Lục giai bị Nam Cung Diệp
đưa vào cung, phân phó ngự y trong cung hảo hảo trị
liệu, tất yếu phải trị lành chứng bệnh mất trí nhớ cho Lục tiểu thư .
Trong lúc nhất
thời, những lời đồn bên trong An Giáng Thành đối với Tô gia Nhị tiểu thư liền
tiêu tán không ít, ngay lúc đó lại có tin tức khác.
Thật ra thì chuyện này
không liên quan đến Tô nhị tiểu thư, bởi vì Tề vương hoài nghi vị Lục tiểu thư
này là giả, cho nên mới chưa có động thái gì, bây giờ không phải là đưa vào
cung trị liệu sao? Chẳng những là dân chúng bên trong An Giáng Thành , ngay cả
mọi người trong triều đình cũng nghe ngóng, dòm ngó.
Bất quá trong lúc này,
kinh triệu phủ doãn Lục gia cũng thành mục tiêu cho một số
người nịnh nọt, Lục Giai hình dáng ra sao, hôm đó tại Mai Hoa yến, các phu nhân
tự nhiên là trở về phủ nói, có đến tám chín phần khẳng định Lục Giai kia chính
là Tề vương phi.
Nàng lớn lên rất giống,
lông mày, cặp mắt rất xinh đẹp, cùng với Tề vương phi không có một tia khác
biệt, tuy nói là đã mất trí nhớ, nhưng thần thái kia không kém a.
Lời đồn ngày càng lan
rộng, cuối cùng cũng tự xem là thật.
Trong Tô phủ, Phượng Lan
Dạ nghe Vạn Tinh bẩm báo, cũng xem như không có việc gì, nếu mọi người không
dồn lực chú ý trên người của nàng thì tốt, nàng cũng không muốn bởi vì một Lục
Giai mà hủy đi danh tiếng thanh bạch của Tô Gia, khóe môi tự tiếu phi tiếu, tùy
ý nhìn vào quyển sách trong tay, chẳng qua là tầm mắt cũng không ở trong sách,
vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Tiểu Ngư đã điều tra Lục
phủ rồi, cũng không có người khả nghi nào ra vào, nhìn qua chỉ là một gia đình
bình thường, cũng không thấy cùng với quan to trong triều có liên hệ gì, chẳng
lẽ Lục gia thật sự là trong lúc vô tình cứu Lục Giai? Làm sao lại khéo như vậy.
Phượng Lan Dạ con ngươi
lóe lên, lại nghĩ tới tin tức của Thiên Bột Thần điều tra.
Mộc Miên ở trong cung vẫn
an phận, đối với hoàng đế tận tâm tận lực,
sớm tối phụng dưỡng , cũng không có đi tới nơi nào, nếu nói là có, nghe
nói đối với Ngũ hoàng tử Thụy Vương đặc biệt thân cận, bất quá Thụy Vương tuân
thủ bổn phận, cũng không cùng vị hậu phi này làm chuyện gì quá phận.
Hơn nữa sau lưng Mộc Miên
cũng không có người, đó chính là nói ván cờ này không phải là Mộc Miên thiết
lập, vậy là người phương nào?
Trong cung Mai Phi đã bị
giam lỏng, chỉ còn lại có Nguyệt phi cùng Hoa phi, người khác hẳn là còn chưa
đủ phân lượng.
Hoa phi cho tới nay luôn
giúp Thụy Vương, nàng vẫn luôn chú ý đến hướng đi của nàng ta, thấy nàng ta
cũng không có hành động gì, hơn nữa nếu đối phó với Nam Cung Diệp nàng ta cũng
chẳng có lợi ích gì, như vậy là Nguyệt phi sao?
Phượng Lan Dạ vừa nghĩ
đến đây, liền nhíu mày trầm mặc.
Chẳng lẽ thật sự là
Nguyệt phi động tay chân, nàng vì sao muốn thao túng Nam Cung Diệp, là muốn cho
hắn trợ giúp Sở Vương sao?
Sau khi tự đánh giá, nhất
thời nghĩ không ra chủ ý gì, Vạn Tinh đứng một bên không nói lời nào, lúc này
Đinh Đương từ bên ngoài đi vào, cung kính mở miệng: “Tiểu thư, thái giám
trong cung tới, nói Văn Tường công chúa đón tiểu thư vào cung.”
Phượng Lan Dạ nhướng lông
mày lên, trong mắt liền nổi lên thần thái vui mừng, nàng đang muốn tiến cung
nhưng không có lí do, không nghĩ tới Văn Tường liền tới đón nàng tiến cung, bất
quá Văn Tường đón nàng vào cung làm gì? Phượng Lan Dạ suy nghĩ một chút, liền
nhớ đến Lục Giai đang ở trong cung, với cá tính của Văn Tường, tất nhiên là đón
nàng vào cung để khiêu khích Lục Giai, nhưng nàng ta lại không biết mình mới là
chân chính Phượng Lan Dạ, cảm giác này thật là có chút buồn cười, nhưng nàng có
thể đi vào cung cũng là tốt, vừa lúc tiến cung đi quan sát một chút, trong cung
có động tĩnh gì hay không.
Phượng Lan Dạ đứng dậy,
Đinh Đương bước tới sửa sang lại y phục cho nàng, thu thập xong, liền theo nàng
đứng dậy đi ra bên ngoài, Vạn Tinh ở lại trong phủ .
Hai người mới vừa
đi mấy bước, liền thấy Vụ
Tiễn dẫn người đi tới.
” Ngươi tiến cung
sao?”
Phượng Lan Dạ gật đầu,
nếu công chúa phái người tới đón rồi, không nói đến việc nàng muốn vào cung,
cho dù không muốn tiến, cũng phải tiến, hiện tại thân phận của nàng là Tô nhị
tiểu thư, nữ nhi của một quan nhị phẩm, cũng không phải là Tề vương phi.
” Ừ, ngươi yên tâm,
không có việc gì, Văn Tường bây giờ đối với ta không có địch ý.”
Phượng Lan Dạ cười nhạt,
Vụ Tiễn gật đầu, nha đầu kia cho dù muốn đối phó Lan Dạ chỉ sợ cũng không có
khả năng, nàng làm sao đối phó được với Lan Dạ, vì vậy nàng cũng yên tâm, chẳng
qua là trong cung còn có người khác, mới không yên lòng dặn dò:
“Ngươi cẩn thận một chút.”
Với tình hình trước mắt,
các nàng bất luận như thế nào cũng không thể lộ ra sơ hở, bởi vì không biết
được phía sau Lục Giai rốt cuộc còn ẩn giấu người nào, cho nên cẩn thận là tốt
nhất, như vậy mới có thể sớm điều tra ra, một khi tiết lộ một chút sơ sót, e là
những người đó liền ẩn mà không động.
Phượng Lan Dạ cùng Vụ
Tiễn nói xong, liền dẫn Đinh Đương ra khỏi Tô phủ, ngồi kiệu đi vào hoàng cung.
Trong thượng thư phòng.
Lúc này có mấy vị đại
thần đang ngồi, trong đó có Thái úy đại nhân, Thừa tướng đại nhân, còn có mấy
vị lục bộ Thượng Thư, nội các Đại học sĩ cùng hai vị tướng quân.
Ngoài những vị đại thần
này, ngay cả Thụy Vương và An Vương cũng ở bên trong thư phòng, mỗi người sắc
mặt cũng rất khó coi, không nhúc nhích nhìn về phía Hạo Vân Đế.
Trên bàn long án trước
mặt Hạo Vân đế là bản tấu chương được thủ hạ Tấn Vương Nam Cung Trác gấp rút ra
roi thúc ngựa đưa tới, Tấn vương Nam Cung Trác ở đất phong chịu không được khí
hậu ẩm ướt, hiện tại thân mang trọng bệnh, thấy liền không được, cho nên gởi
tấu chương cho hoàng thượng, xin vào kinh an dưỡng, nếu không chỉ sợ tánh mạng
khó bảo toàn.
Hạo Vân Đế vừa tiếp nhận
tin tức này, liền truyền các vị thần tử cùng nhi tử vào cung để thương thảo.
Tấn vương bị giáng chức
đến đất phong , vốn dĩ không có gì phải nói, nhưng hiện tại hắn thân mang trọng
bệnh, làm hoàng đế như hắn cũng muốn cho nhi tử trở lại trị bệnh,
nơi hải vực kia, người bình thường chịu không được nhiễm bệnh là chuyện bình
thường, thủy thổ bất phục, hơn nữa nếu Tấn vương đưa tấu chương vào kinh, hắn
quả quyết không dám đùa bỡn tâm kế, nếu không tánh mạng của hắn có nghĩ cũng
đừng nghĩ, đồng thời để cho hắn vào kinh, Hạo Vân Đế biết trong chuyện này cất
dấu một mầm móng tai họa.
Tấn vương Nam Cung Trác
không giống với người khác, hắn từ nhỏ đến lớn đều có dã tâm, muốn đăng cơ làm
hoàng đế, hơn nữa trong suy nghĩ của hắn, thái tử bị phế, hắn chính là người
tiếp theo sẽ kế thừa đại vị , nhưng
hắn lòng dạ nhỏ mọn, thân là phụ hoàng, Hạo Vân đế như thế nào lại không biết,
nếu như hắn trèo lên sự nghiệp thống nhất đất nước, chỉ sợ trong hoàng thất,
ngay cả một người cũng đừng nghĩ đến sống, vì vậy cho tới bây giờ Hạo Vân Đế
cũng chưa bao giờ đem hắn đặt vào suy nghĩ.
Nhưng trước mắt chuyện
này nên xử lý như thế nào, cũng làm cho hắn khó xử?
” Các vị ái khanh
xem chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Hôm nay các vị đại thần
có mặt ở đây, có dư đảng cũ của Tấn vương, cùng Tấn vương có liên quan, cho nên
không dễ nói chuyện, mà những người đã từng giao hảo với Sở Vương , hoặc là
cùng Sở Vương gia có liên quan , tự nhiên cũng không muốn Tấn vương hồi kinh
nghỉ ngơi, vì vậy bọn họ chỉ mang bộ
dạng há miệng mắc quai, đối với tình huống trước mắt, Hạo Vân Đế hiểu rất
rõ, liền nhìn về phía Tô thừa tướng.
“Tô đại nhân ngươi
nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Tô Thừa tướng trên năm
mươi tuổi, cả ngày vất vả quốc sự, ở Thiên Vận hoàng triều có thể nói là quyền
cao chức trọng, đứng đầu quan viên, giờ phút này vừa nghe hoàng thượng hỏi hắn,
liền trầm ổn đứng lên, lựa chọn lời để
nói, nói cái gì phải vừa thích đáng vừa không đắc tội người khác a, mặc dù hắn
không ủng hộ Tấn vương hồi kinh , nhưng thế sự khó liệu, nếu sau này Tấn vương
thành thái tử, mình từng đắc tội với hắn, sẽ không có kết quả tốt a.
“Hoàng thượng, thần
cho rằng nếu Tấn vương thân mang trọng bệnh, nếu không để cho hắn hồi kinh chữa
bệnh, chỉ sợ dưới con mắt người trong thiên hạ hoàng thượng sẽ trở thành một vị
hoàng đế tàn bạo và vô tình a.”
Đây chính là chuyện mà
Hạo Vân Đế lo lắng, nếu Trác nhi vì như vậy mà vong mạng, hắn sẽ trở thành một
phụ hoàng tàn bạo trong mắt người trong thiên hạ.
Trong thượng thư phòng
tất cả mọi người đều nhìn tô Thừa tướng, hắn sẽ còn nói tiếp, cho nên tất cả
mọi người im lặng chờ nghe, Tô Thừa tướng tiếp tục mở miệng.
” Nhưng nếu Tấn
vương vào kinh, vừa không hợp với tổ chế, bị giáng chức đến đất phong, hắn lại
không lập công trạng gì, triệu hồi kinh có điều không ổn, cho nên vi thần đề
nghị: thứ nhất, hoàng thượng nên để Tấn vương dưỡng bệnh ở biệt viện hoàng gia
bên ngoài kinh thành, không cho phép vào thành, thứ hai, tất cả binh quyền
trong tay của hắn, bao gồm quyền hạn tại đất phong toàn bộ thu hồi.”
Tô Thừa tướng vừa dứt
lời, tất cả mọi người thầm mắng hắn là Lão Hồ Ly, trong đó phe phái của Tấn
vương , sắc mặt vô cùng khó coi.
Bất quá hoàng thượng trên
mặt thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ tán đồng lời nói của Tô
thừa tướng.
Thụy Vương cùng An vương
đồng thời mở miệng: “Phụ hoàng hạ chỉ đi, để cho Nhị hoàng huynh ở ngoài
thành chữa bệnh.”
” Tốt, Nguyên Phạm,
lập tức truyền ý chỉ của trẫm, mang đến Thọ Dương.”
” Dạ, hoàng
thượng.”
Nguyên Phạm lui ra ngoài,
trong thư phòng an tĩnh lại, Hạo Vân đế lại nói một chuyện khác.
” Diêu tướng quân
bệnh đã tu dưỡng tốt lắm, hôm qua trình tấu chương xin được dẫn quân đi trấn
thủ biên quan, các vị ái khanh nghĩ sao?”
Hoàng thượng tiếng nói
vừa dứt, mọi người trong thượng thư phòng đều mang vẻ mặt như có điều suy nghĩ,
Diêu tướng quân làm như thế, chẳng qua là vì trợ giúp Sở Vương, hắn là cậu của
Sở Vương, ban đầu nói bị bệnh, hiện tại lại nói hết, đơn giản là để cho Sở
Vương hồi kinh, bây giờ hoàng thượng thân thể một ngày so với một ngày càng yếu
hơn, bọn họ tự nhiên đã biết tin tức, Nguyệt phi sẽ không ngồi yên một chỗ mà
không lo lắng.
Mọi người đang suy nghĩ,
thì trong đó có người liền đảo mắt, lập tức lễ bộ Thượng Thư đứng dậy bẩm báo.
” Hoàng thượng, thần
cho là không ổn, Diêu tướng quân vẫn là trụ cột của đất nước, có thể nào bệnh
vừa tốt liền đi trấn thủ biên quan, điều này làm cho bọn thần không thể an
lòng.”
Lễ bộ Thượng thư
nói xong, khuôn mặt bi thương, tựa hồ thật rất đau đớn.
Dĩ nhiên hắn nói xong,
bên trong thư phòng có người phụng bồi hắn, vẻ mặt đau khổ, ha ha, bất quá
hoàng thượng đối với mấy việc này không có hứng thú, hắn chẳng lẽ lại không
biết trong lòng những người này suy nghĩ gì sao, mà đây cũng chính là điều hắn
băn khoăn , ngày đó hai bên bờ sông Giang Hoài bị vỡ, Tứ nhi vì hãm hại huynh
trưởng của mình, chẳng những không để ý đắp đê hai bên bờ, mà còn ăn chặn lương
thực, mình vốn nên trừng phạt hắn, không nghĩ tới hắn rất khôn khéo, đi trước
một bước để cho Diêu Tu hồi kinh, hắn xin đi trấn thủ biên quan, hơn nữa trong
thời gian ở đấy, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, trận lớn, trận nhỏ chiến thắng không
ít, giờ phút này hắn yêu cầu hồi kinh, tự nhiên là hợp lý.
Hạo Vân Đế trong lòng
phiền não, liếc một cái về phía Duệ Nhi, thật ra thì hắn biết Duệ Nhi căn bản
không muốn làm hoàng đế, thế nhưng trong mấy nhi tử trừ hắn ra, mình chưa nhìn
ra ai có thể đảm đương trách
nhiệm nặng nề này.
Nếu như lúc đầu không có
thành kiến với Thất nhi, cũng có thể xem là người
tốt nhất để chọn, hiện tại quan hệ phụ tử của bọn họ rất căng thẳng, hơn nữa
hắn căn bản không thể nào tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.
Hạo Vân đế vừa nghĩ tới
đây, một tay ôm lấy đầu, nhìn về Lâm Thái úy.
Lâm Thái úy ở trong triều
có thể tính vây cánh ba nghìn, một đời cựu thần, hiện tại tuổi đã lớn, rất
nhiều chuyện căn bản cũng nên hỏi ý kiến hắn, lần này Hạo Vân Đế cho đòi một
mình đến để thương thảo mọi chuyện .
” Lâm ái khanh cho
là chuyện này giải quyết thế nào?”
Lâm Thái úy chậm rãi đứng
lên, thân thể lay động, vuốt vuốt chòm râu, bộ dáng kia dường như cũng có chút
tiên phong đạo cốt, bất quá bên trong thư phòng trong lòng mọi người đều biết
rõ, người này già rồi nên hồ đồ, tuổi đã lớn, hắn có thể nào
nghĩ ra được ý kiến tốt đây?
Chỉ thấy Lâm Thái úy suy
nghĩ một lát rồi nói: “Cựu thần cho là, nếu Diêu đại tướng quân chủ
động dâng tấu cầu xin, hắn muốn đi trấn thủ biên quan, Sở Vương điện hạ vẫn là
rường cột nước nhà, ở biên quan lập được không ít chiến công, là người mà Thiên
Vận hoàng triều không thể thiếu, chúng ta hẳn nên để cho hắn hồi kinh bảo vệ
Hoàng Thành a.”
Lâm Thái úy vừa dứt lời,
trong thượng thư phòng phát ra âm thanh hít không khí của biết bao nhiêu người,
nhất là bè phái của Tấn vương, thiếu chút nữa không có níu lấy hai lỗ tai của
hắn mà mắng hắn, cái lão hỗn trướng này, hắn đã quên tôn nữ của mình gả cho Tấn
vương sao? Bây giờ lại để cho Sở Vương hồi kinh, Tấn vương còn đang bệnh, đây
không phải nói rõ cho mọi người biết là muốn đem
ngôi vị hoàng đế đặt vào tay hắn sao?
Tô Thừa tướng nghe Lâm
Thái nói, cũng hơi nở nụ cười, xem ra Lâm Thái úy còn hiểu được đạo lý “lấy đào
báo lê” a, hắn vừa để cho Tấn vương hồi
kinh, ông ta liền để cho Sở Vương hồi kinh, chỉ bất quá? Tô thừa tướng con
ngươi lóe lên một cái, không nói thêm gì nữa.
Bên trong thư phòng,
trong lúc mọi người còn đang nghị luận sôi nổi, nên ai cũng chưa nói gì.
Hạo Vân đế nhìn về Ngũ
hoàng tử Thụy Vương.
” Duệ Nhi, theo ý
ngươi thì thế nào?”
Sau này thiên hạ là của
hắn rồi, những chuyện này hắn nên học tập .
Thụy Vương Nam Cung Duệ
cau lông mày suy nghĩ một lát, nếu Nhị hoàng huynh bị bệnh, mình không muốn làm
hoàng thượng, Lục hoàng đệ cùng Thất hoàng đệ cũng vô ý, nếu như Tứ hoàng huynh
hồi kinh, vậy hãy để cho hắn làm thái tử đi, nghĩ tới đây liền trầm giọng mở
miệng.
” Để cho Tứ hoàng
huynh trở lại.”
Thụy Vương vừa mở miệng,
Hạo Vân Đế con ngươi lãnh trầm, lông mày chau lên,
thật đúng là nhiều việc tốt xảy ra cùng lúc mà, lập tức hạ thánh chỉ, ân chuẩn
theo tấu chương của Diêu Tu, đưa đến miền đất Nam man, triệu Tứ hoàng tử Nam
Cung Liệt hồi kinh.
Kinh thành một lần nữa
lâm vào mờ mịt. . . . . ..
Tại Hoa Thanh cung,
Phượng Lan Dạ ngồi ngay ngắn ở bên dưới, Văn Tường công chúa từ phía trên đi
xuống, nở nụ cười ngồi bên cạnh của nàng.
” Ngươi đã đến rồi,
đi, chúng ta đi thăm Lục Giai một chút.”
Gương mặt Phượng Lan Dạ
đen lại, công chúa thật đúng là quá đáng mà, mặc dù biết nàng ta đón nàng vào
cung là vì đối phó với Lục Giai, nhưng nhất định sẽ làm dáng một chút, có cần
phải liền đi tìm người ta để gây phiền toái không a.
” Công chúa, đi xem
nàng làm cái gì?” Phượng Lan Dạ thật ra là cái gì cũng biết, bất quá giả
bộ vẻ ngây thơ.
Văn Tường cũng không để ý
tới nàng, hơn nữa đối với nàng đặc biệt thân mật, lôi kéo tay nàng đi ra ngoài:
“Đi thôi, không biết trị liệu được thế nào? Biết không? Nghe nói ngày hôm
nay Phụ hoàng, Ngũ hoàng huynh, Lục hoàng huynh, Thất hoàng huynh, tất cả đều ở
bên kia, chúng ta vừa lúc đi qua đó xem náo nhiệt?”
Phượng Lan Dạ vừa nghe
liền lắc đầu, nàng chỉ muốn đi thăm dò Lục Giai một chút, thuận tiện điều tra
Nguyệt phi, nhưng nào biết trong cung có nhiều người như vậy đều ở nơi đó a.
“Công chúa, Nhã Nhi
thân phận thấp kém, đi chỉ sợ không thích hợp.”
Phượng Lan Dạ thanh
đạm mở miệng, nàng không phải
cảm thấy không thích hợp, chính là cảm thấy dưới tình huống này, mình có thể
tra ra cái gì chứ, ngược lại chi bằng không đi, bất quá Văn Tường cũng không để
ý tới nàng, đã sớm kéo tay nàng đi ra ngoài điện.
” Đi, đi, sau này
ngươi chính là bằng hữu của ta rồi, ai dám nói ngươi a.”
Văn Tường lôi kéo Phượng
Lan Dạ, hai người ra khỏi Hoa Thanh cung, chạy thẳng tới nơi Lục Giai đang ở.
Bên trong Mẫn Phong điện,
lúc này không tiếng động, Hạo Vân Đế đang ngồi trên cao, ngồi bên cạnh là Hoa
phi cùng Nguyệt phi, còn có phi tần Mộc Miên, ngồi dưới hai bên là Ngũ hoàng tử
Thụy Vương, Lục hoàng tử An vương, Thất hoàng tử Tề vương.
Chính giữa điện, Lục Giai
một thân đạm mạc đang đứng, một đôi mắt xinh đẹp động lòng người đang nhìn về
phía Hạo Vân Đế, chậm rãi mở miệng: ” Nô tì
tham kiến hoàng thượng.”
Phía sau nàng là mấy vị
ngự y đức cao vọng trọng, lúc này những người này toàn bộ đều quỳ gối trên đại
điện, chờ hoàng thượng hỏi.
Hạo Vân Đế quét mắt một
vòng, đang muốn mở miệng hỏi thăm chuyện Lục Giai mất trí nhớ, thì ngoài cửa điện
thanh âm thái giám vang lên: “Văn Tường công chúa giá lâm.”
Chỉ thấy Văn Tường công
chúa và Phượng Lan Dạ hai người từ ngoài cửa điện đi vào, trên đại điện mấy đạo
ánh mắt nhìn sang, đầu tiên là Văn tường công chúa, sau đó là Phượng Lan Dạ,
trong đôi mắt không tự chủ lóe sáng, nhất là Lục Giai, vừa nhìn thấy Phượng Lan
Dạ xuất hiện, sắc mặt liền
có chút khó coi, bất quá lại không nói gì, vẫn an tĩnh quỳ như
cũ.
Văn Tường cung kính quỳ
xuống ra mắt Hạo Vân đế: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu phi.”
” đứng lên đi.”
Ngô Vân đế than thở, nhìn
nữ nhi luôn luôn muốn làm gì thì làm này, đem tầm mắt dời về phía Phượng Lan Dạ
đang đứng bên cạnh, chau mày, giọng nói trầm ổn không
giận mà uy: “Vị này là?”
” Bẩm phụ hoàng, đây
là bằng hữu của nhi thần, tiểu thư nhà Binh Bộ Thị Lang, ngày hôm nay nhi thần
cho đòi nàng tiến cung để phụng bồi nhi thần, bởi vì bên này có việc, nhi thần
liền dẫn nàng tới.”
Phượng Lan Dạ bất đắc dĩ
mở miệng: “Tô Thanh Nhã tham kiến hoàng thượng.”
Thần thái thong dong bình
tĩnh, uyển chuyển như gió, ôn nhu như nguyệt, không giống như những cô nương
khác vừa gặp hoàng thượng chỉ có khủng hoảng cùng sợ hãi, HạoVân Đế cùng đám
người của Hoa phi không chớp mắt nhìn nàng, lớn lên thật xinh đẹp a, Tô nhị
tiểu thư này không giống người bình thường , khó trách Tề vương chọn trúng
nàng, quả thật không tệ, nếu là người Tề vương thích, ban thưởng cho Tề vương
làm phi cũng không có vấn đề gì.
Tề vương thật có
diễm phúc, thoáng cái hai mỹ nhân đều nhìn trúng hắn.
Trong điện rất nhiều
người nghĩ , Hạo Vân đế phất tay: “Tất cả đứng lên đi.”
” Tạ ơn phụ
hoàng.”
Văn Tường lôi kéo Phượng
Lan Dạ đứng dậy, hai tròng mắt nhìn về Lục Giai, trong con mắt chợt lóe lên sắc
bén, xoay người liền đi tới một bên, ngồi phía dưới Thất hoàng huynh .
Bất quá bởi vì hoàng đế
cùng hậu phi đều ở đây, cho nên Văn Tường còn biết lợi hại, không dám kéo
Phượng Lan Dạ cùng ngồi xuống.
Phượng Lan Dạ liền đứng
phía sau Văn tường công chúa, quan sát tất cả đám người trong đại điện, một
người cũng không bỏ sót, lúc quay đầu liền thấy Nam Cung Diệp con mắt hiện lên
vẻ ôn nhu, mặc dù chợt lóe lên, nhưng lòng có chút ấm áp, ánh mắt hai người tỏa
sáng, nùng tình mật ý, rồi lại trong nháy mắt dời đi, chỉ có hai người trong
lòng biết rõ, người khác nhìn không ra bất kỳ tình ý gì, ngay cả Lục Giai bên
cạnh cũng len lén quan sát họ, cũng nhìn không ra cái gì ,
Hạo Vân đế đem ánh mắt
chuyển hướng đến trên người Lục Giai, hỏi thăm ngự y trong cung.
“La ngự y, có thể
kiểm tra được chứng mất trí nhớ của Lục Giai không?”
La ngự y trong cung vẫn là
ngự y trị bệnh chính cho Hạo Vân đế, lần này bị Hạo Vân Đế ra lệnh đi ra ngoài,
kiểm tra chứng bệnh mất trí nhớ của Lục Giai.
Lúc trước bọn họ đã kiểm
tra cho Lục Giai rồi, cũng không có phát hiện bất kỳ cái gì, mạch tượng cũng
rất bình thường, trong đầu cũng không tụ máu vân vân, không biết nữ nhân này vì
sao lại mất trí nhớ, bất quá La ngự y cùng mấy vị ngự y sau khi ngẫm nghĩ,
thành thật trả lời.
“Bẩm hoàng thượng,
chứng bệnh mất trí nhớ của Lục tiểu thư cũng không đáng lo ngại, chỉ là lúc
trước rơi xuống vách núi bị kích động quá lớn, cho nên nhất thời mới không nhớ
được, chúng thần đã kê đơn thuốc cho nàng uống, hẳn là rất nhanh sẽ nhớ lại
a .”
Trong đại điện, Hạo Vân
Đế hí mắt nhìn về Lục Giai, sau đó nhìn Diệp Nhi, thật ra lúc này Lục Giai có
nhớ lại hay không cũng không có gì quan trọng, chỉ cần đem nàng trở về Vương
Phủ, nếu Diệp Nhi còn thích Tô gia nhị tiểu thư, thì ban thưởng cho Tề vương
làm trắc phi.
Vừa nghe xong chuyện của
Lục Giai, trên đại điện biểu tình của mọi người đều giống nhau, mấy vị hậu phi
này thần sắc cũng không thay đổi, Nam Cung Diệp toàn thân lãnh mạc, toàn
thân lạnh lẽo, làm cho người ta khó tiếp cận được.
Trong lúc nhất thời không
ai nói chuyện, ngược lại Phượng Lan Dạ đem tình hình của mọi người trong điện
hiểu rõ bảy tám phần rồi, đầu tiên Hoa phi cùng Nguyệt phi thần sắc cũng không
có bao nhiêu biến hóa, ngay cả Mộc Miên cũng không có biểu tình gì, trong điện
chỉ có Nam Cung Diệp thần sắc lãnh mạc, những người khác căn bản không có biểu
tình gì.
Bất quá Văn Tường công chúa
cũng không bớt việc, vụt đứng lên, đi tới trước mặt của Lục Giai, đi tới đi lui
quan sát.
” Ngươi thật mất trí
nhớ?”
Phượng Lan Dạ thấy tình
hình trước mắt, nhướng mày nảy ra ý hay, chậm rãi bước ra: “Bẩm hoàng
thượng, Thanh Nhã có thể thử một chút không? Thanh Nhã từng theo thần y một
thời gian ngắn học y thuật, ta nghĩ nói không chừng có thể giúp
ích cho hoàng thượng?”
Văn Tường vừa nghe Phượng
Lan Dạ nói, sớm cao hứng gật đầu: “Thanh Nhã, ngươi tới đây kiểm tra cho
nàng ta, nhìn nàng ta đâu có vấn đề gì, có phải nhìn thấy Thất hoàng huynh
không thích nàng, nàng mới giả bộ mất trí nhớ hay không .”
Văn Tường vừa dứt lời,
Hạo Vân Đế sắc mặt khó coi, trợn mắt nhìn nữ nhi một cái.
Hoa phi vội vàng mở
miệng: “Văn Tường, ngồi vào chỗ đi.”
Văn Tường bĩu môi, nhìn
Hạo Vân Đế, thấy phụ hoàng sắc mặt không kiên nhẫn, đâu còn dám nói thêm cái
gì, lập tức biết điều một chút tiêu sái bước qua một bên ngồi xuống, bất quá
chưa quên vỗ vỗ vào vai Phượng Lan Dạ : “Ta tin tưởng ngươi, Thanh
Nhã.”
Trên đại điện, vài đạo nhãn
quang bắn tới, có chanh chua, lóe lên không chừng .
Hạo Vân đế nhìn về Nam
Cung Diệp, trầm ổn hỏi thăm: “Diệp Nhi, ngươi thấy chuyện này thế nào?”
Lục Giai vốn là Vương phi
của Diệp nhi, có muốn cho vị Tô tiểu thư này xem
thử hay không, đó là chuyện của Diệp nhi.
Trên đại điện, Phượng Lan
Dạ ánh mắt âm sâu, khóe môi cười nhẹ nhàng, một thân ngạo nghễ, đám người Ngũ
hoàng tử Thụy Vương cùng An vương đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, Tô nhị tiểu thư
này quả nhiên là kỳ nhân a. Đối mặt với hoàng thất trên đại điện cũng không một
chút lo sợ, nàng không sợ Lục tiểu thư cắn trả nàng một cái sao.
Tất cả mọi người nhìn Nam
Cung Diệp, chỉ thấy trên ngũ quan tuyệt sắc, con ngươi sâu thẫm, vẻ mặt lăng
hàn, âm trầm lãnh ngạo, khẽ gật đầu.
” Làm phiền Tô tiểu
thư.”
Con người của Tề vương
luôn tâm cao khí ngạo nhưng đối với vị Tô tiểu thư này nói chuyện hết sức khách
khí, trong lòng mọi người tự hiểu, xem ra lời đồn đãi là sự thật, Tề vương nhìn
trúng vị Tô nhị tiểu thư này rồi, xem ra từ xưa nam tử đều bạc tình a, lúc trước
nghe được Tề vương là yêu thương vương phi của mình như thế nào, nhưng bây giờ
thì sao, vừa nhìn thấy vị Tô nhị tiểu thư này so với Tề vương phi càng xuất
sắc, lập tức liền chuyển đổi mục tiêu.
Mà Lục Giai, hai con mắt
càng nộ khí, tựa hồ bị người khi dễ, thân thể kiều nhược giống như có chút
không chịu nổi loại tình huống này.
Bất quá nếu Tề vương đã
nói, Hạo Vân Đế liền hạ lệnh, rồi nhìn về Phượng Lan Dạ.
” Như vậy bắt đầu
đi.”
” Dạ, hoàng
thượng.”
Phượng Lan Dạ đi tới, ý
bảo Lục Giai ngồi một bên, bản thân cũng an tĩnh ngồi
xuống bắt mạch cho Lục Giai, trong điện rất là an tĩnh, một số ngự y ở Thái y
viện, không khỏi liếc mắt khinh thường, mặc dù nghe nói qua tên của Bách Lí
Hạo, còn nghe được truyền thuyết về sự thần kỳ của hắn, nhưng chỉ là tên thuật
sĩ giang hồ, thật đảm đương không nổi, bọn họ cũng không tin, bọn họ trị không
hết chứng mất trí nhớ này, nàng sao có thể trị lành.
Một lúc sau, Phượng Lan
Dạ bắt mạch xong, đứng dậy đáp lời “Bẩm hoàng thượng, Lục tiểu thư thật ra
thì cũng không có đáng ngại, Thanh Nhã
có thể vì nàng thi châm, có thể làm cho Lục tiểu thư khôi phục lại trí
nhớ”.
Phượng Lan Dạ vừa nói
xong, Lục Giai ngồi ở bên cạnh lập tức đứng dậy, bình tĩnh cười mở
miệng: “Tạ ơn Tô tiểu thư.”
Trong đại điện rất nhiều
người mang vẻ mặt chờ xem kịch vui, trong lòng suy nghĩ, Tô tiểu thư này nhìn
qua rất thông minh, trên thực tế đầu óc có vấn đề a, nàng nói nàng muốn thi
châm trị bệnh cho Lục Giai, không sợ nàng ta xảy ra chuyện gì sao, nếu chẳng
may xảy ra sơ suất, Tô nhị tiểu thư thật là gánh không
nổi.
Ngay cả con ngươi của Nam
Cung Diệp cũng chợt lóe lên lo
lắng, bàn tay nắm chặt, cũng muốn đứng lên rồi, hắn không sợ nữ nhân ác độc
kia làm chuyện xấu, chỉ sợ Lan Nhi danh tiếng bị tổn hại, cho nên đang muốn
đứng dậy ngăn cản, nhưng ngay sau đó vừa nghĩ, Lan Nhi luôn luôn thông tuệ, quả
quyết không thể nào làm ra chuyện lỗ mãng, nàng nhất định đã có dự liệu, đợi
đến lúc nàng làm không tốt, hắn đứng ra cũng không muộn, vì vậy liền bất động
thanh sắc mở miệng.
” Vậy thì mời Tô
tiểu thư động thủ đi.”
Hạo Vân Đế cũng gật đầu,
bao nhiêu ánh mắt cũng ngó chừng Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ từ trong người
lấy ra một túi gấm, bên trong lấy ra một quả ngân châm, dưới con mắt chăm chú
nhìn của mọi người, nàng đi về phía Lục Giai.
Lục Giai an tĩnh ngồi
trên ghế, con ngươi chợt lóe lên sự ngoan độc, đợi đến lúc Phượng Lan Dạ đi
tới, nàng khẽ nhắm mắt đợi nàng động thủ thi châm.
Chỉ thấy Phượng Lan Dạ tư
thái tự nhiên, không nhanh không chậm, ưu nhã động
thủ thi châm, ngân quang chợt lóe, liền đem cây châm nàng đang cầm trong tay
đâm vào huyệt đạo trên đỉnh đầu của Lục Giai, một tia bén nhọn đau nhói xuyên
buốt đỉnh đầu Lục Giai, nàng cảm nhận được một tia đau đớn, khóe môi vẽ ra một
nụ cười âm độc, xoay người hét một tiếng chói tai, sau đó thân thể run run
không ngừng, hướng cái ghế bên cạnh nhảy xuống, gương mặt lại càng tái nhợt một
mảnh, âm ngao khó coi ngó chừng Phượng Lan Dạ.
” Ngươi hại ta,
ngươi hại ta?”
Nàng nói xong vòng tay ôm
lấy ngực, bộ dạng thống khổ không chịu nổi, trong điện mọi người kinh hãi, tất
cả đều nghe thấy, Hạo Vân đế sắc mặt âm trầm, không nhúc nhích, Mộc Miên ngồi ở
bên cạnh nhíu mày hừ lạnh “Lớn mật, lại dám ngay trên điện làm hại người,
không đem hoàng thượng để vào trong mắt, người đâu, bắt Tô
Thanh Nhã lại.”
Nguyệt phi cũng đứng lên
khí thế hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ, một đám ngự y trên đại điện đã
sớm thật nhanh tiêu sái đi qua, đỡ lấy thân thể Lục Giai, khinh thường nhìn
chằm chằm Phượng Lan Dạ.
” Thật to gan, còn
nói là cái gì là đã cùng Bách Lí Hạo học qua, bất quá chỉ là thuật sĩ
thôi.”
Trong điện, mọi người
đứng lên, chỉ có Nam Cung Diệp vẫn ngồi đó không nhúc nhích, một đôi mắt đen
sâu thẳm, nhìn xuyên suốt, không ẩn chưa một tia tạp sắc, chỉ cần nhìn một cái,
liền bị mê hoặc, hắn tin tưởng Lan Nhi nhất định còn có hậu chiêu, cho nên hắn
không vội, Thụy Vương nhìn cũng không vội, tất cả vẫn an ổn ngồi đó, nhìn diễn
biến trước mắt.
Lục Giai thấy Nam Cung
Diệp bất động, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, tiếng hét càng lớn hơn nữa.
Hạo Vân đế con ngươi trầm
xuống, nhìn Phượng Lan Dạ tức giận “Đây là xảy ra chuyện gì?”
Phượng Lan Dạ không hoảng
loạn, cũng không khẩn trương, khóe môi nở nụ cười lạnh, đạm bạc như nước, toàn
thân lạnh lẻo, trong nháy mắt mọi người trong đại điện đều cảm thấy nàng có một
cỗ ngạo khí thiên hạ và tư thế cuồng phóng, làm cho người ta không dám nói
thêm cái gì, thanh âm lạnh lẻo của Phượng Lan
Dạ vang lên.
” Lục Giai, xem thử
đây là cái gì?”
Nàng vừa dứt lời, trong
tay vẫn cầm cây ngân châm, mà khuôn mặt nàng lúc này tràn đầy ý cười, nhìn thấy
đám ngự y đang bối rối mở miệng: “Kiểm tra một chút, trên đầu của nàng ta
có ghim ngân châm hay không?”
Sự việc đột biến, mọi
người trợn mắt há mồm, mấy tên ngự y kia lập tức động thủ kiểm tra cho Lục
Giai, phát hiện trên đầu nàng căn bản không có
ngân châm, thứ gì cũng không có, mà Lục Giai đang hoàn toàn ngây dại, Hạo
Vân Đế nhìn chuyện đột ngột xảy ra, chậm rãi mở miệng.
” Đây là chuyện gì
xảy ra?”
“Thật ra thì Lục
tiểu thư căn bản cũng không có mất trí nhớ, ta nói đúng không?”
Phượng Lan Dạ ngữ điệu
kinh người, mắt cũng không nhìn Lục Giai, Lục Giai sau khi nghĩ đến những biến
cố đã xảy ra, cuối cùng cũng kịp phản ứng, ánh mắt ửng đỏ, cắn răng nhìn Phượng
Lan Dạ, nữ nhân này quá âm hiểm xảo trá rồi, mới vừa rồi nàng rõ ràng cảm giác
được có cái gì đâm thủng đỉnh đầu của nàng, không nghĩ tới thứ gì cũng không
có, trước mắt mọi người mình trở thành kẻ lừa gạt, nếu như còn nói mình mất trí
nhớ, chỉ sợ người khác chưa chắc tin, nghĩ tới đây, Lục Giai chậm rãi đứng lên,
bình tĩnh nở nụ cười.
” Xin hoàng thượng
thứ tội, đúng, ta không có mất trí nhớ, thật ra thì ta chính là Phượng Lan
Dạ.”
Lục giai trên điện thừa
nhận mình chính là Phượng Lan Dạ, tất cả mọi người trợn to hai mắt, Hạo Vân Đế
sắc mặt khó coi.
“Ngươi đã không mất
trí nhớ, sao lại giả bộ mất trí nhớ, tại sao lại làm vậy?”
Ánh mắt âm trầm khó coi,
băng lãnh nhìn chằm chằm Lục Giai, Lục Giai trầm giọng mở miệng: “Sớm biết
có ngày hôm nay, ngày đó ta tình nguyện chết ở dưới vách núi, sau khi sống lại
ta ở đây trải thời gian nghĩ dưỡng, vốn tưởng rằng trở lại kinh thành sẽ làm
Nam Cung Diệp vui mừng, ai ngờ tại Hoa Mai yến, trong ánh mắt của hắn chỉ có Tô
Thanh Nhã, mà ta lại trở thành người xa lạ, ta không cam lòng mới giả bộ mất
trí nhớ để thu hút sự chú ý của hắn, vừa rồi chính là muốn đối phó với Tô
Thanh Nhã, cũng là bởi vì ta
quá hận nàng ta.”
Lục Giai nói xong, đại
điện nhất thời yên lặng, thật ra điều này cũng có thể lý giải, ai bảo Tề vương
Nam Cung Diệp bạc tình, nếu không phải do hắn phụ lòng, người ta cũng không làm
ra chuyện như vậy, cho nên nói tới nói lui cũng là lỗi của Tề vương.
Tề vương Nam Cung Diệp
chậm rãi đứng dậy, đứng ở trên cao nhìn Lục Giai.
“Ngươi nói ngươi là
ái phi của bổn vương, vậy Bổn vương hỏi ngươi, Bổn vương thích gì, không thích
cái gì? Ngươi lại thích cái gì không thích cái gì?”
Lục Giai cũng không nhìn
Nam Cung Diệp, hai mắt nhìn mặt đất, lưng eo rất thẳng, âm thanh rõ ràng mở
miệng.
” Vương gia từng nói
qua thích Lan Nhi, bây giờ nghĩ lại đó là giả dối, chỉ là lời nói suông thôi,
thứ mà Vương gia ghét, là có người ồn ào, Tề vương phủ so với nơi khác, vĩnh
viễn an tĩnh không tiếng động , nếu là phạm vào tối kỵ, chỉ sợ sẽ bị phạt
nặng.”
Lời Lục giai vừa nói ra,
Nam Cung Diệp con ngươi u ám, khóe môi mím lại một cái thẳng tắp, toàn thân đều
là hàn khí.
Những điều này của Tề
vương, mọi người trong điện đều biết, ánh mắt liền chuyển từ trên người Lục
Giai chuyển đến trên người Nam Cung Diệp.
Nghiễm nhiên nghĩ Nam
Cung Diệp là nam nhân bạc tình, người ta nói cũng không sai a,
nói như vậy thật đúng là Tề vương phụ người ta rồi.
Lúc này trong suy nghĩ
mọi người Lục Giai là kẻ đáng thương, mọi người đều rất đồng tình với nàng,
nàng làm bộ mất trí nhớ, hãm hại Phượng Lan Dạ, cũng không có gì đáng trách,
chỉ có Văn Tường công chúa hừ lạnh một tiếng, nhìn Lục Giai: “Ngươi thật
vô sỉ, cho dù Thất hoàng huynh thích Thanh Nhã, ngươi cũng không nên hãm hại
nàng, ngươi so với trước kia càng độc ác.”
Phượng Lan Dạ hết chỗ
nói, Văn Tường này là khen nàng hay là chửi nàng đây, nha đầu chết tiệt này
thật muốn đánh nàng một trận, tuy nhiên nàng cũng không muốn so đo, tiếp tục
ngó chừng sự việc diễn biến trong đại điện, tin tưởng Lục Giai còn muốn giở
trò.
Thời điểm mọi người đang
ngó chừng Lục Giai, Phượng Lan Dạ thừa cơ đánh giá các vị hậu phi ngồi trên
điện kia.
Mộc Miên có cũng được mà
không có cũng không sao, Hoa phi đồng
tình, Nguyệt phi giống như đang xem trò hay, nhìn qua không có người nào có
quan hệ với Lục Giai, bất quá cũng không phải là không thu hoạch được gì, Lục
Giai có thể biết rõ về Nam Cung Diệp, còn biết sở thích của hắn, điều này nói
rõ cái gì, nàng ta là người ở Tề vương phủ, hoặc đã từng ở qua.
Suy nghĩ đến đều này,
bỗng nhiên một cái ý niệm trong đầu lóe lên, chẳng lẽ nàng là Hoa Ngạc?
Phượng Lan Dạ trợn to
mắt, đánh giá Lục Giai, trong đầu hiện ra hình ảnh Hoa Ngạc để so sánh, vóc
dáng có nhiều điểm tương tự, nhưng cử chỉ kia, Hoa Ngạc cũng làm không được a,
cá tính nàng thế nào Phượng Lan Dạ cũng biết, căn bản là một người nhát gan,
tại sao có thể sắm vai được tốt như vậy? Phượng Lan Dạ suy nghĩ trước sau, hơn
nữa không nghe thấy Tề vương nói Hoa Ngạc không ở trong phủ a, rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra?
Trong điện chỉ nghe tiếng
của Lục Giai: ” Phượng Lan Dạ ta ghét nhất là kẻ bạc tình bạc nghĩa, hôm
nay có nhiều người ở đây, ta chỉ có một thỉnh cầu, xin hoàng thượng ân
chuẩn.”
Hạo Vân Đế nhíu mày, Diệp
nhi là hạng người gì sao hắn lại không biết, cá tính của Diệp nhi di truyền từ
hắn, trung đảm si tình, nhưng hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hắn chậm
rãi trầm giọng “Nói.”
” Xin hoàng thượng
thu hồi tứ phong, từ nay về sau ta cùng với Nam Cung Diệp nam cưới nữ gả không
can thiệp chuyện của nhau.”
Lục giai vừa nói xong,
hình ảnh nàng càng trở nên vĩ đại trong mắt mọi người, Nam Cung Diệp mười phần
là kẻ tiểu nhân, chẳng những bạc tình bạc nghĩa, hơn nữa còn là kẻ háo sắc,
ngay cả người mình đã từng yêu thương sâu đậm cũng không thèm ngó tới.
Trên đại điện, Phượng Lan
Dạ nhìn về phía Lục Giai đang diễn trò, sau đó nhìn mọi người, quả nhiên đều bị
nàng thu hút, nữ nhân này rất lợi hại, nếu như không chứng minh nàng là kẻ giả
mạo, như vậy danh tiếng Nam Cung Diệp là kẻ bạc tình bạc nghĩa không thể xóa bỏ
rồi, mà nàng cũng bị xem là hồ ly tinh câu dẫn người ta, cho nên nếu chưa thể
bắt con cá lớn phía sau, trước mắt chỉ có chứng minh nữ nhân này là giả mới là điều
trọng yếu, nàng nhướng mày nảy ra ý hay, khóe môi vẽ ra nụ cười kiều diễm động
lòng người, chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt Lục Giai.
“Thật ra thì Lục cô
nương ngàn vạn không nên hiểu lầm Tề vương điện hạ, Tề vương điện hạ yêu Tề
vương phi như vậy, như thế nào lại là một kẻ bạc tình bạc nghĩa a.”
Phượng Lan Dạ vừa nói,
mọi người trong điện đều gật đầu, đúng vậy a, lúc Tề vương phi qua đời, Tề
vương thiếu chút nữa hận không thể chết theo, dù thế nào cũng không giống loại
người bạc tình bạc nghĩa, làm sao lại không nhìn nhận Lục Giai đây?
Trong chuyện này rốt cuộc
có ẩn tình gì? Mọi người cùng nhau nhìn Tô Thanh Nhã.
Chỉ thấy nàng cười nhẹ
nhàng mở miệng: “Tề vương hoài nghi Lục tiểu thư là giả, cũng là chuyện
hợp tình hợp lý, mặc dù Thanh Nhã vừa mới vào kinh, nhưng cũng nghe nói Tề
vương thích nhất là nghe Tề vương phi đánh đàn, nghe nói kỹ
thuật đàn của nàng là đệ nhất thiên hạ, Lục cô nương hãy biểu diễn một phen,
bảo đảm Tề vương sẽ không còn nghi ngờ gì.”
Phượng Lan Dạ nói xong,
con mắt liếc nhìn qua, Nam Cung Diệp đã tiếp nhận lời nói của nàng, mặc dù
không muốn, bất quá vì Lan Nhi thích cũng nên làm mọi việc rõ ràng, sắc mặt hắn
khẽ biến thành nhu thuận, nhàn nhạt mở
miệng.
“Bổn vương thích
nhất nghe Lan Nhi đánh đàn, ngươi đã nói ngươi là Lan Nhi, như vậy ngươi ở trên
điện trình diễn một khúc xem sao.”
Tài đánh đàn của Tề vương
phi người nào chưa từng nghe qua a, đây chính là vừa nghe liền biết được, mặc
dù mọi người cũng nhận định Lục Giai chính là Tề vương phi, bất quá Tề vương
Nam Cung Diệp tựa hồ vẫn hoài nghi, cho nên cũng muốn xem Lục Giai ở trên điện
biểu diễn như thế nào?
Mọi người nhìn về phía
Lục Giai, ai ngờ nàng giơ cái tay lên, đau đớn mở
miệng: “Ngày đó khi rơi xuống vách núi tay của ta đụng phải vách đá dựng
đứng, từ đó về sau không thể đánh đàn được nữa.”
Phượng Lan Dạ nghe Lục
Giai nói, mắng thầm một câu, đến tột cùng là nữ nhân này quá lợi hại, hay là
người sau lưng quá lợi hại, thậm chí ngay cả cái này cũng đã nghĩ đến, thật
đúng là phiền toái a, thật ra nếu nàng hạ dược chỉ sợ nàng ta đã sớm khai ra,
nhưng nếu sau khi nàng hạ dược, nàng ta cắn trả lại một cái, thì kiếm củi ba
năm bị thiêu một giờ rồi, cho nên chỉ có thể tìm ra nhược điểm của nàng ta
thôi.
Phượng Lan Dạ đang suy
nghĩ nhập thần, Hạo Vân Đế đang ngồi trên cao kia ánh mắt cũng đang có điều gì
suy nghĩ, thân là hoàng đế hắn có ngốc đến đâu cũng hiểu được, Thất nhi kiên
quyết không tin người trước mắt là Tề vương phi, tất nhiên là có nguyên nhân,
nghĩ tới đây Hạo Vân Đế không nhanh không chậm mở
miệng.
” Nếu tay phế đi,
cũng có thể đem ca khúc ngày đó đã biểu diễn viết ra thành lời.”
Một lời vừa nói ra, Nam
Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ không thể không nở nụ cười, đúng, để cho Lục Giai
phổ lại ca khúc này, bọn họ cũng không tin nàng ta giả mạo lại viết được,
Phượng Lan Dạ nhớ được ca khúc này là do mình viết ra, hơn nữa không có nói với
bất luận kẻ nào, nhưng nàng đã từng đưa cho Nam Cung Diệp xem, chỉ cần này Lục
Giai vừa động thủ, sẽ lộ ra sơ hở, nàng cũng muốn xem một chút nàng ta như thế
nào tự bào chữa.
Mọi người nhìn về phía
Lục Giai, chỉ thấy sắc mặt nàng ta vẫn trấn định như cũ, chẳng qua là con mắt
thoáng một tia bối rối, hoàn toàn không còn trấn tĩnh như trước nữa mà có chút
khẩn trương, hai tay nắm chặt, lúc này Mộc Miên nương nương ngồi bên cạnh hoàng
đế ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy “Hoàng
thượng, ta mệt mỏi, muốn lui xuống
nghỉ ngơi.”
Hạo Vân Đế phất phất tay,
Mộc Miên bước xuống đài, liền hướng ngoài
điện đi, cũng không để ý tới bất luận kẻ nào, lúc đi ngang qua Lục Giai, Phượng
Lan Dạ nhìn thấy hai người thoáng nhìn nhau, sau đó liền thấy Lục Giai sắc mặt
tái nhợt hướng về một phía mà ngất
đi.
Nữ nhân này thật là biết
giả bộ a, mấy tên ngự y lập tức khẩn trương bước tới, bắt mạch cho nàng, một
lát sau chỉ mở miệng: “Hoàng thượng, nàng đã bất tỉnh.”
Cái này không phải là
giả, vốn cho rằng có thể tra ra nữ nhân này là ai? Không nghĩ tới cuối cùng kết
cục lại như vậy, nhưng Phượng Lan Dạ ít nhất biết được người này cùng Mộc Miên
có liên quan, nhưng nàng đã cho Thiên Bột Thần điều tra Mộc Miên, Mộc Miên căn
bản cũng không có người nào khác, nàng ta có bản lãnh gì mà thiết lập cục diện
như vậy, cho nên chỉ có thể nói, nàng biết Lục Giai này là giả .
Mộc Miên rốt cuộc là
người nào? Hoàng thượng? Hiện tại hoàng thượng là không thể nào tính kế Nam
Cung Diệp, như vậy là có người khác rồi, người này ẩn thân thật là sâu a.
Phượng Lan Dạ nhìn về Lục
Giai, nhìn người ta đem Lục Giai dìu vào trong Mẫn Phong điện, Hạo Vân Đế đứng
lên, đối với tình huống hôm nay rất là bất mãn, con ngươi âm sâu, dẫn người đi
ra ngoài, ném ra một câu: “Diệp nhi, theo ta đến thư phòng.”
Thời điểm Nam Cung Diệp
rời đi, như có như không liếc nhìn Phượng Lan Dạ một cái, đáy mắt hiện lên sự
quan tâm, còn có không nỡ, Phượng Lan Dạ trong lòng thật ấm áp, đợi đến khi
hoàng đế cùng Tề vương rời đi, các phi tần hậu cung cùng hai vị Vương gia cũng
lui ra ngoài, trong đại điện, trống rỗng , chỉ có Văn Tường cùng Phượng Lan Dạ
hai người.
Văn Tường lôi kéo Phượng
Lan Dạ vẻ mặt khinh thường: “Nữ nhân kia thật đúng là giả bộ.”
Nàng cũng không tin tưởng
Lục Giai thật sự ngất đi, hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi Mẫn Phong
điện, một đường hướng về Hoa Thanh điện, ngày hôm nay gặp chuyện không may, chỉ
sợ còn chưa kết thúc, người phía sau còn muốn giở trò gì đây? Phượng Lan Dạ âm
thầm suy đoán, Văn Tường đi ở phía trước, quan tâm hỏi thăm nàng.
” Ngươi không sao
chớ, không có bị người đàn bà kia ảnh hưởng chớ?”
” Ta không
sao.”
Phượng Lan Dạ gật đầu,
nàng có thể có chuyện gì, không phải nói nàng là hồ ly tinh dụ dỗ người sao,
làm hồ ly tinh câu dẫn người cũng phải có bản lĩnh a, khóe môi vẽ ra nụ cười
lạnh.
Văn Tường đi vài bước,
bỗng nhiên dừng lại nhìn Phượng Lan Dạ đang ở phía sau.
“Ta cảm thấy nữ nhân
này là giả .”
Văn Tường khẳng định nói,
Phượng Lan Dạ hiếu kỳ hỏi: “Làm sao ngươi khẳng
định nàng là giả.”
“Nếu quả thật người
đàn bà kia là thất hoàng tẩu, quả quyết sẽ không làm chuyện như vậy, nữ nhân
kia vừa tâm cuồng khí ngạo , làm sao mà giả bộ mất trí nhớ, sau đó còn hãm hại
ngươi, dựa theo cá tính của nàng, có khả năng nhất định đánh cho Thất hoàng
huynh một trận, sau đó quyết định đem hắn bỏ rơi.”
Văn Tường nói xong, phía
sau Phượng Lan Dạ mắt trợn trắng, không nghĩ tới tiểu nha đầu chết tiệt này lại
nói nàng như vậy, không sai, nếu là mình gặp phải chuyện như vậy, khẳng định
cùng với lời nói của Văn Tường cũng không sai biệt lắm, nàng nhất định sẽ làm
như thế.
Dọc đường đi Phượng Lan
Dạ căn bản cũng không nói gì, chỉ có Văn Tường vẫn lải nhải không ngừng, Phượng
Lan Dạ liền nảy ra chủ ý, nhàn nhạt mở
miệng.
“Công chúa, gần đây
có nhìn thấy Tây Môn Vân tướng quân không?”
Vừa nhắc tới người yêu
Văn Tường, nữ nhân này lập tức yên tĩnh lại, xoay người nhìn Phượng Lan Dạ, ủy
khuất hết sức: “Đừng nhắc tới hắn, hắn chính là tên đầu gỗ, ta công khai
ám hiệu cho hắn nhưng hắn lại không hồi ứng, có lẽ là không thích ta đi.”
Nói đến người này trên
gương mặt quyến rũ của nàng, đôi mắt đã rơm rớm nước, mặc kệ nàng mạnh mẽ thế
nào, nhưng tâm sự của con gái thì không có cách nào nói rõ ràng được, đáng tiếc
người ta vẫn không để ý tới, có lẽ thật sự không thích nàng sao.
Phượng Lan Dạ vội vàng
trấn an công chúa, phụng bồi nàng nói gần nửa ngày trời, vừa khích lệ vừa tính
kế dùm nàng, cuối cùng cũng để cho nha đầu này vui vẻ, mới tha cho nàng xuất
phủ.
Vừa về tới Tô phủ, liền
thấy Vụ Tiễn ở trong phòng của nàng đợi nàng, nhìn nàng không có chuyện gì mới
yên lòng.
” Không có xảy ra
chuyện gì sao.”
Phượng Lan Dạ lắc đầu,
nghĩ đến tình huống trong cung, ánh mắt liền híp lại: “Ngươi biết không?
Lục Giai lại đối với chuyện của ta cùng Nam Cung Diệp hiểu rõ như lòng bàn tay,
điều này nói rõ cái gì, nàng là người bên cạnh chúng ta?”
Nghĩ đến đây, Phượng Lan
Dạ liền kêu Thiên Bột Thần xuất hiện.
“Lập tức trở về Tề
vương phủ tra một chút Hoa Ngạc còn ở đó hay không?”
“Dạ, Vương Phi”
Thiên Bột Thần lập tức lắc mình đi về Vương Phủ thăm dò tin tức
của Hoa Ngạc, bất quá cuối cùng cũng tra được kết quả Hoa Ngạc đang ở trong phủ
Tề vương, căn bản không có rời đi, như vậy Lục Giai là chuyện gì….?
Phượng Lan Dạ nhất thời
tìm không ra manh mối.
Hoàng cung, trong thượng
thư phòng, Hạo Vân đế nhìn Nam Cung Diệp, từ từ mở miệng:
“Tại sao ngươi một
mực khẳng định Lục Giai là giả?”
Trên gương mặt Nam Cung
Diệp khẽ nở nụ cười kinh diễm động lòng người, trong lòng tràn đầy hạnh phúc,
bởi vì chân chính Lan Nhi đã trở lại, bất
quá hắn sẽ không nói cho Hạo Vân Đế biết chuyện này, nếu như tin tức lộ ra, thứ
nhất sẽ hại đến Lan Nhi, thứ hai chỉ sợ có người cố tình làm tổn hại đến thanh
danh của Lan Nhi, đến lúc đó mọi người cho rằng Lan Nhi mới là giả, như vậy
thì sẽ phiền toái, bởi vì dung mạo của Lan Nhi so với trước kia đều không
giống.
“Nếu như nàng là
người trước kia nhi thần yêu, nhi thần vừa tiếp xúc có thể cảm giác được, nhi
thần tin tưởng nếu thật sự yêu một người, chỉ cần nàng tới gần, lập tức sẽ cảm
nhận được.”
Hắn cùng với Lan Nhi quen
biết chính là như thế, không cần thông qua dung mạo để nhận nhau, chỉ cần tới
gần nhau, sẽ gặp cảm nhận được hơi thở của đối phương liền nhận ra.
Nam Cung Diệp vừa nói,
Hạo Vân Đế cũng là đồng ý, nhưng mà Lục Giai chẳng những dung mạo giống nhau như
đúc, hơn nữa chuyện giữa bọn họ cũng biết rất rõ ràng, cho nên nói Diệp Nhi hãy
mau xử lý tốt những chuyện này, để tránh ảnh hưởng đến danh dự của hắn.
“Ngươi mau sớm xử lý
tốt chuyện này, bất kể nàng là giả hay là cái gì, chẳng những tổn hại đến danh
dự của ngươi, còn có Tô nhị tiểu thư kia.”
“Dạ” Nam Cung
Diệp đứng dậy, cũng không nói nhiều liền lui ra ngoài, Hạo Vân Đế nhìn hắn một
thân lãnh mạc, trong lòng rất là khó chịu, thật ra thì xét đến cùng, trong mấy
hài tử của mình, mình dùng tâm tư nhiều nhất chính là Nam Cung Diệp, mặc dù
trước kia là nhằm vào hắn, nhưng từ từ ngược lại đem hắn đặt vào vị trí rất sâu
trong lòng, bây giờ nhìn thấy phụ tử hai người vậy, bản thân tuyệt đối không dễ
chịu.
Hạo Vân Đế ngáp một cái,
cảm thấy buồn ngủ, hắn gần đây thân
thể tựa hồ rất suy yếu, hiện tại Trác nhi bị bệnh, Duệ Nhi lại không có tâm tư
đăng vị, làm như thế nào mới tốt đây?
Hạo Vân Đế càng ngày càng
nhức đầu, vươn tay xoa đầu, cảm giác được đầu óc cuồn cuộn trầm trầm, cuối cùng
liền thả lỏng người dựa người trên ghế rồng nghỉ ngơi.
Nháy mắt liền đến đêm ba
mươi, Tô phủ rất náo nhiệt, người một nhà ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó thả pháo
hoa, náo nhiệt đến nửa đêm.
Phượng Lan Dạ thật sớm
liền trở về phòng rồi, bởi vì nàng sợ Nam Cung Diệp len lén lưu lại, cho nên
để đề phòng người khác thấy, mới phải núp ở trong phòng.
Nam Cung Diệp quả nhiên
tới, ôm lấy thân thể của nàng liền rời đi, mang theo nàng một đường thi triển
khinh công hướng ngoại ô đi đến.
Sắc trời đen nhánh một
mảnh, ánh đèn xa gần bao phủ khắp kinh thành, một mảnh hoa lệ chói mắt.
Bầu trời ngập tràn pháo
hoa, thật giống như là biển hoa.
Nam Cung Diệp ôm Phượng
Lan Dạ chạy một hơi vội tới ngoại ô, quay đầu lại nhìn quanh, cho đến khi không
thấy cảnh sắc bên trong kinh thành, mà bọn họ đã ở ngoại ô trên một ngọn núi
cao, hai người ngồi trên một cành cây cao, ngẩng đầu nhìn ngôi sao đầy trời,
không, đêm ba mươi không có một vì sao, Phượng Lan Dạ không khỏi buồn bực,
không có sao để nhìn, hắn mang nàng đến một nơi đen như mực này, tay chân đông
lạnh hết rồi còn gì?
” Diệp, làm cái gì
vậy?”
Nam Cung Diệp thở dài một
tiếng, sau đó đưa tay lên ôm Phượng Lan Dạ vào lòng, cái áo khoác trên người
hắn bao quanh hai người.
Lúc này một thanh âm vang
lên, pháo hoa nổ bung, nở đầy cả sườn núi, ở trong đêm đen, chói mắt rực rỡ,
từng cái một rơi xuống dưới, dính liền ở trên sườn núi, chợt lóe lên giống như
những ngôi sao nhỏ, căn bản không giống một loại lửa
khói, ngược lại là mang theo ánh sáng rực rỡ trên sườn núi, chợt lóe chợt lóe,
khắp núi cũng là ánh sáng chói lòa, xinh đẹp cực kỳ, thật giống như một cây
thông noel khổng lồ .
Trên trời pháo hoa vẫn
không ngừng được phóng lên, chói mắt mà diễm lệ, hai người ngửa đầu nhìn, nghĩ
tới màn pháo hoa năm ngoái.
” Diệp, thật tốt
.”
Phượng Lan Dạ nằm ở trong
ngực Nam Cung Diệp ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa đầy trời, pháo hoa phản chiếu
đến dung nhan của nàng, một gương mặt thiên kiều bá mỵ, ở hàng vạn hàng nghìn
lửa khói ở bên trong, vẫn phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, cổ họng Nam Cung Diệp
động lên hạ xuống, không nhịn được cắn một cái trên đôi môi hồng thuận nhỏ nhắn
đầy ướt át kia, toàn thân nóng rang .
Hắn là người đối với sắc
đẹp có nhìn cũng xem như không thấy, toàn thân lãnh mạc, không nghĩ tới bây giờ
chỉ cần thấy tiểu nha đầu này thì toàn thân liền nóng rang, máu lưu thông trong
người cũng không ngừng nóng lên, nếu không phải khuya hôm nay sợ
có người nhìn thấy, hắn nhất định sẽ muốn nàng.
Hắn không thể đợi thêm
nữa rồi,chỉ cần chuyện của Lục giải
quyết xong, bọn họ sẽ lại thành thân.
Vừa hôn xong, Phượng Lan
Dạ không thở được, gương mặt lại càng nóng , quanh thân tựa như một cái lò lửa,
đi đứng mềm yếu, dựa vào trong ngực Nam Cung Diệp không nhúc nhích được, đang
ngượng ngùng là không biết như thế nào mở miệng, bỗng nhiên một đạo thanh âm từ
xa vang lên.
“Lan nha đầu, Lan
nha đầu ở đâu, để cho gia gia nhìn ngươi một cái, khổ cho ngươi rồi, để cho gia
gia nhìn một cái?”
Vừa nghe thanh âm này,
Phượng Lan Dạ thật nhanh quay đầu tìm kiếm xung quanh, rất nhanh liền thấy từ
đàng xa một người chạy tới đây, nháy mắt liền đến bên cạnh nàng, đoạt nàng từ
trong tay Nam Cung Diệp, ôm nàng rồi khóc to lên.
“Ngươi là hài tử
đáng chết a, biết gia gia rất thương tâm không, vì ngươi mà gia gia trà không
uống, cơm không ăn, gầy gộc không ngủ được, lão tử vốn là đang suy nghĩ có muốn
hay không đi tìm ngươi, may là ngươi trở lại.”
Dưới bóng đêm, người này
khóc đến thương tâm, cách đó không xa dưới tàng cây, có nhiều người đang che lỗ
tai, bọn họ tất cả đều nghe ‘khóc công’ của chủ tử, nói thật ra, lời nói này
cũng quá khoa trương đi, tuy nói hắn thương tâm, cũng gầy, bất quá cũng không
nên lớn tiếng ồn ào như vậy.
Nam Cung Diệp vẫn không
nhúc nhích, hai cánh tay ôm ngực nhìn gia gia cùng Lan Nhi.
Khó chịu nhìn thấy tính
tình của gia gia như vậy, mà Lan Nhi vẫn cho hắn ôm một lát.
Phượng Lan Dạ từ trên
người lão nhân cảm nhận được hắn đối với mình yêu thương, tùy ý để hắn ôm lấy
mình, lỗ mũi cũng có chút chua “Gia gia, không có chuyện gì rồi, mọi
chuyện cũng đã qua, ta không sao.”
“Không có chuyện gì
là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi.”
Quỳ cơ lão nhân nghe
Phượng Lan Dạ nói liền lau khô nước mắt, giương
mắt đánh giá nàng, liền sau đó cười híp cả mắt : “Lan Nhi càng lớn càng
xinh đẹp rồi, không bao lâu nữa chính là tuyệt sắc Đại mỹ nhân rồi, cháu
ngoan của ta cần phải giữ kỹ nha.”
Nam Cung Diệp vừa nghe
lời của gia gia, vẻ mặt đã sớm đầy sát khí: “Ai dám cùng ta đoạt, muốn
chết.”
Quỳ cơ lão nhân vừa nghe
Nam Cung Diệp nói, liền gật đầu đồng ý: “Đúng, ai dám cùng cháu ngoan của
ta tranh đoạt, sẽ giết hắn, để cho hắn có muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Ba người cứ như vậy ngồi
ở trên cành cây cao, những điều muốn nói cũng đã nói, Phượng Lan Dạ ngồi ở
giữa, bên trái là Nam Cung Diệp, bên phải là Quỳ cơ lão nhân, Phượng Lan Dạ
trên người khoác cái áo khoác màu tím của Nam Cung Diệp, nàng lộ ra khuôn
mặt diễm lệ, một đôi mắt sáng tinh anh, xem cái này một chút cái kia một chút,
khóe môi hiện ra nụ cười.
Chân trời pháo hoa vẫn
không ngừng được bắn lên.
“Gia gia, các ngươi
nhìn pháo hoa thật xinh đẹp a.”
“Không có xinh đẹp
bằng ngươi.”
“Đúng vậy a, không
có xinh đẹp bằng Lan Nhi.”
Một già một trẻ hai người
thay phiên nói, Phượng Lan Dạ giống như rơi vào bình mật, ngọt từ trong lòng
ngọt đến trong miệng, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới gia gia sẽ đến gặp mình,
nghĩ đến hắn đã nói không muốn rời khỏi Yên Hải, nàng biết hắn đối với thế giới
bên ngoài có một phần sợ hãi, hiện tại vì nàng lại chịu đi ra, cho nên hắn làm
nàng rất cảm động.
Pháo hoa vẫn thả vào nửa
đêm, Nam Cung Diệp nắm tay Phượng Lan Dạ đứng ở đỉnh núi nhìn xuống, chỉ thấy
khắp sườn núi điểm một cái oánh
quang, cuối cùng một vòng ánh sáng thật to bắn ra, không ngừng lóe lên
những tia sáng, thật là đẹp mắt.