Đây là nơi phòng vệ nghiêm ngặt nhất của Hữu tướng phủ, cũng là chỗ bí ẩn nhất, lối ra vào duy nhất được đặt trong thư phòng của Sở Ly, trong đó được trải rộng các loại cơ quan.
Chưa đầy một canh giờ trước, Sở Ly vừa từ nơi này bước ra ngoài, hiện tại nơi tối mật rất lâu mới được mở ra một lần, cũng chưa từng nghênh đón bất cứ ai ngoài chủ nhân Sở Ly ra, bây giờ lại rộng mở nghên đón vị khách thứ hai, thứ ba bước vào.
Sở Nguyệt theo sau ca ca tiến vào thư phòng, lúc bước chân vào mật thất này cũng có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì sao Sở Ly lại cho Quân Thương cùng tiến vào đây.
Bất kể thế nào đi nữa, nàng dù gì vẫn là muội muội ruột của hắn, còn đối với Quân Thương, hắn không ngừng chán ghét rủa xả, không phải hắn vốn không ưa sao? Hơn nữa, đây còn là mật thất, bên trong nhất định cất giấu không ít bí mật không thể cho người khác biết được sao?
Còn đối với chuyện này Sở Ly lại có vẻ không them để ý, thậm chí sau khi phát giác được ánh mắt kinh ngạc của Quân Thương khi nhảy vào đây, trong lòng hắn dấy lên một cảm giác sung sướng biến thái vô cùng.
Sau đó, hắn không cũng làm thêm bất cứ tư thái kiêng kỵ gì, mở ra một hốc tối trước mặt hai người, cẩn thận từ trong đó lấy ra hai cuộn tranh, lúc xoay người trở lại, Sở Ly và Quân Thương liền nhìn thấy vẻ mặt của hắn có một sự biến hóa cực lớn.
Ánh mắt hai người cơ hồ không hẹn mà đồng thời quét qua khuôn mặt hắn, sau đó cùng nhau tập trung vào bức họa vừa được hắn đặt xuống.
Đây chính là bức họa mẫu thân và vẽ theo An Quý phi được lấy từ thư phòng của Thẩm Chi Hối ư?
Lúc sinh thời An Quý phi sủng quan hậu cung, sau khi chết cũng vẫn chiếm cứ một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng đương kim thánh thượng, mười mấy hai mươi năm qua vẫn không cho phép bất kỳ ai nhắc tới hay bàn luận, một nữ tử xấp xỉ truyền thuyết như vậy sau khi chết cơ hồ cũng không để lại bất kỳ tranh vẽ hay chân dung nào, điều kỳ bí hơn là lúc bà còn sống cũng tách biệt ở trong Tê Hoàng cung rất ít khi lộ diện, cũng không tham gia bất kỳ cung yến gì, thế nên kỳ thật cũng không có bao nhiêu người được gặp qua vị sủng phi truyền kỳ này.
Sở Ly nâng hai cuộn tranh, hơi do dự một lát liền thả phóng một cuộn xuống, sau đó cũng từ từ giắt mở cuốn thứ hai.
Đại khái trên bức họa không có bức kỳ một bối cảnh phụ họa nào, duy chỉ có một nữ tử tuyệt thế tao nhã nổi bật trên đó.
Đó là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, vẻn vẹn chỉ là một bức họa cũng có thể khiến ánh mắt người ta lóe lên, nhìn lần thứ hai chợt thấy thanh tân lộng lẫy, đặc biệt hai con ngươi… lạnh lùng cực điểm.
Sở Nguyệt run người, không hiểu thực tế vốn như vậy hay do lúc vẻ bức tranh này không bố trí tốt, chỉ là ánh mắt lạnh như băng kia… cực kỳ giống với Quân Thương.
Cho nên, nàng vô thức nhìn sang Quân Thương đang đứng bên cạnh, thấy ánh mắt hắn cũng đang cố định trên bức họa, từ hướng của nàng nhìn sang cảm thấy khóe mắt hắn thoáng trở nên mê mông, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Ly, giọng nói tựa hồ lạnh thêm vài phần, “Bức tranh này có vấn đề gì?”
Thân là hài tử, tuy nói đã qua nhiều năm biểu hiện yêu thương sủng ái của Hoàng thượng đối với hắn là giả dối, chỉ muốn hắn thay Bát hoàng tử ngăn cản mọi đả kích dù ngấm ngầm hay công khai, âm mưu tính kế, nhưng nói thế nào đi nữa vẫn được phép gặp qua bức họa duy nhất còn sót lại này, thậm chí vào ngày giỗ của mẫu thân, hắn cũng sẽ tế bái bức họa này.
Hắn biết rõ bức họa này được cất giấu trong hộc kín của Tường Long điện, phòng giữ nghiêm ngặt, cơ quan tầng tầng, chỉ là hắn nghi hoặc không hiểu Sở Ly đã dùng phương pháp gì mà xông vào đó lấy ra bức họa này, mà đây cũng đơn thuần là một bức họa bình thường, có thể ẩn chứa bí mật gì sao? Đặc biệt là tranh này cũng chỉ có vẻ người, bối cảnh của hắn, câu viết lưu niệm, ẩn văn cũng hoàn toàn không có.
Ánh mắt Sở Ly tập trung vào bức họa này, chỉ một câu đầu tiên thốt ra đã đủ khiến cho sắc mặt của Sở Nguyệt và Quân Thương đại biến đổi.
Hắn nói: “Ta đã thấy người này… chỉ mới cách đây không lâu.”
Sở Nguyệt trợn to hai mắt, thoáng cái chuyển mọi tầm nhìn từ bức họa sang hắn, vẻ mặt của Quân Thương trong nháy mắt cũng bị phá vở, chằm chằm nhìn Sở Ly.
Đã gặp qua người này? Mà chỉ mới cách đây không lâu… nhưng lại là bao lâu?
Sở Ly không có nhử mồi, chỉ dừng một chút lại nói tiếp, thêm một câu nói long trời lở đất, chấn động đến độ khiến đầu óc người ta vù vù, thần hồn rời rạc.
Hắn nói: “Người trong bức họa này… nếu chỉ luận về dung nhan thì cơ hồ giống như đúc với Thái tử phi của Bắc Dực ta.”
Không đợi hai người hoàn hồn sau cơn chấn kinh, hắn nói tiếp: “Hai mươi năm trước Thái tử phi ly kỳ mất tích trong một chuyến du ngoạn, hoàng thất để tránh triều đình rung chuyển mà ém nhẹm chuyện này, chỉ nói do Thái tử phi đột nhiên nhiễm bệnh cần tĩnh tâm điều dưỡng, mà bản thân Thái tử gia một lòng nặng tình, tạm gác lại chính sự bầu bạn ngày đêm cùng Thái tử phi, nhưng thực tế là xuất ngoại tìm tung tích của Thái tử phi. Thái tử điện hạ ở bên ngoài tìm suốt bốn năm mới tìm được, nhưng lúc ấy Thái tử phi bị trọng thương hôn mê, ước chừng gần một năm sau mới thức tỉnh, lại quên mất tất cả chuyện xảy ra trước đó, đến nay không một ai biết vì sao người lại mất tích, trong bốn năm mất tích đó đã đi đâu, trải qua chuyện gì, vì sao lại bị trọng thương gần mất mạng như vậy, manh mối duy nhất chính là năm đó Thái tử điện hạ tìm được người ở một thôn xóm gần kinh đô Đông Lâm.”
Những lời này Sở Ly không nặng cũng không nhẹ nói ra, cũng không nhanh không chậm, đến cả ngữ điệu cũng bình thường không chút phập phồng, nhưng chính giọng nói bình chậm như vậy mới khiến cho trống ngực Sở Nguyệt cuồng loại một phen, cả người đều có chút chóng mặt.
Chẳng lẽ ý của hắn là chỉ An Quý phi chính là Bắc Dực Thái tử phi? Nhưng sao hắn lại có thể nhận định được Quân Thương không phải là con ruột của Đông Lâm hoàng đế, mà là Hoàng tôn của Bắc Dực a?
Nếu đây là sự thật vậy Hoàng đế Đông Lâm có biết không? Nếu đã biết rõ mà còn gọi Quân Thương đi trấn thủ Bắc cương, đối kháng với Bắc Dực… thì con người này âm độc nham hiểm cỡ nào mới phải đây?
Quá mức khiếp sợ lại không dám tin, càng bởi vì tín nhiệm huynh trưởng mà hoảng sợ, suy nghĩ hỗn loạn, theo bản năng nàng quay đầu nhìn Quân Thương đang đứng cạnh bên, trong lòng có chút lo lắng.
Nhưng thoạt nhìn hắn có vẻ rất bình tĩnh.
Sở Nguyệt sững sờ, trong lòng giật nảy, nhanh chóng nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng bước lên quan sát cho rõ thần sắc của hắn lúc này.
Sau đó, nàng thấy khuôn mặt mờ nhạt không gợn song kia… vô thức co giật, đồng tử nhanh chóng chuyển sang màu đen đậm u tối.
Lúc nàng nắm lấy tay hắn, đôi mắt định ngưng kia khẽ run rẩy, trở tay đã nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng, đầu ngón tay vẫn còn run run, hoàn toàn tương thích với đôi mắt rung động kia.
Sở Ly quan sát Quân Thương một hồi, khẽ gợi lên một nụ cười trào phúng như có như không, lại nói: “Dĩ vãng không bao giờ nghĩ tới lại có chuyện như vậy, nên cũng không để ý lắm, bây giờ nhìn lại… hàng lông mày của ngươi rất giống với Thái tử điện hạ, chỉ là khí chất khác nhau quá lớn. Ầy da, nói sao ta, năm đó An Quý phi đột nhiên vào cung, đến nay đều không một ai biết được thân thế của bà, ngoài ra nếu không phải do Đông Lâm Hoàng đế cường lực trấn áp khiến triều đình trên dưới không dám ngôn luận, bằng không năm đó bà vào cung chỉ mới sáu tháng đã sinh hạ Hoàng tử, nhất định sẽ bị chôn vùi trong hàn đàm ngôn luận của hậu cung.”
Mí mắt Quân Thương khẽ hạ xuống che giấu tất thảy thần sắc trong đó, mà Sở Nguyệt rõ ràng cảm nhận được ngực của hắn bất thường phập phồng vài cái, bàn tay đang nắm chặt tay nàng càng xiết chặt hơn.
Lúc ngước mắt nhìn lại, hắn đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, ít nhất nhìn sơ qua có thể cho là như vậy.
“Trừ lần đó ra, ngươi còn chứng cứ gì nữa?”
Chứng cứ như vậy còn chưa đủ giải thích chân tướng sự việc sao?
Khóe miệng Sở Ly nhẹ cong lên, dường như có chút bất đồng ý kiến với sự giãy giụa sau cùng của Quân Thương, nhưng hắn cũng không muốn gây khó xử, chỉ là bàn tay vuốt ve vật kiện trong tay áo một chút, vẻ mặt tâm bất cam, tình bất nguyện lấy ra.
Trên ngón tay hắn vòng quanh một khối sợi tơ màu tím, theo nắm đấm chậm rãi mở ra, thoảng một cái một vật màu tím rơi thõng xuống khiến cho sợ tơ vẫn còn đong đưa.
Đây chẳng phải là tín vật đính hôn của Sở Nguyệt mà hắn dai dẳng đòi giữ sao?
Sở Nguyệt ngẩn người nhìn mảnh ngọc bội, bên tai cũng văng vẳng thanh âm của Sở Ly, “Đây là tín vật đính hôn mà năm đó An Quý phi đưa cho Tiểu Nguyệt Nhi nhà ta, mà trong tay mẫu thân ta cũng có một mẫu tử ngọc bội giống như đúc, là do năm đó Thái tử điện hạ của Bắc Dực ta đoạt được cực phẩm tử ngọc, đích thân mài dũa điêu khắc mà thành một đôi ngọc bội, tặng cho Thái tử phi trong lễ đính hôn, mà sau đó Thái tử phi lại đem một trong số đó giao cho mẩu thân ta định ra hôn ước cho trai gái hai nhà.”
Theo lời này lọt vào tai, Sở Nguyệt lại trợn to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên đầy kinh ngạc, cho đến khi bàn tay đột nhiên truyền đến một cảm giác đau nhức mới lấy lại tinh thần, nghiêng đầu đã thấy cánh môi mỏng của Quân Thương nhếch lên, gắt gao nhìn chằm chằm mảnh ngọc bội đang lắc lư trong tay Sở Ly.
Sở Ly cũng nhìn mảnh ngọc bội đó, trong mắt lộ chút cảm thán phức tạp, lẩm bẩm nói: “Tấm ngọc bội trong tay mẫu thân ta cũng được cất giữ cẩn thận, chỉ là ngọc bội trong tay Thái tử phi lại theo người cùng nhau mất tích đến nay vẫn không tìm lại được. Không ngời lại ở trên tay của Tiểu Nguyệt Nhi. Đáng tiếc Thái tử phi đã bị mất ký ức, bằng không ta thật sự muốn trở về hỏi một câu, năm đó có phải lúc dùng ngọc bội định ra hôn ước với Tiểu Nguyệt Nhi, có phải người đã nhận ra muội muội ta hay không?”
Bằng không sao người lại dùng ngọc bội làm tín vật định ra cô dâu này cho Quân Thương a?
Đây cũng không phải đã nói rõ, bởi vì Thái tử phi mất đi ký ức mà nhà hắn cũng gián tiếp theo đó bỏ lỡ tung tích của muội muội suốt mười bảy năm nay?
Càng nói sâu hơn, Tiểu Xuân Nhi từ nhỏ đã bị hắn bắt nạt, đến cuối cùng lại phải thay huynh trưởng mình thừa nhận, cô dâu này… căn bản không có phần của hắn!
Sở Lý không ý thức đã suy nghĩ một hồi, lòng càng rủa thầm một phen… cho tới khi ngón tay buông lỏng một chút, ngọc bội đùng một cái đã dễ dàng bị giật khỏi tay đến nỗi hắn không kịp phản ứng lại.
Hắn nhướng mày nhìn ngọc bội bị cướp đi, Quân Thương không chút khách khí thu hồi vào túi mình, cười lạnh một tiếng cũng không có ý định đoạt trở về, không biết trong lòng hắn rốt cục đang âm mưu tính kế chuyện gì.
Quân Thương ngước mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng không có tâm tình gì đặc biệt, vẫn bình tĩnh lạnh lùng như mọi ngày, nghiêng người trở về bên cạnh Sở Nguyệt, kéo nàng cùng rời khỏi mật thất.
Sở Ly nhìn bóng lưng hai người rời đi, tay vô thức sờ sờ cằm không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng không đợi hắn kịp nghĩ ra chuyện gì, bên ngoài chợt vang lên một tiếng thét chói tai, bén nhọn đầy hưng phấn, thoáng cái đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Sở Ly, khiến cho cả khuôn mặt hắn co dúm lại.
Là Xuân Nhi!