Sáng ngày hôm sau,Tiêu Dực ngồi dậy khỏi giường.Tinh thần hắn lúc này rất hưng phấn,gương mặt cũng như toả sáng. Nơi này quả không hổ là 1 bảo địa.Tuyệt Hậu trận không chỉ ngăn cản sinh cơ của những người sống trong phạm vi của trận pháp mà còn khoá cứng thiên địa linh khí. Tuy rằng hắn tu luyện tà thuật nên hắn không cách nào thu lấy những linh khí dồi dào này, nhưng tu luyện trong 1 hoàn cảnh như vậy tuyệt đối không hại mà còn được rất nhiều cái lợi.
Tâm tình của Tiêu Dực lúc này đang rất hăng hái.Hắn khẽ lẩm bẩm 1 khúc hát, trong lòng thì nghĩ có thể sống trong toà biệt thự mà khắp nơi là dâm oa đãng phụ thế này thì cho dù có cho hắn làm thần tiên hắn cũng không thèm.Nhìn thấy những cô gái với da thịt non mềm,vóc người người gợi cảm trước phồng sau căng cùng đôi mắt quyến rũ như muốn bắt mất hồn vía của người ta thì vị sắc lang của chúng ta cảm thấy phê như mình bay lên trời xanh vậy.
Khi đi ra phòng khách, hắn thấy Nguyệt Liên đang ngồi trên ghế sô pha xem TV. Nàng cầm điều khiển từ xa chuyển kênh lung tung. Nhìn thấy Tiêu Dực đi tới với 1 tinh thần phơi phới thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẫy tay định nhờ Tiêu Dực rót cho nàng chén nước.
-Hê lô Tiểu Nguyệt! Em làm sao vậy? Đêm qua chắc không ngủ được ngon nên sáng nay mới sinh bệnh đúng không?Tiêu Dực thân thiết đưa tới 1 ly nước cho Nguyệt Liên.Nhìn bộ dạng mệt mỏi lười biếng và vành mắt có phần sẫm lại, Tiêu Dực đưa tay sờ trán của nàng. Sau khi đặt xuống ly nước mà Nguyệt Liên đưa cho,hắn ngồi xuống bên cạnh nàng.
-Không có! Đêm qua em ngủ rất ngon! Chỉ là sáng ra em bị người mà ai cũng biết là ai đó chọc tức thôi!
Nguyệt Liên lấp liếm.Nàng duỗi người 1 cách lười biếng trên ghế sô pha,khiến cho chiếc áo bị vén cao để lộ ra chiếc rốn nhỏ xinh và vùng da thịt trắng trẻo phẳng phiu.Tiêu Dực cười hắc hắc.Hắn đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, chỉ là hắn không vạch trần nàng mà thôi. Chút thất vọng về nàng ngày hôm qua đã được quét sạch.
-Nhã Chỉ sao rồi? Cô ấy tỉnh lại chưa?
Tiêu Dực tiện tay móc ra bao thuốc lá, sau đó rất có nghề bật lửa rồi rít 1 hơi, đồng tử trong mắt hắn đảo lia lịa.
-Xì, miệng thì nhắc đến Lâm tỷ nhưng trong lòng anh lại đang nghĩ đến người con gái khác đúng không? Đồ dê xồm!
Nguyệt Liên chẳng lẽ còn không biết sự giảo quyệt của tên đàn ông đê tiện này? Nàng dẩu môi nói:
-Lâm tỷ thấy anh còn chưa tỉnh nên lên lầu để hít thở không khí trong lành rồi!
-Hắc hắc, để anh đi gặp cô ấy vậy!
Tiêu Dực cũng cảm thấy nhức đầu. Hắn cũng không giải thích gì cả, mà Nguyệt Liên cũng đã sớm quen với tính cách của hắn rồi nên càng giải thích thì hắn chỉ càng bị nha đầu này cười nhạo mà thôi. Hắn xoay người đi lên trên lầu.Khi bước tới cầu thang, hắn quay đầu nhìn Nguyệt Liên rồi nói:
-Tiểu Nguyệt này! Thức đêm rất có hại cho làn da của phụ nữ đấy! Phòng ngày phòng đêm nhưng làm sao phòng được giặc trong nhà chứ! Nếu anh thật sự muốn “ăn mặn” thì em bắt được anh sao?Yên tâm đi! Ít nhất anh cũng phải bồi dưỡng tình cảm với mấy chị của em chán chê rồi mới ra tay! Anh không phải là người đàn ông tuỳ tiện! Ha ha ha.
-Ai thức đêm chứ? Ai hả? Tiểu Dực chết tiệt! Anh nếu dám xằng bậy thì đừng trách bà đây bẻ cổ anh!
Nguyệt Liên dẩu môi nhìn tên đàn ông mặt dầy không biết tốt xấu đi lên trên lầu.Nàng tức giận dậm châm liên tục, sau đó sờ sờ mặt của nàng rồi nói với giọng do dự:
-Gương mặt của bà đây quan trong hơn! Khi trở về phòng mình phải chăm chút cho nó mới được!
Tiêu Dực sau khi trêu chọc Nguyệt Liên bèn đi lên trên lầu. Trên đường đi cửa phòng của đám mỹ nữ vẫn đóng chặt! Cảnh tượng “hùng vĩ” khi đám mỹ nhân toàn thân trần truồng thơm phức lao ra khỏi phòng mà hắn vẫn hy vọng được chứng kiến không xảy ra.Khi đi tới lầu 2, hắn nhìn thấy thân hình mảnh mai và yếu đuối của Lâm Nhã Chỉ đang đứng dựa vào lan can.Nàng đang ngây ngốc nhìn về phương xa.
-Cô bé ngốc nghếch này! Khí lạnh lúc sáng sớm độc lắm đấy!
Tiêu Dực đi tới, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng. Cô gái ấy run lên, sau đó xoay người nhào vào lòng hắn. Nàng rất tự nhiên , cũng như rất gấp gáp khi làm vậy.
-Tiêu đại ca! Anh tỉnh rồi!
Nàng không ngăn được nước mắt dâng trào trong đôi mắt.Trong lòng nàng, Tiêu Dực là người duy nhất mà nàng có thể dựa dẫm.Nàng đã mất đi gia đình,lại phải đối mặt với việc ma chủng có thể bộc phát bất cứ lúc nào,hơn nữa còn từng nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn bảo vệ nàng ngã xuống.Quả thực trong 2 ngày qua nàng đã bị đả kích quá nhiều. Nói 1 cách tương đối thì sự tồn tại của Tiêu Dực là lý do để nàng tiếp tục kiên trì sống sót.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, Tiêu Dực vui vẻ nói:
-Được rồi được rồi! Không có việc gì đâu. Không phải là anh đã tỉnh rồi sao?Yên tâm đi! Tuy rằng anh không được kiên cường như những gì mà em tưởng tượng,mỹ nữ và tiền tài có thể khiến đạo sĩ thiện lương và thuần phác như anh bị sa ngã bất cứ lúc nào.Thế nhưng trời ờ mịt khó đoán biết, nếu không bị mỹ nữ và tiền tài mê hoặc thì anh vẫn 1 lòng bảo vệ em!
-Đáng ghét! Sau anh lại nói những lời đáng ghét như vậy! Nếu như thật sự có người đem mỹ nữ đến yêu cầu đổi người đó với người ta thì chẳng phải anh sẽ lập tức thấy mới nới cũ sao!
Lâm Nhã Chỉ vô cùng hờn dỗi 1 tiếng đầy quyến rũ, sau đó khẽ đấm lên lồng ngực của Tiêu Dực.
-Đàn ông không xấu, phụ nữ không thương! Có đúng không Nhã Chỉ bé bỏng của anh?Ha ha, trên đời sao có người phụ nữ nào còn đẹp hơn em nữa! Chỉ bàn tay này của em đã đẹp hơn Trương Mạn Ngọc,Lâm Thanh Hà gấp trăm lần rồi! Nào, cho anh sờ 1 cái nào! Có người nói sờ 1 cái là tuổi thọ sẽ tăng thêm 100 tuổi đấy….
Tiêu Dực thuận thế bóp nhẹ bàn tay búp măng của nàng.Lâm Nhã Chỉ lườm yêu Tiêu Dực.Đây là lần đầu tiên mà nàng không hề chống cự.Hai người đầu mày cuối mắt nhìn nhau 1 cách mập mờ.Mắt thấy bàn tay heo của Tiêu Dực đang tấn công tới bờ mông căng tròn chắc nịch của mình nhưng Lâm Nhẫn Chỉ chỉ khẽ kêu lên “A!” một cách e thẹn, sau đó khẽ cắn môi, nhưng nàng cũng không làm ra động thái ngăn cản.Đã vậy cơ thể nàng còn ép sát vào người hắn.Nhưng đúng lúc này 1 âm thanh quái gỡ vang lên.
-Chào buổi sáng! Hai người không cảm thấy làm vậy là vi phạm thuần phong mỹ tục hay sao?
Nguyệt Liên đi tới với vẻ mặt lạnh như tiền. Trong tay nàng là 1 chậu quần áo đã được giặt giũ. Đôi mắt nàng nhìn 2 hai người có vẻ rất quái dị.Miệng nàng còn lẩm bẩm nhắc tới mấy chữ “gian phu dâm phụ”.
Mặt của Lâm Nhã Chỉ đỏ lựng lên như gấc.Nàng nhanh chóng vùng ra để thoát khỏi vòng tay của Tiêu Dực, nhưng Tiêu Dực lại cười nói với vẻ nghiêm túc:
-Sợ gì nào? Em hiện tại là gái chưa chồng,thuộc về “quân chính quy” ( kiểu quân trực chiến có thể đánh bất cứ lúc nào chứ như không như quân địa phương! Nghĩa bóng thế nào chắc các dâm côn bằng hữu cũng hiểu) rồi.Chúng ta tình chàng ý thiếp, quan hệ của chúng ta cũng được nâng tầm từ bạn bè lên đôi lứa sống chung nhau nên chuyện này cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa a! Hắc hắc! Sao em phải chạy làm gì?
-Đồ khốn!
Nhìn Lâm Nhã Chỉ đưa tay che mặt,Nguyệt Liên đồng chí ngay lập tức giơ ngón tay thối về phía Tiêu Dực.Tiêu Dực vòng tay ôm lấy Nhã Chỉ, thần sắc có vẻ rất đắc ý cười hắc hắc. Khi hắn đang định châm chọc Nguyệt Liên vào câu thì bỗng nhiên hắn thấy được sắc trời trở nên âm u.
-Trên trời có hiện tượng lạ,chứng tỏ yêu ma sắp làm loạn! Ma chủng trong cơ thể cô ấy sắp bộc phát rồi! Xem ra yêu ma đã cấy ma chủng vào trong người nàng đã phát hiện ra khí tức của ma chủng trong người cô ấy nên vận yêu khí để tìm kiếm.Dựa theo tốc độ như vậy thì y rất nhanh sẽ phát hiện ra cỗ này.Đến lúc đó nếu chân thân của y tới đây thì nơi này sẽ bị phá phách gà chó cũng không yên!
Nghĩ tới đây Tiêu Dực nhíu mày.Yêu nghiệt cứ bám theo không dừng,mà Nhã Chỉ thì lúc nào cũng có thể bị phát hiện.Mắt thấy ma chủng đã sắp “chín” rồi. Nhã Chỉ rụt rè của ngày nào cũng vị lửa dục hành hạ. Chỉ cần hơi kích thích nàng 1 chút là dục tình trong cô ấy sẽ bùng phát.Nếu thật sự không sớm áp xuống khí tức này thì chỉ e chưa cần yêu tinh tới cửa thì Nhã Chỉ đã bị lửa dục đốt cháy!
-Sao vậy?
Nguyệt Liên cũng nhận thấy được vẻ mặt của Tiêu Dực trở nên rất trầm trọng nên nàng mới lo lắng hỏi.
-Tiểu Nguyệt! Tới lúc này rồi thì anh phải nói cho rõ ràng mới được. Có phải ngay từ ban đầu em đã biết người bị trúng tà không phải là chồng của Nhã Chỉ mà là cô ấy đúng không?Hơn nữa em còn biết rằng người hạ ma chủng không phải là người bình thường mà là yêu quái đúng không?Anh nói không sai chứ?
Đôi mắt của Tiêu Dực sáng rọi nhìn sắc mặt kịch biến của Nguyệt Liên…