Đoản Kiếm Thù

Chương 122: Triệu Tử Nguyên hội ngộ Thích Trung Kỳ



Mụ già mắt sáng nói :

– Đêm khuya có khách đến chơi còn gì may cho bằng? Lão thân mời hai vị vào!

Yên Lăng Thanh đáp :

– Tiện thiếp đến quấy nhiễu e có điều không tiện.

Mụ già mắt sáng nói :

– Hai vị đại quí khách, lão thân muốn mời còn không được.

Dứt lời mụ cầm đèn lồng đi trước dẫn đường.

Yên Lăng Thanh nhìn Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Triệu đại hiệp tính sao?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Cứ vào đi rồi sẽ liệu.

Hai người liền đi theo mụ bỗng nghe mụ lẩm bẩm :

– Trên trời có trăng tỏ, dưới đất có đom đóm. Hỡi ơi! Con người ở đời sao cứ bôn ba đường danh lợi?

Yên Lăng Thanh hỏi :

– Lão nhân gia nói vậy là nghĩa làm sao?

Mụ già cười đáp :

– Lão thân coi người đã nhiều. Câu nói này chưa hẳn trỏ vào ai. Cuộc đời chìm nổi như nước chảy trên sông, không đứng vững được và bị sóng cuốn đi. Cô nương thử nghĩ coi có đúng thế không?

Yên Lăng Thanh nói :

– Đúng lắm!

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Tiền bối đưa ra ý kiến thoát tục phải chăng đã trải qua những đoạn đường ô trọc?

Mụ già hỏi lại :

– Công tử nhận xét lão thân là người thế nào?

Bất giác ba người đã vào tới một nơi đèn lửa huy hoàng. Trước mắt hiện ra một tòa hoa lệ, khác hẳn bên ngoài. Trong gian phòng hoa lệ này đã có bốn người ngồi là hai trai hai gái đang gối tựa vai kề.

Triệu Tử Nguyên và Yên Lăng Thanh vào tới nơi, hai cặp nam nữ vẫn lờ đi như chẳng thấy gì.

Yên Lăng Thanh dừng bước lại nói :

– Trong này có điều quái dị.

Triệu Tử Nguyên cũng nói :

– Lạ thiệt! Bọn họ dường như không phát giác ra có người lạ đến.

Mụ già đằng hắng nói :

– Mời hai vị tiến vào.

Yên Lăng Thanh lạnh lùng hỏi :

– Đây là đâu?

Mụ già đáp :

– Đào Nguyên.

Yên Lăng Thanh ngơ ngác hỏi :

– Đào Nguyên ư? Tiện thiếp chưa nghe thấy danh từ này bao giờ.

Mụ già đáp :

– Bây giờ cô nương được nghe cũng vậy.

Yên Lăng Thanh cười lạt nói :

– Lão nhân gia! Lão nhân gia đừng khoe văn chương trước mặt bọn tiện thiếp nữa. Tô Kế Phi tiền bối đã bị các hạ hạ sát.

Mụ già chuyển động cặp mắt hỏi :

– Tô Kế Phi Nào? Ai là Tô Kế Phi?

Yên Lăng Thanh đáp :

– Lão nhân gia đừng giả vờ nữa hay hơn.

Mụ già hỏi :

– Lão thân giả vờ chuyện gì? Lão thân thật tình không hiểu ai là Tô Kế Phi?

Yên Lăng Thanh hỏi lại :

– Tô tiền bối là Tổng quản ở Thái Chiêu bảo mà lão nhân gia không biết ư?

Mụ già hỏi lại :

– Hễ là Tổng quản ở Thái Chiêu bảo là lão thân phải biết hay sao? Cô nương nói giỡn chăng?

Mụ khẽ đằng hắng một tiếng, hai cặp nam nữ vội phân khai chạy ra.

Nhìn cặp nam nữ này một cặp lối ba chục tuổi, còn một cặp mới ngoài hai chục. Người nào cũng không lộ vẻ phàm tục. Người đàn ông ngoài ba chục tuổi hỏi :

– Đại nương! Có phải hai vị khách này không?

Mụ già đáp :

– Đúng rồi!

Đại hán ngoài ba chục tuổi tiến ra một bước chắp tay hỏi :

– Tại hạ là Hồng Tân Sơn không biết hai vị giá lâm để đi đón tiếp, xin miễn thứ cho.

Miệng hắn đưa lời lịch sự mà thực ra nhân lúc chắp tay đã đẩy một luồng ám kình ra.

Triệu Tử Nguyên mỉm cười đáp :

– Không dám! Không dám!

Chàng chắp tay làm như động tác kính lễ, cũng đẩy ám kình tới. Hai luồng ám kình đụng nhau, Hồng Tân Sơn lảo đảo người đi lùi lại hai bước, còn Triệu Tử Nguyên vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Hồng Tân Sơn đỏ mặt lên nói :

– Công lực của huynh đài thâm hậu quá chừng.

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Huynh đài quá khen mà thôi.

Thiếu niên ngoài hai mươi tuổi bước ra nói :

– Tại hạ là Chu Thủ Nhân tham kiến huynh đài.

Gã chắp hai tay lại, quyền phong xô ra ầm ầm.

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Không dám!

Quyền phong hai bên đụng nhau, Chu Thủ Nhân cũng phải lùi lại một bước.

Mụ già cười nói :

– Đệ nhất quan thông qua rồi. Bây giờ lão thân muốn hỏi đến điều thứ hai.

Hồng Tân Sơn và Chu Thủ Nhân mặt thẹn đỏ bừng lui gót trở vào. Hai người nhìn Triệu Tử Nguyên và Yên Lăng Thanh bằng tia mắt kỳ lạ tựa hồ phát hiện ra điều gì trên mình hai người.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Lão nhân gia muốn hỏi điều gì?

Mụ già hỏi :

– Hai vị có phải là vợ chồng không?

Triệu Tử Nguyên sửng sốt hỏi lại :

– Lão nhân gia hỏi câu này là có ý gì?

Mụ già đáp :

– Công tử hãy trả lời câu hỏi của lão thân hỏi rồi sẽ bàn.

Triệu Tử Nguyên hỏi lại :

– Phải vợ chồng hay không có liên quan gì đến lão nhân gia?

Mụ già cười đáp :

– Các vị nặng lòng ngờ vực thái quá.

Yên Lăng Thanh nói ngay :

– Bọn tiện thiếp đúng là vợ chồng.

Nàng vừa nói vừa đưa mắt cho Triệu Tử Nguyên.

Triệu Tử Nguyên thấy Yên Lăng Thanh đưa mắt liền thừa nhận đáp :

– Đúng rồi! Bọn tại hạ là đôi vợ chồng.

Mụ già gật đầu nói :

– Hay lắm! Mời hai vị tiến vào.

Triệu Tử Nguyên trong lòng ngờ vực nhưng cũng cùng Yên Lăng Thanh đi vào. Căn phòng trong này so với căn ngoài lại khác nhau một trời một vực. Mọi đồ dùng đều chế bằng ngọc mà là thứ ngọc thạch thượng hạng mới thật đáng sợ.

Mụ già sau một lát cũng vào nói :

– Gần đến giờ rồi, gia tỷ không có hiền phu phụ tới đây thì lão thân đi mời chủ nhân đến tuyên bố khai hội.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Khai hội gì?

Mụ già cười đáp :

– Lát nữa hai vị sẽ rõ.

Triệu Tử Nguyên trong lòng hồi hộp, chẳng hiểu đây là địa phương nào?

Chàng sợ hung thủ trốn xa mất, vẻ bồn chồn lộ ra ngoài mặt.

Yên Lăng Thanh hỏi :

– Còn bao lâu nữa sẽ khai hội?

Mụ già đáp :

– Sắp rồi. Nhiều lắm là nửa giờ.

Yên Lăng Thanh nhẫn nại không nói nữa.

Nửa giờ trôi qua mụ già nói :

– Chắc không còn ai đến nữa, lão thân đi mời chủ nhân ra.

Mụ toan cất bước lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân vang lên. Mụ mỉm cười tự nói một mình :

– Giả tỷ bây giờ chủ nhân tới nơi thì không phải chần chờ nữa.

Mụ vừa nói vừa đi ra đến giữa viện, bỗng gặp một người đi tới. Người này tuổi ngoài năm mươi, tướng mạo rất uy mãnh lão cất tiếng vang dội tự giới thiệu :

– Lão phu là Thích Trung Kỳ.

Mụ già lạnh lùng hỏi :

– Các hạ chỉ có một mình đến thôi ư?

Thích Trung Kỳ đáp :

– Bên mình lão phu không còn người thứ hai nào.

Mụ già hỏi :

– Các hạ có biết đây là đâu không?

Thích Trung Kỳ đáp :

– Đây là Vô Già Viên. Sao lão phu lại không biết?

Mụ già nói :

– Vô Già Viên mở hội Hữu Già. Các hạ không đưa theo bạn hữu thì xin miễn thứ cho, lão thân phải cự tuyệt không để các hạ tham dự vào.

Thích Trung Kỳ lớn tiếng hỏi :

– Công Tôn đại nương! Đại nương nói thế mà nghe được ư?

Mụ già hơi biến sắc hỏi lại :

– Các hạ biết danh tự lão thân ư?

Thích Trung Kỳ cười khanh khách đáp :

– Mấy chục năm trước Đại nương khét tiếng vùng Quan Lỗ, chẳng những võ công cao cường mà tư dung cũng vào hạng đệ nhất.

Công Tôn đại nương nói :

– Các hạ biết khá nhiều về chuyện của lão thân nhỉ?

Thích Trung Kỳ cười nói :

– Về sau không hiểu vì việc gì Đại nương đột nhiên mai danh ẩn tích. Có người bảo Đại nương đã tìm được bạn chung thân, có người nói Đại nương nhìn rõ thế sự không chen chân vào chốn giang hồ nữa.

Công Tôn đại nương đằng hắng hỏi :

– Còn ý kiến các hạ thì sao?

Thích Trung Kỳ đáp :

– Lão phu cho là lời nhận xét trước có lẽ đúng hơn, nhưng không may vị hương hữu của đại nương…

Công Tôn đại nương lớn tiếng quát :

– Im đi!

Thích Trung Kỳ hỏi :

– Sao? Đại nương không muốn nghe tại hạ nói nữa ư?

Công Tôn đại nương đáp :

– Câu chuyện của lão thân không để ai nhắc tới, các hạ hãy nói đến đây với dụng ý gì?

Thích Trung Kỳ đáp :

– Lão phu muốn gặp mặt chủ nhân của Đại nương.

Công Tôn đại nương đằng hắng nói :

– Không đáng đâu.

Mụ vừa nói vừa giơ tay lên.

Thích Trung Kỳ nói :

– Lão phu đến đây không phải để đánh nhau.

Công Tôn đại nương đáp :

– Lão thân đếm xong ba tiếng mà ngươi không rút lui thì đừng trách lão thân động thủ.

Dứt lời mụ đếm tiếng “một”.

Thích Trung Kỳ ngắt lời :

– Lão thân đến gặp chủ nhân của Đại nương. Đại nương không thông báo đã là có tội, còn toan động võ ư?

Công Tôn đại nương mắng liền :

– Ngươi là cái thá gì mà muốn lão thân phải thông báo?

Dứt lời mụ đếm tiếng “hai”.

Bầu không khí trong trường biến đổi thành khẩn trương. Thích Trung Kỳ vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Công Tôn đại nương tức quá toan mở miệng đếm tiếng “ba” ngờ đâu giữa lúc ấy bỗng nghe đánh “binh” một cái. Một vật từ bên ngoài bay vào rớt xuống.

Công Tôn đại nương biến sắc, người mụ đã chạy tới. Mụ đảo mắt nhìn thì nguyên là một cái túi da phình lên, không hiểu trong đựng vật gì. Mụ toan mở ra coi, bỗng nghe tiếng người quát :

– Đừng có đụng vào.

Công Tôn đại nương vội rụt tay về, một phụ nhân trung niên thấp thoáng bước ra.

Thích Trung Kỳ cười khanh khách nói :

– Thanh Phụng! Rút cuộc ngươi đã chường mặt ra.

Phụ nhân áo xanh hỏi :

– Thích Trung Kỳ! Ngươi đến đây tìm cái chết chăng?

Thích Trung Kỳ đáp :

– Không phải đâu.

Thanh Phụng lạnh lùng nói :

– Ta khuyên ngươi nên dời khỏi nơi này là hơn.

Thích Trung Kỳ lắc đầu đáp :

– Không. Nếu đi thì cùng đi cả.

Thanh Phụng tức giận nói :

– Đừng mơ mộng hão huyền.

Thích Trung Kỳ cất giọng ôn nhu :

– Thanh Phụng! Ngươi cùng ta đang sinh hoạt tử tế ở núi Càn Nguyên. Tội gì vì chút hư danh mà đưa mình vào dòng nước đục trên chốn giang hồ?

Thanh Phụng lạnh lùng hỏi :

– Ngươi tưởng nói vậy mà làm cho ta động tâm được chăng?

Thích Trung Kỳ đáp :

– Ta hy vọng nàng hồi tâm chuyển ý.

Thanh Phụng nói :

– Đừng mơ mộng nữa. Ta nghĩ tới tình vợ chồng trong giai đoạn quá khứ mà đêm nay có thể thả ngươi ra đi. Nếu ngươi còn chần chờ, đừng trách ta trở mặt.

Lúc mụ nói thái độ cực kỳ uy nghiêm tựa hồ Thích Trung Kỳ kháng cự một tiếng là mụ động thủ liền.

Triệu Tử Nguyên đứng bên khẽ hỏi Yên Lăng Thanh :

– Có phải Thanh Phụng là chủ nhân nơi đây không?

Yên Lăng Thanh đáp :

– Chắc thế.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Nghe giọng y cùng Thích đại hiệp thì hiển nhiên là đôi vợ chồng, chúng ta có việc gấp không làm được, còn ngồi đây để nghe vợ chồng họ cãi nhau làm gì?

Yên Lăng Thanh đáp :

– Triệu đại hiệp đừng quên sự tình có thể sắp sửa xảy ra.

Triệu Tử Nguyên đành nhẫn nại ở lại coi diễn biến.

Giữa lúc ấy Thích Trung Kỳ bước đi hai bước rồi nói.

– Thanh Phụng! Ngươi đã tuyệt tình như vậy thì đừng trách ta bất nghĩa.

Thanh Phụng lạnh lùng hỏi :

– Ta đã biết ngươi đến đây với dụng ý gì. Ngươi bất nghĩa thì đã sao?

Thích Trung Kỳ đằng hắng đáp :

– Ngươi chịu để bọn Thủy Bạc Lục Ốc thuê mướn. Ba người bọn họ chẳng ai là không làm điều độc ác. Ta muốn trừ hại cho võ lâm không chừng đành phải hất ngươi đi khỏi địa phương này.

Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần nghĩ bụng :

– “Té ra Thanh Phụng có mối liên quan với Thủy Bạc Lục Ốc.”

Thanh Phụng quát lên :

– Khi người nhàn hạ để hết tâm lực chạy chọt cho Linh Võ tứ tước, chẳng nghĩ gì đến tình nghĩa vợ chồng. Hừ hừ! Ngươi chỉ biết nói người mà không kiểm thảo lấy mình.

Triệu Tử Nguyên không nghĩ ngợi gì nữa rảo bước tiến ra.

Công Tôn đại nương quát :

– Lùi lại ngay.

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Tại hạ có mấy lời muốn nói với Thích huynh.

Công Tôn đại nương lên tiếng :

– Đây không phải là chỗ để công tử nói chuyện.

Triệu Tử Nguyên tức giận hỏi :

– Đại nương coi tại hạ là hạng người nào?

Chàng vừa nói vừa tiến về phía trước.

Công Tôn đại nương lạng người ra ngăn chặn hỏi :

– Ngươi có lùi lại hay không?

Triệu Tử Nguyên dừng lại :

– Tại hạ không lùi thì sao?

Công Tôn đại nương giận quá vung chưởng đánh liền.

Triệu Tử Nguyên không lý gì đến mụ, chàng đề khí vọt đi lướt ra ngoài phạm vi chưởng lực của Công Tôn đại nương.

Thích Trung Kỳ kinh ngạc la lên :

– “Thái Ất Mê Tông Bộ”! Giữa huynh đài và Tứ gia có mối liên quan thế nào?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Lão nhân gia là sư phụ của tại hạ. Xin hỏi Thích huynh có mối quan hệ gì với gia sư?

Thích Trung Kỳ nghiêm trang nói :

– Tại hạ cũng được bốn vị lão nhân gia chỉ điểm. Xin hỏi quí tính đại danh huynh đài là gì?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Tại hạ là Triệu Tử Nguyên.

Thích Trung Kỳ nói :

– Té ra là Triệu Huynh. Tại hạ thường được nghe Tứ gia đề cập đến huynh đài.

Triệu Tử Nguyên chắp tay hỏi :

– Huynh đài có biết lão nhân gia hiện giờ ở đâu không?

Thích Trung Kỳ hỏi lại :

– Tại hạ không rõ, Triệu huynh có biết hành tung của bốn vị lão nhân gia chăng?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Tháng trước đây tại hạ gặp Tứ sư phụ ở kinh thành nhưng gần tháng nay không thấy đâu nữa.

Thích Trung Kỳ “ủa” một tiếng rồi nói :

– Tháng trước tại hạ gặp được nhị lão gia một lần, nay cũng chưa biết các vị ở đâu.

Triệu Tử Nguyên nói :

– Vậy tại hạ phải đến Linh Võ Bảo Điện một chuyến.

Thanh Phụng đằng hắng hỏi :

– Liệu ngươi có đi được không?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Triệu mỗ muốn đi là đi, chẳng ai cản trở được.

Thanh Phụng nói :

– Ngươi thử đi coi.

Triệu Tử Nguyên quay lại hô :

– Yên cô nương! Chúng ta đi thôi.

Yên Lăng Thanh rảo bước chạy ra.

Công Tôn đại nương cũng cản lại nhưng Thanh Phụng quát :

– Đại nương! Để cho thị ra!

Công Tôn đại nương lùi lại, Yên Lăng Thanh nói :

– Ta đâu có sợ mụ cản trở.

Thanh Phụng nói :

– Đừng khoác lác nữa.

Yên Lăng Thanh lạnh lùng đáp :

– Ta muốn coi mụ có tài gì.

Thanh Phụng đằng hắng một tiếng, cùng Công Tôn đại nương lùi ra sau.

Thích Trung Kỳ vọt tới hỏi :

– Ngươi định giở trò gì?

Liền vươn tay toan chụp lấy Thanh Phụng. Thanh Phụng co mình lại cùng với Công Tôn đại nương lùi vào trong nhà.

Triệu Tử Nguyên toan rượt theo, Thích Trung Kỳ vội nói :

– Triệu huynh hãy khoan!

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Mình chậm trễ để hai mụ trốn mất thì sao?

Thích Trung Kỳ đáp :

– Họ đã lui vào trong nhà ta có rượt theo cũng không kịp, bọn Thủy Bạc Lục Ốc nhiều trò lắm, chúng ta đừng mắc bẫy họ.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Chẳng lẽ trong nhà có đặt cơ quan?

Thích Trung Kỳ đáp :

– Nhiều cạm bẫy lắm.

Triệu Tử Nguyên hít một hơi dài chân khí nói :

– Huynh đài có điều chưa rõ là thế thúc của tại hạ bị người mưu sát ở trên núi. Tại hạ nóng lòng rửa hận muốn bắt ngay được hung thủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.