Đoản Kiếm Thù

Chương 51: Bình Phong Phách đả bại Phù Phong kiếm



Triệu Tử Nguyên bán tín bán nghi hỏi :

– Thế ư? Cô nương thử nói nghe.

Lê Hinh hỏi lại :

– Công tử là Triệu Tử Nguyên. Lý do đến đây là để tỷ kiếm với tệ chủ nhân, có đúng thế không?

Triệu Tử Nguyên giật mình kinh hãi hỏi :

– Sao cô nương biết rõ thế?

Lê Hinh hờ hững đáp :

– Coi vẻ mặt công tử ra chiều kinh hãi đủ biết mười phần có đến chín tiện thiếp đã đoán đúng. Hỡi ơi! Thánh Nữ trí tuệ hơn đời lại đẹp như thiên tiên mà người đời nhẫn tâm định gia hại y. Tỳ nữ thấy khó mà hiểu được…

Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần.

Lê Hinh hắng dặng một tiếng rồi hỏi :

– Công tử cũng là một kẻ đối đầu với Thánh Nữ hay sao?

Triệu Tử Nguyên chau mày đáp :

– Cái đó quí chủ nhân không nói với cô ư? Phải chăng Thánh Nữ đã gây nên nhiều cừu địch trên giang hồ nên lắm người mưu đồ bất lợi cho y…

Lê Hinh ngắt lời :

– Thế này thì kỳ thật! Nếu không phải công tử giả vờ thì tiểu tỳ khẳng định công tử chẳng phải người cùng phe với họ.

Triệu Tử Nguyên trong lòng lại càng nghi hoặc hỏi :

– Bọn họ mà cô nương nói đó trỏ vào ai?

Lê Hinh đáp :

– Công tử đã không có gì liên quan đến vụ này thì hỏi làm chi? Vả lại chẳng bao lâu nữa công tử sẽ hiểu rõ.

Triệu Tử Nguyên không nhẫn nại được nữa trầm giọng nói :

– Chúng ta bàn về chính đề thôi. Cô nương chuyển báo với quí chủ nhân có một thiếu niên xin thỉnh giáo y mấy chiêu.

Lê Hinh đáp :

– Thánh Nữ tuyệt không hiểu gì về võ học. Đó là sự thực ai cũng biết rồi.

Tưởng công tử đã nghe người ta nói…

Triệu Tử Nguyên ngắt lời :

– Chẳng giấu gì cô nương. Tại hạ chịu lời chỉ thị của người ta mà đến đây. Nếu Thánh Nữ không hiểu võ học thực thì sao người đó khiến tại hạ tới đây động thủ với y?

Lê Hinh đáp :

– Tin hay không là tùy công tử. Tiểu tỳ không rảnh để nói nhiều nữa. Thực ra Thánh Nữ đã biết rõ hành động của công tử, người đứng sau tấm màn để sai khiến là ai Thánh Nữ cũng hiểu rồi. Vì thế Thánh Nữ đã dặn bảo bọn tiểu tỳ phương pháp đối phó.

Thị dứt lời vỗ tay một cái. Lại nghe tiếng bước chân lao xao. Bốn thiếu nữ cung trang áo chùng bẩm gót tha thướt đi tới. Bốn ả này liền tản ra bao vây Triệu Tử Nguyên vào giữa.

Triệu Tử Nguyên bình tĩnh hỏi :

– Có phải tại hạ muốn giao thủ với Thánh Nữ, trước hết phải qua cửa quan của bốn vị đây.

Lê Hinh cười mát đáp :

– Không hẳn như vậy. Thánh Nữ chẳng thể thân hành động thủ, bọn tiện thiếp thỉnh giáo công tử mà thôi, nhưng công tử đừng thất vọng, vì người động thủ tuy là bọn tiệp thiếp mà chẳng khác gì chính Thánh Nữ ra tay.

Triệu Tử Nguyên rút trường kiếm ra. Ánh hàn quang lấp loáng dưới những ngọn đèn khác màu sắc. Chàng hô lớn :

– Tại hạ đành đắc tội.

Chàng ra chiêu “Đông Tuyết Sơ Giáng” trong “Tuyết Trai thập nhị kiếm thức”. Chiêu đầu chàng không dám mạo muội sử dụng “Phù Phong kiếm pháp” mà chàng vừa học được ở Bạch bào nhân. Chàng sử dụng kiếm pháp của bản môn nhằm đâm vào người đứng gần nhất là Lê Hinh.

Lê Hinh lướt mình đi. Tay trái thị chém chênh chếch vào huyệt mệnh môn của Triệu Tử Nguyên. Đồng thời bốn thị nữ cung trang cũng phát động cuộc tấn công. Bốn ả chuyển động thân hình, trong lúc tiến thoái đều phóng chưởng ra để hóa giải thế kiếm của Triệu Tử Nguyên và phản kích.

Triệu Tử Nguyên ra tay trước mà chưa đoạt được tiên cơ, trong lòng không khỏi run sợ. Chàng hạ thấp kiếm xuống toan biến đổi chiêu thức, không ngờ Lê Hinh co ngón tay lại biến chưởng thành chỉ bật ra. Mấy giây chỉ phong nhằm đâm vào những huyệt đạo trọng yếu ở nửa trên người chàng.

Triệu Tử Nguyên biết bọn thị nữ thi triển thủ pháp “Đàn Chỉ thần công” nội gia. Mình chỉ trúng một chỉ là lập tức chết ngay đương trường. Chàng di động tránh qua mé tả hai bước. Năm tia chỉ phong lướt qua hai bên vạt áo chàng.

Triệu Tử Nguyên vừa tránh khỏi “Đàn Chỉ thần công” của Lê Hinh thì ả thị nữ mé hữu phóng chưởng nhằm đánh vào dưới nách chàng. Triệu Tử Nguyên lại bước tạt ngang đưa khuỷu tay ra huých.

Ả thị nữ cung trang vội biến chiêu quần nhau với Triệu Tử Nguyên. Bốn ả kia xông lại, mỗi ả phóng một chưởng. Chỉ trong chớp mắt chưởng ảnh tấp nập như những mớ bông nhảy múa trên không gian.

Triệu Tử Nguyên hết sức chống đỡ mà kiệt lực mất rồi, chỉ còng đường nhắm mắt chờ chết.

Lê Hinh đột nhiên hô khẩu hiệu cho bốn thị nữ dừng cả lại.

Triệu Tử Nguyên thở hồng hộc hỏi :

– Cô nương làm thế này là có ý gì?

Lê Hinh thủng thẳng hỏi lại :

– Tại sao công tử không sử “Phù Phong kiếm pháp”?

Triệu Tử Nguyên ngẩn người một lúc mới nhớ lại mình chưa thi triển “Phù Phong kiếm pháp” đã bị thất bại xuýt nguy đến tính mạng nên chẳng biết đáp thế nào. Lê Hinh lại nói :

– Tuy công tử thua rồi nhưng chưa phát huy “Phù Phong tam kiếm”, cuộc tỷ thí này bỏ đi không kể. Chúng ta khai diễn trở lại.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Cô nương vẫn chuẩn bị năm người chọi một sao?

Lê Hinh đáp :

– Đấy là lời chỉ dạy của Thánh Nữ, “Phù Phong tam kiếm” lợi hại phi thường! Nếu quả công tử đến đây để thử kiếm thì địch thủ càng nhiều càng hay và rất bổ ích cho cuộc thử thách này.

Triệu Tử Nguyên nhăn tít cặp lông mày tự nghĩ :

– “Nghe giọng nói hình như Thánh Nữ chẳng có ác ý gì mà lại còn có ý tán trợ để thành toàn tuyệt nghệ cho mình thật là khó hiểu?”

Lê Hinh lại nói :

– Có điều bọn tiện thiếp vẫn nghĩ cách khắc chế kiếm pháp của công tử.

Khi đó có thể thu tay không kịp làm cho công tử mất mạng đương trường. Vậy công tử phải cẩn thận.

Triệu Tử Nguyên bụng bảo dạ :

– “Quả nhiên Bạch bào nhân không nói dối. Những lời cảnh cáo của lão bây giờ được chứng thực bằng cái miệng của Lê Hinh.”

Lòng chàng không khỏi xao xuyến.

Năm ả thị nữ cung trang chuyển động thân hình, chiếm đóng phương vị. Lê Hinh phát động thế công trước. Thị phất tay áo một cái. Luồng tụ kình của thị cương nhu hỗn hợp, xô ra nhanh như điện chớp. Suýt nữa thanh trường kiếm trong tay Triệu Tử Nguyên bị cuốn mất.

Triệu Tử Nguyên lùi lại hai bước, rung tay một cái thanh kiếm phát ra những làn sóng khí âm hàn. Kiếm khí như đằng giao nhảy múa trong đêm tối. Đây là đệ nhất chiêu “Hạ Tân Phong Hán” trong “Phù Phong tam thức”.

Trong khoảnh khắc một làn sát khí sâm nghiêm giàn giụa một vùng vây bọc lấy bọn thiếu nữ.

Năm ả cảm thấy luồng khí lạnh thấm vào da thịt như té xuống hố băng. Tên thị nữ mé hữu buột miệng la :

– Lạnh quá!

Lê Hinh đáp :

– Địch thủ thi triển “Phù Phong kiếm pháp”, dĩ nhiên sát khí ghê người, nhưng chưa đủ hỏa hầu. Chúng ta cứ theo lời dặn của Thánh Nữ là phá giải được kiếm pháp của y.

Thị giơ tay đập về phía trước. Đồng thời năm ả di động thân hình lẩn quất bên mình Triệu Tử Nguyên như bướm xuyên hoa.

Lúc ấy năm ả di động thân hình đã hóa giải kiếm khí của Triệu Tử Nguyên, lại phất tay áo về phía chàng.

Triệu Tử Nguyên hạ thấp cổ tay đánh ra một chiêu. Chàng đã biến đổi thành đệ nhị kiếm “Phong Cao Nhạn Tà” trong “Phù Phong tam thức”.

Năm ả thị nữ vừa di chuyển rất mau vừa phóng chưởng đánh lại.

Triệu Tử Nguyên cảm thấy kiếm thế bị cản trở. Kiếm thức “Phong Cao Nhạn Tà” không phát huy được đầy đủ uy lực. Triệu Tử Nguyên kinh hãi vô cùng. Sau khi luyện thành “Phù Phong tam thức”, hùng tâm phấn khởi rất nhiều, những mong độc bộ thiên hạ. Không ngờ chàng bị năm cô gái chỉ cất tay một cái là hóa giải được. Chàng chẳng can tâm, lại sử đến tam thức “Phong Khởi Vân Dũng” với một luồng kình lực cực kỳ khủng khiếp. Chàng ngửa mặt hú lên một tiếng dài, chiếm đoạt lợi thế. Trường kiếm điều khiển theo ý muốn phóng vào một tên cung nữ ở mé tả.

Tên thị nữ này bật tiếng la hoảng hấp tấp lùi lại. Thị bị thương một vệt ở nách. Máu tươi nhỏ giọt. Trước ngực hơi thở phập phồng.

Lê Hinh quát hỏi :

– Ngân Thu! Ngươi bị thương rồi ư?

Thị nữ vừa thở vừa đáp :

– Tiểu muội sơ ý một chút bị mũi kiếm đâm trúng nhưng không có gì đáng ngại.

Giữa lúc ấy trong trường có thanh âm như suối ngọc vang lên :

– Lê Hinh! Mau thi triển “Bình Phong Phách”. Cứ phóng thủ đối phó với gã.

Tiếng nói rất êm tai. Triệu Tử Nguyên nhận ra đúng là ngữ âm của Hương Xuyên Thánh Nữ.

Lê Hinh “dạ” một tiếng rồi phát động thế công.

Bốn ả bắt đầu thay đổi phương vị, biến cải chưởng pháp như mây trôi trước gió khiến người ta khó mà lường được.

Triệu Tử Nguyên lại thi triển từ đầu “Phù Phong tam thức”.

Lê Hinh thủng thẳng phất tay áo. Chỉ trong khoảnh khắc chàng cảm thấy nội lực cổ quái xô tới như nước thủy triều khiến cho kiếm khí bị cản trở. Lê Hinh cùng bốn thị nữ động thủ rất kỳ diệu, chưởng thế phát ra những tiếng ầm ầm như sấm động. Thế công của Triệu Tử Nguyên lập tức bị tỏa nhuệ, chân tay luống cuống.

Triệu Tử Nguyên biết mình lâm vào tình trạng nguy hiểm. Hiển nhiên “Bình Phong Phách” là khắc tinh của “Phù Phong kiếm”.

Chàng không phát huy được uy lực, phải bỏ thế công. Hai chân bước giật lùi.

Chưởng ảnh của năm ả không ngớt di chuyển từ chỗ nọ qua chỗ kia. Chàng bị áp lực cơ hồ nghẹt thở, loạng choạng lùi lại mười bước liền rồi té ngửa xuống đất.

Thanh âm của Hương Xuyên Thánh Nữ lại cất lên :

– Gã đã chết chưa?

Lê Hinh lắc đầu đáp :

– Y không chết được. Tỳ tử tuân theo lời dặn của Thánh Nữ chỉ vận dụng ba thành lực đạo làm cho y bị thương nhẹ mà thôi.

Triệu Tử Nguyên lồm cồm bò dậy. Phát chưởng của đối phương cơ hồ làm chấn động nội tạng. Nhưng tâm thần chàng khó chịu hơn về cái đau khổ của thể xác. Triệu Tử Nguyên lượm thanh kiếm ở dưới đất. Chàng thẹn quá muốn bỏ đi ngay nhưng năm ả thị nữ đã vây lại.

Hương Xuyên Thánh Nữ lại lên tiếng :

– Đừng làm khó dễ gã, để cho gã đi thôi.

Một ả thị nữ nghiêng mình nhường lối. Triệu Tử Nguyên trở gót lật đật ra khỏi rừng.

Bạch bào nhân vẫn chờ ở chỗ cũ. Người lão đứng ngây ra như phỗng đá không hề nhúc nhích.

Triệu Tử Nguyên chưa mở miệng, Bạch bào nhân đã lạnh lùng lên tiếng :

– Khỏi nói gì nữa. Lão phu thấy hết rồi. Ngươi đã thất bại. Quả không ra ngoài sự tiên liệu của lão phu.

Triệu Tử Nguyên buồn rầu hỏi :

– Nhưng Hương Xuyên Thánh Nữ không hạ lệnh giết tiểu tử. Chẳng lẽ đó cũng ở trong điều tiên liệu của các hạ.

Bạch bào nhân đáp :

– Y không giết ngươi là có lý do, đồng thời cũng chứng thực một điều.

Triệu Tử Nguyên hỏi ngay :

– Chứng thực điều gì?

Bạch bào nhân lảng sang chuyện khác :

– “Bình Phong Phách” tuy khắc chế được “Phù Phong kiếm pháp”, nhưng chỉ vì ngươi chửa đủ hỏa hầu. Nếu là lão phu thì bọn chúng chẳng làm gì được!

Lão lại cười lạt nói tiếp :

– Trừ phi Thánh Nữ còn có tuyệt chiêu bí mật nào khác để đối phó với lão phu, không thì chẳng lo gì nữa.

Triệu Tử Nguyên không nhịn được lại hỏi :

– Tại sao Thánh Nữ muốn đối phó với các hạ?

Bạch bào nhân chỉ cười lạt chứ không trả lời. Triệu Tử Nguyên cũng không tiện hỏi nhiều. Hồi lâu Bạch bào nhân lại nói :

– Lão phu có nói ngươi cũng không hiểu. Ngươi bị thương khá nặng phải mau vận công điều tức. Để quá ba giờ là không cứu được.

Triệu Tử Nguyên run lên, vội trao trả kiếm cho lão rồi ngồi xếp bằng điều khí dưỡng thương.

Bạch bào nhân đặt tay lên đầu Triệu Tử Nguyên và bảo chàng :

– Bỏ hết tạp niệm, vận khí xông vào huyệt Huyền Quan…

Triệu Tử Nguyên cảm thấy một luồng nhiệt khí từ lòng bàn tay đối phương trút vào trong người. Chàng lập tức vận công đón tiếp.

Sau khoảng thời gian cháy tàn nén hương, người Triệu Tử Nguyên đột nhiên run lên. Một luồng trọc khí từ bàn tay Bạch bào nhân thúc đẩy chân khí của chàng vào huyệt Huyền Quan. Gương mặt Bạch bào nhân lúc này trắng bợt. Áo lão ướt đẫm mồ hôi. Thỉnh thoảng những tia bạch khí xông lên đỉnh đầu.

Một trận gió đêm thổi qua đem theo tiếng bước chân sột soạt.

Bạch bào nhân biến sắc, vì lúc này Triệu Tử Nguyên vận khí vào cảnh giới vô tướng, không biết gì nữa. Chính là lúc tối hậu quan đầu mà bị quấy nhiễu là nguy hiểm đến tính mạng.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Bạch bào nhân nghĩ thầm :

– “Lúc này chân khí của ta vẫn chưa tán hết, chẳng thể phân thủ đối địch. Nếu là kẻ thù thì hậu quả không thể lường được.”

Đột nhiên người kia ngửa mặt lên trời cười rộ. Tiếng cười nghe lạnh gáy.

Tiếp theo là tiếng nói trầm trầm dằn từng tiếng :

– Thần xui quỷ khiến cho ta lại gặp ngươi trong tình trạng này. Tạ Kim Ấn! Không ngờ ngươi có ngày hôm nay…

Bạch bào nhân không ngoảnh đầu ra cất tiếng đáp :

– Tô Kế Phi! Ngươi đã đến đấy ư?

Người kia đáp :

– Trí nhớ của ngươi còn khá lắm, vừa nghe thanh âm đã nhận ra ta.

Bạch bào nhân Tạ Kim Ấn lạnh lùng nói :

– Chúng ta từng là lão bằng hữu hơn hai chục năm sao lại không nhận ra? Phải chăng ngươi đến đây để lấy tánh mạng của bản nhân?

Tô Kế Phi đáp :

– Ngươi đã biết còn hỏi làm chi? Năm trước ngươi đã được người thuê mướn đang đêm sấn vào Thái Chiêu bảo đánh chết tiền Bảo chúa Triệu Phi Tinh, ngươi còn nhớ không? Nhà họ Triệu cha chết, con gái lìa tan. Tô mỗ muốn tìm ngươi để bào thù mà không đủ sức. Con gái Triệu bảo chúa là Triệu Chi Lan…

Hắn chưa dứt lời, Bạch bào nhân đã lên tiếng :

– Vụ này lâu quá rồi! Năm ấy ngươi còn làm Tổng quản ở Thái Chiêu bảo.

Nghe nói Triệu Phi Tinh nhân từ mà trọng kẻ sĩ trách nào sau khi y chết rồi ngươi vẫn giữ lòng trung có một không hai.

Lão nói rồi buông tiếng thở dài. Tô Kế Phi nói :

– Về bản lãnh ta không thể nào đánh ngươi được, nhưng hiện giờ hiển nhiên ngươi không còn sức phản kích. Số mạng đã chắc rõ ngươi phải chết trong tay Tô mỗ…

Hắn tiến lên một bước vung chưởng đánh tới.

Tạ Kim Ấn gầm lên một tiếng quát :

– Hãy khoan!

Tô Kế Phi dừng lại hỏi :

– Họ Tạ kia! Ngươi còn điều gì muốn nói?

Tạ Kim Ấn đáp :

– Bản nhân từng nghe Tô đại hiệp là người khẳng khái, có lý đâu lại nhân lúc người ta gặp bước đường nguy cấp mà hạ thủ?

Tô Kế Phi nói :

– Nếu không nhân lúc ngươi lâm vào tình trạng nguy bách để hạ thủ thì mối thù này không bao giờ trả được. Dù Tô mỗ có thẹn với lương tâm cũng vẫn phải làm, ngươi đừng nói nhiều vô ích.

Hắn lại vung chưởng lên. Tạ Kim Ấn la lớn :

– Tô Kế Phi! Ngươi để bản nhân nói một câu rồi hãy động thủ cũng chưa muộn.

Tô Kế Phi đáp :

– Ngươi đừng hòng dùng kế hoãn binh. Tô mỗ…

Tạ Kim Ấn trầm giọng ngắt lời :

– Ngươi có biết gã thanh niên bị thương này là ai không?

Tô Kế Phi đáp :

– Tô mỗ đã gặp gã mấy lần, biết gã ở họ Triệu và là truyền nhân của Mạnh lão nhi ở Dương Võ. Ta đang lấy làm lạ tại sao ngươi lại trị thương cho gã?

Tạ Kim Ấn đáp :

– Ngươi muốn biết thân thế gã thì về hỏi lệnh nữ thiếu chủ nhân sẽ rõ. Bây giờ ngươi phóng chưởng đánh ta là vạ lây đến thiếu niên họ Triệu. Ngươi sẽ phải hối hận suốt đời…

Tô Kế Phi ngơ ngác hỏi :

– Ngươi bịa chuyện tầm phào ai mà tin được?

Tạ Kim Ấn thấy giọng nói đầy sát khí không khỏi hoang mang. Lão chợt nhớ tới trong đời mình giết người đã nhiều, bất giác thở dài, miệng lẩm bẩm :

– Lưới trời lồng lộng, báo ứng không lầm. Không ngờ Tạ Kim Ấn lại chết trong trường hợp này.

Lão chờ hồi lâu không thấy đối phương hạ thủ. Bỗng nghe Tô Kế Phi thủng thẳng nói :

– Tạ Kim Ấn! Tô mỗ đành tin lời ngươi. Vì sự an toàn của gã thiếu niên họ Triệu, ta phải bỏ cơ hội ngàn năm một thuở này.

Miệng hắn nói vậy mà trong lòng rất đau khổ.

Bất thình lình một tràng cười lạt vang lên. Tiếp theo cành lá trên đầu ba người rung động ào ào. Một bóng đen từ trên ngọn cây nhảy xuống, phóng chưởng nặng tới ngàn cân đánh vào đầu Tạ Kim Ấn.

Tạ Kim Ấn gầm lên một tiếng thật to.

Tô Kế Phi buột miệng hô :

– Coi chừng!

Hắn không kịp nghĩ gì nữa nhảy bổ lên phóng cả song chưởng ra.

Người kia thâu tập sắp thành công mà phải quay lại xoay chưởng tự cứu. Y quát hỏi :

– Họ Tô kia! Ngươi đã không dám hạ thủ, ta phải giết hắn dùm sao ngươi còn giúp hắn?

Tạ Kim Ấn đã tán hết chân lực trên tay, sức nặng đè xuống bỗng nhẹ đi.

Người lão bật tung lên.

“Soạt” một tiếng! Trường kiếm rút ra khỏi vỏ. Ánh hàn quang giàn giụa đầy trời. Mũi kiếm chưa đâm tới nơi mà người đánh lén đã ngã lăn ra. Một tia máu từ huyệt Mi Tâm xuống đến bụng ra như tên bắn.

Tô Kế Phi trợn mắt nhìn lại phát giác ra người kia đã chết rồi. Hắn vừa kinh hãi vừa tức giận ấp úng hỏi :

– Ngươi… Hiển nhiên chiêu kiếm đó chưa đánh trúng người y mà sao máu đã phun ra? Phải chăng ngươi đã luyện đến trình độ giết người trong cõi vô hình?

Tạ Kim Ấn cười nhạt chứ không trả lời.

Tô Kế Phi đột nhiên cảm thấy trong ngực tức tối rất khó chịu. Hắn hận mình chẳng thể dời xa ngay chốn này càng nhanh càng tốt. Hắn phát giác ra Tạ Kim Ấn cầm kiếm trong tay. Thân kiếm tiết ra luồng sát khí ghê gớm.

Tô Kế Phi ngấm ngầm vận công đề kháng, nhưng nội lực kháng cự càng lớn thì luồng sát khí vô hình càng mạnh không thể nào cản trở được. Hắn từ từ đề tụ đến tám thành công lực mới cảm thấy luồng sát khí trên thanh kiếm của đối phương bớt đi một phần. Mãi đến khi Tạ Kim Ấn tra kiếm vào vỏ, luồng sát khí mới hoàn toàn mất hết.

Tạ Kim Ấn vung chân đá vào xác chết hỏi :

– Ngươi có nhận ra người này không?

Tô Kế Phi nhìn lại người chết thấy mặt mũi lạ hoắc liền đáp :

– Chắc hắn là thủ hạ của Yên Định Viễn và là người trong đội Ngân Y…

Tạ Kim Ấn chau mày ngắt lời :

– Nếu vậy thì con cáo già Yên Định Viễn cũng đến gần đây rồi.

Lão nói rồi cất bước tiến gần lại Tô Kế Phi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.