Mưa còn tí tách ngoài cửa sổ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Thẩm Tô Khê nghe tiếng ai khẽ gọi tên cô, xen lẫn với tiếng mưa, mang theo cảm giác ẩm ướt mờ ám.
Cô thong thả mở mắt ra, đón nhận ánh nắng lung linh đến chói lòa, chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét săn chắc của người đàn ông cạnh mình.
“Chào buổi sáng.” Thẩm Tô Khê vừa tỉnh ngủ, giọng nói cô khàn khàn khác thường: “Mau tới hầu hạ em.”
“……”
Mới sáng sớm, đã bắt đầu nói mớ.
Thẩm Tô Khê ôm chăn lăn một vòng, rồi lại mở mắt ra, mơ màng đối diện vết sẹo rõ ràng trên bụng anh.
Cô lập tức tỉnh táo.
Đêm qua, ý thức của cô vẫn luôn dập dờn, phòng lại tối, cho nên cô không chú ý tới.
Chẳng khó đoán đây là vết sẹo năm đó anh bị người ta đâm ở quán bar.
Cô không tưởng tượng nổi khung cảnh khi đó hỗn loạn thế nào, nhưng nghĩ đến cảnh anh nằm trong bệnh viện, mặt trắng bệch, máu tuôn không ngừng, cô liền đau lòng.
Thẩm Tô Khê ngồi dậy, dịch đến mép giường, đầu ngón tay chạm lên vết sẹo của anh: “Có đau không anh?”
Vừa nói xong, cô mới phát hiện bên dưới vết sẹo có một dòng chữ màu đen.
Hình như là hình xăm, ba chữ “ssx”. (Thẩm Tô Khê)
Cô vừa nhìn liền hiểu.
Không nghĩ tới, bạn trai cô là kiểu ngoài lạnh trong nóng thế này.
Thẩm Tô Khê vui vẻ ném nhân cách thục nữ sang một bên, cô bật cười hỏi: “Anh xăm sai mất rồi.”
“Hửm?” Giang Cẩn Châu nắm bàn tay đang nghịch ngợm của cô lại.
“Phải là j&s chứ.” Cô vừa nói vừa dùng tay còn lại vẽ ký hiệu lên hông anh.
Chữ đầu tên hai người.
Cô cũng chỉ thuận miệng thế thôi, không ngờ anh đồng ý thật.
“Vậy khi nào anh rảnh sẽ xăm thêm, xam ở chỗ em thích nhất.”
Trong đầu Thẩm Tô Khê vẫn còn tàn lưu cháy bỏng của hai người lúc tối qua.
Thế nên vừa nghe anh nói thế, đầu óc của cô lập tức liên tưởng đến phương diện không được trong sáng lắm.
Cô vội nói: “Đừng! Chỗ kia quá yếu ớt, em sợ anh chịu không nổi.”
“……”
Thẩm Tô Khê lén nhìn biểu tình một lời khó nói hết trên mặt anh, cô khẽ cong môi.
Đắc ý chưa được năm giây, cô liền nghe anh thong thả nói: “Cũng phải, dù sao cũng ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời sau của em.”
“?!”
“……”
Thẩm Tô Khê ngớ người một lúc lâu.
Cô đã sơ suất!!!
Không ngờ công lực của Giang rụt rè sau khi được lăn giường còn cao thâm hơn cô!
Tâm tình Giang rụt rè tốt lên, anh đổi chủ đề: “Đi ăn cơm thôi.”
“Mất hết sức rồi, anh có bản lĩnh thì đút em ăn đi.”
“……”
“Vậy em đợi một lát.”
“?”
“Để anh đi mượn cái yếm em bé.”
“……?”
Thẩm Tô Khê tức cười.
Tần Mật nói không sai.
Đàn ông trước và sau khi được lăn giường đúng là hai người khác nhau!
–
Hai người vui vẻ hết cuối tuần, sang thứ hai, Thẩm Tô Khê nhận được lời mời đi nơi khác chụp ảnh hai ngày từ 《STILL》.
Vừa trở về, qua hôm sau Tần Mật lại hẹn cô ở Starbucks.
Nghe Tần Mật nói đã nghỉ việc ở chỗ tạp chí, Thẩm Tô Khê lập tức ngẩn người: “Sao đột nhiên lại nghỉ?”
Tần Mật chỉ nhún vai: “Mệt rồi, muốn về nhà ăn no chờ chết.”
“……”
Một lý do không thể khiêm tốn hơn.
“Tao còn tưởng mày thích công việc này lắm.”
“Không hẳn, chủ yếu muốn chống đối Tần Uy Hải thôi.”
Nghĩ đến gì đó, Tần Mật đột nhiên khều tay cô: “Nhắc tới nghỉ việc, tự dưng tao nhớ ra chuyện này, không biết mày nghe chưa. Là về Lâm Diệp Thư.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Thẩm Tô Khê bất giác nhướng mày, tay ngừng khuấy ly nước, toát đầy vẻ “Ai là Lâm Diệp Thư, bà đây không quen biết”.
Lỗ tai cô đã vểnh hết lên, nhưng lời nói vẫn giả vờ: “Tao không có hứng thú với chuyện cô ta thất bại thế nào đâu, bằng không người khác đồn thổi tao là người nhỏ nhen.”
“……”
Vậy tối đó ai đuổi theo người ta tới tận toilet?
“Không có hứng thú?” Tần Mật hỏi lại: “Vậy mày ngồi sát tao thế làm gì?”
“……”
Tần Mật không chê cười cô nữa, bắt đầu nói chuyện chính: “Tao nghe người khác nói Lâm Diệp Thư rời khỏi bệnh viện thành phố rồi.”
Thẩm Tô Khê hơi đơ ra, lông mày nhiu nhíu lại: “Sao lại thế?”
“Mày còn nhớ cái lần náo loạn lúc trước không?” Không đợi cô trả lời, Tần Mật kể tiếp: “Sau hôm đó, tin đồn cô ta uống rượu trong giờ làm càng nghiêm trọng hơn.”
“Bác sĩ không có y đức, bệnh viện nào dám chấp chứa? Huống hồ, cô ta cao ngạo như vậy, sao có thể chịu được ánh nhìn khinh bỉ của người khác mỗi ngày. Áp lực dư luận đã như vậy, nghỉ việc cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Thẩm Tô Khê suy ngẫm một lúc rồi mới hỏi: “Nhưng lúc trước bác sĩ ở bệnh viện đã nói tin đồn là giả thôi mà.”
Tần Mật làm việc trong trụ sở tạp chí lâu năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ một tin đồn vu vơ gió thổi cũng có thể gây ra hậu quả khôn lường.
Cô nhún vai cười nhạo: “Thật thật giả giả, chuyện đó quan trọng sao?”
“Xã hội bây giờ, chỉ cần gieo một hạt giống, sẽ có rất nhiều người thay mày giúp nó phát triển. Chân tướng rành rành chẳng là cái thá gì, trước mắt phải nói cho sướng miệng mình đã.”
Thẩm Tô Khê mấp máp môi, không tiếp lời.
Cô đột nhiên nhớ tới sáng hôm nọ cô về lại chung cư cũ để gặp người thuê mới, bất chợt bắt gặp Lâm Diệp Thư ngoài cửa khu phố.
Cũng không tính là gặp gỡ, chỉ là nhìn thấy bóng dáng cô ta từ đằng xa, bên cạnh còn có một xe tải mini của dịch vụ chuyển nhà.
Thẩm Tô Khê hỏi: “Sau này cô ta sẽ đi đâu?”
“Ai biết được? Ra nước ngoài cũng không chừng.”
Hai tiếng ting ting gián đoạn cuộc trò chuyện.
Thẩm Tô Khê cầm điện thoại lên, tin nhắn gửi đến từ Giang Cẩn Châu: “Tối nay anh phải tăng ca.”
“……”
Đêm giao thừa còn tăng ca, Giang thị còn chút tình người nào không?
suxi: “Khoảng mấy giờ anh xong việc? Em qua tìm anh.”
Qua gần một phút, anh mới trả lời: “Khoảng 10 giờ.”
suxi: “OK.”
Thấy hơi thiếu thiếu, cô còn nhán thêm sticker bắn tim qua.
Tần Mật cũng cầm điện thoại lên nhìn thời gian: “Chúng ta sắp cùng qua năm mới rồi.”
Ánh mắt Thẩm Tô Khê còn đang dính chặt trên màn hình, cô nói mà không ngẩng đầu lên: “Không rảnh, lát 10 giờ tao phải tới đón người yêu. Quả nhiên làm phu nhân tổng tài tương lai không dễ gì.”
Tần Mật: “……”
–
Bên kia.
Giang Cẩn Châu vừa mới ấn tắt màn hình, liền có người gọi tới.
Hai ba lời chậm rãi, bầu không khí lập tức đông cứng.
Trợ lý ở đầu bên kia điện thoại mãi không thấy anh trả lời, bèn hỏi lại lần nữa: “Giang tổng, có cho cô ấy lên không ạ?”
Giang Cẩn Châu vẫn im lạng.
Sau đêm ở quán bar năm đó, anh không gặp lại Lâm Diệp Thư nữa, nhưng vẫn nghe được rất nhiều chuyện từ miệng Trần Kỳ.
Biết cô đồng ý lời mời từ chú của Trần Kỳ, làm việc tại bệnh viện, không lâu sau lại muốn xuất ngoại.
Bởi vì thế, anh mới không rõ lý do cô tới tìm anh là gì.
Lời từ biệt giữa hai người quá vô nghĩa và giả dối.
Anh mím môi. Một lúc lâu sau mới nói: “Cho cô ta lên đi.”
–
Thẩm Tô Khê đến trụ sở Giang thị sớm nửa tiếng.
Cô định gọi điện đánh tiếng với Giang Cẩn Châu, chợt phát hiện điện thoại hết pin khi nào chẳng hay, cô đành đi đến trung tâm thương mại gần đó thuê cục sạc công cộng.
Khởi động máy lần nữa, Thẩm Tô Khê bỗng nhìn thấy hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Giang Cẩn Châu gọi tới.
Cô nôn nóng gọi lại.
Tiếng bíp vang lên một hồi dài mới có người bắt máy, nhưng người kia yên lặng chẳng nói gì.
Thẩm Tô Khê có chút lo lắng, mắt cô không chớp: “Có chuyện gì sao anh?”
Đáp lại cô vẫn là sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Tính tình cô vốn hay nôn nóng, lúc này đây liền không giữ được bình tĩnh mà cao giọng: “Anh nói gì đi.”
“Anh đang ở Bích Hải Loan.”
Giọng của anh khàn hơn mọi khi, Thẩm Tô Khê đột nhiên hoảng loạn, không rảnh chất vấn anh, cô vội vã cúp điện thoại rồi bắt taxi về.
Khi cô về tới Bích Hải Loan, vừa bước ra khỏi thang máy, liền thấy có bóng đen trước cửa phòng 1501.
Cô ngẩn người hai giây mới nhận ra người kia là ai.
Gần như là cùng lúc, anh ngẩng đầu lên, tầm mắt chuẩn xác nhìn vào mắt cô.
“Sao bây giờ em mới tới?”
Giọng nói của anh còn cất giấu chút tủi thân ủy khuất.
Cô đến gần vài bước, chợt nhìn thấy đuôi mắt anh đã ửng đỏ.
Thẩm Tô Khê ngẩn người.
Cô chưa từng nhìn thấy anh mất tinh thần thế này bao giờ, thậm chí có thể nói là yếu đuối.
“Anh gọi em nhiều cuộc như thế sao em không bắt máy?”
“……”
Đây là đang làm nũng đúng không?
Có lẽ do ngồi xổm một lúc lâu, lúc đứng dậy anh hơi loạng choạng, cả người nghiêng ngả đáng thương như chú mèo hoang không ai chăm sóc.
Như chú mèo hoang với bộ vuốt nhọn, nhẹ nhàng cào vào lòng cô.
Trái tim Thẩm Tô Khê thoáng chốc mềm nhũn.
Cô không biết vì sao anh bỗng nhiên biến thành bộ dạng như vậy, nhưng cô cũng không gặng hỏi, chỉ vươn tay nắm lấy bàn tay anh.
Giang Cẩn Châu ngơ ngác một lúc, rồi thuận thế siết chặt bàn tay cô, không nói một lời mà kéo cô vừa nhà.
Mãi đến phòng ngủ mới buông tay.
Anh nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó đi thẳng vào phòng tắm không ngoảnh đầu lại.
Đây là đang giận dỗi đúng không?
Đợi chừng mười phút, Giang Cẩn Châu mới bước ra, trên người khoác áo choàng ngủ lụa màu xanh lam, dây buộc thắt lưng lỏng lẻo, mái tóc ướt đẫm, trông vừa mệt mõi vùa xa cách. Anh ngồi xuống một bên mép giường.
Thẩm Tô Khê bước lại, bông đùa chín mười câu, muốn dỗ anh vui vẻ, thế nhưng anh không hề phản ứng gì.
Ngay lúc cô nghĩ thầm chắc anh sẽ giữ lại tính khí xấu xa này bước qua năm mới, cô chợt thấy anh hé cánh môi.
“Cô ta nói, anh tự do rồi.”
Trời đêm yên tĩnh, ánh trăng ngoài cửa sổ như làn nước dịu dàng.
Anh vùi mặt vào hõm vai cô.
Giống như một ngày đông bảy năm trước.
Gần bên tai cô dần men lên xúc cảm nóng rực bỏng rát.
Cô biết.
Đó là nước mắt của anh.
–
Không biết qua bao lâu, Thẩm Tô Khê nghe thấy chính mình hỏi: “Cô ta là ai?”
Giang Cẩn Châu siết chặt vòng tay ôm cô, giọng nói dần bình tĩnh lại, anh lạnh lùng thốt lên ba từ “Lâm Diệp Thư”.
Thẩm Tô Khê đã đoán được phần nào trong đầu, thế nhưng nghe giọng nói của anh, cô vô thức sững sờ.
“Cô ta còn nói gì nữa không?”
Cô không phải người thích dò hỏi chuyện riêng tư của người khác cho lắm.
Nhưng Giang Cẩn Châu không phải người khác, cô muốn biết quá khứ của anh, càng muốn xuất hiện trong tương lai của anh.
Thế nhưng giờ phút này đây, cô chỉ muốn giúp anh dừng cơn đau khổ này lại.
Cho nên, cô cần phải biết Lâm Diệp Thư đã nói gì với anh.
Giang Cẩn Châu rũ mắt, ký ức theo lời nói của cô quay về hai tiếng trước.
Chuyện xưa rất dài dòng, nhưng Lâm Diệp Thư chỉ dùng số từ ít ỏi–
“Em sắp rời đi rồi, như anh mong muốn. Nhưng trước khi đi, em có chuyện cần phải nói rõ ràng với anh, là về cái chết của cha em.”
Giọng nói cô nhẹ nhàng chậm chạp, chỉ có hơi thở của Giang Cẩn Châu dần đông cứng.
Cũng ngay lúc này, anh mới nhận ra, anh vẫn chưa thể buông bỏ sau ngần ấy năm. Chẳng dễ gì mà giải phóng bản thân thoát được khỏi cảm giác mang nợ.
Lâm Diệp Thư không cho anh thời gian bình tâm, cô tiếp tục nói: “Cái chết của ông ấy không liên quan gì đến anh. Cho nên, em không hận anh đâu.”
Dứt lời, cô bỗng nhiên cười rộ lên.
Tất cả mọi người đều nói, cô hận anh, hận đến tận xương tủy, hận đến mức dùng đạo đức trói buộc anh cả đời.
Bọn họ đều sai rồi.
Cô không hề muốn dùng cảm giác tội lỗi của anh để “mua” lấy tương lai mình.
Tất thảy, đều do cô muốn tự lừa mình dối người, để cô an tâm nhận lấy bồi thường từ Giang gia. Thứ mà vốn dĩ không nên xuất hiện trong cuộc đời cô.
Mà thứ đó, do chính cha cô trăm phương ngàn kế dành lấy cho cô.
Bằng sinh mệnh duy nhất của ông ấy.
“Tất cả người ở Giang gia đều xem cha em như ân nhân cứu mạng của anh, sự thật chẳng phải thế đâu.”
Giang Cẩn Châu rốt cuộc cũng giương mắt lên nhìn cô, anh thấy nụ cười vẫn đọng trên khóe miệng cô: “Cha em thiếu nợ người ta rất nhiều, nếu không có chuyện ngoài ý muốn ngày hôm đó, ông ấy cũng sẽ liều mình dùng cách khác.”
Cổ họng Lâm Diệp Thư hơi nghẹn lại. Chuyện này cô chỉ vô tình nghe được, nhưng khi đó còn quá nhỏ, cũng chẳng hiểu đúng sai thế nào.
Mãi đến khi cô hiểu chuyện, cô mới nhận ra không phải Giang Cẩn Châu hại chết cha cô, mà chính ông lựa chọn từ bỏ sinh mệnh.
Ông biết, nếu mình chết đi như thế, Giang gia sẽ không bạc đãi con gái mình.
Ông dự tính hết thảy, thế nhưng lại quên mất một chuyện.
Rằng cô có cần thứ đó hay không.
Lâm Diệp Thư bình tĩnh lại: “Thế nên, Giang Cẩn Châu, anh và Giang gia chưa từng thiếu nợ gia đình em gì cả.”
Cô nhắm mắt: “Từ giờ trở đi, anh tự do rồi.”
“Vì sao lại nói cho tôi biết chuyện này?”
Anh muốn cười, nhưng sức lực không biết đã kiệt quệ từ lúc nào, khóe miệng không kéo lên nổi, chỉ thốt ra được mấy chữ như thế.
Vì cái gì ư?
Tầm mắt Lâm Diệp Thư sượt qua bả vai anh, hướng đến ánh đèn sáng rực ngoài cửa sổ.
Cô là một người ích kỷ.
Sẽ không vì áy náy mà nói với anh bí mật đã giấu giếm nhiều năm như vậy.
Thế thì vì cái gì?
Lâm Diệp Thư thu hồi tầm mắt, lần đầu tiên cô cười nhẹ nhõm: “Bởi vì em cũng muốn được tự do.”
Giống như Thẩm Tô Khê nói, hơn mười năm cô tra tấn anh, thực chất cũng đang tra tấn chính mình.
Bây giờ cô muốn buông tha anh.
Cũng là tha thứ cho chính cô.
Cô còn tương lai xán lạn phải theo đuổi.
–
Giang Cẩn Châu kể lại chỉ mất mười phút.
Nhưng Thẩm Tô Khê biết, mười phút ngắn ngủi đó chứa đựng mười bảy năm tối tăm của anh.
Không gian bỗng chốc tĩnh lặng.
Cô rời khỏi vòng ôm của anh, khẽ nghiêng người nâng niu khuôn mặt anh, một hồi lâu sau mới hỏi: “Anh yêu em không?”
Anh không nói gì, nhưng đôi mắt sáng tực đã cho cô đáp án.
“Em cũng yêu anh.”
Hàng mi Giang Cẩn Châu khẽ run lên, nụ cười của cô phản chiếu trong đáy mắt anh.
Những chuyện rách nát đó hóa ra cũng chẳng tồi tệ đến thế.
Thời gian như lắng đọng lại.
Mà ở tương lai của anh, cô vẫn luôn ở bên.
Cho nên, không có gì không thể vượt qua được.
Bỗng nhiên, ngoài của sổ “đùng” một tiếng, pháo hoa bay lên khung trung, tan ra thành những mảnh màu sắc.
Thẩm Tô Khê nhớ tới pháo hoa đêm hôm đó ở Bắc thành.
— “Ánh mắt trời sưởi ấm mùa đông”.
Cô còn nhớ tới khuôn mặt anh nhu hòa dưới ánh đèn đường ấm áp.
“Chúc mừng năm mới, A Châu.” Cô bật cười vui vẻ.
Giang Cẩn Châu yên lặng nhìn cô.
Thật lâu sau.
Anh mới kéo tay cô vòng qua eo mình, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn.
Sau đó mới cười đáp lại: “Chúc mừng năm mới.”