Đô Thị Tà Tu

Chương 62: Hương diễm liệu thương (Chữa thương ướt át)



Dịch & Biên: Tiểu Cường.

Tiêu Dực nhẹ nhàng bên giường, mỉm cười vén mái tóc nàng lên, lấy tóc chọc chọc mũi nàng, mỹ nhân nhíu mi, trở mình quay lưng về phía Tiêu Dực, nhưng lại như phát giác ra gì đó, thân thể khẽ run, nhẹ nhàng gọi một tiếng:

– Tiêu đại ca à?

Một bàn tay thô dày đặt lên vai nàng, hơi thở nam nhân quen thuộc phả đến, tâm hồn thiếu nữ vui vẻ, mắc cỡ nói nhỏ như muỗi:

– Đừng lộn xộn, các nàng còn đang ở nhà kìa.

Thấy phía sau không trả lời, bàn tay đặt lên vai cũng đã bỏ ra, nàng cảm thấy trống rỗng, nhanh chóng quay người lại, lại thấy Tiêu Dực đang vui vẻ đóng cửa lại, tâm hồn thiếu nữ run rẩy, khẳng định dâm côn này lại muốn làm chuyện xấu, nàng hờn dỗi một tiếng, vừa hận vừa vui, nhìn Tiêu Dực đang cười dâm đãng đi tới, nhất thời xấu hổ kéo chăn quá đầu.

– Nói như vậy nếu các nàng đi ra ngoài, chúng mình có thể ‘lộn xộn’ hả?

Tiêu Dực cười xấu xa, Lâm Nhã Chỉ thẹn thùng, mình thật sự thích hắn trêu chọc mình, để mình được cơ hội tìm cảm giác được cưng chiều, làm nũng.

Chăn bị kéo ra, một cơ thể nóng như lửa áp sát lên nàng, biết rõ là hắn trị thương ình, nhưng luôn cảm thấy mình là một nữ nhân phóng đãng thấp hèn, mỗi lần triền miên, sâu trong tâm hồn mình đều hét lên “Tiêu đại ca chỉ trị thương ình thôi, hắn cũng rất khổ, dưới tình cảnh dâm nhục như vậy mà có thể nhẫn nhịn được… Anh ấy là một người tốt… Anh ấy không nhân cơ hội mà chiếm lấy tấm thân xử nữ của mình… Cho dù chỗ đó của anh ấy chỉ là một tảng đá.”

– Ưm…

Bàn tay nóng rực của nam nhân đặt lên bụng mình, nàng cảm thấy cả người như co giật, nhiệt độ cơ thể tăng vọt, tuyết lê trắng mịn bị bàn tay kia xoa nắn, khiêu khích. Lâm Nhã Chỉ kìm không được mà rên rỉ một tiếng. Cặp mông đầy đặn chuyển động, cọ sát với thứ to lớn cứng rắn kia, váy tơ mỏng như cánh ve kia tưởng chừng như không thể ngăn cách, hắn ôm nàng càng chặt, cái thứ kia đã tọt vào giữa hai chân nàng, ma sát rất kỹ xảo, cảm giác tiêu hồn làm cho cả cơ thể nàng căng cứng.

– Nhã Chỉ… Khắc chế dục niệm.

Môi hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng, nếu không phải đây là biện pháp áp chế tâm ma, thì những nữ nhân bình thường chắc chắn sẽ hộc máu, khiêu khích nàng xong còn nói chịu đựng dục hỏa, ý gì đây chứ.

Cơ thể Lâm Nhã Chỉ vặn vẹo, ý thức dần mơ hồ, trong đầu chỉ có điệu cười xấu xa của Tiêu Dực, lỗ mãng ôm mình, nói những điều làm người ta phải xấu hổ, làm cho cả người nàng nóng lên, chỉ muốn đem cơ thể dung nhập vào người tên hỗn cẩu này, để hắn làm mình ‘thăng thiên’, được hắn sủng ái. Nhưng chợt hình ảnh trong đầu biến đổi, thân ảnh hắn dần mơ hồ, biến thành tên ‘chồng’ ma quỷ diệm mạo xấu xí đang nhai gà sống đầy máu me, tâm hồn thiếu nữ run rẩy, đột nhiên cảm thấy “bưởi” của mình bị hung hăn bóp lấy, đau đến mức ngạt thở, lập tức từng luồng sương mù màu đỏ bao vây lấy mình, hình ảnh ướt át dần biến mất.

Nam nhân đã cởi bộ quần áo ít đến đáng thương kia, thân thể cường tráng áp nàng dưới thân, ‘thạch đầu’ tiểu đệ đệ biến áo từng vầng sáng huyết sắc, từng đợt chân khí thôi tình dũng mãnh tiến vào cơ thể hắn, khuôn mặt Lâm Nhã Chỉ hiện lên vẻ thống khổ vì không thể phát tiết, cuối cùng xuân tình cũng bộc phát, nàng hét lên như bị ném từ chín tầng mây xuống, hưởng thụ kích thích khác thường kia, từng cảm giác tiêu hồn làm nàng lạc vào trong nhục dục đam mê.

Hai đóa hồng liên biến ảo trong đan điền Tiêu Dực, xoay quanh nhau, từng đạo thuần âm linh khí từ cơ thể Lâm Nhã Chỉ tràn ra, theo từng tiếng rên rỉ của nữ nhân, bạch khí tiến vào trong cơ thể Tiêu Dực, hóa thành từng mảng sương mù dây dưa cùng Hồng Liên, mỗi lần chạm vào nhau, khí thể màu đỏ đều bị nuốt đi một ít, hai đóa hồng liền dần mỏng manh, trong đan điên lại tràn ra Tiên Thiên chân nguyên, lẫn vào trong khí thể màu đỏ cùng nhau cắn nuốt khi tức ma linh, ba cỗ khí tức đấu đá kịch liệt, hai người đắm chìm trong nhục dục, tùy ý phóng túng, dù tên nam nhân kia ôm lấy mỹ nhân có thể tùy ý chà đạp, nhưng trên mặt lại vô cùng thống khổ.

Kim quang tản ra theo từng đợt ma sát nhục thể, Tiên Thiên chân nguyên rốt cục cũng áp chế được ma chủng trong người Lâm Nhã Chỉ, bắt đầu thôn phệ linh khí sung túc, hai đóa Hồng liên từ trong đan điền Tiêu Dực bay ra, xoay quanh hạ thể hắn, giữa hai người như được ngăn cách bởi một tầng mây hồng mỏng, đóa mây hồng kia mỗi lần hút một tia ma linh khí, nhỏ một giọt chất lỏng màu xanh xuống ‘thạch đầu’ tiểu đệ đệ kia, mỗi khi như vậy, tiểu đệ đệ hóa đá thoáng có dấu hiệu trở lại bình thường(DG: tờ rym thằng này bị hóa đá – Đọc lại chương 16), nhưng chỉ nháy mắt mà thôi, chất lỏng kia nhỏ giọt quả chậm không thể biến tiểu đệ đệ hóa đá kia thành thịt được.

Không cam lòng gào thét một tiếng, Hồng Liên đột nhiên hóa to rồi bay lên không.

Yêu khí ngoài phòng như thiêu thân lao vào lửa, tràn vào bên trong Hồng liên, cánh hoa đang trong suốt dần ngưng kết lại thực, Lâm Nhã Chỉ vào thời khắc rên một tiếng dài, cơ thể cứng ngắc, cặp đùi tuyết trắng kẹp chặn eo nam nhân, cặp mông tròn trịa run rẩy từng đợt, cảm giác cao trào làm nàng run rẩy dữ dội.

– Nha…!

Cả người nàng mềm nhũn, cả ngón tay cũng không thể động đậy, hơi thể dồn dập, mồ hôi đần đìa, hai mắt run rẩy nhìn nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.