Tôi là Trình Hạo, năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm ba đại học Thanh Hoa. Ba tôi chỉ có một
người con trai độc nhất là tôi, còn mẹ tôi qua đời từ khi tôi còn rất
nhỏ. Ba vì rất yêu mẹ nên không đi bước nữa, suốt mười mấy năm trời
trong căn nhà rộng cũng chỉ có hai ba con và một vài người giúp việc. Ba rất thương tôi, rất quan tâm đến tôi, tôi biết điều đó. Chỉ là ba
thường ngày rất bận, thời gian chơi với tôi không nhiều, những lúc như
thế,tôi thường cảm thấy rất nhớ mẹ.
Từ nhỏ, tôi đã học cách tự
lập, một phần vì không có mẹ ở bên, một phần khác có lẽ là do cách ba
dạy tôi. Những người khác đều nghĩ rằng gia thế tôi tốt, không cần cố
gắng nhiều, chỉ việc sống an nhàn mà hưởng thụ. Nhưng ba quan niệm khác, ba nói càng ở vị trí cao thì càng dễ ngã xuống, ngày xưa ba cũng là
chàng trai nghèo, nếu không phải cố gắng hết mức, cũng sẽ không đạt được thành quả như bây giờ.
Tôi không hay biểu lộ cảm xúc của mình,
giống y hệt ba, cũng giống cái cách mà ba giáo dục tôi. Ngày nhỏ, ba nói với tôi rằng, càng đứng ở trên cao, người bên cạnh sẽ càng nhiều, nhưng những người thật tâm bên cạnh lại ít ỏi đến đáng thương. Tôi lúc đó
không nghĩ nhiều như vậy, một phần vì không hiểu hết, một phần do bản
tính tôi vốn đã lạnh nhạt. Không phải tự nhiên mà tôi nói như thế. Tôi
không có sở thích gì nhiều, không thích tiếp xúc với người khác, không
muốn ra ngoài chơi giống như những đứa trẻ con bình thường. Ba nhiều khi dẫn tôi đến những buổi tiệc xã giao, gặp mặt những người xa lạ, đơn
giản là chào hỏi cũng sẽ khiến tôi cảm thấy rất phiền. Khi tôi vui, tôi
sẽ cười, khi tôi khó chịu, tôi cũng sẽ cười. Ba nói nụ cười là thứ vũ
khí lợi hại nhất, nó có thể là lớp mặt nạ che đậy tâm tư, đương nhiên,
nó không có tác dụng gì đối với những người thực sự hiểu mình. Tôi chưa
bao giờ làm trái ý ba, từ cách học, cách cư xử, cách làm người, tôi đều
lấy ba làm hình mẫu. Cuộc sống của tôi cứ trôi qua như thế, yên ắng,
bình thản, nhạt nhẽo, cho đến khi… tôi gặp em.
Ngày đó, ba dẫn
em về, trên người em chỉ mặc một chiếc quần jean cũ và một chiếc áo sơ
mi trắng đã bạc màu. Một tay em nắm chặt tay ba, đôi mắt đảo quanh nhà
mang theo chút bối rối, vành mắt đỏ hoe như vừa mới khóc xong. Ba dẫn em tới trước mặt tôi, nói với tôi rằng đây là người mà ba mới nhận nuôi,
bảo em gọi tôi một tiếng “anh hai”
Ánh mắt của mình lúc đó như
thế nào, tôi không nhớ rõ lắm. Có lẽ là mang theo phần dò xét và lạnh
lùng, tôi nghĩ vậy, nên em mới bất giác lùi về phía sau, tay xiết chặt
tay ba. Em kém tôi 1 tuổi, nhưng có lẽ là do tôi trưởng thành sớm, trông em có vẻ nhỏ con, có chút gầy yếu, có chút đáng thương. Tôi không biết
nhiều về em, ngoài cái tên Trình Nhiên mà ba đã đặt, tôi không biết thứ
gì khác, cũng không quan tâm. Tôi còn nhớ khi ba nói tôi phải chăm sóc
em, tôi chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái rồi lại bước lên lầu, không hề có ý định khắc ghi điều đó và tâm trí.
Tôi và em ở chung một nhà,
tuy vậy, hai người rất ít khi gặp mặt nhau, nếu như không phải tôi bận
rộn, cũng là do em cố ý tránh tôi. Ba thì thường xuyên đi công tác, vắng nhà triền miên, có lẽ sợ em buồn chán nên gọi người đến dạy em đàn. Có
một lần tôi ở trong phòng đọc sách, nghe thấy tiếng dương cầm từ phòng
của em, những tiếng đàn đầu tiên, khá rời rạc và non nớt. Em có vẻ rất
thích đàn, ngày nào cũng đàn, hơn nữa còn tiến bộ rất nhanh, chỉ một vài ngày tiếng đàn đã trở nên mượt mà chau chuốt. Tôi không học nhạc, chỉ
hiểu biết sơ qua, chỉ là qua tiếng đàn của em, tôi cảm nhận được thứ gì
đó, hồn nhiên và tươi trẻ, thứ mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được. Tôi
bắt đầu để ý đến em, đó là một ngày khác. Ngày đó em cũng đàn, nhưng
không phải những bản nhạc nhẹ nhàng vui tươi mà em thường chọn, đó là
một bản nhạc buồn. Tôi nghe thấy em cất tiếng hát, lần đầu tiên tôi nghe em hát, giọng điệu trẻ con trong trẻo như chuông bạc, không hiểu sao
lại có chút ưu thương.
Tôi bất giác đi sang phòng em, im lặng
đứng ở ngay cạnh cửa. Em ngồi bên cạnh cây đàn dương cầm, bóng dáng vẫn
nhỏ bé như thế, đôi tay như bay múa trên phím đàn, giọng hát ngân vang.
Hai mắt em nhìn về xa xăm, trống rỗng vô định. Tôi còn nhớ lần đầu tiên
gặp em, em có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt to tròn trong sáng như gương
dù có chút rụt rè sợ hãi. Vậy mà giờ đây, đôi mắt ấy mở to vô hồn, từng
giọt lệ nóng hổi trào ra từ khóe mắt, nhỏ xuống những phím đàn bay nhảy
rồi tan đi. Từng giọt từng giọt lướt qua gò má bé bỏng trắng nõn, rớt
xuống cằm, xuống cổ, gõ từng nhịp xuống phím dương cầm, cũng gõ vào nơi
nào đó sâu thẳm trong trái tim tôi.
Tôi bất giác đi đến bên cạnh em, em giật mình khi nhìn tôi, không đàn nữa, ánh mắt trống rỗng xuất
hiện chút sợ hãi, không hiểu sao lại khiến tôi vui, đơn giản vì nó không còn vô hồn như lúc trước, giống như tâm hồn em đang ở rất xa. Tôi nhớ
lúc đó, tôi ôm em, chính tôi cũng không hiểu sao mình làm như vậy, có lẽ là do giọng hát quá mức bi thương, cũng có thể là từ giọng hát ấy, tôi
cảm nhận được thứ gì quen thuộc, sự cô độc ẩn sâu, cũng giống như tôi.
Tôi cũng đã từng cô đơn như thế, không có ai để tâm sự, không có ai để
sẻ chia, chỉ khác là, tôi giấu nỗi cô đơn ấy trong tim, còn em, lại bộc
lộ qua tiếng hát. Đó là lần đầu tiên, tôi cảm thấy em giống tôi, dù
không có quan hệ máu mủ ruột thịt, tôi vẫn muốn đến gần em hơn.
Vòng ôm của tôi quá mức xa lạ, cũng quá mức đột ngột, cả người em cứng lại,
tôi cảm nhận được điều đó khi em thậm chí muốn đẩy tôi ra. Nhưng mà tôi
vẫn ôm em, vẫn giữ nguyên tư thế ấy, vòng tay siết chặt hơn, tôi nghe
thấy mình nói với em, giọng điệu dịu dàng ” Không sao đâu “. Em không cố đẩy tôi ra nữa, cả người cũng buông lỏng. Rồi tôi nghe thấy em khóc,
không hò hét, không la lớn mà là từng tiếng nức nở nghẹn ngào, tiếng nức nở không hiểu sao khiến tôi đáy lòng tôi thắt chặt. Nước mắt em lại
chảy, thấm ướt cả một mảng áo sơ mi của tôi, nhưng tôi không thấy phiền, thậm chí còn vỗ nhẹ lưng cho em khóc. Đó là lần đầu tôi ôm em, vòng ôm
giữa hai đứa trẻ, không phải thứ tình cảm mập mờ dây dưa, chỉ đơn giản
là sự đồng điệu giữa hai tâm hồn trống vắng cô đơn.
Từ ngày đó,
mối quan hệ giữa tôi và em cải thiện. Lúc đó tôi mới biết em đã nghỉ
học, tôi hỏi, em không nói, nhưng sự ngập ngừng cũng giúp tôi đoán được
phần nào. Tôi cũng xin nghỉ học, ở nhà với em. Ba đồng ý, thành tích của tôi từ trước đến giờ luôn rất tốt, lại trưởng thành sớm, dù là ở trường hay ở nhà cũng không có gì khác biệt. Từ ngày đó, tôi có thêm một niềm
vui mới, là tìm cách chăm sóc cho em, giống như ba đã dặn.
Em thích đàn, tôi cùng em học đàn. Em học dương cầm, tôi học violon, hai người có thể cùng nhau phối nhạc.
Tôi thích tin học, em cùng học với tôi. Em học rất nhanh, tiến bộ vượt bậc, mỗi lần em giải xong một bài khó, ánh mắt mong chờ nhìn tôi, tôi sẽ nhẹ nhàng xoa đầu em, khen một tiếng thỏa mãn.
Quan hệ giữa chúng
tôi dần thay đổi, từ hai người xa lạ, dần dần trở nên thân thiết không
thể tách rời. Lần đầu tiên em gọi tôi một tiếng “anh hai”, hai tiếng
nhẹ nhàng ngọt ngào như mật khiến tôi thỏa mãn. Tôi thích gọi em là vật
nhỏ, dù lúc đầu em có phản đối, nhưng tôi cảm thấy rất giống, giống như dáng vẻ nhỏ bé của em, cũng giống như là cách gọi chỉ thuộc về tôi.
Thời gian dài tiếp xúc, tôi mới hiểu hơn về em, em nghịch ngợm, hiếu thắng,
vô tư, lại hay náo loạn, không giống như vẻ rụt rè khi hai người mới gặp mới gặp. Khi tôi làm việc, em sẽ ngồi bên cạnh đọc sách, nhiều khi sẽ
chọc phá tôi một chốc để tôi chú ý đến em. Em ỷ lại vào tôi nhiều hơn,
dường như lúc nào cũng quấn lấy tôi, muốn tôi đọc sách cho em nghe, muốn tôi nếm thử thức ăn em nấu. Em nấu ăn rất khéo, rất ngon, những món ăn
đơn giản tinh tế lại mang một hương vị riêng, hương vị mộc mạc chỉ thuộc về em.
Từ ngày đó, em cười nhiều hơn, nụ cười thường trực không bao giờ tắt, ánh mắt sáng lấp lánh, trong sáng như gương. Tôi cũng cười nhiều hơn, nụ cười chân thành phát ra từ nội tâm. Suốt ba năm trời, tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ bên nhau như thế, cho đến một ngày.
Ba đi công tác Hongkong trở về, tặng cho em một món quà, món quà bí mật
tôi không biết. Tôi thấy em rất vui, rất hào hứng, tôi thấy em vui, cũng rất vui. Suốt ba năm nay, chỉ cần em vui vẻ, tôi cũng sẽ vui vẻ. Vậy mà ngày hôm sau, em khiến tôi gần như phát điên. Em đã thôi học ở trường,
chỉ học ở nhà, hàng ngày sẽ được tài xế đưa đến nơi nào đó khoảng 2
tiếng rồi sẽ trở về. Em nói đó là bí mật, tôi sẽ không hỏi. Vậy mà mấy
ngày sau, ngày nào em cũng đi, đi suốt một ngày đến tận tối mới về, ngày nào cũng rất vui vẻ, dù có khi cả người lấm lem. Em ra ngoài nhiều hơn, không còn ở bên tôi nhiều như trước, mỗi khi tôi hỏi, em sẽ chỉ nói là
ra ngoài chơi một chút. Có một lần năm em 16 tuổi, em đi đến nửa đêm
mới về, cả người lấm lem, tôi đợi em nguyên một ngày, cảm thấy giận dữ,
liền không nhịn được mà lớn tiếng với em. Từ trước đến giờ tôi chưa bao
giờ to tiếng với em, em có lẽ là bất ngờ, nước mắt chực trào ra rồi chạy như bay về phòng ngủ. Tôi muốn đuổi theo, nhưng không hiểu sao lại kìm
lại, tôi lo lắng cho em, quan tâm em như vậy, có gì là sai. Tôi cảm thấy tức giận, nhưng trong lòng tôi biết, thật ra là tôi đang sợ hãi, sợ hãi em không còn như trước, không còn là vật nhỏ chỉ thuộc về tôi. Đó là
lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, suốt một tuần liền tôi không gặp em, dù vô tình đụng mặt em cũng sẽ im lặng tránh đi. Một tuần đó, tôi đều
không ngủ được.
Sau một tuần đó, là sinh nhật của tôi, mà tôi
với em vẫn đang chiến tranh lạnh. Dù thế, buổi sáng hôm ấy, không thấy
em ở nhà, tôi vẫn không nén nổi thất vọng. Nghĩ rằng em vẫn ra ngoài
chơi, tôi cảm thấy chán nản, một mình đến quán bar uống rượu, đó cũng là lần đầu tiên tôi uống rượu. Tôi uống không nhiều, cảm thấy miệng lưỡi
đắng chát, một mình trở về nhà. Tôi không bật đèn, cả căn nhà vẫn chìm
trong bóng tối, rộng rãi mà hoang vắng như vậy, vì không có em. Tôi
không khỏi cười khổ trong lòng, em vẫn không nhớ sinh nhật tôi.
Vậy mà trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, tôi nghe thấy tiếng đàn vang lên,
giong hát đã quá mức quen thuộc, tôi vội vàng chạy vào trong. Dưới ánh
nến mờ mờ, em ngồi bên chiếc đàn dương cầm, không còn nhỏ bé như trước,
khuôn mặt thiếu nữ đang dần trổ mã xinh đẹp đến không sao tả xiết. Em
hát bài chúc mừng sinh nhật, chiếc bánh sinh nhật đang đặt trên chiếc
đàn. Tôi đứng im một chỗ, đôi chân không nhấc đi được, niềm vui sướng từ đáy lòng dâng kên, ngọt như đưa trẻ con nhận được kẹo, em như vậy mà
lại không có quên. Em hát xong, liền tiến đến chỗ tôi, một bàn tay đưa
ra, nở nụ cười ngọt ngào. Em mặc một chiếc váy trắng tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh nến lung linh, cười ngọt ngào giống như tinh linh
giữa bóng đêm. Tôi nhìn em, nhìn đôi mắt sáng như sao, lại nhìn đôi tay
đang đợi tôi nắm lấy, lần đầu tiên trong lòng chợt nghĩ đến…Tôi muốn
nắm tay người con gái này, cả đời.