Nam
Cung Diệp tiến tới gần Nguyệt phi. Nhưng lần này Nguyệt phi chỉ nhếch môi
không nói một chữ, hai tròng mắt chớp cũng không chớp nhìn Nam Cung Diệp.
“Tên
thái giám kia đúng là ở trên tay ta, có điều ta sẽ không để cho ngươi nhìn
thấy hắn. Trừ phi ngươi giúp Liệt nhi, như vậy ta sẽ đưa hắn cho ngươi.”
“Ngươi?”
Nam
Cung Diệp xoay mình tức giận nổi điên lên, đưa tay nhấc bổng thân thể Nguyệt
phi, giương tay lên định ban cho nàng ta một cái tát. Phượng Lan Dạ một bên
vội đưa tay ngăn trở động tác của hắn:
“Đừng
giết nàng ta, giết sẽ phiền toái. Hơn nữa lại không biết Ngọc phi đến tột cùng
chết như thế nào.”
Nam
Cung Diệp ánh mắt lạnh lẽo như ăn thịt người khóa chặt Nguyệt phi, song cuối
cùng vẫn nhịn được, thở hào hển quăng nàng ta xuống. Phượng Lan Dạ một bên
giúp Nguyệt phi ngồi xuống nói:
“Được,
chúng ta sẽ giúp Sở Vương duy nhất một lần. Nhưng ngươi nhớ kĩ, nếu chúng ta
giúp hắn một lần, ngươi phải lập tức giao ra tên thái giám kia.”
“Được.”
Nguyệt
phi gật đầu, nhưng nghĩ tới cái gì đó liền mở miệng:
“Nhưng
nếu muốn ta nói ra thì đừng có mà chỉ giúp một chút chuyện cỏn con vô
nghĩa. Như thế không tính.”
“Hảo.” (Su:
hảo = được, ta mún dùng từ này để k lặp từ nhìu, hơn nữa nghe cũng
hay =D)
Phượng
Lan Dạ gật đầu, đưa tay kéo Nam Cung Diệp:
“Chúng
ta đi thôi.”
Nếu
không đi thì trời sẽ sáng, đến lúc đó lại có phiền toái.
Nam
Cung Diệp hung hăng quay đầu trợn mắt nhìn Nguyệt phi một cái, trên dung nhan thanh
cao tuyệt mỹ nhưng lại lạnh lẽo vô tình như hàn băng.
Kéo
Phượng Lan Dạ phi thân rời đi Nguyệt Điệu điện trở về Tề vương phủ.
Trong
cung đưa mã xa chở bọn họ hồi phủ cho nên bọn họ phải trở lại trước khi
mã xa tới nơi. Nếu không thái giám mà phát giác, khi đó không biết còn có
thể sinh ra chuyện phiền phức gì nữa. (Su: mã xa =
xe ngựa)
Nam
Cung Diệp khinh công vô cùng lợi hại, ôm Phượng Lan Dạ một đường lướt đi như
gió. Ngay thời điểm mã xa dừng trước cửa Tề vương phủ, hai người bọn họ cuối
cùng đã chạy tới.
Thái
giám đứng trước mành che mã xa cung kính mở miệng:
“Vương
gia, Vương phi đã đến nơi. Mời xuống xe.”
Vẫn
theo sát sau xe ngựa, Nguyệt Cẩn cùng thị vệ thật nhanh tung mình xuống ngựa,
cung kính tiến lên nhấc lên mành phong, mời Vương gia bước xuống.
Thật ra
thì lúc trước Vương gia rời đi, Nguyệt Cẩn có biết. Vốn là lo lắng muốn cùng
đi bảo vệ Vương gia, nhưng sợ thái giám nhìn ra, cho nên một đường trấn định
trở về phủ, mắt thấy đến Vương phủ rồi, hắn thật đúng là lo lắng Vương gia
đuổi không kịp, chuẩn bị viện sẵn lý do, cũng may cuối cùng Vương gia đã
trở lại.
Nam
Cung Diệp từ bên trong mã xa đi ra, xoay người vươn tay ôm Phượng Lan Dạ bước
xuống.
Lúc này
trời sắc đã không rõ, ánh dương nhập nhòe bao phủ khắp nơi, xa xa đại
lộ thỉnh thoảng vang lên giọng nói người đi đường, tạo nên không khí náo
nhiệt chợ sáng.
Thái
giám thỉnh an rồi hồi cung.
Nam
Cung Diệp kéo tay Phượng Lan Dạ một đường đi vào Tề Vương phủ. Không nghĩ tới
lại bận rộn nửa đêm, giờ phút này hai người cũng mệt chết đi rồi, cho nên cái
gì cũng không suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi trước quan trọng hơn. Kế tiếp có rất
nhiều chuyện cần phải làm, không nên để bản thân quá mệt mỏi.
“Lan
nhi, chợp mắt một tí đi, nàng mệt rồi.”
“Ân.”
Tích
quản gia một mực trong Vương phủ canh chừng nay không nghĩ tới Vương phi cùng
Vương gia hừng sáng mới trở về, bận rộn dẫn hai hạ nhân chạy ra đón, đem Vương
gia cùng Vương phi đưa đến trước cửa Tuyển viện mới rời đi.
Nam
Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ chia nhau ra vào trong các nơi Tuyển viện nghỉ
ngơi.
Bên
trong Tuyển viện, tất cả mọi người ai cũng không dám quấy rầy bọn họ, không
gian yên tĩnh không có một tiếng vang.
Không
biết cảm giác đã ngủ được đến trưa hay là vì bụng đói ùng ục mới tỉnh
lại, Phượng Lan Dạ mở mắt, nhìn mành che lụa trắng trên đỉnh đầu, lại nghĩ
tới chuyện phát sinh tối hôm qua.
Mai Phi
bị giam lỏng, bọn họ cũng hỏi ra một chút chuyện liên quan với Ngọc phi, mặc dù
không biết chính xác chân tướng, nhưng năm đó chuyện Ngọc Vãn điện phát
sinh, nhất định là một cuộc hạo kiếp.
Phượng
Lan Dạ đang muốn nghĩ được nhập thần, Diệp Linh đi tới, bình tĩnh mở
miệng:
“Tiểu
Vương phi, người đã tỉnh, có phải đói bụng hay không, ta hầu hạ người rời
giường thôi.”
“Ân.”
Phượng
Lan Dạ ngồi dậy, Diệp Linh động thủ hầu hạ nàng. Thấy nha đầu này hồi lâu
không nói một lời, mặc dù sắc mặt ra vẻ bình thản, bất quá tựa hồ đang tức
giận, kỳ quái nàng nhướng lông mày hỏi:
“Đã
xảy ra chuyện gì?
Diệp
Linh vừa động thủ đỡ nàng ngồi trước bàn trang điểm giúp nàng chải đầu, vừa
tức giận đáp:
“Ngày
hôm nay lại tới hai nữ nhân nữa, đang ở tiền thính Vương phủ chờ, nói có việc
muốn gặp Tiểu Vương phi. Không biết có phải lại là kẻ muốn gặp Vương gia hay
không?”
Phượng
Lan Dạ kinh ngạc cau mài. Không thể nào, Kiều Lung vừa rời đi mấy ngày, liền
lại có nữ nhân tới? Bất quá là tới câu
dẫn Nam Cung Diệp hay có chuyện gì khác?
Phượng
Lan Dạ thu thập xong, đứng dậy đi ra ngoài. Diệp Linh đi theo phía sau nàng.
Ngoài cửa Diệp Khanh cùng Tiểu Hồng đang đứng, cũng không thấy Hoa Ngạc.
Một
nhóm ba bốn người, đi khỏi gian phòng ra ngoài, hướng thẳng tới Chính sảnh
Vương phủ.
“Hai
người kia bây giờ đang ở chính sảnh Vương phủ sao?”
Diệp
Linh gật đầu, mấy người bước ra khỏi Tuyển viện.
Phượng
Lan Dạ vừa quay nhìn phía sau một cái, Hoa Ngạc đi đâu? Nàng không nhịn được
mở miệng hỏi:
“Hoa
Ngạc đâu?”
Diệp
Linh nhìn lướt qua, lông mày nhíu lại, há mồm muốn nói nhưng lại không
biết nên nói hay không.
Hoa
Ngạc kia rốt cuộc vẫn là người thân cận Tiểu Vương phi, có đôi khi nàng nói
ra chỉ sợ người ta cho rằng nàng khích bác thị phi. Thật ra thì hai ngày này
Hoa Ngạc luôn luôn tâm thần không yên, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?
Phượng
Lan Dạ nhìn Diệp Linh đang ngập ngừng, biết nàng muốn nói ra suy nghĩ của
mình. Diệp Linh vốn thông minh, nhất định là nàng đã phát hiện gì đó.
“Ngươi
nói đi.”
“Dạ.”
Diệp
Linh gật đầu, liếc Diệp Khanh cùng Tiểu Hồng một cái, hai người cũng nhìn
nàng, Diệp Linh nhẹ giọng nói:
“Hai
ngày này Hoa Ngạc luôn luôn tâm thần không yên, nô tỳ sợ nàng có tâm sự gì,
hỏi nàng nàng lại không nói.”
“Vậy
sao~”
Phượng
Lan Dạ ánh mắt âm u tối sầm lại.
Hoa
Ngạc nếu như tính làm chuyện gì nữa, nàng tuyệt đối không thể để nàng ta ở
bên cạnh nữa.
Nha đầu
này mặc dù từ lúc ban đầu vẫn đi theo nàng, nhưng mà căn bản không cùng suy
nghĩ với nàng.
Nàng
không phải người Vân Phượng quốc, cho nên đối với những tộc nhân kia căn bản
là không có tình cảm gì. Có lẽ dưới cơ duyên xảo hợp nàng có thể còn cứu
những người đó, nhưng sẽ không chủ trương nhất định phải cứu được.
Nhưng
Hoa Ngạc từ nhỏ sinh trưởng ở Vân Phượng quốc, nàng ta một lòng nghĩ tới chính
là cứu những Vân Phượng tộc nhân kia, cho nên nàng không thể lưu nàng ta lại
nữa, nếu tiếp tục chỉ sợ sẽ sinh chuyện xấu.
Một
nhóm mấy người rất nhanh đi tới chính sảnh Vương phủ.
Ngoài
cửa có hai ba hạ nhân, vừa ngước đầu thấy Phượng Lan Dạ, vội cung kính hành
lễ:
“Tham
kiến Tiểu Vương phi.”
“Đứng
lên đi.”
Phượng
Lan Dạ dẫn người bước vào.
Bên
trong phòng khách, vốn có hai nữ nhân đang ngồi, lúc này vừa nghe thấy tiếng
bước chân ngoài cửa liền đứng lên, cùng nhau nhìn ra.
Chỉ
thấy trước cửa phòng đứng một người – thiếu nữ quần váy nhanh nhẹn, lông mày
tựa như trăng rằm, mắt sáng như sao, quanh thân nội liễm lạnh lùng, không vội
không nóng, cử chỉ ưu nhã bước tới.
Mọi
người đi theo phía sau đều tất cung tất kính.
Nếu
nói là dung mạo xinh đẹp, tiểu nha đầu này cũng không phải là đẹp nhất, bất
quá cũng tuyệt đối ngạo nghễ hậu thế, thật giống như nhánh lan trong trẻo cao
quý, hơn cả hàn mai trong tuyết, xinh tươi động lòng người chính là ở
chỗ này.
Thời
điểm hai nữ nhân này đánh giá Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ cũng đồng thời
đánh giá họ.
Thân
hình cao ráo, ngũ quan xinh đẹp, mười bảy mười tám tuổi thế nhưng mặt mũi trầm
tĩnh như băng, không có chút gợn sóng. Có thể nhìn ra những người này đã
được nghiêm chỉnh huấn luyện, chính là loại thủ hạ nội liễm thân thủ bất
phàm.
Phượng
Lan Dạ đánh giá xong, người đã đứng ở bên trong phòng khách, nhàn nhạt mở
miệng:
“Chính
là hai người các ngươi muốn gặp ta?”
Hai nữ
tử đồng thời lên tiếng:
“Phải.”
Trong đó
một người mặc áo xanh mở miệng:
“Ta tên
là Thanh Đại.”
Sau đó
người áo lam mở miệng:
“Ta
tên là Lam Đại.”
Phượng
Lan Dạ đi tới thượng vị ngồi xuống, gật đầu tỏ vẻ đã biết, ý bảo hai người
ngồi xuống:
“Ngồi
đi, người tới là khách.”
Mặc dù
không biết các nàng muốn làm gì, người lạ tới nhà đều là khách, xem trước một
chút là chuyện gì rồi hãy nói.
Ai biết
Phượng Lan Dạ nói xong, hai người kia thế nhưng không ngồi, chỉ cung kính
đứng thẳng.
Nha đầu
gọi là Thanh Đại lấy ra một phong thư, thật nhanh tiêu sái đến trước mặt
Phượng Lan Dạ, hai tay trình lên lá thư.
Phượng
Lan Dạ híp mắt nhìn nàng ta, thấy nàng ta vẻ mặt vẫn rất cung kính, không
kiêu ngạo không xiểm nịnh chờ đợi.
Không
nghĩ tới lại đến đưa thư cho nàng a, sau khi đưa tay nhận lấy. Thanh Đại lui
về phía sau một bước đứng thẳng.
Phượng
Lan Dạ mở thư ra, từ từ đứng lên. Dung nhan diễm lệ đầu tiên là kinh ngạc, từ
từ đến vẻ khó có thể tin, cuối cùng mở to hai mắt nhìn Thanh Đại cùng Lam
Đại.
Bên
trong phòng khách yên tĩnh không tiếng động.
Diệp
Linh không biết xảy ra chuyện gì, Vương phi xem thư này xong sắc mặt thay đổi
mấy lần, quan tâm sải bước lên trước một bước hỏi:
“Vương
phi, đã xảy ra chuyện gì?”
Phượng
Lan Dạ lắc đầu, đem thư thu lại, thư này cư nhiên là từ gia gia của Nam Cung
Diệp – Quỳ cơ lão nhân đưa tới.
Trong
thư kể rõ cuộc đời của hắn, còn có chuyện của Kiều Lung.
Quỳ cơ
lão nhân cả đời thích nhất chính là nghiên cứu các loại cơ quan, còn có võ
công bí quyết, quanh năm suốt tháng sống nơi Yên Hải, có một nữ nhi đơn
thuần băng tâm ngọc khiết, gọi là Ngọc Liên.
Hắn rất
sủng ái cưng chiều nữ nhi này, nhưng vô tình khiến cho nàng đối với lòng
người hiểm ác một chút cũng không hiểu.
Nào
ngờ có một ngày nữ nhi một mình ra khỏi Yên Hải đi du sơn ngoạn thủy, chính
vào lúc này nàng biết Hạo Vân đế, về sau cùng hắn hồi cung. Vì sợ cha của
mình phản đối, cho nên nàng vẫn dấu kín tin tức bản thân.
Đợi đến
khi Quỳ cơ lão nhân tra ra tin tức của nàng, nàng đã thành Phi tử của Hoàng đế
rồi, cũng đã mang Long thai của Hoàng đế.
Quỳ cơ
lão nhân bởi vì cực kì tức giận nên đã thề cùng nàng đoạn tuyệt tình phụ tử.
Từ
đó về sau đối với tin tức của nàng chẳng hề quan tâm, nhưng đợi đến
khi có tin tức của nàng nữa, thì cũng là chuyện nữ nhi tự sát.
Hắn
không tin nữ nhi vô duyên vô cớ tự sát, nên phái người tiến cung nhưng lại
tra không ra bất kỳ tin tức nào. Cuối cùng vì không muốn kinh động Hạo Vân đế,
sợ hắn xúc phạm tới Nam Cung Diệp, cho nên ẩn nhẫn xuống, phái ra rất nhiều
người tới huấn luyện Nam Cung Diệp với hy vọng chỉ có trở nên mạnh mẽ rồi,
hắn mới sẽ không bị người khác khi dễ và mong một ngày hắn có thể tra ra
nguyên nhân Ngọc phi chết đi, thay nương của hắn báo thù.
Về sự
xuất hiện của Kiều Lung, là do Quỳ cơ lão nhân an bài.
Đây
là cho Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ một khảo nghiệm. Nhân sinh trên đường
đời có rất nhiều chông gai, chỉ có vượt qua hết mới có thể hạnh phúc bên
nhau trọn đời.
Hắn cả
đời này, chuyện hối hận chính là chỉ dạy cho nữ nhi thiện lương, lại không
dạy cho nàng thế gian tâm cơ hiểm ác, mới làm hại thân nữ nhi chết.
Cho
nên hiện tại hắn không muốn Nam Cung Diệp giống như nữ nhi của mình, hắn
phải tự trải nghiệm rất nhiều đau khổ để trưởng thành hơn. Đây cũng là lý
do ban đầu hắn không mạnh mẽ dẫn Nam Cung Diệp trở về Yên Hải. Lúc này đây,
hắn muốn khảo sát Phượng Lan Dạ, hi vọng hai người bọn họ có thể đồng tâm hiệp
lực đối phó mọi khó khăn âm hiểm mai sau.
Phượng
Lan Dạ xem xong, cảm xúc mênh mông.
Đến
đây, nàng có thể tưởng tượng ra hình tượng một lão nhân, mái tóc trắng
xoá, luôn luôn thống hận chính bản thân mình.
Bởi
vì đau hận mình từng dạy dỗ tiểu nữ nhi thiện lương, mà không dạy nàng hiểm
ác, cho nên hiện tại điều hắn muốn làm chẳng qua là hi vọng để cho Nam Cung
Diệp và nàng có thể đối mặt với bất kỳ ngăn trở cùng đau khổ nào, cũng cùng
nhau vượt qua trong cuộc đời phía trước.
Chính
sảnh không có một chút thanh âm.
Thanh
Đại cùng Lam Đại nhìn thoáng qua nàng, cung kính tiêu sái tiến lên, phịch một
tiếng quỳ xuống.
“Nô
tỳ xin ra mắt chủ tử.”
Phượng
Lan Dạ cau mài, nhìn hai nha đầu trầm ổn nội liễm này, mi thanh mục tú, ánh mắt
chứa một cổ chánh khí, cũng là người hữu dụng.
Hai
người này là quà tặng tân hôn mà Quỳ cơ lão nhân đưa cho nàng cùng Nam Cung
Diệp, về sau hai người này chính là thủ hạ của nàng.
“Các
ngươi nếu đã đi theo ta, từ nay về sau chính là người của ta, sau lưng không
còn kẻ khác. Nếu để cho ta phát hiện có bất kỳ dị động gì, chỉ có một con
đường chết.”
Phượng
Lan Dạ thần sắc trên mặt không đổi, nhưng lời nói ra miệng lại thị huyết vạn
phần, một thân sát khí, làm cho người ta dễ dàng biết lời của nàng tuyệt đối
không phải nói đùa.
Thanh
Đại cùng Lam Đại thần sắc không biến, ôm quyền bình tĩnh mở miệng:
“Từ
nay về sau, chúng nô tỳ chỉ có một chủ tử chính là người. Chủ tử lệnh
chúng nô tỳ đi chết, chúng nô tỳ cũng không có chút oán hận.”
Nếu các
nàng đã rời đi Yên Hải, thì sau này sẽ trở thành người của Tiểu Vương phi.
“Đứng
lên đi.”
Phượng
Lan Dạ ý bảo hai nha đầu Thanh Đại cùng Lam Đại đứng lên.
Diệp
Linh kỳ quái nhìn qua bên này lại nhìn qua bên kia, không biết xảy ra chuyện
gì. Làm sao chỉ một cái nháy mắt, hai nữ nhân này liền nhận Tiểu Vương phi làm
chủ? Đây là chuyện gì a? Bất quá nàng cũng không dám hỏi nhiều bởi Tiểu
Vương phi chán ghét người lắm chuyện.
Thanh
Đại đi tới chỗ ngồi lúc nãy lấy ra hai hộp gấm cung kính đưa lên:
“Chủ
tử, đây là Quỳ cơ lão nhân dâng lên hạ lễ.”
Phượng
Lan Dạ con ngươi hiện lên tia u quang, khóe môi khẽ nhếch.
Nha đầu
này quả thật rất thông minh, là người mình có thể dùng. Mặc dù Quỳ cơ lão
nhân trước kia là chủ tử của nàng ta, nhưng sau khi đi theo nàng sau, trong
miệng nàng ta đã đổi thành danh xưng Quỷ cơ lão nhân, mà chỉ có chủ tử duy
nhất là nàng thôi. Tốt, rất tốt.
Phượng
Lan Dạ ở trong lòng than thở một tiếng, liền đưa tay cầm lấy một hộp gấm phía
trên, mở ra.
Chỉ
thấy trong hộp gấm để một cái ống trúc khắc họa, hương thơm của trúc nhẹ
bay ra.
Phượng
Lan Dạ lấy ra xem xét, không biết đây là vật gì, liếc mắt nhìn về phía
Thanh Đại, hỏi:
“Đây
là vật gì?”
“Đây
là Bạo Vũ Lê Hoa Châm mà Quỳ cơ lão nhân phát minh. Xin phép chủ tử cho thuộc
hạ biểu diễn.”
Lam Đại
vừa mở miệng xong liền đi qua nhận lấy, nhấn cái rãnh trên ống trúc một
cái. Vốn lúc trước là một ống trúc đầy đủ, cạch một tiếng vang lên liền
biến thành hình dáng một con điểu, hai đầu vươn ra đôi cánh. (Su:
điểu = con chim, từ “chim” nghe k khí phách bằng “điểu” nên ta để z cho
hay^^)
Lam
Đại đối với mấy người đứng ở tiền sảnh lên tiếng:
“Các
ngươi hay đứng qua một bên đi.”
Hai ba
tiểu nha đầu trước cửa canh gác lập tức chạy vội vào tận cùng trong chính
sảnh. Mọi người cùng nhau nhìn Lam Đại biểu diễn.
Lam Đại
nhấn vào một bên cánh, đồ vật có hình điểu kia bay ra ngoài, ở giữa không
trung quanh quẩn chỉ thấy trên cánh điểu kia bay ra một chùm ngân châm như
mưa phùn, nhanh như thiểm điện, thẳng tiến đến cây cột đối diện.
Bất
kể là đồ bằng gỗ, trúc, hay là khí cụ bằng đồng, cũng đều không ngoại lệ,
toàn bộ bị cắm ngập vào.
Phượng
Lan Dạ cùng một ít nha đầu kia thấy vậy trợn mắt há hốc mồm choáng váng.
Trời ạ,
vật này thật lợi hại!
Không
hổ danh là Bạo Vũ Lê Hoa Châm, quả nhiên không tầm thường. Công kích dữ dội
như thế này, thật đúng là làm cho người ta khó lòng phòng bị. Nếu không có võ
công cao cường, bình thường căn bản không phải là đối thủ a~
Phượng
Lan Dạ lập tức cao hứng lên, gật đầu nói:
“Không
tệ.”
Lam Đại
nghe xong lời nói của chủ tử liền nâng một tay lên, ngân châm lúc trước rải
ra liền được thu trở lại. Nàng duỗi tay ra, giữa không trung ám khí từ từ
khép lại, rơi vào trên tay của nàng lại biến thành một ống trúc tầm thường,
nhìn qua không có gì đặc biệt.
Bên
trong phòng khách mọi người lần nữa than thở, vật này quả thật là lợi hại a.
Phượng
Lan Dạ đưa tay nhận lấy, khẽ vuốt nhẹ, thật đúng là yêu thích mà, sau đó
chậm rãi mở miệng:
”
Ống trúc này làm thế nào chịu được nguồn lực phóng ra lớn như vậy?”
“Bẩm
chủ tử, đây là cây trúc do Nhu Yên đảo nuôi trồng, gọi là Vạn Niên Thanh. Độ
bền bỉ so với cây trúc tầm thường hơn gấp trăm lần, mềm mại tựa như liễu, trăm
năm không gãy.”
“Thứ
tốt.”
Phượng
Lan Dạ dung nhan luôn luôn không đổi sắc nay lại hiện lên nụ cười thanh linh
xinh đẹp.
Lam Đại
đi tới, đem ám khí kia tỉ mỉ nói cho Phượng Lan Dạ cách sử dụng, sau đó
lui về phía sau một bước.
Thanh
Đại một bên đi tới, mở ra cái hộp còn lại trong tay, trong hộp chứa mấy viên
bi ngũ sắc trông rất đẹp đẽ. Phượng Lan Dạ vươn tay cầm thử một viên lên,
khẽ nhướng lông mày.
Mặc dù
nhìn qua rất bình thường, nhưng nếu là Qùy cơ lão nhân phát minh ra thì tuyệt
đối không phải là thứ tầm thường.
“Đây
là cái gì?”
“Bẩm
chủ tử, đây là lựu đạn. Chỉ cần ném xuống nó sẽ nổ tung, lực công phá cực
mạnh, người bình thường không thể ngăn cản được.”
Thanh
Đại vừa nói vừa cầm lấy một tờ giấy trong hộp đưa cho Phượng Lan Dạ.
“Đây là
bí pháp chế tạo lựu đạn. Nô tỳ cũng có thể tiến hành làm được.”
Phượng
Lan Dạ mở ra tờ giấy kia xem một chút rồi đem phương pháp ghi nhớ trong lòng,
sau đó đem lựu đạn đặt trở lại trong hộp, tờ giấy thì tạm thời thu lại
để lúc sau tiêu hủy. Loại vật này, cũng không phải thứ tầm thường để đùa
giỡn. Nếu rơi vào trong tay người có ý xấu, chỉ sợ sẽ hại tánh mạng rất
nhiều người.
Phượng
Lan Dạ nhìn lại hai nha đầu kia, còn có ám khí đặc biệt này, không hổ
danh là do Quỳ cơ lão nhân đưa tới, quả nhiên không tầm thường.
“Tốt,
sau này hai người các ngươi ở lại bên cạnh ta. Bất quá tốt nhất nhớ rõ quy củ
của ta, làm nhiều nói ít.”
“Dạ.”
Thanh
Đại cùng Lam Đại lập tức cúi đầu lĩnh mệnh, quả nhiên xứng đáng là người
được huấn luyện qua, cùng kẻ bình thường khác biệt.
Phượng
Lan Dạ bây giờ đói bụng lắm rồi, từ tối hôm qua cho đến giờ nàng còn chưa
ăn một hột cơm đâu.
“Đi
thôi, trở về Tuyển viện đi.”
“Vâng.”
Diệp
Linh tiến lên vịn tay Phượng Lan Dạ đi ra ngoài, khẽ liếc một cái Thanh Đại
cùng Lam Đại, thấy hai người các nàng chia ra cầm hộp gấm, mặt mày bình
tĩnh, không kiêu ngạo không
xiểm nịnh, cũng là người hữu dụng, nàng cũng không nói gì,
cùng mọi người đi ra ngoài.
Đoàn
người trở về Tuyển viện. Đám người Diệp Khanh rất nhanh đem thiện bày lên.
Lúc này
Nam Cung Diệp đi đến, liếc một cái bên trong phòng khách dư ra hai người, lông
mày nhẹ nhếch lóe lên tia sắc bén, chậm rãi đi tới đối diện Phượng Lan Dạ
ngồi xuống.
“Chuyện
gì vậy?”
Phượng
Lan Dạ phất phất tay ý bảo mọi người bên trong lui xuống. Thanh Đại cùng Lam
Đại lui ra ngoài, người của nàng cũng lui ra, cả đám cùng canh giữ trên thềm
đá ở ngoài cửa.
“Thấy
hai người mới vừa rồi sao? Một người tên là Thanh Đại, một người tên là Lam
Đại.”
“Ân.
Các nàng là người nơi nào?”
Nam
Cung Diệp khẽ nhướng lông mày hẹp dài lãnh duệ, nhè nhẹ tia bạc khí lưu
chuyển ở đáy mắt.
Phượng
Lan Dạ trước không trả lời các nàng là người nào, bởi vì đáy lòng Nam Cung Diệp
còn đang tức giận Qùy cơ lão nhân, cho nên mọi việc không thể hấp tấp.
“Ta
rất thích các nàng, sau này hai nha đầu này sẽ hầu hạ ta. Để cho Nguyệt Hộc đi
theo ngươi đi.”
“Các
nàng rốt cuộc là từ nơi nào đến?”
Nam
Cung Diệp bàn tay ngọc nhẹ gắp một khối huyết sò bỏ vào chén Phượng Lan Dạ,
mâu quang như nước sâu thẳm, tĩnh mịch, yên lặng chờ nàng cất tiếng. Hắn
hiểu nàng rất rõ, cho nên tiếp theo nhất định nàng sẽ có lời muốn nói.
Phượng
Lan Dạ nghe Nam Cung Diệp hỏi, vừa gắp thức ăn vừa nhẹ nhàng đáp:
“Các
nàng là người Nhu Yên đảo.”
Này một
lời tuôn ra, Nam Cung Diệp sắc mặt biến thâm trầm, vỗ bàn một cái, con
ngươi trong nháy mắt khoác lên mây đen vần vũ, hắn thật sự là tức giận.
Phượng
Lan Dạ giành trước một bước móc ra thư, đưa tới trong tay Nam Cung Diệp, nói:
“Xem
một chút cái này đi, nhìn xong hãy nói.”
Nàng
luôn luôn không phải là người tâm địa thiện lương, cũng không phải vì Quỳ cơ
lão nhân tặng đồ cho nàng mà bởi vì nàng đau lòng thay Nam Cung Diệp.
Có
lẽ trên đời này hắn chỉ có Qùy cơ lão nhân là người thân thôi. Mẫu phi của
hắn Ngọc phi ở dưới cửu tuyền có biết, nhất định hi vọng hai người bọn họ
tương thân tương ái hòa thuận ở chung một chỗ, như vậy nàng ấy cũng sẽ mỉm
cười nơi chín suối.
Thời
điểm Nam Cung Diệp đọc thư, đầu tiên là rất tức giận, nắm chặt tay, sau đó từ
từ buông lỏng ra một chút, con ngươi sâu u, không nói một lời. Cho đến khi xem
xong cũng không nói gì, hít sâu một hơi, nghĩ đến đủ loại chuyện trước kia,
đồng thời trong đầu hiện lên một cỗ ý niệm, có lẽ cõi đời này chỉ còn lại
người đó là thân nhân duy nhất của mình.
Cuối
cùng hắn vẫn chìm trong yên lặng, nhìn về phía Phượng Lan Dạ.
“Nếu
hắn có tâm ý này, Lan nhi cừ lưu lại dùng đi.”
“Ân.
Sau này Nguyệt Hộc cần chiếu cố ngươi, ta có Thanh Đại cùng Lam Đại đủ
rồi.”
Nam
Cung Diệp không có nói nữa, nếu là hắn bồi dưỡng ra, còn đưa tới đây, nói vậy
hẳn thân thủ không tồi, cho nên mình vẫn là yên tâm đi.
“Được
rồi.”
Khách
sảnh lần nữa khôi phục sự yên lặng, hai người an nhàn ăn cơm. Nàng gắp một
chút món ăn cho hắn, hắn gắp lại một chút cho nàng, hết sức ấm áp. (Su:
hảo tình củm a ~^O^~)
Dùng
thiện xong, Nam Cung Diệp xuất phủ ra ngoài. Phượng Lan Dạ ở lại Tuyển viện,
uống chút ít trà, hỏi một chút Thanh Đại vấn đề hằng ngày, còn có nhìn một
chút võ công của các nàng.
Hai
người này thân thủ quả không tệ, mặc dù không phải là cao thủ đứng đầu nhưng
cũng là nhất đẳng – hảo thủ, người bình thường không phải là đối thủ.
Sau giờ
ngọ (Su: 12h trưa) ánh
sáng rực rỡ có chút nóng rang, đoàn người ở bên bờ đi dạo, thưởng thức cảnh
tượng trong hồ. Bên bờ hồ, cành liễu chập chờn, trong hồ ánh nắng chiếu rọi,
mảnh trời nước một màu sinh động. Trên cỏ bên bờ còn nở ra mênh mông những
đóa tiểu hoa màu trắng, hết sức xinh đẹp động lòng người.
Phượng
Lan Dạ dẫn mấy nha đầu đang ở bên bờ tản bộ, mấy lần khẽ quan sát Hoa Ngạc.
Nha đầu này quả nhiên giống như lời Diệp Linh nói, đang cất giấu tâm sự.
Bất quá
có nhiều lần nàng ta đi lên mấy bước, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng
dừng bước, đi theo đuôi phía sau của các nàng. Cho đến đi vào trong lương đình,
mấy nha hoàn ở ngoài, Phượng Lan Dạ một mình ngồi trong đình, thưởng thức
cảnh tượng bên ngoài.
Hoa Ngạc
lách qua người khác, đi đến, nhìn Phượng Lan Dạ, cúi đầu đi lên vài bước.
“Vương
phi, nô tỳ có thể nói ra suy nghĩ của mình không?”
“Nói
đi.”
Phượng
Lan Dạ bất động thanh sắc nâng chung trà lên, nhẹ nhàng mở
miệng.
Hoa
Ngạc phịch một tiếng quỳ xuống, khẽ nấc cất tiếng:
“Nô
tỳ đáng chết, nô tỳ có một bí mật che giấu chủ tử.”
“Chuyện
gì?”
“Bẩm
chủ tử, hai ngày trước Nạp Lan công tử tìm được nô tỳ, cùng nô tỳ nói chuyện
khá lâu, hắn còn bảo nô tỳ bỏ thuốc chủ tử.”
Hoa
Ngạc nói xong, hai tay đem thuốc trình lên bàn, chờ Phượng Lan Dạ thẩm
tra.
Phượng
Lan Dạ vẫn không nhúc nhích chỉ nhìn nàng, thật lâu cũng không có nói một
lời, sau cùng mới đưa tay nhận lấy, than thở:
“Hoa
Ngạc, ta đã nói rồi, nếu như có một lần nữa, ta sẽ không giữ ngươi lại.”
“Chủ
tử, nô tỳ đáng chết, không nên chần chừ không nói.”
“Nếu
như vừa bắt đầu ngươi liền nói, thì ta sẽ lưu ngươi lại bên cạnh, nhưng bây
giờ đã không thể nào giữ lại ngươi. Hôm nay ngươi trì hoãn không lên
tiếng, có lẽ về sau ngươi sẽ trở thành một vũ khí làm tổn thương ta. Nhưng,
cuối cùng ngươi vẫn chọn cách nói ra nên ta sẽ lưu ngươi một mạng. Ngày mai, ta
để cho Tích quản gia tìm một gia đình tốt cho ngươi, để ngươi gả đi.”
“Vương
phi, nô tỳ đáng chết, nô tỳ không muốn lập gia đình, nô tỳ chỉ muốn đi theo chủ
tử.”
“Tốt
lắm, ngươi đừng nói nữa. Chúng ta chủ tớ duyên phận đã hết rồi, hơn nữa đây
đối với ngươi là một kết cục tốt nhất. Hiện tại An Giáng thành rất là nguy
hiểm, ngươi vẫn nên sống cuộc sống an nhàn đi, chớ quan tâm chuyện Vân
Phượng quốc, ngươi làm gì có cái năng lực đi cứu những người đó chứ?”
“Nhưng
mà công chúa có thể a?”
Phượng
Lan Dạ đứng lên đi tới trước người Hoa Ngạc, ngồi xổm xuống nhìn Hoa Ngạc.
Trong
đôi mắt của nàng là âm ngao, là hàn khí thấu xương, lạnh lùng như thể hàn
băng, càng giống như mưa dầm mùa Đông lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy
hít thở không thông, không thể thở nổi.
“Hoa
Ngạc, ta không phải là công chúa của các ngươi. Những người Vân Phượng quốc
đó chết hay sống cùng ta không có quan hệ gì.”
Phượng
Lan Dạ đứng lên. Nàng quanh thân không có một chút điểm ấm áp mà bao
phủ một tầng thấu xương lãnh ý, làm cho Hoa Ngạc đánh rùng mình một cái.
Cho đến
lúc này, nàng mơ hồ có một linh cảm, có lẽ nàng ấy thật không phải là công
chúa của nàng, nàng ta là người khác, chẳng qua là có hình dáng giống
công chúa mà thôi, bằng không công chúa sẽ không vứt bỏ tộc nhân vô
tình như thế.
“Ngươi
đây…”
“Dẫn ta
đi gặp Nạp Lan Cửu.”
Phượng
Lan Dạ trong mắt sát cơ xuất hiện.
Hừ,
Nạp Lan Cửu kia vẫn còn cố gắng dây dưa với nàng a. Nàng đã cho hắn một cơ
hội cuối cùng, đáng tiếc hắn dám đánh chủ ý ở trên người nàng. Thật ra
thì Nạp Lan Cửu thật không có tư tâm riêng sao?
Phượng
Lan Dạ khóe môi xé ra tia cười lạnh.
Nếu
như có một ngày Vân Phượng phục quốc, hắn là Phò mã gia, tự nhiên có thể trở
thành Vân Phượng Tân hoàng, cho nên hắn mới dây dưa không nghỉ như thế?
“Chủ
tử không phải là không muốn gặp sao?”
Hoa Ngạc
kinh ngạc mở miệng.
Phượng
Lan Dạ quay đầu nhìn nàng, trong mắt bao phủ phong ba bão táp sát cơ, dọa
đến Hoa Ngạc chỉ dám nhẹ giọng mở miệng:
“Chủ
tử, người muốn giết Nạp Lan công tử?”
Phượng
Lan Dạ nhướng mày, một thân ngông nghênh, lãnh khốc nở nụ cười:
“Ta
giữ lại hắn, chính là giữ lại cho mình một sát cơ(Su:
cơ hội tự hại bản thân). Ta sẽ không giữ lại bất
kỳ thứ bất lợi nào ảnh hưởng tới ta, bao gồm cả ngươi.”
“Chủ
tử?”
“Đứng
lên dẫn ta đi.”
Phượng
Lan Dạ lãnh chìm ra lệnh.
Hoa
Ngạc không dám không tuân theo, theo bản năng đứng lên, lên tiếng:
“Dạ, nô
tỳ mang mọi người đi.”
“Ân.”
Phượng
Lan Dạ lên tiếng xong, Hoa Ngạc xoay người đi ra khỏi đình nghỉ mát.
Ngoài
đình Thanh Đại cùng Lam Đại đã nghe đến lời của chủ tử, cung kính tiêu sái đến
trước mặt Phượng Lan Dạ:
“Chủ
tử muốn đi ra ngoài?”
“Đi
thôi, hôm nay cho ta xem năng lực của các ngươi
ra sao?”
“Vâng,
chủ tử.”
Hai nha
đầu cung kính lĩnh mệnh, đoàn người cùng nhau rời khỏi.
Phượng
Lan Dạ phân phó Diệp Linh đem ám khí kia ra, nàng chẳng những muốn thử võ công
của Thanh Đại cùng Lam Đại, còn muốn thử một chút ám khí này uy lực như thế
nào?
Hoa
Ngạc nhìn động tác của chủ tử, không khỏi da đầu tê dại. Xem ra Nạp Lan công
tử đừng nghĩ có đường sống, nghĩ tới đây càng cảm thấy chủ tử của nàng
chẳng qua là dáng ngoài giống công chúa, thật ra nàng ấy căn bản là không
phải.
Cưỡi
ngựa từ Tề Vương phủ đi theo Hoa Ngạc dẫn đường, một đường đi về hướng
Đông đại lộ, chạy thẳng tới một khu phố yên lặng.
Trước
cửa một ngôi nhà dân bình thường, Hoa Ngạc xuống ngựa. Thanh Đại cùng Lam Đại
theo sau, hai người cung kính đưa tay giúp Phượng Lan Dạ xuống ngựa.
Thanh
Đại đi tới gõ cửa, rất nhanh có người ở bên trong hỏi:
“Tìm
ai?”
Hoa
Ngạc khẩn trương nắm chặt tay, lên tiếng:
“Là
ta, Hoa Ngạc đây.”
Cửa
kẹt một tiếng mở ra, chỉ thấy bên trong đi ra một người, một thân áo đen, mặt
không chút thay đổi nhìn Hoa Ngạc, đang muốn đặt câu hỏi, thì Thanh Đại từ
bên cạnh vọt ra, xuất thủ mau lẹ, một chiêu đi qua khóa cổ họng của hắn.
Người
ra mở cửa này thật ra võ công cũng không thấp, chẳng qua là không nghĩ tới
sẽ có người xuất thủ, trong nháy mắt bị quản chế, hung hăng trừng mắt Hoa
Ngạc.
Hoa
Ngạc sợ hãi xua tay:
“Không
phải là ta.”
Phượng
Lan Dạ đi lướt qua nàng ta, xông thẳng vào trong. Thanh Đại kéo hắc y nhân
kia, Lam Đại theo sát phía sau, một nhóm mấy
người đi vào.
Người
trong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài, lắc mình liền vọt ra.
Cầm đầu
chính là Nạp Lan Cửu, áo gấm bó sát người, hiển lộ thân hình hắn thon dài mà
cao ngất. Mái tóc tùy ý dùng trâm ngọc thắt lên, trong tay còn cầm một thanh
bảo kiếm, ôn nhuận nho nhã, mắt chợt lóe lên tia sắc bén, trầm ổn mở miệng:
“Cửu
nhi, ngươi đang ở đây làm gì?”
Phượng
Lan Dạ quét mắt quanh sân một cái, trừ một kẻ đang bị quản chế, Nạp Lan Cửu
còn có bốn gã thủ hạ, cộng thêm chính hắn, bất kể võ công của hắn cao cường như
thế nào, hôm nay muốn chạy đi, là vọng tưởng.
“Nạp
Lan Cửu, ta đã cho ngươi thêm một cơ hội, nhưng mà ngươi không biết quý
trọng. Xem ra ngươi cần không phải cơ hội, mà là cái chết!”
Lời nói
thị huyết tàn nhẫn, không một tia nhu tình, Phượng Lan Dạ trong mắt sát cơ ẩn
hiện, lời nói ra lại càng giống như tiếng vọng từ trong địa ngục.
Nạp Lan
Cửu sắc mặt đại biến, nhìn Phượng Lan Dạ, còn có Thanh Đại Lam Đại phía sau
nàng, xem hai nha đầu này thần thái bình tĩnh thong dong, còn có một bộ dạng
xuất thủ chính là cái chết, chỉ sợ hai người này thân thủ bất phàm.
Bọn họ
giờ phút này phần thắng cũng không lớn, Nạp Lan Cửu đã suy xét kỹ, lập tức ôn
nhu cất tiếng:
“Cửu
nhi, ngươi điên rồi, ta là vị hôn phu của ngươi, chúng ta phải cùng chung tay
cứu vãn Vân Phượng quốc, đừng quên tộc nhân Vân Phượng quốc của ngươi a.”
Phượng
Lan Dạ nghe lời của hắn, không giận ngược lại cười, mặt mũi trong trẻo sáng
ngời như minh nguyệt mà chói mắt. Thiếu nữ đứng trước mặt thật giống như
đóa hoa đẹp nhất thế gian, rực rỡ hé nở.
Nàng
cười xong xoay mình mở miệng:
“Nạp
Lan Cửu, ngươi hảo tâm cơ a~ Chẳng lẽ ngươi không phải là vì ngôi vị hoàng đế
Vân Phượng quốc, không phải vì ảo tưởng quang vinh cao nhất kia ư? Hôm nay
ngươi lại dám vô tâm vô phế nói một tiếng, ngươi chỉ là vì những thứ tộc nhân
kia, mà không phải vì cái gì ngôi vị Hoàng đế đó sao?”
Nạp Lan
Cửu ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt trên mặt hắn từ hồng biến trắng, lại
từ trắng chuyển xanh, trước mặt luôn luôn ôn văn nho nhã nay lại có một tia
vặn vẹo xấu xí.
“Cửu
nhi, ngươi thật điên rồi, ngươi đang ở đây nói gì? Ta là vị hôn phu của ngươi,
của ngươi chính là của ta, của ta chính là của ngươi, chúng ta chính là cùng
góp sức cứu Vân Phượng quốc, ngươi sao lại nói nhảm gì vậy?” (Su:
xí, ta khinh, đúng là bắt quàng làm họ a~)
Hắn
tiếng nói vừa dứt, Phượng Lan Dạ khóe môi kéo ra độ cong lạnh như băng:
“Nếu
như ngươi thật sự là vì những tộc nhân kia, bản thân ta có thể thả ngươi một
mạng. Đáng tiếc ngươi không phải, lại vẫn không tự lượng sức mình mà mưu đồ
trở thành bá chủ ư, ngươi xứng sao?”
Phượng
Lan Dạ nói xong, xoay người nhìn Thanh Đại, Lam Đại phía sau, ra lệnh:
“Động
thủ, một người sống cũng không lưu.”
“Dạ,
chủ tử.”
Thanh
Đại ứng một tiếng, lực đạo trong tay tăng lên, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cái
cổ của người trong tay lập tức gãy lìa, đầu giắt trên bả vai lúc lắc. (Su:
ew >___
Hoa
Ngạc nhìn hình ảnh máu tanh trước mắt, nàng thật giống như thấy lại ác mộng.
Hình ảnh Vân Phượng bị diệt, còn có hình ảnh mình bị cường bạo, nhất
nhất hiện lên ở trong đầu. Nàng nhảy dựng lên ôm lấy đầu, nhảy lủi về
phía bên trong tường viện.
Mà bây
giờ Thanh Đại cùng Lam Đại đã cùng người động thủ, Nạp Lan Cửu kéo bảo kiếm
liền lao đến, cùng Lam Đại đánh nhau.
Phượng
Lan Dạ cũng không nhàn rỗi, tiến lên cùng những thủ hạ còn lại đánh nhau.
Mặc dù
tâm pháp nàng luyện còn không có đạt tới trình độ nhất định, nhưng mà nàng ra
tay tàn nhẫn lãnh huyết cũng là nổi danh.
Từ nhỏ
ở trong núi rừng lớn lên, những dã thú kia hung mãnh hơn nữa cũng đối phó không
lại nàng, hiện tại đối mặt là con người, nàng có gì phải sợ a?
Xuất
thủ vừa nhanh vừa chuẩn, mặc dù võ công không phải là hết sức lợi hại, nhưng
thân thể bén nhạy, hành động tự nhiên, hoàn toàn không theo quy luật đánh nhau,
khiến cho đối thủ căn bản vô kế khả thi. Rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong,
bị Phượng Lan Dạ một cước đá ngay ở giữa, đau đến kẻ nọ kêu như giết heo.
Qua một
khắc, Phượng Lan Dạ vung ám khí ống trúc trong tay lên, hung hăng hướng
đầu người kia ném tới, người nọ hét lên một tiếng rồi ngã gục.
Cùng
lúc Thanh Đại cùng Lam Đại đã giết xong hai người, hiện tại đang cùng Nạp Lan
Cửu đánh nhau một chỗ.
Nạp
Lan Cửu mặc dù võ công bất phàm, nhưng võ công của Thanh Đại cùng Lam Đại cũng
lợi hại không kém, nay là hai người hợp lực đánh một, cho nên Nạp Lan Cửu
nhanh chóng rơi thế hạ phong. Mắt thấy những người bên cạnh từng bước từng
bước ngã xuống, mình chỉ sợ cũng không được, Nạp Lan Cửu không nhịn được kêu
lên:
“Cửu
nhi, ngươi thật điên rồi! Ngươi điên rồi, sao lại người trong nhà giết người
trong nhà, ngươi giết ta, tương lai còn thể diện đi gặp Hoàng thượng cùng
Hoàng hậu sao?”
Phượng
Lan Dạ khóe môi nụ cười kéo lớn hơn nữa, hướng Thanh Đại cùng Lam Đại ra lệnh:
“Xử
lí hắn cho ta.”
Nam
nhân không biết xấu hổ này, há mồm ngậm miệng đều là vì tộc nhân Vân Phượng
quốc?
Nếu quả
thật chính là vì tộc nhân, hắn nên bí mật tìm tộc nhân Vân Phượng đang ở nơi
nào, mà không phải cứ quấn lấy nàng!
Hắn chỉ
bất quá muốn lấy được ngôi vị Hoàng đế thôi, mà nàng ở trong tay hắn chẳng
qua chỉ là một quân cờ!
Đáng
tiếc hắn sai lầm rồi. Nàng không phải Phượng Lan Dạ chân chính, sẽ không mặc
hắn sử dụng, mà kẻ nào muốn lợi dụng người của nàng, chỉ có một chữ chết.
Phượng
Lan Dạ hạ lệnh xuống, Thanh Đại cùng Lam Đại hạ thủ lại càng không lưu tình.
Phượng
Lan Dạ lui về phía sau một bước, nghe được phía sau một tiếng kêu lên, thật
nhanh nhìn qua.
Chỉ
thấy một thủ hạ của Nạp Lan Cửu cầm kiếm hướng về phía Hoa Ngạc đâm xuống.
Phượng Lan Dạ vừa nhìn, thật nhanh xông lên, một cước đá văng thanh kiếm kia
ra, nhưng đã muộn một chút, chỉ tới kịp đá trật khỏi điểm trí mạng, thanh
kiếm vẫn là đâm vào ngực Hoa Ngạc.
Hoa
Ngạc cúi đầu nhìn máu trước mặt, trong đầu hiện lên thành chuỗi hình ảnh
màu đỏ, từng chuỗi từng chuỗi trong đầu lướt qua, cuối cùng ánh mắt của
nàng mở rất lớn, đầu nghiêng một cái ngất đi.
Phượng
Lan Dạ vọt tới, liền cùng kẻ kia động thủ, nàng hạ thủ vừa nhanh vừa độc,
người nọ bởi vì mắt thấy đồng bạn cũng bị đánh chết, trong lòng luống cuống,
chiêu số toàn bộ rối loạn, rất nhanh liền bị Phượng Lan Dạ giết.
Thanh
Đại cùng Lam Đại cũng hợp lực đả thương Nạp Lan Cửu, Phượng Lan Dạ đưa tay lên
đở dậy Hoa Ngạc, hướng Thanh Đại cùng Lam Đại ra lệnh.
“Đi.”
Ba
người thật nhanh lui ra bên ngoài.
Mới vừa
thối lui khỏi cửa, Phượng Lan Dạ xoay người lại liền ném một viên lựu đạn ra.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang dậy, phía sau phòng ốc toàn bộ cũng sập, khói dầy
đặc từ trong phòng xông ra.
Thanh Đại
cùng Lam Đại đưa tay giúp Hoa Ngạc lên lưng ngựa. Phượng Lan Dạ cũng theo sát
phía sau lên ngựa, nhanh chóng chạy khỏi khu phố yên lặng này.
Phía
sau khói dầy đặc tràn ngập, cuồn cuộn bay ra, thỉnh thoảng nghe được tiếng
người kinh hô:
“Đã
xảy ra chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì?”
Xuống
ngựa, Phượng Lan Dạ bắt mạch cho Hoa Ngạc, xác định nàng chỉ ngất đi, bất quá
mạch tướng của nàng rất loạn, khí huyết phù táo. Đây không phải hiện tượng tốt,
nàng có lẽ sẽ không chết, chẳng qua là đầu óc?
Phượng
Lan Dạ nghĩ tới, không nói thêm gì nữa, thật nhanh lấy ra
một viên dược nhét vào trong miệng Hoa Ngạc. (Su:
dược = thuốc trị bệnh nhaz các nàng, ta thix dùng từ “dược” hơn, nghe
phù hợp văn phong hơn “thuốc” nên các nàng làm wen đi~ kaka ^o
“Trở về
để cho đại phu Vương phủ khám cho nàng một chút.”
“Dạ,
chủ tử.”
Thanh
Đại cùng Lam Đại đồng thời lên tiếng, giúp Hoa Ngạc ngồi vững. Quất ngựa một
đường chạy như điên, tiến vào Tề Vương phủ.
Hoa
Ngạc bị thương, trong Vương phủ rất nhiều người cũng rất kinh sợ, bất quá ai
cũng không dám hỏi nhiều.
Diệp
Linh cùng Diệp Khanh lại càng không dám nói lời nào, sớm có người đem đại phu
gọi vào Tuyển viện rồi.
Đại phu
này trước kia là ngự y trong cung, sau lại bị Hoàng thượng chuyển vào Tề
Vương phủ. Hằng ngày hắn vẫn đợi ở bên trong Tề vương phủ, y thuật hết sức
cao thâm, kiểm tra cho Hoa Ngạc một lần, rồi cho nàng uống dược xong liền
lắc đầu, cung kính bẩm báo:
“Vương
phi, nàng ta trên người thương thế thì tốt nhưng đầu óc lại có vấn
đề…”
Kia đại
phu cung kính nói xong, Phượng Lan Dạ khẽ gật đầu. Thật ra thì lúc trước
nàng bắt mạch xong đã biết, chẳng qua là tình trạng này của nàng ta khi
nào sẽ tốt lên đây?
“Nàng
ta lúc nào sẽ tỉnh lại?”
“Uống
dược xong sẽ tỉnh lại.”
Lão đại
phu cúi đầu bẩm báo, Phượng Lan Dạ gật đầu như đã hiểu:
“Đi
kê đơn đi.”
“Vâng.”
Đại phu
kê đơn xong giao cho Diệp Linh. Diệp Linh lập tức phái người đi sắc thuốc, uy
nàng ta uống xuống.
Tới
lúc tối, Hoa Ngạc tỉnh lại, quả nhiên như Phượng Lan Dạ dự đoán, nàng ta u
mê, ngây ngốc nhìn mọi người, ngây ngốc cười, sau đó lại khóc òa lên:
“Ta
đau…”
Diệp
Linh nhìn nha đầu kia giờ có bộ dạng này, lúc trước thì hoàn hảo, làm sao
lại đi ra ngoài một chuyến về lại thành u mê rồi, cũng không biết đã xảy ra
chuyện gì? Khẽ thở dài một tiếng, ngồi ở bên cạnh nàng ta, an ủi:
“Không
có chuyện gì, không có chuyện gì, rất nhanh sẽ hảo.” (Su:
hảo = tốt, cũng như trên, ta thix dùng từ “hảo” hơn =P )
Phượng
Lan Dạ nhìn bộ dạng Hoa Ngạc, trong lòng nhưng lại thoải mái hơn.
Có
lẽ điều này đối với Hoa Ngạc cũng là một loại giải thoát. Từ nay về sau
nàng ta có thể buông hạ mối hận của Vân Phượng quốc cùng gia đình, nàng
ta đã quên hết, ngược lại sẽ cuộc sống vui vẻ hơn xưa.
“Diệp
Linh, đợi nàng ta hảo hơn, tìm người đến chiếu cố nàng.”
Vốn
đang muốn tìm người đem nàng ta gả đi, hiện tại lại si ngốc thế này, nếu để
nàng ta lập gia đình, chỉ sợ sẽ bị người khác khi dễ. Vốn dĩ nàng cùng nàng
ta vẫn còn chút tình cảm, cho nên cứ để nàng ta ở trong Vương phủ nhờ người
chiếu cố nàng ta đi.
“Dạ,
Vương phi.”
Diệp
Linh gật đầu nhận lệnh. Phượng Lan Dạ xoay người đi ra ngoài.
Diệp
Linh ngửng đầu lên nhìn Tiểu Vương phi, thấy được từ đáy lòng Vương phi cũng
không dễ chịu gì, nàng không khỏi thở dài, đưa thay sờ sờ đầu Hoa Ngạc.
“Hoa
Ngạc, Vương phi vốn đối với ngươi rất tốt, ngươi nhất định là đã làm cái gì
đó khiến cho nàng mất hứng rồi.”
Hoa
Ngạc si ngốc như hiểu được ý tứ của Diệp Linh trong lời nói, lẩm bẩm kêu một
tiếng:
“Tỷ
tỷ.”
Diệp
Linh không nói thêm gì nữa, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Buổi
tối, Nam Cung Diệp trở về phủ, Phượng Lan Dạ đem chuyện ban ngày phát sinh nói
cho hắn biết. Nam Cung Diệp dùng một đôi mắt từ trên xuống dưới kiểm tra
nàng, rồi nhếch lông mày lên, toàn thân lạnh lẽo.
“Nàng
a, thật là quá vọng động rồi, nếu như Nạp Lan Cửu kia võ công hết sức lợi hại
thì sao đây?” (Su: vọng dộng = hấp tấp)
Phượng
Lan Dạ quơ quơ Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong tay nói:
“Ta
có cái này, thứ này dùng rất tốt. Bất quá không tạo công kích lớn, nên
phải dùng đến lựu đạn, vật kia quả thật không tệ a. Thật muốn gặp Quỳ cơ
gia gia, nói không chừng hắn còn có rất nhiều thứ tốt nữa a, đến lúc đó nhất
định phải đòi nhiều nhiều một chút mới được.”
“Nàng
a~” (Su: nghe a nói thôi mà thấy
hoa bay đầy phòng rồi, sủng nịch hết mức, ta hảo ghen tị a~)
Nam
Cung Diệp vươn tay ra sờ đầu của nàng, thở dài.
Hắn ở
gần nàng lâu như vậy lại không biết tâm ý của nàng sao? Chẳng qua nàng là
cố ý ở trước mặt hắn nói gia gia thật là tốt như thế nào, nghĩ muốn giải khai
tâm kết của hắn cùng với người kia thôi.
Thật
ra thì lúc thấy dòng chữ của mẫu phi thì hắn đã tha thứ cho người kia rồi.
Chẳng qua là trước mắt vẫn còn có việc trọng yếu, cho nên không thèm đếm
xỉa tới tên kia thôi. Đợi đến khi mọi chuyện được giải quyết, hắn sẽ trở về
sau. (Su: ác, a dễ xương gê, gọi
“gia gia” là “người kia” với “tên kia” k +___+ )
Nam
Cung Diệp nghĩ xong, cầm tay Phượng Lan Dạ nói:
“Được
rồi. Đợi đến khi chúng ta giải quyết xong chuyện nơi này, ta dẫn ngươi trở
về.”
“Hảo.” (
^O^ )
Phượng
Lan Dạ giương lên khuôn mặt tươi cười như hoa.
Hai
người đang nói chuyện, bỗng nhiên Nam Cung Diệp xoay mình ngước lên nói:
“Thiên
Bột Thần, tên khốn kiếp đáng chết này, vừa đi lại tới làm cái gì?” (Su:
ta sao nghe giống giọng kon nít hờn dỗi thế nhể?? O__o)
Phượng
Lan Dạ ngẩn ra, quay đầu đánh giá bốn phía. Nàng không có cảm ứng được hơi thở
Thiên Bột Thần, điều này nghĩa là hắn ẩn thân ở khoảng cách cực xa, không
nghĩ tới Nam Cung Diệp cũng cảm nhận được.
Quả
nhiên, Nam Cung Diệp lời vừa dứt, Thiên Bột Thần rất nhanh hiện thân, cung
kính quỳ trên mặt đất.
“Thuộc
hạ khấu kiến Thiếu chủ. Thuộc hạ sau khi trở về Yên Hải, Lão chủ tử nói Thiếu
chủ sẽ không trách thuộc hạ nữa.”
“Hắn
nói có tác dụng sao?”
Nam
Cung Diệp sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn âm u. Thiên Bột Thần không nhúc
nhích cúi đầu:
“Nếu
thiếu chủ không tha thứ cho thuộc hạ, Lão chủ tử nói là để cho thuộc hạ tự kết
liễu.”
Nói
xong hắn liền giơ tay hướng đầu mình đánh tới. Nam Cung Diệp vội vung tay
lên cản lực đạo của hắn, giận đến mức khẽ gầm lên:
“Thiên
Bột Thần. Nếu như sau này có một lần giống như lúc trước phát sinh nữa, ta liền
đem ngươi băm thây vạn đoạn, ném vào trong hồ cho cá ăn.” (Su:
sao mừ ta nge a dọa mà chả thấy sợ j cả, chỉ thấy hảo đáng iu thui
ak, có ai giống như ta hok??? *chớp chớp mắt* *lông mi rụng lả tả* hix)
“Lão
chủ tử nói, sau này mạng của thuộc hạ nằm trong tay Thiếu chủ, không liên
quan Lão chủ tử nữa. Cho nên sau này thuộc hạ sẽ không cãi lại bất cứ mệnh
lệnh nào của Thiếu chủ.”
“Cút
xuống đi.” (Su: Lời cay độc nhưng đối
zới ta hok xi-nhê, hắc hắc)
Nam
Cung Diệp luôn luôn rất ít tha thứ cho người khác, không nghĩ tới hai lần liên
tiếp lại tha thứ cho Thiên Bột Thần. Bản thân hắn cũng còn chút tức giận,
cho nên hướng về phía Thiên Bột Thần rống.
Thiên
Bột Thần đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Bên
trong thư phòng cuối cùng yên tĩnh lại.
Phượng
Lan Dạ vươn ra bàn tay nhỏ bé khẽ nắm tay Nam Cung Diệp nói:
“Diệp,
đừng trách hắn.”
Nam
Cung Diệp không nói lời nào, bất quá khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Phượng
Lan Dạ đã ôn nhuận hơn rất nhiều, hơi thở quanh thân từ từ bình ổn lại. Hai
người tiếp tục ngồi ở dưới ánh nến nói chuyện.
“Hôm
nay ta xuất phủ, nghe được một tin tức. Nước sông dâng lên rất cao, Hồng đê
vỡ rồi, nghe nói ngập lụt rất nhiều quận huyện, rất nhiều dân chúng chết
đuối.”
“A,
sao lại xảy ra chuyện như vậy? Bờ đê làm sao không vững chắc như thế
a?”
Phượng
Lan Dạ sắc mặt bao phủ lãnh ý.
Nếu
không phải quan viên tham ô hối lộ sẽ không gây tai họa cho dân chúng vô
tội thế đâu.
Nam
Cung Diệp ánh mắt sâu u, đồng ý gật đầu, từ từ mở miệng:
“Ngươi
biết vùng bờ đê ven sông kia là ai tu bổ không?”
Phượng
Lan Dạ lắc đầu, đối với những chuyện này của Thiên Vận hoàng triều, nàng căn bản
không rõ ràng lắm.
“Người
nào?”
“Tri
phủ của Giang Hoài, hiện tại là Lại Bộ Thị Lang – Vương Mãnh. Vương Mãnh này
mua chức quan mà có được, rất là lớn lối, ỷ vào Nhị hoàng huynh chống
lưng, rất nhiều người dưới trướng của hắn. Lần này đê của sông Giang Hoài
sụp đổ chỉ sợ Nhị hoàng huynh cũng không tránh được liên quan.”
Phượng
Lan Dạ nghe Nam Cung Diệp nói xong, vẻ mặt vẫn không động, từ từ chìm trong
suy tư.
“Ta
nghĩ ngày mai lâm triều nghị sự, triều đình nhất định sẽ cứu tế, Tấn vương chắc
chắn yêu cầu đi Giang Hoài trước. Chuyện này nếu như đi qua tay người khác, chỉ
sợ hắn sẽ gặp nguy.”
Phượng
Lan Dạ phân tích, Nam Cung Diệp
đồng ý, bất quá?
“Nhưng
là nếu hắn đi trước thì sẽ không còn chuyện gì nữa sao?”
Sợ rằng
chưa chắc, hai người nhìn nhau, rất nhiều chuyện lòng dạ họ biết rõ.
Dưới
ánh nến, hai người lại trò chuyện một hồi, Phượng Lan Dạ mới rời thư phòng
đi nghỉ ngơi.
Ngày
thứ hai lâm triều, quả nhiên như Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ suy đoán.
Triều đình cứu tế, Tấn vương Nam Cung Trác yêu cầu mang binh đi trước Giang
Hoài để cứu tế. Hoàng thượng hạ chỉ ra lệnh Hộ bộ lập tức cấp lương thực để
cho Tấn vương mang đến dân chúng nơi đó. Mặt khác cấp ba mươi vạn bạc
trắng, cùng nhau áp tải đi Giang Hoài trước, nhằm đợi đến khi thủy triều
hạ, một lần nữa đắp đập lại.
Tấn
vương Nam Cung Trác lập tức dẫn một đám tinh binh áp tải lương thảo hướng
Giang Hoài mà đến.
An
Giáng thành bao phủ bầu không khí nặng nề bất an, phố lớn ngõ nhỏ đều nghị
luận chuyện này.
Phượng
Lan Dạ tuy ở trong Tuyển viện nhưng vẫn hiểu rõ tất cả sự tình bên ngoài.
Thanh Đại cùng Lam Đại thay phiên xuất phủ đem tin tức bên ngoài về cho nàng.
Đối với
triều đình, Nam Cung Diệp không có hứng thú.
Hắn một
lòng chỉ muốn tìm cái tên thái giám của Ngọc Vãn điện kia, đáng tiếc Nguyệt
phi kiên quyết không nói cho bọn họ biết tên thái giám kia ở nơi nào. Mà Nam
Cung Diệp đã âm thầm phái người giám thị động tĩnh của Nguyệt phi lại phát
hiện nữ nhân này căn bản không có hành động gì. Điều này chứng tỏ tên thái
giám kia chỉ sợ sớm đã xuất cung rồi, là kẻ sinh sống ở ngoài cung.
Liên
tiếp mấy ngày, gió êm sóng lặng, chẳng những là triều đình, cả An Giáng thành
cũng nhìn qua trời trong nắng ấm, một mảnh bình thản.
Mấy
ngày sau, Nguyệt phi cuối cùng cũng có động tĩnh. Từ trong cung để cho người
đưa ra một phong thư. Thư này đưa đến Tề Vương phủ, thiếu chút nữa khiến
Phượng Lan Dạ tức chết.
Trên
thư chỉ viết một câu.
“Giết
chết Hoa phi, đem nàng đến đổi với tiểu thái giám kia.”
Phượng
Lan Dạ vẻ mặt âm trầm, ở bên trong thư phòng qua lại dạo bước:
“Nữ
nhân không biết xấu hổ này, thậm chí có gan đòi hỏi như vậy?”
“Có thể
nàng ta cho là Hoàng thượng muốn lập An vương làm Thái tử.”
“Nếu
như chúng ta giết Hoa phi, đến lúc đó nàng ta nhất định sẽ đem tất cả trách
nhiệm đổ lên trên đầu chúng ta. Tề Vương phủ cùng An vương phủ đấu nhau, mà
nàng ta ở một bên làm ngư ông đắc lợi, xem ra nữ nhân này cũng không đơn
giản a.”
Phượng
Lan Dạ cẩn thận phân tích, Nam Cung Diệp
đồng ý gật đầu:
“Có thể
ngồi ở ngôi vị một trong tứ phi, thì tâm kế của nữ nhân này so với Mai
Phi tuyệt không kém bao nhiêu. Vẫn ẩn mà không động, ngược lại mới là kẻ lợi
hại nhất.”
“Như
vậy ngươi nói xem trong tay nàng ta đến tột cùng có tên thái giám của Ngọc Vãn
điện hay không đây?”
Phượng
Lan Dạ không khỏi hoài nghi. Nếu như trong tay nàng ta không có tiểu thái giám
năm đó của Ngọc Vãn điện thì làm sao bây giờ? Cố ý lợi dụng bọn họ giúp nàng
làm việc, đến lúc xong việc chết cũng không nhận tội, thì người chịu khổ lại
là bọn họ a.
“Sẽ
không. Cho nàng ta lá gan nàng ta cũng không dám làm chuyện như vậy. Hơn nữa
nàng ta làm thế nào biết có người huyết tẩy Ngọc Vãn điện? Như thế nhất định
là có người ở trong tay nàng ta.”
Điểm
này Nam Cung Diệp không hề nghi ngờ. Bây giờ chuyện cấp bách là làm thế
nào từ trên tay Nguyệt phi đem người cướp được đây? Chỉ cần tìm được tên
thái giám kia, nhất định ít nhiều sẽ biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?
“Cơ
mà nàng ta lại muốn chúng ta giết Hoa phi a.”
Phượng
Lan Dạ cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như
không phải vì cái tên thái giám chết tiệt kia ở trong tay nữ nhân này, nàng
thật muốn vào cung đánh cho nữ nhân kia một trận. Đừng nói Tư Mã Vụ Tiễn cùng
nàng có giao tình sâu đậm, chính là Hoa phi cũng không có đắc tội với nàng,
nàng làm sao có thể giết Hoa phi a? Phượng Lan Dạ càng nghĩ càng tức giận.
“Làm
sao bây giờ a?”
Đôi mài
phượng hẹp dài của Nam Cung Diệp nhẹ nhếch lên, ánh mắt sắc bén hàn băng
phóng ra, ngũ quan tuấn mỹ vô song dưới ánh nến tữa như ánh sáng của minh
châu, tia lửa ẩn hiện dao động, nội liễm trầm ổn mở miệng:
“Chúng
ta chớ kinh động nàng ta. Chuyện khẩn yếu trước mắt nhất chính là tìm được
nhược điểm của Sở Vương. Hắn không phải là ngầm nuôi quân đội sao? Nếu
chúng ta tìm được nơi đó, ta cũng không tin Nguyệt phi sẽ không giao ra người,
động tác nhất định phải mau.”
“Được,
cứ quyết định như vậy đi.”
Phượng
Lan Dạ dùng sức gật đầu, mỉm cười vươn tay cùng Nam Cung Diệp vỗ tay một
cái.
Hai
người mang theo lòng tin mười phần, tương lai còn có bao nhiêu mưa gió chờ bọn
họ, nhưng bọn họ sẽ cùng nhau nắm chặt tay, cho nên a, nhất định sau cơn mưa
trời lại sáng.