Mẫu Đan cùng Thụy Liên xuất hiện trước mặt hắn, Mẫu Đan mặc một bộ sườn xám màu tím không tay, cổ áo khoét rộng hình quả đào, lộ ra khe rãnh trắng tuyết mê người, chiếc đai lưng quấn quanh eo lộ ra vẻ thanh lịch, thấy Tiêu Dực nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng, Mẫu Đan hờn dỗi uốn éo một cái, hô hấp Tiêu Dực đột nhiên đình trệ, không ngờ cô nàng này để lưng trần, phì đồn căng tròn ẩn hiện giữa khe hở sau lưng, vốn nàng có dáng người mẫu, phối hợp với chiếc cổ dài cao quý, càng tôn lên vẻ quyến rũ thanh lịch.
Mà Thụy Liên biết mình không thể so dáng với nàng ta, nên nàng đã chọn một bộ váy áo liền thân màu đen trắng đan xen, cặp đùi tròn trịa được chiếc quần tất ôm lấy, trên mặt luôn có nụ cười ôn nhu, trong mắt toát lên vẻ quyến rũ, thỉnh thoảng nàng cũng nhếch mông khiêu khích, lập tức Tiêu Dực nhìn thấy xuân quang dưới mép váy.
Hai nàng cười quyến rũ, nhào tới bên người Tiêu Dực, như hai đóa hoa mang hương thơm ngát kẹp Tiêu Dực vào giữa, làn da trắng mịn thỉnh thoảng cọ cọ, làm trong lòng Tiêu Dực nổi bão.
– Oa…!
Một tiếng ngáp vô tình làm hai nàng tỉnh mộng, cửa phòng Bách Hợp mở ra, nàng tựa hồ chưa phát hiện trong phòng khách có người, vô tư duỗi lưng một cái, làm lộ ra chiếc rốn nhỏ xinh như ngọc trai. Trên người nàng chỉ mặc một bộ quần áo lót trong suốt, hai hạt đậu trên ngực cứ rung rinh lên xuống, giữa hai chân ẩn hiện một nhúm màu đen quyến rũ. Làm cho Tiêu Dực nuốt nước bọt không thôi, hạ thể nổi cộm lên như cái lều vậy.
– A——!
Bách Hợp mở to mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Dực, xấu hổ hét một tiếng, ôm ngực ngồi xổm xuống, bật nhảy vọt vào trong phòng. Khoảng khắc nàng xoay người, Tiêu Dực đã thấy rõ cặp mông to tròn kia ép chiếc quần lót vào giữa khe rãnh, biến mất trước mắt mình.
– Cô nàng phóng đãng còn giả bộ thuần khiết…!
Đồng thời trong lòng hai Hoa Yêu cũng thầm mắng một tiếng, nhìn lại Tiêu Dực đang ngây ngốc, cảm giác nản không thôi, mình tỉ mỉ ăn mặc, không ngờ không bằng một hành động vô ý của nàng ta.
– Tiểu Dực!
Mẫu Đan đương nhiên còn có sự chuẩn bị khác, thừa dịp Thụy Liên đang “nghiên cứu” động tác của Bách Hợp, kéo kéo tay Tiêu Dực dịu dàng nói:
– Tỷ tỷ nấu cho cậu một bát canh hạt sen đó, nếm thử đi.
Một chén canh nóng hổi mang mùi thơm của hạt sen phả vào mũi, Mẫu Đan hai tay chống cằm giục Tiêu Dực mau ăn, chỉ có Thụy Liên cau mày nhìn Mẫu Đan, không biết nàng có ý gì mà dùng hạt sen nấu canh.
– Oa! Thơm quá!
Đối mặt với sự ân cần của mỹ nhân, Tiêu Dực không tiếc lời khen ngợi, lập tức cầm bát lên uống một ngụm. Đột nhiên hai mắt mở to, há miệng phun hết canh ra, mặt mày nhăn nhúm.
– Mẫu Đan tỷ, sao canh đắng vậy?
Tiêu Dực uống mấy ngụm nước mới hết vị đắng trong miệng.
– Hic.
Mẫu Đan vỗ đùi, làm bộ ủ rũ, liên tục nhận lỗi:
– Chị quên không bỏ tâm sen ra. Hic! xin lỗi em nha.
Khuôn mặt Thụy Liên đột nhiên trắng bệch, rối cuộc cũng biết dụng tâm của Mẫu Đan, ngụ ý mình bề ngoài thì mê người, mà nội tâm thì độc ác, lập tức muốn phản bác, không ngờ Mẫu Đan đã đến trước mặt Tiêu Dực quệt miệng nhận sai.
– Tiểu Dực, tỷ tỷ sai rồi! Chị biết tâm sen đắng, nhất thời không chú ý, có đắng lắm không?
– Ha ha!
Tiêu Dực làm sao lại không biết Mẫu Đan đang khiêu khích Thụy Liên, nghĩ thầm “Cứ làm đi, dù sao thì đừng như đêm qua, để ta thức trắng một đêm.”
– Tâm sen không đắng.
Thụy Liên nhích người tới, cái mũi nhỏ chun lại, tựa hồ đang do dự, lại nhìn ánh mắt đắc ý của Mẫu Đan, trong lòng không phục, nếu mình thua thêm lần nữa, chắc chắn địa vị của mình trong lòng nam nhân này sẽ xuống dốc không phanh. Thụy Liên, ngươi phải chủ động, nam nhân này chỉ thuộc về mình ngươi thôi.
Trong mắt hiện lên tia kiên nghị, Thụy Liên nhích tới bên người Tiêu Dực, nâng cằm hắn lên, Tiêu Dực chưa kịp phản ứng gì, vừa mới mở miệng ra thì một đôi môi mềm mại đã áp lên, nàng lớn mật vươn đầu lưỡi liếm quanh miệng hắn, chiếc lưỡi thơm như con rắn tinh nghịch, đem nước bọt ngọt mát đẩy vào trong miệng nam nhân, sau đó ôm lấy cổ rồi ngồi xuống đùi hắn, đem cặp mông chắc nịch dán lên hạ thể hắn.
– Ngọt không?
Khi hai người rời môi, một tia nước bọt trong suốt liên kết trên miêng hai người, nàng liếm liếm môi, mị nhãn tứ tung.
Tiêu Dực liếm môi tận hương dư vị kia, vươn tay ôm lấy eo nàng, trong mắt đầy dục hỏa, nếu không phải bên người còn một cô nàng nữa, thì hắn đã “xử” luôn Thụy Liên luôn rồi, con mẹ nó, yêu tinh hại người a.
– Ưm… Anh chưa trả lời người ta mà.
Thụy Liên kiều mị đấm nhẹ vào ngực Tiêu Dực, khuôn mặt đã hồng như lửa, hạ thể Tiêu Dực đã bành trướng cực điểm, cố gắng cọ vào giữa hai chân nàng, làm nàng xuân tình nhộn nhạo.
– Ngọt…
Tiêu Dực lại liếm môi, định nói gì đó, Thụy Liên từ trong lòng hắn chui ra, vuốt lại nếp nhăn trên áo, vô cùng quyến rũ, làm cho Tiêu Dực vừa hận vừa yêu, biết tiểu ny tử này muốn khiêu khích Mẫu Đan, mà người “thiệt” nhất lại là mình.