Độc Y Xấu Phi

Chương 95: Hoa rơi trong mộng biết bao nhiêu (thượng)



“Hoàn hảo.” Hạng Quân Vãn liếm liếm cánh môi hơi khô.

“Còn hai ngày là có thể đến bàn Long thành!” Phượng Cửu đi đến bên Hạng Quân Vãn, tay lớn bao trùm lên bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trên dây cương, “Nàng vất vả!”

“Ta và chàng là vợ chồng, tự nhiên là muốn phúc họa cùng nhận! Đây mới là bắt đầu thôi! Ta còn muốn cùng chàng cả đời ——”

Đây là lần đầu nàng đi xa ở thể giới này, tuy rằng phải di chuyển liên tục, không có thời gian thưởng thức phong cảnh chung quanh, nhưng biết bao nhiêu cảnh đẹp nàng vẫn thu vào mắt. Bất đồng với Cẩm thành bằng phẳng rộng lớn, càng xuôi nam, đồi núi càng nhiều, cảnh sắc cũng khác nhau rất lớn. Quả nhiên đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, tự tại vui sướng trước đây chưa từng trải qua, dù bọn họ một đường phong trần mệt mỏi, tâm tình lại vô thương tự tại.

“Phượng Cửu, ngày đó chàng cùng phụ thân hàn huyên cái gì? Thế nào trễ như vậy mới trở về?”

Trong lòng Hạng Quân Vãn vẫn còn hoang mang, trước khi đi, Phượng Cửu, Bách Lý Giao cùng Hạng Trị Chung ở trong phòng Hạng Trị Chung ngây ngẩn cả ngày, đêm khuya mới trở về, ra vẻ đã thương lượng cái gì, nhưng khi nàng hỏi Phượng Cửu chỉ mỉm cười xoa xoa tóc nàng, cái gì cũng không nói, vì thế liền trở thành một dấu chẩm hỏi nho nhỏ, luôn cứ quanh quẩn trong lòng nàng.

“Nàng muốn biết?”

Phượng Cửu đưa nước cho Hạng Quân Vãn nhuận môi, nhìn đôi môi khô tái kia gặp nước trở nên mềm mại hồng nhuận, giống đoá hoa dưới cơn mưa, Phượng Cửu nghiêng người hôn Hạng Quân Vãn. Đầu lưỡi trên cánh môi của nàng phác họa, cuối cùng một đường thăm dò vào, nhẹ nhàng nhiễu loạn.

Xấu hổ muốn chết —— Hạng Quân Vãn đỏ mặt, cách bọn họ không xa chính là người còn có khách điếm, Phượng Cửu “Hết sức lông bông” như thế, sợ là đã bị người ta nhìn rồi. Hạng Quân Vãn vừa định đẩy Phượng Cửu ra, hắn đã tự giác rời đi, ánh mắt tập trung trên hai má phi hồng của Hạng Quân Vãn.

“Chờ nàng sinh cho ta đứa nhỏ, ta sẽ nói cho nàng biết!”

Nói xong, Phượng Cửu cười lớn, giơ roi giục ngựa, chạy lên phía trước, “Đây bí mật của các nam nhân, nữ nhân mọi nhà cũng không cần biết!”

Phượng Cửu bâng quơ tránh khéo như vậy nhưng Hạng Quân Vãn biết bọn họ nhất định đã thương lượng cái gì, hắn nhẹ nhàng bâng quơ như thế, bất quá là đem mọi chuyện chôn vùi, không muốn cho nàng biết. Thôi, nếu đây là bí mật của bọn hắn, nàng sẽ không hỏi nhiều! Tóm lại, Phượng Cửu cùng Hạng Trị Chung chắc chắn sẽ không làm tổn hại nàng, điểm ấy Hạng Quân Vãn hết sức rõ ràng.

Hai ngày sau, Hạng Quân Vãn rốt cục thấy được Bàn Long thành nơi Phượng Cửu sống từ nhỏ đến lớn. Nói là thành, xác thực nói là trạm kiểm soát giữa Thương Nguyệt quốc cùng Dực Nhân quốc, địa thế hiểm yếu, là vùng binh mã giao tranh. Mà Bàn Long thành ở trong tay Phượng Cửu trở nên bất khả xâm phạm. Dù còn cách khá xa, Hạng Quân Vãn vẫn thấy được tường thành rắn chắc sừng sững, toàn bộ là dùng thép đúc thành! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Rất xa, thiết tường dưới ánh mặt trời tản ra hắc sắc nhàn nhạt, nghe nói sau khi Phượng Cửu trưởng thành chuyện thứ nhất chính là giết chết Phạm Đường Hỷ quốc hoàng đế, tạo uy danh, chuyện thứ hai chính là đúc Bàn Long thành. Khi đó hắn bất quá cũng chỉ mới mười mấy tuổi……

Phượng Cửu không cùng Hạng Quân Vãn vào Bàn Long thành, mà dẫn nàng đến căn cứ bí mật của hắn —— Đào Hoa Ổ.

Đào Hoa Ổ ẩn trong núi non trùng điệp, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Du hành một ngày một đêm, lại xuống ngựa đi nửa ngày, Hạng Quân Vãn rốt cục gặp được địa phương Phượng Cửu luôn nói đến.

Bốn phía là núi, dưới chân núi là một mảnh hồ xanh biếc, trong hồ một tiểu đảo bất ngờ nhô lên, đình đài lầu các bao quanh bởi hoa viên vô tận, một khúc cầu gỗ uốn lượn nối giữ tiểu đảo và bờ hồ, dưới ánh mặt trời giống như thế ngoại đào nguyên.

“Đây là chỗ nào?” Hạng Quân Vãn vừa đi, một bên sợ hãi than, Phượng Cửu nắm tay nàng chậm rãi mà đi, ngẫu nhiên có gió nhẹ vung đến, đem nước hồ xanh biếc gợn sóng lăn tăn, chậm rãi lay động long người.

“Nơi này căn cứ bí mật của ta, ta trong lúc vô ý phát hiện, liền đem nơi này địa bàn của mình.”

Hạng Quân Vãn thích nơi này, Phượng Cửu thật cao hứng. Hắn đã sớm muốn mang Hạng Quân Vãn đến nơi mình sinh trưởng, bao gồm cả địa phương mình ẩn nấp. Dọc theo một khúc cầu gỗ, Phượng Cửu kể Hạng Quân Vãn nghe về mình thời thơ ấu thiếu niên, một vài chuyện tình khoái hoạt khiến cho tâm tình Hạng Quân Vãn mấy ngày liên tiếp buộc chặt thả lỏng rất nhiều.

Thẳng đến trên đảo, một nam tử tứ tuần xuất hiện trước mặt Phượng Cửu, “Bái kiến thiếu chủ, bái kiến thiếu chủ phu nhân!”

“Tiêu thúc!” Phượng Cửu gật đầu, Tiêu thúc ở phía trước dẫn đường, dẫn Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn tiến vào Đào Hoa Ổ.

Vừa rồi chỉ là xem xa xa, lúc này đi vào bên trong, Hạng Quân Vãn mới phát hiện Đào Hoa Ổ này, không một chỗ không xa hoa, không một chỗ không đắc ý, mà ngay cả phi điểu điêu khắc trên lan can đều trông rất sống động.

Trên đảo, ngoại trừ Tiêu thúc, còn có Tiêu thẩm cùng với A Triệu là nhi tử bọn họ. Ba người đều là gia nô Phượng Cửu, tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng đối với Phượng Cửu rất trung thành và tận tâm, Đào Hoa Ổ vẫn luôn do bọn họ xử lý.

Rửa mặt sạch sẽ chải đầu xong, Tiêu thẩm cười híp mắt chuẩn bị một bàn thức ăn tối phong phú rồi lặng lẽ lui ra, chỉ để lại hai người Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn.

Trên bàn đồ ăn thơm nức, mấy ngày nay vẫn ăn lương khô, Hạng Quân Vãn nhìn thấy mỹ thực liền có một loại cảm giác bụng đói kêu vang. “Những thứ này đều là Tiêu thẩm làm?” Hạng Quân Vãn bất khả tư nghị nhìn phụ nhân thuần phác ngoài cửa viện đang mang quần áo phơi nắng, cảm thấy nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

“Nếm thử khuê cá hấp đi, đây là món sở trường của Tiêu thẩm.” Phượng Cửu đem bong bóng cá đặt vào trong bát Hạng Quân Vãn, “Đi theo ta nàng chịu khổ! Ăn nhiều một chút mới tốt, phải tẩm bổ!”

Lời Phượng Cửu khiến Hạng Quân Vãn trong lòng ngọt ngào không thôi, mở miệng nếm thử, quả nhiên hương vị rất ngon, vội vàng động đũa, cùng Phượng Cửu chia sẻ mỹ thực.

Chờ hai người ăn uống no đủ, Tiêu thẩm sảng khoái dọn đi, Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn đi đến một tảng đá lớn xem mặt trời chiều.

“Nơi này thật xinh đẹp!”

“Có thích hay không?” Phượng Cửu đem Hạng Quân Vãn đặt vào trong lòng, thủ thỉ bên tai nàng.

“Thích!”

“Vậy chúng ta ở lại chỗ này, có được không?”

“Được! Chờ giải quyết hết chuyện trong Bàn Long thành, chúng ta sẽ đến ở nơi này.”

Nhìn Hạng Quân Vãn nghiêng mặt xinh đẹp, Phượng Cửu cầm lấy tay nàng, “Vãn Vãn, có chuyện ta muốn cùng nàng thương lượng một chút.”

“Chuyện gì?” Từ lúc Phượng Cửu mang mình đến đây, Hạng Quân Vãn trong lòng đã cảm thấy có chút khác thường, cũng chờ đến khi Phượng Cửu tự mình nói ra, hiện tại thấy hắn chủ động mở miệng, nàng cũng an tĩnh lại.

“Ta hy vọng nàng có thể ở nơi này chờ ta, Bàn Long thành chuyện tình còn không có xác định, mang nàng đi qua đó, ta sợ không an toàn. Dù sao Bàn Long thành ta quen thuộc nhất, ta một người đi trước đón gió cũng tốt.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Thời điểm hắn nói lời này, trong lòng Phượng Cửu có chút do dự lại có chút không yên, sợ Hạng Quân Vãn sẽ cự tuyệt. Hắn hiện tại duy nhất không yên lòng chỉ có Hạng Quân Vãn, nay Bàn Long thành tình huống phức tạp, mang theo Hạng Quân Vãn, hắn một là sợ bản thân mình không dám ra tay, hai là lo lắng bộ dáng hắn thanh tẩy mấy kẻ kia sẽ khiến nàng sợ hãi, dù sao trên tay hắn nhiễm biết bao nhiêu máu tươi đối với hắn không quan trọng, nhưng mà ở trước mặt Hạng Quân Vãn, hắn vẫn muốn là một nam nhân hoàn mỹ, không muốn làm sợ nàng.

“Có phải hay không có vấn đề rất khó giải quyết?”

Nghe Phượng Cửu nói như vậy, Hạng Quân Vãn ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Phượng Cửu, “Trong thành làm sao? Xảy ra trạng huống gì? Nguy hiểm sao?”

Nàng hỏi liên tiếp, đều là quan tâm an ủi Phượng Cửu, để lại trong lòng hắn một tư vị dịu dàng. Có gia đình, có nương tử, về sau còn có đứa nhỏ, có thiên địa thuộc về chính bọn họ, đây là một chuyện hạnh phúc tột cùng.

“Vấn đề không quá lớn, bất quá là một it việc không thể lường trước được. Chỉ là để ngừa vạn nhất, ta sợ bọn họ chó cùng rứt giậu. Phải biết rằng nàng hiện tại là điểm yếu duy nhất của ta, là người duy nhất ta quan tâm. Ta không muốn nàng xảy ra chuyện. Nàng ở bên cạnh, ta sẽ phân tâm ——”

Phượng Cửu bình thản không lay động nói ra nội tâm lo lắng của hắn, hắn không phải chưa từng nghĩ tới lưu một phong thơ cho Hạng Quân Vãn, chính mình đến Bàn Long thành, nhưng vừa nghĩ tới tính tình Hạng Quân Vãn, hay là thẳng thắn nói ra mới tốt. Dù sao bọn họ là vợ chồng, dù hắn là vì Hạng Quân Vãn suy nghĩ, cũng nên nghe một chút ý nghĩ của nàng. Nếu thật sự hắn bỏ đi trước, làm nàng miên man suy nghĩ lung tung, hoặc là chạy đến Bàn Long thành, Phượng Cửu càng lo lắng thêm.

Mà Phượng Cửu nói như vậy, Hạng Quân Vãn lập tức hiểu rõ trong lòng hắn lo lắng.

Xác thực theo lời hắn nói, Bàn Long thành bây giờ là tình huống nào cũng không rõ ràng, một mình hắn quen đường quen phố, trở về sẽ dễ dàng hơn, cũng không cần cố kỵ, không chỗ nào vướng bận, làm việc thêm thoải mái. Ngược lại nếu hắn mang nàng theo, phải chiếu cố nàng, hắn sẽ phân tâm. Dù cho nàng cũng là cao thủ, nhưng ở hoàn cảnh lạ lẫm, rốt cuộc không thể quen thuộc như Phượng Cửu, nàng không thể để hắn thêm phiền toái.

Hạng Quân Vãn từng nếm trải cảm giác bận tâm này, tựa như lúc trước tiến vào Đường Môn, Đường Thuần chính là điểm yếu của nàng, vì muốn cho nàng vượt qua được điểm yếu này, Đường Môn chưởng môn chính là tổ phụ từng đem nàng và Đường Thuần đồng thời vứt ở một địa phương nguy hiểm, kết quả đương nhiên là thất bại, bởi vì trong lòng lo lắng Đường Thuần, cho nên nhiệm vụ vốn dĩ không khó thế nhưng thất bại, cho nên nàng đã bị trách phạt rất nặng.

Phượng Cửu lần này đi Bàn Long thành, tình huống bên trong khó nói, nếu tùy tiện mang theo nàng, hệ số nguy hiểm sẽ gia tăng bao nhiêu, nàng không nghĩ trở thành gánh nặng cho Phượng Cửu.

“Được, ta không đi theo! Bất quá chàng phải đáp ứng ta, chỉ là đi hỏi thăm tình huống trong thành, suy nghĩ sẽ xử lý chuyện trong thành thế nào, phải cùng ta thương lượng, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp. Gặp chuyện cần ta hỗ trợ, thì phải gấp gấp truyền tin trở về. Chàng phải bảo trọng!”

Có được Hạng Quân Vãn gật đầu, Phượng Cửu rốt cục nhẹ nhàng thở ra, đưa tay ôm nàng, cằm tựa lên trán người yêu, “Được! Ta đáp ứng nàng, sẽ bình an trở về!”

Buổi tối, chờ Hạng Quân Vãn ngủ, Phượng Cửu đi đến thư phòng. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Thiếu chủ, đây là tin tức trong thành, chỉ chờ người đến động thủ. Bất quá, phía nam tựa hồ đã phái quân đội lại đây, tình huống cụ thể thế nào chưa nắm rõ, dường như có một nhân vật rất lợi hại, người của chúng ta tới gần không được.” Tiêu thúc đem tình huống mới nhất đưa cho Phượng Cửu, chính mình thối lui đến một bên.

Nhìn nội dung tình báo, biểu tình Phượng Cửu cũng không biến hoá, “Thông tri đến người của Thiên Địa Huyền Hoàng chuẩn bị cho tốt, ngày mai nghe hiệu lệnh của ta, đem toàn bộ bắt đến, giết không tha!”

“Tuân lệnh!” Tiêu thúc gật đầu, “Vậy thiếu chủ phu nhân?”

“Lưu nàng ở chỗ này, có Bát Quái trận cùng các ngươi ở đây, ta yên tâm. Tiêu thúc, bảo vệ nàng cho tốt! Chờ Bàn Long thành yên bình trở lại, nhiều nhất là mười ngày, ta sẽ trở về. Ngày mai ta đi rồi, ngươi đem trận pháp mở ra, như thế thời gian sẽ chậm một chút……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.