Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Chương 25: Sự vâng lời



Cẩn thận cố định lại những sợi tóc trước trán, Tri Kiều dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vết thương vừa mới thay băng và thuốc, cô vừa tắm xong, hai ngày trekking trong núi vừa qua đã vắt cạn hết sức lực của cô, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon —— trên chiếc giường Simmons* êm ái trong khách sạn.

*Một hãng sản xuất giường nổi tiếng.

“Có thể……nhờ anh giúp em một việc không?” Cô mở cửa phòng tắm, nhìn Chu Diễn, anh đang ngồi trước bàn gõ bàn phím laptop.

“?” Anh quay đầu lại, im lặng nhìn cô.

Sự im lặng của anh làm cô cảm thấy lúng túng, nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí đưa ra yêu cầu: “Giúp em……gội đầu được không?”

“……”

“Em sợ đụng phải miệng vết thương,” cô cố gắng để giọng nói của mình nghe không quá ngại ngùng, “Anh biết mà, lúc này mà em ngửa cổ gội đầu e rằng hơi khó……”

Anh vẫn không nói gì, bởi vậy cô quyết định từ bỏ yêu cầu này.

“Để tôi lấy ghế tựa vào.” Chu Diễn vừa nói vừa lách người vào phòng tắm.

Anh bảo cô ngồi xuống, đầu tựa vào mép bồn rửa tay, ngập ngừng dùng ngón tay mảnh dẻ vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán cô.

“…… Em xin lỗi.” Tri Kiều cụp mắt, không nhìn anh.

“Vì sao xin lỗi tôi?” Chu Diễn mở vòi nước, kiểm tra độ ấm.

“Bởi vì hình như em……luôn mang tới phiền phức cho anh.”

“Không,” Anh nhếch khóe miệng, “Em đã cứu tôi. Nếu em không cứu tôi, em đã không bị thương rồi.”

Cô muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn nét mặt của anh, cô quyết định im lặng, có lẽ giữ yên lặng lúc này là việc nên làm nhất.

Chu Diễn lấy một ít nước làm ẩm tóc cô, cố gắng không chạm vào miệng vết thương, sau đó đóng vòi nước, đổ một ít dầu gội đầu vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng mát xa. Ngón tay anh nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, khi chạm vào da đầu cô, cô thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh.

Bỗng nhiên cô nhận ra bản thân mình đang thổn thức hoang mang. Vì để tự cứu bản thân mình khỏi tình cảnh “chật vật” này, cô quyết định phá vỡ im lặng:

“Kĩ thuật gội đầu của anh hình như rất chuyên nghiệp.”

“Đúng vậy, tôi chính là ‘thợ chuyên nghiệp’.”

Cô nở nụ cười: “Nói như vậy thì anh là nhân tài à, trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, thậm chí còn biết cả gội đầu?”

“Sao tôi cảm thấy em đang chế nhạo tôi vậy?”

“‘Thiên tài’ là một từ dùng để khen ngợi và tâng bốc đấy.”

“Thật vậy?” Ánh mắt anh nhìn cô có vẻ không tin tưởng cho lắm.

“Thật mà.” Cô giả bộ thật lòng trả lời.

Tay Chu Diễn ngừng lại, anh nhìn cô vài giây, sau đó mở vòi nước, nói:

“Láu cá.”

Trong phút chốc những lời muốn nói bỗng không thể nào nói ra được, cô cảm nhận được hai má mình nóng bừng, giọng điệu khi ấy của anh có ý gì đó……nuông chiều. Cô liếc mắt trộm nhìn anh, anh làm như không để ý đến, dùng khăn ẩm lau đi bọt xà phòng trên đầu cô.

“Còn hai ngày nữa……là sẽ kết thúc.” Một lát sau, Tri Kiều nói.

“Ừ.”

“Anh đã từng nghĩ ——”

“—— Đã nghĩ.” Anh không đợi cô nói xong, liền trả lời.

“?”

“Tôi đã nghĩ tới đủ loại khả năng, mấy ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ, rảnh rỗi một lúc là nghĩ, nhưng rồi cuối cùng quyết định không thèm nghĩ tới nó nữa. Vì nhiều khi, chúng ta không thể kiểm soát được kết quả, không phải chuyện nào cũng có kết quả mà mình mong muốn, đến khi có kết quả cuối cùng, việc chúng ta có thể làm chính là chấp nhận.”

Bên tai cô tràn ngập tiếng nước chảy róc rách, giống như một sự che chắn, dưới sự che chắn này, bọn họ có thể bình tĩnh biểu đạt chính bản thân mình.

“Tất nhiên,” Anh tiếp tục nói, “Chấp nhận không có nghĩa là chờ đợi mà không làm gì, nếu em đã cố gắng hết sức, thì dù có thất bại, em vẫn có thể bình thản chấp nhận —— bởi vì thế giới này không hề bị tôi, em hay bất kì ai khác chi phối.”

“Vậy điều gì chi phối nó?”

“……Vận mệnh.”

Chu Diễn đóng vòi nước, lấy một chiếc khăn sạch trên cái giá trong góc tường, phủ lên đầu cô, anh giúp cô đứng thẳng dậy, sau đó dùng khăn lau sạch bọt nước trên tóc cô.

“Cảm ơn, em có thể tự làm.” Bỗng nhiên cô không thể tiếp nhận được……cử chỉ thân mật này của anh. Dù sâu thẳm trong tim mình, tình cảm của cô với anh chưa từng thay đổi, nhưng trải qua bao nhiêu lần như vậy, trong tiềm thức của cô luôn nhắc nhở cô phải cách xa anh.

Chu Diễn chần chừ buông tay, dùng khăn lau khô các ngón tay, sau đó đi ra ngoài.

Tri Kiều đứng trước gương, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó dùng máy sấy sấy khô tóc. Cả quá trình kéo dài phải tới mười lăm phút, đương nhiên, cô không lãng phí từng phút từng giây, hoàn hoàn dùng quãng thời gian đó để suy nghĩ lung tung.

Suy nghĩ trì trệ. Cô không dám tin, nhưng cũng nhìn ra được……Chu Diễn đang ghen với Tạ Dịch Quả.

Nhưng cô không dám đi quá sâu rốt cuộc là vì điều gì. Cô sợ, sau những suy nghĩ nung nấu trong đầu mình mới phát hiện ra tất cả đều chỉ xuất phát từ dục vọng chiếm hữu quái lạ nào đó của đàn ông, vậy thì……có lẽ cô càng bị tổn thương nhiều hơn.

Đúng vậy, cô đã từng nói cô thích anh, yêu anh, hơn nữa chắc chắn anh đã nhìn ra, cô vì anh mà tự nguyện làm rất nhiều chuyện. Bị tảng đá đập vào người cũng là một trong rất nhiều chuyện đấy, khi đó phản ứng đầu tiên của cô, cũng là phản ứng theo bản năng thay anh chịu cú đập, đây là một loại bản năng của phụ nữ.

Có lẽ anh đã tiếp nhận sự thật này, như anh đã nói, anh thoải mái tiếp nhận sự thật cô yêu anh, vì vậy, dù anh không yêu cô, nhưng khi có ai đó muốn qua lại thân mật với cô, anh sẽ đứng lên —— không vì điều gì cả, chỉ là bản năng bảo vệ “lãnh thổ” của mình mà thôi.

Từ trước đến nay, đây đều là bản năng của đàn ông.

Cô không biết những điều mà bản thân suy đoán có chính xác hay không, mà cô cũng không muốn biết. Nhưng khi Chu Diễn ném Tạ Dịch Quả ra ngoài, cô lại cảm thấy rất vui, dù vẫn còn hơi lưỡng lự. Đây có lẽ là chuyện đầu tiên anh làm vì cô —— chứ không phải là vì bố cô mà làm những chuyện này.

“Đi ngủ sớm đi,” Chu Diễn nói ,“Ngày mai còn phải dậy sớm.”

Anh đóng laptop lại, cầm hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn, định đi về phía cửa phòng.

“Anh đi đâu vậy?”

“Tôi đi……hút điếu thuốc. Rồi quay lại.”

Cô gật đầu. Nếu không, cô cũng không biết mình nên nói gì.

Chu Diễn mở cửa, rồi đi ra ngoài. Tri Kiều nhìn cánh cửa từ từ khép vào, trong lòng bỗng nhiên băn khoăn mệt mỏi. Càng tìm hiểu con người anh, cô càng cảm thấy mình chẳng hiểu gì về anh cả. Giống như một chuyện nào đó buộc phải giải thích thì mới hiểu được, có nghĩa là dù giải thích thì cũng không nhất định phải hiểu.

Cô tựa vào khung cửa phòng tắm, thở dài một hơi: Trời ơi, đây là sút bóng loạn xì ngầu lên mà!

Cô quyết định không suy nghĩ đến nữa, tắt đèn, bật TV, trèo lên giường, chui vào chăn, sau đó chuẩn bị ngủ.

Có lẽ do quá mệt mỏi, cô nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ, một lát sau, cô nghe thấy âm thanh đóng cửa, tự nói với chính mình chắc Chu Diễn đã quay về phòng. Sau đó cô trở mình, để bản thân mình phiêu dạt trên chín tầng mây……

“Anh……không sao chứ.” Sáng hôm sau khi chuẩn bị xuất phát tới sân bay, Tri Kiều nhìn khuôn mặt sưng húp của Tạ Dịch Quả, hơi áy náy nói.

“À…..Không sao.” Anh bạn này cũng cảm thấy xấu hổ, “Xin lỗi, hôm qua tôi có phần…xúc động quá mức.”

“À,” Cô mỉm cười với anh ta, “Cũng khó tránh, hai người là đội cuối cùng vào trận chung kết, hơn nữa nghe nói người dán hình muốn loại các anh là vợ chồng nhà khoa học đó.”

“Ừ, chúng tôi rất may mắn, nhưng……” Anh ta ngập ngừng, hình như đang xấu hổ, “Dù nói thế nào đi nữa thì, cảm ơn cô, nếu không có cô động viên, e rằng chúng tôi đã thua rồi.”

Cô cảm thấy lòng mình ấm áp, “Đừng nói thế, là hai người nên được mà.”

“Cảm ơn.” Anh ta chân thành nói.

“Không có gì.”

Tạ Dịch Quả nâng cánh tay, muốn làm động tác gì đó, nhưng có lẽ băn khoăn đến ám chỉ nào đấy, cuối cùng thì buông tay xuống.

Sân bay Sydney cách trung tâm thành phố không xa lắm, xuất phát từ khách sạn, lái xe khoảng hai mươi mấy phút là tới. Buổi sáng hôm nay ba đội tham gia trận chung kết sẽ đáp chuyến bay nội địa đến bờ biển xanh thẳm và bãi cát vàng ươm Queensland. Điểm đến đầu tiên của bọn họ là quần đảo Whitsunday được tạo thành từ 74 hòn đảo lớn nhỏ, trong đó lớn nhất là đảo Hamilton, công việc bảo vệ rặng san hô Great Barrier của người dân trên đảo này được coi là “công việc tốt nhất thế giới”.

Chu Diễn vừa lên máy bay đã im lặng xem sách chỉ dẫn du lịch trong tay, vẻ mặt nghiêm túc.

“Anh căng thẳng à?” Tri Kiều không nhịn được hỏi.

“Không.”

“Vậy thì…… anh xem cái đó để làm gì?”

“Để hiểu rõ địa điểm đang đến.”

“Anh chưa bao giờ như vậy.”

Chu Diễn ngẩng đầu nhìn cô, “Bởi vì, từ trước đến nay, hành trình được sắp xếp trong cuộc thi này đều là những nơi chúng ta đã từng đi qua, nhưng lại chưa bao giờ chạm chân đến đảo Hamilton, còn nhớ cái lần đến quần đảo Whitsunday đó không, lần đó chúng ta chỉ đến bãi biển Airlie.”

“À……” Tri Kiều giả bộ mình đã biết chuyện này, nhưng thật ra cô hoàn toàn không nhớ lần trước mình đã từng đến đây, “Em còn tưởng anh vốn không cần chuẩn bị gì cơ.”

“Đúng là không cần,” Anh nói, “Nhưng đây là trận đấu.”

Tri Kiều gật đầu, quyết định tạm thời im lặng.

Cô nhìn bốn phía xung quanh, nhận ra Tạ Dịch Quả đang nhìn mình chằm chằm, cô thản nhiên dùng tay ra hiệu với anh ta, sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Khóe mắt liếc thấy Chu Diễn vẫn đang chăm chú nghiên cứu bản đồ, vì vậy cô bình tĩnh đi về phía cuối khoang máy bay.

“Không khí rất ngột ngạt.” Tạ Dịch Quả đứng ở hành lang phía sau toilet chờ cô, dường như có chuyện muốn nói.

“Ừm.”

Anh ta không gật đầu, nhưng cũng không nói tiếp, Tri Kiều nhìn anh ta, đoán xem anh ta muốn nói gì, nhưng hoàn toàn mờ mịt.

“Là thế này,” Cuối cùng anh ta cũng hạ quyết tâm, “Tôi……có chuyện luôn muốn hỏi cô, nhưng mà……”

“?”

Anh ta cào cào tóc: “Cô và…… Cô và Chu Diễn là một đôi à?”

Nói xong, anh ta cực kì căng thẳng nhìn cô, như cậu học sinh căng thẳng chờ đợi kết quả của bài thi cuối kì.

Tri Kiều mở miệng, ngạc nhiên một lúc lâu, mới nói: “Không phải. Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, người cộng tác, bạn bè bình thường……”

Cô bỗng nhiên nhớ lại, mình đã từng nói những lời tương tự như thế với cái người thần bí tên Tưởng Bách Liệt đó cách đây không lâu.

“À……” Tạ Dịch Quả nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Điều này bỗng nhiên làm cô cảm thấy không được tự nhiên. Tại sao anh ta lại hỏi câu này, tại sao sau khi nghe được đáp án anh ta lại làm như trút được gánh nặng……

“Tôi muốn nói,” Anh ta ngập ngừng, “Nếu như có thể, dù kết quả trận đấu hôm nay như thế nào……Chúng ta có thể tìm lúc nào đó cùng ăn bữa cơm nhé.”

“……“ Tri Kiều mím môi, do dự gật đầu.

“Chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau, ý tôi là, hình như chúng ta có một số sở thích giống nhau hoặc tương tự với nhau, có lẽ chờ sau trận đấu kết thúc chúng ta có thể trò chuyện……”

“À, ừ, được.” Cô cố gắng để bản thân mình tươi cười.

“Vậy thì, chắc chắn?” Khuôn mặt anh ta viết đầy chữ vui mừng.

“Ừ.”

Tri Kiều trở lại chỗ ngồi của mình, tâm tình thấp thỏm không yên. Nếu đoán không sai, thì cô vừa nhận được một lời thổ lộ không chính thức. Một người đàn ông thông minh, đáng yêu nhưng cũng hay e thẹn, cứng nhắc gửi lời mời đến cô, với hiểu biết của cô về anh ta, lấy hết dũng khí để mời cô như vậy quả thật không dễ dàng chút nào.

Cô bất giác quay đầu lại nhìn anh, nhận ra anh đang nhìn cô, trong nháy mắt nhận ra bị anh bắt gặp, cô lập tức bối rối quay đầu về phía khác.

“Phụ nữ thường bị những thứ giả dối làm mê hoặc.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô.

“?”

Chu Diễn vẫn cúi đầu chăm chú nhìn cuốn chỉ dẫn du lịch trong tay: “Về chuyện này, có rất nhiều sự thật có thể chứng minh, tôi sẽ không giải thích từng cái một.”

“Anh muốn nói gì?”

Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi muốn nói gì?……Em không biết sao?”

“Em không biết.” Cô không rõ thái đồ ngạo mạn của anh là gì.

Khóe miệng anh kéo ra nụ cười đầy mỉa mai: “Em không phải là tuýp người mà anh ta thích ”

“Ý anh là gì?”

“Ý trên mặt chữ.”

“……” Cô quyết định coi anh như một người xa lạ không quan trọng, nếu không một lúc nào đấy anh sẽ làm người khác phát điên lên mất.

“Em không quá nổi bật, không quá xinh đẹp, tất nhiên……” Anh làm như bất đắc dĩ nhún vai, “Dáng người cũng không phải là bốc lửa.”

“Chu Diễn,” Tri Kiều hít sâu một hơi, trong nháy mắt, cô biết mình đã hoàn toàn bị chọc tức, nhưng cô vẫn cố gắng hạ giọng, bình tĩnh nói, “Đừng tưởng rằng anh không xem em ra gì thì cả thế giới này không có gã đàn ông nào sẽ xem trọng em.”

“……” Anh giật mình, hiển nhiên bị lời cô nói làm ngạc nhiên.

Cô quay đầu ra chỗ khác, nói: “Trước khi trận đầu bắt đầu, đừng nói chuyện với em, cảm ơn.”

Từ Sydney đi về phía bắc là tới sân bay đảo Hamilton, ước chừng phải ngồi máy bay khoảng ba tiếng đồng hồ, để có thể đi đến một trong những 74 đảo nhỏ của quần đảo Whitsunday, du khách chỉ có thể đáp máy bay xuống đảo Hamilton sau đó đi ca nô tới các đảo nhỏ khác. Vùng biển xanh lam xung quanh quần đảo đều là một bộ phận thuộc công viên hải dương Quốc gia, cũng là khu bảo tồn kỳ quan thế giới rặng san hô Great Barrier. Phần lớn du khách tới đây nghỉ dưỡng vì muốn tham gia các loại hoạt động dưới nước ngoài trời, lặn có bình dưỡng khí, lặn không có bình dưỡng khí, chèo thuyền, hay đi thuyền buồm, khi thời tiết đẹp, được sống trên quần đảo Whitsunday khiến du khách có một loại hưởng thụ như đang trong ảo mộng, ở đây có rất nhiều công ty du lịch khác nhau cung cấp các loại hình vận tải đường thủy, cho thuê thuyền dùng cho các hoạt động trên mặt nước. Tất nhiên du khách cũng có thể lựa chọn cắm trại ngoài trời, giống như trong TV series “Survivor” (Người sống sót), khi nằm dưới bầu trời đầy sao, sẽ có cảm giác bản thân và bầu trời cách nhau rất gần.

Sân bay đảo Hamilton mỗi ngày chỉ có một vài chuyến bay, qua lại giữa hai đầu đảo Hamilton và thành phố Melbourne, Sydney. Khi tổ chương trình tới đảo đã là chuyện sau hai giờ chiều, vượt ngoài tưởng tượng, từ bãi đỗ máy bay đi tới cửa chính sân bay chỉ mất có hai phút, ở đây không có vận chuyển hành lý, chờ cho du khách tập trung đầy đủ ở quảng trưởng trước cửa sân bay, nhân viên sẽ lái xe mang hành lý đến, mọi người sẽ trực tiếp lấy hành lí ở trên xe, sau đó sẽ đến quầy lễ tân khách sạn được thiết kế trong sân bay làm thủ tục check-in. Trên đảo không có taxi, phương tiện giao thông công cộng duy nhất ở đây chính là xe golf (xe điện). Nơi đây giống một thị trấn nhỏ hơn, chứ không phải là một làng du lịch.

“Tôi sẽ tuyên bố quy tắc trận đấu hôm nay,” Người dẫn chương trình đứng trên bãi đất trống trước cửa sân bay nói, “Tất cả đội chơi sẽ lái những chiếc xe golf phía sau tôi đây đi tìm những bức thư gợi ý trên đảo, sau đó dựa theo chỉ thị trong bức thư để hoàn thành trận đấu. Khi trận đấu hôm nay kết thúc chúng ta sẽ căn cứ vào thời gian của từng đội, xác định trình tự xuất phát ngày mai. Ngày mai, cũng chính là ngày cuối cùng của trận đấu, chúng ta sẽ chào đón đội chơi quán quân cuối cùng!”

Mọi người đều hò reo ầm ĩ, chỉ có Tri Kiều và Chu Diễn im lặng. Lão Hạ không biết chui ra từ chỗ nào, nhẹ nhàng thay đổi góc độ camera, đưa ống kính thẳng vào hai người, hai người không hẹn đều mỉm cười có lệ.

“Nói về tâm trạng bây giờ đi.” Trong lúc đợi giờ xuất phát, lão Hạ ngồi ghế sau xe golf nói.

Trong xe golf rất nhỏ, Tri Kiều cố gắng dựa vào một bên xe, nhưng cánh tay vẫn đụng phải Chu Diễn, mà người kia thì đang kiểm tra tính năng của xe.

“Hơi……Căng thẳng.” Câu trả lời của Tri Kiều lúc này đã mất hết hứng thú.

“Hai người có tin mình sẽ là quán quân không?”

“À, dù câu hỏi của chú rất cũ,” Cô mỉm cười, “Nhưng tôi vẫn muốn nói rằng, tôi tin chúng tôi có đủ thực lực để giành quán quân.”

Lão Hạ quay một hồi, rồi ấn nút tạm ngừng, hỏi Tri Kiều: “Hai người đã từng bàn bạc về chuyện tiền thưởng chưa?”

Chu Diễn ngẩng đầu lên nhìn Tri Kiều, hai người bị hỏi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Chu Diễn nói: “Chúng tôi chưa từng thảo luận về vấn đề này. Hơn nữa tôi cho rằng cũng không cần thảo luận.”

“?”

Tri Kiều nói tiếp lời của anh, “Tiền thưởng đương nhiên được dùng để tiếp tục ‘Đoàn lữ hành đầy nắng’.”

Chu Diễn gật đầu, lấy bản đồ ra nhìn nhanh.

“Chẳng lẽ hai người không có suy nghĩ gì cho mình sao?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tri Kiều làm vẻ mặt rộng lượng: “À, tôi đồng ý lấy một phần tiền thưởng để Chu Diễn tìm một phòng khám nha khoa đánh lại răng —— miệng chó không mọc được ngà voi, không nói được gì tốt cả.”

Chu Diễn mỉm cười: “Cám ơn. Tôi cũng đồng ý lấy một phần tiền thưởng để đi kiểm tra não cho em, nhìn xem bên trong rốt cuộc là bị làm sao.”

Hai người đều tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt lại cố gắng giả vờ như cực kì thân thiết.

Lão Hạ ngơ ngác suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Tôi có thể đưa ra một yêu cầu rất nhỏ được không, tất nhiên yêu cầu này không phải là về tiêu tiền.”

“Nói đi.” Hai người trăm miệng một lời.

“Chính là……Lỡ cuối cùng hai người có đánh nhau, đừng nói là tôi giới thiệu hai người vào đây nhé?”

“……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.