Độc Sủng Nam Hậu

Chương 51: Ngũ long gặp nhau



Mộ Dung Vân đã sắp tới, ta luôn luôn nghĩ biện pháp để gặp hắn trước? “Tiểu Hương, ngươi mấy ngày nay chú ý khi nào ca ca đến, ngươi nghĩ biện pháp dẫn hắn tới gặp ta”

“Dạ, Vương gia” Gặp sớm như vậy để làm gì?

“Đúng rồi, ngũ quốc trừ bỏ Lãnh quốc, Mộ Dung quốc còn có tam quốc nào a? Còn có, vì cái gì bọn họ toàn đến Lãnh quốc triều bái a?” Tò mò quá nga !

“Còn có Băng quốc, Vũ quốc, Kỷ quốc”

“Đúng vậy ! Băng quốc ! Vũ quốc Vũ Liệt cùng với Kỷ quốc Kỷ Tư Vũ. Ở ngũ quốc, lãnh quốc là tối cường, tiếp theo là Mộ Dung quốc, Kỷ quốc, Băng quốc, Vũ quốc, hàng năm các quốc gia này sẽ đến Lãnh quốc triều bái” Tiểu Lan giải thích.

“Như vậy a ! Nếu Mộ Dung quốc mạnh thứ hai vậy thì vì cái gì không đưa người đến hòa thân mà ta lại đến hòa thân a?” Không thể tưởng được ca ta lại lợi hại đến vậy! Trước kia thật sự là nhìn nhầm hắn.

“Bởi vì hai nước thực lực không sai biệt lắm, vì phòng ngừa đánh giặc mới như vậy” Tiêu Lan giải thích.

“Nga !” Vì cái gì ta ca không ở cường quốc chứ? Làm cho Lãnh Nhược Tư gả cho ta không rất tốt sao?

“Triệt Nhi, sao ở hoa viên cũng không mặc thêm vài kiện quần áo chứ?” Lãnh Nhược Tư cầm kiện quần áo khoác lên người ta.

“Không có lạnh lắm!” Thật nhanh ng ! Lại đến mùa thu, ta lại không thể ra khỏi cửa .

“Ngoan ngoãn mặc vào, thân mình ngươi không tốt phải chú ý hơn một chút” Hắn dặn dò ta.

“Được rồi ! Nhược Tư, ca ca khi nào thì đến a?” Nhân cơ hội hỏi thăm.

“Ngày mai ! Triệt Nhi, trở về phòng nghỉ ngơi được không?” Hắn ôm lấy ta đi.

A? Nhanh như vậy a? Mặc kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Trở lại phòng thì Lãnh Nhược Tư nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của ta “Ngươi làm gì?” Ta khó hiểu nhìn hắn.

“Ngươi nói thử xem? Triệt Nhi, ngươi sẽ không nghĩ ngày hôm qua vậy là có thể thỏa mãn trẫm chứ?” Hắn cười tà không thôi.

“Đại sắc lang” Ta thẹn thùng khép mắt lại.

“Kia còn không phải ngươi sai sao” Hắn thật sâu hôn lên ta.

Khi chúng ta hôn hừng hực khí thế, “Ân ~~~~~~ Nhược Tư, cửa phòng” Vạn nhất người khác nhìn thấy thì sẽ rất thảm .

Thật sự là đáng bị ăn mà , Triệt Nhi như vậy mà còn nghĩ đến chuyện khác? Lão công hắn không có sức hấp dẫn sao, “Sớm đóng”

Người này thật đúng là cẩn thận, kế tiếp xuân ý vô hạn……

Vài canh giờ sau, “A a a Nhược ~~~~~~ Tư ~~~~~đừng, ngô a ~~~~~~~ đừng đến” Triền ta lâu đến tận chiều.

“Sợ cái gì. Vài ngày tới trẫm rất bận rộn nên không có thời gian. Thừa dịp này phải hảo hảo ân ái với ngươi một phen”

Hử ~~~~~~ hắn hiện tại là muốn làm bù sao? Hắn cũng quá so đo đi? “Ngô ~~~~~~~~ Nhược Tư a a a ~~~~~~~”

Lúc này Tiểu Vân Vân vọt vào, “Phụ hoàng, phụ hậu”

“Ngô ~~~~~~~~ mau dừng lại” Tiểu Vân Vân sao lại vào được?

“Nghi ~~~~~~~~ phụ hoàng, phụ hậu các ngươi đang làm gì a? Vì cái gì phụ hoàng đè phụ hậu a? Chơi trò chơi sao? Ta cũng muốn” Tiểu Vân Vân làm bộ muốn trèo lên giường.

“Không được ! Vân Nhi ra ngoài” Lãnh Nhược Tư nhíu mày nói.

“Không muốn, người nên ra ngoài là phụ hoàng mới đúng. Có người đến báo quân chủ Mộ Dung quốc đã đến” Tiểu Vân Vân bất mãn chu chu cái miệng.

Cái gì? Sao ca ca đến đây nhanh như vậy? “Nhược Tư mau đi ra, giúp ta rửa sạch! Ta muốn gặp ca ca !” Vạn nhất bị hắn phát hiện ta nói dối, ta liền thảm !

Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ đem Tiểu Vân Vân tống ra ngoài rồi giúp ta sửa sang lại. Ta vừa đứng lên chân đã nhuyễn khiến ta ngã xuống, Lãnh Nhược Tư đúng lúc tiếp được ta. “Triệt Nhi, ngươi ngoan ngoãn nằm ở phòng. Trẫm đi mang Mộ Dung Vân tới gặp ngươi.”

Hắn mang tới? Như vậy sao được? “Tiểu Hương, ngươi đi đi” Ta hướng nàng nháy mắt mấy cái.

Lãnh Nhược Tư bất duyệt cực kỳ. Triệt Nhi sao lại sợ hắn đem Mộ Dung Vân tới? Ta là sợ hắn đem ta làm gì? Ta vô thanh trả lời, Tiểu Hương đem Mộ Dung Vân cùng Lăng Vân dẫn tới đây “Triệt. Thật tốt quá ! Rốt cục cũng nhìn thấy ngươi, ngươi không sao chứ? Lãnh Nhược Tư có khi dễ ngươi không? Để cho ca ca hảo hảo nhìn một chút” Mộ Dung Vân ôm ta rồi bắt đầu xem tả khám hữu, nhìn khắp người ta một chỗ cũng không chừa.

Hai hũ dấm chua nắm chặt quyền, gân xanh ứa ra, hai người dùng ánh mắt trao đổi, “Lăng Vân, quản người của ngươi cho tốt vào”

“Vì cái gì ngươi không quản cho tốt lão bà nơi nơi phóng điện của ngươi a?” Lăng Vân hỏi Lãnh Nhược Tư.

“Trẫm cũng muốn lắm a ! Vạn nhất Triệt Nhi sinh khí thì làm sao?” Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ.

“Ta cũng như ngươi ! Chúng ta cùng nhau quản tốt vậy” Xảy ra chuyện có người cùng chịu, công bằng!

Hai người bọn họ gật gật đầu, Lăng Vân ôm lấy Mộ Dung Vân, Lãnh Nhược Tư ôm lấy ta. “Được rồi ! Các ngươi không cần kích động như vậy”

“Cái gì không cần kích động? Thật vất vả mới gặp được Triệt mà” Mộ Dung Vân bất mãn nhìn chằm chằm Lăng Vân.

“Cái kia…… Ta muốn cùng ca ca nói chuyện” Ta vụng trộm liếc Lăng Vân một cái.

“Được ! Triệt, có lời tâm tình muốn cùng ca ca nói a?” Mộ Dung Vân vui vẻ không thôi ôm lấy ta.

Lãnh Nhược Tư mặt như bị người rút gân, “Nhược Tư, các ngươi ra ngoài đi”

Bọn họ không tình nguyện đi ra ngoài, chỉ còn ta cùng Mộ Dung Vân trong phòng, ta vụng trộm đem sự tình nói cho hắn, “Ca, kính nhờ ngươi !”

“Đối với ngươi thật không có biện pháp” Mộ Dung Vân sủng nịch sờ sờ đầu của ta.

Sau đó Lãnh Nhược Tư an bài bọn họ đi nghỉ ngơi. Tối hắn lôi kéo ta làm cả đêm đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh, “Tiểu Triệt Triệt, ngươi tỉnh. Cơm nước xong chúng ta cùng nhau đi ngoạn được không?” Bọn Duẫn Tuyết cao hứng đi vào nói.

Sau khi ta cơm nước xong, chúng ta cùng nhau đi đến bên cạnh ao sen. “Tiểu Vân Vân, chúng ta đến dọc nước một chút được không?”

“Tốt ! Phụ hậu.” Huyên Nhi giành trả lời trước.

“Không thể. Vương gia, thân mình người không tốt, dọc nước sẽ cảm lạnh” Tiểu Lan cản ta lại.

“Không có quan hệ, mùa thu qua đi, ta sẽ không có cơ hội đi ra chơi nữa” Ta thất vọng cúi đầu, mùa thu ở Lãnh quốc cũng lạnh lắm nga !

Nghe thế Tiểu Lan cũng không ở nói gì thêm. Ta cùng Tiểu Vân Vân, Huyên Nhi cởi giầy rồi ngâm chân vào ao, chơi rất vui vẻ, “Vũ, Băng, các ngươi xem. Thật đẹp nga!”

Nghe vậy bọn họ đều đến xem. Trời a ! Trên đời lại có một mĩ nhân như vậy ư ? Tựa như tiên tử từ trong suối nước bước ra. “Liệt, hắn đẹp quá, đẹp bất khả tư nghị !” Vũ ngây ngốc nói.

Bọn họ gật gật đầu, ở đá thủy ta nói: “Ha ha ~~~~~~~~~ quả nhiên vẫn là ta có vẻ lợi hại” Đá xa.(*) Đọc nước, đá nước tung toé ấy

“Chúng ta mới sẽ không thua đâu” Tiểu Vân Vân cùng Huyên Nhi không chịu thua nói

Người quả nhiên không thể đắc ý, ta nghĩ đá xa hơn nhưng không ngờ tới đem chính mình rơi vào trong nước, “Ha ha ~~~~~~~~ Phụ hậu đắc ý vênh váo” Kia hai cái tiểu quỷ giễu cợt ta.

Đáng giận ! Không sao, chờ ta đi lên thì bọn nó sẽ thảm, ta vừa muốn đu người đi lên thì chân bị rút gân, thân mình chìm xuống, “Cứu ta !”

“Phụ hậu đừng đùa” Tiểu Vân Vân bọn họ căn bản là không tin.

Đùa cái đầu các ngươi ! Ta giống như đùa sao? Thật sự là con bất hiếu mà ! Bọn nó đúng là “Thấy chết không cứu”, ta dần chìm xuống ! Ô ~~~~~~~~ ta cũng thật tội nghiệp mà? Ta sẽ không như vậy mà chết đi chứ? Ô ~~~~~~~~~ ta không muốn ! Nhược Tư, cứu ta!

“Các ngươi xem, hắn dường như sắp chìm, người bên cạnh sao không cứu chứ?” Băng (vua của Băng quốc) sốt ruột nói

Ngay lúc bọn Vũ, Băng, Liệt chuẩn bị ra tay thì Lãnh Nhược Tư dùng khinh công đem ta từ trong nước lên “Triệt Nhi, Triệt Nhi mau tỉnh lại” Lãnh Nhược Tư dùng sức vỗ mặt của tavà ép bụng của ta.

Nôn ~~~~~~~~ ta đem nước phun ra, “Nhược….. Tư.” Ta khóc ôm lấy hắn.

Hắn là Mộ Dung Triệt? Vương gia Mộ Dung quốc, hoàng hậu Lãnh quốc? Hắn thật đẹp, đẹp đến lòng người mê muội, thật có thể nói là là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, đến cả nữ nhân cũng so ra kém hắn, bọn Vũ nghĩ. “Ca ca, ta khụ khụ……” Ta mãnh liệt ho rồi hôn mê bất tỉnh. “Ngoan, đừng sợ, không có việc gì rồi. Các ngươi đang làm cái gì hả?” Thiếu chút nữa Triệt Nhi đã xảy ra chuyện, Lãnh Nhược Tư sợ hãi ôm chặt lấy ta.

“Thực xin lỗi phụ hoàng. Chúng ta nghĩ Phụ hậu đùa giỡn với chúng ta” Tiểu Vân Vân sợ hãi khóc.

Đùa giỡn? Chỉ như vậy mà thiếu chút nữa hại chết Triệt Nhi? Lúc này, Vũ, Băng, Liệt còn có Mộ Dung Vân cùng Lăng Vân đến, “Triệt, ngươi không có việc gì chứ? Hù chết ca ca” Mộ Dung Vân sắc mặt trắng bệch từ trong lòng Lãnh Nhược Tư đoạt lấy ta.

Đem ta trở về phòng để Duẫn Dung khám bệnh

Duẫn Dung khám bệnh xong liền hồi bẩm: “Hoàng Thượng, hoàng hậu chỉ là bị kinh hách. Hiện tại Lãnh quốc đã muốn vào thu, nước ao lạnh lẽo, hoàng hậu thân mình mảnh mai nên chịu không nổi bị cảm lạnh, tĩnh dưỡng vài ngày, uống vài thang thuốc là không có việc gì”

“Hảo, các ngươi đều ra ngoài đi ! Để cho Triệt Nhi hảo hảo nghỉ ngơi” Lãnh Nhược Tư đau lòng sờ khuôn mặt không có chút huyết sắc của ta.

Bọn họ đều lo lắng mà đi ra ngoài. Ta không nghĩ tới lần này các nước tới chơi lại khiến cho sinh hoạt của ta “muôn hình vạn trạng”…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.