Đô Thị Thiếu Soái

Chương 34: Chuyện không thể tránh thì dĩ nhiên sẽ phải tới



Sở Thiên cùng 36 học sinh yếu kém của mình mất thời gian một ngày để cải tạo nhà ăn cũ thành căn phòng có phần giống phòng học. Sau khi làm xong, Sở Thiên lê cái xác mệt nhoài về chỗ ở, đang định nghỉ ngơi một chút thì Lâm Ngọc Đình hồn bay phách lạc gõ cửa, vừa nhìn thấy Sở Thiên liền cười hi hi:

– Bây giờ phải gọi bạn là thầy Sở hay là thiên tài Sở đây?

Sở Thiên cười khổ sở rót cho mình chén trà nói:

– Thiếu soái.

Lâm Ngọc Đình nghiêng đầu nói:

– Không tệ mà, danh hiệu này là có tiến bộ lắm rồi. Mặc dù bây giờ bạn thống soái học sinh yếu, nhưng cũng là 36 người sống, có thể không biết chừng sau này bạn còn có cơ hội thống soái thiên binh vạn mã đấy.

Sở Thiên sờ sờ mũi lại một lần nữa cười khổ. 36 người này đã đủ khó khăn áp lực lại còn thống soái thiên quân vạn mã thì đem mình chôn đi cho xong. Có khi quay lại thời cổ đại làm

“tiêu dao chi nhân”

cho rồi.

Lâm Ngọc Đình thấy Sở Thiên không trả lời, nghĩ hắn đói bụng bèn ân cần:

– Thiếu soái, đói rồi hả? Đi, mình đưa bạn đến chỗ này hưởng thụ chút đồ ăn ngon, đảm bảo không làm bạn thất vọng.

Nghe được câu này, Sở Thiên bỗng nhiên tỉnh táo. Món ngon so với giai nhân bây giờ đúng là hấp dẫn hơn. Nếu như không phải Lâm Ngọc Đình nhắc nhở thật đúng là Sở Thiên cũng quên mất cả ngày thu dọn cái nhà ăn cũ kia mới chỉ kịp gặm hai cái bánh bao.

30 phút sau, Sở Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đi đến nơi cần đến – quán vỉa hè Triều Nhật. Người ra người vào, tiếng chai bia, tiếng bát đũa, tiếng hô uống lẫn lộn, đến chỗ ngồi cũng không có. Lâm Ngọc Đình cười khổ sở nhìn Sở Thiên. Cô không ngờ Triều Nhật lại đông như vậy. Hai người đang chuẩn bị rời đi, Lâm Ngọc Đình vẫn chưa từ bỏ ý định một lần nữa quay đầu lại liền vui mừng kêu lên:

– Dãy bàn thứ ba bên phải có người đang tính tiền chuẩn bị đứng dậy rồi.

Tiếng nói vừa dứt, Sở Thiên liền lôi Ngọc Đình chạy còn nhanh hơn thỏ đến chỗ đó. Trên bàn đống bát đũa bừa bộn, người phục vụ kêu nhau có khách mới đến mau dọn bàn rồi mang trà và lạc đến. Lâm Ngọc Đình vừa ngồi xuống chưa bao lâu liền đập bàn gọi phục vụ qua đặt món, đến menu cũng không cần xem:

– Một nồi cháo khoai lang, một đĩa gà xé, thêm đầu cá Hoàn, một đĩa rau, Sở Thiên, bạn thì sao?

Sau đó cô bắt đầu dùng nước trà tráng bát đũa.

Sở Thiên cầm menu ngắm thêm vài lần chậm rãi:

– Thêm một đĩa thịt bò.

Nhân viên phục vụ rất nhanh ghi xong rồi đi đến chiếc bàn chật chội gần đó tranh thủ vặn mình rèn luyện một chút.

Sở Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đang rảnh rỗi nói chuyện đợi đồ ăn bắt đầu trận chiến tranh dành lạc. Lúc này một người trẻ tuổi chậm rãi đi đến trước mặt Sở Thiên. Lâm Ngọc Đình dừng đũa tò mò nhìn người khách này. Sở Thiên thậm chí còn không ngẩng đầu tiếp tục ngồi ăn lạc. Người trẻ tuổi cười nói:

– Huynh đệ, ta có thể ngồi chung bàn với cậu không?

Tiếng nhai lạc ngừng lại, Sở Thiên chậm rãi ngẩng đầu. Trong ánh đèn, một người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi mỉm cười thân thiện nhìn Sở Thiên, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn, có một sức sống hào sảng toát ra từ người thanh niên này. Sở Thiên không tự chủ được nở nụ cười nói:

– Đây là bàn 6 người, chúng tôi chỉ có 2 người, thêm người nữa cũng không sao.

Người trẻ tuổi cười kéo ra một cái ghế ngồi xuống, lễ phép gật đầu với Lâm Ngọc Đình. Lâm Ngọc Đình vốn không thích lúc ăn có người lạ quấy rầy làm ảnh hưởng đến khẩu vị nhưng thấy người này lễ phép, thái độ vui vẻ như vậy thì không khỏi đem cái phản cảm kia chuyển hóa thành cảm giác tốt đẹp, cũng gật đầu đáp lại.

Người trẻ tuổi nhìn Sở Thiên nói:

– Huynh đệ, những người nói chuyện như cậu hiện nay chẳng còn mấy người, xin hỏi tôn tính đại danh cậu ?

Sở Thiên cười cười, đũa vừa gắp chính xác một hạt lạc đưa lên miệng nói:

– Tiện tay mà thôi, không cần phải nói. Tiểu đệ họ Sở tên Thiên.

Người trẻ tuổi cũng cười cười giơ tay nói:

– Sở Thiên, tên hay, tôi là Hải Tử, chắc lớn hơn vài tuổi, gọi tôi Hải ca là được rồi.

Sở Thiên đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi này rất thú vị, rất biết cư xử, chỉ chào hỏi một chút đã xưng huynh đệ. Tuy nhiên Sở Thiên cũng rất tán thưởng phong cách của Hải Tử, hào sảng, thẳng thắn, là người đáng để kết giao bằng hữut.

Hải Tử đang định rút thuốc lá ra, nhìn thấy Lâm Ngọc Đình bên cạnh bèn chần chừ một lúc lại nhét vào. Sở Thiên nhìn thấy hành động này của Hải Tử thì giật mình, Hải Tử chắc hẳn phải là một nhân vật như thế nào chứ nếu không chắc chắn sẽ không để ý đến những tiểu tiết như vậy.

Sở Thiên lấy ấm trà rót cho Hải Tử một cốc đầy. Hải Tử vội vàng đưa tay cảm ơn, sau đó cầm menu gọi phục vụ bàn lên gọi vài món chính sau đó lại nói với Sở Thiên:

– Sở đệ, cũng là duyên phận, ngồi chung ăn chung, bữa ăn hôm nay để Hải ca mời đi.

Sở Thiên thoáng chần chừ một lát, không muốn lần đầu gặp mặt đã làm Hải Tử tốn kém, đang muốn khéo léo từ chối thì dường như Hải Tử như đoán biết được suy nghĩ của hắn cười nói:

– Sở đệ, chúng ta đều là đàn ông, đừng có khách khí, một bữa ăn không cần thiết phải để tâm như vậy.

Sở Thiên thấy Hải Tử nói kiên quyết như vậy thì cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ nghĩ là bỗng dưng lại có bữa ăn miễn phí nữa thì bất giác cảm thấy mình thật may mắn.

Hải Tử gọi tới hai chai bia, dùng đũa dễ dàng mở nắp chai. Lâm Ngọc Đình nhìn thấy chiêu này của Hải Tử rất hay liền hỏi:

– Hải ca, tay của huynh sao lại luyện được lợi hại như vậy?

Hải Tử cười cười xua tay, giải thích đơn giản cho Ngọc Đình cách làm động tác vừa rồi sau đó muốn Lâm Ngọc Đình tự mình thử xem. Lâm Ngọc Đình nghe theo sự hướng dẫn của Hải Tử lấy chiếc đũa làm đòn bẩy, dùng tay trái vòng lại làm điểm tựa, dùng sức nảy ra, chiếc nắp chai bị cô nảy bật ra, Lâm Ngọc Đình thần thái lập tức thay đổi.

Hải Tử vỗ vỗ bả vai Sở Thiên nói:

– Sở đệ, bạn gái của đệ khéo tay gan dạ sáng suốt hơn người, đệ thật có phúc.

Lâm Ngọc Đình sắc mặt thoáng đỏ bừng, bí mật trong lòng bị Hải Tử nói ra như vậy đúng là có phần thẹn thùng. Cô nhìn Sở Thiên, thấy Sở Thiên không giải thích gì trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.

Sở Thiên nhìn thấy thần sắc Lâm Ngọc Đình chỉ có thể thở dài trong lòng.

Đồ ăn cuối cùng cũng được đưa lên, dưới ánh đèn màu mè sặc sỡ làm cho khẩu vị của người ta bỗng dâng trào. Trong lúc Sở Thiên, Hải Tử và Lâm Ngọc Đình vừa ăn vừa trò chuyện thì có một chiếc xe đi qua chiếu đèn chói mắt. Lâm Ngọc Đình theo phản xạ nhắm mắt, thìa cháo nóng vung lên tay Sở Thiên làm hắn bị bỏng. Lâm Ngọc Đình vội vàng nắm tay Sở Thiên, lấy khăn lau giúp hắn, rốt rít xin lỗi.

Sở Thiên cười cười, biết không phải tại Lâm Ngọc Đình, nghiêng đầu theo hướng chiếc xe vừa chiếu đèn. Một chiếc Toyota có vài thanh niên trẻ khoảng chừng 20 tuổi bước xuống, tóc nhuộm các màu khác nhau, dưới ánh đèn đường trông vô cùng quỷ dị. Bọn họ đi chầm chậm về phía Triều Nhật, xem ra bọn họ cũng là đến đây ăn khuya, chẳng qua là thái độ phách lối kia làm cho mọi người thấy không thoải mái.

Hải Tử mạnh mẽ uống hết chén rượu xong nói với Sở Thiên:

– Đệ, để ta giúp đệ giáo huấn mấy thứ mất dạy này.

Sở Thiên cười cười nhìn Từ Hải nói:

– Hà tất gì phải vậy, chút việc nhỏ này cũng chưa chắc đã là cố ý.

Hải Tử cũng cười:

– Đệ, đệ thật độ lượng, Hải ca bái phục.

Nhưng trên thế giới này, có một số việc khó có thể tránh khỏi, những việc phải xảy ra sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Đám người kia ngồi ngay cạnh bàn của Sở Thiên, nghe tiếng cười Sở Thiên mới nhận ra trong đám đó có cả con gái. Thời đại này giới tính ngày càng khó phân biệt.

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện FULL

– www.Truyện FULL

“Ba”

một tiếng, một cốc nước trà dội lên chân Lâm Ngọc Đình. Cô nhíu mày quay về hướng mấy người thanh niên hỏi:

– Các người làm cái gì vậy, sao hất nước bừa bãi vậy.

Đứa con gái duy nhất trong số họ trả lời:

– Mẹ mày không biết tránh ra à? Nửa đêm canh ba rồi ai biết mày ngồi đâu?

Một thằng con trai nhuộm tóc đỏ trắng cũng nói theo:

– Cô em, có vẻ cũng được đấy, để anh mang cô đi chơi được không? Để em mở mang kiến thức xem người thượng đẳng sống như thế nào nhé?

Lâm Ngọc Đình còn chưa đáp lai thì Hải Tử đã đập bàn đứng dậy:

– Mày nói cái gì, nói lại xem nào? Chúng mày nói tiếng người đấy à?

Đối phương lười biếng đáp lời:

– Không nói tiếng người thì sao? Càn rỡ thì sao? Muốn đánh nhau à? Bọn tao sợ mày chắc? Hơn nữa, cũng không xem xem địa bàn của ai. Ở Nghi Hưng này, tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể kêu cả trăm người tới, cho các ngươi chết cũng không có chỗ chôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.