Đại sảnh của Liên viện,
Phượng Lan Dạ đang nghĩ đến nhập thần, thì Hoa Ngạc bất ngờ từ bên ngoài đi
vào, vẻ mặt sợ hãi lén lút, tựa hồ như xảy ra chuyện gì.
Nha đầu này kể từ sau khi
bị nàng phạt, bây giờ đã yên phận đi rất nhiều, làm việc đã chững chạc hơn
trước, hôm nay tại sao lại có bộ dạng này?
“Sao vậy?”
Hoa Ngạc đi tới, cung
kính đưa lên một mảnh giấy
nhỏ, bình tĩnh nói: “Vương Phi, mới vừa rồi nô tỳ từ cửa sau đi ra ngoài
mua vài món đồ, không nghĩ có người đưa là thư này cho nô tỳ.”
“Ừ, vậy ngươi vội
cái gì? Không phải chỉ là đưa thư thôi sao?”
Phượng Lan Dạ không lắm
để ý mở miệng, nhưng ngay sau đó Hoa Ngạc còn nói: “Người ta sai một đứa
bé mang thư tới đây, nhưng mà nô tỳ liếc ra xa nhìn một cái, phát hiện người
nọ, người nọ?”
Nàng ta ngập ngừng mãi mà
nói không ra lời, Phượng Lan Dạ cau mày, chẳng lẽ người nọ là người không thể
để cho người khác gặp được, bằng không vì sao mặt của nàng ta lại xám như tro
tàn.
“Vậy là ai a?”
“Chủ tử, hắn vị hôn
phu của người, công tử của đệ nhất thế
gia Vân Phượng quốc Nạp Lan
Cửu.”
“Cái gì?”
Phượng Lan Dạ không nhịn
được kêu lên, thật là khiếp sợ đến nói không ra lời mà, ở đâu nhào ra một Ngũ
công chúa Phượng Lan Hoạ cũng đủ kích thích rồi, không nghĩ tới lại toát ra
thêm một Nạp Lan Cửu, mà còn là vị hôn phu của nàng, nghĩ đến đây, trong đầu óc
Phượng Lan Dạ tự động hiện lên hình
ảnh, Nạp Lan Cửu, ôn nhuận như ngọc, không chỉ có phong tư, giở tay nhấc chân
đều phong nhã có lễ.
Tờ giấy trên tay bỗng có
chút nặng, bất quá Phượng Lan Dạ vẫn trầm ổn mở ra
lá thư.
Phía trên chữ viết tuyển
tú, bút tẩu du long, xem chữ như xem người, Nạp Lan Cửu quả nhiên là nhân vật
thanh tú xuất sắc, chẳng qua hắn hiện tại mới xuất hiện là muốn làm gì, mà còn
tìm được Tề vương phủ để đến nữa.
Phượng Lan Dạ nhíu mày,
tay không tự chủ nắm chặt, nhìn về phía dưới Hoa Ngạc đang quỳ gối: “Ngươi
đứng lên đi, “Nàng thuận tay đem tờ giấy bỏ vào trong túi áo.
Nạp Lan Cửu hẹn nàng gặp
mặt, nói có chuyện quan trọng thương lượng, không biết hắn muốn cùng nàng nói
chuyện gì?
Bản thân nàng không hề
muốn gặp Nạp Lan Cửu, nàng chỉ muốn có cuộc sống an tĩnh, cùng những người này
tiếp xúc càng nhiều, càng phải dính dấp thêm phiền toái không cần thiết, bởi vì
ngày đó Vân Phượng bị diệt, trừ bỏ tộc nhân bị bắt, còn lại đều đã chết, hiện
tại những người này lục tục nhô ra, hoàng thượng nếu biết được sẽ là tội mưu
phản, nàng ngay cả có miệng cũng nói không rõ, hiện tại nàng còn chưa nghĩ ra
phải đi nơi nào, cho nên không muốn chọc tới phiền toái không cần thiết.
Nhưng nếu như nàng không
đi gặp Nạp Lan Cửu, chỉ sợ hắn còn tìm đến, lúc đó chuyện nào lớn ra, lại càng
không có lợi.
Phượng Lan Dạ quyết định
chủ ý xong, liền phân phó Hoa Ngạc: “Theo ta xuất phủ một chuyến, đừng nói
cho bất luận kẻ nào.”
Lần này không thể để cho
Thiên Bột Thần biết nàng đi ra ngoài, cho nên Phượng Lan Dạ quyết định giả dạng
thành một tiểu nha đầu từ hậu viện Vương Phủ đi ra ngoài.
Trong vương phủ mặc dù
người không nhiều lắm, nhưng Thiên Bột Thần sợ rằng cũng không có nghĩ qua Tiểu
Vương phi sẽ len lén chuồn ra Vương Phủ, cho
nên sau khi giả dạng thành tiểu nha đầu Phượng
Lan Dạ cùng Hoa Ngạc hai người hữu kinh vô hiểm(không gặp trở ngại nào) từ hậu
viện Vương Phủ đi ra ngoài.
Nơi Nạp Lan Cửu hẹn nàng
gặp mặt là Trà Nguyệt lâu cách đây không xa .
Sắc trời vừa tối, trên
đường người qua lại rất nhiều, đâu ai chú ý tới hai tiểu nha đầu, nên Phượng
Lan Dạ cùng Hoa Ngạc một đường chạy thẳng tới Trà Nguyệt lâu.
Trong trà lâu rất an
tĩnh, mặc dù nhã trí, nhưng rất ít người.
Hai người vừa mới đi vào,
không đợi tiểu nhị chào hỏi, liền thấy trong đại sảnh cách đó không xa, một nam
tử ngồi cạnh bên cửa sổ, không phải là Nạp Lan Cửu thì là ai, hắn một thân cẩm
y màu lam, trâm gỗ cố định tốc, quanh thân đơn giản, nhưng vẫn không mất sự
trang nhã, trong đại sảnh, trừ hắn ra, cách đó không xa còn ngồi mấy người,
ngoài mặt xem ra hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ, nhưng thật tình nhìn kỹ,
liền có thể thấy được rõ ràng bọn họ là một đám người.
Những người này cũng là
người của Vân Phượng quốc.
Phượng Lan Dạ cùng Hoa
Ngạc trực tiếp đi tới, đứng ở bên người Nạp Lan Cửu, hắn ngửng đầu lên nhìn
sang, mâu quang thâm trầm từ từ dâng lên kích động, thật lâu cũng không có động
tĩnh.
Giây lát, mới chỉ chỉ vị
trí đối diện mình: “Ngồi xuống đi.”
Phượng Lan Dạ cũng không
khách sáo, lôi kéo Hoa Ngạc ngồi xuống, giờ phút này thân phận của nàng chỉ là
tiểu nha đầu, nếu là nàng như Hoa Ngạc đứng, có thể bị phiền toái, vì vậy hai
người đều ngồi.
Trong trí nhớ thì Nạp Lan
Cửu tựa hồ là một thiếu niên ôn nhuận tao nhã, nhưng mà người trước mắt, rõ
ràng mang một tầng đau thương, cả người nội liễm đầy sát khí, thật giống như
một thanh Hàn đao sắc bén, lúc nào cũng có thể tuốt ra khỏi vỏ.
Trải qua cừu hận diệt
quốc, có ai mà không thay đổi đây? Phượng Lan Dạ cũng không trách hắn, chẳng
qua là nàng không biết Nạp Lan Cửu tìm nàng tới là vì cái gì?
“Cửu nhi, ngươi có
khỏe không?”
Nạp Lan Cửu tiếng
nói chứa rất nhiều đau đớn, thanh âm trầm thấp, thật giống như phát ra từ trong
giếng cổ.
Phượng Lan Dạ có thể cảm
nhận được hắn đang đau, nhưng nang lại không thấy đau lòng, bởi vì nàng không
phải là người trong cuộc, cho nên trên khuôn mặt hoàn toàn không biểu hiện ra
phần kích động nào, mặc dù trong đầu có ấn tượng, nhưng Nạp Lan Cửu đối với
nàng chỉ là một người xa lạ, dù là Phượng Lan Dạ trước kia, cùng Nạp Lan Cửu
cũng chỉ gặp mặt có hai lần mà thôi, không có cái gì tình cảm gọi là khắc cốt
minh tâm.
“Rất tốt, ngươi tới
có chuyện gì không?”
Phượng Lan Dạ gật đầu,
lãnh đạm hỏi thăm. Quanh thân nàng
đạm mạc lạnh lùng, thái độ như chuyện không liên quan gì, khiến cho Nạp Lan Cửu
kinh hãi, có chút khó có thể tin, Cửu nhi tại sao? Nàng đã quên mình có mối hận
diệt quốc sao? Hay bởi vì nàng gả cho Tề vương, cho nên chỉ lo hưởng thụ vinh
hoa phú quý, đã quên thân phận của mình.
“Cửu nhi, ngươi làm
sao vậy? Đụng hư đầu óc sao?”
Nạp Lan Cửu vươn tay bắt
cánh tay Phượng Lan Dạ, bị nàng một chưởng hất ra , sắc mặt đột nhiên ẩn thầm
khôn cùng, lạnh lẻo lên tiếng: “Người
nào đụng hư đầu óc, ta rất tốt, hôm nay ngươi tới đây là muốn làm gì?”
Nạp Lan Cửu một lần nữa
gặp phải đả kích, nhìn về Phượng Lan Dạ, sau đó nhìn sang Hoa Ngạc ở bên cạnh,
thấy Hoa Ngạc cúi đầu rất thấp, Nạp Lan Cửu đột nhiên quát lên: “Hoa Ngạc,
đã xảy ra chuyện gì? Công chúa làm sao lại quên thân phận cao quý của mình,
nàng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn một đường cực khổ
điều tra đuổi theo đến nơi này, biết nàng còn sống, đáy lòng cao hứng biết bao
nhiêu, Cửu nhi là công chúa Vân Phượng quốc, chỉ cần nàng đứng ra vung cánh tay
hô hào, thì khi người bọn họ trốn ra được, sẽ có hi vọng, mọi người sẽ cùng
nhau tìm kiếm tộc nhân bị giam giữ, Vân Phượng sẽ phục quốc báo thù.
Nhưng mà ai lại nghĩ tới
hình ảnh trước mắt như vậy, thật không ngờ vẻ mặt công chúa đối với hắn lạnh
lùng như thế, vừa thấy mặt đã hỏi hắn tới làm gì ? Còn cần phải hỏi sao? Hắn
tới để mang nàng rời đi .
“Nạp Lan công tử,
chủ tử bây giờ là Tề vương phi.”
Hoa Ngạc không biết mở
miệng như thế nào, công chúa đúng là khác với lúc trước, thật lâu trước đây
nàng đã biết, nhưng lâu rồi cũng thành thói quen, hơn nữa Nạp Lan công tử sao
giờ phút này lại tới là vì chuyện gì đây?
Nạp Lan Cửu ánh mắt thầm
chìm, vẻ mặt không lường được, lạnh lùng mở
miệng: “Cho nên đâu? Nàng vì hưởng phúc cái gì cũng không cần sao?”
Nạp Lan Cửu đứng lên,
phẫn hận mở miệng, Phượng Lan Dạ
ngồi đối diện cũng đứng lên, lạnh lẻo nhìn chằm chằm hắn: “Nạp Lan Cửu,
ngươi có tư cách gì ô nhục ta, sau này đừng đến tìm ta, nều còn tìm ta, ta sẽ
không khách khí giống như hôm nay vậy.” từ trước đến giờ nàng chỉ có thể
tha thứ cho một lần, điều này Hoa Ngạc biết rất rõ ràng , nên vội vàng gật đầu.
“Nạp Lan công tử,
ngươi đi đi, chủ tử đã lập gia đình.”
Phượng Lan Dạ cũng không
thèm nhìn tới Nạp Lan Cửu một cái nào nữa, dẫn Hoa Ngạc xoay người đi, Nạp Lan
Cửu đâu để nàng đi như vậy, liền đưa tay lên nắm lấy nàng, Phượng Lan Dạ xoay
mình vừa rút tay lại, một tay
khác đánh ra một chưởng, Nạp Lan Cửu khó lòng phòng bị, lại bị nàng đánh trúng,
thân hình loạng choạng một chút, đở lấy cái bàn đứng lại, khuôn mặt kinh nghi,
mắt thấy Phượng Lan Dạ lại tiếp tục rời đi mà không quay đầu lại, cách đó không
xa mấy người thật
nhanh vây tới, không rõ xảy ra
chuyện gì, luôn miệng kêu lên.
“Công tử, đã xảy ra
chuyện gì?”
Nạp Lan Cửu vuốt vuốt bộ
ngực, có chút khó có thể tin, một chưởng mới vừa rồi , hắn rõ ràng cảm
nhận được khí lực của Cửu nhi, xem ra nàng ấy biết võ công, trong thời gian
trốn chạy này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hay là nàng ta căn bản không
phải Cửu nhi, chẳng qua là dung mạo giống nhau thôi, nếu như vậy nàng là người
nào? Xem ra bọn họ cần thiết phải lưu lại tra cho rõ ràng, cái nữ nhân cùng Cửu
nhi giống nhau như đúc này đến tột cùng là người phương nào?
Phượng Lan Dạ cùng Hoa
Ngạc ra khỏi trà lâu, cước bộ nhẹ nhàng hướng Vương
Phủ mà đi.
Lại trùng hợp từ phía đối
diện trong tiệm châu báo có một nữ tử đi ra, nữ tử kia quyến rũ xinh đẹp, nhưng
mà trên gương mặt nhu mì xinh đẹp như hoa Phù Dung, lại mang theo vẻ khổ sở,
ánh mắt có chút mờ mịt, không ánh sáng từ tiệm
Châu Bảo Hành đi ra, theo phía sau nàng là tiểu nha đầu, trong tay một đống hộp
đựng đồ trang sức đeo tay hoa lệ, nữ tử phía trước chính là Tam hoàng tử Trầm
Vân Tinh, phía sau là nha đầu theo hầu của nàng.
Bởi vì tương tư, làm hại
cả người ốm yếu, ngày hôm nay mới mang theo nha đầu đi ra ngoài dạo phố, thuận
tiện mua một đống lớn đồ trang sức, nhưng vật
chất căn bản là không lấp đầy được tâm linh trống
không, giờ phút này từ Châu Bảo Hành đi ra, quanh thân mềm yếu vô lực, ngước
mắt nhìn bầu trời đã gần đến hoàng hôn, đang chuẩn bị lên xe ngựa trở về phủ,
thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn quanh, liền nhìn thấy ở đường phố đối diện có
hai gã tiểu nha hoàn vội vã đi qua, nàng vốn cũng không có bận tâm lắm, nhưng
mà tiểu nha đầu ở phía sau vừa
ngẩng đầu lên, nàng liền nhìn thấy rõ ràng, nha đầu kia chính là Hoa Ngạc.
Mà nha đầu chết tiệt kia
ở chỗ này làm cái gì, nàng ta là thiếp thân nha đầu của Phượng Lan Dạ, nàng lại
nhìn lên tiểu nha hoàn phía trước, thân hình nhỏ nhắm, mặc dù thấy không rõ ngũ
quan, ăn mặc lại càng đơn giản, nhưng Trầm Vân Tinh có thể suy đoán ra nha đầu
này rất có thể chính là người đàn bà Phượng Lan Dạ kia, hai người này lén lén
lút lút làm cái gì?
Trầm Vân Tinh cả người
hưng phấn lên, suy đoán chẳng lẽ Phượng Lan Dạ có chuyện gì đó không thể cho ai
biết? Trầm Vân Tinh không nhúc nhích tựa vào
cạnh xe ngựa, ngó chừng trà lâu đối diện, giây lát sau, một công tử ôn nhuận
nho nhã đi ra, bên người đi theo mấy tên thủ hạ, người này rất lạ mặt, đối với
quan to hiển quý bên trong An Giáng thành, phần lớn Trầm Vân Tinh đều biết đến,
nhưng người này nàng cũng chưa từng thấy, Phượng Lan Dạ xuất hiện, chẳng lẽ có
liên quan đến người này, nàng ta chẳng lẽ làm ra chuyện không muốn cho ai biết,
hay là trong lòng có ý trung nhân.
Mắt thấy những người đó
sắp đi, Trầm Vân Tinh nóng lòng , lập tức nhảy lên xe ngựa, tiểu nha đầu sau đó
cùng lên theo, Trầm Vân Tinh ra lệnh phu xe ngựa phía trước.
“Mau, đuổi theo xe
ngựa phía trước, chớ để mất dấu.”
“Dạ, phu nhân.”
Phu xe ngựa lên tiếng
cũng không dám xem nhẹ, xe ngựa chạy nhanh chòm lên, theo sát xe ngựa phía
trước, chạy qua được hai con phố, đến con phố thứ ba thì mất đi bóng dáng xe
ngựa phía trước, trên đường cái một bóng người cũng không có, bất tri bất giác,
các nàng đã đuổi đến đường phố vắng lặng, mà chiếc xe ngựa kia lại mất đi tung
tích.
Trầm Vân Tinh vén rèm
nhìn ra bên ngoài, ảo não
không dứt, mắng phu xe ngựa một tiếng: “Đồ vô dụng.”
Đang chuẩn bị lui thân
ngồi trở lại bên trong xe ngựa, ai ngờ quanh mình bỗng nhiên có hàn khí lưu
chuyển, liền có người tựa như tia chớp xông tới, trong nháy mắt liền có mấy
người xuất hiện, một người chế trụ phu xe ngựa, một người dùng sức bóp cổ nàng,
người còn lại trực tiếp lắc mình xông vào bên trong xe ngựa của các nàng, Trầm
Vân Tinh sắc mặt đại biến, hoảng sợ kêu lên.
“Các ngươi làm
gì?”
“Nói, tại sao theo
dõi chúng ta, ngươi là người nào?”
Nạp Lan Cửu lạnh lùng lên
tiếng, thanh âm đầy sát khí, lực đạo trên tay không có chút nào giảm, Trầm Vân
Tinh rõ ràng cảm nhận được lực đạo trong lòng bàn tay kia, nam nhân này nếu
giận dữ lên chỉ sợ sẽ giết nàng, trong cái khó ló cái khôn, nàng kêu lên:
“Đừng giết ta, ta là bằng hữu của Lan Dạ.”
Nàng tiếng nói vừa dứt,
Nạp Lan Cửu hoài nghi nhìn nàng, bất quá lực đạo đã giảm đi một chút, Trầm Vân
Tinh biết mình đã điểm trúng huyệt rồi, hai tay của nam tử này buông ra một
chút, khiến cho nàng thở thoải mái một chút, rồi vội vàng nhìn qua, chỉ thấy
nam nhân này mặt mũi tuyển tú, biểu tượng ôn văn ưu nhã, bất quá trong đồng tử
lại mang theo ánh sáng giá lạnh sâu không lường được, lạnh lùng ngó chừng nàng,
Trầm Vân Tinh bị hù dọa nên nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng mở
miệng.
“Ta chỉ là tò mò,
không biết Lan Dạ cùng người nào gặp mặt, cho nên mới phải theo dõi
ngươi.”
“Ngươi nói là bằng
hữu của Cửu nhi?”
“Cửu nhi?” Trầm
Vân Tinh có chút sững sờ, bất quá lập tức kịp phản ứng, nghe nói Phượng Lan Dạ
chính là Vân Phượng quốc Cửu công chúa, như vậy Cửu nhi trong miệng nam tử này
không phải là Phượng Lan Dạ sao, không nghĩ tới kia nha đầu chết tiệt kia lại
cất dấu một chuyện lớn như vậy, người này gọi tên thân mật như thế, hắn không
phải là người Vân Phượng sao, không phải nói diệt quốc rồi sao? Sao người này
lại ở đây, Trầm Vân Tinh tự mình suy nghĩ tới lui, trên mặt lộ ra một chút ý
cười kéo dài, mặc dù trong lòng vẫn rất sợ, nhưng chuyện này làm nàng giống như
nhìn thấy hi vọng nụ cười mới lộ ra ngoài.
“Đúng vậy, ta là
bằng hữu Lan Dạ, ngươi lại là người phương nào.”
“Ta là vị hôn phu
của nàng Nạp Lan Cửu.”
“Nạp Lan Cửu, ngươi
là vị hôn phu của nàng?”
Trầm Vân Tinh thất sắc
kêu lên, trên mặt hưng phấn liên tục thay đổi sắc, không ngờ Phượng Lan Dạ thậm
chí còn có vị hôn phu, vậy mà nha đầu chết tiệt kia lại vẫn dám gả vào Tề vương
phủ, đây cũng có thể xem là phạm thất điều, tốt, thật sự là quá tốt, nàng cũng
muốn xem một chút Tề vương có phải là loại người chịu đựng được loại chuyện này
hay không?
Trầm Vân Tinh trong lòng
tính toán, nên cẩn thận thử dò xét: “Ngươi tới tìm nàng vì chuyện
gì?”
Nạp Lan Cửu híp lại ánh
mắt, ngó chừng Trầm Vân Tinh, thấy vậy nàng tóc gáy dựng đứng cả lên, nên không
dám tái mở miệng hỏi nữa.
“Hôm nay nể tình
ngươi là bằng hữu của Cửu nhi, tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu để cho ta phát
hiện, ngươi gạt ta, ngươi cũng biết kết quả của việc gạt ta.”
Nạp Lan Cửu vung tay lên,
mấy người kia nhanh chóng biến mất, phu xe ngựa cùng nha đầu xe ngựa đồng thời
phục hồi tinh thần lại, tiểu nha đầu bị làm cho sợ đến khóc lên, phu xe ngựa
cũng khủng hoảng không dứt, chỉ có Trầm Vân Tinh là cả người mang khuôn mặt cao
hứng, trong mắt hiện lên thần thái bức người.
“Đi, trở về
phủ.”
“Dạ, phu nhân.”
Một chiếc xe ngựa rất
nhanh biến mất trên đường phố vắng lặng, đợi đến các nàng đi rồi, chỗ tối đi ra
mấy người, cầm đầu là Nạp Lan Cửu quay về phía sau ra lệnh: “Đi theo xem
một chút các nàng là người nào?”
“Tuân lệnh, công
tử.”
Thủ hạ lắc mình rời đi,
rất nhanh đuổi theo xe ngựa phía trước, bám theo một đoạn, cho đến khi đám
người của Trầm Vân Tinh vào Nam Cung phủ, mới quay đầu trở về bẩm báo, Nạp Lan
Cửu liền biết nói Trầm Vân Tinh nguyên lai là Tam hoàng tử phi.
Ngày thứ hai, Nam Cung
Diệp không có ra khỏi Vương Phủ, ở bên trong Tuyển viện luyện công, Tích quản
gia cầm một phong thơ đưa đến Tuyển viện.
Nam Cung Diệp thu tay lại
sau khi luyệt xong, Nguyệt Cẩn ở một bên đưa lên khăn bông, đợi đến khi hắn lau
mồ hôi xong, mới đích thân đưa lên lá thư này.
“Vương gia, mới vừa
rồi Tích quản gia đưa tới được.”
“Hử”Nam Cung
Diệp gật đầu không để ý lắm, tiện tay mở thư ra, chỉ thấy trên tờ giấy trắng,
uyển chuyển mấy chữ
“Nều ngươi muốn biết
một chuyện bí mật có liên quan đến Phượng Lan Dạ , xin lập tức đến Tây Hồ trà
lâu gặp mặt.”
Cuối thư cũng không có
tên người gửi, nhưng mà chữ viết xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là chữ viết của nữ
tử, Nam Cung Diệp ánh mắt thâm thúy, âm ngao khó hiểu, quanh thân trong nháy
mắt rét lạnh căm căm lệ khí trải rộng, trên
khuôn mặt uyển nhược mỹ ngọc đã khoác lên một tầng sương lạnh, xoay mình nắm
chặt tay, ra lệnh: “Lập tức đi Tây Hồ trà lâu.”
“Dạ, Vương
gia.”
Nguyệt Cẩn không biết Vương
gia sao vậy? Sau khi xem thư, sắc mặt cũng thay đổi luôn, không biết xảy ra
chuyện gì, bất quá Nguyệt Cẩn không dám hỏi nhiều, chỉ cung kính lĩnh mệnh,
phân phó người ta đi xuống chuẩn bị xe ngựa.
Nam Cung Diệp đổi một bộ
cẩm bào quý giá, mang theo hai gã thị vệ ra khỏi Vương Phủ, chạy thẳng tới Tây
Hồ trà lâu.
Hắn cũng muốn biết đến
tột cùng là người nào hẹn hắn tới đây gặp mặt, còn đem chuyện của Lan Nhi gây
chú ý cho hắn, xem ra đối với bản tính của hắn người này rất quen thuộc.
Xe ngựa chạy nhanh như
bay, thẳng tới Tây Hồ trà lâu.
Tây Lâu trà lâu, tên như
ý nghĩa, thật ra thì ở giữa hồ xây một ngọn trà lâu, bởi vì vị trí ngã về tây,
cho nên liền mệnh danh Tây Hồ trà lâu.
Bất quá cái chỗ này là
nơi tiêu tiền của phần lớn quan lại quyền quý, người bình thường trả không nổi
như vậy.
Nam Cung Diệp dẫn người
vào Tây Hồ trà lâu, trà lâu gồm có hai tầng, dùng gỗ mà dựng nên, phần lớn đều
là gỗ thô, ở giữa có gắng ngọc Lưu Ly, khi ánh mặt trời bắn tới ngọc Lưu Ly,
trong phòng rất sáng đẹp, trên cửa sổ nửa mở rộng là mành châu sa nhẹ, bồng
bềnh lay động đặc biệt uyển chuyển xinh đẹp, thật có một loại mùi vị của Yên Vũ
Giang Nam .
Nam Cung Diệp vừa xuất
hiện, liền hấp dẫn rất nhiều người chú ý,
lập tức có tiểu nhị đi tới, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, khách nhân này
lớn lên quá tuấn rồi, hắn lớn như vậy cũng chưa từng thấy người nào tuấn tú
như thế, nhưng hết lần này tới lần khác lại mang một thân lạnh lẻo, làm cho
người ta không dám có nửa phần khinh
nhờn.
“Công tử, có người
khách đang chờ ngươi đây?”
Tiểu nhị cung kính nói,
nữ khách trên lầu chỉ nói một câu, người kia là công tử tuấn tú và tuyệt đẹp
nhất.
Xem ra chính là công tử
này rồi, cùng nữ khách trên lầu thật đúng là trời đất tạo một đôi, không phải
là một đôi ý trung nhân sao, điếm tiểu nhị suy đoán, nhưng cũng không dám nhiều
lời thêm một chữ nào, xoay người ở phía trước dẫn đường.
Nam Cung Diệp đuôi lông
mày hẹp dài cau lên, một đôi ánh mắt chìm nổi sâu u đen nhánh như đầm nước cổ
lâu năm, thị huyết vạn phần.
Điếm tiểu nhị nhìn thấy
ánh sáng lạnh khiếp người ở bên trong đôi mắt hắn, không nhịn được phát run,
dưới chân cước bộ càng nhanh hơn, rất nhanh liền đem Nam Cung Diệp dẫn tới lầu
hai ngoài cửa nhã gian, cẩn thận chỉ chỉ: “Có người khách đang ở bên
trong chờ công tử đấy.”
Nói xong liền như một làn
khói chạy vội đi xuống.
Nguyệt Cẩn đi trước một
bước mở cửa nhã gian, tình cảnh bên trong nhìn một cái không sót thứ gì, liếc
mắt một cái liền nhìn thấy một nữ tử đang thật tình thưởng thức trà, hẳn là đệ
nhất mỹ nhân An giáng thành – Trầm Vân Tinh, quả nhiên là nàng hẹn chủ tử, này?
Nguyệt Cẩn quay đầu nhìn về Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp ánh mắt càng phát
ra sâu u, bước nhanh đi tới,
ưu nhã hất lên trường bào ngồi thẳng ở trước mặt Trầm Vân Tinh, tiếng nói từ
tính tà mị vang lên.
“Không biết Tam Hoàng
tẩu hẹn riêngBổn vương tới làm gì?”
Nam Cung Diệp vung tay
lên, Nguyệt Cẩn cùng một thị vệ khác lui ra ngoài, canh giữ ở trước cửa, Trầm
Vân Tinh cũng vung tay lên, bên trong gian phòng trang nhã tiểu nha đầu của
nàng cũng lui ra.
Nhã gian yên tĩnh không
tiếng động, chỉ có một nam tử tao nhã tuyệt thế, còn có một nữ tử ẩn tình đưa
tình mềm mại yêu kiều.
Nam tử sắc mặt lạnh lùng
băng sương, ánh mắt rét lạnh.
Nữ tử mềm mại đáng yêu đa
tình, một đôi ánh mắt ôn nhu hưng phấn chăm
chú nhìn vào trên người nam tử .
Nam Cung Diệp thấy Trầm
Vân Tinh thật lâu không nói lời nào, một đôi ánh mắt khiếp người thẳng trừng đi
qua, khóe môi hiện lên châm biếm: “Tam Hoàng tẩu chẳng lẽ không có gì để
nói sao?”
Nữ nhân này trăm phương
ngàn kế hẹn hắn đi ra ngoài,
không phải là không có chuyện gì để nói cứ, nhìn thần sắc của nàng, lòng dạ
hắn biết rõ tâm tư của nữ nhân này, ghê tởm, thân là nữ nhân của Tam hoàng
huynh, thế nhưng dám can đảm suy nghĩ đến nam tử khác, thật là ghê tởm, Nam
Cung Diệp hắn cũng không phải là đồ háo sắc.
Nữ nhân này chẳng những
mê trai, hơn nữa đầu óc cũng ngốc.
Trầm Vân Tinh thấy ở
trong mắt Nam Cung Diệp toàn là chán ghét, trong lòng tự nhiên là không dễ chịu
, bất quá nàng không thèm để ý, nếu để cho nàng vào Tề vương phủ, nàng tin
tưởng mình nhất định có thể làm cho hắn thích nàng, hắn là con cưng của thiên
tử, sẽ như một con ngựa hoang khó khăn thuần
phục, nhưng nàng tin tưởng mình có năng lực như thế.
Trầm Vân Tinh vừa đắc chí
vừa nghĩ như thế, liền cười híp mắt mở
miệng.
“Ngày hôm qua ta thấy
đến Phượng Lan Dạ xuất phủ, ngươi biết nàng đi gặp người nào không?”
Nam Cung Diệp nhíu mày,
nữ nhân này sẽ không vô duyên vô cớ tìm
hắn, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói đến Phượng Lan Dạ, bất quá hắn vận
không nói chuyện, tin tưởng nữ nhân này sẽ mở miệng nói tiếp.
“Nàng thế nhưng lại
đi gặp vị hôn phu của nàng, người nam nhân kia gọi là Nạp Lan Cửu, không ngờ
tới nam nhân kia bỗng dưng lại xuất hiện, không biết hắn muốn làm gì? Hơn nữa
hắn cũng không có chết, lại còn tìm đến nơi đây.”
Trầm Vân Tinh đang hưng
phấn nói, chợt quanh thân Nam Cung Diệp bỗng nhiên
lạnh lẻo, sắc mặt trong nháy mắt Thị Huyết vạn phần, đám mây đen tối giăng
giăng bao phủ dày đặc, ánh mắt
khiếp người khóa chặc lấy Trầm Vân Tinh, nữ nhân kia lại không hề hay
biết, vẫn còn đang nói.
“Ngươi nói xem nàng
tại sao lại đi gặp người đàn ông kia vậy, có phải muốn nối lại tình xưa hay
không ?”
Nàng nói tới đây, thì
bước kế tiếp đã không thể thốt ra một lời nữa chữ nào, bởi vì bàn tay to của
Nam Cung Diệp đã nhấc lên, bóp cổ nàng , khiến cho nàng khó chịu hít thở không
thông, hai tay không nhịn được đưa ra kéo lấy tay của Nam Cung Diệp, cái chết
trong nháy mắt bao phủ quanh thân nàng, lúc này nàng mới nhìn rõ, Nam Cung Diệp
vẻ mặt kinh người, con ngươi hiện đầy sát khí, lực đạo trên tay càng ngày càng
mạnh, Trầm Vân Tinh giống như một con kiến vùng vẫy giãy chờ chết, thống khổ
không chịu nổi.
“Van xin ngươi đừng
giết ta.”
Nàng sợ, giãy dụa cầu
khẩn.
Nam Cung Diệp nhẹ buông
tay, Trầm Vân Tinh bị ném đến trên bàn, hắn đứng lên cư cao lâm hạ nhìn xuống
nàng.
“Bổn vương biết
ngươi muốn giở trò gì, sau này còn lần nữa để cho Bổn vương biết đầu óc của
ngươi còn có tư tưởng xấu xa, Bổn vương sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết,
còn nữa, ở trong mắt của Bổn vương, ngươi xách giày cho Bổn vương cũng không
xứng, sau này còn cùng với bất luận kẻ nào nhắc tới chuyện này, ngươi đừng nghĩ
có thể mở miệng nói thêm một câu nữa.”
Nói xong đi cũng không
thèm nhìn tới Trầm Vân Tinh kéo cửa ra đi ra ngoài, Nguyệt Cẩn vừa nhìn thấy
sắc mặt Gia khó coi dị thường, cẩn thận kêu một
tiếng: “Vương gia?”
“Trở về phủ.”
Xem ra hắn cần thiết phải
cùng cái tiểu nha đầu kia hảo hảo nói chuyện, thân phận nàng hiện tại là người
của Tề vương phủ, hơn nữa nếu nàng còn tiếp xúc với những người đó, chỉ sợ
người bị bất lợi là nàng, đến lúc đó ngay cả hắn cũng chưa chắc cứu được nàng.
Đoàn người nhanh chóng
rời đi Tây Hồ trà lâu.
Bên trong gian phòng
trang nhã vang lên tiếng kêu của tiểu nha đầu: “Phu nhân, phu nhân, người
không sao chớ.”
Kèm theo là tiếng khóc
nhẹ nhàng, Trầm Vân Tinh gục ở trên bàn không nhúc nhích, quanh thân vô lực,
nhưng lòng lại rất khó chịu, đã nghĩ rơi lệ, không muốn nói chuyện, không nghĩ
tới ở trong mắt Nam Cung Diệp, nàng ngay cả xách giày cho hắn cũng không xứng,
dù Phượng Lan Dạ có làm ra chuyện gì, chỉ sợ hắn cũng sẽ không động đến nàng
ta, đáng hận mình vì sao không thể tốt mạng như vậy.
Trầm Vân Tinh hối tiếc tự
oán, trong gian phòng trang nhã một mảnh bi thương.
Nam Cung Diệp vừa về tới
Tề vương phủ, liền xông thẳng vào Liên viện.
Bên trong Liên viện,
Phượng Lan Dạ đang ở dưới ánh mặt trời đọc sách, quanh thân bao phủ ánh sáng
nhu hoà, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh ngọt ngào, thần sắc bình tĩnh.
Cách đó không xa, thanh
âm của tiểu nha đầu gác cửa vang lên: “Tham kiến Vương gia.”
“Tham kiến Vương gia.”
Phượng Lan Dạ thân hình
cũng không động, yên tĩnh đọc sách như cũ, bỗng nhiên quyển sách trên tay bị
rút đi, một bàn tay to đưa tới ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, quay đầu lại
liền đi vào phòng, Phượng Lan Dạ mặt đen thui, giận dữ nhìn chằm chằm Nam Cung
Diệp, không biết nam nhân này bỗng nhiên mắc chứng gì, sắc mặt âm u, đặc biệt
khó coi, đây là lần đầu tiên hắn đối với nàng phát hoả lớn như thế.
“Nam Cung Diệp, thả
ta xuống.”
Nam Cung Diệp quả nhiên
theo lời để xuống nàng, bất quá lúc này hai người đã ở trong khách sãnh, bên
trong phòng khách tất cả mọi người đều lui ra ngoài, ngay cả Ngân ca ở dưới
hành lang cũng bị tiểu nha đầu mang đi, chỉ sợ Ngân ca không biết thời thế,
chọc tới hai vị chủ tử đang sắp phát nổ.
“Nói đi, tại
sao?”
Phượng Lan Dạ hai cánh
tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Nam Cung Diệp, nhìn hắn đang chậm rãi
điều tiết cơn tức giận, giây lát, cuối cùng cũng mở miệng.
“Tại sao đi gặp
người nam nhân kia?”
Hắn vừa mở miệng, Phượng
Lan Dạ Tâm trong lòng lộp bộp một chút tiếng vang, hắn làm sao mà biết được,
mặc dù hắn phái Thiên Bột Thần bảo vệ nàng, nhưng mà hôm qua nàng đã giấu Thiên
Bột Thần ra ngoài, làm sao nhanh như vậy liền nhận được tin tức rồi, hay là
hắn còn phái người khác giám thị nàng, nghĩ đến đây , Phượng Lan Dạ nổi giận,
chỉ vào Nam Cung diệp.
“Trừ Thiên Bột Thần,
có phải ngươi còn an bài người khác ở bên cạnh ta hay không ?”
Nhưng mà tại sao nàng lại
cảm giác không ra a, ngay cả Thiên Bột Thần, nàng cũng có cảm ứng , còn
lại tựa hồ không có, như vậy
là có người đã gặp nàng đi ra ngoài.
“Không có.”
Nam Cung Diệp lạnh lùng
nhìn chằm chằm nàng, là lúc nào rồi, nàng vẫn còn so đo cái này, hắn đang hỏi
nàng, tại sao không nói cho hắn biết, liền một mình đi gặp người nam nhân kia,
nàng hiện tại thân phận là Tề vương
phi, dù thế nào thì cũng có thể nói cho hắn biết một tiếng.
Nếu hắn nói không có, thì
Phượng Lan Dạ tin tưởng , bất quá là ai đã nói đây?
“Như vậy đi, ta cho
ngươi biết vì sao ta đi gặp hắn, ngươi nói cho ta biết là ai đã nói với ngươi,
như vậy cả hai sẽ không thiệt thòi”
Đã là tình huống nào rồi
mà Phượng Lan Dạ vẫn không quên đòi hỏi trả giá, Nam Cung Diệp trực tiếp im
lặng hít sâu vào rồi rống lên” Phượng Lan Dạ, ngươi ngứa da có phải hay
không?”
“Không có?”
Phượng Lan Dạ nghiêm trang lắc đầu, còn rất có nghĩa khí vươn một cái tay:
“Đồng ý giao dịch không ?”
Nam Cung Diệp cắn răng
hít sâu cái nữa, cuối cùng lý trí trở lại suy nghĩ, xem ra chỉ có thể như thế,
ông trời đâu phải tìm cho hắn một người làm bạn, rõ ràng là cho hắn một khắc
tinh mà, sắc mặt hắn thật là khó coi cực độ rồi, cố gật đầu.
Phượng Lan Dạ thấy hắn
vẫn không nhút nhích, cả người đã xông lại, kéo ra bàn tay to của hắn cầm một
chút: “Tốt, đồng ý.”
Nam Cung Diệp đang hỏa
khí tận trời, hận không đánh cho nàng một trận mới thoải mái chút ít, nhưng là
bị nàng làm thành như vậy, trong lòng không khỏi hòa hoãn xuống dưới, mặc dù
mặt vẫn nghiêm trang, nhưng không còn tức giận, bất quá trong đôi mắt ánh sáng
lạnh đã tiêu tán không ít.
Phượng Lan Dạ đã chân
thật mở miệng: “Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra? Hôm qua Hoa
Ngạc xuất phủ mua đồ, liền có người mang một tờ giấy đưa tới đây, nàng lấy đi
vào cho ta, ta vừa nhìn mới biết là Nạp Lan Cửu, thì ra ngày đó diệt quốc hắn
không có chết, ta không biết hắn tới tìm ta làm cái gì, cho nên liền đi ra
ngoài để gặp mặt hắn.”
“Hắn tìm ngươi làm
gì? Chẳng lẽ không biết ngươi bây giờ là Tề vương phi rồi sao, nam nhân đáng
chết này.”
Nam Cung Diệp hừ lạnh,
sắc mặt không được kiên nhẫn, bất quá Lan Dạ đã nói cho hắn biết rồi, đáy lòng
cũng thoải mái nhiều.
“Ta đã nói với hắn
sau này đừng đến tìm ta nữa.”
“Ừ, làm vậy là
đúng, sau này hắn nếu còn đến, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ xử lý, còn ngươi
nữa không nên cùng hắn qua lại, nếu như nam nhân này có dụng ý khác, chỉ sợ sẽ
hại đến ngươi.”
Nam Cung Diệp cẩn thận dặn
dò nàng, hắn sẽ không để cho nàng gặp chuyện không may , nhưng mà trước khi tra
ra được chuyện mẫu phi chết không rõ ràng, hắn không hy vọng để cho người ta
biết lực lượng sau lưng Tề vương phủ.
“Biết rồi, nhưng lần
sau ngươi có việc gì có thể hỏi ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, có thể đừng có
níu kéo ta được hay không.”
Phượng Lan Dạ chỉ chỉ y
phục của mình, đây không phải là quá bất nhã rồi sao, nàng đường đường Tề
vương phi, bị Tề vương Gia lôi vào khách sãnh , có phải có chút quá đáng không.
Nam Cung Diệp thấy nàng
nói như thế, trong lòng cũng rất hài lòng , giữa hai người bọn họ nên thành
thật với nhau, tựa như hắn, chỉ cần nàng hỏi đến, hắn cũng sẽ không giấu diếm
nàng.
“Được.”
Vừa rồi hắn quả thật có
chút kích động, nhưng vừa nghe nói có nam nhân tìm đến nàng, liền có chút ít
nổi giận.
Phượng Lan Dạ thấy đã
cùng Nam Cung Diệp đạt thành ý kiến, liền nhớ đến một chuyện khác: “Như
vậy người nào nói cho ngươi biết”
“Tam Hoàng
tẩu.”
“Trầm Vân
Tinh.”
Phượng Lan Dạ lông mày
trầm xuống, sắc mặt đột nhiên tối, tốt, nữ nhân này xem ra quyết tâm không bỏ
qua cho nàng mà, cho tới nay bọn nàng nhìn đến mặt mũi của Tam hoàng huynh mà
bỏ qua cho nàng ta, không nghĩ tới nàng ta cứ bám riếc nàng không tha, đơn giản
chỉ vì nàng ta nhìn trúng Nam Cung Diệp, nữ nhân đáng hận này, có biết mình là
phụ nữ đã có chồng không, xem ra nàng phải ra tay rồi, khóe môi hiện lên nụ
người tàn ác.
Một bên Nam Cung Diệp vẫn
không quên dặn dò nàng: “Sau này cách Tam Hoàng tẩu xa một chút, người đàn
bà kia không biết an phận.”
“Ta biết.”
Phượng Lan Dạ liếc xéo
Nam Cung Diệp, nhìn ngũ quan tuấn mỹ, cùng với hẹp dài lông mày, đôi mắt thâm
thúy thần bí, cái mũi rất cao đầy tự hào, thêm đôi môi gợi cảm màu hồng, còn có
thần thái thu phát tự nhiên, da thịt thì giống như Tuyết sáng bóng mịn màng,
quả thật đẹp không sao tả xiết,
chết tiệt yêu nghiệt.
“Còn không phải là
do người khác trêu chọc gây họa.”
Phượng Lan Dạ nói xong
đầu cũng không thèm quay lại bỏ đi ra ngoài, không nhìn đến nam nhân phía sau
đang đen mặt.
Nam Cung Diệp nhìn tiểu
nha đầu này như không có chuyện gì xảy ra tiêu sái bước ra ngoài, thiên hạ này
có rất nhiều người sợ hắn, hiện tại cuối cùng cũng có một kẻ không sợ không hãi
hắn, cho nên hắn sẽ không thủ tiêu đi ưu điểm của nàng được, Nam Cung diệp phất
tay áo, đi ra ngoài, thẳng trở về Tuyển viện.
Trong viện, tiểu nha đầu
tung hô thành một mảnh, ngay cả Ngân ca cũng gọi lên: “Gia đi hảo, Gia đi
hảo.”
Diệp Linh cùng Diệp
Khanh, Hoa Ngạc và một ítngười đi tới.
“Vương gia sao
vậy?”
“Không có chuyện gì,
hắn động kinh mà”
Phượng Lan Dạ vẻ
mặt như không có chuyện gì
xảy ra, tiếp tục xem sách trong tay, mọi người thấy chủ tử không muốn nói, liền
tản ra đi làm chuyện.
Mà tay cầm quyển sách
nhưng tâm tư của Phượng Lan Dạ cũng không ở trên quyển sách, mà đang ở trong
đầu, Trầm Vân Tinh tiện nhân này, thật là đáng chết, thế nhưng lặp đi lặp lại
nhiều lần kiếm chuyện với mình, nếu còn giữ lại nàng ta, chỉ sợ sau này sẽ hỏng
việc, xem ra nàng phải ra ra tay rồi, bất quá nàng ta không đến tìm nàng, thì
nàng sẽ không động thủ, nếu như nàng ta còn tái xuất hiện?
Phượng Lan Dạ con ngươi
trầm xuống, ánh mắt đầy sát khí.
Phượng Lan Dạ vốn tính
toán bỏ qua cho Trầm Vân Tinh
nhưng mà có một số người không tự mình biết đủ, hoặc là ghen tỵ tới mơ hồ ánh
mắt của nàng ta, khiến cho nàng ta điên cuồng đến mất đi lý trí, cho nên không
chỉ một mà là ba lần khiêu khích nàng.
Ngày hôm đó sau giấc ngủ
trưa, Phượng Lan Dạ mới vừa rời giường, Hoa Ngạc liền sắc mặt khó coi đưa vào
một phong thơ.
“Chủ tử, lại có
thư.”
Nàng mặc dù không thấy
được người, nhưng đại khái có thể đoán ra một chút, chắc là Nạp Lan công tử đưa
thư tới, hắn vì sao lần này dây dưa với chủ tử không tha, mặc dù muốn phục
quốc, nhưng chỉ sợ không dễ dàng, làm không tốt sẽ mất cả tính mạng.
Phượng Lan Dạ không nói
gì, nhận thư mở ra.
Trong thư viết đơn giản
mấy câu, Nạp Lan Cửu muốn gặp nàng một lần, sau đó sẽ rời đi An giáng thành,
sau này sẽ không bao giờ … tìm nàng nữa, nếu như nàng không đi gặp mặt , hắn
sẽ tới Tề vương phủ tìm nàng.
Phượng Lan Dạ nhíu mày,
vừa nhìn một cái, liền thấy chữ viết cùng lúc trước bất đồng, tựa hồ vô cùng
mảnh mai, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Thật sự là Nạp Lan Cửu
muốn gặp nàng sao? Lần trước nàng rõ ràng đã nói không muốn gặp lại hắn, trong
thời gian ngắn như vậy, hắn đã biết rõ rồi mà còn cố phạm phải sao, nếu không
phải là hắn thì là người phương nào?
Hơn nữa địa điểm hẹn lại
là Nguyệt trà lâu, chính là nơi các nàng lần trước gặp mặt.
Phượng Lan Dạ trong đầu
bỗng nhiên toát ra một người, Trầm Vân Tinh, nữ nhân này đại khái nằm mơ cũng
không ngờ đến, Nam Cung Diệp lại đi nói cho nàng biết, nàng ta muốn nương theo
chuyện này, thiết kế một bố cục đợi nàng sao?
Nàng cũng muốn xem một
chút, nàng ta muốn làm cái gì?
Phượng Lan Dạ khóe môi
nhất câu nở ra nụ cười, lạnh nhạt như băng: “Tốt, ta biết rồi, Hoa Ngạc để
cho Diệp Linh đi vào.”
“Dạ, Vương
Phi.”
Trong mấy nha đầu của
Liên viện, chỉ có Diệp Linh là cơ trí nhất, cho nên lần này nàng muốn dẫn nàng
ta cùng nhau đi.
Diệp Linh, chỉ cần nói
một lần thì đã biết phải làm thế nào, không giống Hoa Ngạc, không chỉ một lần
hỏi mà hai ba lần hỏi tới, có những lúc không nên nói nhiều thì lại nói nhiều.
Hoa Ngạc lĩnh mệnh từ bên
ngoài đi vào, cung kính mở miệng: “Vương Phi người cho gọi ta.”
“Ừ, ta muốn đi
Nguyệt Trà lâu một chuyến, ngươi theo ta đi, Hoa Ngạc ở lại trong vương
phủ.”
“Dạ.”
Diệp Linh gật đầu, Hoa
Ngạc dường như có chút không hiểu, thấy chủ tử không mang theo bản thân, liền
không nhịn được kêu lên: “Vương Phi, ta?”
“Bảo ở lại thì cứ ở
lại, sau này không cho chất vấn lời của ta.”
“Dạ, Vương
Phi.”
Hoa Ngạc vẫn chưa quên
chuyện mình bị đánh, cho nên biết điều một chút im
lặng, đứng ở đó chờ.
Phượng Lan Dạ thu hồi
thư, phân phó Hoa Ngạc bảo người ta lập tức chuẩn bị xe, quang minh chánh
đại lên xe ngựa trước cửa Vương Phủ, một đường hướng Nguyệt Trà lâu đi đến.
Lúc này đã xế chiều,
trong trà lâu so sánh với lần tới trước nhiều người hơn, rất nhiều người đang
uống trà nói chuyện phiếm, Phượng Lan Dạ vừa dẫn Diệp Linh vừa mới đi vào, liền
lọt vào tầm mắt của mọi người, thanh âm lập tức nhỏ đi xuống, rất nhiều người
nhỏ giọng thì thầm nghị luận, không
nghĩ tới Tề vương phi cũng đi ra ngoài uống trà.
Tiểu nhị cung kính chào
đón, mặc dù không nhận ra người trước mắt, nhưng hắn biết là chủ tử tôn quý,
quanh thân y phục đắt tiền, vừa nhìn đã biết là người đại phú đại quý.
“Có nhã gian
không?”
“Tiểu thư mời theo
ta lên lầu hai.”
Tiểu nhị kính cẩn ân cần
mở miệng, xoay người ở phía trước dẫn đường, Phượng Lan Dạ dẫn Diệp linh một
đường hướng lầu hai đi.
Diệp linh đi theo Tiểu
Vương phi, nhìn nàng thần sắc không giống với thường ngày, tựa hồ có chuyện gì
đó, trong bụng liền có so đo, nhưng vẫn ung dung bình tĩnh đánh giá tình huống
trong trà lâu, rất bình thường chỉ có một chút khách uống trà, bất quá gần cửa
sổ có một nữ nhân có chút kỳ quái, ban ngày ban mặt lại chùm áo choàng màu đen
trên đỉnh đầu, mà tiểu nha đầu ngồi bên người nàng ta cũng kỳ quái, còn dùng
khăn lụa che mặt.
Diệp Linh đi theo Vương
Phi lên lầu, vào nhã gian, phân phó tiểu nhị mang đến một bình trà thượng hạng.
Đợi đến khi tiểu nhị rời
đi, Diệp Linh vội vàng đóng cửa lại: “Vương Phi, phía dưới có hai nữ nhân
thật kỳ quái a, ban ngày mà lại mang áo choàng trùm kính đầu, tiểu nha đầu bên
cạnh cũng đeo cái khăn che
mặt, bộ dạng rất cổ quái, chúng ta cũng phải cẩn thận một chút.”
“Ừ.”
Phượng Lan Dạ mắt lộ ra
ánh sáng tán thưởng, gật đầu một cái, nàng quả nhiên không nhìn lầm, Diệp linh
quan sát chuyện so sánh với Hoa Ngạc khôn khéo hơn nhiều, Hoa Ngạc chỉ biết hỏi
tới, lòng quá mức thiện lương, sẽ dễ hỏng việc.
Điếm tiểu nhị rất nhanh
đem nước trà đưa lên, Diệp linh lập tức cung kính rót trà, nhẹ giọng nhẹ lời mở
miệng: “Vương Phi xin dùng trà.”
Mặc dù không rõ Vương Phi
tại sao lại xuất hiện ở nơi này, nhưng mà nàng ấy tự có chủ trương, cho nên
Diệp linh im lặng không hỏi đến.
Phượng Lan Dạ nhẹ thưởng
thức một ngụm trà, phất tay để cho Diệp linh đến ngoài cửa coi chừng dùm, để
mình một người ở trong này.
Diệp linh lên tiếng đi ra
ngoài, Phượng Lan Dạ liền gọi Thiên Bột Thần ra, ý bảo hắn nhìn lầu dưới:
“Hai nữ nhân kia nhìn thấy không? Đem các nàng bắt lại, đây là một ít
thuốc mê, chỉ cần để chóp mũi của các nàng lây dính một chút, các nàng sẽ gặp
hôm mê, đối với mọi chuyện phát sanh sẽ không nhớ rõ ràng.”
“Dạ.”
Thiên Bột Thần mặt mũi
bình tĩnh không thay đổi, đưa tay liền nhận lấy, nữ nhân này làm việc tàn ác,
hơn nữa chế độc vô cùng lợi hại, hắn cũng không thấy kỳ quái, cho nên cũng
không hoảng hốt khi thấy chuyện này.
Thiên Bột Thần nhận lấy,
lắc mình một cái liền không thấy thân ảnh, Phượng Lan Dạ lăng lăng nhìn
giữa không trung, như có điều suy nghĩ.
Xem ra võ công Thiên Bột
Thần luyện, nhất định có một môn là thuật ẩn giấu, cho nên mới phải qua lại tự
nhiên, nếu hắn không muốn để cho người nhìn thấy, người bình thường sẽ không
nhìn thấy được hắn , nhưng độ mẫn cảm của con người cao, vẫn có thể cảm ứng được
hơi thở của hắn tồn tại.
Nàng chính vì có thể cảm
ứng này mới biết được hắn tồn tại.
Sau khi Thiên Bột Thần
rời đi, Phượng Lan Dạ liền gọi Diệp linh đi vào, nàng không muốn đám người Diệp
linh nhìn thấy Thiên Bột Thần tồn tại.
Không mất nhiều thời gian,
ở ngoài cửa nhã gian vang lên hai tiếng gõ cửa.
Diệp linh ra mở cửa, thấy
ngoài cửa đang đứng một nữ nhân mang áo choàng phủ đầu, cùng với nha đầu có cái
khăn che mặt .
“Các ngươi tìm ai
a?”
Diệp linh mang vẻ mặt như
hung ác hỏi, Phượng Lan Dạ ở bên trong mở miệng: “Để cho các nàng vào
đi.”
Trong hai người đã bị
thuốc mê, căn bản là không có suy nghĩ, bất quá chỉ chiếu vào chỉ thị của Thiên
Bột Thần mà làm, Diệp linh nghiêng người để cho các nàng đi vào, hai người đặt
mông ngồi vào trên ghế, thật lâu cũng không động có động đậy, Diệp linh lấy làm
kỳ quái mở miệng: “Hai người
này là người nào a, làm sao đi vào mà cũng không thèm nói chuyện thế.”
“Diệp linh, lấy ra
mũ trùm và khăn che trên mặt các nàng xuống.”
Diệp linh y lời làm theo,
không nghĩ tới thì ra là Trầm Vân Tinh cùng tiểu nha đầu của nàng, hai nữ nhân
này muốn làm cái chuyện xấu gì đây, Diệp linh suy nghĩ, các nàng này sở dĩ xuất
hiện ở nơi này, không phải là do mấy nữ nhân này bày mưu chứ, nghĩ vậy liền
nhìn Trầm Vân Tinh kêu lên: “Ngươi nữ nhân hư hỏng này, muốn làm gì?”
“Đừng có nhiều lời,
đem y phục Trầm Vân Tinh của cùng ta đổi lại đi.”
Trầm Vân Tinh vóc người
mặc dù so với Phượng Lan Dạ cao hơn rất nhiều, y phục cũng không vừa dặn, bất
quá y phục cổ đại rộng rãi thướt tha, hơn nữa bên trong không có đổi, phía
ngoài chỉ cần phủ lên là được, hơn nữa để cho Diệp linh dìu nàng ta, sẽ không
có nhiều người để ý.
Diệp linh không có nói
nhiều, tay chân lanh lẹ cởi y phục của Trầm Vân Tinh, cùng Tiểu Vương phi trao
đổi, Phượng Lan Dạ còn móc ra một chút đồ
tùy thân mình mang, vẽ loạn lên mặt Trầm Vân Tinh trong chốc lát, trang điểm
đậm hơn, cho nên có chút nhìn không rõ lắm diện mạo cũ của nàng ta, mới lấy cái
khăn che mặt lại, cuối cùng Phượng Lan Dạ hài lòng mở
miệng: “Diệp linh, đem nàng đưa lên xe ngựa Tề vương phủ, để cho phu xe
ngựa đưa nàng trở về Tề vương phủ, ngươi đeo lên cái khăn che mặt, cùng đi với
ta.”
“Dạ.”
Phượng Lan Dạ vừa nói,
Diệp linh liền trong lòng hiểu rõ, Vương Phi đang dùng gậy ông đập lưng ông,
nên không khỏi nở nụ cười, vươn tay đở dậy Trầm Vân Tinh, ôn nhu nhẹ lời nói
nhỏ : “Đi thôi.”
Trầm Vân Tinh cùng Diệp
linh so sánh thân thể hơi thấp một chút, cho nên Diệp linh dìu nàng rất tốt,
hai người ra khỏi cửa nhã gian, một đường đi thẳng tới lầu dưới.
Trà khách dưới lầu, thấy
hạ nhân của Tề vương phủ, nhiều nhất chỉ nhìn Diệp linh, cũng không dám quá mức
mà nhìn thẳng Tề vương phi.
Diệp linh động tác nhanh
chóng, vừa vịn Trầm Vân Tinh vừa đi ra ngoài, một mặt ném một khối bạc lên trên
quầy, chưởng quỹ cười đến híp mắt lại.
Trầm Vân Tinh bị đưa lên
xe ngựa Tề vương phủ, Diệp linh phân phó phu xe ngựa, đem Vương Phi đưa Vương
Phủ, nàng còn phải mua đồ, rồi thuận tay giật khăn che trên mặt Trầm Vân Tinh
xuống, gắn vào trên mặt mình, phu xe ngựa nhìn nàng một cái rồi đánh xe rời đi.
Diệp linh xoay người lại
tiến vào trà lâu, đến bên cạnh Phượng Lan Dạ đang trùm đầu, rồi kêu một chiếc
xe một đường thuận lợi trở về Tề vương phủ.
Trở lại Vương Phủ, Diệp
linh cuối cùng cũng thở dài một hơi, may là Vương Phi thông minh, Trầm Vân Tinh
bố trí cục diện kia thật ra rất tinh tế , nếu như gặp phải nữ tử tầm thường
khác, chỉ sợ ngày hôm nay ắt đã gặp phải độc thủ, nhưng nàng ta đắc tội chính
là Tiểu Vương phi, nàng ấy làm việc luôn luôn khôn khéo cơ trí, người bình
thường nếu muốn hại nàng, chỉ sợ chưa chắc như ý.
Bây giờ nói đến xe ngựa
của Tề vương phủ, từ Nguyệt Trà lâu rời đi, một đường chạy trở về Tề vương phủ.
Không ngờ lúc đến khúc
quanh, bởi vì người ít, bỗng nhiên nhô ra hai đại hán, bay lên trời rồi vọt
tới, lập tức một cước đá phu xe ngựa xuống xe, còn mình thì lôi kéo dây cương,
đánh xe rời đi.
Phu xe ngựa bị làm cho sợ
đến sắc mặt như tro tàn, ngây người một hồi, vội vàng chạy trốn, trở về Tề
vương phủ bẩm báo cho Tích Đan, Tích Đan nhìn hắn một cái, chậm rãi mở miệng:
“Vương Phi đã sớm trở lại, còn phân phó ta, không cần xử phạt ngươi, ngươi
vì làm mất xe ngựa sẽ nói lung tung.”
“Này?”Phu xe
ngựa không đầu đuôi ra sao, càng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng là Diệp
linh phân phó đưa Vương Phi trở về Vương Phủ , làm sao mà Tiểu Vương phi lại
trở về trước, chẳng lẽ ngày hôm nay mình uống rượu rồi, buổi trưa hôm nay hình
như không có a, bất quá nếu quản gia đã nói như thế, lại không trừng phạt hắn,
phu xe ngựa mới lười chõ mõm vào, liền lui xuống.
Mấy tên đại hán nhô ra,
sau khi lôi kéo xe ngựa một đường chạy như điên, đến một đường phố vắng vẻ.
Nhìn người ở đây thưa thớt, bốn phía không có người
nào rồi, mấy hán tử nở nụ cười dâm uế, nghe nói Tề vương phi là một mỹ nhân,
mặc dù tuổi không lớn lắm, bất quá tuyệt đối là loại hàng tốt, xem ra thật tiện
nghi cho bọn họ a, nếm thử một chút tươi mới cũng tốt, quản khỉ gió mẹ kiếp cái
gì phi hay không phi, đến lúc đó người nào mà tìm ra được bọn họ, bọn họ chẳng
những có được tiền, còn có được người, thật là khoái muốn chết.