Đi qua đoạn đường xuống dốc, bỏ lại phía sau những cánh rừng mưa nhiệt đới cao vút, hai bên đường quốc lộ là những cánh đồng cỏ mênh mông thẳng cánh cò bay.
“Windows desktop* trở về rồi.” Lão Hạ quay thẳng camera về phía ngoài cửa sổ.
(*) ý lão Hạ là phong cảnh bên ngoài giống như là màn hình khởi động của Windows
Chu Diễn tựa lưng vào ghế cười khẽ, anh dường như đã lấy lại được tinh thần, cũng nhoài đầu ra ngoài cửa sổ xem phong cảnh. Lúc này bọn họ đang đi qua rừng mưa, đi về phía cảng Campbell, đây là con đường thu hút nhiều ống kính của nhiếp ảnh gia nhất trong toàn bộ Great Ocean Road, điểm đến tiếp theo của bọn họ là “Mười hai sứ đồ” [Twelve Apostles*] nổi tiếng, thuộc bang Victoria, thậm chí cụm nham thạch nổi tiếng nhất của toàn bộ Australia đều lặng lẽ nằm trên đường bờ biển phía cực nam.
(*) Twelve Apostles
“Cần tôi lái thay không?” Chu Diễn ngồi trên xe uống rất nhiều nước, ăn tạm vài thứ, nên thể lực nhanh chóng phục hồi.
Tri Kiều mỉm cười miễn cưỡng với anh, lắc đầu.
“Có thể nói cho tôi biết tàu ngầm màu vàng là gì không?” Lão Hạ bỗng nhiên chĩa ống kính về phía họ.
“À,” Chu Diễn nhếch khóe miệng, “Đó là một…bí mật.”
Lão Hạ nheo mắt đánh giá bọn họ: “Là bí mật của hai người sao?”
Chu Diễn quay đầu nhìn ông bằng ánh mắt bất đắc dĩ: “Không phải như những gì chú nghĩ.”
“Vậy cậu có thể giải thích rốt cuộc trên đường đã xảy ra chuyện gì không?”
“Cô ấy bị ngã,” Chu Diễn bất giác liếc nhìn đầu gối bị thương của cô, “Sau khi nghe câu chuyện ‘Tàu ngầm màu vàng’.”
Lão Hạ nghĩ một lúc, hỏi: “Là truyện cười màu vàng* à?”
(*) Trong tiếng Trung, màu vàng còn có nghĩa là đồi trụy. Ở TQ, màu vàng là màu đại diện cho tình dục
“Không, không phải!” Chu Diễn trợn mắt nhìn ông.
Lão Hạ lắc đầu, dường như cũng không định chất vấn đến cùng, chỉ vỗ bả vai Tri Kiều, nói: “Cô cẩn thận chút, cuộc thi này cũng không phải trò đùa.”
“…Tôi hiểu.” Tri Kiều trả lời.
“Này! Hai người xem kìa!” Tiếng lão Hạ ngạc nhiên, phản chiếu trong tầm mắt là đại dương mênh mông bát ngát không thấy bờ.
Từ hẻm núi vùng duyên hải nhìn từ trên xuống, biển như biến thành hình dạng khác, màu của biển được đan xen giữa hai màu xanh nhạt và xanh đậm, như hòa tan thành một thể với bầu trời. Chu Diễn mở cửa thông gió trên mui xe, vươn tay ra, cảm nhận sự mơn trớn của gió biển trên các ngón tay.
“Đứng trước thiên nhiên, chúng ta mới có thể cảm nhận được mình nhỏ bé thế nào……”
Khi nói ra lời này, những đường nét trên khuôn mặt Chu Diễn trở nên dịu dàng khác thường, dường như tất cả những gì trước mắt khiến anh nhớ lại những kí ức ấm áp.
Tấm bảng chỉ dẫn màu nâu đỏ lướt qua trên đỉnh đầu bọn họ, “Twelve Apostles” chỉ cách nơi đây năm ki lô mét, những đám mây trên bầu trời dần tập trung về một chỗ, che khuất một nửa ánh mặt trời. Tri Kiều nhìn đồng hồ, bây giờ đang là ba giờ bốn mươi lăm phút chiều, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì ba phút nữa họ sẽ đến địa điểm kế tiếp. Tất cả tinh lực của cô đều tập trung vào con đường trước mắt, gần hai tiếng đồng hồ đến lúc này, cô hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng hai người chơi của đội trước, nhưng lại không thấy, hoàn toàn không thấy! Nếu không có ai trên đường nhầm lẫn, vậy tình cảnh gian nan nhất đang chờ đợi bọn họ sẽ là —— hôm nay sẽ là đội về cuối cùng, dù mới đi được một nửa chặng đường trận đấu, nhưng muốn xoay chuyển tình thế thì nói còn dễ hơn làm.
Sau khi lên xe, cô vẫn không nói nhiều, tự chất vấn trong lòng tại sao lại bị ngã —— chỉ vì đúng lúc đó bài hát xuất hiện trong đầu cô là “Yellow Submarine”?
Không, không phải.
Cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng rát, là vì cô để ý đến Chu Diễn đến vậy, để ý đến mỗi câu anh nói, mỗi động tác anh làm, hoặc mỗi câu chuyện anh kể với cô…… Cô vẫn luôn tìm kiếm, tìm kiếm bất cứ manh mối gì để chứng minh anh với cô hoàn toàn không phải là không có tình cảm —— đây là một chuyện, một chuyện buồn cười đến cỡ nào!
Cô vì chính mình mà cảm thấy xấu hổ. Người đàn ông này muốn cùng cô đạt vị trí thứ nhất trong cuộc thi, lấy được số tiền thưởng này, để tiếp tục hoàn thành tâm nguyện của bố cô, mà cô thì…… cô đương nhiên cũng muốn chiến thắng, nhưng cô còn muốn một việc, ảo tưởng người đàn ông đã từng từ chối cô này không còn coi cô như là “em gái” nữa.
“Kiều, rất ít người có thể cùng lúc làm tốt hai việc, mà người làm được như thế cũng là người rất thông minh, nhưng người như thế không nhiều lắm, ít nhất bố cảm thấy bố không phải là người như vậy,” lúc cô còn rất nhỏ, bố đã nói với cô ,“Cho nên chúng ta phải biết bản thân mình muốn gì, sau đó làm tốt nó.”
Mà ngày cô bắt đầu đồng ý với Chu Diễn tham gia cuộc thi này, cô đồng thời cũng đồng ý làm hai việc, nhưng —— ngón tay cô nắm chặt vô lăng —— cô không làm tốt, một việc cũng không.
Trời ạ, rốt cuộc cô đã làm gì vậy?!
Tấm bảng lớn viết dòng chữ “Twelve Apostles”, Tri Kiều chuyển hướng xe, ngoặt xe 80 độ vào bãi đỗ xe. Trong đó đỗ rải rác một vài chiếc xe giống xe của họ, không cần phải nói, đó là xe của những đội chơi khác đến trước họ, trong lòng cô lại lóe lên một tia hy vọng, ít nhất cũng chứng minh đây không phải là trạm trung chuyển bình thường, mà có nhiệm vụ là nơi chờ đợi tất cả mọi người —— như vậy ít nhất họ còn có cơ hội đuổi kịp các đội chơi khác.
Cô nhanh chóng dừng xe, cùng Chu Diễn đồng thanh hô to: “Nhanh lên!”
Chu Diễn xuống xe bắt đầu chạy gấp rút, cô cũng tháo dây an toàn, mở cửa xe, chân phải giẫm lên mặt đường nhựa, tiếp theo là chân trái, cô muốn chạy, nhưng lại phát hiện chân trái hoàn toàn không nghe lời —— nó đã mất cảm giác rồi!
Chân phải thử tìm điểm chống đỡ trọng tâm, nhưng không thành công, vì thế cô ngã nhoài xuống, ngã mạnh trên mặt đất, các bộ phận trên cơ thể cô đều cảm thấy đau đớn, như muốn vỡ tan thành từng mảnh. Từ đầu tới cuối, cô không hề kêu ra bất kì một âm thanh hét hay kêu rên gì cả, cô ngẩng đầu, thử chống khuỷu tay để đứng lên, cô nhìn thấy Chu Diễn, anh đang chạy nhanh trên đường bỗng quay đầu lại nhìn cô, trong nháy mắt, động tác của anh liền dừng lại, anh nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc và…kinh hoảng.
Anh chạy nhanh về phía cô, dùng tay nâng cô dậy, thở hổn hển hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao……” Tri Kiều cố gắng để giọng nói của mình nghe không thấy sự đau đớn, nhưng mắt cá chân và đầu gối chân trái của cô đã đau đến tận tim phổi rồi.
“Em có thể đi được không?” Anh nhìn cô, cau mày.
“Có thể.” không hiểu vì sao, nhìn thấy anh như vậy, cô lại rất kiên quyết gật đầu. Sau đó chịu đựng cơn đau dữ dội, dưới sự dìu đỡ của anh đi đến nhân viên tổ chế tác cách đó không xa.
Bọn họ lấy được bức thư gợi ý mới, sau khi Chu Diễn mở ra xem, ấn đường* nhíu chặt lại.
(*) điểm giữa hai đầu lông mày
“Sao vậy?” Tri Kiều hỏi.
Anh nhìn tờ giấy, rồi lại nhìn cô, cuối cùng anh nói với cô, giọng nói khàn khàn: “Chúng ta phải leo vách núi.”
Cái gọi là “Twelve Apostles”, chính là mười hai hòn đá nham thạch khổng lồ lặng lẽ đứng bên đầu bờ biển phía cực nam Australia, theo sự xoay chuyển của thời gian, nếu nhìn xuống từ đài quan sát, mười hai hòn đá nham thạch này chỉ còn lại sáu, nhưng cho dù vậy, vẫn không giảm bớt khí thế hào hùng và sự hùng vĩ thuộc về nó, đây là nơi trong Great Ocean Road khiến con sóng trong lòng người trào dâng nhất.
Tri Kiều cột tấm lót bảo vệ bên đầu gối trái hơi lỏng một chút, nếu không sẽ chạm vào miệng vết thương của cô, điều chỉnh lại tấm lót bảo vệ trên khuỷu tay, cô nhìn những con sóng to phía xa xa, sau đó hít sâu một hơi.
Sau khi đi đến vách núi, trước tiên Chu Diễn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ leo lên. Sau đó, cũng có mấy đội chơi bắt đầu lần lượt leo lên, ai ai cũng mệt đến thở hồng học, chỉ có Chu Diễn như vừa mới tản bộ về.
Anh là cao thủ môn này, gần như tất cả các kiểu thám hiểm ngoài trời anh đều rất thành thạo, có thể nói là vận động viên bán chuyên nghiệp. Trong vài năm, Tri Kiều đi theo anh cũng học được rất nhiều kỹ năng, ví dụ như sinh tồn dã ngoại, leo núi, thậm chí chỉ dùng dây thừng để vượt qua hẻm núi, cho nên leo vách núi với cô mà nói cũng không phải là việc gì khó.
“Em, em khẳng định…không sao chứ?” Không biết đây là lần thứ mấy Chu Diễn đến phía sau cô hỏi.
“Em không sao.” Cô vẫn kiên định trả lời như vậy.
Anh liếc mắt nhìn cô, sau đó buồn bực đứng sang bên cạnh.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Nhân viên tổ chế tác hỏi.
“Xong rồi.” Cô thử bước chân trái đã cứng đờ, nhìn xuống dưới chân. Đây là vách núi cao tầm khoảng tòa nhà ba mươi tầng, nhìn thẳng xuống dưới, bên dưới là những con sóng cuộn trào dữ dội, làm người ta liên tưởng tới nhà tù đơn độc trên hòn đảo giam giữ Edmond Dantes*, đương nhiên, nhà tù kia không có phong cảnh đẹp như thế này.
(*) Nhà tù Chateau d’If, Pháp: Chateau d’If từ năm 1634 tới cuối thế kỷ 19 là nhà ngục giam giữ các tù nhân chính trị và tôn giáo. Trước đây nó là một pháo đài được xây dựng theo lệnh của vua Francis I để làm căn cứ chống lại các cuộc tấn công quân sự từ ngoài khơi.
Nằm ngoài khơi bờ biển Marseille, Chateau d’If trở nên nổi tiếng qua tác phẩm Bá tước Monte Cristo của Alexandre Dumas. Trong tác phẩm để đời của mình, Alexandre đã dựa hoàn toàn vào nhà tù này để tạo nên những hình ảnh giam cầm thành công. Nhân vật Edmond Dantes đã vượt ngục và trốn thoát khỏi hòn đảo. Tuy vậy, trên thực tế là không kẻ tù nhân nào đã từng làm được điều này.
Phí để đi phà vào thăm nhà tù này là 5,5 euro.
Hiện nhà tù này vẫn là một trong những nơi giam giữ nổi tiếng nhất thế giới.
Tri Kiều quay lưng về phía biển, hơi cúi người xuống, vết thương nơi đầu gối và mắt cá chân đau đến mức khiến cô suýt nữa kêu lên thành tiếng, nhưng cô nhịn xuống, chỉ nhìn mồ hôi theo chóp mũi chảy xuống dưới.
“Nếu chuẩn bị xong thì tôi sẽ thả dây thừng xuống.” Nhân viên tổ chế tác nói.
Cô hít sâu một hơi, làm động tác ra dấu “ok”, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, dây an toàn buộc trên eo kéo cô trở lại, hai chân cô vững vàng đặt trên vách núi, đau đớn làm cô cắn chặt răng. Trong nháy mắt, cô nhìn thấy Chu Diễn, anh đứng bên trên, hai tay khoanh trước ngực, nét mặt nặng nề xưa nay chưa từng có. Cô không nghĩ tới anh nữa, bởi vì tâm trí đang tập trung để cảm nhận cơn đau từ đầu gối và mắt cá chân trái, lúc xuống được một nửa độ cao, cô dừng lại.
Cô hiểu rõ, từ lúc này trở đi, cô phải tận dụng tất cả sức lực mà mình có để leo lên, khoảng cách từ chỗ cô treo lơ lửng trên không trung đến những con sóng dữ dội chỉ vài chục mét, cô không quen với hơi thở của thành phố này, không có sữa quá hạn trong tủ lạnh, không có chiếc túi vải bảo vệ môi trường màu trắng, không có bạn bè, không có bà mẹ mặc áo ngủ màu hồng nhạt hình mèo Kitty, cũng không có người đàn ông mà cô say mê.
Cô nhớ lại mỗi lời anh nói khi dạy cô leo núi như thế nào, nhưng chuyện đó với chuyện cô yêu anh hay không chẳng liên quan với nhau, cô chỉ tập trung leo lên, dường như những lời này là ai nói hoàn toàn không quan trọng, việc cô phải làm bây giờ là leo lên phía trên, dẫm chắc chân mỗi khi dừng lại, dùng sức để trèo lên.
Lúc sắp lên tới đỉnh núi, lúc đó cảm giác ngón tay mình đã tê rần, cô có phần lực bất tòng tâm, muốn nhấc thử chân trái lên, nhưng làm thế nào thì chân trái cũng không nhấc lên được.
Vài người đến nhìn cô từ phía trên xuống, cô không biết ai cả, cô chỉ nghe thấy một vài âm thanh hò hét cổ vũ, nhưng nghe không rõ cho lắm. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy choáng váng, các ngón tay cơ hồ muốn rời ra, nhưng bỗng nhiên cô nhớ tới câu nói đó của bố:
Cho nên chúng ta phải biết bản thân mình muốn gì, sau đó làm tốt nó……
Cô mở to mắt, hít thật sâu một hơi, không biết có phải vì đã quen rồi hay không, cô bắt đầu cảm thấy đầu gối và mắt cá chân không còn đau như vậy nữa, cô thử nhấc đầu gối bên trái lên, bàn chân đặt ở điểm tựa, sau đó nhắm chuẩn bước tiếp theo, chân phải dùng sức giẫm lên, lúc này cô chỉ thiếu một bước nữa thôi.
Khi khuỷu tay Tri Kiều đặt trên mặt đất bằng phẳng, cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân được ai đó kéo lên —— là Chu Diễn.
Không biết nét mặt anh là vui vẻ hay khổ sở, tóm lại…hơi khó nhận ra. Nhưng cô mệt không rảnh để quan tâm mấy chuyện đó, cô nằm trên mặt đất, há mồm thở phì phò, trơ mắt nhìn Chu Diễn tháo toàn bộ thiết bị an toàn trên người cô xuống, ngay cả sức lực để cô nhúc nhích cơ thể cũng không có.
Xung quanh không có bóng dáng của người chơi khác, cô biết bên vách núi vẫn còn điểm leo khác, nhưng cô không xác định còn có người đang leo núi hay không. Cô nhìn thấy Chu Diễn đang lấy bức thư gợi ý mới từ nhân viên tổ chế tác, sau đó anh đi về, ngồi xổm bên cạnh cô, dịu dàng hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Cô dùng sức gật đầu, lấy khuỷu tay chống đỡ cơ thể. Anh vội vàng dìu cô đứng dậy: “Điểm cuối cùng chính là bãi đỗ xe, chúng ta mau qua đó, rồi đi tìm xe cứu thương.”
“Được……” Cô gật đầu.
“Tôi cõng em nhé?” Tay anh đặt trên lưng cô có hơi run run, cô đoán là hậu quả sau khi anh leo núi và hàng loạt các hoạt động khác để lại.
Tri Kiều ho nhẹ một cái, mỉm cười máy móc: “Thỏa thuận trước cuộc thi có viết rằng…người chơi không thể cõng đồng đội về đích không?”
Có lẽ là không nghĩ cô còn sức nói giỡn, trong mắt anh lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh, Chu Diễn lấy lại giọng điệu của chính mình trả lời cô: “Uhm…có lẽ không.”
“Vậy được rồi……”
Anh dìu cô đứng vững, sau đó khom lưng trước người cô. Trong khoảnh khắc đó, Tri Kiều còn do dự có nên lên hay không, nhưng cuối cùng cô vẫn leo lên —— bởi vì cô hiểu được, sau khi trải qua cả ngày này, suy nghĩ của cô đã thay đổi. Cô sẽ không suy nghĩ bất cứ vấn đề gì giữa cô và Chu Diễn, vấn đề giữa đàn ông và phụ nữ nữa. Bọn họ là hai người hợp tác với nhau, phải hợp lực hoàn thành cuộc thi này, hai người đều muốn chiến thắng —— vì vậy bọn họ bằng lòng nỗ lực cố gắng 200% —— đây mới là mục đích mà cô và anh tới nơi này.
Cô là Thái Tri Kiều, anh là Chu Diễn, chỉ thế thôi.
Người dẫn chương trình chờ bọn họ ở bãi đỗ xe, tất nhiên còn có người chơi khác đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Chu Diễn cõng Tri Kiều chạy nhanh tới điểm cuối, lúc này phía chân trời là ánh tà dương màu vỏ quýt, chiếu lên nét mặt bất đắc dĩ của người dẫn chương trình, không khỏi chán nản nhìn bọn họ.
“Tôi không thể không tuyên bố,” Anh ta nói, “Thứ tự hôm nay của hai người là…… thứ hai từ dưới lên.”
“?” Tri Kiều và Chu Diễn không dám tin mở to mắt nhìn nhau.
Người dẫn chương trình nhún vai: “Còn một đội chơi nữa, ngày hôm qua ở vị trí thứ tư, xuất phát trước hai người, nhưng trong quá trình của cuộc đua xe đạp leo núi việt dã, bọn họ vì quá nôn nóng hấp tấp, nên đã để quên bản đồ và la bàn ở trạm nghỉ chân, sau đó lại đi nhầm vào lối rẽ khác, cho nên mãi một tiếng đồng hồ sau họ mới đến điểm xuất phát để đuổi theo. Vì vậy…… bọn họ chắc chắn đã bị loại, hôm nay hai người đứng ở vị trí thứ hai từ dưới lên.”
Tri Kiều toét miệng cười, Chu Diễn cũng thế, khóe miệng hai người đồng thời mỉm cười vận mệnh cứt chó. Giây tiếp theo, hai người ôm chầm lấy nhau, những giọt mồ hôi của anh rơi trên vai cô, của cô rơi trên vai anh, cơ thể hai người kề sát với nhau, nhưng lần đầu tiên Tri Kiều cảm nhận rõ ràng, đây là lời chúc mừng lẫn nhau đối với vận may của hai người, không pha trộn bất cứ một nhân tố nào cả —— bọn họ cùng chia sẻ niềm vui của đối phương, không có bất kì điều gì khác.
Một lát sau, bọn họ buông nhau ra, Tri Kiều nghĩ, sao bọn họ lại ngốc vậy chứ, chỉ là không bị loại, lại vui vẻ giống như đạt được quán quân vậy. Nhưng cô vẫn không nhịn được cười, bởi vì: Bọn họ vẫn còn cơ hội chiến thắng, thật sự là quá tốt rồi!
“Đi thôi, tôi đưa em đến xe cứu thương.” Nói xong, Chu Diễn dìu cô tập tễnh đi về phía xe cứu thương của tổ chương trình.
Ở trong xe, bác sĩ đi theo đoàn đang rửa sạch miệng vết thương của Tri Kiều, thay thuốc mỡ, xịt thuốc giảm đau.
“May là, vết thương ở đầu gối của cô chỉ là ngoài da, mắt cá chân bị trật cũng không nghiêm trọng lắm.” Bác sĩ nói.
“Thật sao?” Chu Diễn muốn xác định lại một lần nữa.
“Đúng vậy.” Bác sĩ kê đơn thuốc, dặn dò lại một lượt, sau đó mới cho bọn họ đi.
“Em thật không dám tin,” quay trở lại xe, Tri Kiều nói với Chu Diễn, “Đó chính là đội chơi mà chúng ta đã gặp ở trạm nghỉ chân, lúc ấy anh bảo em nhanh chóng vượt qua, sau đó chúng ta trốn ở một khúc cua, bọn họ lướt qua ngay cạnh chúng ta.”
Chu Diễn làm biểu cảm “Đúng thế” với cô.
“Sao lúc ấy anh bảo em đừng dừng lại, còn trốn trong khúc cua?”
Chu Diễn uống một ngụm nước, ngừng một lúc, rồi mới trả lời: “Tôi quan sát bọn họ, trên hai người đó đều thể hiện sự mong muốn thành công cực kì mãnh liệt.”
“Tất cả mọi người đều muốn mình thắng cuộc thi này.”
“Đúng vậy,” vẻ mặt anh thong dong, “Nhưng tính cách bọn họ khá là lỗ mãng. Người như vậy, chỉ thích hợp làm theo kế hoạch có trình tự tiết tấu để hoàn thành trận đấu, một khi tiết tấu của bọn họ bị phá hỏng, thì sự cố cũng dễ dàng xảy ra.”
Tri Kiều bỗng nhiên bừng tỉnh: “Cho nên anh mới bảo em đừng có dừng.”
“Ừ, vốn dĩ kế hoạch của họ là nghỉ ngơi tại mỗi trạm nghỉ chân, khi chúng ta đột nhiên vượt qua, bọn họ cảm thấy hoảng hốt, có lẽ đây cũng chính là lúc vội vã bỏ quên bản đồ và la bàn, sau cũng bởi vì lỗ mãng mà mắc phải sai lầm…… tất cả đều là suy đoán của tôi thôi, dù nói gì đi nữa, thì cuối cùng chúng ta cũng không bị loại.”
Tri Kiều nhìn sườn mặt điềm nhiên như không của Chu Diễn, cô bỗng nhiên hiểu ra, vì thành công, anh lại suy tính một chút…… Nhìn qua chỉ là chi tiết rất nhỏ bé, vô nghĩa, khi cô còn đang ăn đồ ăn nhanh ở nhà ăn, anh lại ung dung thản nhiên quan sát những người khác.
“Anh thật đáng sợ.” Cô buột miệng nói ra.
Chu Diễn quay đầu nhìn cô, biểu cảm từ dịu dàng biến thành bình tĩnh: “Vậy thì, em sợ tôi sao?”
Tri Kiều còn đang thở hổn hển, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, cuối cùng, cô nhếch miệng, nói nhỏ: “Không…… một chút cũng không.”
Tối nay, bọn họ nghỉ chân ở thị trấn tại cảng Campbell cách “Twelve Apostles” gần 10 phút đi xe, nơi này vẫn chỉ có “nhà dân” không có khách sạn. Nhưng điều làm cho Tri Kiều cảm thấy đau đầu là, khi bọn họ mở cửa phòng ra, lại phát hiện bên trong chỉ đặt một chiếc giường đôi cực kì to.
“Tôi ngủ ở sofa cũng được.” Tri Kiều đứng sững sờ ở cửa, Chu Diễn đã kéo hành lí đến bên cạnh sofa, bắt đầu thu dọn.
“À……” Cô không phản đối, chỉ là có phần không được tự nhiên. Cô cố gắng buộc bản thân không nghĩ tới chuyện này, bởi cô đã quyết định trong quá trình diễn ra cuộc thi sẽ gạt bỏ hết thảy “Tư tâm tạp niệm” với Chu Diễn, việc quan trọng nhất là phải tập trung sức lực hoàn thành cuộc thi.
Ăn xong bữa tối, đạo diễn tổ chương trình tìm Tri Kiều và Chu Diễn nói chuyện, nguyên nhân là lúc bọn họ trong trận đấu việt dã ở vùng núi đã tự tiện tắt microphone, sau khi hai người cam đoan sự việc này sẽ không xảy ra lần nữa, đạo diễn thả bọn họ đi.
“Này,” Lúc trở về, lão Hạ gọi Tri Kiều vào phòng mình, “Chu Diễn đâu?”
“Anh ấy đến nhà ăn, sao vậy?”
“Có thứ này cho cô xem.”
“Gì vậy?”
Lão Hạ cắm camera vào tivi, màn hình tivi bắt đầu chiếu một đoạn cô leo núi. Lúc ấy cô đang chuẩn bị leo tiếp, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi tuôn ra như mưa. Màn hình chuyển sang phía Chu Diễn, hắn đứng ở một bên, mày cau chặt lại, bất giác cắn móng tay y hệt một đứa trẻ.
“Cô không cảm thấy……” Lão Hạ mở miệng.
“?”
“Lúc cô chuẩn leo tiếp, tôi tưởng rằng cậu ta muốn bỏ trận đấu này rồi.”