
cô như đối với một đứa trẻ, có vài lần thật sự bị cô làm cho bực mình,
cũng không bỏ cô lại mà đi, dần dần sau này mới ít khi về nhà, nhưng mỗi lần cô có việc gọi điện cho anh, anh luôn xuất hiện rất kịp thời.

Diệp Thận Khoan có lúc cũng dạy bảo cô: “Kì thực Nam Phương đối với em
rất tốt, chỉ cần em đối với cậu ta có lòng một chút thôi, cậu chàng sẽ
không lông bông chơi bời bên ngoài nữa đâu.”

Một lần hai lần nói đến nhàm rồi, cô dứt khoát cãi lại: “Anh cả, em thấy chị dâu đối với anh cũng có lòng lắm, sao anh vẫn chơi bời bên ngoài
thế?”

Một câu thôi đã khiến Diệp Thận Khoan nghẹn gần chết, tức đến vài tuần sau cũng không thèm nói cô nữa.

Thủ Thủ không ngủ được, ngày hôm sau dậy thì đã muộn giờ, bèn gọi điện
xin nghỉ một ngày phép, đến giữa trưa thì có điện thoại, thì ra Thịnh
Khai mới biết Kỷ Nam Phương xảy ra tai nạn xe cộ, Thịnh Khai không kìm
được quở trách cô: “Thủ Thủ à, con quá lắm rồi, Nam Phương xảy ra
chuyện, sao con không đến bệnh viện thăm chồng?”

“Con đã đến qua rồi mà.”

“Đến qua là được à? Con bây giờ đáng lẽ nên ở bệnh viện mà chăm sóc Nam
Phương chứ, vợ chồng 2 đứa, phải đồng cam cộng khổ, săn sóc giúp đỡ lẫn
nhau, những lúc này sao con một chút lo lắng cũng không có thể hả? Con
có thái độ gì đây?”

Thủ Thủ đành lại đến bệnh viện lần nữa, nhớ ra hôm qua Kỷ Nam Phương
phàn nàn quần áo ở bệnh viện hoàn toàn không tài nào mặc nổi, cô đắn đo
một lát mới gọi điện thoại cho lái xe của Kỷ Nam Phương, dặn anh ta cầm
thêm 2 bộ áo ngủ cho anh, rồi nhân tiện đưa qua bệnh viện.

Lúc đến bệnh viên, vừa rẽ đến hành lang đã thấy rầm rộ khác thường, từ
trong ra đến ngoài xếp chật kín hoa tươi lẫn trái cây, đoán trước đám
bạn xã hội của anh đều ngóng được tin tức, lũ lượt trước sau đến thăm
hỏi, từ xa đã nghe thấy tiếng Trần Trác Nhĩ tình ý sâu xa trịnh trọng
nói: “Với quan điểm chuyên môn của tôi, dựa vào tấm phim X-quang này mà
nói thì là, tôi cảm giác không phải chỉ gãy chân thôi đâu, trái lại hình như còn liên quan đến hông đấy, Nam Phương này, sau này cậu phải từ từ
một chút nhé.”

Trong phòng bệnh tức khắc bật cười rầm rầm, cô đẩy cửa bước vào, đám
người hãy còn cười đến nghiêng ngả, thấy cô mới bớt phóng túng hơn: “Ồ,
Thủ Thủ đến rồi.”

Cô tiện tay đặt túi sang một bên, Kỷ Nam Phương vẫn cứ để ý thấy: “Cầm theo gì thế?”

Thủ Thủ nói: “Đồ ở nhà, hôm qua anh bảo phải thay quần áo mà?”

“Há!” Trần Trác Nhĩ cầm đầu ồ lên “Chúng ta né đi vậy, đừng làm ảnh hưởng đến Nam Phương thay quần áo nữa nhỉ!”

Thêm một giọng khác tấm tắc: “Đằm thắm quá, thế này là trêu tức bọn này
rồi còn gì? Bọn này toàn lũ độc thân, nhỡ ra không cẩn thận mà bị
thương, đến quần áo cũng không có người giúp thay ấy.”

Lại còn có kẻ chêm lời chỉ sợ không được nói: “Ơ kìa, thế ‘5 tiêu chuẩn
gia đình văn hóa toàn quốc’ có phải bình xét lại không nhỉ?

“Chuyện này trách nhiệm thuộc về tôi, để tôi.” Trần Trách Nhĩ vỗ ngực:
“Khỏi phải nói ‘tiêu chuẩn gia đình văn hóa toàn quốc’, kể cả là huy
chương lao động toàn quốc, tôi cũng kiếm được cho vợ chồng nhà cậu 1
cái.”

“Biến ngay!” Kỷ Nam Phương cười mắng: “Mấy cậu ỷ tôi bây giờ không động chân động tay được hả?”

“Ai nói cậu không động chân động tay được thế, bọn này không làm phiền
cậu động tay động chân nữa.” Trần Trác Nhĩ nháy mắt, cả đám người lại
cười rầm rầm, đùng một cái là tản đi hết. Lũ lượt ra về, đến Trần Trác
Nhĩ cũng đi luôn, tiện tay còn giúp bọn họ đóng cửa phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Thủ Thủ và Nam Phương, Kỷ Nam Phương nói: “Đừng để ý bọn họ, cả đám nhí nhố ấy mà.”

Thủ Thủ đặt túi lên giường: “Em cầm cho anh 2 bộ áo ngủ ở nhà, đợi lát
nữa y tá đến, anh bảo họ giúp anh thay, em về đi làm trước đây.”

“Em hôm nay còn có việc à?” Kỷ NamPhương hình như hơi thất vọng, lại
bảo: “Tối nay em qua đây một lượt nữa được không? Mẹ anh nói tối nay đến thăm anh, không thấy em ở đây, lại lôi thôi ra.”

“Tối nay em không đến nữa.” Thủ Thủ dường như lại hạ quyết tâm gì đó,
nói: “Chuyện chúng mình, anh sớm để bố mẹ biết thì hơn, em sợ đến lúc đó bố mẹ lại khó chấp nhận.”

Kỷ Nam Phương vốn đang truyền thuốc, nghe thấy cô nói những lời này,
dường như lại coi như chưa từng nghe, chỉ ngắm nhìn dòng thuốc chạy dọc
ống truyền, tí tách tí tách, không vội không chậm rơi xuống. Phòng bệnh
vốn yên tĩnh, Thủ Thủ cảm thấy yên tĩnh đến nỗi phát sợ. Bởi lẽ cô còn
có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, vừa rối lại vừa nhanh, bịch bịch
bịch bịch, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, qua một lúc khá lâu,
Kỷ Nam Phương mới xoay mặt sang nhìn cô. Thủ Thủ chỉ cảm thấy khuôn mặt
anh bình tĩnh vô cùng, nhưng lại không thể nhìn ra điều gì, mà giọng anh cũng bình lặng: “Em có ý gì?”

“Kỷ Nam Phương.” Cô chạm vào tay anh, tay anh rất lạnh, lạnh lẽo như một tảng băng, hoặc có lẽ là vì anh đang truyền thuốc, cô nói: “Hôm qua em
nghĩ rất nhiều rồi, anh thực ra đối với em rất tốt, 3 năm này em cảm ơn
anh, nhưng em không còn cách nào cả.”

Anh nhìn xoáy vào cô, như nhìn một kẻ xa lạ xưa nay chưa từng quen biết, ánh mắt đó phảng phất một mũi sắc nhọn, hơi thở anh trở nên dồn dập,
bỗng nhiên bùng lên, hung hăng gạt tay cô ra: “Cút, em cút ngay cho
anh.”

Thủ Thủ bật dậy nắm lấy túi xách, Kỷ Nam Phương lại ngả người ra, trán
anh hằn lên vệt gân xanh: “Em tưởng anh yêu em chắc? Buồn cười, nếu như
em không phải họ Diệp anh liệu có cưới em không? Lúc đầu nếu như không
phải bố mẹ dồn ép anh liệu có cưới em không? Em tự cho em là ai nào?
Trước đây anh trêu đùa em, là bởi vì anh chưa chơi chán, giờ anh chán
ngấy rồi, em muốn bỏ nhau chứ gì? Bỏ thì bỏ! Em tưởng anh yêu em chắc,
em cút ngay cho anh, cút!”

Thủ Thủ xưa nay chưa thấy gặp anh như thế này, đến mắt cũng đỏ au, như
thể vừa uống say, lại như thể đã biến thành một người khác, một người cô không hề quen biết, cô thấy sợ, giật lùi lại vài bước, mà anh đã chỉ
thẳng ra cửa, lập lại lần nữa: “Cút ngay!”

Li hôn so với trong tưởng tượng của cô lại phức tạp hơn rất nhiều, thái
độ đôi bên đều cương quyết, Kỷ Nam Phương vô vị đồng ý li hôn, nhưng bố
anh lại nổi giận lôi đình, đập vỡ cả cốc chén, thiếu điều đích thân đến
bệnh viện đánh mắng Kỷ Nam Phương một trận nên thân.

Thái độ của Thịnh Khai cũng rất kiên quyết: “Thủ Thủ, con rốt cuộc trúng tà gì thế này? Con với Nam Phương đang yên đang lành, sao lại phải li
hôn?”

“Mẹ, con không yêu anh ấy.”

“Lúc đầu con quyết phải lấy bằng được nó, mẹ đã khuyên con rồi, nói
thằng bé chưa chắc đã là người phù hợp nhất với con, nhưng con khăng
khăng làm theo ý mình, đã cưới nhau đến được ngày hôm nay rồi, em đáng
lẽ nên chăm chút cho gia đình, chăm chút cho hôn nhân. Sao con lại có
thể tùy tiện như thế này, nói cưới là cưới, nói bỏ là bỏ ư? Bố con hôm
qua gọi điện về, hỏi chuyện con với Nam Phương, mẹ cũng không biết phải
nói thế nào cho ông ấy hiểu nữa. Thủ Thủ à, con không còn bé nữa, sao có thể ấu trĩ kiểu này chứ?”

Mẹ Nam Phương thì tự mình đến gặp Thủ Thủ, ý nặng tình sâu nói với cô:
“Thủ Thủ à, mẹ biết Nam Phương có tật này tật nọ, mấy năm nay tủi thân
cho con rồi, nhưng ‘một ngày làm vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa’, làm sao
có thể tùy tiện nói li hôn được chứ? Có phải là do nó chơi bời bên ngoài không? Con yên tâm, mẹ nhất định giúp con giáo huấn nó, đợi nó xuất
viện rồi, để nó đưa con ra nước ngoài cho khuây khỏa, ra ngoài đi đi lại lại, thay đổi không khí, thế được không? Hai đứa ấy à, thật sự trẻ con
quá, bố nó dạo này bị nó làm tức đến…Ôi, Thủ Thủ à, dù choNam Phương làm chuyện gì sai, con cứ nể mặt mẹ, bỏ qua nó đã nhé? Cho nó một cơ hội,
nó sau này mà không chịu sửa chữa đi, về bảo với bố cho nó một trận,
được không con?”

Đến Diệp Thận Khoan cũng mắng cô: “Thủ Thủ, em có lí trí một chút đi,
được không? Em biết li hôn có ý nghĩa gì không hả, em nhẫn tâm làm khó
bố mẹ mình đến thế nào nữa đây? Em kể cả không nghĩ cho người khác, em
cũng phải nghĩ cho bố mẹ em chứ, hôn nhân có phải trò chơi trẻ con đâu,
em đừng tưởng anh không biết là Dịch Trường Ninh về rồi nhé, anh nói cho em biết, em nếu như thật sự muốn tốt cho tay họ Dịch kia, liệu bảo hắn
tránh xa em một chút!”

Thủ Thủ vừa kinh ngạc vừa bực mình: “Anh, anh mà dám động vào Dịch Trường Ninh, em chết cho anh xem!”

Diệp Thận Khoan tức đến phủi tay áo mà bỏ đi: “Như ma làm mất rồi.”

Cứ thế mà chẳng đến một tháng sau, Thủ Thủ đã gầy sọp đi, ăn Tết xong đi làm trở lại, bữa đi ăn cơm cùng Giang Tây, đầu óc vẫn cứ để đâu đâu.

Nguyễn Giang Tây thấy cô cầm dao nĩa cắt vụn miếng bít tết, không kìm được nói: “Cậu thật sự tự rước khổ rồi.”

Thủ Thủ thở dài, Giang Tây lại bảo: “Tớ thật sự không chịu nổi cậu nữa, biết trước có ngày này, thì lúc đầu việc gì phải thế.”

Thủ Thủ giận hờn: “Kệ đi, tớ xin đài cho nghỉ phép, đi nghỉ ngơi đã.”

Giang Tây phụt cười: “Cậu kể cả có chạy đến chân trời góc biển rồi cũng phải đối mặt với hiện thực thôi.”

Thủ Thủ nói: “Tớ có trốn tránh hiện thực đâu.”

Giang Tây bảo: “Cậu cứ cãi nữa đi.”

Nói thì nói thế thôi, thực ra cuối năm, đài truyền hình cũng bận đến
không thể dứt ra được, Giang Tây bớt chút thì giờ đến bệnh viện một
chuyến thăm Kỷ Nam Phương, Kỷ Nam Phương thấy cô lại càng vui mừng: “Ô,
em đúng là khách quý đấy, hôm qua Thần Tùng đến, hôm nay em lại ghé, anh cảm thấy mình thật sự bệnh nặng lắm rồi đấy.”

Giang Tây chỉ mỉm cười: “Em vốn dĩ muốn đến cùng Thủ Thủ, nhưng cô ấy đi Thanh Đảo quay tiết mục rồi, dạo này chỗ bọn họ bận rộn lắm, anh không
biết Thủ Thủ gầy đến thế nào đâu, cả khuôn mặt chỉ to còn bằng lòng bàn
tay thôi.”

Kỷ Nam Phương lại không tiếp lời cô, trái lại nói kiểu trêu đùa: “Sao em lại đến có một mình thế này, không kéo Thần Tùng theo, 2 đứa cãi nhau
à?

Giang Tây vốn nhỏ hơn anh vài tuổi, nhưng nói chuyện với anh luôn thoải
mái, thế nên cũng nửa đùa nửa thật bảo: “Em với Thần Tùng còn chưa cãi
nhau đâu, anh với Thủ Thủ cãi nhau thì có.”

Không ngờ Kỷ Nam Phương lại cười: “Cãi gì nữa nào? Anh đồng ý li hôn rồi, còn gì hay để cãi nhau nữa?”

Giang Tây không nghĩ tới việc anh sẽ thẳng thắn thế, thấy anh vẫn bình chân như vại, lại không kìm được ngẩn người.

Kỷ Nam Phương đã xoay mặt đi, nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, không biết là
đang nhìn gì nữa. Giang Tây thuận theo ánh mắt ánh nhìn ra, chỉ thấy
nắng rực rỡ, thời tiết hiếm khi đẹp thế, cây cối còn chưa đâm chồi nảy
lộc, vài cành non nhẵn bóng xiên ngang qua ô cửa sổ, dường như nét phác
thảo bóng đổ tỉ mỉ.

Cô không nhìn nữa, lại liếc đến tủ đầu giường có hộp cơm giữ nhiệt màu
đỏ, một hộp nhựa giữ nhiệt bình thường vô cùng, nửa mới nửa cũ, nhưng
được rửa rất sạch sẽ, bao gồm cả tay cầm màu trắng, cũng được lau cặn kẽ đến không dính một hạt bụi. Cô nghĩ những thứ này không giống với đồ
dùng của Kỷ gia lắm, vừa vặn Kỷ Nam Phương quay sang, thấy cô nhìn hộp
cơm, không biết vì sao lại đi giải thích: “Là một người bạn gửi canh gà
đến cho anh thôi.”

Giang Tây biết anh phong lưu đào hoa, nhưng mà những đồ vật thế này,
thật sự không giống kiểu mấy cô hồng nhan tri kỷ của anh vẫn hay làm,
mấy người đẹp ấy từ áo quần đến phấn son, chỗ nào mà chả khéo léo thướt
tha đến lay động lòng người, cho dù có là canh gà của bệnh viện, chỉ e
cũng phải dùng đến loại hộp cơm ZOJIRUSHI tinh xảo mất.

Giang Tây cũng không lán lại phòng bệnh lâu lắm, chỉ ngồi nói chuyện một lúc với Kỷ Nam Phương, lúc ý tá đến đổi thuốc, cô cũng nhân tiện chào
tạm biệt, ra đến ngoài rồi mới gọi cho Thủ Thủ một cuộc điện thoại: “Cậu thật sự muốn li hôn đấy à?”

Thủ Thủ bị cô hỏi thẳng một câu như thế, chỉ cảm thấy vô duyên vô cớ,
liền buột miệng nói: “Đương nhiên rồi, sao tự nhiên cậu lại hỏi thế?”

Giang Tây thở dài: “Vợ chồng nhà cậu, có lẽ thật sự là trao duyên nhầm rồi.”

Thủ Thủ kinh ngạc: “Cậu xúc động cái nỗi gì đấy?”

Giang Tây nói: “Có gì đâu.” Ngừng giây lát rồi cũng bảo: “Thủ Thủ này, tớ chỉ mong cậu hạnh phúc thôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.