Rốt cuộc sau một tiếng, bộ phận quảng cáo và người phụ trách cũng bàn luận xong tất cả hạng mục, hai bên đứng lên bắt tay nói tạm biệt, lại có một ánh mắt lạnh nhạt chuyên chú, Tô Hợp Hoan run như cầy sấy theo sát sau lưng người quản lý ở ‘ Edie ’.
“Thật không ngờ hôm nay thuận lợi như vậy, tôi còn tưởng rằng ông Lạc kia khó dây dưa, bên ngoài mọi người nói quyền lực của anh cao hơn nửa hội đồng quản trị ở tập đoàn Lôi Đình. Không ngờ lại hòa nhã như vậy, việc này đã xong, nhất định Tổng giám đốc biết được sẽ rất vui mừng!” Người phụ trách vui vẻ hỏi: “Đúng rồi, xem ra ông Lạc khá hài lòng với cô, lại chọn cô cho quảng cáo mới, không biết nguyên nhân thật sự là gì ?”
Tô Hợp Hoan thở phào, không trả lời được. Bởi vì chính cô cũng không biết.
Lầu 39 này có cửa sổ to, sáng sủa, trời quang, ánh mặt trời màu vàng vô cùng rực rỡ chiếu vào.
Trong phòng, trong không khí vẫn giữ được mùi thơm đặc biệt của cô, Lạc Dịch khẽ mím môi, ánh mắt lạnh nhạt, tâm tình vô cùng thoải mái.
Lần này, anh sẽ không để cho cô chạy mất.
◎◎◎
“Cơ thể buông lỏng. . . . . .buông lỏng nữa. . . . . . OK, chính là như vậy!”
“Rất đẹp. . . . . . Cười một chút. . . . . .”
“Quá tuyệt vời!”
Lúc này trong phòng ở lầu 35 của tập đoàn đang diễn ra chụp hình.
Nhiếp ảnh gia nổi tiếng đang vừa xem màn hình vừa nhiệt tình lớn tiếng ca ngợi.
Mái tóc dài uốn xoăn như những gợn sóng, mặc một cái đầm ngắn màu bạc kiều diễm, phong cách Baroque quý tộc, tay áo viền hoa văn, Tô Hợp Hoan hóa thân thành cô nàng xinh đẹp người Tây Ban Nha, thỉnh thoảng ưu nhã, thỉnh thoảng lạnh nhạt, dưới ánh đèn flash tạo nhiều kiểu dáng.
Tiến độ chụp hình rất chậm, chậm đến mức khiến cô không nhịn được có hơi chùn lại.
Theo hợp đồng, cô ở tập đoàn Lôi Đình nửa tháng chụp hình và quay quảng cáo TV. . . . . . Còn có quảng cáo trên TV, Betty nghe cô thông báo mà thét chói tai trong điện thoại, tuy là người mẫu mới, nhưng có được cơ hội như vậy cũng quá mức may mắn!
‘ Lôi Đình ’ có chuyên môn trong lĩnh vực quảng cáo, là một nhóm hết sức ưu tú, nhưng điều này hiển nhiên không đủ, ngoài việc địa điểm chụp hình, bọn họ còn mời nhiếp ảnh gia nổi tiếng, stylist, đạo diễn hình ảnh và rất nhiều người chuyên nghiệp, cố gắng làm sao để quảng cáo mùa này thật hoàn mỹ. Nghe nói tuần sau quay quảng cáo còn có đạo diễn người nước ngoài từng nhận được giải thưởng lớn tự mình quản lý.
Tô Hợp Hoan chưa từng làm việc cho tập đoàn lớn nên không biết có những đãi ngộ này không, công việc thì cực kỳ hưởng thụ, mỗi ngày đi làm giờ hành chính, sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, buổi trưa ăn trưa còn có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí ‘ Lôi Đình ’ còn đặc biệt sắp xếp cho cô một trợ lý.
Trợ lý riêng rất hoạt bát, nói đến chuyện công ty là miệng lưỡi lưu loát.
“Cô Tô, cô vào được công ty này chứng tỏ cũng rất giỏi! Mỹ nhân tinh anh thì mới có được tổng giám đốc Lạc Dịch nhìn trúng chứ!”
Sao lời này nghe có vẻ không được tự nhiên?
“Là tổng giám đốc chọn người quay quảng cáo.” Cô nhấn mạnh.
“Đúng đó, hôm nay tổng giám đốc còn đến xem buổi chụp hình.” Trợ lý nhỏ giọng nói: “Xem ra tổng giám đốc lạnh nhạt, cũng không thích nói chuyện, tôi nghe những vị quản lý cấp cao nói, thà bị tổng giám đốc mắng đến máu chảy đầu rơi, cũng hơn bị tổng giám đốc lạnh như băng nhìn chằm chằm, cảm giác giống như bị ném vào một nơi âm 40 độ, sẽ bị chết rét đấy! Ai dà, sao tổng giám đốc lại tới. . . . . .”
Đi đến bộ phận quảng cáo lại thấy Lạc Dịch xuất hiện, đang nói chuyện với mấy người quản lý bên bộ phận quảng cáo.
Tô Hợp Hoan hơi thất thần.
“Cô Tô.”
Thình lình có tiếng nói khiến Tô Hợp Hoan giật mình, cô ngẩng đầu lên, thấy Lạc Dịch đang đứng ở trước mặt mình, anh nhìn cô, ánh mắt thật sâu, sâu không thấy đáy, như nhìn thấu cả lòng cô khiến cả người phát run.
“Không có gì.” Cô vội vàng thu hồi ánh mắt.
“Sau khi tan việc có thời gian rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói.”
Ah?
“Nếu như không thành vấn đề, tôi lên lầu trước, sau khi tan việc sẽ gặp nhau.”
Hai người bọn họ có thể nói chuyện gì chứ? Tô Hợp Hoan giật mình nhìn chằm chằm bóng dáng cao to kia, có chút không phản ứng kịp.
Sau khi kết thúc công việc, Tô Hợp Hoan cầm túi lên, mới vừa đi ra cửa công ty, nghe được một tiếng tiếng còi, màu xanh dương, bản số lượng có hạn, không có hơn mười chiếc trong nước. . . . . . Kỳ lạ, sao chiếc xe này nhìn quen mắt vậy?
“Cô Tô, mời lên xe.” Không kịp suy nghĩ, Lạc Dịch liền giúp cô mở cửa xe.
Sau khi lên xe, cô do dự hỏi thăm: “Ông Lạc, ông tìm tôi có chuyện gì?”
“Không vội, chúng ta đi ăn tối trước.”
Trong lời nói của anh giống như đã sớm sắp xếp xong mọi chuyện, cô không hiểu, lập tức quả quyết từ chối, “Không cần, ông Lạc, buổi tối tôi còn có việc.”
“Hả? Việc gì?” Anh nhàn nhạt hỏi.
Cô kỳ quái nhìn anh, không trả lời, vì vậy anh lại giống như tùy ý hỏi: “Cô Tô là người nơi nào?”
“Người Đài Bắc.”
“Bình thường thích làm cái gì?”
“Cũng không có gì đặc biệt.”
“Thường đến hộp đêm sao?”
“Thỉnh thoảng. . . . . .Ông.” Cô nghi ngờ nặn ra hai chữ trong cổ họng, có chút không hiểu, “Ông Lạc, nếu như ông không chuyện khác, xin dừng xe.”
Anh không ngừng xe, lại trầm giọng hỏi: “Cô Tô có bạn trai chưa?”
“. . . . . .” Cô nghi ngờ nhìn anh.
“Có sao?” Anh hỏi tới.
“Không có.” Giọng nói của cô cứng rắn, một bộ rất không thích bị người khác xen vào chuyện riêng tư.
“Nếu như không có, vậy tôi ta hi vọng có thể cùng cô Tô lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để tiến tới.”
Như một tiếng nở bên tai, Tô Hợp Hoan mở to hai mắt trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nghi ngờ có thể mình nghe lầm.
“Ông. . . . . .” Cô hít sâu một hơi mới rồi nói ra câu hoàn chỉnh, “Ông mới vừa nói cái gì?”
“Tôi hi vọng có thể tiến tới với cô Tô.” Anh nhìn chăm chú vào giai nhân đang kinh ngạc, nói rõ ràng mạch lạc: “Lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết.”
Anh đang đùa giỡn hay sao? Bằng không sao anh lại nói những lời này!
Không tệ, Lạc Dịch cho cô cảm giác rất kỳ lạ, lần đầu tiên gặp mặt thì cảm giác giống như đã từng quen biết làm cô ngạc nhiên.
Gặp ở nơi nào sao?
Cô không tự chủ được nhớ lại cái đêm tràn đầy cám dỗ và dục vọng đó, dẫn dắt cô vào chuyện tình triều kia với người đàn ông xa lạ.
Say rượu khiến cô không nhớ rõ mọi chuyện, cũng không thấy rõ ràng dung mạo đối phương. Cô chỉ nhớ người đàn ông kia giống Lạc Dịch mấy phần.
Vóc người cao to, có cái cằm đẹp mắt; khí chất lạnh lùng, ít nói kiệm lời, nói ít đi một câu, kiên quyết không nói nhiều.
Lại ngầm so sánh người đàn ông kia và khuôn mặt anh tuấn trước mặt, trong nháy mắt khiến Tô Hợp Hoan sợ đổ mồ hôi lạnh cả người.
Sẽ không! Không thể nào là anh.
Lạc Dịch quá mức ưu tú, là đối tượng nằm mơ của bao nhiêu phụ nữ không thể chạm, huống chi anh và Chu Thiểu Đình còn có mập mờ, cô mới không muốn cùng anh có bất kỳ quan hệ.
Vì vậy cô cười cười, lễ phép khách khí trả lời: “Ông Lạc, nếu như ông đang nói đùa, tôi chỉ có thể nói chuyện này không buồn cười chút nào, nếu như ông nghiêm túc, vậy thì, xin lỗi, tôi không có hứng thú tiến tới với ông.”
Cô từ chối cũng không khiến người đàn ông bá đạo giấu dưới vẻ mặt lạnh lùng kia tức giận, ngược lại trong đôi mắt sâu thẳm lại sáng lên, nhếch môi khẽ mỉm cười.
“Không sao, cô Tô, con người của tôi luôn luôn nói được là làm được, tôi muốn đuổi theo em, nhất định có thể làm được.” Được, như vậy không ngại mỏi mắt mong chờ, xem kết quả là ai rơi vào tay ai.