Đoản Kiếm Thù

Chương 58: Ai là người thọc gậy bánh xe?



Yên Định Viễn cười ruồi nói :

– Hay lắm! Lão phu cho ngươi biết cũng không sao. Lệnh tôn là Tư Mã Đạo Nguyên chưa chết, hiện giờ y bị lão phu giữ ở trong hắc lao tại Thái Chiêu bảo.

Triệu Tử Nguyên nghe nói lại ngó vẻ mặt giảo quyệt của Yên Định Viễn, bụng bảo dạ :

– “Câu này tuy khiến cho người ta phải kinh ngạc nhưng e rằng có sự man trá.”

Cố Thiên Võ bị xúc động quá gầm lên :

– Lão thất phu! Hãy tiếp một chưởng của ta.

Chàng sấn lại phóng song chưởng đánh ra.

Trong cơn nóng giận mất đi sự bình tĩnh ngày thường, gã phát chiêu nội lực kém trước nhiều. Yên Định Viễn khẽ rung chưởng lên đón tiếp. Vèo một tiếng!

Một luồng kình lực kỳ dị xoáy lại khiến cho Tư Mã Thiên Võ chân bước loạng choạng, lùi lại nửa thước. Yên Định Viễn cười khẩy hỏi :

– Ngươi hãy đứng lại đã. Chẳng lẽ ngươi không muốn để phụ thân ngươi sống nữa ư?

Lão trợn cặp mắt lấp loáng lên nhìn Tư Mã Thiên Võ. Chàng không khỏi hoang mang từ từ buông tay xuống, ngập ngừng hỏi :

– Ngươi định đem gia phụ để uy hiếp ta chăng?

Yên Định Viễn lạnh lùng đáp :

– Ngươi khá thông minh đấy. Lão phu đem tính mạng của phụ thân ngươi bắt ngươi làm một việc…

Tư Mã Thiên Võ không giấu nổi vẻ bi phẫn lộ ra ngoài mặt.

Yên Định Viễn dằn từng tiếng :

– Nếu ngươi muốn cho lão già của nhà ngươi còn sống trong hắc lao ở Thái Chiêu bảo thì hãy làm cho ổn thỏa công việc mà lão phu giao cho. Bằng không. Ha ha…! Ngươi sẽ biết hậu quả rất nghiêm trọng.

Tư Mã Thiên Võ hỏi :

– Lão muốn sao bây giờ?

Yên Định Viễn cất giọng trầm trầm đáp :

– Lão phu muốn đem tánh mạnh của người khác đánh đổi lấy tánh mạng phụ thân ngươi.

Tư Mã Thiên Võ nghiến răng hỏi :

– Tính mạng ai? Nếu ngươi muốn lấy mạng ta thì ta đưa cho ngươi là xong.

Yên Định Viễn bật tiếng cười đanh ác đáp :

– Ai lấy mạng người làm chi? Vả ngươi đã ở trong tay lão phu rồi. Bây giờ ngươi đến thành Hành Dương cách đây mấy dặm về phía Đông bắc. Trong thành này có phủ đệ của Chương thái thú, người lấy thủ cấp của một người trong đó…

Tư Mã Thiên Võ nghiến răng ken két hỏi :

– Sao ngươi không tự mình đi làm lấy mà lại bảo ta?

Địch Nhất Phi xen vào :

– Câu này hãy để ta giải đáp thay cho Bảo chúa. Người đó được nhiều cao thủ võ lâm bảo vệ và do Trang chúa Thẩm Trị Chương ở Bạch Thạch sơn trang cầm đầu.

Tư Mã Thiên Võ buột miệng hỏi :

– Thẩm lão Trang chúa ư? Lão…

Yên Định Viễn ngắt lời :

– Tư Mã Thiên Võ! Ngươi là nữ tế tương lai của Thẩm trang chúa. Ha ha! Lão phu đã điều tra tường tận rồi. Ngươi có mối quan hệ với Thẩm Trị Chương thì tiến vào phủ đệ của Chương thái thú rất dễ dàng, và muốn lấy đầu người kia chẳng khó khăn gì.

Triệu Tử Nguyên đứng ngoài nghe ớn lạnh xương sống nghĩ thầm :

– “Thằng cha Yên Định Viễn làm việc gì cũng tính toán rất kỹ càng. Hắn đưa ra độc kế này đã nghiên cứu kỹ từ trước. Bất cứ là ai cũng khó lòng thoát khỏi bàn tay hắn.”

Tư Mã Thiên Võ nghiến răng hỏi :

– Ngươi bảo ta lấy đầu ai?

Yên Định Viễn dằn từng tiếng :

– Trương Cư Chính!

* * * * *

Ban đêm khí trời mát mẻ. Triệu Tử Nguyên từ trong trang viện lén lén lui ra.

Dưới ánh trăng huyền ảo, trông rõ mặt chàng lợt lạt cùng bi phẫn. Chàng đã tính trước nẻo đường Tư Mã Thiên Võ phải đi qua, chờ sẵn một bên.

Chỉ trong khoảnh khắc, đã nghe tiếng vó ngựa lộp cộp, Tư Mã Thiên Võ đã dời khỏi trang viện phóng ngựa chạy tới. Triệu Tử Nguyên nhảy ra giữa đường hô :

– Cố huynh! Cố huynh còn nhận ra tiểu đệ không?

Tư Mã Thiên Võ sửng sốt vội ngừng ngựa lại, hồi lâu không thốt nên lời.

Triệu Tử Nguyên lại nói :

– Bây giờ tiểu đệ nên đổi lại kêu bằng Tư Mã huynh, Tư Mã huynh! Phải chăng Tư Mã huynh định đến Hành Dương?

Tư Mã Thiên Võ hơi biến sắc hỏi :

– Màn kịch trong trang viện đều lọt vào mắt huynh đài rồi ư?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Tiểu đệ nhìn thấy rồi. Tư Mã huynh! Tư Mã huynh cho tiểu đệ theo đến Hành Dương được chăng?

Tư Mã Thiên Võ chau mày nói :

– Vụ này để một mình tiểu đệ đi thôi. Huynh đệ không nên dấn mình vào trong đám thị phi.

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Tiểu đệ biết đây là vụ lừa gạt do tay Yên Định Viễn sắp đặt. Tư Mã huynh!

Tư Mã huynh làm việc nên suy nghĩ kỹ đừng để đối phương lừa gạt.

Tư Mã Thiên Võ bật tiếng cười thê thảm nói :

– Chuyện đã đến thế này thì tiểu đệ còn lựa chọn gì được nữa. Nếu huynh đài cản trở thì chúng ta trở mặt thành thù.

Triệu Tử Nguyên làm gì chẳng biết nỗi đau lòng của Cố Thiên Võ. Chàng buồn rầu đáp :

– Tiểu đệ không cản trở Tư Mã huynh. Trái lại còn yêu cầu Tư Mã huynh cho đi theo.

Tư Mã Thiên Võ hỏi :

– Ý huynh đài muốn sao?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Quanh mình Trương thủ phụ rất đông cao thủ hộ vệ mà Tư Mã huynh một mình dấn thân vào nơi nguy hiểm khiến tiểu đệ không nhẫn tâm. Có tiểu đệ đi theo còn đỡ nguy hiểm hơn. Vả lại tiểu đệ vẫn hy vọng khuyên giải Tư Mã huynh hồi tâm chuyển ý.

Tư Mã Thiên Võ ngẫm nghĩ rồi nói :

– Được rồi! Huynh đài lên ngựa đi. Có điều ý tiểu đệ đã quyết. Huynh đài có khuyên giải cũng uống mà thôi.

Triệu Tử Nguyên tung mình lên ngựa. Hai người cưỡi chung một con theo đường quan đạo lao về phía tây bắc. Chưa đầy hai giờ đã ngó thấy thành Hành Dương ở phía xa xa.

Hai người vào thành tìm đến phủ đệ Chương thái thú. Nơi đây bốn mặt đều có bóng người lố nhố. Ngoài đội quân sĩ tay cầm binh khí tuần tiễu, còn bóng người lúc ẩn lúc hiện. Cách phòng bị quả nhiên cực kỳ nghiêm mật. Tư Mã Thiên Võ và Triệu Tử Nguyên giấu ngựa cẩn thận rồi đánh bạo tiến vào. Qua những trạm điều tra hai người tìm đến nhân vật bảo vệ trong phủ là Thẩm Trị Chương.

Đúng như điều tiên liệu của Yên Định Viễn, Tư Mã Thiên Võ nhờ có mối quan hệ đặc biệt với Thẩm trang chúa, chàng trà trộn vào phủ Thái thú một cách dễ dàng. Gã lại hỏi được phòng ngủ của Trương Cư Chính.

Vào khoảng nửa đêm Tư Mã Thiên Võ và Triệu Tử Nguyên đến thẳng tịnh xá ở Đông viện. Trong phòng hãy còn đèn lửa le lói. Khi tới gần đã nghe người ngâm nga :

“… Thần tự biết mình yếu mà địch mạnh vẫn phải xuất chinh. Vì không đánh được, Vương giật cũng mất. Chỉ còn cách ngồi ngoài đợi chết. Từ ngày thần chịu mệnh ngủ không yên giác, ăn chẳng ngon mùi. Thần nghĩ đến việc Bắc Kinh, cần phải vào miền nam trước nên tháng năm qua sông Lưu Thủy, tiến sâu vào vùng đất hoang…”

Đây chính là bài biểu xuất quân của Gia Cát Khổng Minh. Tư Mã Thiên Võ và Triệu Tử Nguyên trong lòng run lên, ẩn vào góc tường chọc thủng giấy dán cửa sổ dòm vào, thấy trong phòng đèn lửa sáng quắc. Một người ngồi nghiêm trang đọc sách dưới đèn. Chính là Quan Thủ phụ Trương Cư Chính nhà Đại Minh.

Trương Cư Chính mở sách đọc tiếp :

“… Muôn việc ở đời khó lòng tiên liệu. Thần chỉ biết cúc cung tận tụy đến chết mới thôi. Còn cơ thành bại, thần không thể nhìn thấy trước được.”

Trương Cư Chính đọc hết bài biểu nét mặt đầy vẻ khẳng khái.

Triệu Tử Nguyên tưởng tượng ra hình ảnh Gia Cát Thừa Tướng ngày trước hết mình phò chúa rồi chết trong quân, lòng chàng không khỏi run lên.

Trương Cư Chính đọc sách tự nói một mình :

– Ta cũng muốn qui ẩn cố hương, yên hưởng tuổi trời, nhưng không nỡ bỏ quốc sự khuynh nguy. Tây Nhung, Bắc Địch như sài lang hổ báo, lòng tham không đáy. Nhưng Trương Cư Chính này một ngày còn ở chốn triều đường quyết chẳng để bọn chúng âm mưu được sính cường.

Đột nhiên tiếng chân cấp bách vang lên. Cửa phòng mở ra, một lão già mình mặc áo nho hoang mang tiến vào.

Trương Cư Chính chau mày hỏi :

– Chương thái thú! Có chuyện gì vậy?

Người mặc nho phục chính là Chương thái thú đáp :

– Vừa rồi quan khâm sai đại nhân ở triều đình truyền chiếu chỉ của Thiên tử triệu Thủ phụ lập tức về kinh. Nếu trong ngày mình không về tới sẽ giao sang Đại Lý viện luận tội…

Trương Cư Chính vẻ mặt trầm trọng ngắt lời :

– Chuyến này ta vi hành ra tới biên ải để trù bị kế hoạch hoặc tiến hoặc thủ. Đại sự chưa xong, sao Thiên tử đã ban chỉ triệu hồi cấp tốc?

Chương thái thú khẽ đáp :

– Ty chức nghe nói sau khi Thủ phụ dời khỏi kinh sư, Quan Ngự sử có mối tư hiềm với Thủ phụ đã lập bản tấu lên Thiên tử nói là Thủ phụ ra đây mượn tiếng tuần tra biên cảnh mà kỳ thực là để thưởng ngoạn vui chơi, thu nhập tiền tài. Đại khái Thiên tử nghe lời tâu của họ mới hạ chiếu triệu Thủ phụ về kinh.

Trương Cư Chính tức giận nói :

– Muốn báo tư thù mà làm hại việc nước há phải hành vi của kẻ nhân thuần? Ta đã liệu trước mình đi chuyến này tất bị Ngự sử gièm pha. Thiên hạ sự, hỡi ơi…

Chương thái thú thở dài nói :

– Trong triều đầy kẻ tiểu nhân khiêng chế mọi sự khiến cho Thủ phụ phải lao thân khổ tứ. Thực ra từ ngày Thủ phụ chấp chính mưu đồ chiên thủ xoay được thế nước nguy mà được thành yên, nhưng vì chính sự nghiêm minh không khỏi làm mất lòng một số quyền thần, họ chỉ tìm cơ hội để trả oán. Nay Thủ phụ về kinh phải thận trọng ứng phó mới được.

Trương Cư Chính thở dài đáp :

– Ai bảo Trương Cư Chính này chịu ơn sâu của quốc gia? Ngày nay ta chỉ còn đường bắt chước Gia Cát Võ Hầu hết lòng hết sức cho trọn tiết nhân thành, lấy cái chết mà đền nợ nước.

Chương thái thú cũng thở dài lắc đầu cất bước trầm trọng trở gót lui ra.

Bên ngoài Triệu Tử Nguyên khích động vô cùng, bất giác đụng chân phát ra tiếng động.

Trương Cư Chính ngẩng đầu lên quát hỏi :

– Ai đó?

“Vèo vèo” hai tiếng! Tư Mã Thiên Võ và Triệu Tử Nguyên phá cửa sổ nhảy vào. Trương Cư Chính định thần hỏi :

– Hai vị hiệp sĩ đêm khuya vào đây có điều chi dạy bảo?

Tư Mã Thiên Võ trầm giọng đáp :

– Lấy đầu các hạ…

Trương Cư Chính dương to cặp mắt chiếu ra những tia hào quang nhìn thẳng vào mặt Tư Mã Thiên Võ.

Tư Mã Thiên Võ cảm thấy đối phương mắt sáng như điện không tự chủ được, bất giác cúi đầu xuống.

Trương Cư Chính hỏi :

– Phải chăng các vị do Thổ Man Khả Hàn phái đến hạ sát lão phu?

Tư Mã Thiên Võ sửng sốt đáp :

– Đừng hỏi nhiều vô ích. Trương thủ phụ! Tại hạ muốn động thủ rồi.

Gã rút khí giới đánh soạt một cái. Một luồng hàn khí giàn giụa khắp phòng.

Trương Cư Chính vẻ mặt vẫn oai nghiêm, miệng lẩm bẩm :

– Xuất sư chưa đánh người oan thác, thật khiến anh hùng giọt lệ rơi. Trương Cư Chính này sắp chết về tay tiểu nhân ở triều đình thì bây giờ có chết về lưỡi kiếm của tráng sĩ cũng vậy thôi. Đầu ta đây, tráng sĩ lấy đi.

Tư Mã Thiên Võ ngần ngừ cầm trường kiếm từ từ giơ lên.

Triệu Tử Nguyên rất đỗi khẩn trương. Chàng ngấm ngầm đưa ngón tay ra nhằm vào huyệt Huyền Cơ trên mình Tư Mã Thiên Võ. Chàng chỉ chờ gã tiến lên một bước là lập tức điểm tới…

Trương Cư Chính giục :

– Động thủ đi!

Nhưng Tư Mã Thiên Võ không bổ kiếm xuống. Gã ngó thấy hai mắt Trương Cư Chính đẫm lệ, bầu nhiệt huyết trào lên, thở dài nói :

– Thôi đành! Tử Tư chết mà nước Ngô mất, Võ Mục chết mà nhà Tống suy.

Ta giết Thủ phụ còn tệ hơn là giết muôn vàn áo vải nhà Đại Minh. Sao ta lại hồ đồ thế được?

Gã thu kiếm về xoay mình vọt ra.

Triệu Tử Nguyên thở phào một cái, tiếp tục đi theo. Hai người lướt đi như đôi cá giữa tiếng quát tháo của bọn quân sĩ, dời khỏi phủ đệ Chương thái thú rồi mất hút vào trong bóng đêm.

Ngoài thành Hành Dương, Tư Mã Thiên Võ phóng ngựa chạy như điên. Vó ngựa cuốn cát bụi mịt mù. Ngọn gió đêm thổi vi vút trên đầu khiến thần trí gã tỉnh táo lại nhưng tâm sự vẫn nặng trịch. Gã không chờ Triệu Tử Nguyên, cứ phóng ngựa đi.

Triệu Tử Nguyên thi triển khinh công đuổi theo, vừa chạy vừa hô :

– Tư Mã huynh! Chờ tiểu đệ một chút…

Tư Mã Thiên Võ không quay đầu lại lớn tiếng quát :

– Cút đi! Ta không muốn ai ở bên ta. Cút xa đi, càng xa càng hay.

Triệu Tử Nguyên chậm chân một chút, vẫn giữ khoảng cách đều đều.

Chàng biết Tư Mã Thiên Võ trong lòng đau khổ vô cùng, mất hết lý trí, không thì chẳng khi nào gã bỏ rơi bạn không nhìn nhỏi đến.

Vào khoảng canh tư, Tư Mã Thiên Võ trở về đến tòa trang viện, chàng dừng ngựa và qua cổng lớn.

Triệu Tử Nguyên không thể bại lộ hành tung lại quanh ra phía hậu viện nhảy vào tìm nơi kín đáo ẩn nấp.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Yên Định Viễn và Địch Nhất Phi còn Noãn Thỏ, Hồng Thỏ không biết đi đâu rồi. Cây nến trên bàn cháy gần hết chỉ còn lại một mẫu.

Tư Mã Thiên Võ xuống ngựa nói :

– Họ Yên kia! Ta về phục mạng đây.

Yên Định Viễn giương mắt lên hỏi :

– Thủ cấp đâu?

Tư Mã Thiên Võ trỏ vào đầu mình đáp :

– Thủ cấp đây! Ngươi lại đây mà lấy.

Yên Định Viễn lên giọng trách oán hỏi :

– Sao? Ngươi không hạ thủ lấy đầu Trương Cư Chính ư?

Tư Mã Thiên Võ hai mắt đỏ mọng đáp :

– Trương thủ phụ là bậc can thành của quốc gia. Tư Mã Thiên Võ chẳng thà làm đứa con bất hiếu, chứ không chịu hãm mình vào điều bất nghĩa, khi nào chịu đạp đổ bức trường thành ở đất Thần Châu?

Triệu Tử Nguyên nghe gã hào khí ngất trời không khỏi khen thầm :

– “Giỏi thay Tư Mã Thiên Võ! Hào kiệt thay Tư Mã Thiên Võ!”

Chàng nghĩ tới vừa rồi định điểm vào tử huyệt của Tư Mã Thiên Võ trong lòng không khỏi bẽ bàng.

Yên Định Viễn cất giọng the thé hỏi :

– Ngươi cũng không cần đến tính mạng của gia gia ngươi nữa ư?

Tư Mã Thiên Võ lớn tiếng đáp :

– Họ Yên kia! Ngươi có giỏi thì giết ta đi. Còn gia phụ chẳng có thù oán gì với ngươi…

Yên Định Viễn xua tay ngắt lời :

– Lão phu đã tiên liệu ngươi hành động đầu voi đuôi chuột nên sai Noãn Thỏ, Hồng Thỏ đi sau ngươi trà trộn vào phủ Thái thú. Bây giờ chắc chúng đã lấy đầu Trương Cư Chính rồi.

Tư Mã Thiên Võ la lên :

– Lão tặc! Ngươi…

Gã kinh hãi quá chừng rồi không nói hết câu được.

Triệu Tử Nguyên cũng chấn động tâm thần, thầm tự trách mình không đủ kinh nghiệm, lo nghĩ không chu đáo, chỉ phòng phạm hành động của Tư Mã Thiên Võ mà không nghĩ đến Yên Định Viễn đi nước cờ này. Thế là mình lỡ một bước để thua cả bàn.

Bỗng nghe thanh âm trầm trầm cất lên :

– Họ Yên kia! Ngươi giảo quyệt một đời, nhưng lần này e rằng ông trời không để cho ngươi được như ý. Ha ha!

Tiếng nói vừa dứt, trong đại sảnh một cơn gió lùa vào. Một bóng người nhẹ nhàng vọt tới. Triệu Tử Nguyên chú ý nhìn lại thì ra lão chưởng quỹ.

Địch Nhất Phi sửng sốt buột miệng hỏi :

– Điếm chưởng quỹ! Lão đấy ư?

Lão chưởng quỹ không lý gì đến Địch Nhất Phi nhìn Yên Định Viễn nói :

– Ngươi phí bao nhiêu tâm huyết bày ra độc kế liên hoàn. Đáng tiếc ngươi địch phải một người khiến cho kế hoạch bất thần lại hỏng.

Yên Định Viễn khóe mắt âm trầm hỏi :

– Phải chăng ngươi đã thọc gậy bánh xe?

Chưởng quỹ cười khanh khách đáp :

– Lão già mục nát này thì làm được gì. Các hạ phái Noãn Thỏ, Hồng Thỏ đến Hành Dương nhưng chưa tới nơi đã bị một người tự xưng là Tư Mã Đạo Nguyên đánh tan rồi. Chính lão phu trông thấy…

Tư Mã Thiên Võ run lên ngay :

– Tư Mã Đạo Nguyên ư? Tư Mã Đạo Nguyên ư? Lão nói không sai chứ?

Chưởng quỹ đáp :

– Tuy người đó tự xưng là Tư Mã Đạo Nguyên nhưng lão phu nhận ra là giả hiệu.

Tư Mã Thiên Võ ngạc nhiên hỏi :

– Sao lão trượng biết y giả mạo gia phụ?

Chưởng quỹ đáp :

– Người chết còn sống lại làm sao được? Vậy ai tự xưng là Tư Mã Đạo Nguyên đều là giả hiệu.

Địch Nhất Phi lạnh lùng lên tiếng :

– Lão già khốn khiếp kia không ở yên mà làm nghề buôn bán lại vào đây gây rắc rối ư? Lão gia hãy phát lạc ngươi trước rồi sẽ tính.

Hắn vung song quyền nhằm chưởng quỹ đánh tới.

Chưởng quỹ lùi lại ba bước nói :

– Có chuyện gì dùng lời tử tế mà nói, hà tất phải động võ?

Lão lùi lại ba bước rồi đứng phưỡn ngực ra, mắt hết vẻ lụ khụ. Lão xoay tay mặt phóng chưởng đánh lại.

Địch Nhất Phi nói :

– Ngươi giả vờ khéo thật!

Hắn phóng chưởng đánh tới, xô ra một luồng nội lực ào ạt mà không đẩy lui được chưởng lực của đối phương.

Chưởng quỹ khẽ quát một tiếng, chuyển động hai vai thay đổi phương vị.

Song chưởng đồng thời đánh lên khiến cho đối phương không còn cơ hội để thở hơi. Lão tấn công đủ mười sáu thức rồi, Địch Nhất Phi vô cùng kinh hãi.

Địch Nhất Phi vừa chống vừa đỡ mười sáu thức liền, bây giờ mới nhìn thấy chỗ sơ hở, tay mặt khoanh tròn đánh ra một chưởng.

Hai luồng lực đạo chạm nhau. Địch Nhất Phi loạng choạng lùi lại một bước.

Trong lòng cực kỳ kinh hãi, hắn không ngờ lão già này nội lực lại ghê gớm đến thế. Hắn tức giận quát :

– Lão đầu tử! Hãy thử tiếp một chưởng nữa của ta!

Mặt hắn biến thành nghiêm trọng, khớp xương chuyển răng rắc. Lòng bàn tay biến thành màu biếc lục.

Tư Mã Thiên Võ thấy vậy la thất thanh :

– “Thanh Văn chưởng”! “Thanh Văn chưởng” ở Tái Bắc?

Địch Nhất Phi cười nhạt, phóng chưởng đánh thẳng vào chưởng quỹ.

Chưởng quỹ phất tay áo một cái. Luồng chân lực nội gia xô ra đẩy Địch Nhất Phi lên không. Lão lại phóng chưởng đánh xuống.

Triệu Tử Nguyên kinh hãi vô cùng. Bữa trước chàng đã thấy Địch Nhất Phi thi triển “Thanh Văn Chưởng” khiến cho nhân vật phi thường là Giác Hải thần tăng ở Viện Đạt Ma chùa Thiếu Lâm cũng không chịu nổi, đủ biết nó uy mãnh vô cùng, nên Triệu Tử Nguyên rất quan tâm.

Chưởng quỹ rùn thấp người xuống giơ tay mặt lên khoa thành một vòng.

Bầu không khí phát ra những tiếng u ú vang tai. Chân lực của lão đã đến độ thần sầu quỷ khốc.

Địch Nhất Phi bị chặn đứng. Người hắn hạ xuống chỗ cũ. Hắn ngạc nhiên hỏi :

– Ngươi… chính ra ngươi là ai?

Chưởng quỹ cười hì hì đáp :

– Lão phu là chưởng quỹ ở tiệm rèn, chẳng lẽ ngươi còn chưa biết ư? Chiều hôm qua ngươi mới đến tiệm lấy cây Thanh Tê thần kiếm…

Yên Định Viễn tay cầm bảo kiếm bước ra hỏi :

– Cây Thanh Tê thần kiếm này ngươi cố ý để Địch Nhất Phi lấy đi, đó là ngươi nhử mồi phải không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.