Đầu thu, những cơn
gió mát lạnh thoảng qua hòa lẫn với những tia nắng ấm áp còn sót lại của mùa trước. Gió khẽ khàng thổi bay những chiếc lá tiêu điều mới rụng,
thổi bay cả mái tóc của những người rảo bước trên đường.
Người
ta thường nói trong bốn mùa, mùa thu là mùa của tình yêu, lãng mạn, xinh đẹp, là mùa của những đôi lứa hẹn hò quấn quýt. Nhưng người ta lại
không biết rằng, mùa thu cũng là mùa của sự xơ xác, tiêu điều, mùa của
những cuộc cãi vã chia tay để đến với những cuộc tình mới, nhất là những trường hợp như thế này…
“Anh, đừng như vậy. Em đã làm gì sai
chứ, tại sao anh lại đối xử như vậy với em. Anh nói đi. Chỉ cần anh
nói,nhất định em sẽ sửa mà. Anh nói đi..”
Trên một góc sân trường diễn ra một tình cảnh chẳng mấy xa lạ. Một cô gái với mái tóc đen dài,
đôi mắt to tròn phủ một tầng hơi nước, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn trong chiếc váy màu hồng nhạt. Chỉ là từng câu từng chữ bật ra lại hòa trong
tiếng nức nở nghẹn ngào, hai hàng lệ lăn dài trên má càng tăng thêm vẻ
yếu đuối mỏng manh khiến cho người ta thương tiếc.
Đáng tiếc rằng
người con trái đứng trước mặt cô không hề nằm trong số đó. Hai tay anh
ta xỏ vào túi quần, dáng đứng thẳng tắp, cặp mắt phượng đào hoa còn xẹt
qua một tia chán ghét không kiên nhẫn
” Không sao cả. Chúng ta đã chia tay rồi. Cô đừng bám lấy tôi nữa”
Bạc môi phun ra một câu khiến cho người con gái càng khóc dữ hơn, túm chặt
cánh tay người con trai không buông. Cho đến khi người con trai không
thể chịu được nữa định quay đầu bước đi thì cô ta đột ngột quỳ xuống,
tay túm chặt lấy ống quần anh, oa oa khóc lớn.
“Minh, đừng như vậy. Em thật sự rất yêu anh.. em không thể sống thiếu anh được…”
Cô gái vốn rất xinh đẹp, vẻ đẹp ngây thơ dịu dàng, hơn nữa lại còn đang
khóc như hoa lê đẫm mưa, trong miệng còn không ngừng cầu xin chàng trai, nhận hết tội lỗi về mình khiến cho một số người đi qua cảm thấy bất
bình, nhất là mấy người con trai muốn tiến lên nói giúp mà không dám.
Một số khác dường như đã thấy tình cảnh này quá nhiều lần, nhiều lắm chỉ để lại ánh mắt thương hại chế giễu thậm chí còn đứng ngay gần đó mà bày ra một bộ dáng xem kịch vui.
Cách đó không xa có một cô gái
khác còn không thèm nhìn lâu một chút, cúi gằm mặt xuống nhanh chóng
bước đi. Cô giơ tay kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai màu trắng đang đội
xuống, che đi nụ cười nhạt và tia chế giễu nơi đáy mắt. Cô thật sự không hiểu rốt cuộc thứ tình yêu thần thánh trong mắt bọn họ là gì mà phải
dùng cả lòng tự trọng, tự tôn để đánh đổi như vậy.
Bộp
“Đi đứng kiểu gì đấy. Không có mắt à”
Giọng nói kiêu ngạo mà chanh chua vang lên khiến cho cô gái đội mũ trắng hơi
hơi ngẩng đầu, nhưng rồi cũng chỉ liếc nhẹ một cái rồi lại tiếp tục đi
về phía trước.
” Ơ. Con này….”
“Thôi đi mày. Chấp nhặt với đồ điên ấy làm gì”
“Hừ. Đúng là đồ quái dị”
Cô gái có giọng nói chanh chua cùng với người bạn bên cạnh tức giận chửi
một tiếng, sau đó liền quay ngoắt đi, trong mắt tràn ngập sự khinh
thường. Cô gái đội mũ trắng rõ ràng nghe thấy lời của hai người kia
nhưng ngoài mặt vẫn mang bộ dáng lạnh nhạt bình tĩnh, không hề có chút
phản ứng như thể đó đã là điều quá đỗi quen thuộc.
Phải rồi. Đồ
điên. Đồ quái dị. Ai cũng gọi cô như vậy. Cơ hồ cả cái trường đại học
Thanh Hoa này đều gọi cô như vậy. Nhưng mà cô không quan tâm. Bọn họ
thích thì để bọn họ gọi cho chán đi. Dù sao, họ làm như vậy mới đúng là
điều cô muốn.
Cô gái đội mũ lưỡi trai trắng, tóc đuôi ngựa buộc
ra sau,dáng người cao gầy, trên người mặc một một chiếc áo sơ mi trắng
dài và một chiếc quần jean đơn giản. So với học sinh trường Thanh Hoa ăn mặc quần áo là lượt, nhất là những học sinh nữ ngày nào cũng trang điểm chải tóc cầu kì thì cô quả thật là quá mức đơn giản tầm thường, thậm
chí còn có phần xuề xòa. Điều đáng nói là cô luôn cúi gằm mặt xuống, che giấu cả khuôn mặt qua gọng kính dày cộp và chiếc mũ lưỡi trai màu
trắng.
Lâm Vũ vội vã rảo bước về phía trước, cô thực sự đang
vội, không có thời gian mà để ý đến những việc khác nữa. Ghé qua cửa
hàng mua một bó hoa hồng trắng rồi bắt xe buýt đến bệnh viện thành phố.
Theo thói quen đi lên đến tầng 4, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh rồi bước
vào trong. Phòng bệnh đặc biệt cực kì rộng rãi thoáng mát, đồ đạc trong
phòng đều màu trắng khiến cho không gian thậm chí có chút trống trải.
Phòng bệnh vốn không có ai, cô đơn giống như là nó nên như vậy. Lâm Vũ vứt bó hoa hồng cũ đã khô héo, cắm bó hoa mới vào chiếc bình thủy tinh đầu
giường rồi bước đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm mành đang che khuất sang
hai bên để ánh sáng từ bên ngoài chiếu sáng cả căn phòng. Cô mở hé cửa
ra một chút để gió mát lùa vào, cuốn đi mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.
Mẹ luôn nói không thích mùi này, cũng không thích vào bệnh viện. Chỉ là
không biết bây giờ mẹ còn có thể cảm nhận được mùi thuốc đáng ghét này
nữa không.
Lâm Vũ kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường,
một tay nhanh nhẹn tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, để lộ ra
khuôn mặt vốn bị che khuất. Đó là một khuôn mặt hết sức bình thường, ngũ quan nhạt nhòa, thậm chí dù có lẫn vào trong đám người cũng không ai có thể nhận ra. Tuy vậy, cô có một đôi mắt rất đẹp.
Đôi mắt to
tròn, hai con ngươi đen nhánh long lanh có thần dưới hàng mi dài cong
vút như cánh quạt. Một cặp mắt trong suốt không chút tạp chất, dường như không nhiễm chút khói bụi thế gian, dễ dàng hút người ta vào trong ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Chỉ là vẻ đẹp của đôi mắt lại bị che khuất đi một phần dưới lớp kinh dày cộp cổ hủ ấy.
Lẳng lặng quan sát người
trên giường, đôi bàn tay nhỏ bé của cô bao lấy tay người ấy, nhẹ vuốt
ve. Trên chiếc giường bệnh lớn lúc này là một người phụ nữ đã có tuổi,
hai mắt nhắm nghiền. Sắc mặt tuy có chút nhợt nhạt hốc hác nhưng lại
không thể che giấu được vẻ đẹp một thời. Các đường nét trên khuôn mặt
cực kì hài hòa, đường nét tinh xảo, nếu như làn da không tái ngắt, đôu
môi không chút huyết sắc thì ắt là một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng
thành.
“Mẹ, Vũ nhi đến rồi đây. Mẹ có nhớ con không”
“Mẹ, mẹ nhớ Vũ nhi sao,Vũ nhi cũng rất nhớ mẹ”
“Mẹ, hôm nay con đi qua cửa hàng mì mà hồi nhỏ mẹ hay dẫn con đến ăn. Đợi mẹ tỉnh lại chúng ta lại đi ăn có được không. Đã rất lâu không đến đó ăn
rồi”
“Mẹ…”
“Mẹ…”
Người nằm trên giường không
trả lời nhưng dường như cô gái không nhận ra điều đó. Cô vẫn nhẹ nhàng
nói, nhẹ nhàng thủ thỉ từng điều, khuôn mặt vẫn nở nụ cười nhợt nhạt.
Tiếng nói của cô rất hay. Từng âm thanh trong trẻo mát lạnh như tiếng
chuông bạc khiến cho người nghe cảm thấy rất dễ chịu. Chỉ là người trên
giường kia đôi mắt vẫn nhắm nghiền, không một chút phản ứng
“Mẹ. Mẹ tỉnh dậy đi được không. Con nhớ mẹ lắm… thật sự rất nhớ… rất nhớ. Con sắp không trụ được nữa rồi”
Hai hàng mi dài nhẹ cụp xuống che đi sự cô đơn thống khổ nơi đáy mắt, nhưng chỉ một lúc lại cố nặn ra một bộ dáng vui vẻ và nụ cười nhạt nhẽo cứng
ngắc
“Mẹ, mẹ từng nói không thích Vũ nhi khóc. Vũ nhi sẽ không
khóc, không buồn đâu. Vũ nhi sẽ luôn tươi cười đợi mẹ tỉnh dậy, có được
hay không”
Két
Y tá đột nhiên kéo cửa phòng bệnh ra rồi
đẩy xe thuốc đi vào. Nữ y tá nhìn thấy Lâm Vũ ngồi đó thì có chút ngạc
nhiên còn Lâm Vũ chỉ lạnh nhạt gật đầu chào hỏi. Nữ y tá dường như cũng
đã quá quen với việc này, chỉ nhanh chóng vào thay thuốc và làm một số
việc khác rồi bước ra ngoài. Bệnh nhân trong phòng này bị như vậy đã một năm rưỡi rồi vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói có lẽ sẽ
không bao giờ tỉnh lại được nữa. Nhưng mà cô bé kia lại không đồng ý
cho bọn họ rút máy thở ra, hơn nữa lại còn yêu cầu bọn họ sử dụng loại
thuốc tốt nhất, đắt nhất, hàng ngày chăm sóc đặc biệt cho bệnh nhân.
Bệnh viện này vốn là bệnh viện trung tâm của thành phố, giá phòng bệnh bình
thường đã rất cao chứ chưa kể đến phòng bệnh loại đặc biệt mức giá một
ngày bằng nửa tháng lương người bình thường, vậy mà cô bé đó vẫn trả đủ, hơn nữa lại còn gửi gắm rất nhiều tiền để mua thuốc men.
Rõ
ràng chỉ là một cô bé, lại có thể có nhiều tiền đến thế. Các bác sĩ, y
tá trong bệnh viện đều biết, suốt một năm rưỡi, căn phòng này ngoài cô
bé đó ra cũng không hề có người nào khác đến thăm bệnh nhân, thêm vào đó sự cố chấp của cô bé kia quả thật khiến cho các bác sĩ vừa thương lại
vừa lắc đầu ngao ngán.