Độc Y Vương Phi

Quyển 1 - Chương 34



Nhưng mà Hoa Ngạc còn chưa kịp chạy tới, thì bùm một
tiếng cửa viện bị đá văng ra, cánh cửa vang lên một tiếng rồi rơi xuống, làm
cho đám bụi đất văng lên, bụi đất đó bay lên ngày càng cao, chỉ thấy ở bên
trong nó có một đám nữ nhân khí thế hung ác xông vào trong viện, ngăn chặn kín
cửa đến gió thổi cũng không lọt, ánh mắt của bọn họ như muốn cắn nuốt người
nhìn chằm chằm hai đạo thân ảnh trong viện.

Phượng Lan Dạ ngạo mạn đi trở về, đứng ở trên thềm đá,
nhìn một đám nữ nhân vừa vọt vào cửa, quần áo ngăn nắp, mặt mũi kiều diễm, tóc
mây xanh biết vấn lên, phục trang đẹp đẽ, quả nhiên là hoàn phì yến gầy cần cái
gì cũng đều có, Tấn vương thật là có phúc khí a, đến thì dễ dàng nhưng khi đi
chỉ sợ chưa chắc dễ dàng như vậy, Phượng Lan Dạ cười lên u ám, một tia nắng
cuối cùng ở chân trời chiếu thành một vòng tròn nhỏ trên mặt của nàng rồi từ từ
di chuyển xuống phía dưới, cùng với ánh nắng của hoàng hôn đang chiếu vào tiểu
viện, những nữ nhân kia kích động gầm thét, gương mặt lộ ra vẻ dử tợn và
xấu xí.

Cầm đầu là một nữ tữ toàn thân mặc bộ quần áo màu xanh
biếc, tay áo được làm bằng vải tơ mỏng, đôi cánh tay như ẩn như hiện ở bên
trong bây giờ đang chống eo, lửa giận ngút trời hướng về phía Phượng Lan
Dạ kêu lên.

“Tốt lắm tiện nhân, một vong quốc nô nho nhỏ, thế
nhưng dám can đảm chống lại tỷ muội bọn ta, ngày hôm nay bổn phu nhân nhất định
sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi một chút.”

Mấy người đứng phía sau lập tức như hung thần ác sát
phụ họa thêm, tiếng nói vang thành một mảnh.

Lục y nữ tử kia là phu nhân Trầm Trân Châu của Tấn
vương phủ, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe lên thị huyết, khóe môi vẽ ra nụ
cười đắc ý, đưa tay lên với các nữ nhân phía sau, làm cho bốn phía thoáng cái
yên tĩnh lại, chỉ thấy nàng ngẩn cao đầu hất mặt lên đắc ý vạn phần, mở miệng.

“Các tỷ muội, đừng nói thêm cái gì với các nàng , lên,
đừng quên các tỷ muội bị rơi vào trong hồ thiếu chút nữa mất mạng, bây giờ vẫn
còn không có khỏe lại, chúng ta đừng để tiện nghi cho tiểu tiện nhân này”

“Đúng vậy a, không thể bỏ qua cho các nàng.”

“Quá to gan, các nàng tự cho mình là ai a, muốn chết.”

Thanh âm tranh nhau mà nói này làm vang động cả tiểu
viện.

Phượng Lan Dạ thân hình khẽ dời đưa tay lên lôi kéo
Hoa Ngạc lùi lại phía sau ba bước, đứng ở trước bệ cửa sổ, trong đôi mắt đen
hiện lên từng gợn sóng trong suốt, khuôn mặt thì xinh đẹp dịu dàng như hàn mai,
thanh khiết bóng bẩy, không hờn không giận mà còn cười lên.

Đám người của Trầm Trân Châu thoáng một cái bị chọc
giận lên, kêu to: “Giỏi cho ngươi tiện nha đầu, còn cười được, một lát cho
ngươi khóc cũng không kịp.”

Phượng Lan Dạ càng cười đến chói mắt, thanh âm lạnh
lùng mị hoặc cũng theo sát phía sau mà vang lên.

“Người nào khóc cũng không biết được.”

thanh âm của nàng vừa rơi xuống, hai tay nhấn vào một
cái nút khởi động cơ quan tầm thường ở dưới cửa, chỉ thấy trên cây hoa quế cao
lớn, tuôn ra một chuỗi âm thanh, ánh sáng di động giữa không trung, nhanh như
thiểm điện, những nữ nhân kia còn không kịp biết chuyện gì đang xảy ra, thì
trên cây hoa quế, có mấy tiếng nổ ác liệt, màu trắng của phấn bột rơi đầy trời,
mấy túi lớn màu trắng chứa vôi từ giữa không trung rơi xuống, nhắm ngay mấy cái
đầu cùa đám nữ nhân mà đập xuống, chỉ nghe được tiếng thét chói tai, tiếng la
hoảng, tiếng kêu cứu mạng hòa hợp lại với nhau, tạo thành thanh âm ầm ĩ vang
động thành một mảnh.

“Phượng Lan Dạ, ngươi tiểu tiện nhân.”

Phấn bột tung bay, Trầm Trân Châu gào thét kêu
lên, ngã gục trên mặt đất, thở không ra hơi tức giận mắng chửi, trên người của
nàng đang bị một túi vôi đè ép, xoạt một tiếng cái túi đó tét ra, bên trong
tiểu viện bao phủ bởi màu trắng của khói bụi, những nữ nhân kia có mấy người bị
nện trúng, té trên mặt đất, có mấy người không bị đập trúng, thì ăn đầy miệng,
đầy mặt đầy đầu cổ cả người bị phủ một mảnh màu trắng dầy đặc, tiếng thét chói
tai tiếng tức giận la mắng vang thành một đoàn.

Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc mắt lạnh nhìn hết thảy
những kẻ trước mắt, đợi đến lúc khói bụi tản đi, mới nhìn thấy những nữ nhân
này, cực kỳ chật vật, không còn xót lại chút nào của vẻ xinh đẹp rực rỡ
lúc nãy, cả người nhếch nhác không chịu nổi, đứng ở trên mặt đất nhuộm đầy màu
trắng, sắc mặt dử tợn đầy căm tức nhìn Phượng Lan Dạ, liều mạng hất đầu
gào lên.

“A, a, chúng ta sẽ liều mạng với ngươi.”

Những gì xảy ra bên trong tiểu viện đã sớm kinh động
đến những kẻ xung quanh Nô Nhai, rất nhiều người đã nhận ra chiếc xe ngựa của
Tấn vương phủ, nên không dám đi tới gần, chỉ dám đứng từ xa mà xem náo nhiệt
thôi.

Trầm Trân Châu cùng những nữ nhân kia ngọ nguậy từ
trên mặt đất bò dậy, cũng bất chấp sửa sang lại dung mạo của mình, nghĩ đến
chuyện các nàng liên tiếp ăn nhục nhã của nha đầu này mấy lần, trong lòng đã
nhanh chóng phun lửa, sớm vung tay lên ra lệnh: “Lên, rút gân lột da của các
nàng , làm cho các nàng cảm thấy hối hận vì đã được cha mẹ sinh ra .”

Nàng ta ra lệnh một tiếng, mấy người phía sau đã
sớm nhào tới phía trước, đáng tiếc dưới chân mới vừa đi được hai bước, thì giữa
không trung nghe thấy thanh âm vù vù, hù dọa làm cho những nữ nhân kia quá sợ
hãi, vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy vô số quả bóng trong đêm tối bay qua, vô số
cột nước từ trên trời giáng xuống, đập thẳng vào đầu của các nàn, đêm thu rất
lạnh, lại bị những cột nước này tưới vào đầu, trước tiên là vôi, bây giờ là
nước, mỗi người đã bị biến thành ướt sũng, cùng với y phục trên người tạo thành
ngũ sắc, còn có thêm màu trắng của vôi từ trên mặt chảy xuống người, rồi
đọng thành vũng nước dưới chăn, hàm răng của họ đều không nhịn được mà run lên,
rút lui về phía sau hai bước để tránh, mà không dám tiến thêm một bước nào về
phía trước.

Trầm Trân Châu đôi mắt hằn tia máu ngó chừng Phượng
Lan Dạ, thực ước gì được cắn nuốt nàng.

“Ngươi, ngươi?”

Nàng nói cũng nói không ra nổi nữa, phía sau có người
nhỏ giọng nói thầm.

“Nữ nhân này có phải yêu quái hay không a?”

“Chỉ sợ là phải, nghe nói nàng ta ngay cả hổ cũng
không sợ, bây giờ còn làm ra cả những thứ này ly kỳ cổ quái hôm nay.”

Đêm lạnh gió thổi, những nữ nhân này vừa lạnh vừa sợ
hãi, rất nhiều người đã lùi về phía sau, hướng về cạnh cửa từ từ dời đi, Trầm
Trân Châu dẫn đầu vừa nhìn thấy đã giận dữ, nàng mới không tin tiểu nha đầu này
có cái bản lãnh gì hơn người, căn bản chỉ là tiểu nhân đắc kế thôi, các nàng
tuyệt đối không thể lùi bước, đường đường người của Tấn vương phủ sao có thể sợ
chết, nàng liền hướng mấy người phía sau hét lớn.

“Câm mồm , chẳng lẽ chúng ta sợ nàng sao, lên, tất cả
đều lên, ta không tin cái này ma quái đến như vậy.”

Nàng trên miệng tuy nói vậy, nhưng dưới chân
động tác lại rất chậm, từ từ đi về phía trước, mấy người phía sau sợ hãi,
lại càng cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ,
chỉ thấy nàng động cũng không chịu động, từ đầu tới đuôi chỉ cười lạnh nhìn các
nàng.

Trầm Trân Châu nhìn nàng không cử động tới, gan lớn
hơn một chút, xông về phía trước, bỗng nhiên vèo một tiếng vang lên, một quả ám
khí nhắm ngay phía nàng bắn tới, chỉ nghe nàng kêu a một tiếng, ánh mắt
bị đánh trúng rồi, sau đó càng phát ra thêm nhiều tiếng thét, vì ở giữa không
trung càng ngày càng nhiều đá bắn ra, những hòn đá bắn ra cũng chỉ dùng bùn đất
mà làm, ở dưới ánh nắng chói chan hơ cho khô rồi làm ám khí, đánh vào trên thân
người, mặc dù không nguy hiểm đến tánh mạng, tuy nhiên lại rất đau, trong lúc
nhất thời, trong tiểu viện nữ nhân không một ai may mắn thoát khỏi, chỉ
thấy giữa không trung, đá bắn ra như mưa, thỉnh thoảng bay qua, bay lại
đầy trời ám khí, những thứ kia nữ nhân bị đánh trúng , nhảy loi choi còn kèm
theo tiếng hét kêu đau.

“Ai.”

“Ai.”

Trầm Trân Châu liên tiếp bị đánh trúng liễu mấy cái,
trên người trên mặt tất cả đều đau , nàng tức giận đến sắp điên rồi, liền hướng
về phía Phượng Lan Dạ rống giận: “Ngươi kẻ nô lệ xảo quyệt, ngươi chờ, ta sẽ
không bỏ qua cho ngươi, chỉ cần ta có một hơi, nhất định sẽ không bỏ qua cho
ngươi.”

“Nếu ta không có động tay, ngươi có sẽ bỏ qua mà không
tính toán với ta sao?”

Trong đêm lạnh, Phượng Lan Dạ thanh âm tàn bạo lạnh
lùng và ma quái vang lên.

Những nữ nhân kia ngây ngẩn cả người, suy nghĩ lại ,
đúng vậy a, người ta căn bản không có tìm đến cửa của các nàng gây sự, mà do
các nàng tìm người ta phiền toái, cho dù người ta không động thủ, các
nàng vẫn đối phó với người ta, người ta chẳng qua là tự vệ thôi, nói đến nói
lui đều là lỗi của các nàng, các nàng chỉ nghĩ đến chuyện muốn khi dễ người,
chỉ là bây giờ không thể khi dễ mà thôi.

Mọi người đang suy nghĩ, thì liên tiếp trúng mấy phát
ám khí bắn ra nữa, có người bị đánh trúng chịu không được, năn nỉ.

“Như phu nhân, chúng ta trở về đi thôi, tiểu nha đầu
này có chút bất thường.”

“Đúng vậy a, chúng ta trở về đi thôi.”

Có nữ nhân còn khóc lên, một thân chật vật, trên người
lại lạnh lẽo nên không ngừng rùng mình, tóc đen dính vào trên mặt, áo ướt thì
dính vào trên người, nước mắt tuôn rơi chảy xuống.

Đáng tiếc Trầm Trân Châu không mở miệng đồng ý, thì
các nàng ai cũng không dám rời đi, bằng không trở về cũng đừng nghĩ có cuộc
sống yên ổn, Trầm Trân Châu ở sau lưng còn có Tô trắc phi làm chỗ dựa, những
người như các nàng nào dám tự chủ trương, lúc này Trầm Trân Châu mặc dù sợ,
nhưng mà vừa nghĩ tới các nàng vừa rồi chật vật như vậy, nàng không cam tâm,
cho nên cắn răng rống lên.

“Câm mồm , hết thảy câm mồm .”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.