Độc Hiệp Phi Long

Chương 12



Từ phương xa, dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa, Tây Giang như một dòng sông kim cương lấp lánh trôi đến miền Vô tận . Thiếu Hoa lên tiếng:

– Đại ca, từ đây đến chỗ Nam Hải tiêu cục hạ trại còn không bao xa, không hiểu sao tiểu đệ cảm thấy bồn chồn quá.

Sau một cuộc hành trình liên tục dài dằng dặc, Nhất Thu cảm thấy mệt mỏi vì chàng vừa trải qua một tai nạn nguyên khí chưa hoàn toàn bình phục. Chàng nói:

– Hiền đệ hãy cho con hắc điêu về trước dò xét, chúng ta hãy khoan xuất hiện nếu bọn Bức Vương vẫn còn mai phục đây đây, chúng ta sẽ mất tiên cơ.

Sau khi con hắc điêu bay đi, cả hai cùng ngồi xuống vận công điều tức. Khoảng một giờ sau Nhất Thu cảm thấy nguyên khí đã dạt dào, chàng mở mắt nhìn quanh chợt bắt gặp trên thân cây một ký hiệu vừa mới lưu lại, nét khắc còn tươi nhựa. Nhất Thu cau mày đúng lên bước vội đến bên thân cây, . Chàng thất sắc nhận thấy đây là một ký hiệu báo động của đệ tử Cái Bang. Nhất Thu vội chạy qua nhìn các thân cây khác, ký hiệu để lại rải rác không rõ rệt, đột nhiên trên một thân cây có một ký hiệu bằng máu. Chàng nhủ thầm : Nguy rồi, các đệ tử Cái Bang đã bị lâm nạn, tình hình này Vi Trưởng lão lành ít dữ nhiều .

Thiếu Hoa cũng vừa hành công xong, thấy dáng điệu kỳ lạ của Nhất Thu chàng vội chạy đến:

– Đại ca tìm được vết tích gì thế?

Nhất Thu chỉ lên thân cây, giọng trầm trọng:

– Ký hiệu máu để lại có thể đệ tử Cái Bang đã trải qua một cuộc thảm sát.

Nghe nói thế Thiếu Hoa thất sắc thốt:

– Nếu vậy thì nguy rồi, Vi Trưởng lão và Kiều cô nương cùng đoàn Nam Hải tiêu cục chắc cũng chịu chung số phận .

Ngay lúc ấy con hắc điêu quay trở lại, nó đập cánh như thúc giục Thiếu Hoa lên đường. Rất hiểu con chim quí đang biểu lộ điều gì. Thiếu Hoa hấp tấp:

– Đại ca, họ nguy rồi. Hãy mau đến chỗ cắm trại.

Cả hai triển khai khinh công đuổi theo con hắc điêu. Đến vùng đoàn bảo tiêu hạ trại, Thiếu Hoa trợn mắt, phía trước chỉ là bãi đất trống, người ngựa đã biến mất cả. Không còn tự nhủ được nữa, Thiếu Hoa phóng người về phía hôm trước cỗ xe đậu. Vết bánh xe còn đó, không một vũng máu trên mặt đất, cảnh vật chung quanh cũng không bị xáo trộn chứng tỏ nơi đây không diễn ra cuộc ác chiến. Nhưng. . . trận Bắc Đẩu Thiên Càng bị phá huỷ không còn một dấu tích. Những hàng cọc sắt do Thiếu Hoa cắm xuống bày trận đã bị nhổ lên. Nhất Thu đứng bên cạnh thấy nét mặt Thiếu Hoa luôn biến đổi Chàng ngạc nhiên nên hỏi:

– Theo nhận xét của ngu huynh nơi này không diễn ra cuộc ác chiến.

– Đại ca đoán thử xem bao nhiêu nhân mã biến đâu mất hết?

Nhất Thu cau mày, chàng đi quanh quan sát một vùng rộng lớn rồi quay trở lại.

– CÓ hai người chết có lẽ là người của bảo tiêu. Những dấu vết lưu lại, chứng tỏ đây là một cuộc lui quân có tổ chức vậy chỉ có một trong hai trường hợp có thể xảy ra là. . .

hoặc đoàn đã bị địch thủ bắt sống hoặc đã có một cuộc mua bán.

Thiếu Hoa không tin vào lời Nhất Thu lại có thể là sự thực, chàng nói :

– Tần Bình không thể nào hành động sơ xuất vậy đâu. ông ta rất sợ triều đình biết được Nam Hải tiêu cục đã tiếp tay cho Kiều Tôn Dung mưu đồ tạo phản .

Nhất Thu tỏ ra am hiểu những hung hiểm trong giang hồ, chàng nói :

– Sao hiền đệ không nghĩ đến việc Bức Vương có thể hợp lực với Kiều Tôn Dung, cả hai đều có mưu đồ tạo phản, nếu thực họ liên thủ với nhau thì Nam Hải tiêu cục còn có lý do gì để tiếp tục bảo vệ đưa Vi Trưởng lão về Trường An như hiền đệ buộc họ thực hiện?

Nhận xét của Nhất Thu làm cho Thiếu Hoa điếng người. Sự thực lại có thể như vậy ư? Nếu vậy Vi Trưởng lão và Kiều Ly Cơ chắc đã lâm vào cảnh ngặt nghèo rồi! Nhất Thu đưa ra một vật nói:

– Hiền đệ có nhận được vật này không? Ngu huynh vừa nhặt được .

Thiếu Hoa nhìn chăm chú vào tay Nhất Thu, đó là một chiếc trâm Ly Cơ thường gài trên tóc mấy hôm trước vì cải nam trang nên Ly Cơ không cài trâm nữa. Tại sao nó lại rơi trên mặt đất để Nhất Thu nhặt được? VÔ tình hay cố ý để rơi? Giọng Nhất Thu chợt cất lên:

– Hiền đệ hãy tỉnh táo vào sự thật. Nam Hải tiêu cục đã phản bội. HỌ đã phá huỷ trận pháp rất có thể Vi Trưởng lão và Kiều cô nương đã bị bắt đi .

Thiếu Hoa nghiến răng giọng thù hằn:

– Tần Bình, ta thề san bằng Nam Hải sơn trang của ngươi.

– Theo ngu huynh, chủ chốt không phải là Tần Bình. Kẻ vượt biên giới từ Nam Quốc qua đây mới đáng sợ. Tuy nhiên để tìm ra tung tích của Vi Trưởng lão và Kiều cô nương chúng ta phải đến thăm Nam Hải sơn trang một chuyến.

Cho là nghĩa huynh chí lý, Thiếu Hoa nói :

– Đường đến Nam Hải sơn trang rất xa chúng ta hãy vào làng tìm mua ngựa.

Nhất Thu gật đầu, chàng nghĩ không nên phí sức vào cuộc hành trình, kẻ thù bây giờ không phải chỉ có một Bức Vương mà rất có thể gồm cả Mã Yên Sơn và Nam Hải tiêu Cục Nhìn vào thực lực ngoài hai huynh đệ chẳng còn ai. Nhất Thu cùng với Thiếu Hoa cắt rừng đến một làng rừng, chàng cho là ngựa của người miền núi sức chịu đựng dẻo dai và hung hãn hơn nhưng mới đi được một đoạn Nhất Thu lại nhìn thấy ám hiệu của Cái Bang trên thân cây. Chàng vội nói với Thiếu Hoa:

– Hiền đệ, đệ tử Cái Bang để lại ám hiệu khắp nơi, chúng ta hãy chia làm hai đi tìm khắp vùng này xem có thể cứu vãn chi được không?

Thiếu Hoa gật đầu phóng người rẽ qua lối khác, lẫn vào cây rừng Thiếu Hoa thấy rải rác những xác chết phần lớn là người của Cái Bang, thỉnh thoảng có một vài thủ hạ của Bức Vương, áo bay đã bị lột mất. Thiếu Hoa lật thử vài tử thi hi vọng một đệ tử Cái Bang nào còn sống sốt để phăng ra tin tức của Ly Cơ và Vi Trưởng lão nhưng tất cả các đệ tử Cái Bang đã chết từ lâu, người lạnh cứng. Thất vọng Thiếu Hoa tiếp tục đi sâu vào rừng chàng nhìn thấy khuất sau cây rừng cỗ xe chở Vi Trưởng lão nằm im lìm.

Phản ứng tự nhiên Thiếu Hoa nép người vào thân cây lặng im quan sát. Không có một bóng người. Một ý nghĩ chợt làm Thiếu Hoa lạnh gáy. Hay là họ bị giết cả rồi! Ý nghĩ này làm Thiếu Hoa như ngồi phải lửa, chàng vận Phi Long cương khí rồi thận trọng truyền từ gốc cây này sang gốc cây khác tiến về phía cỗ xe. Từng bước một càng tiến lại mỗi lúc một sát. Sự lặng lẽ ghê rợn như đóng thành khối làm cho Thiếu Hoa muốn nghẹt thở, Hoả thiên kiếm trong tay sẵn sàng xuất chiêu .

Soạt!

Thiếu Hoa giật mình vung kiếm nhưng. . .Đó chỉ là một con thú tò mò chui vào gầm xe phóng chạy. Thiếu Hoa thầm nghĩ: Chẳng lẽ chúng bỏ lại cỗ xe không nếu có người con thú nào dám đến gần . Tuy nghĩ thế Thiếu Hoa vận thận trọng, chàng đến bên cạnh cỗ xe đưa tay kéo nhẽ tấm vải che mái qua một bên, nhìn vào bên trong Thiếu Hoa kinh hoàng vội bước giật lùi, chàng khẽ kêu lên: Trời! . . .

Trong khi ấy Nhất Thu đi theo hướng khác, chàng đau lòng nhìn thấy một số đệ tử Cái Bang nằm chết bên những gồ cây. CÓ người chết đứng lưng dựa vào thân cây, da mặt xanh như chàm, mắt trợn trừng. Nhất Thu căm hận bọn hung thủ. Trong đời chàng đã có lần nổi máu tàn sát, đó là lần đánh phá sào huyệt của Bang Hồng Bào, khi Kiều Thanh Thanh bị sát hại Nhất Thu đã điên cuồng lăn xả vào kẻ thù, “tiện” tên Hồng Bào bang chúa cụt hết chân tay. Lần này chứng kiến những đệ tử Cái Bang bị thảm sát, máu đa sát lại nổi lên, nếu hung thủ dại dột xuất hiện vào lúc này, có một tên hay một trăm tên, con người đã một thời vang danh Ngọc Diện Ma Tinh sẽ giết không chừa một mạng. Vào lúc cơn giận bùng lên chợt Nhất Thu nghe có tiếng rên rất nhỏ, chàng lắng tay nghe đó là tiếng kêu lên của một kẻ hấp hối. Nhất Thu vội tiến về nơi phát ra tiếng rên đó, chàng thấy một đệ tử Cái Bang nằm úp sấp trên một xác chết, một thanh gươm đâm xuyên qua người nhô thân kiếm đẫm máu nhọn hoắt lên. Chính người đó cất lên tiếng rên. Nhất Thu vội bước đến, chàng phóng chỉ phong toả các huyệt rồi đỡ người đệ tử Cái Bang nằm xuống. ĐÓ là một đại hán cao lớn Nhất Thu chưa gặp qua lần nào, có lẽ nhờ công lực thâm hậu nên mới chịu đựng được nhát đâm Chí tử đến tận lúc này. Nhất Thu nghĩ muốn biết tình trạng Vi Trưởng lão ra sao trước hết phải cứu tỉnh người đệ tử Cái Bang ngặt một điều nếu rút thanh gươm ra có khác gì ban phát một nhát gươm ân huệ? Nhất Thu cau mày, chàng quyết định dồn Hỗn Nguyên chân khí sang để cứu tỉnh đại hán. Nghĩ là làm, Nhất Thu ngồi xuống chàng vận Hỗn Nguyên thần công dồn vào các đại mạch của đại hán. Một giờ sau tiếng rên của đại hán đã mạnh hơn, Nhất Thu lấy một viên Định Nguyên đan cạy răng đại hán nhét vào rồi tiếp tục vận công trị thương. Thêm một giờ nữa trôi qua. Chợt đại hán mở mắt nhìn Nhất Thu giọng thều thào:

– Đại hiệp là ai?

Nhất Thu thâu hồi chân lực, chàng nói:

– Tại hạ họ Vương tên Nhất Thu, vốn có mối thân tình với Trương Bang chủ quí bang.

Đôi mắt đại hán lộ ánh vui mừng:

– Đại hiệp mau đuổi theo, chúng bắt Vi Trưởng lão. . .

– Chúng là ai? Đi theo hướng nào?

Đại hán cố rướn người lên đôi môi mấp máy nhưng tiếng phát ra không còn nữa vội tiếp nội lực sang nhưng đại hán kêu hừ lên một tiếng rồi vặt người ra sau thở hắt ra.

Nhất Thu thở dài, những lời trăn trối chẳng được là bao, duy có một điều khá rõ ràng: Vi Trưởng lão chưa chết . Còn Kiều cô nương hoàn toàn không có chút manh mối nào, bất chợt Nhất Thu dồn sức hú lên một tiếng, tiếng hú làm cho Thiếu Hoa giật mình ngỡ là nghĩa huynh đang lâm nguy, chàng bỏ mặc chiếc xe chứa đầy xác chết băng người về phía tiếng hú . Đến nơi Thiếu Hoa thấy nghĩa huynh đang rút một thanh gươm trên ngực một đệ tử Cái Bang. Cái xác hồi dương co giật một lát rồi nằm im.

Thiếu Hoa lên tiếng:

– Hình như người này vừa mới chết .

Nhất Thu gật đầu:

– Ngu huynh đã cố cứu hắn nhưng không thành công.

Thiếu Hoa nhìn Nhất Thu bằng ánh mắt chờ đợi:

– Đại ca có được trăn trối điều gì không?

– CÓ một câu duy nhất cho biết Vi Trưởng lão bị bắt đem đi, ngu huynh chưa hỏi tiếp câu thứ hai hắn đã tắt thở.

Thiếu Hoa chợt nhìn đăm đăm thanh gươm trên tay Nhất Thu, chàng nói:

– Đại ca, tiểu đệ thấy thanh gươm này quen quen.

Nhất Thu trao thanh gươm cho Thiếu Hoa, đỡ thanh gươm Thiếu Hoa nhìn vào chối kiếm thấy khắc chữ “Khúc”, chàng nói:

– Thanh gươm này của Khúc Dương, một trong tứ tiêu đầu của Tần Bình.

Nhất Thu nhìn cái xác bị người đệ tử Cái Bang đè lên, chàng hỏi:

– CÓ phải xác chết nằm kia là Khúc Dương không?

Nhìn xác chết, Thiếu Hoa lắc đầu :

– Không, đây là một trong đội bảo vệ cỗ xe, có thể Khúc Dương giết chết người này trong tình hình rất gay go nên hắn bỏ cả thanh gươm mà chạy. Ai có khả năng khiến chúng hốt hoảng đến thế?

Chi tiết Thiếu Hoa vừa khám phá khiến Nhất Thu ngạc nhiên. Như thế là có thêm một lực lượng khác xuất hiện trong cuộc quần chiến này. Chàng nói:

– Tình hình trở nên rối tung, chúng ta kíp tìm đến Nam Hải tiêu cục .

Thiếu Hoa cũng tỏ ra hoang mang không biết Ly Cơ hiện giờ phiêu dạt nơi nào hay đã lọt vào tay bọn Bức Vương? Chàng cùng với Nhất Thu đến một làng Sơn Cước thấy trong hàng rào có một bầy ngựa không yên cương, tận xa mới có một mái tranh ẩn hiện trong cây rừng. Nhất Thu hỏi:

– Tiểu đệ cưỡi ngừa không yên cương được chứ?

Thiếu Hoa gật đầu, chàng nhảy qua hàng rào. Nhất Thu vội hỏi:

– Hiền đệ làm gì vậy?

Thiếu Hoa nhe răng cười :

– Ngộ biến tùng quyền, chờ tìm chủ nhân hỏi mua quá thì giờ, chư chắc họ chịu bán.

Chúng ta hãy “mượn” tạm. Đại ca cứ yên tâm.

Không chờ Nhất Thu nói gì. Thiếu Hoa chạy lại bên bầy ngựa, chàng nhảy lên lưng một con ngựa sao, nắm bờm thịt nó lại. Con ngựa cất vó hý vang. Đúng lúc ấy ở phía ngôi nhà có người bước ra. Thiếu Hoa thúc gót con ngựa phóng về phía Nhất Thu, chàng gọi:

– Nhảy lên đại ca!

Nhất Thu búng người nhảy vút qua đầu Thiếu Hoa bay về phía đàn ngựa của chàng, buông người rơi trên lưng một con ngựa phóng tới như một tia chớp đen đuổi theo Thiếu Hoa. Đàng sau chủ bầy ngựa cũng vừa chạy đến chỗ đàn ngựa, đó là một cô gái miền sơn cước, cô nhảy lên lưng một con gnựa trắng mặc dù Nhất Thu và Thiếu Hoa chạy đã khá xa cô vẫn thúc con Bạch mã đuổi khoe. Ba con ngựa chạy vun vút như tên bay. Con bạch mã của cô gái có nước đại thật hay, mới hết một triền núi khoảng cách đã được thu ngắn, cô đưa một chiếc tù và lên miệng thổi một tràng. Đang chạy ngon trớn nghe tiếng tù và con ngựa của Nhất Thu và Thiếu Hoa cưỡi cùng đứng phắt lại.

Mặc cho cả hai kéo bờm thúc gót hai con vật vẫn lì lợm đứng im, Nhất Thu nhìn Thiếu Hoa bối rối. Tình cảnh thật dở khóc dở cười. Thiếu Hoa mím môi:

– Cứ để tiểu đệ tính, dù sao chúng ta cũng vẫn phải dùng hai con ngựa này.

cô gái phóng tới, nhìn thấy kẻ ăn cắp ngựa là hai chàng trẻ tuổi Vô cùng anh tuấn thì ngạc nhiên há miệng chẳng nói nên lời. Thiếu Hoa kéo bờm thúc con ngựa chạy lại bên cô gái, chàng vòng tay:

– Cáo lỗi cùng cô nương, chúng tôi có việc quá khẩn cấp nên bất đắc dĩ mới hành động như vậy. CÔ nương đã đến đây xin vui lòng nhường lại chúng tôi xin bồi hoàn .

CÔ gái nhìn Thiếu Hoa với ánh mắt trách móc :

– Hỏi qua một tiếng nào có mất bao nhiêu thời gian, tại sao người lại hành động thô thiển như thế?

Thiếu Hoa vẫn giữ thái độ hoà nhã:

– Thật tình chúng tôi phải đuổi theo một bọn giết người, chúng đã đi quá xa nên mới xảy ra việc này. . .

CÔ gái nhìn Thiếu Hoa và Nhất Thu lặp lại :

– Bọn giết người? Chúng là ai?

– CÔ nương không biết đâu, bọn này hút máu người biết bay như dơi. Chúng đã sát hại rất nhiều huynh đệ của chúng tôi . Bây giờ cô nương đã hiểu, xin nhận lại . . .

Vừa nói Thiếu Hoa vừa đưa tay vào người rút ra mấy đ anh vàng. CÔ gái vội khoa tay:

– Đừng làm thế, các vị mượn ngựa xong việc đem trả. Hãy hứa đi .

– Ngộ chúng tôi bị địch giết thì sao?

– Không chết đâu, tướng hai vị phương cương đoan chính nhất định không chết yểu, nếu hai vị không gấp rút xin mời hai vị đến ra mắt gia gia, các vị sẽ được tặng một báu vật có thể trừ khử được giống dơi quỉ.

Thiếu Hoa nhìn Nhất Thu ngầm hỏi ý kiến. Nhất Thu khẽ gật đầu . Thiếu Hoa vội nói:

– CÔ nương, đây là đại ca của tại hạ tên gọi Vương Nhất Thu, còn tại hạ họ Lý tên Thiếu Hoa.

CÔ gái e lệ nhìn Nhất Thu, cất giọng thánh thót:

– Tiện nữ họ Phương tên Tiểu Cô, mời nhị vị công tử cùng đi .

Tiểu CÔ phóng ngựa đi nước kiệu phía trước, Thiếu Hoa quay sang Nhất Thu khẽ hỏi:

– Tại sao đại ca lại bằng lòng đi theo cô gái họ Phương?

Nhất Thu bình tĩnh giải thích:

– Trước hết ta không muốn trở thành tên ăn cắp ngựa bị bắt tại trận, thứ hai người miền núi có rất nhiều cái thần bí, rất có thể chúng ta học được cách khống chế bọn Bức Vương như Phương cô nương nói.

– Nhưng chúng ta đâu còn thì giờ.

– Nếu nói là trễ chúng ta đã trễ rồi, hiền đệ cứ làm theo ngu huynh.

cả ba trở về ngôi nhà trong rừng, từ xa Nhất Thu đã thấy có một vị lão trượng quắc thước đứng ngoài sân có ý ngóng chờ. Phương cô nương nhảy xuống ngựa, nàng chạy đến bên vị lão nhân, liếng thoắng:

– Gia gia, con mời hia vị công tử về để cầu kiến người, .

Phương lão khẽ hừ lên một tiếng:

– Trên đời này lại có vị công tử ăn cắp ngựa ư?

Tuy còn ở xa nhưng Nhất Thu vẫn nghe được tiếng nói của vị lão nhân. Chàng xuốngngựavòngtay:

– Vãn bối xin ra mắt Phương lão bối.

Thiếu Hoa cũng vội hành lễ theo Nhất Thu, Phương lão ngạc nhiên tấy hai chàng thiếu hiệp có cốt cách phi phàm không hiểu sao lại làm cái việc của một tên đạo chích?

Lão gật đầu:

– Nhị vị đừng đa lễ, xin mời vào nhà đàm đạo.

Sau khi nghe Nhất Thu thắt lại nguyên cớ vì sao chàng phải tự tiện lấy hai con ngựa. Phương lão gật gù:

– Không ngờ lão phu đã mai danh ẩn tích tận nơi thâm sơn cùng cốc vậy mà chuyện thị phi vẫn tìm đến. Xin công tử nói rõ hơn Bức Vương là người như thế nào?

Nhất Thu nhìn Thiếu Hoa chàng nhường lời cho người nghĩa đệ. Thiếu Hoa tóm tắt:

– Bức Vương chỉ là danh xưng, tên thật của người này là Nùng Chí Vân, tộc trưởng một bộ tộc lớn bên Nam Quốc, Chí Vân muốn tạo phản bị Lý Triều truy diệt nên kéo thuộc hạ trốn sang Trung Nguyên. hắn chiêu binh mãi mã có trong tay một đạo quân hùng hậu, bên cạnh hắn có rất nhiều cao thủ rất giỏi tà thuật, chúng thường bày trận nhờ một loại áo bay đặc chế, một số trong bọn chúng hút máu người như loài dơi quỉ.

nạn nhân của chúng ngày càng nhiều, các môn phái ở Trung Nguyên đang khốn khổ vì bọn Bức Vương. Cái Bang Khất Cái hùng hậu như vậy mà nay gần như tan rã, vị bang chủ mất tích, bang chúng bị tàn sát không tiếc thương.

Nghe những lời của Thiếu Hoa, Phương lão thở dài:

– Không ngờ chốn giang hồ ngày nay lại đang chìm trong biển máu . Nhị vị anh hùng có tâm huyết trừ gian diệt bạo như vậy thật đáng ca ngợi. HỌ Phương nhiều đời có một phương pháp diệt trừ những kẻ dùng tà thuật rất có thể hữu ích cho nhị vị công tử nhưng ngặt một nỗi đây là bí truyền của dòng họ Phương, nếu không phải người trong họ không thể truyền lại .

Tiểu CÔ đứng bên cạnh nghe Phương lão nói vậy khẽ nói :

– Gia gia, hay người thu nhị vị công tử làm đệ tử như thế sẽ truyền bí kíp được .

Phương lão nghiêm nghị lắc đầu :

– Từ bao đời nay, họ Phương có bao giờ thu nạp đệ tử? Con chẳng nhớ vậy sao?

Nhất Thu vòng tay:

– Thưa lão bá, vãn bối học võ là để hành hiệp không mưu lợi riêng tư. Nếu là bất khả thì xin lão bá hãy quên việc ấy đi. Vãn bối chỉ xin lão bá nhượng lại cặp ngựa để kịp lên đường Phương lão nhìn Nhất Thu, Thiếu Hoa rồi lại nhìn Tiểu CÔ chợt trên môi lão nở nụ cười hóm hỉnh. Lão gật gù:

– Cha con ta ẩn thân trong rừng thật là quạnh quẽ, Tiểu CÔ đã đến tuổi trăng tròn, nhị vị công tử thấy dung nhan nó như thế nào?

Trong khi Nhất Thu và Thiếu Hoa cùng sửng sốt thì Phương Tiểu CÔ mặt đỏ bừng bừng, cô khẽ cự nự:

– Icla gia gia, kỳ qua!

Phương lão cả cười nhìn Nhất Thu và Thiếu Hoa có ý chờ câu trả lời. Nhất Thu hiểu ý ông gia khá kỳ khôi này, chàng bình tĩnh nói :

– Dung nhan Phương cô nương quả thật hoa nhường nguyệt thẹn, xin chúc mừng lão bá.

Phương lão gật đầu lia lịa:

– Phải phải, chúc mừng như thế là rất đúng. Ta sẽ truyền bí kíp cho một trong hia vị công tử. Tiểu Cô, con nói đi, con gặp Lý công tử hay Vương công tử trước?

Phương Tiểu CÔ nhìn Thiếu Hoa rồi ghé sát tai Phương lão nói thầm, kế đó cô bỏ Chạy ra nhà sau. Phương lão vuốt râu cười sặc sụa. Lão nhìn Thiếu Hoa nhưng nói với Nhất Thu :

– Vương công tử, công tử có một huynh đệ xuất chúng. Lấy vai vế là huynh trưởng công tử hãy tác hợp Lý công tử với con gái ta. ở đây giữa rừng chẳng nên câu nệ nghi lễ phiền phức. Ta nóng lòng muốn truyền bí kíp cho chàng rể quí rồi đây.

Nhất Thu nhìn Thiếu Hoa trong khi Thiếu Hoa há mioệng kinh ngạc. Nhất Thu khẽ nói:

– Chúc mừng hiền đệ.

Thiếu Hoa gần muốn nhảy nhổm lên, c hàng nhăn nhó:

– Đại ca, đừng chọc tiểu đệ. Đệ từ Nam Quốc qua đây đâu thể nào lấy vợ. . . ngang thế này được .

– Hiền đệ không hài lòng nhan sắc Phương cô nương ư? So với Ly Cơ, Tiểu Cơ đâu có kém sút gì?

– Không phải thế, cả Ly Cơ tiểu đệ cũng không có gì riêng tư.

Phương lão nhìn Thiếu Hoa vẫy tay:

– Lý công tử, hãy lại đây ta thăm gân cốt xem học bí kíp nhà họ Phương có thích hợp không?

Thấy Phương lão làm tới khiến Nhất Thu càng bối rối. Thiếu Hoa chợt nghiêm nét mặt:

– Thưa lão bá, cảm ơn hảo ý của lão bá nhưng việc hôn nhân quả thật vãn bối chưa nghĩ tới . Hơn nữa vãn bối vốn không phải là con dân nà h Tống . . .

Phương lão khoa tay rối rít:

– Không cần! Không cần! Con dân nà h nào cũng được, con gái ta ưng là đủ rồi. Hãy mau bước lại đây.

Thiếu Hoa vòng tay thi lễ, chàng cương quyết:

– Đa tạ lão bá, anh em vãn bối xin cáo từ!

Dứt lời Thiếu Hoa xoay lưng bước ra nhưng Phương lão đã cất tiếng đầy đe doạ:

– Công tử nghĩ muốn vào hay ra khỏi thảo lư của họ Phương này dễ dàng thế ư? Hãy vận công lên thử xem.

Thiếu Hoa nhìn Nhất Thu sửng sốt. Chàng thử vận câng htì thấy ngực mình nhói đau, sau đó tì phế như bị muôn ngàn mũi kim đâu đau thấu cốt. Thiếu Hoa cắn răng khẽ nói:

– Đại ca hãy thử vận công lên xem.

Đến lượt Nhất Thu cũng lâm vào tình trạng như Thiếu Hoa, chàng khẽ nói :

– Nguy rồi, chúng ta cùng bị Phương lão hạ độc .

Phương lão cả cười:

– Ta không bao giờ dùng độc, trong người các ngươi cả vạn con nhuyễn huyết trùng háu đói. Chỉ một ngày một đêm, tì phế các ngươi sẽ nát như tương. Sao? CÓ chịu làm rể ra không?

Thiếu Hoa nhìn Phương lão trừng trừng, chàng gào lên:

– Đừng hòng, ta thà chết . . .

Chưa dứt lời chàng đã lăn ra mặt đất quằn quại. Nhất Thu cũng chung số phận, c ả hai ngất đi trong tiếng cười của Phương lão.

Khi Nhất Thu và Thiếu Hoa tỉnh lại trăng đã lên cao từ bao giờ, một mùi hương nồng nàn phả vào mũi Thiếu Hoa, chàng lồm cồm ngồi dậy nhưng một giọng nói cất lên:

– Lý công tử khoan cử động mạnh, hãy uống viên thuốc giải trùng này đi .

Thiếu Hoa định xuất chiêu không chế kẻ vừa cất tiếng nói vì chàng nhận ra đó chính là Phương Tiểu Cô. Nhất Thu vội nhắc lại :

– Hiền đệ đừng lỗ mãng. Tiểu CÔ không có lỗi gì, hãy uống viên thuốc giải trùng này Chờ cho hai chàng uống xong Tiểu CÔ nói:

– Nhị vị thiếu hiệp đừng chấp gia gia tính tình kỳ quái nhưng người lại rất thương tiện nữ. Xin hai vị hãy quên chuyện hồi chiều đi, ngựa đã cột sẵn bên ngoài hai vị hãy mau lên đường.

Nhất Thu vận công chàng thấy người đã bình thường. Chàng đứng lên vươn vai nhìn ra ngoài sân trăng sánh như một tấm thảm. Thiếu Hoa có vẻ ngượng nghịu, chàng khẽ nói:

– Đa tạ cô nương, tại hạ nóng nảy làm kinh động đến nàng.

– Công tử và hiền huynh hãy mau lên ngựa, đừng quên ở một góc rừng có một Tiểu CÔ nhìn theo.

Thiếu Hoa chẳng biết làm cách nào an ủi được người con gái vừa xa lạ đã trở thành gần gũi nhưng nhớ đến Ly Cơ và Vi Trưởng lão, Thiếu Hoa lại sôi sục mối hận đối với Bức Vương. Chàng khẽ nói:

– CÔ nương hãy bảo trọng.

Chàng đứng lên định bước ra chợt Tiểu Cơ nhẹ níu tay chàng:

– Thiếu hiệp hãy nậhn món quà này, chiếc bình màu đỏ khi gặp hung hiểm thiếu hiệp hãy mở nút rải ào không khí, nhớ là khoe chiều gió. Chiếc bình màu xanh là thuốc giải, thiếu hiệp chỉ cần ngậm một viên trước khi xuất thủ là an toàn.

Thiếu Hoa cảm động, chàng nhận hai chiếc bình nhét vào người thầm nói :

– Tiểu Cô, một ngày nào đó tại hạ sẽ gặp lại .

Một chặp sau tiếng vó ngựa khua rền. Tiểu CÔ bước vào phòng trong thấy Phương lão nằm ngủ ngáy như sấm, nàng bước vội về phía chuồng ngựa, nhảy lên con bạch mã.

Trong chốc lát, con bạch mã phóng đi vun vút như một ảo ảnh.

Nam Hải sơn trang nằm im lìm dưới ánh nắng, từng nóc nhà san sát, mái ngói đỏ nổi bật giữa màu xanh của cây cối. Đã từng đến đây một lần, Thiếu Hoa khá rành các lối đi trong sơn trang, chàng ngồi im quan sát sinh hoạt bên trong. Sự canh ác tỏ ra nghiêm mật nhưng không lộ vẻ gì chứng tỏ Nam Hải tiêu cục đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch. Thiếu Hoa nói:

– Đại ca, Sơn trang không như tiểu đệ nghĩ, chẳng lẽ Tần Bình chưa về tới?

Nhất Thu phóng tầm nhìn vào từng góc sơn trang, các lối ra vào đều đóng kín, trong sân người qua lại bình thản. Chàng khẽ nói:

– Hiền đệ đã bị người của tiêu cục biết mặt, để ngu huynh đột nhập vào bên trong xem chúng đang làm gì.

Nhất Thu trao dây cương cho Thiếu Hoa, chàng dùng khinh công Ma ảnh Lược Đồ, người nhoà đi bay vút vào trong sơn trang, đột nhiên Nhất Thu hoa mắt vì thấy khung cảnh trước mặt đột nhiên thay đổi, sát khí toả lên trùng trùng. Kinh ngạc Nhất Thu vội nhảy lộn ngược trở ra phía sau khung cảnh Nam Hải sơn trang lại hiện ra với vẻ hiền hoà như cũ. Hiện tượng quái dị này khiến Nhất Thu nghĩ sơn trang đã được nguy trang bởi một trận thế không thể tự tiện ra vào như những nơi khác. Nhất Thu quay trở lại chỗ Thiếu Hoa ẩn núp, chàng nói:

– Hiền đệ hãy quan sát thật kỹ xem Sơn trang có điểm nào khả nghi không?

Hơi ngạc nhiên nhưng Thiếu Hoa vẫn làm theo lời Nhất Thu . Chàng lắc đầu :

– Tiểu đệ không thấy gì cả.

Nhất Thu chậm rãi nói:

– Lạ lắm, ngu huynh nhảy vào trong sơn trang, mới di chuyển mấy bước đột nhiên hoa mắt vì cảnh vật trước mắt thay đổi hoàn toàn, sát khí bốc lên ngùn ngụt.

Hình như bên trong là một trận đồ.

Thiếu Hoa giật mình, chàng nói:

– Không lẽ, Tần Bình đã lập trận Bắc Đẩu Thiên Càng để chống lại chính tiểu đệ?

Chúng đã bày trò ma quỉ chúng ta quyết san bằng Nam Hải sơn trang.

Nhất Thu gật đầu:

– San bằng Nam Hải sơn trang thì dễ nhưng chúng ta cần bắt chúng cung khai Vi Trưởng lão và Kiều cô nương hiện giờ ở đâu .

Nhất Thu gật đầu cùng với Thiếu Hoa phóng người vượt tường rào, cả hai vừa nhảy vào chuyện xảy ra với Nhất Thu lại xảy ra. Thiếu Hoa kéo Nhất Thu bước theo phương vị Các ngôi sao nhưng khung cảnh luôn chuyển động, ám khí bay loang loáng chụp xuống. Thiếu Hoa và Nhất Thu vội trở về nơi xuất phát. Thiếu Hoa cau mày:

– Lạ thật. RÕ ràng đây là trận Bắc Đẩu Thiên Cáng nhưng vị trời các ngôi sao chuyển dịch lại khác, âm khí bốc lên mười phần ma quái. Chẳng lẽ Tần Bình đã được cao nhân chỉ vẽ thay đổi các phương vị tinh tú. Nếu quả đúng như vậy chúng ta sẽ khó mà bắt được lão Nhất Thu cau mày hỏi:

– Nếu ngu huynh dùng Ma Kỳ huỷ địa thế trận pháp có bị thay đổi không?

– Vật chất tương sinh tương khắc, nếu đại ca huỷ diệt lẽ chuyển dịch đó đương nhiên trận thếsẽ tan.

– Nếu vậy hiền đệ đứng ngoài này lược trận, hễ kẻ nào thoát ra ngoài khống chế tức thì.

Dứt lời Nhất Thu phóng người lên cao, chàng lấy Ma Kỳ vận Hỗn Nguyên Công phất mạnh xuống mặt đất. Từ Ma Kỳ luồng quái phong như sấm sét ụp xuống mặt đất nổ tung đất đá bay mịt mờ, Nhất Thu lại phất ngược Ma Kỳ, luồng quái phong xoắn ngược rú lên nổ giữa không trung phát ra những tia lửa đốt cháy cỏ cây bên dưới . Nhất Thu cất Ma Kỳ nhảy trở về chỗ Thiếu Hoa, chàng hỏi:

– Hiền đệ có thấy tận thế bên trong thay đổi chưa?

Thiếu Hoa chăm chú nhìn ảnh bọn thuộc hạ Nam Hải tiêu cục chạy nhốn nháo.

Vương Cao chỉ huynh một đội bảo tiêu ra trấn giữ các cổng, Đoàn Minh dẫn đội cung thủ núp sau các vách nhà sẵn sàng loạn tiễn. Khúc Dương đôn đốc bọn cận vệ chia ra phòng thủ Nam Hải đường. Vừa nhìn thấy Khúc Dương, Thiếu Hoa nổi giận, chàng vận Phi Long thần công nói lớn:

– Tần Bình, ta cần biết tin tức của Vi Trưởng lão và Kiều công tử hiện giờ ở đâu . Nếu ngươi cứ tiếp tục lẩn trốn ta sẽ san bằng Nam Hải sơn trang.

Trả lời Thiếu Hoa là một trận mưa tên bay vun vút về phía chàng. Con ngựa sao của Thiếu Hoa trúng mấy mũi tên kêu lên vang lừng. Nhất Thu bừng giận chàng rút Ma Kỳ định nhảy vào sơn trang chợt Thiếu Hoa cản lại :

– Đại ca, không cần phải hao tổn chân lực, để tiểu đệ thử món bảo bối của nhà họ Phương.

Thiếu Hoa trao cho Nhất Thu viên thuốc giải, tiếp theo chàng bước lên đầu gió nói lớn:

– Tần Bình! Một lần nữa ta hỏi ngươi Vi Trưởng lão và Kiều công tử ở đâu? Ta chờ ngươi một khắc nếu không trả lời toàn thể Nam Hải tiêu cục sẽ bị huỷ diệt Hình như bọn Nam Hải tiêu cục không tin Thiếu Hoa lại có thể thực hiện được lời đe doạ nên vẫn chỉ có trận loạn tiễn trả lời. Lần này dày đặc dữ dội hơn khiến Thiếu Hoa phải nhảy núp sau một thân cây. Loạt tên vừa dứt Thiếu Hoa bước ra đã thấy trong sơn trang cảnh vật trở lại như cũ . Hình như chúng gấp rút bố trí lại trận thế. Không còn nhân nhượng được nữa, Thiếu Hoa chờ một cơn gió mạnh thổi tới, chàng mở nút chiếc bình màu đỏ hướng về sơn trang, từ trong bình một làn khói đen bay ra, làn khói toả rộng lấp lánh úp vào khắp ngóc ngách sơn trang. Chờ một chập Thiếu Hoa mới lên tiếng:

– Ta đã cảnh cáo các ngươi không nghe, bây giờ tất cả hãy vận công sẽ biết .

Chỉ một lát sau trong sơn trang nổi lên những tiếng rú nhủn khiếp. Tiếng rú lan toả khắp nơi như một cơn dịch. Đã từng nếm mùi vị đau đớn, bây giờ chứng kiến hàng trăm nhân mạng đang quằn quại rên siết, dù lòng dạ có cứng rắn đến đâu Thiếu Hoa cũng không thể nào bình thản được . Chàng lên tiếng:

– Các ngươi nghe đây, vẫn còn một con đường sống, c ác ngươi hãy mau khai ra Vi Trưởng lão và Kiều công tử ở đâu?

Các cánh cửa bung ra những bóng người loạng choạng bò lết về phía Thiếu Hoa, chàng nhận ra trong số đó có cả tứ tiêu đầu . Đoàn Minh van vỉ :

– Hãy cứu chúng tôi Lý thiếu hiệp.

– Hãy khai ra điều ta vừa hỏi .

– Tần trang chủ đã đem đi cả rồi.

– Sao? Tần Bình đã đem Vi Trưởng lão và Kiều công tử đi đâu?

– Ta không biết. Trang chủ bí mật bỏ đi.

Thiếu Hoa tin lời Đoàn Minh vì kẻ chầu sống không thể nào lừa dối. Chàng hỏi Nhất Thu :

– Đại ca xử trí bọn thuộc hạ Tần Bình thế nào?

– Tha chết nhưng huỷ võ công của chúng đi .

Thiếu Hoa nói với Đoàn Minh:

– Các ngươi chưa chết ngay đâu. Qua hết đêm nay thuốc thánh cũng không cứu được Hãy đưa chúng ta vào nới tiền bối đang ở.

Đoàn Minh cùng bọn tứ tiêu đầu hướng dẫn Thiếu Hoa và Nhất Thu đi xuyên qua. . .

[thieú một đoạn] đến một căn phòng cửa đóng im lìm, Đoàn Minh nói:

– Thiếu hiệp đã từng đến đây, phòng này chính là nơi Tần trang chủ nghỉ ngơi .

Thiếu Hoa co chân đạp tung cánh cửa, chàng giật mình thấy bên trong một người đứng sừng sững, gươm chống xuống đất, nét mặt lầm lì. Người ấy chính là Tần Bình, Đoàn Minh há miệng ú ớ, cả Khúc Dương, Vương Cao, Mạch Quốc đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Khúc Dương lên tiếng:

– Trang chủ, rõ ràng người đã rời khỏi sơn trang rồi mà?

Tiền bối ầm ừ thụt hơi ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc. ông ta lên tiếng:

– Hay lắm, thiếu hiệp đã tìm đến, chúng ta có cái trao đổi với nhau .

– Trao đổi? ông còn muốn trao đổi với ta? Mạng ông có giữ được hay không còn đặt điều kiện.

Tần Bình vẫn tỏ ra trầm tĩnh:

– Đúng, nhưng nếu ta chết, ngươi sẽ không boa giờ tìm thấy Vi Bất Ngã và Kiều cô nương xinh đẹp nữa. Vì thế ta mới nói trao đổi.

Thiếu Hoa cất tiếng cười gằn, chàng nhìn Nhất Thu và chợt biến sắc vì Nhất Thu đột ngột xuất thủ, Tần Bình bật ngã ngửa. Nhất Thu đưa tay luồn vào chân tóc hắn và chàng từ từ gỡ ra một lớp da mặt, gương mặt Tần Bình biến đổi . Bọn tứ tiêu đầu rú lên:

– Ngươi là ai? Sao dám giả dạng Tần trang chủ?

Nhất Thu nhìn trừng trừng kẻ đội lốt Tần Bình, bất chợt chàng thốt:

– Hoắc Đồng!

Nghe gọi đúng tên, Hoắc Đồng mở mắt nhìn Nhất Thu nhếch môi:

– Cuối cùng ta cũng bị ngươi khám phá, nhưng trễ mất rồi.

Khúc Dương uất ức hỏi:

– Ngươi đội lốt Tần trang chủ gạt chúng ta từ bao giờ?

– Từ lúc ta lột da mặt Tần Bình đeo vào mặt ta. Khà! Khà! Khà!

Sự thật diễn ra hư hư ảo ảo khiến Thiếu Hoa lúng túng:

– Thì ra ngươi chính là một trong ba cận tướng của Nùng Chí Vân, các ngươi qua đây bày trò ma quỉ. Một lần nữa ta hỏi: Vi Trưởng lão và Kiều cô nương đâu?

– Lão già ăn mày đã đem về Động Dơi để Bức Vương dùng làm con tin. Còn Kiều Ly Cơ đã được một cô gái cứu đi.

Nhất Thu ngạc nhiên hỏi:

– CÔ gái ấy như thế nào?

– Ta chỉ biết đó là một cô gái rất đẹp. Nàng là ai nếu ta biết thì làm sao nàng có thể chạy thoát.

– Hình dung nàng ra sao?

– Lớn tuổi hơn Kiều cô nương, mặc toàn màu xanh, hình như họ có quen biết với nhau.

Nhất Thu nhíu mày trong khi Thiếu Hoa mừng rỡ:

– Đại ca, đó chính là Kiều tẩu tẩu . Việc ở đây đại ca tính sao?

– Các người trong Nam Hải tiêu cục Vô tội, họ bị tên Hoắc Đồng này lừa gạt. Hiền đệ hãy cho thuốc giải trùng độc cho họ đi. Còn tên bộ hạ của Bức Vương là tội phạm triều đình bên quí quốc hiền đệ tuỳ ý xử trí. Nhưng theo ngu huynh hãy tạm lưu mạng hắn lại vì hắn có thể giúp chúng ta đột nhập vào sào huyệt của Bức Vương. CÓ phải chính Bức Vương mới là tên tội phạm, chình triều đình nhà Lý trao nhiệm vụ cho hiền đệ truy diệt. Thiếu Hoa công nhận ý kiến của Nhất Thu là đáo lý, chàng gật đầu hỏi Khúc Dương:

– Khúc tiêu đầu, sao ta không thấy Lữ Vân phó trang chủ?

Khúc Dương tỏ vẻ lúng túng:

– tại hạ quả thật hồ đồ, hình như Lữ Vân đã nghi ngờ chân tướng của Tần Bình nên ngầm chống đối việc Nam Hải tiêu cục trở thành thuộc cấp của Kiều Tôn Dung, chính tứ tiêu đầu chúng ta đã tiết lộ với Tần Bình giả về sự chống đối này do đó phó trang chủ đã bị bức tử.

Thiếu Hoa hừ lên một tiếng:

– Thếcòn ái thiếp Phi Loan?

– Nàng là người của tên Tần Bình giả.

– Gọi nàng ra đây.

Khúc Dương bước vào khuê phòng của Phi Loan, hắn hớt hải bước ra:

– Thiếu hiệp, nàng đã đi mất rồi!

Thiếu Hoa nhìn Hoắc Đồng:

– Phi Loan cũng là người của Bức Vương?

Hoắc Đồng lặng thinh một cách ngạo mạn. Thiếu Hoa cười gằn. Chàng vận Phi Long thần công định dồn chân nguyên thần dương thiêu đốt kinh mạch hắn để tra tấn nhưng Nhất Thu vội cản lại:

– Hiền đệ không cần làm thế, ta có một bí pháp đả huyệt khiến gân cốt hắn co rút lại, gan góc đến mấy cũng phải khai ra. Bây giờ hiền đệ hãy phát thuốc giải trùng độc cho các thuộc hạ tiêu cục rồi khuyến khích họ về quê quán làm ăn.

Thiếu Hoa làm theo lời Nhất Thu, các gia nhân thuộc hạ của Tần Bình đồng loạt cảm tạ Nhất Thu và Thiếu Hoa. Duy có tứ tiêu đầu họ cùng quì xuống nói :

– Nhị vị đại hiệp, anh em chúng tôi lầm kế giặc làm cho Nam Hải tiêu cục tan tác. Bây giờ chúng tôi nguyện đi theo nhị vị để báo thù cho Tần trang chủ .

Thiếu Hoa gật đầu:

– Các vị biết suy nghĩ như vậy mới hợp đạo lý.

Nhất Thu nghĩ đến các đệ tử Cái Bang thuộc phân đàn của Cốc Dương chết thảm.

Chàng nhìn Khúc tiêu đầu hỏi:

– Các hạ và Nam Hải tiêu cục có tham dự tiêu diệt đệ tử Cái Bang trong rừng không?

Khúc Dương xanh mặt lắc đầu:

– Không, chúng tôi được lệnh âm thầm rút khỏi trận Bắc Đẩu Thiên Cáng. Giết các đệ tử Cái Bang chính là bọn Bức Vương.

Nhất Thu với tay rút thanh gươm sau lưng đưa ra, chàng đổi giọng:

– Ngươi có nhận được vật này không?

nhận ra đó là thanh gươm của mình, Khúc Dương vội quỳ xuống:

– Đại hiệp, đó chính là thanh gươm của tại hạ nhưng việc giết Mạc Cửu hoàn toàn ngoài ý muốn. Nạc Cửu cứ trung đuổi theo cỗ xe đễ giải thoát cho Vi Trưởng lão, do đó đã xảy ra cuộc thảm sát. Tại hạ xin tự chuộc lỗi.

Dứt lời Khúc Dương nhắm ngay mũi gươm xốc tới. Nhất Thu thâu gươm:

– Ngươi không cần làm thế, hãy chết cho đáng mặt nam nhi .

– Đa tạ đại hiệp.

Khi Nam Hải tiêu cục chỉ còn lại vỏn vẹn có bảy người, gồm Nhất Thu, Thiếu Hoa, tứ tiêu đầu và Hoắc Đồng. Thiếu Hoa nói:

– các vị tiêu đầu Cứ sinh hoạt bình thường, ta và đại ca cần tra hỏi tên Hoắc Đồng về những điều cơ mật của Bức Vương.

Tứ tiêu đầu lui ra. Thiếu Hoa nhìn Nhất Thu :

– Bây giờ xin đại ca ra tay.

– Hiền đệ giải độc cho hắn đi.

Thiếu Hoa lấy viên thuốc trong chiếc bình màu xanh nhét vào miệng Hoắc Đồng, nhưng hắn cắm chặt hai hàm răng, ánh mắt thù hận nhìn Thiếu Hoa, chàng phải bóp miệng nhét viên thuốc vào nhưng Hoắc Đồng phun ra, hắn gằn giọng:

– Ta không bao giờ phản bội lại dân tộc Mèo, các người đừng hòng ta cung khai, dắt đường cho các ngươi đánh phá Ma Phong Lãnh. Giết ta đi.

Thiếu Hoa thầm ngạc nhiên trước ý chí quật cường của Hoắc Đồng. Nhất Thu cười gằn:

– Dù muốn hay không ngươi vẫn phải khai, vẫn phản bội lại dân tộc của ngươi.

Dứt lời Nhất Thu vận Hỗn Nguyên công điểm vào các đại huyệt của Hoắc Đồng.

Hắn trợn mắt cắn răng cố sức chịu đựng nhưng toàn thân hắn bỗng nổi lên những tiếng kêu răng rắc dưng như gân cốt đang có rút rạn nứt. Thân hình cao lớn của Hoắc Đồng từ từ gò xuống thâu lại. Hoắc Đồng nghiến răng ken két, miệng ứa máu, mắt muốn lọt tròng ra ngoài. Chứng kiến cảnh ghê rợn này Thiếu Hoa bất nẫhn chàng đành quay mặt đi chỗ khác.

Trong lúc đó giọng nhất Thu lạnh lùng:

– Thếnào? Ngươi còn chịu đựng được bao lâu?

Hoắc Đồng gập người xuống, hắn nói như con thú gầm gừ:

– Giết ta đi!

– Giết ngươi, việc đó quá dễ nhưng ngươi phải sống để khai ra những điều ta cần biết. Sự đau đớn sẽ tăng lên gấp bội khi cơ thể ngươi mềm nhũn như một con cua lột.

Nói ra đi.

Hoắc Đồng rú lên một tiếng thảm thiết, hắn lăn lộn co quắp trên mặt đất. Sự đau đớn đến tột cùng khiến hắn buột miệng nói ra điều hắn không muốn nói :

– Ngừng lại, ta xin khai.

– Tốt lắm, Bức Vương có biết ngươi chịu đau đớn vì hắn đâu?

Dứt lời, Nhất Thu phóng chỉ giải khai phép tán cốt phân thân cho Hoắc Đồng. Hắn nằm im trên mặt đất thở hồng hộc một chập sau lồm cồm ngồi lên:

– Các ngươi muốn biết những gì cứ hỏi.

Nhất Thu ra dấu cho Thiếu Hoa:

– Đến lượt hiền đệ.

Nhất Thu ngồi vào chiếc ghế Tần Bình thường ngồi, chàng nhắm mắt vận công phu hồi chân nguyên, vì chàng có một điều bí mật: khi chàng dùng phép tán cốt phân thân, bản thân người dùng nó phải trả giá bằng chính nguyên khí của mình. Thiếu Hoa không biết điều đó. Chàng nhìn Hoắc Đồng với ánh mắt xuyên thấu tâm can, chàng hỏi :

– Ngươi bắt đầu khống chế tiền bối từ khi nào?

Hoắc Đồng nhắm mắt, hắn bắt đầu ôn lại từ lúc mới vượt biên giới sang Trung Nguyên, giọng đều đều . . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.