Editor: Tuyết.Nhi.
Thấy Bách Lý Giao không nói lời nào, Ngô Minh tiến lên một bước, “Gia, việc
này chắc không phải là thủ thuật che mắt của Phượng Cửu chứ! Tất cả mọi
người đều trông mong chạy tới Cẩm thành để tìm nữ chúa, hắn ở phía sau
làm ra chuyện tình hoang đường như thế, chẳng lẽ là có cái gì mờ ám,
muốn dấu không cho mọi người biết?”
Nghe xong lời nói của Ngô
Minh, Bách Lý Giao lười biếng tựa vào một bên, hắc xì một cái, “Không có khả năng. Hắn nếu thật sự đã tìm được, chắc chắn che chở thật tốt, sẽ
không phô trương như vậy. Ngươi đừng quên, Hoàng hậu Dực Nhân quốc là
công chúa của Chu Liên quốc chúng ta, thủ đoạn của nàng thế nào, ngươi
cũng hiểu rõ. Lúc trước, nàng đem Phượng Cửu đuổi ra ngoài Hoàng thành,
trục xuất khỏi hoàng tộc, Cô Cô sẽ không tính để cho hắn còn sống trở
về…”
Nghe Bách Lý Giao nói như thế, Ngô Minh liền nở nụ cười. Hắn làm sao lại quên Hoàng hậu Dực Nhân quốc Bách Lý Thái Vi chứ!
Vị công chúa kia trước khi xuất giá được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân toàn đại lục, vốn dĩ cũng là nữ tử đơn thuần nũng nịu như hoa, nhưng sau khi tiến vào hậu cung Dực Nhân quốc, lại bị tôi luyện thành tâm ngoan thủ
lạt. Chưa đầy hai năm, Bách Lý Thái Vi liền từ một quý nhân vô danh
không chút tiếng tăm vượt lên trở thành Hoàng hậu, độc sủng lục cung.
Cái bụng của nàng cũng không chịu thua kém, vừa mới sinh hạ được Nguyên
Khuê, liền được sắc phong làm Thái tử.
Có Bách Lý Thái Vi áp chế, Phượng Cửu làm cách nào cũng không trở mình được, cho dù lúc trước
Nguyên Tung vì đề phòng Nguyên Khuê, tính toán để lại một đường lui cho
cả nhà già trẻ, đem Bàn Long thành đưa cho Phượng Cửu, làm căn cứ của
hắn, nhưng như thế thì sao chứ! Lão thái quân Bàn Long thành chưa chắc
đã toàn tâm toàn ý với hắn, Phượng Cửu muốn trở mình, cũng thật khó
khăn, huống chi còn có lời đồn như vậy…
Sự kiện kim hài của Phượng Cửu ở Cẩm thành tạo ra oanh động không nhỏ, thậm chí kinh động tới cả Công Tôn Nam trong cung.
“Ai có thể mang vừa kim hài, thì người đó có thể làm thiếu phu nhân Bàn Long thành sao?”
Công Tôn Nam nghe được chuyện này, cảm thấy Phượng Cửu rất đáng ngờ. Nhưng
chỉ đáng ngờ như vậy, ngược lại làm cho lòng người nghi hoặc. Người này
có ý gì? Hắn tuyên truyền tứ phía lớn như vậy mục đích là để làm gì?
Chẳng lẽ mục tiêu của hắn không phải là nữ chúa trong lời tiên đoán?
Công Tôn Nam đa nghi, một sự tình đơn giản ở trong đầu hắn cũng bị xoay
chuyển đến vài vòng, huống chi chuyện này còn liên quan đến Bàn Long
thành.
Bàn Long thành ở phía bắc Dực Nhân quốc, nói là thành,
trên thực tế cũng được coi là một tiểu vương quốc ở phía bắc của Dực
Nhân quốc. Nơi đó non xanh nước biếc, sản vật phong phú, dư thừa quặng
sắt. Bàn Long thành giàu có đông đúc, mọi người đều biết, trên đại lục
cơ hồ tám mươi phần trăm quặng sắt đều tập trung ở Bàn Long thành. Sắt,
là nguyên liệu để rèn vũ khí, Bàn Long thành cũng bởi vì vậy mà trở nên
giàu có.
Bởi vì đây là nơi sản sinh ra sắt, nên quân đội cường
đại nhất đại lục cũng là của Bàn Long thành, đó cũng là lý do vì sao Bàn Long thành trở thành miếng thịt béo khiến cho các quốc gia khác thèm
nhỏ dãi nhưng cũng không có cách nào chiếm về tay. Cũng chính bởi vì là
nơi sản sinh ra sắt, nên tứ quốc đối với Bàn Long thành đều cung kính có thêm, sợ không cẩn thận đắc tội Phượng Cửu, không có quặng sắt chế tạo
vũ khí, đến lúc đó chỉ có thể biến thành thịt bò, mặc người chém giết.
Nói trắng ra là nắm giữ quặng sắt, cũng là nắm giữ cán cân quyền lực của
đại lục. Nếu chọc giận Phượng Cửu, hắn tùy tiện có thể đến giúp đỡ một
quốc gia khác trở nên hùng mạnh, trở thành bá chủ trong tứ quốc, đến lúc đó đại lục sẽ không còn yên ổn nữa. Cũng may Phượng Cửu cũng không có ý tưởng này, từ khi hắn cầm quyền lúc mười tám tuổi đến bây giờ, đã mười
năm, thái độ Bàn Long thành đối với tứ quốc coi như công bằng, đó cũng
là nguyên nhân khiến cho đại lục còn duy trì được đến bây giờ.
Phượng Cửu đến Cẩm thành, điều này Công Tôn Nam đã sớm biết được, mấy ngày nay người của ba nước đều đến Cẩm thành, danh nghĩa đều nói là vì đại thọ
của Thái hậu, trên thực tế đều là vì lời tiên đoán về nữ chúa mà đến.
Nhắc tới nữ chúa, Công Tôn Nam lại cảm thấy đau đầu. Đến bây giờ, chuyện này một chút tin tức đều không có, nữ nhân đảo điên thiên hạ kia đang
trốn ở chỗ nào, hắn căn bản là không biết.
Vừa nghĩ tới giang sơn xã tắc của mình có khả năng rơi vào trong tay người khác, trong lòng
Công Tôn Nam có chút sợ hãi, hiện tại Phượng Cửu làm ra hành động như
vậy, hắn rốt cuộc là có ý gì? Khiến cho Công Tôn Nam không thể không
hoài nghi “dụng tâm” của Phượng Cửu.
Công Tôn Nam tâm sự trùng
trùng điệp điệp, nhưng những nữ nhân ở hậu cung còn đang trong trạng
thái bùng nổ. Khỏi phải nói nhóm phi tần bọn họ sau khi nghe việc “kim
hài tuyển vợ” của Phượng Cửu đã hưng phấn cùng xuân tâm nhộn nhạo cỡ
nào, thậm chí ở thời điểm mộng xuân còn thầm gọi “Cửu lang”, chỉ riêng
mấy vị công chúa sau khi nghe thấy tin tức này, tiểu tâm tư giống như
chim nhỏ liền bay lên, nhảy nhót vui mừng.
Phượng Cửu, đó là mỹ
nam tử được cả thiên hạ công nhận, Bàn Long thành, cũng là địa phương
giàu có nhất được cả thiên hạ công nhận. Có thể trở thành phu nhân Bàn
Long thành, bên người còn có phu quân như Phượng Cửu làm bạn, đặc biệt
là Phượng Cửu không có cơ thiếp, nếu có thể đoạt lấy tình yêu của hắn,
có được trái tim của hắn, tự nhiên là ngày sau sẽ êm đềm mãi mãi, hạnh
phúc kéo dài cả đời. Bàn Long thành đối với nữ tử mà nói, hoàn toàn
chính là hào môn lớn nhất thiên hạ.
“Công chúa, người chậm một
chút!” Tỳ nữ Đông Trùng của Công Tôn Lan Tịch nặng nề chạy phía sau
nàng, thở hồng hộc. Vừa biết được tin Phượng Cửu muốn chọn vợ, công chúa nhà mình ngay lập tức nâng váy chạy đến Ngự thư phòng, nhưng mà khiến
cho Đông Trùng mệt sắp chết rồi. “Công chúa, công chúa…”
Công
Tôn Lan Tịch nâng làn váy, ném hết đoan trang hiền thục ngày xưa, chạy
như bay về phía trước. Rốt cuộc, là công chúa hoàng gia, kim chi ngọc
diệp nên thiếu rèn luyện. Chưa được bao lâu, trên khuôn mặt phấn hồng
của Công Tôn Lan Tịch rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Công chúa,
người, người nghỉ ngơi một chút…” Đông Trùng đi theo sau Công Tôn Lan
Tịch, đến bên cạnh nàng, thấy chủ tử như vậy, vội vàng cầm khăn nhỏ lau
mồ hôi giùm nàng. “Công chúa, người nghỉ ngơi một chút đi! Sắp đến Ngự
thư phòng rồi!”
“Không được! Các nàng cũng đi…” Thời điểm Công
Tôn Lan Tịch đang nói, đã thấy được ba cái bóng dáng xinh đẹp nhằm phía
Ngự thư phòng đi tới.
Nếu nàng đoán không sai, mấy vị tỷ muội của nàng cũng là vì chuyện Phượng Cửu, toàn bộ các nàng đều đi, nàng không
ra mặt thì có vẻ rất không hòa hợp. Hơn nữa, hiếm khi có trò hay để xem, nàng làm sao không vô giúp vui!
Trong Ngự thư phòng, nhìn bồn nữ nhi quỳ gối trước mặt, Công Tôn Nam xém chút nữa thì tức chết.
“Một đám không có tiền đồ!” Chòm râu Công Tôn Nam run nhè nhẹ, rõ ràng bị
tức quá mức. Bốn nữ nhi đồng loạt lại đây, thế nhưng đều là vì Phượng
Cửu. Chẳng lẽ Công chúa Thương Nguyệt quốc lại thấp hèn như vậy? Thấy
trên mặt các nàng đều là một vẻ si mê Phượng Cửu, còn có bộ dáng không
biết hối cải, Công Tôn Nam hận không thể cho các nàng mấy đại bản.
Chúng ta không có tiền đồ, kia người là cái gì? Lão già không có tiền đồ sao? Công Tôn Lan Tịch nghĩ thầm, nhìn lại thấy Công Tôn Nam liếc mắt một
cái lại lập tức cúi đầu.
“Phụ hoàng, chúng ta thế nào không có
tiền đồ? Nếu nữ nhi có thể trở thành phu nhân Bàn Long thành, nhất định
sẽ khiến cho Phượng Cửu đem toàn bộ quặng sắt cho Thương Nguyệt quốc
chúng ta. Phụ hoàng, người không phải muốn trở thành bá chủ, không muốn
nhất thống thiên hạ sao? Nữ nhi như thế cũng là vì người mà!” Đại công
chúa Công Tôn Triêu Tịch lớn tuổi nhất, lời nói ra cũng cẩn thận, đón ý
nói hùa theo dã tâm xưng bá của Công Tôn Nam.
“Đúng đúng! Đại tỷ
nói rất đúng! Phụ hoàng, nữ nhi kỳ thật không có tâm tư riêng, ở trong
nội tâm của nữ nhi, lợi ích của Thương Nguyệt quốc lớn hơn hết thảy! Nữ
nhi làm như vậy đều là vì Thương Nguyệt quốc!” Nghe Công Tôn Triêu Tịch
nói như thế, nhị công chúa Công Tôn Cẩm Tịch lập tức phối hợp dùng sức
gật đầu, mà ngay cả Công Tôn Hạc Hịch ngày thường kiệm lời cũng nhỏ
giọng đón ý nói hùa một tiếng.
Mới vừa rồi còn cảm thấy nữ nhi
làm mất thể diện của hắn, nhưng sau khi Công tôn Nam nghe qua mấy lời
này, chớp mắt, vuốt chòm râu, ở trên người bốn nữ nhi đánh giá một phen, cuối cùng mới gật đầu, để cho các nàng đứng lên.