Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 122: Hách Liên Hồng chết



Trong sự tĩnh lặng của Lâm thành, tiếng đánh nhau của ba người trở nên vô cùng rõ ràng, Dịch Thiên cùng Miểu Miểu vẫn đứng ở bên cạnh chưa hề động đậy. Tốt nhất ba người bọn hắn đánh cho đầu rơi máu chảy, như vậy có lợi hơn cho chúng ta, Miểu Miểu nghĩ đến thì thấy vô cùng có lý.

Hách Liên Thành, ngươi đến cũng thật đúng lúc, bổn vương đang suy nghĩ làm sao để tìm ngươi báo thù.” Thần Quang Dục lạnh lùng nói, kiếm trên tay càng không ngừng tăng tốc độ, thề chỉ muốn đưa Hách Liên Thành vào chỗ chết.

“Bổn vương? Ha ha, Thần Quang Dục, bổn vương xứng cho ngươi dùng sao, ngươi đã không còn là Vương từ lâu rồi.” Hách Liên Thành cười lạnh lùng, không ngừng chống đỡ sự tấn công của hai người, một mình Thần Quang Dục thì hắn không để vào trong mắt, có điều công phu của Nam Cung Việt rất cao, bởi vậy ứng phó có chút khó khăn.

“Giết hắn.” Thần Quang Dục liếc mắt một cái với Nam Cung Việt, đường kiếm của Nam Cung Việt ngày càng nhanh hơn. Khả năng thích ứng của Nam Cung Việt quả thật là mạnh mẽ, vốn vẫn tưởng Hách Liên Thành là con lão, đối đầu tới chết với kẻ đang trên ngai vàng là Thần Quang Dục. Giờ đây đã biết Thần Quang Dục mới chính là con lão thì đối với Hách Liên Thành hạ thủ không chút lưu tình.

Ánh mắt Hách Liên Thành ngày càng âm lãnh hơn, phỏng chừng là hận Nam Cung Việt đã lợi dụng cơ thể hắn xưa giờ. Lập tức buông Thần Quang Dục, tòan tâm đấu với Nam Cung Việt, kỳ lạ là Thần Quang Dục cũng không tiến đến hỗ trợ, chỉ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt. Cha con hai tên này đúng là không phải người bình thường, suy nghĩ cũng vô cùng đặc biệt.

Đoan chắc là trong khỏang thời gian ở Sát Huyết Minh, Nam Cung Việt đã dạy võ công gì đó cho Hách Liên Thành, võ công của hai người bọn họ thật không thể tưởng tượng được, trong khỏang thời gian ngắn không phân biệt được trên dưới. Xem ra đối với con mình, Nam Cung Việt vô cùng sẵn lòng bỏ công dạy dỗ, đáng tiếc là chọn sai người rồi.

“Hai vị thật là có tâm tình rảnh rỗi quá.” Thần Quang Dục nhìn thấy Dịch Thiên cùng Miểu Miểu, liền phi thân đến lạnh lùng mở miệng.

“Hôm nay ánh trăng rất đẹp, đi ngắm trăng, không ngờ lại được chiêm ngưỡng được một màn này.” Miểu Miểu mỉm cười đáp lại, tuy nhiên ý trong lời nói là chuyện này không liên quan đến mình, rõ ràng là không muốn tham gia.

“Kiệt tác trên tường thành không biết hai vị có hài lòng hay không, thành ý của chúng ta biểu đạt vô cùng rõ ràng.” Thần Quang Dục đột nhiên buông một câu như thế.

Dịch Thiên cùng Miểu Miểu liếc nhìn nhau, quả nhiên là bọn hắn, đúng là biến thái. “Không nghĩ tới mắt nhìn của cha con hai người hợp nhau đến vậy.” Miểu Miểu nhìn về phía hai kẻ đang tranh đấu ác liệt ở phía trước, cười nhạo.

Thần Quang Dục lại không để bụng: “Người muốn làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết. Chỉ cần chúng ta liên thủ, đánh bại bọn họ không phải là vấn đề, đến lúc đó triều đình hay là giang hồ, chúng ta sẽ dựa vào bản lĩnh để đọat, nếu các ngươi muốn tòan bộ, chỉ cần các ngươi đủ lợi hại, chúng ta sẽ dâng cả hai tay.”

Dịch Thiên cùng Miểu Miểu nghe vậy, thóang chút kinh ngạc, đột nhiên thay đổi sách lược, không đòi chia phần, mà dựa vào bản lĩnh, xem ra bọn họ đã rơi vào đường cùng rồi. Hách Liên gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Mà hiện giờ đang dựa vào Lâm thành, chỉ cần nắm được quyền lực rồi, những thứ khác sẽ từ từ đạt được, điều đó thật ra bọn hắn đã suy tính rất kỹ càng.

Dịch Thiên cùng Miểu Miểu chưa kịp trả lời, một tiếng gầm lên từ xa truyền đến: “Lão tặc Nam Cung Việt này, chịu chết đi.” Hách Liên Hồng đột nhiên mang theo một đám đông người ngựa xuất hiện. Dịch Thiên cùng Miểu Miểu lập tức cảnh giác, xem ra huynh đệ mai phục ở cửa thành đã không thể chống đỡ được bọn họ.

Động tĩnh lớn như vậy, đám người Vụ Huyền cũng liền mang nhân mã chạy đến, bao vây đám người Hách Liên Hồng, muốn bắt giặc thì bắt vương trước, tới đúng lúc.

“Ha ha, một nhúm người như vậy còn muốn ngăn trở năm mươi vạn đại quân của ta hả, nằm mơ.” Hách Liên Hồng cười cuồng vọng, nếu không phải vì Thành nhi đi quá lâu khiến bản thân có chút lo lắng, liền đột nhập vào thành. Vào thành rồi mới biết được nhân thủ của bọn chúng chỉ bằng một nửa mình, trách không được ở đây giả thần giả quỷ. Chờ ngày mai trời sáng, sẽ cử binh tấn công.

“Thành nhi, chúng ta đi.” Lúc này Hách Liên Hồng không ham chiến, người của mình mang vào có hạn, cũng chỉ là muốn đi tìm Hách Liên Thành. Hách Liên Thành nghe vậy, phi thân định rời đi. Theo lời phụ thân nói thì cuộc chiến này bọn họ tất thắng, chờ thắng lợi rồi quay lại thu thập lão gia hỏa này cung không muộn.

“Còn muốn chạy, chặn bọn chúng lại.” Miểu Miểu lập tức hét lớn một tiếng, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, làm gì có chuyện dễ như vậy. Mà Nam Cung Việt cũng có chung suy nghĩ với Miểu Miểu, sống chết đuổi theo Hách Liên Thành. Đám người của Vụ Huyền cũng công về phía Hách Liên Hồng. Mà người của Hách Liên Hồng mang theo đều là tinh anh của Sát Huyết Minh, không dễ đánh hạ ngay lập tức.

Có điều đám người của Vụ Huyền không kém, dù sao cũng đều là tinh anh của giới sát thủ, thực lực không kém. Dịch Thiên thấy vậy cũng phi thân tiến lên, đấu với Hách Liên Hồng. Hách Liên Hồng giống Nam Cung Việt, là kẻ thâm tàng bất lộ, võ công không hề yếu, đúng là thường ngày đã khinh thường hắn rồi.

Mặc dù đêm vẫn tối đen, nhưng các lọai ánh sáng va vào nhau khiến cho cả bầu trời đêm sáng rực lên, tiếng đánh nhau không ngừng. Không ít người dân của Lâm thành bị ánh sáng thu hút sự chú ý, thấy tình cảnh như vậy liền tiến lên hỗ trợ. Tiếc rằng họ đều là dân thường tay trói gà không chặt, không bao lâu đều ngã xuống vũng máu.

Dịch Thiên thấy vậy, đột nhiên ánh mắt biến đổi, hai tròng mắt đỏ rực lóe lên những tia khát máu, thanh Lưu Quang Phi Vũ trong tay đã không còn kiềm chế được, lập tức đại khai sát giới với đám người của Hách Liên Hồng, khung cảnh giống hệt địa ngục. Tất cả mọi người đều sợ ngây người, phàm là những kẻ chết dưới tay Dịch Thiên, tình trạng đều cực kỳ bi thảm, người tốt số hơn một chút thì chỉ bay đầu, còn vận khí tệ hơn thì giống hệt bị ngũ mã phanh thây.

Người của Vụ Thiên Các đều sững sờ đứng tại chỗ, chủ thượng là bị làm sao vậy. Miểu Miểu cũng sợ ngây người, không nghĩ tới trình độ tàn bạo của Tru Tâm Tuyệt lại tới mức này, để cho Dịch Thiên luyện có phải là quyết định đúng đắn không, đột nhiên nàng có chút mờ mịt.

“Phu nhân, đây là?” Vụ Huyền hỏi khẽ, nhìn bộ dạng của phu nhân dường như cũng là không tin nổi.

“Tru Tâm Tuyệt.” Miểu Miểu trầm giọng nói. Trong nháy mắt mọi người liền hiểu ra, chỉ không ngờ rằng tàn bạo đến như thế.

“Tru Tâm Tuyệt, ngươi lại biết Tru Tâm Tuyệt. Tốt lắm, nó chính là thứ mà bổn vương vẫn muốn đọat được, không ngờ tới lại dĩ nhiên ở trên người các ngươi, thật sự là hay lắm. Hách Liên Hồng cười như điên.

“Thì ra lão chính là kẻ đã đánh Tiêu công tử rơi xuống sườn núi?” Miểu Miểu đột nhiên hỏi.

“Không sai, chính là bổn vương, năm đó ta tặng cho hắn một nữ nhân, thật ra là muốn lợi dụng nữ nhân này cướp lấy Tru Tâm Tuyệt. Không ngờ cái ả tiện nhân này lại yêu hắn, không chỉ có không giúp ta trộm Tru Tâm Tuyệt, ngược lại còn nói với hắn, để hắn có cơ hội chạy trốn. Có điều cuối cùng chẳng phải cũng bị ta đánh cho rơi xuống vách núi sao, Tiêu công tử, hừ, có lợi hại cỡ nào cũng không qua được ải mỹ nhân.” Mặt Hách Liên Hồng bỗng trở nên ác độc.

“Thì ra nam nhân đó chính là lão, tìm Tiểu Vũ đến đây.” Miểu Miểu quay đầu phân phó với đám người Vụ Huyền, lập tức có một người rời đi.

Dịch Thiên lúc này đã giết sạch đám người Hách Liên Hồng đem đến, mục tiêu kế tiếp chính là Hách Liên Hồng. “Khoan đã, Dịch Thiên.” Miểu Miểu đột nhiên gọi giật hắn lại: “Để đó cho ta cùng Tiểu Vũ.” Dịch Thiên nghe vậy khẽ gật đầu, lao về phía Hách Liên Thành công tới.

Không bao lâu Tiểu Vũ liền xuất hiện, “Ta đang tìm nguyên liệu, có chuyện gì vậy, những kẻ này các ngươi đối phó là được rồi.” “Tiểu Vũ, kẻ thù của chúng ta đã hiện thân rồi, đệ không muốn tự tay giết hắn sao?” Miểu Miểu nhướng mày nói.

“Kẻ nào?” Sắc mặt Tiểu Vũ lập tức trở nên thâm trầm, ánh mắt âm u.

“Hách Liên Hồng” Miểu Miểu dứt lời liền rút Ngân Tiêu lao lên, Tiểu Vũ cũng không chịu thua, xuất ra hai thanh đỏan đao đuổi theo. Thì ra Tiểu Vũ sử dụng đỏan đao, chỉ là không có cơ hội biểu diễn, cho nên tất cả mọi người đều không biết. Bây giờ nhìn thấy mới biết, Tiểu Vũ này không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Người có thể dùng đồng thời cả hai tay điều khiển đỏan đao, trên giang hồ không có ai, trước mắt chỉ biết mỗi Đoản đao đại hiệp.

Hách Liên Hồng thấy vậy liền thu hồi nụ cười trên mặt, một bên là đồ đệ của Tiêu công tử, một kẻ lại là truyền nhân của Đoản đao đại hiệp. Hai người liên thủ, quả thật là khiến lão khó đối phó.

Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ lúc này đều xòe hết vuốt ra, tả hữu giáp công, không chừa cho Hách Liên Hồng một chút cơ hội sinh tồn nào. Thù năm đó, giờ phải báo, Tiểu Vũ đã tích lũy bao nhiêu năm hận thù, bây giờ một khi đã bộc phát, có muốn ngăn cũng ngăn không được. Hách Liên Hồng dần rơi vào thế bị động, chỉ biết đỡ đòn.

Đao kiếm va chạm, một tay Tiểu Vũ chặn kiếm của Hách Liên Hồng, một tay kia lia đỏan đao ra, chém vào cánh tay lão, tiếng đao xả vào thịt, nghe vô cùng lạnh gáy. Miểu Miểu nhân cơ hội tung ra Ngân Tiêu, nhằm thẳng ngay ngực Hách Liên Hồng mà đánh mạnh một đòn, Hách Liên Hồng lập tức bị đánh bay đi, rơi bịch xuống đất.

Về phía Hách Liên Thành, thật ra lúc đấu với Nam Cung Việt đã là cố hết sức, bây giờ thêm một Dịch Thiên, lập tức rơi vào thế xấu. Thấy Hách Liên Hồng bị đánh bay ra ngòai, có chút lo lắng, đường kiếm lập tức loạn. Dịch Thiên liền tóm lấy cơ hội, định chém ra Lưu Quang Phi Vũ. Hách Liên Hồng đột nhiên lớn tiếng quát: “Ngươi muốn giúp kẻ thù giết cha sao?”

Tay Dịch Thiên lập tức khựng lại, trầm giọng hỏi: “Có ý gì?”

“Nam Cung Việt chính là kẻ thù giết cha ngươi, năm đó cái chết của phụ thân ngươi là do một tay hắn gây nên.” Hách Liên Thành lạnh lùng nói.

Nam Cung Việt thấy vậy, xuất kiếm định giết Hách Liên Thành. Dịch Thiên nhanh chóng ngăn lại, đánh lui Nam Cung Việt, lạnh lùng nói với Hách Liên Thành: “Chuyện như thế nào?”

“Năm đó phụ thân ngươi là do bị tiểu nhân gièm pha mới bị liên lụy cửu tộc. Kẻ gièm pha với Hoàng đế ngày hôm đó chính là Nam Cung Việt, lão đố kị với thành quả của phụ thân ngươi, trong lòng chỉ muốn leo lên cao hơn, vừa đúng lúc Hoàng đế e ngại phụ thân ngươi công cao cái chủ uy danh át vua nên lão đã chộp lấy cơ hội lập tức gây nên chuyện đó. Ngươi không cần nhìn ta như vậy, những chuyện đó là do lúc lão tưởng ta là con lão đã chính miệng nói cho ta.” Hách Liên Thành thấy Dịch Thiên có chút hòai nghi liền nói ra tất cả.

Dịch Thiên lập tức quay đầu lại lạnh lùng nhìn Nam Cung Việt: “Có phải là lão hay không?”

“Không sai, quả thật là ta.” Nam Cung Việt lại vô cùng thành thật, không thèm chối, cũng là đã nói rõ như thế, cho dù có chối quanh thì cũng chưa chắc thóat được, tốt xấu gì cứ nói thẳng nói thật.

Dịch Thiên nghe vậy thì ngọn lửa đỏ trong mắt liền bùng cháy, cả người phát ra hàn khí lạnh như băng bao bọc lấy Nam Cung Việt, nội lực bộc phát mạnh mẽ, công thẳng về phía Nam Cung Việt.

Mà lúc này ngực Hách Liên Hồng đã bị một đỏan đao của Tiểu Vũ găm vào, “Cha.” Hách Liên Thành thét lớn một tiếng, vô luận hắn có trúng Thất Tâm Hòan hay không thì Hách Liên Hồng vẫn là cha của hắn, phần cốt nhục thân tình như thế không thể tẩy đi được.

“Mau đi.” Hách Liên Hồng vận hết khí lực cuối cùng hô lớn với Hách Liên Thành, sau đó gục xuống. Hách Liên Thành cũng không chần chờ, thừa dịp mọi người chưa kịp để ý đến hắn liền phi thân rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.