Phượng Lan Dạ lui ra phía
sau, theo đám người Tư Mã Vụ Tiễn trở về chổ ngồi, vừa về đến chỗ ngồi, Tư Mã
Vụ Tiễn liền vươn tay nắm lấy tay Phượng Lan Dạ, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi
lạnh, vừa rồi thiếu chút nữa hù chết nàng, nàng thấy được trong mắt Hạo Vân đế
tỏa sát khí, nếu như không phải Hoa phi nương nương lên tiếng, chỉ sợ tánh mạng
Lan Dạ khó giữ được, mà Hoa phi sở dĩ lên tiếng, là vì khi nàng gặp mặt Hoa
phi, có từng nhắc tới chuyện nàng có một vị bằng hữu rất thân, chính vì thế mà
hôm nay vong quốc công chúa Phượng Lan Dạ
mới giữ lại được một mạng.
Trong
đại điện, thái giám đã tuyên bố bắt đầu biểu diễn tài nghệ.
Tài
nghệ biểu diễn đơn giản là nữ công, thi họa, ca múa, kỳ nghệ (đánh cờ), chính
giữa đại điện, thái giám cùng cung nữ lần
lượt mang ra các nhạc cụ, tú bình(bức vải để vẽ tranh), văn phòng tứ bảo (bút,
mực, giấy, nghiên), còn có án kỷ (bàn dài), cái gì cần có đều có.
Vẫn
giống như vòng thứ nhất biểu diễn đức dung, ra sân khấu trước
hết vẫn là các tiểu thơ của tam công trọng thần.
Người
thứ nhất lên đài là một nữ tử dung mạo bình thường, tuy
diện mạo bình thường không xuất sắc, nhưng thế lực
ở phía sau nàng thì không thể xem thường, nàng là nữ nhi của đại tướng Âu Dương
Thác – Âu Dương Tình, tài nghệ nàng biểu diễn chính là hội họa.
Đứng
trước án kỷ bằng gỗ lim, huân hương quấn quanh, y phục trắng như tuyết, càng
làm nổi bật khuôn mặt của nữ tử, mặt dù
dung mạo bình thường nhưng vẫn toát ra ngạo khí, bàn tay trắng nõn nhẹ vung
lên, động tác tao nhã, trong nháy mắt liền vẽ thành một bức tranh 《 tùng –
trúc – mai 》.
Âu
Dương Tình diện mạo bình thường, nhưng kỹ năng vẽ tranh là hạng nhất, tùng,
trúc, mai ngạo nghễ nổi bật trên giấy Tuyên Thành trắng tinh, nhìn rất sinh
động, rực rỡ, thật là tài nghệ siêu
quần xuất chúng.
Ngay cả
Hạo Vân đế cũng khẽ gật đầu tán thưởng nàng.
Một bên
Mai phi nương nương nhìn thần sắc của hoàng thượng, lập tức phỏng đoán hoàng
thượng chắc chắn sẽ chỉ hôn cho Âu Dương đại tiểu thư, lập tức vẻ mặt tươi
cười, mở miệng tán dương:.
“Ừ,
không tệ, không tệ.”
Dưới
đại điện. các giai nhân gặp hoàng thượng thần sắc ôn hòa, Mai phi tán thưởng,
không khỏi đố kị, nàng ta chẳng phải là dựa vào phụ thân có địa vị quyền cao
chức trọng thôi không phải sao? Bằng không dựa vào dung mạo của nàng cho dù
xách giày cho các vương gia cũng không xứng, chúng nữ nhân đều oán giận, bất
quá ai cũng không dám nói thêm cái gì, Âu Dương Tình lui xuống,
kế tiếp là cháu gái của thái úy đại nhân – Lâm Mộng Yểu, tài nghệ mà nàng biểu
diễn là vũ đạo (nhảy múa), lúc trước không để ý, nhưng đến lúc này rất nhiều
người mới chú ý tới, nàng hôm nay mặc y phục lộng lẫy, ống tay
áo rộng lớn uốn lượn thướt tha, khẽ múa như mây trôi, phiêu dật như tiên tử.
Nhún,
nhẩy, đẩy, kéo,xoay tròn, bay lượn.
Quả
nhiên không hổ là kinh hồng vũ, đẹp không sao tả xiết, không nhìn thấy bóng
người, chỉ thấy vũ động lộ ra đóa hoa
nở rộ vô cùng xinh đẹp.
Điệu
múa dừng lại, mọi người đều vỗ tay, vài vị vương gia còn lộ vẻ tán thưởng, Hạo
Vân đế thần sắc tuy không biến động, nhưng ánh mắt đã hiện lên ý cười, Mai phi,
Nguyệt phi cùng các vị nương nương đều vừa
lòng gật đầu.
Văn
Tường công chúa – bạn thân của Lâm Mộng Yểu, càng vỗ tay thật lớn, tán thưởng
một tiếng: “Điệu múa này chỉ có ở trên trời, nhân gian khó mà thấy được?
Các hoàng huynh thấy có đúng không?”
Nam
Cung Trác, Nam Cung Quân cùng vài vị vương gia cũng giữ mặt mũi cho Văn Tường
công chúa , nên gật đầu: “Ừ, không sai.”
Lâm
Mộng Yểu vừa nghe được liền đỏ mặt , thật nhanh tạ ơn lui xuống.
Kế tiếp
biểu diễn là Tô Nghênh Hạ, Tô
Nghênh Hạ chính là tài nữ nổi danh An Giáng thành, nàng là cháu gái của đương
triều thừa tướng, so ra cũng không thua kém Lâm Mộng Yểu, chỉ thấy nàng không
kiêu ngạo không siểm nịnh đứng dậy, đi đến trước
điện làm lễ ra mắt. .
Tô
Nghênh Hạ biểu diễn chính là cầm, nghe đồn cầm kỹ của nàng là thiên hạ đệ nhất,
từng được tam hoàng tử Nam Cung Tiếp khen
ngợi.
Nam
Cung Tiếp đối với âm luật rất kén chọn, hắn khen ngợi người nào thì tất
nhiên là người đó cầm nghệ rất cao, Tô Nghênh Hạ vì thế mà đạt được danh hiệu
đệ nhất tài nữ của An Giáng thành .
Trên
đại điện yên lặng lại, mọi người chăm chú tập trung vào Tô Nghênh Hạ, ngay cả
Phượng Lan Dạ cũng không ngoại lệ, nàng từng nghe Hoa Ngạc có nói qua, tài đánh
đàn của nàng ta thập phần lợi hại, nàng cũng muốn nghe xem thử .
Phượng
Lan Dạ đang chăm chú ngắm nhìn, nên không để ý phía sau lưng có một tiểu thái
giám yên lặng đi đến, nhẹ nhàng đụng chạm vào nàng một chút, không đợi nàng kịp
phản ứng lại, liền đút một tờ giấy được vo tròn vào tay nàng.
Đến khi
nàng nhìn qua, chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu lam, tiểu thái giám kia đã đi xa
.
Phượng
Lan Dạ vẻ mặt ngờ vực, nhanh chóng mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên giấy viết mấy
chữ.
“Hôm
nay là buổi lễ tuyển phi, bản cung hội trợ giúp ngươi một tay, cho ngươi như ý
nguyện gả vào Sở vương phủ, ngươi cần phải hợp tác, bằng không đừng trách bản
cung tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác).”
Ánh mắt
Phượng Lan Dạ hiện lên hàn khí, tờ giấy này không cần nghĩ cũng biết là người
nào đưa đến, không phải là Mai phi thì là ai chứ? Bà ta sợ mình không nghe lời,
vì thế mới khẩn trương đưa tờ giấy tới, thứ nhất là e sợ Bát hoàng tử muốn kết
hôn với nàng, thứ hai là muốn lấy nàng kiềm chế Sở vương điện hạ.
Phượng
Lan Dạ khóe môi cười lạnh, nàng bình sinh rất ghét bị uy hiếp, nếu như người
này thật sự chọc giận nàng, vậy hãy đón nhận kết cục không mấy tốt đẹp đi.
Sở
vương bảo nàng đến Tấn vương phủ, mà Mai phi lại muốn nàng gả tiến Sở vương
phủ, còn có Ngọc Tiễn, lại muốn nàng gả đến Tề vương phủ, cục diện trước mắt
thật là có ý nghĩa, xem ra nàng vô phương
tránh khỏi .
Phượng
Lan Dạ đang mải mê suy nghĩ, bốn phía bỗng vang lên tiếng vỗ tay, Tô Nghênh Hạ
cầm đã tấu xong, lúc này đang đứng lên tạ ơn, mà Phượng Lan Dạ bị tiểu thái
giám quấy nhiễu, nên không nghe rõ tài đánh đàn của Tô Nghênh Hạ như thế nào,
bất quá nhìn thấy sắc mặt của vài vị vương gia, có thể hiểu cầm kỹ của Tô
Nghênh Hạ quả thật bất phàm.
Kế tiếp
từng người tiến lên biểu diễn, đệ nhất mỹ nhân Trầm Vân Tinh biểu diễn chính là
kỳ nghệ, nàng ta nhanh chóng bày ra một ván cờ, bàn cờ biến ảo khôn lường, thật
thật, giả giả, biến ảo khôn cùng, nàng chẳng những có thể xếp đặt thế cờ, còn
có thể phá giải thế cờ, linh lung tứ phương, thay đổi trong nháy mắt, quả nhiên
không hổ là nữ nhi của Hàn lâm chưởng viện học sĩ, tài sắc vẹn toàn, tướng mạo
lại càng là nhất đẳng phong lưu.
Những
người tham gia lễ tuyển phi lần này đều là những nhân vật đứng đầu, đại diện
cho các thế lực, tuy rằng trước mắt chính là lễ
tuyển phi nho nhỏ nhưng đằng sau nó là phong ba nổi sóng, âm hiểm trùng
trùng.
Những
người phía sau lên đài biểu diễn so với các vị tài nữ phía trước tài nghệ kém
xa, Hạo Vân đế cùng các phi tần vẻ mặt mất dần
sự hứng thú.
Hai bên
đại điện các giai nhân cũng đều có chút lơ đãng, đại đa số các nàng đều đang
nhìn các vị Vương gia, nghĩ lại trước khi tiến cung, cha và anh đã đưa ra mệnh
lệnh, làm cho các nàng tuyển ai làm hôn phu.
Phượng
Lan Dạ bởi vì tờ giấy kia, giờ phút này toàn thân lãnh khí, nhìn người trên đại
điện đi lên đi xuống, một điểm hứng thú đều không có, nàng nheo lại mắt nhìn
Mai phi nương nương ngồi ở phía trên cao , tuy rằng cách rất xa, thế nhưng Mai
phi nương nương vẫn cứ nhìn đi nhìn lại nàng, ánh mắt
lóe lên sát khí.
Hai
người mâu quang ở giữa không
trung va chạm, chém giết, Phượng Lan Dạ mỉm cười, rốt cục thu hồi tầm
mắt, Mai phi trên mặt lộ vẻ đắc ý, nàng cho rằng Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng
chịu khuất phục, thế nhưng lại không biết trong lòng nàng đã có tính toán.
Phía
trước nhiều người rất nhanh biểu diễn xong, kế tiếp đến phiên Tư Mã Vụ Tiễn
cùng Phượng Lan Dạ.
Trên
đại điện rất nhiều người mất dần hứng thú, chính là e ngại hoàng thượng còn
đang ngồi, cho nên không dám lỗ mãng, nhưng là Hạo Vân đế rốt cục lên tiếng
khiến cho những người phía sau lên đài biểu diễn.
Phượng
Lan Dạ ôm lấy danh cầm ‘ Lục Ỷ ’ đi theo sau Tư Mã Vụ Tiễn hướng chính giữa đại
điện đi đến.
Các
nàng tổng cộng là ba người cùng nhau biểu diễn, Tư Mã Vụ Tiễn biểu diễn thêu
thùa, nàng công chúa con tin biểu diễn vũ đạo, Phượng Lan Dạ biểu diễn cầm kỹ,
ba người cùng biểu diễn thật
ra không có vẻ đối ngịch, hơn nữa còn có vẻ thú vị.
Trên
đại điện, rất nhiều người nhìn sang các nàng, ánh mắt khinh thường, giễu cợt .
. . . .