Độc Giả Thứ 7

Chương 1: Người chết đầu tiên



Hồi Tưởng

“Hắn trầm luân, hắn sa ngã. Các ngươi năm lần bảy lượt cười nhạo, hãy biết rằng, hắn sa ngã thì vẫn cao cao phía trên các ngươi. Hắn vui quá hóa buồn, nhưng cường quang của hắn sẽ nhanh chóng thu các ngươi sa vào hắc ám.” —— Ni Thái.

Tôi đã ngủ bao lâu?

Hiện tại tìm hiểu việc này đã không còn ý nghĩa nữa. Tôi không tình nguyện mở mắt, trong mũi tràn ngập đủ loại hương vị khả nghi. Tôi hít hít mũi, nhận ra mùi thịt kho tàu, thịt bò, hành tây, gà rán KFC, rượu trắng kém chất lượng, đậu tương có chút giống mùi lúc vừa cởi giầy.

Tàu hỏa Trung Quốc vĩnh viễn là như vậy, giống như một căn tin của doanh nghiệp để đến khuya. Nếu chẳng may bạn không không mua được vé giường nằm, mà chỉ có thể chen chúc tại ghế cứng trong toa hành khách, thì thức ăn này giống như mua trong căn tin đã để qua đêm, mặc kệ bạn có thích hay không, nhận hay không, đều phải nuốt xuống, mà hương vị kia cảm nhận tựa như sương mù, thật dày, dính dính, phủ trong mắt bạn.

Tôi vặn mở một chai nước khoáng, một hơi uống gần nửa chai, sau đó chậm rãi từ trong túi lấy ra kính mắt đeo lên. Trước mắt mọi vật đều trở nên rõ ràng.

Đối diện tôi là một người trung niên vẻ mặt chết lặng, mặc áo bành tô dày, trong tay nắm chặt một chiếc cặp da thuộc màu đen (hai tay che kín nếp nhăn, thô ráp không chịu nổi), giày da dưới chân nứt toạc, mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ. Bên cạnh hắn là một cô gái trẻ tuổi, quần áo bình thường, diện mạo bình thường, nhắm mắt lại nghe MP3 (hàng trong nước, dùng đã lâu rồi). Bên trái tôi là một cụ già cũng giống tôi đang dựa trên bàn ngủ, một chút nước bọt vẫn còn lưu lại bên khóe miệng, tạo thành một bãi lòe lòe phát sáng trên bàn. Tôi không hứng thú thu hồi ánh mắt buồn tẻ, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Đang vào đầu mùa xuân thời gian này bầu trời đầy sương mù, tàu hỏa vừa vặn đi qua một mảnh ruộng hoang vắng, không có nông dân gieo trồng như trong tưởng tượng, ngay cả đầu ngưu cũng không nhìn thấy, ngẫu nhiên thoảng qua mấy gian nhà thấp bé, có thể trông thấy một vài đứa nhỏ mặc áo bông thật dày chơi đùa trước cửa, bọn chúng đang chơi gì? Hạnh phúc của trẻ con chính là đơn giản như vậy, có lẽ chỉ là chạy nhảy trong bụi đất, cứ để cho bọn chúng vui vẻ đi.

Ai, tôi giữ chặt nhân viên phục vụ đang cố sức xuyên qua đoàn người, “Khi nào có thể bổ sung vé giường nằm?”

“Đợi lát nữa đi, không thấy hiện tại đang vội như vậy sao?” Nữ nhân viên giương ra khuôn mặt to sốt ruột nói, “Thật đáng ghét, mùa xuân đều đã trôi qua, còn nhiều người như vậy.” Bà nhìn đám người chen chúc trong xe, mà những người đó đang tràn đầy mong đợi nhìn vào chỗ ngồi của người phía trên, hy vọng người ngồi bên trong bọn họ đứng lên xuống xe. Mà tầm nhìn của tôi dừng ở hai người ngồi xéo trước mặt.

Đó là đôi nam nữ. Nữ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nam ngồi bên người cô, ghé vào trên bàn. Cô gái kia rất trẻ tuổi, hình như là sinh viên, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, thỉnh thoảng khẽ đẩy nam nhân bên cạnh một chút, người nam kia mỗi lần bị đẩy ra một chút, lại ngoan cố lần nữa dán qua. Tôi chú ý tới bả vai nam nhân hơi động.

Haha. Tôi nhẹ giọng cười.

Cô gái kia thần tình đỏ bừng núp vào trong, nhìn xung quanh. Hành khách xung quanh e rằng đã có người phát giác hành động của nam nhân, thế nhưng không ai đáp lại ánh mắt của cô gái. Tất cả mọi người trầm mặc, tựa như che giấu một bí mật trong lòng không nói ra.

Động tác của nam nhân càng lúc càng lớn, trong mắt cô gái bắt đầu ngấn lệ.

Tôi đứng lên, đi đến bên cạnh nam nhân kia. Lập tức đã có người ngồi vào vị trí của tôi, còn thoải mái thở dài một tiếng.

Aiz, tôi vỗ vỗ bả vai nam nhân kia, “đổi chỗ”. Tôi chỉa chỉa chỗ ngồi của tôi.

Nam nhân kia ngẩng đầu, trên mặt là biểu tình chật vật, “Cái quái gì? ! !”

Tôi nói “Đổi chỗ.” Tôi bình tĩnh nhìn hắn.

Vẻ mặt của nam nhân nhanh chóng từ chật vật biến thành hung ác, coi như không can hệ gì tới mình.

“Đổi chỗ”, tôi nhìn mắt hắn nói.

Nam nhân kinh ngạc nhìn tôi, người xung quanh cũng nhìn tôi. Tôi mỉm cười nhìn hắn.

Hắn ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, “Chỗ nào?”

Tôi chỉ chỉ về phía sau.

Hắn đứng lên, tôi chú ý tới hắn so với tôi cao hơn chút, đại khái 1m80 đi, tôi đem bao ném ở trên bàn, ngồi xuống.

Người xung quanh cũng lắc lư ngồi dậy, mọi người dường như đều thở phào nhẹ nhõm. Có người tò mò đánh giá cô bé kia, cũng có người nhìn chằm chằm tôi. Tôi ôm bả vai, nhắm lại hai mắt.

Một lát sau, cảm giác có người khẽ kéo cánh tay tôi, tôi mở to mắt, cô gái bên cạnh hướng tôi ngượng ngùng cười cười, đưa qua một tờ giấy, trên đó viết: Cám ơn.

Tôi cười cười, xem như đáp lời, lần nữa nhắm mắt lại.

Toa xe số 9 bổ sung giường nằm, nhanh lên.

Tôi đáp ứng, đồng thời cảm giác được tốc độ xe chậm lại, hẳn là sẽ nhanh đến trạm tiếp theo.

Tôi đứng lên, duỗi thắt lưng lười biếng, cầm lấy túi của mình.

Cô bé kia nhìn tôi.

Tôi do dự một chút, xoay người đi đến bên cạnh nam nhân kia, tên kia đang cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Tôi khom lưng, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã đến trạm, xuống xe đi.”

Nam nhân dường như hoảng sợ, “Không có a, ta đi thành phố A.”

“Tới rồi, xuống xe đi.” Nam nhân tựa hồ bị chọc giận, “Con mẹ nó ngươi thật quá đáng a!”

Tôi nhìn hắn, nụ cười trên mặt dần rút đi. “Xuống xe.”

Nam nhân nhảy dựng lên, thò tay tóm lấy tôi, tôi chặn lại tay hắn, từ trong ví xuất ra chứng minh cảnh quan, ghim ở trước ngực. Con mắt và miệng của nam nhân cùng biến thành ba hình chữ O, “Xin nương tay.”

“Xuống xe cho ta. . . . . .Ta sẽ không làm gì ngươi.”

Tôi khom người, nhẹ giọng nói, “Đừng tự tìm phiền toái, OK?”

Lúc này xe đã tiến vào trạm, nam nhân nhanh chóng đứng lên, chen vào đoàn người vội vã xuống xe, ngoảnh lại thoáng oán hận nhìn tôi.

Đêm đã khuya.

Tôi không ngủ được, có lẽ do ban ngày đã ngủ nhiều. Toàn bộ mọi người ở toa giường nằm lúc này thay nhau vang lên tiếng ngáy, mà tôi một mình ngồi bên cửa sổ xe, nhìn ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt. Đoàn tàu vững vàng mà thần tốc lao đi, thỉnh thoảng chấn động theo quy luật. Trong xe tối tăm, chỉ có toa hành khách tiếp nối nơi nào đó vẫn sáng một ngọn đèn, bóng đêm ngoài cửa sổ đen đặc như mực, giữa mảnh đen kịt kia tựa hồ cất giấy vận mệnh chưa được biết, bí mật che dấu trong bóng tối khiến ta bị hấp dẫn. Có lẽ, đây là vận mệnh của tôi.

Cửa đoàn tàu mở ra, hai thân ảnh mờ nhạt đi đến, một là nhân viên tàu, người kia thấy không rõ, nhưng có thể nhận ra là một cô gái, đại khái là vừa mua vé bổ sung hành khách. Nhân viên tàu đem cô bé kia mang vào một ghế lô, dặn dò vài câu thì ngáp rồi rời đi. Cô bé kia sột sột soạt soạt đem hành lý thu xếp trải lên trên, cầm một cái lý, đi ra nhìn đông nhìn tây, liền hướng về phía tôi đi đến.

Editor: Bánh Tiêu – chỉ post tại: http:// banhtieu137.blogspot.com

“Là anh hả?”

Tôi ngẩng đầu, là cô bé ban sáng kia.

“Ờ.”

Cô bé kia rót nước từ trong bình thủy dưới chân ta, kéo xuống ghế dựa, ngồi đối diện tôi.

“Anh là cảnh sát?”

Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, “Ờ.”

Hai tay cô bé kia nắm lấy ly, ngượng ngùng mà cười cười, “Cô không cần khách khí cảm ơn, đây là việc nên làm. Người kia không phải đã xuống xe rồi sao, cô sao lại đến nơi này?”

“Hì hì”, cô bé kia nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên một tia nghịch ngợm cười, “Anh đã ở đây, nên nơi này tương đối an toàn.”

Tôi im lặng cười cười.

“Ừm, anh nhất định đã tóm không ít kẻ xấu phải không?” trầm mặc thời gian dài, tôi xuất ra một điếu thuốc, châm lửa.

“Dù sao cũng không ngủ được, anh kể cho tôi vài câu chuyện bắt kẻ xấu đi.” Trong mắt cô bé tràn ngập tò mò và mong ngóng.

Tôi nhìn cô, đột nhiên cảm thấy ánh mắt cô rất giống Lục Hải Yến, đơn thuần, trong suốt.

Câu chuyện? Tôi hút điếu thuốc, “Được rồi.”

Tại trong xe vào một đêm khuya, tôi đem những câu chuyện nói cho một thiếu nữ xa lạ nghe, có lẽ đây không phải là câu chuyện, mà là một đoạn hồi ức. Song, hồi tưởng chuyện cũ không phải lúc nào cũng là chuyện khiến người ta vui vẻ, nếu có thể, tôi tình nguyện xem chúng nó chưa từng phát sinh, có lẽ, Ngô Hàm, Chu Quân, Trương Dao, Lưu Kiến Quân, Tôn Phổ, các người cũng hy vọng chúng nó chưa từng phát sinh.

Thế nhưng, nên bắt đầu nói từ đâu nhỉ?

***************************

Năm 1999, Phương Mộc 21 tuổi, Một khu nhà ở thành phố C cấp cho sinh viên đại học năm ba.

Đêm cuối mùa thu, thời tiết đã thật lạnh, lá khô rơi khắp nơi trên đất, gió từng trận nối tiếp nhau thổi mạnh, từ trong phòng tự học đi về phòng ngủ bọn sinh viên đều rụt cổ, lớn tiếng cười nói từng người trở về ký túc xá.

Khu 2 là một khu nhà tập thể dành cho nam sinh, cũng là khu nhà cũ nát nhất trong trường Đại học này. Truyền thuyết kể rằng khu 2 được xây từ thời kháng Nhật, là công trình nho nhỏ của Nhật Bản, đồ của bọn quỷ xâm lược này chất lượng nhất định vượt trội, hơn 50 năm qua, ngôi nhà cổ này vẫn thủy chung đứng im với vườn trường, trừ bỏ có chút ẩm thấp, còn lại rất kiên cố. Mà ẩm thấp cũng không phải chuyện gì xấu, các sinh viên tốt nghiệp khóa trước có một truyện cười, tòa nhà này vĩnh viễn không có khả năng phát sinh hỏa hoạn, bởi vì chẳng có ai đi phóng hỏa. Cũ thì cũ, trong mắt nam sinh ký túc xá này, lại là một nơi vô cùng quý giá, vì sao? Bởi vì thời điểm cấp trên đến kiểm tra vệ sinh, nhà trường vĩnh viễn sẽ không kiểm tra toàn bộ khu nhà này, các nam sinh cũng vui vẻ nhàn hạ. Tại đây khắp chốn đều là rác rưởi, vỏ chai bia, chuột nhà, một đám nam sinh vô tâm vô phế vui vui vẻ vẻ sinh hoạt.

11h30 tối trước khi tắt đèn, là thời điểm náo nhiệt nhất của khu 2. Mọi người đi dép lê, đắp khăn mặt, bưng chậu rửa mặt, người từ nhà vệ sinh công cộng đến ký túc xá qua lại không ngớt, trong hành lang mùi khói thuốc nhàn nhạt khắp nơi đôi khi còn có thể nghe thấy những lời thô tục sang sảng vang lên, thỉnh thoảng có người thừa dịp đối phương đang vùi đầu rửa mặt nhấn xuống, đưa đến một trận cười đùa cùng tiếng chửi rủa.

Trong phòng ngủ 352, một cậu bé đang dùng khăn mặt cố sức lau khô tóc, bỗng nhiên đem khăn đến trước mũi ngửi ngửi, “Hừ, khăn mặt ta sao lại có vị dưa muối?”

Nam sinh còn lại trong phòng ngủ đang ở trước bàn ăn mì gói nở nụ cười: “Haha, xế chiều hôm nay hình như lão Tứ dùng khăn mặt của cậu lau chân đấy.” , hắn một hơi nuốt xuống sợi mì, “Thằng nhãi đó lúc ấy mới vừa đá banh xong.”

Cậu bé đem khăn mặt quẳng trở lại trong chậu, mở phăng cánh cửa, hướng về phía nhà vệ sinh hô to: “Chúc lão tứ, con mẹ nó cậu là heo hả?”

Trong phòng ngủ vài người cười ầm, vài giây sau, một người mập mạp miệng ngậm bàn chải đánh răng vọt vào: “Ai hỏi đó a!”

Cậu bé cầm khăn mặt trong tay run rẩy không nói lời nào. Tên mập mạp xấu hổ cười cười: “Ôi ôi, Lục đệ a, ngại quá.”

Cậu bé nói: “Ngại thì xong sao, đầu của tớ phải tẩy trắng, toàn mùi dưa muối.”

“Kia vừa lúc a, không phải lão Nhị đang ở trong phòng ăn mì gói sao, cậu đem khăn mặt nhúng nhúng vào trong bát hắn, hắn đỡ phải tốn dưa muối rồi.”

“Tên béo chết tiệt!” Cậu bé xông lên làm bộ muốn đánh hắn.

Chúc lão Tứ cười trốn ra ngoài, “Không thể trách tớ a, ai bảo cậu mua khăn mặt cùng màu với khăn mặt của tớ.”

“Hứ, khăn mặt tớ là màu lam, khăn mặt cậu vốn là màu trắng!” Trong phòng ngủ cười ầm.

Lão Lục cào cào tóc, đưa nắm tay lên trước mũi ngửi ngửi, “Hừ, cứ như vậy đi, ngày mai nói sau” , vẫy rơi dép lê chui vào ổ chăn, trong phòng ngủ vài người đang đọc sách, nghe nhạc, yên lặng chờ tắt đèn. Lúc này cửa bị đẩy ra, một nam sinh nhỏ người chui vào, trong tay bưng một nồi cơm inox, thẳng đến bên phích nước nóng dưới cửa sổ. Cầm lấy một cái, lắc lắc, trống không, cầm cái kia, vẫn trống không. “Hừ, phòng ngủ của mấy cậu sao lười quá vậy hả, nước sôi cũng không có, mau mau đi xuống nấu cho tớ một ấm, không, hai ấm, tớ ăn xong mì còn muốn ngâm chân!”

Lão lục cười với cậu ta nói: “Tớ đây có nước sôi.”

Người nhỏ con lập tức sáp lại, lão Lục vén chăn, “Nhưng mà không quá nóng, 36 độ 8, cậu muốn không?”

Người nhỏ con xông lại bóp cổ lão Lục, lão Lục dễ như trở bàn tay đem người nhỏ con ấn trên giường, “Phi lễ a!” Người nhỏ con hô to.

Vài người khác trong phòng ngủ cũng xông lại đè xuống, người nhỏ con cuống quít cầu xin tha thứ: “Dừng dừng, lại ấn nữa c*t sẽ phụt ra mất!”

Lão Lục vội vã nói: “Đừng làm bừa, đêm nay tớ còn phải ngủ trên giường này đó.”

Vài người cười buông lỏng người nhỏ con ra, người nhỏ con ai u ai u đứng lên, “Mẹ ôi, mì ăn không được, đại tiện thôi, Phương Mộc, cho chút giấy.”

Lão Lục nói: “Hừ, Chu Quân con mẹ nó cậu ngay cả giấy vệ sinh cũng không có hả?” Thò tay lấy nửa cuộn giấy bên gối đầu ném cho gã. Chu Quân tiếp nhận giấy, cũng không đi, ngồi bên giường của Phương Mộc tán gẫu với vài người khác.

Phương Mộc nói: “Cậu còn không mau đi, một hồi nhịn không được lại đại tiện trên giường của tớ!”

Chu Quân nói: “Đợi lát nữa, hiện tại cảm giác không mãnh liệt.”

Phương Mộc bày sách đang xem ra nói với lão Ngũ: “Chu Quân cậu thằng nhãi này thật quái, người ta đều là buổi sáng thức dậy đi, cậu khăng khăng đi buổi tối, cơm chiều có thể hoàn toàn tiêu hóa sao?”

Chu Quân lập tức vực dậy tinh thần, “Cậu đây sẽ không hiểu, buổi tối trước khi chuẩn bị đi ngủ đại tiện là khoa học nhất, cậu nghĩ xem, nhiều thứ dơ bẩn như vậy ở trong bụng người một đêm, có thể được sao?”

Lão Ngũ nhìn đồng hồ “Sắp tắt đèn rồi, cậu còn chưa đi?”

Phương Mộc nói: “Tên ngốc này cứ như vậy, mỗi lần sau khi tắt đèn đều đi đại tiện, thật giống quỷ, đúng rồi, cậu có phải muốn tìm một nữ quỷ cùng nàng hâm nóng quan hệ không a.”

Chu Quân vẻ mặt say mê nói: “Đúng vậy, bồi dưỡng một tiểu quỷ, giúp ta làm bài thi.”

“Ha ha ha, cậu không sợ tinh tẫn nhân vong (làm chuyện đó quá độ nên chết) hả.”

Lúc này, đèn xoát một tiếng tắt phụp, trong phòng ngủ một mảnh đen kịt, mọi người đang đọc sách không hẹn mà cùng “A” một tiếng, liền nghe thấy thanh âm sột sột soạt soạt vào ổ chăn. Chu Quân đứng lên nói: “Đi đây, trở về uống nước, đi WC tìm nữ quỷ đây.”

“Ờ ờ, cút đi.”

Chu quân giật cánh cửa, rời đi.

Phương Mộc rút vào ổ chăn, thấy giường trên trống không, “Ngô Hàm đâu?”

“Lão Tam hôm nay trực ban.” Không biết ai trả lời một tiếng.

Mọi người trầm mặc một hồi, có người nhẹ giọng nói: “Lão Tam rất khó khăn.”

Phương Mộc nói: “Lão Tam còn chưa nộp học phí sao?”

Chúc lão Tứ nói: “Còn sớm, thiếu hơn 4000 đấy.” Phương Mộc không lên tiếng, lui trong ổ chăn nghĩ chuyện.

Giữa ánh trăng mông lung, nghe cửa sổ đối diện phòng ngủ 351 mở ra, có người thì thầm hát, Phương Mộc lớn tiếng hô: “Tinh tẫn nhân vong!”

Sau đó nghe tiếng Chu Quân: “Hey, đồ ngu.” Tiếng dép lê lạch tạch dần dần tiêu thất.

Hết thẩy trở lại yên tĩnh. Người trong phòng ngủ cũng chậm rãi nhập mộng đẹp, tiếng ngáy lúc trầm lúc bổng dần vang lên. Gió ngoài cửa sổ vẫn thổi mạnh, thỉnh thoảng có lá khô xoay tròn đập vào thủy tinh, song không ai nghe thấy một thanh âm rất nhỏ, sáu người, không, năm người như thường ngày, đang ngủ say trong căn phòng cũ nát lộn xộn này. Bọn họ không chút nào hay biết, bắt đầu từ ngày hôm nay, hết thảy, đều không còn như trước.

Phương Mộc bừng tỉnh, chính xác mà nói, là bị đánh thức. Cậu cố sức mở mắt ra, phát hiện trong phòng ngủ không một bóng người, chăn mền của mọi người cũng hỗn độn chất đống trên giường, đám quỷ lười này đã chạy đi đâu. Hành lang một mảnh ầm ĩ, Phương Mộc đeo mắt kính, ngồi xuống duỗi thắt lưng mệt mỏi, mang dép lê, mở cửa đi ra ngoài.

A, cảnh tượng thật hoành tráng.

Dường như toàn bộ người trong khu đều tập trung đến hành lang này, mọi người quần áo khác nhau, có người mặc đồ thể thao, có người khoác chăn, có người rõ ràng chỉ mặc quần lót, ôm bả vai, thế nhưng vẻ mặt mỗi người đều giống nhau, nhìn hướng WC, vẻ mặt khủng bố.

“Làm sao vậy?” Phương Mộc thấy được Chúc lão Tứ, hắn lớn lên to mồm, đứng nhìn ở cửa nhà xí, dì Tôn quản lý viên đang hướng bên trong nhìn xung quanh. Lão Đại phòng 351 ngồi dưới đất, trên người khoác một tấm thảm, ánh mắt thẳng tắp, thảm trên người không ngừng run lên.

Chúc lão Tứ quay đầu lại, trừng mắt Phương Mộc, lại nói không ra lời.

“Rốt cuộc làm sao vậy, chắn đầy trước WC?” Phương Mộc nhìn đống người xung quanh, “Cũng không phải lần đầu tiên, thế nào kích động như vậy hả?”

Lão Lục phòng 351 nghiêng đầu sang chỗ khác, nhẹ giọng nói: “Hình như là Chu Quân, đã chết trong WC.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.