“Hai mươi tuổi!” Bộ Tranh lập tức trả lời.
“Có lẽ ngươi nên đi ngủ một giấc đi, đợi lát nữa tới lúc xuất phát ta sẽ gọi ngươi.” Tú Anh nói luôn. Giấc mộng này thực sự quá đẹp a. Hai mươi tuổi đã có công lực như vậy, kể cả là trong thế lực cấp Huyền cũng chẳng có mấy ai.
“Ah, vậy ta sẽ ngủ một lúc. . .” Bộ Tranh vậy mà chẳng hề nhận ra ẩn ý trong lời nói của Tú Anh, gục xuống bên cạnh mà ngủ. Mấy ngày vừa qua, vì để sau này có thêm chút tiền phòng thân, gã liên tục hái thuốc vài ngày rồi.
“. . .” Tú Anh hết nói nổi.
Thật sự là một người ngu ngốc!
Trong lòng Triệu Ngọc Nhi thầm thở phào, thì ra cái tên ngu ngốc này lại coi mộng là thật, như vậy cũng tốt, sau này sẽ không bị làm phiền nữa.
Tuy rằng đi nghe lén Bộ Tranh nói chuyện, nhưng có thể nói chỉ là bởi cô nàng không muốn mình bị người khác phớt lờ. Hiện giờ đã sáng tỏ đó là chuyện giả dối hư ảo, tâm tình của nàng ta dĩ nhiên là phơi phới, đồng thời còn tự châm biếm sao mình lại rỗi việc đi để ý chuyện vớ vẩn như vậy.
Trong lòng của cô nàng, Bộ Tranh chỉ là một tiểu nhân vật đáng ghét. Cô nàng thực sự không muốn nảy sinh bất cứ quan hệ gì với Bộ Tranh, chỉ hy vọng gã không làm phiền mình là tốt lắm rồi. Cô nàng đâu còn bận tâm gì đến việc trước kia Bộ Tranh tha thiết luyến thương mình đến thế nào. Người như vậy nhiều lắm, sau này lại sẽ có nữa. Tóm lại, ‘vắng cô thì chợ vẫn đông, cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui’.
Nếu như chỉ vì Bộ Tranh đột nhiên không còn luyến thương nữa, mà mình lại lập tức cảm thấy thất lạc, vậy thì cô nàng cảm giác bản thân thực sự quá thấp hèn rồi. Đó là chuyện không bao giờ xảy ra.
Giả thử có một ngày, người ta không còn muốn tấn công tranh giành tình yêu của ngươi nữa, thì cũng có nghĩa là trong lòng người ta đã không còn có ngươi nữa rồi. Nếu như trong lòng người ta căn bản đã không có ngươi, vậy thì được ngươi buông tha cho chính là điều hạnh phúc nhất của người đó.
Nếu người ta và ngươi cùng chơi một trò chơi, ai để ý đến người kia trước sẽ thua, vậy thì ngươi sẽ vui như mở hội, bởi vì người ta có lẽ sẽ chơi với ngươi cả đời đấy!
Trừ phi có một ngày, ngươi có thể làm cho người ta sùng bái mình. . .
“Ngọc nhi, tâm tình của nàng dường như không tệ?” Gã thiếu niên bị phun nước vào mặt lúc trước, cất tiếng hỏi.
“Ừm, cứ nghĩ đến chúng ta sắp được gia nhập môn phái là lại phấn khích. Ngươi muốn vào Lăng Vân Tông hả, có lòng tin không?” Triệu Ngọc Nhi hỏi.
“Đương nhiên, tốt xấu gì hiện giờ ta đã có cảnh giới Nhất Mạch tam trọng thiên rồi!” Thiếu niên vênh mặt kiêu ngạo.
Tuy rằng Nhất Mạch tam trọng không đáng là cái gì, hơn nữa còn có thể sẽ bị đánh bại bởi người chưa tới Nhất Mạch. Khi còn ở Cửu Mạch, càng lên cao càng dễ bị người ở phía sau vượt qua, bởi công lực không phải là năng lực chiến đấu thực tế. Tuy nhiên, điều này dẫu sao cũng là một chỉ tiêu trọng yếu biểu hiện thiên phú tu luyện.
Thiếu niên này mới chỉ mười lăm tuổi. Vào cái tuổi này đã bước vào cảnh giới Nhất Mạch đã có thể coi là một thiên tài nho nhỏ, mà nếu bước vào tam trọng thiên thì đương nhiên là càng tốt.
Tuyệt đại bộ phận những người có mặt tại hiện trường đều còn chưa bước vào cảnh giới Nhất Mạch. Nhất Mạch không có nghĩa là cảnh giới đầu tiên, cũng không có nghĩa là mới chỉ tu luyện được một đường kinh mạch, mà có nghĩa là đã bắt đầu tu luyện hai đường kinh mạch.
Nếu như lời nói của thiếu niên này là sự thật, vậy có thể nói việc hắn gia nhập vào tứ đại tông môn chắc chắn đã là chuyện trong tầm tay. Chỉ cần là người có thể bước vào cảnh giới Nhất Mạch lúc mười lăm tuổi, là sẽ được tứ đại tông môn thu nhận. Thêm người nào hay người đó, chẳng biết chừng trong số những người đó có thể sinh ra một cao thủ.
Về phần liệu có đánh giá sai người hay không? Vậy thì chẳng can hệ gì. Tiềm lực vốn dĩ là điều rất khó đánh giá. Dù sao đi nữa, khi mới bắt đầu gia nhập ai cũng sẽ là đệ tử ngoại môn, chỉ khi nào đạt tới một trình độ nhất định mới có thể trở thành đệ tử phổ thông. Nuôi thêm một đệ tử ngoại môn có tiềm lực thì chẳng là chuyện đáng kể gì.
“Vậy ngươi khẳng định là có thể gia nhập Lăng Vân Tông. Còn ta thì chẳng biết mình có thể được gia nhập hay không. Hiện giờ ta vẫn còn thiếu một chút nữa mới có thể bước vào cảnh giới Nhất Mạch.” Triệu Ngọc Nhi vừa lắc đầu vừa thở dài. Dáng điệu khiến người khác phải xót thương.
“Không có chuyện gì đâu, ngươi rất giỏi. So với những người còn lại, ngươi giỏi hơn nhiều.” Thiếu niên nhìn sang mấy người đứng gần đó, ánh mắt mang đầy vẻ khinh thường. Còn về phần Bộ Tranh, thậm chí hắn không thèm liếc mắt tới.
Có người muốn phản bác, nhưng rồi ngẫm lại thiếu niên này đích xác có tư cách nói như vậy, bởi thế không dám lên tiếng nữa.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta lập tức xuất phát!” Không lâu sau, Đại Hải ca cũng xuất hiện. Đó là một người đàn ông trung niên, dáng người vạm vỡ. Cơ bắp toàn thân dường như đang thét vào mặt người khác hai từ — sức mạnh.
“Bộ Tranh, tỉnh dậy, đến lúc lên đường rồi.” Tú Anh đánh thức Bộ Tranh. Nhìn thấy khóe miệng Bộ Tranh chảy nước miếng, nàng ta thật sự muốn đạp cho gã một phát.
“A, phải lên đường rồi sao? Đại Hải ca đến rồi hả?” Bộ Tranh phản ứng hết sức cấp tốc, lập tức tỉnh lại, nhìn quanh một vòng, tìm kiếm Đại Hải ca.
“Lau nước miếng của ngươi đi, không ngờ ngươi lại ngủ như lợn như vậy.” Tú Anh tức giận nói, nhắc Bộ Tranh phải chú ý đến hình tượng.
“Vẫn còn hơi buồn ngủ. Oé, đó là Huyền Không Thuyền, đợi chút nữa là có thể tiếp tục ngủ.” Bộ Tranh nhìn lên phía trước, phát hiện ra Huyền Không Thuyền mà gã vẫn hằng mong ước có lần được lên ngồi.
Huyền Không Thuyền thuộc về trận khí sinh hoạt, mà trận khí chính là một ứng dụng thiết thực của trận pháp, bên trong liên quan đến rất nhiều kiến thức trận pháp. Bộ Tranh mù tịt, chỉ biết cái loại Huyền Không Thuyền này thật sự là vật hiếm có, không ngờ giờ lại sắp được cưỡi lên nó mà đi.
Chẳng mấy chốc, gã đã hiểu tại sao lại có Huyền Không Thuyền.
“Đám ranh con chưa ráo máu đầu các ngươi hãy nghe cho kỹ, vị này chính là Lý tiền bối của Hồ Điệp cốc, tình cờ đi ngang qua nơi đây. Huyền Không Thuyền này là của Lý tiền bối, các ngươi cùng nói cám ơn Lý tiền bối đi nào.” Giọng nói của Đại Hải ca vang lên. Đứng bên cạnh hắn là một người trung niên có vẻ ngoài tương đối lôi thôi, tuổi tác dường như lớn hơn Đại Hải ca một chút.
“Cảm ơn Lý tiền bối!” Đám ranh con trong thôn lập tức nói lớn. Đại Hải ca muốn nói cái gì còn chưa rõ hay sao, thân cận với cái vị Lý tiền bối thêm một chút, chả biết chừng có thể lách qua cửa sau gia nhập vào Hồ Điệp cốc ấy chứ.
Hồ Điệp Cốc là môn phái khá đặc thù trong tứ đại tông môn, lấy luyện chế trận khí làm chủ. Sở dĩ họ có Huyền Không Thuyền cũng chính là bởi nguyên nhân này.
Tuy rằng cái Huyền Không Thuyền này chỉ thuộc đẳng cấp thấp, tốc độ chậm chạp, độ cao khi phi hành cũng khá thấp, nhưng nói thế nào nó cũng là Huyền Không Thuyền, không phải là thứ người bình thường có thể có được. Nếu nói cho chính xác, thì kể cả là thế lực cấp Hoàng cũng chưa chắc đã có.
“Này, Tú Anh, nếu như biết luyện chế trận khí, có phải sẽ kiếm được rất nhiều tiền hay không?” Ngồi trên Huyền Không Thuyền, Bộ Tranh ngẩn người ra một lúc rất lâu rồi phát ngôn ra một câu.
“Đó là điều đương nhiên! Bất kể là chủng loại sinh hoạt hay là chiến đấu, chỉ cần là trận khí là sẽ có người mua, đặc biệt là phải xem hiệu quả của nó. Mà thứ bán chạy nhất chính là vũ khí. Vũ khí có trận pháp chính là trận binh, là thứ võ giả nhất định phải có. Cảnh giới càng cao, càng cần phải có trận binh vừa tay.” Tú Anh nói xong lập tức nảy sinh ra niềm nghi hoặc —
“Không phải là ngươi muốn đến Hồ Điệp Cốc học cái môn này đấy chứ?”
“Ừ, cái môn này rất có tiền đồ a.” Hai mắt Bộ Tranh sáng lên, cứ như vớ được tiền ngay.
“Ngươi. . . có lẽ là quên đi. Điều căn bản nhất khi luyện chế trận khí chính là phải hiểu trận pháp. Chưa cần nói tới nhìn có hiểu hay không, ngay cả nhìn ngươi còn không có cơ hội nữa là.” Tú Anh thẳng thừng cảnh tỉnh. Không một ai nguyện ý dạy người khác từng câu từng chữ tri thức một môn học nào đó, cũng chẳng hơi sức đâu mà làm như vậy.
Bộ Tranh không biết chữ coi như đã định trước là gã sẽ không thể nào có thành tựu trên một số phương diện, trừ phi có người có thể trở thành “Sách vở” của gã.
Đối với việc Bộ Tranh không biết chữ, nàng ta cảm thấy rất khó hiểu. Nàng ta biết rõ, trí nhớ của Bộ Tranh vô cùng siêu phàm; trên cơ bản, nghe một lần là ghi nhớ. Trước kia khi giải thích thảo dược đồ giám (sách hướng dẫn bằng tranh) cho gã, những cái tên, những dược tính, chỉ cần nghe một lần là gã sẽ ghi nhớ. Thậm chí gã còn có thể nắm bắt được dược tính của một vài loại thuốc, có khả năng tự mình phối chế ra một số loại mới.
Trên lý thuyết, trí nhớ như vậy không có khả năng không nhớ được mặt chữ, vì sao gã lại không nhớ được. Kỳ quái hơn chính là, mỗi lần nhìn vào chữ là gã sẽ cảm thấy đầu óc hoàn toàn mê muội, nếu nhìn nhiều còn có thể đau đầu.
Mà đây chính là một trong những nguyên nhân một chữ bẻ đôi gã cũng không biết, chẳng qua là nàng ta không thể hiểu nổi nguyên nhân này là do đâu.