Độc Sủng

Chương 39



Buổi sáng Bùi Việt chủ trì triều hội, buổi chiều ở Văn Hoa Điện tham gia dự thính tam tư hội thẩm. Tọa trấn tam tư hội thẩm là ba vị đại thần Tả Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện, Thượng Thư Hình Bộ và Đại Lý Tự Khanh. Hôm nay là hội thẩm án tham ô của Tề Tranh, trong đó còn dính líu đến Lý Triệt, vốn dĩ Tô Triều Sơn dự định cung cấp chứng cứ vụ án nô bộc Lý gia xâm chiếm đất đai của người dân ở hội thẩm hôm nay, tiếc rằng giữa đường lại xảy ra sự cố.

Hôm nay nếu Lý gia muốn động vào Thư Quân, đương nhiên là có chuẩn bị.

Đầu tiên là lệnh bài vào cung của Tô Triều Sơn bị mất không rõ nguyên nhân, sau đó một Ngự Sử nhìn thấy có người đang tìm sách, mới phát hiện có người dùng lệnh bài của Tô Triều Sơn vào cung làm chuyện lén lút. Tô Triều Sơn cứ như vậy bị thị vệ chặn ở cửa cung. Sau khi bị ngăn lại, bởi vì Tô Triều Sơn là Ngự Sử Đô Sát Viện, cho nên án này chuyển giao cho Hình Bộ. Trên đường đi đến Hình Bộ, Tô Triều Sơn bị người ta mang đi, giam lỏng ở một gian trà lâu.

Giết Tô Triều Sơn thì dễ, nhưng trong tay Tô Triều Sơn tra được bao nhiêu chứng cứ, chứng cứ ở đâu, Lý gia cũng không biết, cho nên mới dùng Thư Quân và Tô Nhân Nhân uy hiếp Tô Triều Sơn.

Tô Triều Sơn là một khối xương cứng. Ông biết rõ, chỉ cần ông không mở miệng, Thư Quân và Tô Nhân Nhân vẫn an toàn. Ông tin tưởng chắc chắn nếu đã Hoàng đế sắp xếp ông làm việc, nhất định sẽ có chuẩn bị. Ông chỉ cần kéo dài tới lúc Hoàng đế cứu được người, như vậy ngày tận thế của Lý gia sẽ tới.

Lận Tuân báo tin tức đến điện Văn Hoa, Bùi Việt hoảng hốt tột độ.

“Ngươi nói cái gì? Quân Nhi vô cớ mất tích?”

Lận Tuân cũng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: “Vâng, thần cũng mới vừa nhận được tin. Bệ hạ, thời điểm mấu chốt này, không thấy bóng dáng Thư cô nương, cũng không có tin tức Tô đại nhân. Thần lo lắng là do Lý gia âm thầm quấy phá.”

Bùi Việt tức giận cười lạnh: “Tốt lắm, dám động thổ trên đầu thái tuế, Lý gia đúng là ăn gan hùm mật gấu.”

Hắn chắp tay đi nhanh về hướng điện Phụng Thiên, dặn dò Lận Tuân: “Ngươi đích thân dẫn Cẩm Y Vệ phong tỏa Lý gia.”

Lận Tuân dừng chân, lộ ra sắc mặt nghiêm trọng: “Bệ hạ, án tử Lý gia còn chưa xác định, thần lấy lý do gì xuất binh?”

Một loạt tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa rơi như trút nước, đáy mắt Bùi Việt dày đặc sương lạnh: “Ngươi cứ việc đi, trẫm sẽ cho khắp thiên hạ một lý do danh chính ngôn thuận.”

Lận Tuân hành lễ với bóng dáng cao lớn của hắn, không nói hai lời nhanh chóng ra cung điều động binh lính.

Bùi Việt trở về điện Phụng Thiên một chuyến, viết xong một bức chiếu thư giao cho Lưu Khuê, triệu tập Thành Lâm mang theo thân binh đi ngoại ô trước.

Mưa phùn mông lung, dưới ánh đèn, mưa bụi mỏng manh giống như kim châm rơi liên tục xuống mặt đất, người của Thư gia và Vương gia đều tụ tập ở miếu Hiên Viên. Vương đại phu nhân và Tô phu nhân đi xuống núi trước, sau một lúc lâu mới nhận ra xe ngựa của Thư Quân không đi theo, phái người quay trở lại tìm, lúc này mới phát hiện mấy tên gia đinh của Vương gia và Thư gia bị người ta ném ở chân núi, mà xe ngựa Thư Quân thì không thấy đâu.

Đoàn người cấp tốc chạy về miếu Hiên Viên, bắt đầu tìm người khắp ngọn núi.

Lúc Thư Lan Phong chạy tới, mưa từ trên cao trút xuống, sắc trời đen kịt, Cẩm Y Vệ đã hạ lệnh phong toả ngọn núi, Thư Lan Phong không màng cả người ướt nhẹp, một hai phải đi theo Cẩm Y Vệ đi tìm, mọi người theo dấu vết xe ngựa để lại đi sâu vào rừng.

Mấy trăm người đốt đuốc sáng rực cả ngọn núi, vất vả lắm mới tìm được xe ngựa bị vứt bỏ trong một góc khuất, xốc màn xe lên, bên trong không có một bóng người,

Trong lòng mọi người hoảng hốt, nhìn quanh bốn phía, một thị vệ trong đó phát hiện tung tích.

“Thư đại nhân, nơi này có dấu vết lên núi.”

Thủ lĩnh Cẩm Y Vệ cầm cây đuốc chiếu về phía trước, xác định là dấu chân giày thêu của cô nương, ngước mắt nhìn hướng đỉnh núi đen như mực, hạ lệnh: “Đuổi theo!”

Thư Lan Phong đau lòng rơi nước mắt, dùng tay áo cột trường đao vào cổ tay, theo Cẩm Y Vệ đi bộ lên núi, mũi đao lướt qua từng mảnh đá núi phát ra âm thanh bén nhọn, từng tiếng xuyên thấu vào tim ông.

Miếu Hiên Viên tiếp giáp chùa Linh Sơn. Miếu Hiên Viên ở chân núi, chùa Linh Sơn tọa lạc ở giữa sườn núi, ngọn núi này vô cùng rộng lớn, cây cối um tùm, thị vệ hết đợt này đến đợt khác từ bốn phương tám hướng xông lên núi, chờ đến lúc Hoàng đế chạy tới, thị vệ đi trước đã ở cửa chùa bắn pháo hoa phát tín hiệu, hắn mang theo người chạy thẳng đến chùa Linh Sơn.

Cẩm Y Vệ suốt đêm xuất binh vây khốn Lý phủ và Tề phủ, khiến triều thần hoảng sợ kinh hãi. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tuy Lý gia có hiềm nghi nhưng còn chưa định tội. Hoàng đế làm như vậy, đủ loại quan lại không phục, có thông gia bạn cũ của Lý gia muốn tìm Bùi Việt nói giúp, càng có rất nhiều triều thần muốn tìm hiểu xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Vì thế một đám người đồng thời kéo tới điện Phụng Thiên, sau khi nghe Hoàng đế xuất cung, lại rối rít cưỡi ngựa theo đuôi mà đến. Chờ đến lúc mọi người đuổi theo tới chùa hoàng gia, trước chính điện đại hùng bảo điện đã người ngựa mênh mông chật như nêm cối.

Lý Anh và nô bộc thị vệ tâm phúc đều bị khống chế, nàng ta mặc mộ bộ áo trắng bị trói bằng dây thừng quỳ ở phía trước.

Nam nhân cao lớn uy nghiêm kia, mặc long bào vàng sáng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, dùng ánh mắt gần như vô tình từ trên cao nhìn xuống nàng ta.

“Người đang ở đâu?”

Giờ phút này, Lý Anh giống như tượng gỗ.

Vì sao Hoàng đế lại đến?

Là bởi vì Tô Triều Sơn sao?

Là bởi vì chứng cứ quan trọng trong tay Tô Triều Sơn nên Hoàng đế muốn đích thân xuất hiện?

Hay là vì nơi này có người quan trọng, đáng giá Hoàng đế tự mình mang binh nghĩ cách cứu viện?

Khi suy nghĩ này xuất hiện, sợi dây trong lòng Lý Anh đứt gãy không một tiếng động. Nàng ta đã phạm phải sai lầm vô cùng lớn, người coi trọng Thư Quân không phải Thái Thượng Hoàng, mà chính là Bùi Việt.

Mưa đã ngừng rơi, Lý Anh quỳ gối trên nền đá xanh ẩm ướt, toàn thân cứng đờ. Lúc này nàng ta mới ý thức được mình đã trúng bẫy của Thôi Phượng Lâm, Thôi Phượng Lâm vì ngôi vị Hoàng hậu, chắp tay dâng nàng ta và Lý gia cho Hoàng đế.

Lý Anh cười khổ một tiếng, phun ra một ngụm máu. Nàng ta ho khan kịch liệt, sau một lúc lâu không thở được. Không, không đến một khắc cuối cùng, sao nàng ta lại nhận thua!

Lý Anh ngẩng đầu lên kiêu ngạo, nhìn thẳng Bùi Việt.

“Bệ hạ, ngài hiểu lầm rồi, thần nữ căn bản không có bắt cóc Thư cô nương và Tô cô nương, mà là ngược lại, khi thần nữ lên núi săn thú, nghe nói có người mất tích, mới giúp đỡ đi tìm. Đáng tiếc khi thần nữ phát hiện chiếc xe ngựa kia, bên trong xe ngựa đã không có bóng người.”

Nửa câu sau là thật, Thư Quân và Tô Nhân Nhân lại chạy thoát ra ngoài một cách thần kỳ, người của nàng ta vẫn luôn đuổi theo, nhưng vẫn chưa đuổi kịp, cuối cùng lại bị người của Cẩm Y Vệ bắt được.

Nếu Lý Anh biết Thư Quân là người của Hoàng đế sớm hơn, nàng ta tuyệt đối sẽ không ra chiêu hiểm như vậy. Việc đã đến nước này, nàng ta chỉ có thể cố gắng tách bản thân mình ra, không liên lụy Lý gia.

Nếu Lý Anh đã mạnh miệng như vậy, Bùi Việt cũng không muốn tốn công làm chuyện vô nghĩa cùng nàng ta, chỉ nhìn thị vệ ra hiệu, tiếp tục đi tìm.

Thủ lĩnh Cẩm Y Vệ đang ở đây, dẫn nô bộc Lý gia đi thẩm vấn. Lý Anh không làm, không có nghĩa là người khác không làm, Lý Anh nhìn cảnh này, cắn chặt răng không đổi sắc mặt.

Thư Lan Phong ướt đẫm cả người, được gia phó mang một chiếc áo khoác tới đắp lên, đứng chết lặng nhìn đại hùng bảo điện cao ngất, trong lòng cảm thấy lo sợ.

Toàn bộ ngọn núi đã bị lùng sục một lượt, chỉ còn lại ngôi chùa hoàng gia.

Ngôi chùa rất lớn, số phòng lại càng nhiều đếm không xuể, muốn hoàn toàn lục soát xong, cần phải có thời gian.

Đáy mắt Thư Lan Phong giăng đầy tơ máu, trong không gian đã vang lên tiếng khóc nức nở.

Vương đại phu nhân, Tô phu nhân và nữ quyến trong nhà đang chờ đợi đã sớm khóc không thành tiếng, chỉ ngóng trông ba đứa nhỏ có thể an toàn trở về. Nhưng đã tìm kiếm khắp cả ngọn núi rồi, mà người đâu?

Bùi Việt nghe được tiếng nghẹn ngào của Thư Lan Phong, nhưng đâu còn sức lực mà đi trấn an. Trong lòng hắn cũng rất hoảng, đời này chưa từng có chuyện gì thoát khỏi sự khống chế của hắn, đây là lần đầu tiên! Hắn vô cùng hối hận đã không phái nhiều người bảo vệ Thư Quân, thời gian mỗi một khắc trôi qua, hắn càng thêm nóng lòng như lửa đốt, dây cương bị hắn nắm chặt đến hằn cả vào da thịt mà không biết.

Thành Lâm chia thị vệ thành mười đội, mỗi đội vẽ ra một khu vực nhất định để tiến hành đi tìm.

Hắn tự mình mang theo hai mươi người tới góc Đông Bắc ngôi chùa để tìm.

Nam nhân dũng mãnh tay cầm kiếm, đôi mắt trừng lớn, giống như con báo chạy qua những nơi tăm tối trong sân, vừa lục soát vừa gọi lớn.

“Vương Ấu Quân!”

Lục soát khoảng chừng một khắc, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm thoang thoảng. Hắn đột nhiên giơ tay, ý bảo thị vệ phía sau không cần lộ diện, chậm rãi theo mùi hương, cuối cùng đi đến trước một đại điện dát vàng, ngước mắt liếc nhìn một cái, nhận ra đây là Vãng Sinh Điện – nơi thờ phụng dành cho hoàng thất quá cố.

Thành Lâm không rõ ràng tình hình bên trong lắm, không dám kinh động, đưa tay ra hiệu, ý bảo thị vệ tản ra bảo vệ xung quanh. Hắn mang theo hai người lặng lẽ từ song cửa sổ đi vào, mùi hương càng ngày càng đậm, mơ hồ còn lộ ra một khoảng sáng.

Hắn khẽ khàng lướt qua một chỗ màn che, nhìn thấy ba người ngồi quỳ trước một vãng sinh bài cực lớn.

Ba vị cô nương búi tóc không lộn xộn lắm, chỉ có xiêm y hơi có chút vết bẩn, trong tay mỗi người ôm một cái chân thỏ, ngồi quỳ trước bài vị của Thái Thượng Hoàng Hậu – Tiêu thị. Mới thoáng nhìn, ba người cũng không có vẻ hoảng loạn của người bị bắt cóc, mà giống như ma đói ăn vụng thức ăn hơn.

Vương Ấu Quân vừa gặm thịt thỏ vừa nhỏ giọng nói thầm.

“Thái Thượng Hoàng Hậu, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt chúng con nha. Chúng con gặp phải kẻ xấu, thật sự đói lắm, nửa đường bắt gặp một con thỏ. Con thỏ kia bị đụng đầu vào thân cây, mới bị chúng con nhặt về! Chậc, đây không phải là trời cao ban cho mỹ vị hay sao?”

Tô Nhân Nhân còn nhỏ tuổi, bị tình huống hôm nay làm sợ hãi, ôm chân thỏ thơm ngào ngạt không dám ăn, nước mắt lưng tròng nhìn Vương Ấu Quân.

“Ấu Quân tỷ tỷ, chúng ta làm như vậy có thể bị trời phạt hay không?”

Vương Ấu Quân liếc mắt nhìn tiểu cô nương một cái: “Lời này của muội là nói oan cho chúng ta trước mặt Thái Thượng Hoàng Hậu đó! Người là người có lòng nhân ái nhất, đương nhiên sẽ đau lòng chúng ta.”

Nói xong nàng ấy còn nhìn gương mặt hiền từ của bức tượng trước mặt kia, lộ ra một gương mặt ngoan ngoãn tươi cười.

“Nương nương, ngài nói có đúng không? À đúng rồi, ngài nhìn xem, Quân nhi mang con dâu của ngài tới nè, ngài mở thiên nhãn nhìn xem, có đẹp không? Có xứng với bệ hạ hay không?”

Mặc dù Thư Quân đã đói bụng đến cồn cào ruột gan, nhưng nhìn bài vị Thái Thượng Hoàng Hậu, nàng thật sự ăn không nổi, lại bị Vương Ấu Quân trêu chọc như vậy, nàng đỏ bừng mặt, dáng vẻ xinh xắn trong ánh nến mờ ảo càng lộng lẫy hơn.

“Bát tự còn chưa có trao đâu, tỷ lại nói bậy, muội…”

“Muội có thể làm gì ta?” Vương Ấu Quân kiêu ngạo nhấc cằm, vừa ngước lên đã nhìn thấy Thành Lâm khoanh tay trước ngực dựa vào cây cột bên cạnh, biểu cảm phức tạp nhìn ba người các nàng. Vương Ấu Quân ngẩn ngơ, lập tức nước mắt sợ hãi bây giờ mới trào ra, ném cái chân thỏ đi, chạy về phía Thành Lâm, ôm chặt lấy cánh tay hắn.

“Tại sao bây giờ ngươi mới đến? Đường đường là chỉ huy sứ dũng mãnh, chỉ có chút năng lực này thôi sao? Hại ba người chúng ta trốn ở vùng hoang vu lâu như vậy! Nếu không phải Thái Thượng Hoàng Hậu phù hộ chúng ta, chúng ta đã bị dã thú ăn thịt rồi, hu hu hu!”

Vương Ấu Quân ở trước mặt Thư Quân và Tô Nhân Nhân là đại tỷ tỷ, thời khắc mấu chốt hai người gặp nguy không loạn, kẻ xướng người hoạ làm rối loạn mấy nam nhân đó. Vương Ấu Quân am hiểu dùng hương, dùng mê hương khống chế ngược lại đối phương, mang theo Tô Nhân Nhân từ thùng xe chạy ra. Đừng thấy Vương Ấu Quân mạnh miệng son sắt, thật ra trong lòng nàng rất sợ hãi. Lúc Thành Lâm tới trước mặt, nàng ấy không hề cậy mạnh chút nào, thoải mái khóc thành tiếng.

Thành Lâm nhìn xương thỏ đầy đất kia, nghe cả phòng toàn mùi hương, tâm tình khó có thể hình dung. Hắn rất muốn chế nhạo Vương Ấu Quân vài câu, nhưng vừa nhớ tới cô nương dũng cảm dẫn dắt người ta chạy đi tìm đường sống này, vừa khâm phục lại đau lòng, bàn tay đầy vết chai vung lên thật mạnh, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đặt ở trên gáy nàng xoa xoa.

“Làm tốt lắm, không hổ là nữ nhân Thành Lâm ta coi trọng.”

Vương Ấu Quân nghe vậy cứng đờ cả người! Không đúng, không phải nàng ấy chán ghét thằng nhãi này lắm sao, tại sao lại ôm hắn?

Còn nữa, cái gì gọi là “Nữ nhân Thành Lâm hắn coi trọng”?

Vương Ấu Quân ngừng một lát, ngăn chặn mọi chuyện đi xa hơn, da mặt dày làm bộ như không có việc gì buông Thành Lâm ra, lui về phía sau vài bước. Nàng nhìn hắn lộ ra nụ cười hoàn mỹ, sau đó xoay người một trái một phải túm Thư Quân và Tô Nhân Nhân chạy ra bên ngoài.

Ba vị cô nương một đường chạy đến đại hùng bảo điện, vừa ra khỏi ngạch cửa cao cao kia, mới phát hiện quảng trường rộng lớn tụ tập đầy người, đèn đuốc thắp sáng toàn bộ bầu trời đêm. Vô số ánh mắt tha thiết phóng lại đây, có tiếng khóc, có vui mừng, còn có kinh ngạc cảm thán, khiến bóng đêm cô tịch lập tức như sống lại.

Thư Quân liếc mắt một cái nhìn thấy nam nhân khoác áo vàng sáng bắt mắt kia, hốc mắt nóng lên, giống như cánh bướm nhẹ nhàng không chút do dự lao về phía hắn.

“Bệ hạ…”

Nước mắt làm tầm nhìn trở nên mơ hồ, nàng không nhìn thấy ai, chỉ thấy sương gió lạnh lẽo giữa hàng mày hắn dần dần tan đi, chậm rãi hóa thành một mảnh nhu tình.

Thư Lan Phong thấy nữ nhi an toàn lành lặn bước ra, tâm tình kích động, nhất thời không nghe rõ miệng nàng gọi ai, tưởng rằng nàng chạy tới chỗ mình. Ông vội vàng dang hai tay cánh tay muốn đón nàng: “Quân Nhi…”

Chớp mắt lại phát hiện nữ nhi, mắt nhìn thẳng lướt qua ông, lập tức ôm lấy Hoàng đế.

Thư Lan Phong: “…”

Sau một lúc lâu, ông cứng đờ xoay cổ qua, chậm rãi buông cánh tay, sững sờ nhìn chằm chằm bóng dáng Thư Quân.

Lý Anh quỳ gối cách đó không xa, trơ mắt nhìn Bùi Việt ôm Thư Quân vào trong ngực, giữa đôi lông mày của hắn thoáng hiện lên nét dịu dàng chưa từng có. Khóe môi nàng ta khổ sở nhếch lên, nàng ta nhắm mắt, lạnh giọng phá vỡ hiện trường yên tĩnh.

“Bệ hạ, cho dù là ta bắt nàng thì sao? Nàng chỉ là nữ nhi một Tư Nghiệp lục phẩm, còn chưa đủ lý do để bệ hạ trị tội ta và Lý gia.”

“Thái Thượng hoàng đã hứa, tứ đại huân quý của ta nếu không phạm tội mưu phản, bệ hạ đều phải ân xá.”

Bùi Việt căn bản không để ý tới Lý Anh, thật cẩn thận vén mái tóc rối bù của Thư Quân ra, lộ ra cặp mắt đen láy linh động. Hắn vui mừng mỉm cười, ôm ngang nàng lên ấn vào trong ngực, xoay người bước vào xe rồng ở phía sau.

Các triều thần nhìn bóng dáng Hoàng đế đi xa, lại ngoái đầu lại nhìn thoáng qua Lý Anh.

Không biết làm sao để kết thúc.

Lý Anh thấy Bùi Việt thờ ơ, nghẹn ngào gọi: “Bệ hạ…”

Lúc này, Lưu Khuê vội vàng chạy tới, nhấc đầu gối nhanh chóng tiến về phía trước. Ông ấy đưa thánh chỉ trong tay lên cao, ánh mắt đảo qua toàn bộ chúng triều thần và thị vệ, cuối cùng nhìn Lý Anh cười lạnh lẽo.

“Lý Anh, người mà ngươi bắt không phải là con gái Tư Nghiệp lục phẩm, mà là đương triều Hoàng hậu!”

“Hành thích Hoàng hậu, tội đồng mưu phản, người đâu, bắt lấy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.