Trên mặt Tiêu Dực chợt lóe nụ cười dâm, đây là bước mấu chốt, chỉ cần xuyên qua tầng giấy này, sau này sẽ rất dễ dàng, bất quá tiện nhân này kỹ xảo rất tốt, nụ cười dâm dật ẩn sau vẻ hòa nhã, biểu tình rất đại nghĩa.
– Mẫu Đan tỷ, đây là một lời đã nói, tứ mã nan truy! Tôi đường đường là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, sao lại không giữ lời chứ, với lại tôi cũng không phải mấy lão đạo mũi trâu không có nhân tính kia chứ. Yêu thì sao, đều là một sinh mệnh, truy cầu thiên đạo, sao lại đi đối địch lại nhau chứ? Huống hồ tỷ cũng thấy đấy, tôi… Kỳ thật tôi cũng có chút thù oán với họ, bởi vì tôi là một tà tu giả, trong mắt bọn họ là con đường bất chính, nên tôi với bọn họ không quan hệ gì cả.
Bộ mặt diễn cảm của Tiêu Dực rất có kỹ xảo, lúc chán nản, lúc ủ rũ, nhưng lại càng tiêu sái, lời của hắn khiến cho Mẫu Đan đồng cảm, làm cho Hoa Yêu thông minh lanh lợi này cảm giác càng thêm thân thiết.
Đúng vậy a, nguyên lai hắn cũng giống bọn mình, trong mắt Tu Chân giả đều là đồ ngoại lai, mình sao lại không tin hắn được cơ chứ, mình chỉ là một tiểu yêu tinh, có gì đáng để hắn lừa gạt chứ, nếu hắn thật sự coi bọn mình là bạn bè, vậy không phải quá tốt sao?
Lời nói của Tiêu Dực làm cho khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, nội tâm Mẫu Đan đang e dè cũng thả lỏng, càng thêm vũ mị, hoa mẫu đơn thuần khiết, trời sinh không sợ dâm uy(quyền uy ), không sợ quyền quý, không vì hoàn cảnh khốn khó mà khuất phục. Mẫu Đan người cũng như tên, tính cách khá là hào sảng. Khi bị yêu thú khi dễ, nàng không khuất phục, tức giận mắng chửi, tuy bởi vì Tiêu Dực là thiên địch yêu tinh, lúc trước có lẽ còn có chút sợ hãi, nhưng mà giờ phút này, nàng có một cảm giác quan tâm thân thiết với người nam nhân có ánh mắt u buồn này, nó giống như một ma lực, ánh mắt ấy làm ọi nữ nhân khi nhìn vào đều say mê, hận không thể vì hắn mà làm bất cứ chuyện gì. Mà chút do dự cuối cùng trong lòng cũng hóa thành hư không.
– Tiểu Dực…!
Mẫu Đan ngồi gần vào một chút, vai của hai người cơ hồ dính vào với nhau, từng đợt hương thơm bay vào trong mũi Tiêu Dực, nhiệt độ cơ thể của hai người có chút tăng lên.
– Ừ?
Tiêu Dực có chút không chịu nổi tư thế mập mờ này, quả thật muốn dùng một tay hung hăng ôm vưu vật này vào ngực rồi hành sự, chỉ là hắn biết chưa phải lúc, nữ nhân lúc nào cũng có thể trêu trọc, nhưng không phải mục đích chính của mình.
– Ngày hôm qua, lúc cậu bị thương ấy, sao vẫn cùng Lâm tiểu thư… Cái ấy…. Cái ấy đấy…!
Khuôn mặt Mẫu Đan ngượng ngùng đỏ bừng, đôi mắt ngập nước lóe lên những đợt thu ba cướp hồn đoạt phách, hơi thở như lan của Mẫu Đan phiêu đãng trên mặt Tiêu Dực, làm cho hắn cảm giác nàng càng thêm kiều diễm.
Đã biết còn cố ý hỏi, không phải tôi gợi chuyện này nha, ý niệm trong đầu Tiêu Dực vừa chuyển, xấu hổ gãi đầu, cười gượng nói:
– Mẫu Đan tỷ… Chuyện này tôi không biết nói thế nào, kỳ thật không phải như tỷ nghĩ đâu.
– Được rồi! Khó quá thì đừng nói nữa.
Mẫu Đan hờn dỗn liếc tiểu tử này một cái, ánh mắt quyến rũ làm cho xương cố hắn mềm nhũn, trong lòng nàng lại vô cùng thống khoái, tưởng người ta không biết sao? Tiểu Dực, tỷ tỷ sẽ không làm khó cậu, nhưng mà không thể để linh đồng chuyển thế ngay trước mặt mà chạy mất được. Lập tức, ý niệm trong đầu vừa chuyển.
– Tiểu Dực, tỷ tỷ phải đi làm, cậu có thể đưa tỷ đi một đoạn không, ngay hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng tỷ tỷ vẫn còn có chút sợ hãi.
Mẫu Đan yêu kiều nhìn nam nhân, Tiêu Dực đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Hung hăng vỗ ngực.
– Hộ hoa sứ giả ở đây, Ai dám khi dễ chị, tôi sẽ cho hắn thành thái giám. Đi! Tôi đi cùng chị.
– Tiểu Dực, cậu thật tốt!
Mẫu Đan quyến rũ cất tiếng, Tiêu Dực hận không thể lập tức đem nàng xử ngay tại chỗ, nàng mập mờ cười:
– Vậy chị đi thay quần áo nha! Chờ tỷ tỷ một tý!
Nhìn nàng lắc mông khêu gợi ra khỏi phòng, Tiêu Dực thở ra một hơi, vẻ mặt đứng đắn lập tức buông lỏng, liếm môi đáng khinh nói:
– Hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô. Vậy thì bắt đầu từ cô đi, Mẩu Đan tỷ tỷ ạ.(DG: thanks lão phệ về 2 câu thơ.)
Lúc Mẫu Đan xuất hiện ở trong phòng Tiêu Dực, Tiêu Dực hai mắt tỏa sáng, thật lòng khen nàng một câu, Mẫu Đan đã thay một chiếc áo ngắn tay màu trắng, cùng chiếc váy ngắn bó màu đen tôn lên dáng vóc động lòng người của nàng, nhất là trên cổ trắng tuyết còn quàng một chiếc khăn lụa màu hồng, càng làm cho làn da hồng hào của nàng mịn màng hơn, chiếc váy ngắn bó kết hợp với tất chân trong suốt làm cho cặp đùi tròn trịa trở nên quyến rũ hơn, cùng với khí chất cao quý, làm cho con người ta khi gặp nàng như được tắm trong gió xuân vậy.
Nhìn thấy con mắt Tiêu Dực tỏa sáng, Mẫu Đan Mẫu Đan hoan hỉ, dáng vẻ của nàng tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt của nam nhân, không chỉ vóc người kiêu ngạo của nàng, mà còn do một phần của bộ quần áo này nữa.
– Tiểu Dực, chúng ta lên đường đi!
Mẫu Đan thân thiết cười, đội lên đầu một chiếc mũ ca-nô, con mắt Tiêu Dực nhất thời lồi ra.
– Mẫu Đan tỷ! Chị… Chị là tiếp viên hàng không hả?
Đối mặt bộ dáng giật mình của Tiêu Dực, Mẫu Đan quyến rũ nắm, quơ quơ bàn tay trắng như phấn, hờn dỗi một câu:
– Sao hả? Chẳng lẽ chị không giống sao?
– Chậc chậc, không, ý em là em chưa từng nhìn thấy một tiếp viên hàng không nào xinh đẹp như vậy.
Nước miếng Tiêu Dực đã dài cả mét, trời ạ, tiếp viên hàng không, chế phục làm cho lòng hắn run rẩy, vận khí của mình thật quá tốt đi.
Bị tiểu sắc lang Tiêu Dực này khen ngợi, Mẫu Đan tự nhiên là rất vui vẻ, nàng đi đến trước người Tiêu Dực, khoác lấy tay hắn, quyến rũ cười nói:
– Còn không định đưa chị đi sao, đi muộn là bị trừ lương đó.
Tiêu Dực bị mỹ nhân này ôm lấy, cánh tay lập tức cảm nhận thấy cặp vếu mềm mại, trong lòng chợt nảy, gặp quỷ, tiếp viên hàng không đi làm không đeo nịt vếu sao? Tiểu hồ ly này, trắng trợn câu dẫn nha.
Bước ra cửa, trong đại sảnh cũng không thấy những nữ nhân khác, không biết là đã đi làm hay vẫn đang ngủ, Chỉ là trên ghế sa lon vứt bừa tạp chí phụ nữ cùng với đồ trang điểm. Tiêu Dực có cảm giác hoảng hốt, mình không còn phân biệt được các nàng là yêu hay người nữa, bất quá chẳng quản là gì hết, lão tử thu vào hậu cung hết.
Tiêu Dực nghĩ đến đây, bộ mặt rất vô sỉ, cánh tay hơi nhúc nhích, đụng vào mimi của Mẫu Đan, hai người trong lòng đều có quỷ, nhìn nhau cười rất mờ áp.
Hai người vừa cười vừa nói ra cửa không lâu, mấy cái cửa sỗ trong biệt thự đều hé ra một ít, nhìn bóng lưng của hai người họ, phát ra từng tiếng thở dài bất đồng.
– Chen chúc lên tàu điện ngầm làm gì?
Tiêu Dực hơi buồn bực, bản thân vốn chuẩn bị gọi taxi, nhưng mà Mẫu Đan lại kiên trì không muốn uổng phí, chỗ ở cách sân bay quá xa, lôi kéo Tiêu Dực đi tàu điệm ngầm, làm cho Tiêu Dực không rõ ý tứ của nàng.
Chẳng qua sau khi đi tàu điệm ngầm, Tiêu Dực rốt cục thì minh bạch rồi nữ nhân này vì sao bày đặt không muốn ngồi taxi cho thoải mái, mà lại muốn đi cái tàu đông đúc này.