“Em không nghĩ ra câu mắng nào mới mẻ hơn sao, từ khi bắt đầu đến giờ,
không phải mắng điên khùng thì là biến thái, những câu này tôi nghe chán rồi.” Tập Bác Niên cười lưu manh nói, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ
mọng của cô, có cảm giác kích động muốn lập tức đoạt lấy.
“Mắng anh hai câu này cũng đã đủ, đồ đàn ông đê tiện, tâm lý biến thái,
không tim không phổi.” Mặc Tiểu Tịch cắn răng vùng vẫy, kết quả giống
như dự đoán, anh dùng lên một chút sức lực, là có thể giữ chặt lấy cô.
Tập Bác Niên nở nụ cười nguy hiểm: “Muốn biết thế nào là người có tâm lý biến thái thật sự không?”
Môi của Mặc Tiểu Tịch run rẩy, ánh mắt của anh vô cùng đáng sợ, giống
như dã lang, cô bắt đầu sợ hãi: “Anh…anh, tôi không rảnh ở đây nói
nhảm với anh, tôi phải về nhà, xin anh buông tôi ra.”
“Sao lại nói chuyện lắp bắp như vậy, sợ tôi à?”
“Đừng nói chơi, tôi căn bản không sợ anh, anh đừng có ở đây mà đùa giỡn
với tôi, nếu muốn chơi trò biến thái, mời anh về nhà tìm vợ của anh.”
Mặc Tiểu Tịch ra sức chống lại anh.
Tập Bác Niên lại đến gần thêm một chút, môi mỏng cọ xát vào tóc gáy của
cô, chưa thật sự rơi vào da thịt, nhưng so với rơi vào da thịt càng làm
cho người ta run sợ hơn: “Những người biến thái giống tôi, thích nhất là ở trong đêm như thế này, cùng với người đẹp như em, đánh…dã…chiến.”
Những chữ sau cùng, anh nói vô cùng nhẹ nhàng và mờ ám, ở trong bóng tối toả ra sự mê hoặc trí mạng, khiến cho đáy lòng cô hỗn loạn.
“Anh..thật là biến thái.” Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch đã đỏ ửng, muốn né ra, nhưng tránh không khỏi hơi thở quanh quẩn của anh.
“Được, bây giờ tôi sẽ diễn tập với em, xem tôi biến thái đến đâu.” Tập
Bác Niên nở nụ cười: “Tôi sẽ ở đây xé đi quần áo của em, vuốt ve từng
tấc da thịt của em, sau đó, mạnh mẽ đoạt lấy em, đã nhiều năm rồi, tôi
cũng không nhớ rõ mùi vị của em.”
Đầu của anh chôn ở cổ cô, môi mỏng rải rác hạ xuống, cảm giác này vô cùng mềm mại, thật sự rất tuyệt!
Mặc Tiểu Tịch ngừng thở, cảm thấy miệng có chút khô khốc: “Tập Bác Niên, anh đừng làm chuyện điên rồ, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi qua,
anh không biết xấu hổ, nhưng tôi biết.”
“Em sai rồi, tôi không còn mặt mũi, em cũng không thể có, Mặc Tiểu Tịch, tôi không tin em chưa từng nghĩ đến tôi, trước kia cơ thể của chúng ta
ăn ý đến mức nào, em quên rồi sao, tôi còn nhớ, mỗi lần em lên cao trào, đều sẽ…”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe…” Mặc Tiểu Tịch lắc
đầu, không muốn nghe anh đề cập đến chuyện mình đã từng ngu ngốc đi yêu
một người đàn ông muốn mình chết.
“Không muốn nghe, vậy làm là được rồi.” Tập Bác Niên nghiêng đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, mùi thuốc lá xông thẳng vào cổ họng cô, lưỡi
của anh cuốn lấy môi cô, lăn lộn trong miệng, cô trốn thì anh quấn lấy,
anh không bỏ qua một chỗ nào trong miệng cô.
Cơ thể phía dưới mềm mại mê hoặc, khiến cho cả người anh nóng lên, anh áp chặt vào cô hơn, để cô thể hội được khát vọng của anh.
Bất luận là cơ thể hay linh hồn, anh đều muốn dung hợp vào, sau này
không bao giờ xa cách nữa, Mặc Tiểu Tịch, tôi nhận ra tôi yêu em, thời
gian càng lâu, càng cảm nhận rõ ràng hơn.
“Ư…” Anh tấn công xuống dưới, lý trí của cô bắt đầu trở nên mơ hồ, nhắm mắt lại, bắt đầu thả lỏng cơ thể.
Đôi môi nóng bỏng của anh giống như mang theo lửa, dừng ở xương quai
xanh và ngực của cô, rồi đi thẳng một đường xuống dưới, quần áo bị kéo
vô cùng hỗn loạn, tiếng thở dốc dồn dập vang lên trong bụi cây.
Anh giữ chặt lấy vòng eo nhỏ của cô, cách lớp quần áo, đưa cây đuốc nóng hổi về phía cô.
Trời ạ, anh không kiềm chế được nữa, anh phải muốn cô ở đây, anh vô cùng ghét những từ không kiềm chế được này, càng không thích cảm giác của
một chàng trai vì phụ nữ mà không kiềm chế được.
Nhưng bây giờ anh đã không thể dừng lại, cơ thể của cô giống như thuốc
phiện, từ khi anh bắt đầu hút vào miệng thì không có cách nào bỏ được
nữa.
Mặc Tiểu Tịch tê dại đến sắp xụi lơ trên đất, nhưng trong đầu vẫn còn
một chút lý trí cuối cùng: “Tập Bác Niên, anh dừng tay mau, không thể ở
đây, không thể.”
“Chúng ta đổi chỗ khác được chứ?” Tập Bác Niên ôm lấy cô, đi vào sâu
trong rừng cây, ở đó bị cây lớn bao quanh, không có một chút ánh sáng.
Bởi vì không thấy được mình, không thấy đối phương, cho nên có thể ôm ấp thoả thích, không quan tâm, không suy nghĩ gì cả, chỉ làm theo trái
tim.
Cô yêu hơi thở của anh, yêu bàn tay vuốt ve để lại sự ấm áp trên làn da
của cô, trong bóng tối, khuôn mặt của anh càng thêm rõ ràng, tim của anh đập cùng với hơi thở của tôi.
Chúng ta cứ như vậy mà hoà nhập vào trong cơ thể nhau, giống như chỉ cần dùng sức, là có thể mãi mãi không chia lìa.
Hai tiếng sau.
“Bốp…”
“Tập Bác Niên, hôm nay tôi sẽ giết tên khốn nạn này.” Những con chim ngủ trong rừng cây bị doạ chạy mất hơn phân nửa.
Mặc Tiểu Tịch nhanh chóng mặc quần áo vào, chạy ra khỏi rừng cây, chạy
đến đường lộ, cô thật sự bị điên rồi, sao lại cùng loại đàn ông như
vậy…
Cũng là cô không tốt, cô không thể kiềm chế, Mặc Tiểu Tịch, rốt cuộc mày có biết xấu hổ hay không, sao mày có thể để anh ta muốn làm gì mày thì
làm, như vậy, con sói kia sẽ càng có lòng tham không đáy.
Cô bấn loạn ngồi ở đó, hận không thể đập đầu chết đi.
Mấy ngày trước còn thề lên thề xuống là sẽ không bao giờ có quan hệ với
anh nữa, những lời này vẫn còn nóng, mà cô đã phạm sai lầm.
Tập Bác Niên mặc xong quần áo cũng đuổi theo ra, vừa xong chuyện đã ăn
một bạt tai, điều này khiến cho anh trở tay không kịp, trong lòng vô
cùng khó chịu.
Vừa rồi còn nhiệt tình như lửa phối hợp với anh, chỉ trong phút chốc,
lại trở mặt với anh giống như kẻ thù, người phụ nữ này lật lọng còn
nhanh hơn lật sách.
“Mặc Tiểu Tịch…” Anh chạy tới kéo lấy cô: “Sao em lại đánh tôi? Bộ tôi cưỡng ép em sao? Rõ ràng em cũng rất hưởng thụ mà, thừa nhận em yêu tôi cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ.”
“Yêu?” Mặc Tiểu Tịch hất anh ra: “Tôi không hề yêu anh, Tập Bác Niên, đối với anh, bây giờ tôi chỉ có hận.”
“Nhưng tôi nhớ em đã từng nói yêu tôi phải không? Rốt cuộc những lời này là thật hay giả.” Tập Bác Niên nắm chặt cổ tay cô, không chịu buông.
Mặc Tiểu Tịch đứng im, từ từ, trong mắt bắt đầu ứa ra nước mắt: “Tập Bác Niên, anh đúng là người đàn ông có lòng tham không đáy, anh muốn báo
thù cho em gái mà kêu tôi đi chết đi, bởi vì anh muốn có được đứa bé,
nên bỏ qua nổi khốn khổ của tôi, cuối cùng, anh còn muốn tôi yêu anh,
anh cho rằng tôi là cái gì? Là người, hay món đồ chơi để anh đùa bỡn
trong tay?”
Nổi bi thương không kể xiết bao vây cô giống như một làn sương mù, nước mắt, cuối cùng cũng rơi xuống…
Tập Bác Niên nắm cổ tay cô, không giải thích được, cũng không muốn buông ra, đúng là anh đã từng kêu cô đi chết đi, hơn nữa còn cướp đi con của
cô, cuối cùng, lại hy vọng xa vời là cô vẫn yêu anh.
Thì ra mình là người đàn ông đáng hận như vậy!
Nghĩ tới nổi buồn mấy năm nay của cô, lòng anh giống như bị dao cắt: “Mặc Tiểu Tịch, xin lỗi…”
Ở con đường đối diện, có một bóng người màu trắng bước ra từ trong xe, nhìn thấy cảnh trước mắt, anh cứng đơ người.